Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cô Vợ Nữ Quái Của Thiếu Bang Chủ Trẻ Con

Chương 129

Tác giả: Máu Lạnh Nhók
Chọn tập

Trung tâm mua sắm Hắc Long:

“Quần áo nơi đây đúng là những mặt hàng mà ta yêu thích!” Lão Jiro cười nhẹ chắp tay phía sau lưng, ung dung đi tới đi lui để ngắm nghía.

Phía cửa xuất hiện một bóng dáng anh tuấn quen thuộc, mái tóc nâu lơ huơ phía trên cái kính mát trông cute vô cùng. Hắn một tay đút túi quần hiên ngang đi thẳng lên tầng trên.

“Gia Mẫn cần thêm vài túi chườm giảm sưng, thiệt tình không biết quý trọng bản thân gì cả”.

Hắn bước đi thoăn thoắt nhưng vẫn gây sự chú ý với đám con gái, họ nhìn hắn rồi xì xầm xuýt xoa không ngớt.

Tên Jiro đứng ngắm nghía mấy loại túi chườm y tế cao cấp, ông ta hỏi cô nhân viên đứng bên cạnh:

– Loại này của nước nào sản xuất thế?

– Dạ thưa ông là của Nhật Bản ạ! – cô nhân viên lịch sự đáp.

“Là hàng của quê nhà sao? Đáng mua! Đáng mua!” ông ta lại nhìn vào cái túi chườm đá trên tay.

Cô nhân viên thấy thái độ ông đang phân vân thì liền tiếp thị:

– Đây là loại túi được sản xuất độc quyền đó ạ! Giá thành của loại này đắt nhất trên thế giới hiện nay, chất lượng đã qua kiểm định là đứng đầu trong các loại túi chườm. Hiệu quả nhanh chóng đối với tất cả các loại vết thương từ nhẹ đến nặng. Sao Ngài không thử mua một cái nhỉ?

Jiro gật gật đầu cười hài lòng, định bảo cô nhân viên mang ra quầy thanh toán thì một giọng nói vội vã cất lên:

– Cô làm ơn gói hết chỗ này lại giúp tôi!

Nghe cái giọng non choẹt có phần hơi bá đạo ấy vang lên sau lưng, Jiro nhíu mày không hài lòng tí nào. Rõ ràng người ta đang đứng lựa ở đây mà dám ngang ngược kiểu ấy à.

– Cái tên……

Định dạy dỗ kẻ đối diện một trận nhưng gã lại sượng đơ trước gương mặt baby không tì vết ấy. Hắn một tay đút túi quần, tay còn lại tháo kính mát xuống.

Ôi chu choa mẹc ơi! Đẹp gì mà tàn nhẫn thế hở trời? Cô nhân viên đứng hình, nước dãi muốn chảy cả ra ngoài. Gã Jiro nổi máu xung thiên vì ganh tị (éc) nên gằn giọng:

– Cậu trai trẻ! Bộ không thấy người khác đang lựa hàng à?

Hắn nở nụ cười ngạo mạn tỏ vẻ không quan tâm:

– Thế nhưng ông đã tính tiền đâu! – quay sang cô nhân viên – Tôi đang cần gấp, làm việc nhanh lên đi!

– Ơ…..dạ… – cô nhân viên hai má ửng hồng đứng muốn không vững.

Sao mấy tên đẹp trai lại hay được ưu tiên nhỉ? Lão Jiro ghét nhất là những ai đẹp hơn mình (ôi mẹ ơi) nên thập phần không hề bằng lòng với hắn:

– KHOAN ĐÃ! Cứ gói lại nhưng sẽ là do tôi lấy! – ông ta khoanh tay trước ngực nói giọng kiên định.

Hắn nhất thời nóng máu, lập tức đôi mắt chim ưng trợn trừng lên quát:

– Ê ông già! Bộ ông họ Ngang tên Ngược hả? Quá đáng vừa thôi chứ! Mấy túi chườm này của dòng họ tổ tiên ông để lại chắc? Tôi nhất định phải mua chúng!

