“Chuyện của Phạm Mộng có phải là do em làm không?”
“Uhm.”
Tô San sảng khoái thừa nhận.
Nghe thấy vậy, đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, có vẻ không ngờ thật sự là cô, một lúc lâu sau chị Lưu mới lên tiếng:
“Vì sao em không nói trước với chị?”
“Nếu em nói thì chị sẽ đồng ý sao?”
Tô San đè giọng hơi nhỏ xuống, lại nói tiếp:
“Hay là chị cảm thấy là em làm vậy là sai sao?”
Ở trong giới này, nếu như có thể không đắc tội thì cũng đừng đắc tội người ta, đặc biệt là những người có bối cảnh, có người chống lưng, không có người đại diện nào lại đi chủ động làm chuyện này. Cho nên lúc nghe thấy đề nghị của cô thì ngay cả Hạ Hoa cũng cảm thấy hơi do dự, huống hồ là chị Lưu.
Nghe thấy giọng nói của cô đã có vẻ không vui, chị Lưu cố gắng bình tĩnh lại, nghiêm túc nói:
“Nhưng em cũng nên nói trước với chị một tiếng, để chị có sự chuẩn bị. Để đến lúc có người hỏi tới thì còn có cách trả lời thỏa đáng, lỡ như bên phía họ phản kích lại thì làm sao đây?”
“Có một số chuyện đã xảy ra em cũng không muốn nhắc tới, nhưng chị nghĩ em là một người vì những chuyện không đâu mà tùy hứng sinh sự sao?”
Giọng điệu của Tô San đã mang theo chút lạnh lùng.
Suy nghĩ của chị Lưu cũng không sai, nhưng nếu cô mà nói trước chuyện này với chị ấy thì không thể nào chị ấy sẽ đồng ý để cô làm.
Lần đầu tiên thấy chị Tô thể hiện rõ sự không vui, Tiểu Chu đứng đằng sau không biết phải làm sao, liền cùng với hai chuyên viên trang điểm đi ra khỏi phòng, dành không gian cho chị Tô nghe điện thoại.
“Chị không biết vì lý do gì mà em đột nhiên làm vậy, nhưng nếu em nói trước với chị, sao em biết là chị chắc chắn sẽ ngăn cản em chứ? Không lẽ là trong lòng em cũng không thật sự tin tưởng chị?”
Nghe thấy giọng chị Lưu còn mang theo sự tức giận, Tô San hít sâu một hơi, cúi đầu không nói gì.
Cả hai người đều im lặng giằng co như vậy, thật lâu sau, Tô San mới nhẹ giọng nói:
“Thật xin lỗi, đáng lẽ em nên nói chị biết.”
Không cần biết khi cô nói ra chị Lưu ngăn cản hay đồng ý, nhưng đúng là cô cũng không nên gạt chị ấy. Nếu trong một mối quan hệ mà có sự lừa dối tức là giữa hai bên không đủ sự tin tưởng.
Nghe thấy vậy, người ở đầu dây bên kia hơi trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói với giọng điệu hòa hoãn:
“Chị biết Hạ Hoa vẫn luôn muốn mời em đầu quân qua bên đó. Thực ra em có tố chất không tồi, nhưng do chị của em đã giao em cho chị, giây phút nào em vẫn còn đang ở bên cạnh chị thì chắc chắn chị sẽ không bỏ mặc em.”
Tô San nhẹ nhàng “uhm” một tiếng, cũng không nói chuyện gì khác nữa. Hiện tại cô đang bị áp lực rất lớn, mỗi ngày đều bận rộn quay phim, thần kinh căng thẳng. Căn bản hoàn toàn không có thời gian suy xét cho tương lai sau này. Tất cả mọi người đều nghĩ cô sẽ rời bỏi công ty này, nhưng thực ra cô hoàn toàn không có suy nghĩ tới chuyện đó.
“Tháng sau em sẽ có lịch tham gia vài hoạt động, chị sẽ gửi lịch trình qua cho em. Hơn nữa, em được đề cử hạng mục Diễn viên mới xuất sắc nhất của Giải Bạc Hùng lần thứ 52. Mùng 9 tháng sau em sẽ tham dự lễ trao giải cùng với đoàn làm phim, Phạm Mộng cũng sẽ tới!”
Câu sau cùng của chị Lưu mới là điều quan trọng nhất. Biết chị ấy đang lo lắng chuyện gì, nếu cô đã dám làm thì sẽ không sợ bị người ta biết được.
“Em rõ rồi, em sẽ chú ý.”
Cô chỉ thản nhiên nói.
