Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày

Chương 110: Cử hành hôn lễ

Tác giả: Ngã Yêu Thành Tiên
Chọn tập

Gần đây việc thẩm định phim điện ảnh trước khi công chiếu càng ngày càng nghiêm khắc hơn. Bộ phim điện ảnh hành động của Tạ Duyên cũng vì quá bạo lực mà đang bị hoãn lại. Có điều như vậy cũng tốt, cũng tránh được việc hai người đóng hai phim công chiếu cùng thời điểm, cạnh tranh với nhau về doanh số phòng vé. Chờ thêm một khoảng thời gian nữa khi  mọi chuyện lắng xuống thì sẽ tốt hơn.

Ngoài trời, tuyết rơi trắng xóa. Tô San nằm trên giường, lười nhác lướt lướt mạng. Tạ Duyên vừa mới vận động từ phòng tập thể thao đi ra, lúc này bước vào phòng, cả người toàn là mồ hôi. Tô San chỉ liếc nhìn hắn một cái, sau đó lại tiếp tục tập trung đọc tin tức giải trí.

Mặc dù chỉ còn vài ngày nữa là sẽ tổ chức hôn lễ nhưng trên mạng hoàn toàn không có một chút tin tức hay động tĩnh gì về chuyện này, có thể thấy rằng Hạ Hoa đúng là đã mất không ít công sức để phong tỏa tin tức. Vào ngày cử hành hôn lễ chắc chắn sẽ không cho phóng viên vào đưa tin. Còn về khách khứa thì lại mời rất nhiều, dù sao lăn lộn trong xã hội ai cũng phải xã giao, tạo mối quan hệ tốt với mọi người cũng chẳng có hại gì, lại còn có thêm tiền mừng.

Gần đây có rất nhiều phim điện ảnh vì không vượt qua khâu thẩm định mà bị hoãn lại thời gian công chiếu, cho nên vào dịp Tết Âm lịch lại không có nhiều phim được ra rạp lắm. Đối với phim đề tài báo thù ‘Tội đồ’ của tụi cô, ngay từ buổi chiếu thử cũng đã được đánh giá khá tốt, hơn nữa đoàn làm phim còn làm thêm một đợt tuyên truyền nữa, vì vậy hiện giờ phim ra rạp có doanh số không tệ.

Tô San không cầu mong doanh số phòng vé quá cao, chỉ cần không thấp lẹt đẹt là được. Dù sao phim này cũng coi như là một nửa phim nghệ thuật rồi, doanh số phòng vé chắc chắn không thể cao được, chỉ hy vọng nhiều vào việc đoạt giải thưởng trong các liên hoan phim mà thôi.

Lướt lướt xem phần tin tức, trên vai đột nhiên có một bàn tay to chạm vào. Tô San vừa nghiêng đầu lại nhìn thì cả người lẫn chăn đều bị đối phương ôm vào lòng. Cả hai nằm trên giường, cô giãy giụa mấy cái, tay đưa ra đẩy đẩy vai hắn:

“Tóc của anh còn chưa sấy khô, cách em xa ra một chút!”

Thân hình của cô nhỏ nhắn, ôm vào giống như ôm một đứa bé. Tạ Duyên chuyển người đè cô xuống dưới, cúi đầu hôn lên má cô một cái:

“Tối hôm qua em đâu có nói như vậy, rõ ràng là em còn bảo anh phải…”

“Im miệng!”

Tô San nhanh chóng đưa tay ra bịt miệng của hắn lại, khuôn mặt chỉ trong giây lát đã đỏ rực:

“Rõ ràng là do anh vô sỉ!”

Biết khoảng thời gian tới cô không phải tham gia hoạt động gì, con người này hoàn toàn không biết kiềm chế là gì, lúc đó cô quá mệt nên nói hắn nhanh nhanh kết thúc. Bây giờ hắn lại có thể vô sỉ dùng những lời này để trêu chọc cô!

“Ai cho em nói với ông xã của mình như vậy hả?”

Tạ Duyên nhướng mày, bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô San mang vẻ vừa xấu hổ vừa giận dữ.

Tô San bị hắn nhìn thì cảm thấy quá ngại ngùng, đưa tay lên che mặt lại, tức giận nói:

“Em muốn nói thì nói, chẳng lẽ em nói sai sao?”

Nói xong, cô lại kéo chăn lên trùm kín mặt:

“Anh mau tránh ra, em còn phải đi nấu cơm. Nếu bị trễ thì hôm nay anh đi mà cơm hộp đi!”

