Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản
Chọn tập

Lời thách thức gửi đến Gia Mẫn (phần cuối)

……………………………………………….

*12h đêm hôm ấy

Ánh trăng đã treo lơ lửng tự khi nào, thật sáng và tròn. Khu rừng giờ đây đã được trả lại sự yên lặng đáng có của nó. Mọi thành viên trong đoàn đã chìm vào giấc ngủ say. Xung quanh chỉ còn là tiếng côn trùng rả rích.

“bịch…..bịch……bịch”

Nếu chịu khó lắng nghe thật kĩ, ta sẽ nhận thấy tiếng bước chân ai đó đang chạy rất vội vã.

“bịch….bịch……bịch”

Đôi giày trắng hình lá cờ nước Mĩ đang dốc hết sức để chạy. Cây đèn pin trên tay huơ loạn xạ không còn thấy rõ được hình thù. Một nụ cười nửa miệng đúng kiểu đang thoắt ẩn thoắt hiện trên đôi môi xinh đẹp.

“Hai người trong mặt trăng chia nửa hai người chính là đang ám chỉ vệ tinh nhân tạo và mặt trời. Khi mặt trăng che khuất mặt trời thì chính là khoảng thời gian cô ta muốn ám chỉ cô ta sẽ xuất hiện. Đó là khoảng thời gian từ 12h30 đến 4h sáng. Sự giận dữ ở đây chính là sức nước chảy, dòng nước cuốn theo con búp bê đẫm máu trôi xuống chỗ mọi người. Đứng trên đỉnh cao phó mặc cho dòng chảy số phận nghĩa là cô ta đang ở một nơi rất cao, nơi có thể nhìn thấy những dòng chảy của tự nhiên như dòng suối trong khu rừng này chẳng hạn. Nước trên thế gian thu vào tầm mắt có ý muốn nói cô ta có thể nhìn thấy các nhánh sông suối của thành phố. Nơi cô ta đang ám chỉ chính là………….”

“Bịch”

– Thượng nguồn con suối!

Nó dừng bước, hai tay chống gối thở lấy thở để, Nó đã đến địa điểm mà cô ta ám chỉ trong dòng gợi ý. Vài giọt mồ hôi trên trán lăn xuống gương mặt xinh đẹp. Nó đưa tay quệt lấy rồi khẽ cười

– Chắc đâu đó quanh đây thôi!

“Vù……..vù……phịch”

Tiếng gió rít xuyên qua kẽ lá tạo nên những luồn âm thanh ghê rợn. Trên mỏm đá cao nhất là bóng dáng quen thuộc ấy. Bóng dáng của một cô gái tuy không cao nhưng rất chuẩn. Từng đợt gió thổi đến khiến mái tóc dài ngang hông cứ bay phấp phới. Cô ta quay sang nhìn nó, tay chống hông một cách tự mãn. Giống như đã nhìn thấu mọi chuyện.

– Chào Nữ Quái! Đúng hẹn nhỉ?

Cả hai mặt đối mặt, đúng là kẻ tám lạng người nửa cân. Vẫn bộ quần áo đen quen thuộc tôn lên làn da trắng và bó sát người của cô ta. Cái khẩu trang che đi một phần khuôn mặt chỉ để lộ đôi mắt có sức hấp dẫn đến mê người. Đôi mắt ấy cứ tạo cho nó cảm giác rất quen thuộc như là đã gặp ở đâu rồi ấy.

Nó đứng thẳng người, bản tính lạnh lùng vốn có lại xuất hiện

– Giờ thì tôi đã tìm được cô rồi! Nói đi! Cô muốn gì ở tôi?

– Nè, nói không phải khen chứ cô thông minh thật đấy! Như thế mà cũng giải ra được thời gian và địa điểm tôi muốn gặp cô.

Cô ta thật sự có thiện ý muốn khen nó nhưng nó chỉ hừ lạnh một tiếng

– Không cần dài dòng!

– Uầy….. Nóng tính thế? Bây giờ tôi mới phát hiện, thách đấu với cô đúng là một trò chơi thú vị! – khóe miệng sau lớp khẩu trang cong lên.

Nó khoanh tay, đôi mắt lạnh đến chết người. Khi đối diện với người lạ thì nó luôn có sự cảnh giác cao độ

– Thú vị sao? Cô dùng mấy thứ kinh tởm đó hù dọa bạn của tôi, khiến họ hoảng sợ thế mà gọi là thách đấu sao?

Cô ta cười nhẹ

– Haha…… Cái chủ yếu là tôi muốn cô tới đây thôi! Đúng là chỉ mỗi cô mới đủ sáng suốt để giải mật thư! Mấy trò vui của tôi cũng khiến chuyến đi này khó quên phần nào rồi ấy nhỉ?

– Tôi vẫn không hiểu mục đích cô muốn tiếp cận tôi là gì? Để đánh nhau sao? Hay là để chọc tôi điên?

– Thực ra tôi nghe danh của cô đã lâu nên muốn một lần đấu trí cùng cô ấy mà! Đúng là văn võ song toàn nhỉ? – giọng của cô ta vẫn không ngừng bỡn cợt.

– Dù có ra sao hôm nay tôi vẫn phải bắt cô! – nó hất cái vỏ lon nằm dưới chân lên đá về phía cô ta.

“Bộp……. phịch”

– Á…..

