Editor: Trần Thu Lệ
Buổi tối mới vừa tan học, xe Chung Chấn Văn đến đón cô đến một salon để làm tóc rồi thay quần áo.
Trước khi nhà họ Chung đi dự tiệc, Lạc Lạc đã thay quần áo xong, chỉ có điều cũng chỉ là phong cách của một cô gái nhỏ, tay áo viền tơ các loại, hôm nay cô cố ý bảo nhà thiết kế chọn cho cô một bộ trang phục của thiếu nữ.
Cô đẩy cửa phòng thay quần áo bước ra, hơi không được tự nhiên kéo kéo làn váy, lại sờ sờ tóc, “Anh nhìn em mặc như thế này có được không?”
Đâu chỉ là đẹp, mà thật sự như nàng tiên Elise mộng ảo vậy.
Hai anh em nhà họ Chung ngồi trên ghế sa-lon, ngơ ngác nhìn cô gái đang đi tới, quyển tạp chí trong tay bị rơi xuống khi nào cũng không biết.
Tóc của cô từ trên đỉnh đầu tết thành bánh quai chèo dày đặc, dắt thành búi tóc sau ót, lộ ra cái cổ và cái trán trơn bóng của cô gái trẻ, bên cạnh tóc mai cài một đóa hoa hồng trắng tươi tắn, trên cổ đeo một chút trang sức nhã nhặn, lộ ra đôi mắt trắng đen rõ ràng, làm kinh ngạc lòng người, kết hợp với một chút son hồng trên đôi môi, một thiếu nữ ngây thơ trong sáng bừng bừng sức sống, trên người là bộ váy màu xanh lệch vai ngắn tới gối, lộ ra bả vai mượt mà và nổi lên xương quai xanh, trong lúc vô thức cô đong đưa cánh tay, nơi ấy lại hội tụ thành một cánh bướm, đầy gợi cảm.
Thì ra tiểu yêu tinh của bọn anh thật sự đã trưởng thành rồi, đủ để khiến mỗi một người đàn ông điên cuồng.
Rốt cuộc Chung Chấn Thanh cũng bước đến gần, nhưng lại nhíu mày, “Lạc Lạc, ai giúp em chọn trang phục vậy? Đổi đi!”
Anh rất ít khi nói chuyện nghiêm túc với cô như vậy, làm cô sợ đến mức cho rằng bản thân mình thật sự rất xấu.
Nhà thiết kế cũng là bà chủ của salon này mới đi du học từ Pháp trở về, cô vô cùng hài lòng với tác phẩm của mình, “Ngài Chung, nhưng ý kiến của tôi lại khác với ngài, tôi cảm thấy cô Chung mặc bộ váy này rất hấp dẫn…”
Ấn tượng của mọi người về Chung Chấn Thanh là một người rộng lượng và ôn hòa, sự giáo dục và thân phận hiện tại của anh khiến anh sẽ không nói ra những lời khiến người ta không thể chịu đựng được, nhưng khí thế bẩm sinh trên người anh lại khiến người ta khó có thể bỏ qua, “Xin hãy đổi cho cô ấy đi!”
“Cậu cả, cậu hai, còn hai mươi phút nữa là bữa tiệc sẽ bắt đầu…” Tài xế Tiểu Lưu đứng bên cạnh khó xử nhắc nhở.
“Vậy thì hãy lấy cho cô ấy một cái áo khoác hoặc một cái khăn quàng cổ!” Cái gì cũng được, tóm lại là không thể để bộ dạng hiện tại này của cô ra ngoài gặp người khác. Chung Chấn Văn cũng đứng dậy bước qua, đẩy mạnh em gái vào phòng thay đồ một lần nữa. Nếu có thể, anh thật hy vọng hôm nay là một bữa tiệc vũ hội hóa trang, như vậy mới có thể đem cả người em gái từ đầu tới chân giấu đi, vĩnh viễn núp sau lưng bọn anh.
Bữa tiệc hôm đó, ba anh em xuất hiện trễ một chút.
Rất nhiều năm về sau, có không ít người vẫn còn nhớ rõ, ngày đó cũng là lần duy nhất ba anh em nhà họ Chung công khai xuất hiện ở nơi công cộng.
Âm nhạc đã vang lên, sâm banh đã rót, trang phục lộng lẫy, ăn uống linh đình, chủ nhân bữa tiệc đọc xong diễn văn, sau đó chính là bắt đầu khiêu vũ.
Trong nháy mắt khi cửa lớn bữa tiệc bị đẩy ra, mọi người nhao nhao quay đầu lại nhìn, một cô gái trẻ xinh đẹp đứng giữa hai người đàn ông trẻ tuổi, giống như một cô công chúa kiêu ngạo, hai tay khoác vào tay hai chàng kỵ sĩ. Vẻ mặt của cô gái có hơi căng thẳng, hơi ngượng ngùng, nhưng lại càng thêm tò mò và hứng thú hơn.