Thấy cô trùm chăn kín mít, Tạ Duyên cười cười không nói gì, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Tô San nằm trong chăn khẽ ló đầu ra, thấy trong phòng không còn ai, lúc này mới bước xuống giường đi vào phòng tắm để đánh răng rửa mặt.

Đến khi xuống lầu, cô lại làm ba món mặn, một món canh cho người nào đó bồi bổ. Còn Tô San thì lại không thể ăn quá nhiều, nếu không lúc mặc áo cưới vào sẽ không đẹp.

Đêm 30 Tết, ba mẹ Tạ Duyên cũng về nước. Hai gia đình lại ra ngoài ăn bữa cơm tất niên, còn bị paparazzi chụp được. Mấy trang báo mạng đăng tin rằng tụi cô đã ra mắt ba mẹ hai bên, có lẽ là chuyện tốt sắp tới gần.

Phim ‘Tội đồ’ công chiếu xong, tổng doanh số phòng vé mặc dù không phải quá đột phá, nhưng đối với đề tài phim kiểu như thế này mà nói, thành tích như vậy đã là không tồi. Quan trọng nhất là phim được giới chuyên môn đánh giá khá cao. Đối với Tô San mà nói, lần đầu tiên đảm trách vai nữ chính trong một bộ phim điện ảnh, có doanh số phòng vé cùng với sự đánh giá khả quan như vậy là tốt lắm rồi. Đây cũng coi như là bước đầu thuận lợi cho cô trên con đường dấn thân vào giới điện ảnh sau này.

Ba ngày trước khi cử hành hôn lễ, mẹ cô nói cô về nhà bên này ở, trong vòng ba ngày này không cho phép gặp mặt Tạ Duyên. Chị của cô cũng trao đổi với cô rất nhiều về hôn lễ. Vốn dĩ Tô San định sẽ mời một cô em gái họ cũng khá thân với cô từ nhỏ để làm phù dâu, nhưng Tô Nguyễn nói rằng lần này khách mời đến hôn lễ rất đông. Phù dâu phải là người có thể uống rượu, phải có lá gan và tửu lượng tốt. Vừa hay Tiết Chỉ Ngưng cũng hỏi cô về chuyện phù dâu, vậy nên Tô San quyết định để cô ấy làm luôn.

Vào hôm cử hành hôn lễ, ngay từ sáng sớm Tô San đã thức dậy, sửa soạn trang điểm. Dọc đường chuyên viên trang điểm cũng đi theo lo chuyện trang điểm cho cô. Toàn bộ mọi người trong phòng đều tất bật đi qua đi lại. 

Tô San cảm thấy đầu hơi đau, cô cũng không biết tại sao. Ngẫm lại thì ‘cái đó’ tháng này đã chậm một tuần rồi mà vẫn chưa tới, mặc dù trước đây cũng có bị chậm nhưng cũng chỉ hai ba ngày thôi, chưa bao giờ bị chậm đến như vậy. Nhưng nếu là mang thai thật thì cũng mới chỉ có mấy ngày, kiểm tra qua loa cũng chưa chắc đã chính xác.

“Tới rồi, tới rồi, khăn đội đầu!”

Tô Nguyễn vội vã xông vào phòng. Cùng chuyên viên trang điểm cài khăn lên đầu cô xong xuôi, chị ấy lại tìm chỗ để giấu giày cao gót của cô đi.

“Cái này nhất định phải giấu thật kỹ, nếu bọn họ không nộp ra một bao lì xì thật dày thì tuyệt đối không thể để bọn họ tìm ra!”

Tô Nguyễn chạy qua chạy lại trong phòng tìm chỗ giấu giày, còn Hy Hy thì mặc một bộ âu phục trông rất đáng yêu, trên mặt đầy vẻ tò mò đi tới gần cô, tay kéo kéo váy cưới của cô hỏi:

“Dì út, dì đang đóng Công chúa Bạch Tuyết sao?”

“Ai da, dì út của con hôm nay kết hôn, sau này sẽ sinh cho con một cậu em trai để chơi cùng nha.”

Tiết Chỉ Ngưng cười cười, đưa tay bế thằng bé lên. Hy Hy vẫn mở mắt thật to, chớp chớp mắt ngây thơ nói:

“Con không thích em trai, con thích em gái cơ.”