Nghe vậy, chị Lưu ở đầu dây bên kia cũng không nói gì nữa, chốc lát sau liền cúp máy.
Ngồi đó một hồi, cô mới gọi Tiểu Chu tới, sau đó nhà tạo hình tiếp tục làm tóc cho cô xong liền ra ngoài tiếp tục quay phim.
Những cảnh diễn trong mấy ngày cuối cùng này đều khá nặng. Hơn nữa do muốn quay cho kịp thời gian nên mỗi ngày đều phải quay phim tới nửa đêm mới xong. Do cơ thể chịu cường độ làm việc cao, rất nhiều lúc Tô San suýt nữa thì ngất xỉu, nhưng cuối cùng vẫn phải cố gắng chống đỡ.
Chuyện trên mạng vẫn còn ồn ào, nhưng may là hiện tại phim “Loạn thế chi ca” cũng đã kết thúc chiếu rạp nên không ảnh hưởng tới doanh thu phòng vé. Bên phía công ty quản lý của Phạm Mộng cũng có lên tiếng giải thích, nói rằng đây là do bị người khác hãm hại, tính chân thật của video cần được xem xét lại.
Không tới hai ngày sau, Phạm Mộng cũng chính thức lên tiếng.
#Weibo Phạm Mộng: “Hai ngày nay tôi cũng không được nghỉ ngơi đàng hoàng, chỉ luôn bận rộn quay phim. Đạo diễn cũng nói với tôi rằng cứ như vậy sẽ không tốt cho cơ thể, nhưng tôi biết rằng chỉ có bận rộn như vậy tôi mới có được những khoảnh khắc quên đi những phiền não. Nói thật là, tôi cảm thấy rất bất đắc dĩ, tất cả mọi người đều nói rằng tôi phẫu thuật thẩm mỹ. Đúng, tôi thừa nhận tôi có chỉnh lại một chút. Trong lòng mỗi người đều có niềm yêu thích đối với cái đẹp, tôi chỉ muốn làm cho bản thân ngày càng tốt đẹp hơn mà thôi. Nhưng có ‘một vài người nào đó’ bàn luận, chỉ trích tới cả người nhà của tôi, tôi cũng không muốn nói nhiều, chỉ vẫn luôn cố gắng đóng phim. Tôi biết rằng sự tồn tại của tôi ảnh hưởng tới rất nhiều người, tôi cũng không muốn so đo với ‘người nào đó’, nếu đã không chịu nổi thì đừng cố gắng đi so với người khác, bản thân mình tại sao chỉ vì háo thắng mà còn chỉ trích tới người nhà của người khác? Hiện giờ có rất nhiều người mắng chửi tôi, nói tôi hạ tiện, không biết xấu hổ, thậm chí còn có những lời tệ hại hơn. Tôi biết làm một người của công chúng thì phải có tố chất tâm lý mạnh mẽ, chịu đựng được áp lực, có thể nói do nội tâm của tôi còn chưa đủ mạnh mẽ. Tôi cũng không dám mơ ước xa vời, chỉ hy vọng mọi người đừng lôi người nhà của tôi vào đây, bọn họ hoàn toàn vô tội. Còn về đoạn video kia, tôi biết cho dù mình có giải thích như thế nào cũng không ai tin tưởng. Phó tổng giám đốc Lưu là một người bạn rất tốt của tôi, tụi tôi rất hay đùa giỡn với nhau, đôi khia cách nói chuyện và hành vi cũng không cố kỵ quá nhiều. Tôi thừa nhận rằng đã là một người của công chúng thì không được tạo ra những ảnh hưởng không tốt cho mọi người. Tôi cũng không hy vọng xa vời rằng mọi người sẽ tin lời tôi nói, tôi chỉ biết một điều, người nào tin tưởng tôi thì vẫn sẽ tin tưởng tôi, còn những người nào không tin tôi, thì tôi cũng rất mong rằng bản thân mình sẽ có được những tác phẩm tốt hơn nữa để mọi người hiểu được một Phạm Mộng chân thực.”
Cư dân mạng A: “Là do tôi suy nghĩ quá nhiều sao? Có cảm giác Phạm Mộng bị ‘người nào đó’ hãm hại a?”
Cư dân mạng B: “Không có lửa làm sao có khói, kiểu giải thích thế này chỉ dành cho trẻ con ba tuổi, thôi để mấy dòng này cho bọn fan não tàn xem đi *mỉm cười*”
Cư dân mạng C: “Phạm kỹ nữ à, rõ là kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết! Không nói tới những chuyện khác, khuôn mặt như vậy mà nói chỉ chỉnh một chút? Rõ ràng là đổi sang một khuôn mặt khác luôn rồi!”
