Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

Hắn vừa xem xong thì á khẩu:

– Cái…..cái….này….sa….sao..

– Cho anh coi trước đấy nhé! Một lát tiệc tàn sẽ được xem tận mắt! – cô cười gian rồi chạy lại chỗ Zibi bỏ mình hắn đứng đó.

Tim hắn đập nhanh khủng khiếp, cả cơ thể nóng bừng khiến hắn phải đưa tay lên quạt quạt. Chính bản thân hắn cũng không nhớ đến cái giao kèo 20 tuổi kia. Trong lòng nôn nao, thắc mắc không biết nó tặng quà gì cho mình. Khẽ hít thở sâu giữ bình tĩnh, phải đợi tiệc tàn đã.

Hắn đút tấm hình vào túi quần rồi lại bước ra ngoài tiếp khách. Zibi kéo tay Mỹ Nghi:

– Em đưa cái gì cho thằng Shin nít vậy?

Mỹ Nghi giơ ngón trỏ lên miệng:

– Suỵt! Bí mật!

……………………………………….

– Anh Shin! Lâu quá mới gặp anh! Sinh nhật vui vẻ nha! – một em hot girl người Nhật tiến đến câu tay hắn đầy thân mật.

Hắn giật mình cười cười:

– À…..Chào…. – bản thân đang bận nghĩ đến vòng một đầy đặn của vợ yêu nên giật mình là lẽ tự nhiên thôi.

– Anh vô tình quá đó nha! Sang Mỹ lâu thế, bỏ người ta bên ấy buồn lắm có biết không hả? – cô gái đó nũng nịu sà vào lòng hắn.

– À….ờ…..

Đang lắp bắp thì một đám hot girl mắt xanh tiến đến chỗ hắn:

– Happy birthday honey!

– Hả? Cái gì nữa đây? – hắn hoảng hốt nhìn đám con gái đang vây lấy mình, Gia Mẫn mà nhìn thấy dám chắc cái nhà hàng cùng bữa tiệc sinh nhật này sẽ giải tỏa ngay lập tức.

Nhận thấy tình hình không ổn, bị níu níu kéo kéo ở chỗ đông người thế này cũng chẳng hay ho gì. Hắn liếc nhìn xung quanh và vô cùng mừng rỡ khi thây Zibi đang đứng nói chuyện cùng Mỹ Nghi ở gần đấy!

– Zibi! Cứu tao coi!

Nghe giọng hắn the thé, Zibi vội đến để giải quyết. Cuối cùng mọi chuyện cũng êm xui rồi. Hắn thở phào nhẹ nhõm chỉnh sửa lại vạt áo vest.

– Mệt muốn chết unz!

– Đáng đời mầy!

Zibi quăng lại một câu rồi bước đến chỗ của Mỹ Nghi.

Mẹ hắn bước đến chỗ hắn:

– Tới giờ rồi! Lên cắt bánh kem và cầu nguyện đi con trai!

Ba mẹ hắn, ba mẹ Ailee. Nhất Phong và Salern, Zibi và Mỹ Nghi, Zino và Bảo Hân nếu không tính nó thì chỉ còn thiếu mỗi mình Minh Hạo. Hắn nhìn Ngài Vinlee:

– Bác à! Minh Hạo đâu ạ?

– Nó đang trên đường tới đây đấy! – ông cười cười.

Đèn phòng được tắt bớt, cái bánh kem bốn tầng bự kinh khủng khiếp cùng hai mươi cây nến sáng lung linh được đẩy lên chỗ sân khấu. Hắn bước lên trong tràng pháo tay vang dậy của mọi người.

Mọi việc sau đó diễn ra như những sinh nhật thường thấy. Thổi nến, cầu nguyện, cắt bánh kem và phát biểu.

……………………………………..

*Tại phòng nó:

Ngồi đợi không như vậy đứa nào nói không chán thì tức là đứa đó nói xạo. Mặc cái váy như vậy thì khỏi mong bước chân ra khỏi phòng đi.

Nó nằm phịch trên giường ngó trần nhà. Tự dưng bắt người ta nằm ở không thế đấy. Ôi trời ơi!

Bỗng chiếc điện thoại rung lên, nó cầm lên bắt máy:

– Alô!

-…………

– Alô! Ai đó? – nó ngồi bật dậy chăm chú vào cuộc điện thoại lạ.

– Chào! Lâu quá không gặp!

Nhận ra giọng nói có phần quen thuộc, hàng lông mày khẽ nhíu lại, làn môi hồng dãn ra nụ cười nửa miệng lãnh khốc:

– Nên gọi là Yuko Hiroshita hay Secret Girl nhỉ?

– Biết rồi sao? Thông minh đấy! – giọng nói đầy vẻ bình thản.

Nó đứng dậy, bước tới bước lui vài bước trong lòng đang cố phân tích nguyên nhân cô ta gọi điện cho mình:

– Không cần dài dòng, gọi cho tôi làm gì?

– Vẫn nóng nảy và thẳng tính như ngày nào nhỉ? Được thôi đã vậy thì không cần nói nhiều. Khách sạn BLUE phòng 308, kêu thêm ai tới thì chuẩn bị hốt xác con nhỏ Ailee nhé! – giọng của cô ta cứ rờn rợn như giọng của một con ma nữ ấy.

– Dựa vào đâu tôi phải tin cô? – tuy là hỏi vậy nhưng một tay nó đang cởi chiếc váy ra và thay lại chiếc áo thun. Biết sớm muộn gì cũng có ngày này, nó chắc chắn Ailee đang nằm trong tay Yuko.

“Ting”

Tin nhắn đến, là tấm ảnh Ailee đang bất tỉnh trên một chiếc ghế gỗ. Quả thật không sai, nó cúp máy thay đồ thật nhanh.

Khoát lên người bộ quần áo quen thuộc, nó lấy súng và cái áo khoát chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng sầm lại chỉ còn mỗi những cánh hoa và bộ váy trắng tinh khôi nằm lăn lóc ở đó.

“Brừm……rừm…..”

Chiếc môtô lại được dịp phóng như điên, mọi người trong nhà hàng vẫn không ai hay biết gì.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky