Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày

Chương 55: Phim điện ảnh được công chiếu

Tác giả: Ngã Yêu Thành Tiên
Chọn tập

“Cô có muốn đi ra ngoài ăn khuya không?”

Nghe thấy anh ta nói vậy, Tô San không hề suy nghĩ gì uyển chuyển từ chối:

“Cám ơn, nhưng giờ tôi không đói bụng.”

“Sao cô lại có vẻ xa cách quá vậy?”

Sắc mặt Giang Dân không đổi, bình tĩnh chăm chú nhìn cô.

Tô San cũng không mời anh ta vào, chỉ siết chặt lại vạt áo khoác trên người, hơi hơi mỉm cười nói:

“Không phải là xa cách, là do tôi nhát gan, cảm giác bị người ta mắng chửi cũng không dễ chịu gì, nếu anh muốn thì để lúc nào ban ngày rồi đi.”

“Hơn nữa….” 

Tô San đặt tay lên nắm đấm cửa, ánh mắt thản nhiên nhìn anh ta nói:

“Tôi đã có bạn trai.”

Nghe vậy, sắc mặt của Giang Dần khẽ biến đổi, im lặng trong chốc lát, nghiêm túc nhìn cô hỏi:

“Tạ Duyên?”

Đều là người trong giới, mấy chuyện kiểu thế này chỉ hơi nghe ngóng thì đều biết được, Tô San cũng không thấy kỳ lạ khi anh ta biết được chuyện này. Cô cũng không phủ nhận, hơn nữa còn cười cười không nói gì thêm.

Thấy vậy, Giang Dần thở dài một tiếng:

“Vậy tôi đi rủ Tống Nham đi ăn, cô ngủ sớm đi.”

Tô San cười cười, đến lúc hắn quay người đi thì liền đóng cửa lại.

Quay vào trong phòng, cô muốn gọi điện cho Hạ Hoa, hỏi anh ta đã qua tới Châu Phi hay chưa. Có điều gọi một lúc lâu vẫn không thấy không có tín hiệu, có thể hiểu được anh ta có lẽ đã tới nơi gặp Tạ duyên rồi, bởi vì điện thoại của Tạ Duyên cũng không có tín hiệu.

Ngủ một giấc dậy, tụi cô thu xếp rồi từng nhóm rời khỏi hòn đảo. Vì sao lại là từng nhóm? Bởi vì Dương Chỉ và Mục Dao không thích đối phương, các cô ấy chắc chắn sẽ không đi cùng một chuyến bay, mà cả Dương Chỉ và Mục Dao cũng đều không thích cô, nên cũng sẽ không đi cùng chuyến bay với cô. Nhưng Tô San cũng không để tâm quá nhiều, cô đã đặt chuyến bay sớm nhất, Vương Trừng và Giang Dần cũng bay chuyến này.

Trùng hợp hơn nữa là, vị trí của tụi cô cũng khá gần nhau, nhưng do Vương Trừng và Giang Dần cạnh tranh với nhau về lợi ích, cho nên quan hệ giữa hai người không tốt lắm, vị trí mặc dù gần nhau nhưng cũng không nói với nhau lời nào, còn Tô San thì ngủ từ đầu tới cuối.

Đến lúc hạ cánh, ở sân bay có rất nhiều fan hâm mộ chờ sẵn, phần lớn là fan của Vương Trừng và Giang Dần. Nguồn tin tức của fan hâm một đúng là vô cùng nhanh nhạy, thần tượng của mình đi chuyến bay nào, lúc mấy giờ đều biết rất rõ. Cho nên mấy nghệ sỹ luôn có kiểu gần tới giờ bay mới mua vé, nhưng đôi khi vẫn không tránh khỏi chuyện như thế này.

“Có muốn cùng đi ăn cơm với tôi không?”

Vương Trừng đi đằng sau chuẩn bị khoác tay lên vai cô.

Tô San giơ tay đang cầm kính râm ngăn lại cánh tay của hắn, cũng không quay đầu chỉ thản nhiên nói:

“Anh kiềm chế lại chút đi.”