Nghe vậy, mọi người trong phòng đều không nhịn được mà bật cười. Sau khi giày đã được giấu kỹ rồi, Tô Nguyễn đi tới đây phát một cái lên mông thằng bé:

“Hôm nay con chỉ cần ngoan ngoãn đi đằng trước tung hoa cho dì út của con là được rồi, về nhà mẹ sẽ cho con ăn kẹo.”

Nghe được về nhà sẽ có kẹo ăn, Hy Hy lập tức cười rộ lên, gật gật đầu khí thế, sau đó lại chạy tới chỗ Tô San ngồi nghịch tà váy cưới của cô vô cùng hăng say.

Khi đoàn xe rước dâu tới đây, mọi người trong phòng di chuyển bớt ra bên ngoài. Còn Tô Nguyễn thì đóng cửa lại kín mít, còn cẩn thận cài khóa ở bên trong lại.

Diêu Nhân và Tô Nguyễn ở trong phòng, đứng ở chỗ cửa sổ nhìn ra đoàn xe đang đậu ở bên dưới. Tô San ngồi trên giường cảm thấy hơi ngơ ngác. Thực sự thì sáng nay cô còn chưa ngủ đủ thì đã bị dựng dậy, còn chưa hiểu gì đã chuẩn bị kết hôn rồi.

Ngay từ dưới lầu cũng đã có rất nhiều cửa ải chú rể phải vượt qua. Hôm nay Tạ Duyên đi cùng với rất nhiều người. Mấy cô gái trẻ ở dưới lầu cứ nhất định giằng co muốn chụp ảnh chung với hắn rồi mới cho lên. Tạ Duyên đưa theo Vương Trừng tới, đẩy anh ta ra làm vật hy sinh. Sau đó phải nộp ra rất nhiều bao lì xì Tạ Duyên mới đặt chân được tới trên lầu, nhưng cửa phòng cô dâu hiện đang bị đóng chặt. Lý Hách làm phù rể ra vẻ lịch sự nho nhã, gõ gõ cửa:

“Xin hãy mở cửa, chúng tôi đến để rước cô dâu!”

Anh ta nói xong nhưng trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, mấy người đàn ông đi cùng thấy vậy thì lớn tiếng bật cười. Chung Toàn tự cho mình là thông minh cũng tiến lên, gõ gõ cửa, hô thật lớn:

“Trong phòng có cô dâu xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất thế giới hay không?”

Anh ta vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên lại vang lên một giọng nói trẻ con vô cùng non nớt:

“Có ~”

Cuối cùng cũng có người lên tiếng, mặc dù chỉ là một cậu nhóc. Ngay lúc Tạ Duyên chuẩn bị tự mình ra trận thì trong phòng lại vang lên một giọng nữ dỗ dành:

“Hy Hy, con nói với dượng út rằng gần đây con không có tiền mua đồ chơi, nói dượng út đưa bao lì xì.”

Sau đó, một giọng nói trẻ con lại lanh lảnh vang lên:

“Dượng út, con muốn mua đồ chơi, muốn mua cả kẹo nữa, dượng có bao lì xì không?”

“Có có có, dượng út của cháu hôm nay chẳng mang theo thứ gì hết, chỉ mang mỗi bao lì xì!”

Chung Toàn lấy một cái túi lớn ra, nhiệt tình vui vẻ liên tục nhét một đống bao lì xì xuống dưới khe cửa. Dù sao đây cũng không phải tiền của anh ta cho nên không hề thấy đau lòng chút nào.

“Mẹ nói quá ít, không đủ tiền để con mua đồ chơi.”

Giọng cậu nhóc ngây ngô non nớt vang lên, lại khiến cho một đám người lớn đứng ở ngoài cửa hoàn toàn cạn lời.

Trời ơi, mấy bao lì xì này mỗi cái là năm trăm tệ, nhét vào đó nhiều như vậy mà còn chưa đủ, món đồ chơi đó làm bằng vàng sao?

Thấy vậy, Tạ Duyên có vẻ đã có dự liệu từ trước, đột nhiên lấy từ trong túi áo ra một chiếc bao lì xì mỏng tang nhét vào khe cửa:

“Hy Hy, con xem đã đủ mua đồ chơi chưa?”