Cái vỏ lon văng trúng vào mặt khiến cô ta phải lui ra sau mấy bước. Công nhận Gia Mẫn sư tỷ đá tài ghê. Nó thủ thế định xông tới định bắt cô ả thì bỗng trong tay cô gái đó xuất hiện một quả bom sét.

“ầm……..xẹt……”

Qủa bom làm cảnh vật trước mắt chói lòa. Nó phải nhanh tay che mắt lại vì để không bị ảnh hưởng. Giọng cô ta vẫn văng vẳng bên tai nó

– Nữ Quái à! Tôi sẽ không dễ gì để cô bắt được tôi đâu. Lần tới ta còn có dịp chạm trán với nhau mà. Tạm biệt nhé! Hẹn gặp lại!

“Bùm”

Quả bom tạo thành một làn khói trắng và cô ta cũng bóc hơi không để lại dấu vết.

– Hơ…..Cô ta……

Nó hết sức kinh ngạc nhìn quang cảnh hoang vắng trước mặt. Cô gái đó cứ như là không khí vậy. Biến mất hoàn toàn. Nó cầm đèn pin rọi chung quanh nhưng chả nhìn thấy gì nữa. Nó nghiến chặt răng, hai tay siết lại

– Lần sau tôi nhất định phải bắt được cô!

Nó lê từng bước chân trở về lều. Sau hơn 20′ đi bộ thì mấy căn lều đã hiện ra trước mặt. Đang đứng tần ngần ngẫm nghĩ thì từ sau có một bàn tay vỗ lên vai nó.

“Bộp”

Nó lập tức phản ứng cầm đèn pin quay lại

– Ai?

– Là…. là tớ! Yuko nè! Mẫn đi đâu mà khuya khoắc thế? – Yuko chớp chớp mắt ngây thơ nhìn nó.

– Tớ ngủ không được nên đi dạo! Còn cậu?

– Hì hì….. Yuko đi vệ sinh ấy mà! Khuya rồi ta vào ngủ thôi! – Yuko gãi đầu nở nụ cười Hoa Anh Đào.

Cả hai bước vào lều và cùng mọi người chìm vào giấc ngủ.

……………………………………………………..

Sáng hôm sau, một buổi sáng đầy sương sớm. Dưới con suối là mọi người đang rửa mặt, vệ sinh cá nhân. Nó lơ đãng ngáp ngắn, ngáp dài nhìn xung quanh. Thức khuya mệt bỏ mợ có ngủ được cái giống khỉ khô gì đâu. Hắn đưa cho nó một cái ly và cái bàn chải đánh răng

– Em sao vậy? Xuống suối rửa mặt đi chứ?

Nó uể oải đưa tay nhận lấy

– Cám ơn anh!

Nó lê lết từng bước xuống vệ sinh cùng Mỹ Nghi, thấy bộ dạng của nó cô liền hỏi

– Đêm hôm qua đi ăn trộm hay sao vậy?

– Trong rừng này trộm cái gì? – nó đáp rồi lấy tay hất nước vào mặt.

– Đừng bảo đêm qua lại đi bắt thủ phạm kẻ đã hù dọa mọi người nhé? – Mỹ Nghi nhíu mày nhìn nó.

– Ờ thông minh ra rồi đấy! – nó nhìn chăm chăm xuống dòng suối. Những giọt nước nhỏ li ti lăn dài trên gương mặt trắng trẻo.

– Thế nào? Có bắt được không? – Mỹ Nghi lập tức sốt ruột chợp lấy cánh tay của nó.

– Không! Cô ta cứ như là yêu nữ vậy!

– Tròi! – Mỹ Nghi ngạc nhiên ngồi phịch xuống bãi cỏ.

Có đùa không đấy? Nghe đến hai cái từ “yêu nữ” thì Mỹ Nghi lại sởn tóc gáy. Quả thật chỉ có yêu tinh mới làm mấy cái chuyện rùng rợn như thế. Ôi trời! Gia Mẫn cũng dũng cảm phết, đêm hôm khuya khoắc mà dám đi bắt cô ta. Lạy chúa!

Sau khi rửa mặt xong, nó bước lên bờ. Hắn đưa cho nó cái khăn

– Em lau mặt đi! – hàn lông mày anh tú nhăn lại nhìn nó, bộ dáng có vẻ rất lo.

– Cám ơn!

Giọng cô Nhất Phi lảnh lót như chim

– Các em à! Ta có nửa tiếng để thua dọn đồ đạc, mọi người sẽ xuất phát về lại thành phố!

Ai cũng nhẹ nhõm hẳn, đúng là câu nói hay nhất trong ngày. Ở lại đây lâu dài chắc có nước làm yêu tinh chung với con nhỏ yêu nữ bí ẩn đó quá!

Mọi người thu dọn đồ đạc rồi lên xe ra về. Suốt đường đi không ai nói với ai tiếng nào, hắn rốt cuộc cũng lên tiếng

– Gia Mẫn! Em không khỏe sao?

Nó vội nhìn hắn, lắc đầu

– Không! Đâu có!

– Thế sao trông sắc mặt em kì vậy?

– À em…… tại em….. đi xa nên hơi mệt! – nó bịa đại một cái lí do.

Kết thúc cái chuyến đi đầy áp lực (đối với nó), mọi người được nghỉ tại nhà một ngày để chuẩn bị cho tuần học sắp tới. Mọi chuyện hẳn đã êm xuôi chưa nhỉ?

………………………………………..

Chọn tập
Bình luận