Nghe vậy, Vương Trừng chỉ cười hắc hắc đứng ra xa cô một chút. Cửa ra đã có rất đông fan hâm mộ đứng đó, chật như nêm, fan hâm mộ điên cuồng giơ bảng tên, hò hét. Hắn sợ sẽ liên lụy Tô San, chỉ có thể đội mũ đeo kính râm che khuất mặt.

Tô San sau khi ra khỏi sân bay, quay đầu nhìn lại thấy Vương Trừng vẫn đang bị đám người bao vây. May mắn là fan của cô không nhiều như Vương Trừng, sống một cuộc sống mà chuyện gì của mình cũng bị người khác nhìn chằm chằm săm soi không dễ chịu một chút nào.

Cô lên xe quay về phim trường, lúc về tới cũng đã là 6 giờ tối. Còn chưa kịp ăn uống gì, đạo diễn đã nói cô chuẩn bị quay phim, do có một số cảnh quay khá gấp.

Quay phim đến 8 giờ mới xong, cả người Tô San mệt mỏi rã rời. Quay về khách sạn, tắm rửa xong, đang tính đi ngủ thì cô thấy Tạ Duyên có đăng lên Weibo.

Ở một nơi mà ngay cả tín hiệu điện thoại còn không có, sao hắn có thể tìm đâu ra internet không biết. Tạ Duyên đăng một tấm ảnh lên, chụp hình một hộp cơm, chỉ toàn thấy cải bẹ xanh, còn thịt thì đã bị hắn gắp để qua một bên. Qua hình chụp thì thấy hộp cơm được đặt trên một tảng đá, còn có bàn tay đang cầm đũa của hắn.

Hình ảnh nhìn rất chua xót, fan hâm mộ nhìn thấy đều rất đau lòng, chỉ có duy nhất Lý Hách còn bình luận ở dưới bằng một tấm hình hắn đi ăn đồ nướng BBQ. Có vẻ Lý Hách muốn trả thù chuyện Tạ Duyên khoe bàn ăn hôm Tết mùng tám tháng Chạp lần trước.

Cư dân mạng A: “Ha ha ha! Lý Hách thật là không có đạo đức, thật đau lòng cho Duyên ca nhà tui *hôn hôn*”

Cư dân mạng B: “Đáng đời *mỉm cười*”

Cư dân mạng C: “Hóa ra ông xã không thích ăn thịt *vừa cười vừa khóc*”

Cư dân mạng D: “Thật là muốn khóc quá, thức ăn như thế này thì sao mà đóng phim, không có chút dinh dưỡng nào *đáng thương*”

Cư dân mạng E: “Chỉ có một mình tôi nhận ra Tạ Duyên lại đen hơn rồi sao *vừa cười vừa khóc*”

Cư dân mạng F: “Đau lòng!!! Thật muốn tới đó nấu cơm cho ông xã!!!”

Cư dân mạng G: “Đúng là thời thế thay đổi, ai bảo lúc trước khoe cơm, bây giờ thì lấy đá đập chân mình *vừa cười vừa khóc*”

Tô San nhìn thấy ảnh mà Lý Hách đăng lên cũng thấy rất buồn cười. Không sai, lúc nãy Lý Hách có cùng với mấy người đàn ông trong đoàn phim đi nhậu, anh ta vậy mà còn có thời gian rảnh lên đả kích Tạ Duyên nữa. Nhưng đúng là thoạt nhìn sinh hoạt của Tạ Duyên ở bên đó thật là thảm.

Hơn nữa, hình như hắn lại đen hơn rồi.

Chui vào trong chăn, Tô San muốn gọi điện thoại cho Tạ Duyên, nhưng bên kia vẫn không có tín hiệu, chỉ có thể gửi tin nhắn cho hắn, nhắc hắn cố gắng ăn uống đàng hoàng.

Nhưng chưa đầy hai ngày sau, Hạ Hoa đã tới cửa tìm cô, hơn nữa còn là đến thẳng phim trường gặp cô.