Cư dân mạng D: “Tin tưởng Phạm Mộng nhà tui, bọn anti-fan đi chết hết đi!”
Cư dân mạng E: “Nói thật là, tôi cũng không cảm thấy Phạm Mộng có gì sai. Mấy chuyện này trong giới giải trí cũng quá nhiều, chỉ là vẫn chưa bị vạch trần mà thôi. Cũng chỉ có thể trách người mà Phạm Mộng đắc tội, có thể bôi đen một ảnh hậu như vậy, bối cảnh chắc chắn rất trâu bò.”
Cư dân mạng F: “Không hiểu vì sao vẫn có fan não tàn vào để thanh minh cho cô ta, loại người thế này tốt nhất là cút khỏi giới giải trí đi, đừng nói với tôi diễn xuất thế này thế nọ, giải Ảnh hậu của cô ta có xứng đáng hay không còn không biết tự mình hiểu lấy sao?”
Cư dân mạng G: “Nghe nói đoạn tiếp theo của video này đã bị công ty quản lý của Phạm Mộng mua lại với giá một ngàn vạn, quả nhiên có tiền có khác, thích làm gì cũng được!”
Bài diễn văn dài của Phạm Mộng trên Weibo thực ra cũng có một chút hiệu quả, ít nhất cũng coi như là an ủi tâm lý cho những fan trung thành, chắc chắn họ sẽ tiếp tục ủng hộ cô ấy. Nhưng fan hâm mộ là một thứ rất khó mà nắm bắt, mấu chốt là những người khác có còn giữ chút yêu thích nào với cô ấy không. Hiển nhiên là với tình hình hiện giờ thì mức độ được khán giá yêu thích đã bị tụt dốc không phanh.
Tô San cũng không cảm thấy Phạm Mộng đáng thương, cô mà đồng cảm với người ta, người ta cũng sẽ không đồng cảm với cô.
Ngày đóng máy, mọi người trong đoàn phim cùng nhau ra ngoài ăn cơm. Tay paparazzi kia vẫn luôn đi theo cô, suốt đêm Tô San thu thập hành lý ở khách sạn rồi gọi tài xế tới chở cô về chung cư, paparazzi vẫn đậu xe chầu trực dưới lầu nhà cô.
Vì vậy, Tô San cũng không dám kéo mở rèm cửa, tắm rửa xong liền lên giường nằm. Mai cô sẽ phải bay qua Paris với Hạ Hoa, lịch trình mấy ngày tiếp theo cũng rất dày đặc, giữa tháng sau sẽ khởi quay bộ phim nghệ thuật kia của đạo diễn Lê, cuối tháng sau cũng là thời điểm bộ phim võ hiệp của cô và Giang Dần bắt đầu phát sóng trên truyền hình, lúc đó chắc chắn lại phải tham gia mấy hoạt động để tuyên truyền phim.
Nằm trên giường chưa tới 10 giây Tô San đã ngủ mất tiêu, bởi vì cô thật sự quá mệt mỏi, mệt tới mức mong sao có thể ngủ nguyên một ngày một đêm, nhưng mà 8 giờ sáng ngày hôm sau thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Không biết đã vang lên bao lâu, đến lúc Tô San mơ mơ màng màng mò thấy điện thoại rồi bắt máy, thì đầu dây bên kia lập tức vang lên một giọng nói gấp gáp:
“Nhanh lên, tôi vừa mới thấy hai tay paparazzi kia đi ăn sáng!”
Nghe vậy, Tô San xoa xoa thái dương để mình tỉnh táo lại:
“Biết rồi, tôi sẽ xuống ngay.”
Nói xong cô liền cúp máy, Hạ Hoa còn chưa kịp nói gì.
Anh ta quá hiểu phụ nữ, lần nào cũng nói sẽ xuống ngay, nhưng ít nhất phải dành ra nửa tiếng để lấy đà, lại thêm nửa tiếng sửa soạn, gộp lại phải mất một tiếng là bình thường, chắc chắn phải lục tung cả tủ quần áo lên mới chịu xuất hiện.
Nhưng ngoài dự kiến của anh ta, chỉ mới hút xong một điếu thuốc thì thấy một bóng dáng đeo khẩu trang màu hồng nhạt xuống tới đây, thân hình nhỏ nhắn, khoác một chiếc áo màu đen vô cùng bình thường, kéo theo một cái vali nhỏ vội vội vàng vàng chạy tới phía bên này.
