Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản
Chọn tập

 “Bặt”

– Chưa có sự…. đồng ý của tôi…. Ai cho hai người chết hả???

Gương mặt nó tái méc, đầy mồ hôi. Cánh tay kia đang cố nắm lấy tay hắn.

– Gia Mẫn?

– Mẹ?

Hai cha con ngơ ngác nhìn nó, hoàn toàn ngạc nhiên nhìn nó.

– Sao em lại tìm được đến đây? – lòng hắn đầy thắc mắc.

– Đọc lén tin nhắn trong điện thoại anh đấy!

Nó dùng một sợi dây thừng gần đó cột vào hông của mình rồi cột vào một cái gì đó chắc chắn, sau đó tiến đến lan can may là kịp nắm lấy tay hắn. Nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.

– Em sẽ chịu đựng nổi chứ? Nặng lắm đấy!!!!

Mồ hôi lạnh của nó toát ra, gương mặt càng tái hơn. Nó lắc đầu:

– Không sao đâu! Bám lấy tay em đi!!!!

Hắn nắm vào cánh tay của nó để nó đỡ phải dùng sức. Tuy nhiên chắc hẳn tình hình này sẽ không duy trì được lâu.

Khỉ thật! Chiếc du thuyền lại đang ở giữa biển thì biết cầu cứu ai bây giờ?

– Anh nghĩ nếu Tuấn Dương không có viên đá dưới chân thì ta có thể đưa con lên trên trước!!!!

– Thế… anh làm ơn… nghĩ cách đi! Em.. không muốn mất anh và con đâu!!!!

– Mẹ!!!

Hắn và nó nắm tay nhau, tay còn lại của hắn thì nắm tay Tuấn Dương. Quả thật muốn cầm lấy cái gì đó sắc nhọn cũng không được.

Người nó bắt đầu yếu dần đi, lòng hắn lại hoang mang cực độ. Tuấn Dương giơ cánh tay còn lại lần mò lên người ba nó rồi thốt lên:

– Thắt lưng ba có cái gì cứng quá!

Hai mắt hắn sáng lên, nghĩ ra rồi! Nhưng còn phải trông cậy vào con trai.

– Tuấn Dương! Lập tức móc cái đó ra!

Nhanh như cắt, Tuấn Dương đã cầm lấy khẩu súng ấy. Nó hoảng hốt:

– Shin à! Sao lại bảo Tuấn Dương cầm mấy cái đó? Nguy hiểm lắm!

– Đường cùng rồi!!!! – hắn quay xuống căn dặn con trai. – Con nhớ cầm cho chắc đấy! Nghe cho kĩ những gì ba nói đây, lên đạn và bắn đứt sợi dây ở chân con đi.

Hơi thở nó dần dần trở nên khó nhọc, gương mặt hơi mệt nhìn hắn:

– Những thứ đó khó lắm! Con sẽ không làm được đâu!

“Cạch…….Đoàng”

Cây súng bóc khói, gương mặt của nó và hắn đần ra tại chỗ. Tròng mắt thì sắp lọt luôn ra ngoài.

Ngạc nhiên……..

Shock…………

Tuấn Dương vô tư ngước lên hỏi:

– Lên đạn và nổ súng là thế đúng không ba mẹ?

Trông thằng nhóc chẳng có vẻ gì là hoảng sợ vũ khí. Nó còn rất bình tĩnh và thuần thục nữa là đằng khác. Ngoài sức tưởng tượng, nó và hắn á khẩu.

– Ba mẹ! Trả lời con đi chứ!

– Ờ… Ờ… đúng rồi! Tốt lắm con trai! Thử lại phát nữa đi, cố gắng làm đứt sợi dây đó!

Ngón tay bé nhỏ luồn vào cò súng, sau đó chĩa thẳng xuống dưới, nhắm thẳng vào sợi dây đang đu đưa kia.

“ĐOÀNG”

“TÕM”

Nụ cười trở về trên môi hắn, viên đá kia lọt xuống biển rồi. Trút bớt được trọng lượng rồi.

Nó cười trong nước mắt:

– Quả không hổ danh là con trai của Bang Chủ Hắc Long Bang!

Hắn kéo Tuấn Dương lên, nó thì giơ một cánh tay ra như chờ đợi. Tuấn Dương nhanh tay bám vào cánh tay của mẹ. Nó nhăn mặt, sức nặng ở cả hai cánh tay tăng lên rồi. Nó sẽ không chịu nổi đâu.

Máu từ ống tay áo của nó chảy ra ướt cả bàn tay hắn. Vết thương trên vai bị rách miệng rồi, nó đang kiệt sức.

– Gia Mẫn! Buông tay anh ra mau lên!!!! – hắn hét.

– Không!

– Nếu cứ tiếp tục thì cả anh và con sẽ lại rơi xuống biển! Nghe lời anh, buông tay đi!

Hắn hét lên, quả thực hắn đang cực kì sốt ruột. Hắn sợ lại như lúc nãy.

Thân hình nó tuy mảnh mai nhưng là dân đánh đấm nên khá khỏe, thế nên mới giữ được hai cha con từ nãy đến giờ.

Tuy nhiên dù là voi đi chăng nữa thì nếu bị thương cũng chỉ sẽ có cùng một kết quả. Nước mắt nó lại rơi, khổ sở nhìn hắn:

– Em không muốn mất anh! Hức….hức….

– Anh xin em, buông tay anh ra đi! Em chỉ có thể nắm tay con của chúng ta thôi, em không muốn Tuấn Dương rơi xuống đâu phải không? Nghe lời anh đi!!!!

– Không! Shin à, em xin anh mà! Đừng bắt em lựa chọn…… hức…. hức… – nó khóc một cách khổ sở, kiểu như không còn sức để khóc nữa. Nước mắt nó rơi xuống và đáp lên mặt hắn, nó khư khư lắc đầu.

– Ba! Mẹ! Huhu…. – Tuấn Dương òa khóc, có lẽ thằng bé hiểu chuyện. Cậu nhóc hiểu gia đình mình đang sắp tan vỡ.

Nhanh chân bám lấy cánh tay mẹ rồi trèo vào trong lan can, hai chân vừa đặt xuống đất đã quay xuống phụ mẹ nắm lấy cánh tay của ba. Tuy nhiên sức của một thằng nhóc 6 tuổi thì phụ giúp được gì.

Hắn nuốt nước mắt để không phát thành tiếng nấc, tuy nhiên những giọt nước trong suốt vẫn lăn dài trên má:

– Anh yêu em và con nhiều lắm! Hãy nhớ điều đó!!!! – hắn vừa nói vừa nói vừa dùng tay mình để gỡ cánh tay đang thấm máu của nó, có lẽ nó sẽ không cầm cự được lâu nữa. Nếu cứ kéo dài thì hắn sẽ kéo theo nó cùng rơi xuống mất.

– Đừng mà Shin! Hức…. hức…. Em xin anh mà! Đừng mà! Hức.. !!! – nó cố siết chặt tay hắn, tuy nhiên máu đã khiến bàn tay nó ướt đẫm và trở nên trơn tuột.

– Anh chỉ muốn hai mẹ con sống vui vẻ, xin lỗi vì đã không thực hiện được trách nhiệm của một người chồng, người cha. Anh yêu em!!!!

Cánh tay hắn vuột khỏi tay nó, như chưa từng tồn tại. Hắn đang rơi xuống, trên môi hắn là một nụ cười hạnh phúc.

– KHÔNG!!!!! SHIN!!!!!!!!

– BA ƠI!!!!

Nó thét lên, vì kiệt sức nên ngất xỉu ngã phịch ra sàn. Tuấn Dương cuống quýt lay người mẹ nó mếu máo:

– Mẹ ơi! Huhu….

……………hết chap 45……………. 

@

*Chap 46: Cuối cùng ta lại bên nhau!

…………………………………

– Khụ….khụ…..

Hắn vừa tỉnh lại đã sặc nước, ho bán sống bán chết. Đôi mắt hắn nhắm nghiền, sao không rơi xuống nước mà rơi xuống đâu thế này. Có cảm giác mình đang nằm trên một vật rắn.

“Brừm….rừm”

– Mở mắt ra nhìn con nè cha!!!! – Zibi vỗ vỗ vào mặt hắn.

Hắn cố gượng dậy, đôi mắt lờ mờ mở ra:

– Zibi?

Anh lái chiếc cano cưỡi trên từng con sóng biển. Zibi mặc nguyên một bộ đồ lặn, đầu tóc vẫn còn ướt rũ rượi. Chiếc cano của anh đang nhắm thẳng hướng bến cảng.

– Sao mầy đến kịp lúc vậy?

– Tao rình nãy giờ rồi, thấy mầy đu tòn ten nên tính hành hạ mầy một chút ấy mà!