Jiro cũng đâu có chịu thua, miệng bắn lưỡi lam chíu chíu:

– Cái thứ con trai mất nết! Thanh niên trai tráng gì mà không một chút ga lăng, lịch sự, không biết tôn trọng người lớn tuổi. Tranh giành đồ đạc với một ông già chắc hãnh diện lắm đấy! Hừ…..

– Ông mà già hả? Cái miệng ông chấp cả cái siêu thị này chửi lộn còn được đấy! Không biết xấu hổ đi tranh giành với con nít. Xí…. – hắn lè lưỡi hùng hổ “chửi lộn” như mấy bà ngoài chợ.

Máu điên của gã dồn lên não, xui cho mầy rồi thằng oắt con, hôm nay ông đây ra đường chưa kịp uống thuốc. Đã thế ông sẽ lên cơn phập cho mầy một phát điên lây luôn con ạ. Jiro rống họng lên:

– Nhân viên đâu? Thanh toán số hàng này ngay tức khắc cho tôi! Nhanh lên cho tôi!

Cô nhân viên chôn chân tại chỗ nhìn một ông già và một hot boy gây lộn sôi nổi. Cô muốn ổn định tình hình mà không cách nào ngăn họ lại được, miệng họ cứ như là được luyện thanh mỗi ngày vậy ấy.

Hắn hùng hổ đưa tay ôm mấy cái túi chườm vào người, gã không chịu thua cũng quyết tâm giằng lại. Cả hai dùng võ thuật để giành qua giật lại y như phim chưởng, khu vực đó bắt đầu đông nghẹt khán giả.

– Cái ông già này uống “Xuân Dược” hay sao mà sung quá vậy hả? Quyết tâm giành với tôi chứ gì! Được lắm! – ánh mắt hắn hừng hực lửa siết chặt cái túi trong tay.

– Thằng oắt con hỉ mũi chưa sạch kia! Mầy giành giật như thế mà ý muốn tao buông tay hả? Không bao giờ đâu nhé! – gã cũng gồng mình lên, mặt nổi cả gân mà vẫn ngoan cố.

Nhân viên và mọi người không cách nào can ngăn, cả hai càng ngày càng dữ dội.

………..20 phút sau…………

Hai bóng dáng ấy giờ đây đã ngồi bẹp dưới đất, quần áo ai cũng xộc xệch, miệng không ngừng chửi bới:

– Mầy là trâu bò đầu thai hay sao thế hả? Lì cũng vừa vừa thôi! Một lát tao lên tăng xông tao chết cho mầy đi tù nè con! Hộc….hộc…. – lão Jiro vừa giật vừa thở thảm hại, mệt lả chứ chẳng đùa đâu.

Hắn cáu tiết bặm môi, nghiến răng:

– Không cần lên tăng xông đâu, ông già! Tôi cắn cho ông chết…. Hừ….Ngoạm….

Hắn kê miệng vào tay của lão Jiro mà “phập” một cái. Ôi chu choa mẹ ơi! Shin nít lại giở cái chiêu “Cửu Răng Chân Kinh” ra rồi kìa.

– Ư…..Ư…

Lão Jiro ư ử trong cổ họng khóc không ra nước mắt, ông ta mở trừng trừng hai mắt nhìn hắn.

– CÁI THẰNG MẤY DẬY! MẦY NHẢ TAY TAO RA NGAY! AAAA……

Cuồi cùng lão ta cũng hét lên, hắn cười hả hê nhả cái miếng thịt ấy ra rồi nhe răng lém lỉnh:

– Thịt ông dai nhách rồi mà còn đi tranh đồ với con nít à? Xài kem chống nhục hiệu gì thế chỉ tui xài với coi! – hắn lè lưỡi trêu ngươi, hai tay ôm chặt đống túi kia vào ngực. Gia Mẫn nhà ta mà chườm mấy cái túi này xông chắc sống thọ đến ngàn tuổi quá!

Lão Jiro lắc lắc cái tay bị hắn cắn, tay còn lại bấu chặt vào cái túi chườm đã có phần bèo nhèo kia. Ông ta trợn tròn mắt như muốn giết người:

– Cái thằng quỷ con này! Mầy chắc sẽ sống dai lắm đấy! Hứ…..