Kéo mở cửa xe ngồi vào hàng ghế sau, rồi quẳng chiếc vali ra qua bên cạnh, mình thì dựa vào ghế muốn tiếp tục ngủ bù.
“Tốc độ của cô thật nhanh.”
Hạ Hoa nhìn cô với ánh mắt như phát hiện ra điều gì rất mới lạ, thấy cô còn chẳng trang điểm gì, thực sự là một người khác biệt trong giới giải trí thế này.
Tranh thủ lúc hai tay paparazzi kia còn chưa quay lại, Hạ Hoa lập tức khởi động xe nhanh chóng rời khỏi, nếu mà để bọn họ đuổi kịp thì chắc chắn cắt đuôi không được.
Khi xe đã đi được một lúc, Tô San mới đột nhiên lên tiếng hỏi:
“Ai kết hôn vậy?”
Đến giờ cô vẫn chưa biết là ai kết hôn.
Nghe thấy giọng nói vang lên từ hàng ghế đằng sau, Hạ Hoa vừa lái xe, vừa bình thản nói:
“Tưởng Liên Khải.”
Nghe vậy, Tô San hơi tỉnh táo lại một chút. Tưởng Liên Khải, cũng coi như là một trong những diễn viên hàng đầu trong giới hiện nay, đã từng đạt danh hiệu Ảnh đế ba lần, chuyên đóng phim hành động, còn có mấy lần từng đoạt giải trong những liên hoan phim lớn ở nước ngoài, trong số những sao hạng A đã ẩn lui về phía hậu đài thì anh ta là người có địa vị cao nhất. Hiện giờ cũng ít đóng phim hơn trước, có vẻ muốn tập trung vào những hoạt động phía sau màn ảnh. Mặc dù hiện tại đã 42 tuổi, nhưng vẫn không có nhiều scandal, càng không nói tới chuyện bạn gái. Anh ta thì khác Tạ Duyên, tính tình khá vui vẻ hòa đồng, cũng rất biết cách làm không khí trở nên sôi nổi, mỗi khi tiếp nhận phỏng vấn cũng sẽ để lộ một chút chuyện để phóng viên viết bài, nhưng rất ít khi phơi bày sinh hoạt cá nhân của mình. Hiện giờ lại đột nhiên kết hôn, thật là khiến người ta kinh ngạc.
“Vợ của anh ấy cũng là người trong giới sao?”
Tô San hỏi.
Nghe vậy, Hạ Hoa tùy ý trả lời:
“Không phải người trong giới, là cô ấy chủ động theo đuổi trước.”
Nghe vậy, Tô San cũng chỉ cười cười không hỏi thêm nữa. Đến lúc tới sân bay, cô lại đeo khẩu trang lên hòa vào dòng người. Nhưng đến lúc tới cổng kiểm tra an ninh thì vẫn bị vài người nhận ra, nhưng họ cũng chỉ hô lên một tiếng nên cũng không khiến quá nhiều người chú ý.
Đến lúc đã yên vị trên máy bay, Tô San lại mệt mỏi dựa vào ghế tiếp tục ngủ, vì do chuyến đi lần này là đi lén, nên để tránh cho người khác nhận ra, toàn bộ hành trình Tô San đều đeo khẩu trang.
Đến lúc xuống khỏi máy bay, Hạ Hoa liền đưa cô tới khách sạn Tạ Duyên đang ở, nghe nói tất cả khách mời đến tham dự hôn lễ đều ở tại đó. Thực ra Tô San cũng không biết trong hôn lễ này sẽ có phóng viên tới hay không, nhưng nghĩ vậy rồi cũng kệ, cứ để thuận theo tự nhiên đi, nếu họ muốn chụp lén thì cứ chụp đi.
Đi vào khách sạn, Tô San liền nhìn thấy có hai bóng dáng quen thuộc ở đại sảnh, không nhịn được quay qua hỏi Hạ Hoa:
“Hai người kia nhìn rất quen.”
Hạ Hoa đi đằng trước nghe vậy cũng thoáng nhìn qua, sau đó nhấn nút chờ thang máy:
“Là Ngô Cẩm và Hà Liễu.”
Ngô Cẩm chính là một ca sĩ cũng khá nổi tiếng trong những năm gần đây, cô ấy cũng rất có thực lực, Tô San vô cùng thích giọng hát của cô ấy, hèn chi lại thấy quen như vậy; mà Hà Liễu thì là con gái của một ca sĩ siêu cấp nổi tiếng trước đây, cũng có thể xem là xuất thân từ gia đình làm nghệ thuật, giờ bước vào giới giải trí cũng coi như là điều tất yếu.