Trong phòng yên lặng hơn mười giây, sau đó cửa phòng chậm rãi được mở ra. Mấy người đứng bên ngoài lập tức chen chúc đi vào, phần lớn đều là cánh đàn ông muốn tới để xem kịch vui. Vừa vào phòng, nhìn thấy cô dâu đang ngồi trên giường, cả đám đều không nhịn được há hốc mồm, trong lòng bắt đầu cảm thấy ngưỡng mộ Tạ Duyên. Có bà xã xinh đẹp như vậy, hèn chi Tạ Duyên gấp gáp bước vào nấm mồ hôn nhân đến thế.

“Tôi biết rồi, chắc chắn lại phải tìm giày!”

Đã tham gia hôn lễ lần trước của Tưởng Liên Khải, Tôn Thực rất có kinh nghiệm lên tiếng. Nhưng đám cưới của Tưởng Liên Khải, giày cao gót được giấu sau váy của cô dâu, lần này chắc chắn sẽ không lặp lại kế cũ.

Một đám người ở trong phòng tìm một hồi lâu vẫn không tìm được. Tô San ngồi yên ở trên giường không nói gì, khăn đội đầu che khuất vẻ mặt của cô, khuôn mặt vô cùng tinh xảo lấp ló sau tấm vải khiến ngay cả Tạ Duyên cũng không nhịn được nhìn thêm mấy cái.

Trong lòng Tạ Duyên đã có ám ảnh với việc đi tìm giày, vì vậy hồi đó hắn còn cố ý nói với Tô San không được làm như vậy, mà nếu có đi chăng nữa thì cũng phải dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn. Có điều hiện giờ hắn có nhìn Tô San thêm bao nhiêu cái đi nữa, cô vẫn chỉ giữ vững vẻ mỉm cười, không có phản ứng gì khác.

“Tôi cũng thật là bội phục các cô sát đất. Phòng lớn như vậy tìm mãi không thấy, không lẽ mấy người ném giày lên mái nhà rồi sao?”

Tôn Thực khổ sở tìm giày, đầu cũng toát mồ hôi, cuối cùng quay sang vỗ vỗ vai Tạ Duyên:

“Người anh em, hay là cậu hy sinh nhan sắc cho cô dâu hôn một cái đi?”

Có mấy người biết về chuyện xảy ra ở đám cưới của Tưởng Liên Khải, nghe Tôn Thực nói vậy lập tức bật cười. Tạ Duyên cau mày nhìn về phía Diêu Nhân. Cô ấy chỉ  nhún nhún vai:

“Đừng nhìn tôi, tôi không biết gì hết.”

“Thế này đi, nếu trong vòng nửa phút các anh có thể đọc ra dãy 50 con số đứng sau dấu phẩy của số Pi thì tôi sẽ đưa giày cho các anh.”

Tô Nguyễn rất thản nhiên nhìn một đám người nói.

Chị ấy vừa dứt lời, mấy người trong phòng đều phẫn nộ.

“Thế này không ổn rồi, muốn kết hôn còn phải kiểm tra Toán học, xem ra đời này tôi không lấy được vợ rồi!”

Chung Toàn lực bất tòng tâm chỉ có thể lui ra sau, vừa nghe tới đề bài này thì anh ta lập tức chịu không nổi.

Tạ Duyên yên lặng vài giây, không thèm để ý tới đám quân sư quạt mo vô tích sự ở sau lưng, tiến lên trước, ngồi xổm xuống trước mặt Hy Hy, từ trong túi lấy ra một bọc kẹo mừng đưa cho thằng bé:

“Hy Hy, con có thể nói cho dượng út là giày của dì út con để ở đâu không?”

Vừa thấy vậy, sắc mặt của Tô Nguyễn lập tức biến đổi. Diêu Nhân cũng không nhịn được mà khẽ bật cười một tiếng. Cánh đàn ông đứng đằng sau nhìn Tạ Duyên với ánh mắt khác lạ, trong lòng thầm nghĩ, sau này kết hôn cứ mang theo tay Tạ Duyên này đi chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Nhận lấy bọc kẹo, không chờ cho Tô Nguyễn kịp lên tiếng ngăn cản, Hy Hy lập tức đưa tay chỉ lên chùm đèn trên đỉnh đầu nói:

“Con nhìn thấy mẹ ném giày của dì út lên đó rồi.”

Tô Nguyễn lắc đầu với vẻ mặt bất đắc dĩ. Thôi được rồi, vốn dĩ cô cũng chỉ muốn làm khó Tạ Duyên một chút mà thôi, người ta đã có cách giải quyết thì cô cũng không còn cách nào khác.