“Này, cô tự xem đi!”

Anh ta bỗng nhiên ném lên bàn một chiếc USB. Tô San nhìn qua Tiểu Chu, cô ấy lập tức mang máy tính qua đưa cho cô, sau đó lẳng lặng ra khỏi phòng.

Đến lúc trong phòng chỉ còn hai người, Tô San vừa cắm USB vào máy, vừa nhìn nhìn Hạ Hoa:

“Sao anh quay về sớm vậy? Tạ Duyên ở bên đó sao rồi?”

Hạ Hoa ngồi dựa lưng vào sô pha, nhìn rõ ràng là đen hơn so với lúc trước, nghe vậy, chỉ khẽ cười một tiếng:

“Nếu tôi không về sớm, cô gặp phiền phức chắc rồi.”

Nghe anh ta nói vậy, Tô San cũng không hỏi nhiều, chỉ là khi nhìn thấy video trong USB thì sắc mặt của cô lập tức biến đổi.

“Tên paparazzi này bám theo Giang Dần đã được nửa năm rồi, không ngờ là còn theo tới tận cửa phòng của cô? Nếu không phải là tôi biết tin này vội vàng ngăn chặn lại thì chắc chắn đây sẽ trở thành scandal long trời lở đất!”

Hạ Hoa bật lửa hút một điếu thuốc, hít một hơi sâu, chậm rãi thở ra một làn khói:

“May là tôi cũng có quen biết chút ít với bên phía tòa soạn này, nhưng cũng không phải là miễn phí. Bên đó nói, đến lúc cô và Tạ Duyên chính thức công khai thì bên bọn họ phải được độc quyền đăng tin.”

Xem lại đoạn video, theo góc độ này mà nói, chắc có lẽ quay từ khúc rẽ của hành lang, cách quá xa, cô đứng đó chắc chắn không thể thấy, nhưng từ bên này lại có thể quay lại rõ ràng. Tắt máy, cô dựa vào sô pha uống một ngụm nước ấm, chậm rãi nói:

“Cám ơn anh.”

Hạ Hoa đúng là đã giúp cô rất nhiều.

“Sau này cô chú ý một chút là được, hiện giờ tôi đã bồi dưỡng cô giống như nghệ sỹ của công ty. Cô cũng thấy đấy, nếu như là Ánh Sao, bọn họ chẳng làm được trò trống gì!”

Hạ Hoa ngồi đó, lại bắt đầu dùng lời lẽ để đả động cô.

Tô San chỉ đạm đạm cười, tùy ý nhìn anh ta rồi nói:

“Tạ Duyên sao rồi?”

Thấy cô chuyển sang chủ đề khác, Hạ Hoa cũng không cố nói tiếp, nhăn chặt lông mày hút thuốc:

“Mùng 2 Tết tôi sẽ qua đó một chuyến nữa, cô có thể đi cùng tôi.”

“Hiện giờ cậu ta còn học nhảy dù, nhảy từ độ cao 30 mét xuống. Tôi nói thế nào cũng không nghe, còn thúc giục tôi quay về. Lúc tôi đến cậu ta còn bị trật khớp tay. Lần sau tới có khi gãy chân cũng nên.”

Anh ta vừa nói vừa thở ra một làn khói thuốc, trong giọng nói tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Nghe vậy, Tô San lập tức nhíu mày, trở nên nghiêm túc hơn:

“Được, vậy lát nữa tôi sẽ nói với đạo diễn để nghỉ quay vài ngày.”

Tạ Duyên đúng là không chịu để tâm gì, ngoài miệng thì đồng ý với cô là sẽ dùng diễn viên đóng thế, sau lưng thì lại làm chuyện nguy hiểm như vậy, lỡ mà xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây!

Sau đó, Hạ Hoa không nhịn được lại nhìn cô, bỗng nhiên đứng lên, cười gian:

“Được, hiện giờ cô cũng đừng nói trước cho cậu ấy biết, lúc đó chúng ta sẽ cho cậu ấy một niềm kinh ngạc vui mừng.”