Hắn lắc đầu qua lại tí ta tí tởn:

– Dai cũng chưa bằng ông….. Sống tới nổi con cháu chết hết vẫn chưa chết. Sống tới lúc mọc sừng, mọc nanh mà vẫn còn sống. Plèzz…. – hắn lè lưỡi đáp lại.

– MẦY… MẦY …. QUÁ ĐÁNG….AAAA!!!! – ông ta điên lên giật cái đống kia một cách dã man nhất có thể. Cả hai giằng co thật mạnh, tới nổi nằm lăn lóc trên sàn nhà. Quằn quại là hai từ chính xác nhất để miêu tả về hai người lúc này.

Cô nhân viên đẩy một chiếc xe đẩy chất đầy túi chườm y tế đến nhỏ nhẹ cất giọng:

– Xin quý khách bình tĩnh! Ở đây còn rất nhiều ạ!

Cả hai đứng hình, mọi hoạt động đều ngừng lại.

Thời gian như ngừng trôi…………………nhưng rồi lại trôi tiếp.

– BÀ NÓI SỚM QUÁ ĐÓ!!!!!!!! – đồng thanh quát.

Cô nhân viên giật bắn mình, mặt trắng bệch. Cả hai đồng loạt quăng cái đống bùi nhùi trên tay xuống đất rồi đứng dậy. Hắn chỉnh sửa lại tóc, đưa tay phủi phủi bộ quần áo. Lão Jiro thì cũng chỉnh sửa lại bộ đồ vest trên người.

Cả hai lườm liếc nhau đủ kiểu, hắn chộp lấy mấy cái túi rồi bỏ ra quầy thanh toán. Ông Jiro đứng phía sau hừ lạnh một tiếng:

– Nhóc con! Đừng để tao gặp lại mầy lần nữa nhá!

Hắn quăng mấy cái túi lên xe rồi bực dọc lẩm bẩm:

– Tức thiệt! Cái thằng già cứng đầu ngang gược, về trể thế nào cũng bị Gia Mẫn la cho coi! Tui mà bị la thì nhất định tìm ông để báo thù, ông già!

Hắn mở cửa leo lên xe rồi nổ máy.

“Brừm…..rừm”

Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.

………………………………………….

*Tại nhà của Nhất Phong:

– Honey! Xem em nấu gì này!

Salern lon ton bưng một dĩa khoai tây vừa chiên xong đặt lên bàn, nơi Nhất Phong đang lướt máy tính để xem tin tức. Cô ôm lấy cổ anh từ phía sau, cả hai ngọt ngào như một đôi vợ chồng mới cưới.

– Oh Salern à! Anh không hay ăn mấy món ăn vặt giống con gái đâu. – anh đưa tay bẹo má cô.

– Nhưng em lỡ làm rồi! Anh ăn đi mà…… – Salern phụng phịu, hai má phúng phính chu mỏ như một đứa con nít.

Cô mặc chiếc áo len tay dài sọc trắng xanh cùng với chiếc quần jean ngắn ngang đùi trông dễ thương chết đi được. Mái tóc vàng cột lên cao về một bên cùng với gương mặt so cute quen thuộc.

Nhất Phong mặc chiếc áo y như cô cùng với quần jean dài, dáng người chuẩn không cần chỉnh mà mặc gì chả đẹp. Anh vẫn cứ lướt lướt chiếc máy tính một cách hăng say.

– Honey! ……. I hate you!!!! – Salern thấy anh chỉ lo làm việc không lo đếm xỉa đến mình thì giận dỗi dậm chân định bỏ đi.

Nhất Phong kéo tay cô lại lôi cô té vào lòng mình, gương mặt cô giận trông yêu thế. Anh đưa tay nhéo cái mũi nhỏ nhắn của cô rồi cười:

– My honey! Don’t angry! (Em iu! Đừng giận mà!)

Cô lấy miếng khoai tây đưa đến trước mặt anh:

– Anh không ăn muốn ăn nó à?

– Oh no! Muốn chứ!

Nhất Phong vừa há miệng ra thì Salern đã nhanh tay bỏ nó vào miệng mình. Anh lém lỉnh hôn lên môi cô:

– Của anh mà! Trả đây!

Cả hai cười đùa vang vọng cả căn nhà, đây có thực sự là tổ ấm của họ???

Chọn tập
Bình luận