Không ngờ giày được để ở trên chùm đèn, một đám đàn ông đúng là phục sát đất. Hèn chi ở ngoài cửa còn dựng một cái thang, hiện giờ kết hôn đúng là không dễ dàng.

Vất vả lắm mới lấy được đôi giày xuống, Tạ Duyên cầm giày, ngồi xổm xuống tự mình xỏ giày vào chân Tô San. Mọi người xung quanh hò hét, còn lấy điện thoại ra chụp lại.

Hôm nay Công ty Hoa Nham cũng đã đăng tin thông báo về hôn lễ của hai người nên giờ nếu có bị chụp được thì cũng không sao cả.

Toàn bộ quá trình Tô San không nói gì. Lúc Tạ Duyên bế cô xuống dưới, Tiết Chỉ Ngưng đi đằng sau nâng váy và khăn đội đầu giúp cô. Dọc đường từ trên lầu xuống tới dưới tầng trệt đều có rất đông người, nhìn thấy Tạ Duyên bế cô xuống, mọi người lớn tiếng hò hét.

Hiện giờ ngoài trời rất lạnh. Sau khi yên vị trên xe, Tiết Chỉ Ngưng ngồi ở ghế phụ đằng trước lấy trong túi ra một cái áo choàng để cô choàng vào. Sau khi bắn pháo xong, đoàn xe rước dâu bắt đầu di chuyển. Tô San ngồi trong xe cảm thấy mọi chuyện giống như là mơ, Tạ Duyên  ngồi bên cạnh lặng lẽ nắm tay cô thật chặt.

Tay hắn rất ấm, Tô San vui vẻ hơi cong khóe môi lên, quay đầu nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ xe. Vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói với hắn, lúc này lại không biết phải nói gì.

Sau khi đoàn xe đã dừng lại, Tạ Duyên xuống xe bế cô ra. Dọc đường mọi người đều sôi nổi náo nhiệt, lấy điện thoại ra chụp ảnh liên tục. Hiện giờ khách mời đều đã đến khách sạn. Sau khi Tô San bị bế vào phòng cô dâu xong, Tô Nguyễn lại đi ra đóng cửa lại, để chuyên viên trang điểm sửa sang lại kiểu tóc và trang điểm.

Hôn lễ còn chưa được bắt đầu, Tô San ngồi trong phòng chờ, lướt điện thoại. Hiện giờ bảng xếp hạng hot search đều bị cô và Tạ Duyên chiếm đóng. Có rất nhiều người đã từng cùng hợp tác với tụi cô đăng lời chúc phúc, cũng có một vài tấm ảnh chụp được tiết lộ, trong đó còn có cả tấm ảnh chụp lại lúc Tạ Duyên ngồi xuống đi giày vào cho cô.

Cư dân mạng A: “A a a a a Nam thần và nữ thần của tôi vậy mà đã kết hôn rồi!!!” 

Cư dân mạng B: “Nhìn thấy bọn họ như vậy, không hiểu sao tôi lại tin vào tình yêu *vừa cười vừa khóc*”

Cư dân mạng C: “Lúc Tạ Duyên đi giày vào cho Tô San vẻ mặt rất nghiêm túc. Nếu đời này có người đàn ông chịu đi giày vào cho tôi như vậy, tôi nhất định ngủ cũng sẽ cười tỉnh dậy *vừa cười vừa khóc*”

Cư dân mạng D: “Mới sáng sớm, chưa kịp phòng bị gì đã bị một màn khoe ân ái đập vào mặt!”

Cư dân mạng E: “Cả ba và mẹ đều có ngoại hình xuất sắc như vậy, không biết con của bọn họ sẽ đẹp tới mức nào a *vừa cười vừa khóc*”

Cư dân mạng F: “Nhìn thấy hot search tôi còn tưởng là giả, nhưng nhìn thấy có nhiều người chia sẻ tin này thì tôi mới phát hiện, không ngờ bọn họ thật sự kết hôn rồi!!!”

“Giờ này em còn ngồi đó nghịch điện thoại nữa, hôn lễ sắp được bắt đầu rồi!”

Tô Nguyên vừa vào tới cửa lập tức trừng mắt nhìn cô.

Tô San cất điện thoại đi, chớp chớp mắt ra vẻ vô tội:

“Do em hồi hộp quá nên cần phải làm chuyện khác để dời đi lực chú ý.”