“Bốp”

– Thằng súc vật!!!!

Hắn rủa sau khi đã ban cho Zibi một cái bạt tay muốn văng hai con mắt.

– Ui da, cái thằng ăn cháo đá bát, nên nhớ tao vừa cứu mạng mầy đấy!

– Sao không cứu sớm? Mầy biết hai cha con tao khổ sở như thế nào không hả? – hắn thót tim vì một phen chết đi sống lại.

– WTF? Hai cha con? Thằng nhóc đó là con của mầy thiệt hả?

Anh ngạc nhiên há to mồm, hai mắt trợn ngược. Hắn hét:

– Bộ mầy chứng thực được tao vô sinh hiến muộn hả? Nghe tin tao có con bộ sốc lăm sao?

– À không! Tại thằng bé lớn rồi, tao hơi bất ngờ tí! Mà con của mầy với nhỏ nào vậy? Lúc xếp hình không xài Ba Con Sói hả cha??

“Bốp”

Lần này là thêm một cái tát trời giáng nữa, hắn phủi phủi tay trong khi Zibi đang khóc rống.

– Mầy cẩn thận cái miệng mầy đấy!!! Cái thằng cô hồn, Gia Mẫn mà nghe được thì mầy đi làm răng giả đi!

– Thế chẳng lẽ…..

– Mầy không nhận ra cô gái nắm cánh tay tao lúc nãy là Gia Mẫn hả?

– Hơi xa nên tao nhìn không rõ! Gặp nhau rồi sao? Chòi ơi! Mua một tặng một luôn!!!!

– Ờ đúng là con tao lớn nhất trong đám! Hehe…. Mà sao mầy ở Đài Loan vậy?

– Tao nghe tin mầy nhận lô hàng đó nên cho người điều tra, cũng may là bay về kịp không thì toi đời mầy rồi con ạ!!!

– Ờ… cám ơn mầy nhiều lắm! Mầy có ơn cứu mạng tao đấy, bạn thân!!! Còn chuyến hàng đó….

– Hải quan giữ lại rồi! Tao không có lệnh là coi như bít cửa đi, tao biết mầy không bao giờ vận chuyển hàng cấm!

– Tốt lắm, thằng bạn khốn nạn!!!

Hắn mỉm cười, đưa tay câu cổ Zibi. Ánh mặt trời ban trưa rực rỡ soi bóng hai người, tình bạn của họ sẽ mãi mãi bền chặt. 

@

*2 ngày sau, bệnh viện XYZ:

Nó đã hôn mê suốt hai ngày rồi, phần vì mất máu dẫn đến kiệt sức, phần vì nó bị shock nặng.

Mơ màng, trong mơ màng nó nhìn thấy một gương mặt nhỏ bé. Giống hắn! Cực kì giống hắn. Nước mắt lại chảy dài, nó đưa tay sờ lên mặt người đó:

– Hức….hức…. Shi….Shin! Shin….. hức…. Quay về với em đi!

Tuấn Dương thấy mẹ vừa tỉnh đã khóc vội dùng tay lau nước mắt cho mẹ:

– Mẹ ơi! Mẹ tỉnh rồi sao? Mẹ nín đi, đừng khóc mà!!!

Trong vô thức, nó chỉ nhìn thấy gương mặt của hắn thôi. Nó bị ám ảnh, nó cắn rứt vì nghĩ hắn đã chết rồi.

– Mẹ ơi! Con là Tuấn Dương mà!!! – thằng bé xoa lên bàn tay của nó, nhẹ giọng nói.

Nó ngồi dậy ôm Tuấn Dương vào lòng khóc sướt mướt:

– Hic…Hức…. Mẹ muốn gặp ba con! …hức… Đều là tại mẹ….. hức….

– Mẹ muốn gặp ba sao? – Tuấn Dương chớp chớp mắt, vô tư hỏi.

Nó gật gật đầu khiến những giọt nước mắt rơi lộp độp.

Bỗng Tuấn Dương trông ra cửa, một bóng dáng cao lớn xuất hiện. Nhìn hắn vô cùng điển trai, trên môi là nụ cười với chiếc răng khểnh.

Tim nó thắt lại, gương mặt đơ ra tại chỗ. Người con trai đó….

– Muốn gặp anh lắm sao?

– Hức….hức…. Shin!!!! – nó òa khóc, nước mắt tèm lem. Vừa đặt chân xuống giường đã khụy xuống.