Nhìn thấy hai người này, Tô San cũng đã ý thức được rằng, hôn lễ này chắc chắn sẽ xuất hiện rất nhiều người tai to mặt lớn.
Khi thang máy đã xuống tới nơi, Hạ Hoa đưa cô lên thẳng lầu 9. Vừa ra khỏi thang máy liền thấy có vài người đang đi dọc theo hành lang trải thảm lông dê đi tới phía bên này, mọi người nói nói cười cười, mà Tạ Duyên cũng ở trong đó. Hắn mặc một chiếc áo khoác đen, đi ở giữa đám người, thỉnh thoảng lại nói hai câu. Khi nhìn thấy Hạ Hoa, mọi người cũng rất sôi nổi tới chào hỏi.
“Tổng giám đốc Hạ a, trông anh mặt mày hồng hào như vậy, chắc gần đây phát tài rồi phải không!”
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu xám đi đầu tiên nhanh chóng hướng bên này.
Nhìn thấy thế, Hạ Hoa cười cười vỗ vai anh ta:
“Gần đây việc kinh doanh trong giới cũng không tốt lắm, đừng có đề cập tới chuyện tiền bạc với tôi, so ra thì chắc chắn là kém hơn anh rồi, có việc vui nên tinh thần sảng khoái, mấy nếp nhăn trên mặt cũng biến mất không ít.”
“Ha ha ha!”
Mấy người khác cũng cười to.
“Đi thôi, đi thôi, mà sao, con gái anh đã lớn thế này rồi cơ à? Gen của anh mà cũng có thể sinh ra một cô con gái xinh đẹp thế này?”
Tưởng Liên Khải nhìn thoáng qua Tô San cười cười nói đùa.
Nhưng Hạ Hoa cũng không tức giận, lập tức quay đầu qua nói với Tô San:
“Mau, gọi chú đi!”
“Ha ha ha, Tạ Duyên, sao, không giới thiệu sao?”
Những người này chắc cũng đã nghe phong phanh đâu đó, lập tức nhìn về phía Tạ Duyên với vẻ mờ ám.
Tô San đứng đó vẫn giữ nguyên vẻ mỉm cười, bởi vì cô nhận ra rằng những người này đều là bậc tiền bối lão làng trong nghề, có thể trong một lần nhìn thấy những người này tụ tập lại với nhau thì cũng coi như quá may mắn.
Nhìn thấy Tô San, Tạ Duyên tất nhiên cất bước qua đứng bên cạnh cô, cầm lấy vali của cô, một tay quàng qua ôm lấy vai cô, vẻ mặt vô cùng tự nhiên:
“Tô San, bạn gái của tôi.”
“Chậc chậc chậc!”
Tưởng Liên Khải dùng ánh mắt có vẻ không tưởng tượng được nhìn thẳng qua Tạ Duyên:
“Năng lực của cậu tốt thật đấy, không một tiếng động gì đã lừa được một cô gái nhỏ tới đây.”
Mặt Tô San hơi hồng lên, đối với mấy lời trêu ghẹo thế này, cô cảm thấy rất ngượng ngùng.
Sắc mặt của Tạ Duyên thì vẫn như thường, giọng nói bình thản:
“Đây là duyên phận.”
Hạ Hoa cũng sắp ói ra tới nơi, còn cái gì mà ‘duyên phận’, anh ta chưa từng thấy Tạ Duyên sến sẩm tới mức này, không lẽ do cậu ta đóng phim thần tượng nhiều quá nên bị nhiễm?
Những người khác nghe vậy cũng cảm thấy chịu không nổi. Cuối cùng Tưởng Liên Khải cùng những người khác đi uống rượu, Hạ Hoa cũng đi cùng bọn họ, Tạ Duyên thì ở lại đây.
Đi vào phòng khách sạn, Tô San cởi chiếc áo khoác dày nặng ra, vẻ mặt hiếm lạ nhìn ra hướng ngoài cửa, nhẹ giọng hỏi:
“Ba của em rất thích phim của Cát Lạc lão sư lúc nãy, anh có thể giúp em xin chữ ký hay không?”
Nghe vậy, Tạ Duyên chỉ yên lặng bước tới gần, từ phía sau ôm lấy eo của cô, đầu vùi vào bên cổ của cô hít một hơi thật sâu:
“Chờ đến lúc chúng ta kết hôn, ba của em còn có thể nói chuyện hàn huyên với Cát lão sư.”
—Hết Chương 64—