Nhìn cô như vậy, Tô Nguyễn bất lực lắc đầu, không biết phải nói gì nữa. Cô em gái này của cô mặc dù tính cách đã thay đổi rất nhiều so với trước đây, nhưng rốt cục vẫn chỉ là một cô bé mà thôi, may mà giờ có người chịu tới rước nó đi, vậy cũng tốt.

Khi bên ngoài có người tới thông báo đã tới giờ, ba của cô đã đứng chờ ở ngoài cửa. Tô San cầm trên tay bó hoa cưới, một tay nắm lấy tay của ba cô bước về phía lễ đường. Còn Hy Hy cùng với một cô bé hoa đồng đi đằng trước cầm một lẵng hoa, thỉnh thoảng lại tung hoa ra.

Trong hội trường, khách khứa đã ngồi kín chỗ, ánh đèn đã tắt bớt đi, chỉ còn một ánh đèn chiếu tới đầu bên kia của lễ đường. Hy Hy cùng cô bé hoa đồng đi đằng trước chậm rãi rải hoa. Cô dâu mặc chiếc váy cưới trắng tinh khôi nắm tay cha mình chậm rãi bước tới. Ánh đèn không sáng lắm, khăn đội đầu khiến người ta không nhìn rõ khuôn mặt của cô, có điều làn da trắng đến mức gần như phát sáng thì thật sự thu hút sự chú ý.

Trong hội trường vang lên một khúc nhạc dương cầm do nhạc công ngồi ở một bên cánh gà đánh lên. Tạ Duyên mặc một bộ âu phục màu xanh đen, cà vạt màu xanh nước biển, chậm rãi đi tới phía của Tô San. Khi đi tới giữa, hai ánh đèn chiếu vào hai người nhập làm một. Ba Tô còn đang định nói gì đó, cuối cùng lại chỉ yên lặng cầm tay Tô San đặt vào tay của Tạ Duyên, mắt cũng đỏ lên, đi khỏi.

Tô San cũng hơi muốn khóc rồi, nhìn bóng dáng của ba một cái, rồi cùng Tạ Duyên đi tới trước mặt người chủ trì.

Cả hội trường đầy người, tất cả ánh mắt đều tập trung về phía hai người. Lúc nhận được thiệp mời bọn họ cũng vô cùng bất ngờ, trong giới giải trí coi trọng lợi ích như thế này, hai người lại ở trong thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp quyết định kết hôn, đúng là vô cùng hiếm có.

Người chủ trì hôn lễ là một người chủ trì rất có kinh nghiệm, sau khi hai người bước tới, ông ấy cầm lấy microphone nói:

“Hôm nay vừa đúng là hôn lễ thứ năm trăm hai mươi* mà tôi chủ trì, vậy cũng biết được hai người thật sự là duyên phận. Có đôi khi gặp gỡ là do sự trùng hợp, cũng có đôi khi là do trời cao sắp đặt.”

Tô San đứng đó thực ra hoàn toàn không biết người chủ trì đang nói gì. Dưới ánh mắt chăm chú còn hơn cả phóng viên của rất nhiều khách khứa, cô chỉ nhìn Tạ Duyên đứng trước mặt, trong đầu hiện lên những cảnh tượng từ khi lần đầu tụi cô gặp mặt cho tới bây giờ. Cô thật là may mắn, bởi vì cho đến giờ tụi cô đều chưa bao giờ cãi nhau, giống như mọi chuyện xảy ra đều là thuận theo tự nhiên.

Người chủ trì nhìn về phía Tạ Duyên, nghiêm túc nói:

“Tạ Duyên tiên sinh, anh có đồng ý cưới Tô San nữ sĩ trước mặt làm vợ? Cho dù thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay bần hàn, lúc khỏe mạnh hay lúc đau yếu, lúc vui sướng hay lúc ưu sầu, anh đều yêu cô ấy hết mình, vĩnh viễn chung thủy với cô ấy hay không?”

—Hết Chương 110—

Chú thích của editor: Người chủ trì hôn lễ có đề cập tới con số ‘năm trăm hai mươi’ (‘520’). Số này nếu đọc riêng từng con số một ‘5 2 0’ (năm hai không) theo tiếng Trung thì phát âm của nó sẽ tương tự với câu ‘wǒ ài nǐ’ (tức là ‘anh yêu em’ hoặc ‘em yêu anh’). 

Chọn tập
Bình luận