Hắn tiến đến đỡ nó lên giường bệnh rồi ôm nó vào lòng, giọng trêu chọc:

– Coi kìa! Sao dạo này em mít ướt thế hả???

Nó không nói gì chỉ bấu chặt lấy áo của hắn, áp mặt vào cái lồng ngực rắn chắc đó. Trong giây phút cận kề cái chết, nó mới nhận ra hắn còn quan trọng hơn cuộc sống này nhiều. Nó mong sao bản thân khỏi tỉnh dậy nữa, nó không thể sống mà thiếu hắn được. Tại sao giờ đây hắn lại xuất hiện? Quả thực phép màu đã đến với nó rồi sao?

– Là…anh… thật đúng không?

– Không là anh chứ là ai? Em đang ôm anh mà còn hỏi vậy nữa!

– Em đang nằm mơ đúng không? Hức… A… Đau quá!

Hắn cắn lên cái mũi nhỏ nhắn đang ửng hồng kia khiến nó la lên. Khẽ mỉm cười rồi vuốt tóc nó:

– Em không hề mơ đâu!!!

– Cám ơn vì anh còn sống!!!! Em sẽ chết mất!

Cùng lúc đó, ba mẹ hắn vào phòng. Bà Khánh Hà không thể nào cầm được nước mắt khi nhìn thấy nó:

– Gia Mẫn!!!

– Mẹ!

Cả hai ôm chầm lấy nhau, nước mắt chan hòa. Tim bà như bị ai đó bóp nghẹt, đứa con dâu tội nghiệp!

– Hic…. Bảy năm qua con sống có tốt không? Hic…. Sao con nỡ bỏ mẹ mà đi thế hả?

– Hức… Con xin lỗi mẹ!

– Về với mẹ và Shin được không? – bà vuốt tóc nó, gương mặt đầy nước mắt.

Nó nhẹ nhàng gật đầu, rồi lại ôm lấy bà. Hắn ngoắc Tuấn Dương lại gần, sau đó quay sang ba mẹ hắn:

– Con chào ông nội với bà nội đi con!

Ba và mẹ hắn sững sờ với cái bóng dáng nhỏ nhắn trước mặt. 

@

Chứng kiến phiên bản thu nhỏ của hắn, bà Khánh Hà kích động dang tay ôm lấy Tuấn Dương, không ngừng hôn lên gương mặt nhỏ bé ấy. Ba hắn đứng bên cạnh, dù là đứng yên nhưng trong mắt ông lại ánh lên một niềm vui sướng khó tả.

Dù chưa từng gặp qua, đối với họ Tuấn Dương vốn rất xa lạ nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, trong lòng họ lại xuất hiện cảm giác cực kì yêu thích.

Tuấn Dương nhăn mũi vì bị “lợi dụng” quá nhiều, quả thực không biết nên nói làm sao:

– Cô ơi… à mà không! Bà ơi, đừng khóc mà! – bàn tay bé nhỏ lau nước mắt cho bà nội, mém gọi nhầm là cô vì bà nội còn quá trẻ đẹp.

– Cháu yêu, con xinh trai lắm! Rất giống ba con, lại còn rất ngoan nữa! – Khánh Hà lau nước mắt nói.

– Là nhờ mẹ con dạy bảo nên con mới ngoan được như thế đấy ạ!

– Giỏi lắm! – Khánh Hà xoa đầu đứa cháu nhỏ, tiếp tục hôn lên má thằng bé.

Tuấn Dương nhìn sang người đàn ông đứng bên cạnh, thấy gương mặt người đó rất giống với ba mình liền hô to lên:

– Ông nội!

Ba hắn cực kì vui vẻ, cúi xuống gật gật đầu:

– Đúng đấy! Con thông minh lắm!

– Oa! Trông ông nội và ba con cứ như chỉ chênh lệch nhau vài tuổi thôi ấy!

– Haha… Quả là biết ăn nói nhỉ? – ba hắn cười.

Gian phòng vì Tuấn Dương là tâm điểm mà trở nên rộn ràng, cười nói vui vẻ.

……………………………………….

Ngày hôm sau, nguyên một dàn trai xinh gái đẹp lũ lượt kéo nhau vào bệnh viện. À còn có một đám baby đẹp nữa! Họ là ai?

Chắc hẳn m.n ai cũng đều biết rồi nhỉ?