Tô San: “……”

Đến lúc Hạ Hoa đi khỏi, cô cất USB đi, tiện thể báo chuyện này với chị Lưu.

Chị Lưu cũng nhắc cô sau này nên chú ý hơn. Còn việc cô sẽ qua Châu Phi thì cũng không để ý nhiều, chỉ nói cô đi thì cố gắng về sớm, đừng để trễ nải việc quay phim quá, vì lúc sau cô còn phải quay một bộ phim khác.

Tô San tất nhiên là cũng biết chừng mực, cô chỉ muốn qua đó nhìn hắn một cái.

Mấy ngày sau quay phim khá thuận lợi. Trong thành phố cũng xảy ra một đợt tuyết rơi rất lớn, phim điện ảnh thì sẽ công chiếu vào đúng ngày 30 Tết.

Hôm nay Tô San xin nghỉ đóng phim để về lại bên nhà ba mẹ cô. Trong nhà chỉ có ba mẹ, cô không thể nào không về. Ngoài trời tuyết rơi rất lớn, trong phòng thì lại ấm áp như mùa xuân. Trên chiếc bàn dài bày ra mười hai món, đầy đủ gà vịt thịt cá, Tô San ngồi vào bàn, cô cũng chỉ dám xới hơn nửa chén cơm.

“Gầy tới như vậy rồi còn muốn giảm cân, con muốn thành cây que luôn hả?”

Mẹ Tô liếc cô một cái, Tô San sợ quá, lại xới thêm một muỗng lớn.

“Haizz, ba nhớ hôm nay là ngày công chiếu phim điện ảnh của con đúng không?”

Ba Tô nhấp một ngụm rượu, nhìn cô với ánh mắt đầy ý vị.

Tô San gắp một miếng rau xanh vào chén, nghe vậy thì gật gật đầu:

“Dạ, cũng không có gì hay ho đâu.”

Phim mới chiếu được hơn một tiếng, chắc chắn cũng chưa có động tĩnh gì. Có điều nếu như để ba mẹ xem cảnh hôn của cô và Tạ Duyên thì có khi sẽ bắt cô phải rút lui khỏi giới giải trí.

“Con nhìn xem con suốt ngày cứ bận rộn chuyện gì đâu. Giờ con sắp hai mươi lăm tuổi rồi, vào lúc mẹ bằng con thì đã sinh ra chị của con rồi!” 

Mẹ Tô vừa ăn cơm, vừa bất mãn trừng mắt nhìn cô.

Tô San cúi đầu, không dám hé răng nói gì, chỉ có thể tập trung ăn ăn.

Nói tới đây, ba Tô cũng đặt ly rượu xuống, nghiêm túc nhìn cô:

“Mẹ con nói không sai, ba cũng già rồi, công ty nhà mình sau này cũng phải để lại cho con quản lý. Con có thể tiến vào giới giải trí chơi chơi vài ba năm, nhưng sau này vẫn phải quay về kế thừa công ty.”

“Đúng vậy, công ty này sau này sẽ là của con và chị con. Con tốt nhất là nên sớm rút lui khỏi giới giải trí hỗn loạn kia đi, trở về học tập chị của con cách quản lý công ty.”

Mẹ Tô nghiêm túc nói.

Tô San hít sâu một hơi, đang tính nói gì đó thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Do lúc nãy cô đi qua lấy rượu cho ba cô nên giờ điện thoại còn đang ở bên chỗ quầy rượu. Mẹ Tô thấy vậy cau mày đứng lên lấy điện thoại cho cô.

“Đêm 30 Tết con đừng có nói với mẹ là phải đi tham gia chương trình gì đó, nếu mà vậy thì con cũng đừng có về nhà nữa!”

Mẹ Tô rất không vui nói, sau đó không biết nhìn thấy gì, đưa điện thoại lại gần hơn để nhìn cho rõ:

“Tạ Duyên?”

Dứt lời, lại ngẩng lên nhìn Tô San, giọng nói đầy vẻ hoài nghi:

“Là nam?”

Chọn tập
Bình luận
× sticky