Ailee vừa gặp nó đã mếu máo, nhào đến ôm chầm lấy:

– Em dâu! Hức… Nhớ em muốn chết unz!!!

– Hơ… Chị bình tĩnh! – nó đơ mặt ra, ai nhìn cũng khác.

– Gia Mẫn! Cậu ác lắm! Bỏ đi như thế đấy, bảy năm trời chứ ít ỏi gì!!! – Mỹ Nghi trách móc, giờ đã là phu nhân tập đoàn phần mềm CC rồi nhỉ.

– Chị Mẫn, có biết em và Zino tìm chị cực khổ thế nào không? Ai mà ngờ chị về Đài Loan cơ chứ! – Bảo Hân hiện giờ là nữ chủ tịch tập đoàn sản xuất xe ôtô.

– Hello Gia Mẫn, lâu quá không gặp! – Salern giờ tay lên vẫy vẫy, nở nụ cười hiền.

Nhìn lại căn phòng toàn là đực lịch lãm, cái sang trọng. Nó muốn xỉu vì choáng luôn ấy. Nó cười trừ, nhưng mồ hôi rịnh ra ướt trán. Không ngờ lại được những nhân vật tầm cỡ như thế này thăm nuôi.

Minh Hạo bế đứa bé xinh xắn trên tay mỉm cười với nó, trông mặt cậu đã làm bố nhưng vẫn xinh trai như ngày nào. Ailee chắc là chăm chút kĩ lắm đây.

Nhất Phong thì ngày càng phong độ, dắt tay đứa bé gái chắc chỉ nhỏ hơn Tuấn Dương một tuổi. Đứa bé xinh đẹp y như Salern vậy.

Zino cũng dắt tay con gái, cô bé mắt to cùng với gương mặt lanh lợi chắc là thông minh lắm. Có thể nào là một nữ hacker trong tương lai?

Riêng Mỹ Nghi dắt tay một cậu bé tròn trĩnh đáng yêu vô cùng, Zibi thì lại mất dạng. Đi đâu rồi ta??? 

@

*Căn tin bệnh viện:

Tuấn Dương vô tư hút sạch ly trà sữa, đong đưa hai chân trong rất thoải mái.

Zibi ngồi đối diện chống cằm nhìn cậu bé, miệng lẩm nhẩm:

– Giống gì mà giống dã man tàn bạo vô nhân đạo vậy trời?

– Thế chú có giống ba chú không? – Tuấn Dương vặn lại.

– À… ừ… dĩ nhiên là có!

– Thế thì đừng thắc mắc nữa! Dựa theo di truyền học của Mendel, các tính trạng trội sẽ được truyền cho thế hệ sau, nhưng cũng tùy một số trường hợp bị biến dị hoặc đột biến gen. Vì thế không phải ai cũng có thể giống nhau được như cháu và ba cháu đâu.

“Rầm”

Zibi thực sự té ghế trước những phát biểu của Tuấn Dương. Thằng nhóc này thực sự có phải là người không đây?

– Nói cho ta biết, mục đích ngươi đến Trái Đất này để làm gì?

Zibi chống tay lên bàn hỏi, Tuấn Dương nhàn nhã ngẫm nghĩ rồi đáp:

– Tạm thời chưa xác định được mục đích, khi nào có cháu sẽ báo lại sau.

– Ngươi…. Tiểu quỷ! Chỉ số IQ của ngươi là bao nhiêu? Hả???

Tuấn Dương đảo mắt qua lại suy nghĩ, sau đó không ngần ngại đáp:

– Cháu không rõ nhưng chắc chắn là cao hơn chú!

“Rầm”

Zibi té ghế chập 2. Quả thật rất lém lỉnh nha, hắn đúng là may mắn khi có cậu con trai thông minh như thế.

Tuấn Dương nhe răng cười toe toét, đối thủ của Zibi đây rồi. Anh gầm gừ:

– Nè, sao cái gì nhà ngươi cũng biết hết vậy?

– Không rõ nữa, chỉ biết nếu nghe một lần thì có thể ghi nhớ ngay!

– Rồi ta sẽ dạy bảo nhà mi sau, thời gian còn dài! Hừ!

– Thế thì cháu đợi, thôi cháu đi mua cháo cho mẹ đây! Bye chú nha, cũng đẹp trai nhưng không bằng ba cháu và cháu!

– Grừ… Cái thằng….

Tuấn Dương cười tinh nghịch chạy vụt đi, sau đó cầm hộp cháo nhanh chân trở về phòng bệnh của mẹ.

……………………………………..

Cánh cửa bật mở bởi đôi bàn tay bé nhỏ, vừa thấy Tuấn Dương thì mọi hoạt động trong phòng đều im bặt. Ai cũng đưa ánh mắt thích thú, tò mò nhìn cậu bé mới tí tuổi đầu đã ra dáng mỹ nam.

Tuấn Dương thấy cả đống người lạ nhìn mình thì cũng đực ra tại chỗ. không tiến không lùi.

– Chà…chào.. các.. cô chú!

Ailee thích thú reo lên:

– Oa, đẹp trai quá! Shin, mẹ Bang Chủ sinh con thứ hai khi nào vậy?

Cằm tất cả muốn đụng đất bởi câu nói “hồn nhiên như cô tiên” của Ailee. Tuy vậy, nhưng Ailee vẫn ngồi xuống dang tay ra:

– Chào em, chị là chị họ của em! Đến đây nào!

Tuấn Dương chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn cái cô “đẹp gái mà bị khùng” trước mặt.

– Bà điên nó vừa vừa phải phải thôi bà chị! Con trai của tôi đấy, ở đó mà con thứ hai. Mẹ Bang Chủ mà nghe thấy chắc vui lắm!!! – hắn châm chọc khiến cả phòng cười rộ lên.

– Cái gì? Có khi nào? Gia Mẫn bỏ đi sao có được? – Ailee không giấu nổi ngạc nhiên.

– Bí mật! – nó và hắn đồng loạt đưa ngón trỏ lên miệng.

– Tuấn Dương, lại đây với mẹ nào! – nó giơ tay vẫy vẫy.

Tuấn Dương nhanh nhẹn chạy đến đưa hộp cháo cho nó:

– Con mua cháo rồi đây này! Mẹ ăn đi cho nóng!

– Oa, cám ơn con trai! Mà tiền ở đâu con mua thế?

– Chú Zibi đấy! Bỗng dưng lúc nãy bắt cóc con xuống căn tin, hỏi toàn những thứ trên trời dưới đất. Cuối cùng lại bảo con đi mua cháo cho mẹ!

Hắn ôm bụng cười sằng sặc, sau đó quay sang tiểu bảo bối:

– Con hạn chế lại gần thằng đó đi là vừa, nó mắc chứng rối loạn tâm sinh lý đấy! Thỉnh thoảng bày ra mấy cái trò ương ương dở dở giống y như mấy đứa tâm thần vậy. Chắc là nó muốn thử con đây mà!

Mọi người bật cười, nhưng cười lớn nhất lại là hai mẹ con của Mỹ Nghi. Công nhận sau bao nhiêu năm vẫn không thay đổi, vợ con tốt thế đấy.

Zibi bước vào, tất cả bỗng im bặt như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên đâu đó vẫn còn có những tiếng động nhỏ phát ra vì cố nhịn cười. Lườm Tuấn Dương một cái, Zibi tiến đến đứng cạnh vợ và con.

Như nhớ ra, Tuấn Dương liền hỏi:

– Ba ơi, các cô chú này là ai vậy ạ?

– À để ba giới thiệu nhé! Đây là chú Zibi và cô Mỹ Nghi, bạn thân của ba mẹ. Cậu nhóc đó tên Zico!

Tuấn Dương nhảy phóc xuống đất tiến lại phía cậu nhóc tròn trĩnh có gương mặt trắng hồng chìa tay ra:

– Chào em, anh là Hoàng Tuấn Dương!

– Em là Zico, chào anh! – đôi bàn tay có mấy ngấn nhỏ xíu vụng về bắt tay anh, môi cười toe toét.

Hắn quàng vai nó, nhíu mày:

– Ta nên đổi con tên thành họ Trịnh em nhỉ?

– Em cũng nghĩ vậy, Trịnh Tuấn Dương nghe vẫn hay hơn!

Hắn lại tiếp tục phần giới thiệu của mình:

– Đây là chú Zino em trai của chú Zibi, cô Bảo Hân là vợ của chú Zino đấy!

– Con chào cô chú! – Tuấn Dương cúi nhẹ người, Bảo Hân mỉm cuwofi thích thú.

– Anh…. đẹp trai quá! – một giọng nói non nớt cực kì dễ thương vang lên, Tuấn Dương quay sang thì thấy một cô bé đang trân trân nhìn mình. 

Chọn tập
Bình luận