“Nhìn kìa, đó chính là ba anh em nhà họ Chung, chậc chậc, mấy đời nhà họ Chung đều làm lớn, bản thân ông cụ nhà họ Chung thì không cần phải nói, Chung Bang Lập mới vừa lên Bắc Kinh, không nghĩ ra mấy đứa trẻ nhà ông ấy cũng xuất sắc như vậy…”
“Cô gái kia hình như là lần đầu tiên tham gia loại tiệc này nha, tuy rằng ngày thường cũng không kém, nhưng dường như cũng không có xuất sắc như hai người anh trai của cô nha…”
Bởi vì sự xuất hiện của ba anh em bọn họ mà trong đại sảnh bữa tiệc vang lên những tiếng nghị luận nho nhỏ.
Lạc Lạc được các anh sắp xếp ngồi trên một chiếc sa-lon trong góc khuất, trên bàn trước mặt đã lấy giúp cô đầy đủ đồ ăn, cô buồn chán xiên một miếng cá hồi bỏ và trong miệng, nhưng lại lỡ tay chấm mù tạc quá nhiều, làm cô cay đến nổi nước mắt nước đều trào ra, vừa ho vừa liên tục khoát tay với Chung Chấn Văn đang đứng xã giao với người khác không xa, tỏ vẻ bản thân không có việc gì.
“Vừa định khen cậu hôm nay ăn mặc cũng không tệ lắm, như thế nào cậu lại biến thành cái dạng này, chậc chậc, nước mũi đều đã bắn lên người tôi rồi…” Đột nhiên người ngồi vào bên cạnh cô lại có thể là Trần Quân Mặc.
Trong tay cậu ta cầm khăn giấy, nhưng cậu ta lại chỉ lo chống cằm vui sướng khi người gặp họa, nhìn dáng vẻ cô chật vật như đang xiếc khỉ.
“Cậu thật đúng là âm hồn bất tán!”
Cô hung dữ trừng cậu ta, tự mình đưa tay lấy khăn giấy, cậu ta lại nhanh tay cướp khăn giấy vào trong ngực, không có ý định đưa cho cô.
Ha, cô cũng không phải là người dễ chọc, cơ thể hạ thấp xuống, đem cả khuôn mặt cọ lung tung lên ống quần Tây trang màu trắng của cậu ta dính đầy nước mũi và mascara, nhìn cậu ta cả kinh nhả dựng lên, sao đó Lạc Lạc lại cười ha ha.
Cậu ta thích cô, cô biết, cậu ta không đấu lại cô, cô cũng biết.
Trần Quân Mặc vừa mới né ra, hai anh em nhà họ Chung cũng vội vàng chạy tới.
“Sao vậy Lạc Lạc?”
“Sao vừa rồi cậu chủ nhà họ Trần lại ở đây? Cậu ta đã nói gì với em?”
Lạc Lạc vẫn còn đang cười khanh khách, “Có lẽ là do ba cậu ta dẫn cậu ta tới, buồn cười chết mất, không có xuồng ba lá mà dám khiêu chiến với em.”
Chấn Văn và Chấn Thanh liếc mắt nhìn nhau một cái, lấy khăn tay vừa nhẹ nhàng giúp cô lau bừa bộn trên mặt, vừa thản nhiên hỏi, “Cậu ta không phải là bạn học của em sao?”
Lạc Lạc rất tinh ranh, dĩ nhiên hiểu rõ các anh lo lắng, “Cậu ta rất đáng ghét! Thật sự rất ngây thơ, người nào thích cậu ta người đó mới thật sự bị bệnh đấy!”
Trong lòng Chấn Văn và Chấn Thanh không phải là không hưởng thụ, một trái một phải vậy quanh cô cười, lại bắt đầu trách cứ cô, không nên ăn quá nhanh, ngay cả ăn cái gì cũng không để ý, Lạc Lạc không kiên nhẫn thân thể xoay tới xoay lui, “Biết rồi biết rồi, em cũng không phải là con nít…”
Cô không phải là con nít? Dù cho chờ đến lúc cô bảy tám chục tuổi, ở trong mắt hai anh trai cô, thì cô vẫn chỉ là một bà cụ non.
Lúc này có người đến mời Lạc Lạc khiêu vũ, Lạc Lạc rất vui vẻ đứng lên, để tay vào trong lòng bàn tay đối phương, đáp lại một cái chuẩn mực khiêu vũ. Cô muốn chứng minh trước mặt các anh trai của cô, cô đã trưởng thành!
Là một điệu Waltz(Van-sơ), Lạc Lạc đắc ý xoay tròn trong lòng đối phương, nhà họ Chung đã sắp xếp cho cô học múa từ năm bảy tuổi, tuy là về sau tất cả mọi người đều nói cô không có thiên bẩm khiêu vũ, nên sau khi lên trung học đã bỏ qua, nhưng sự dẻo dai của thân thể cô vẫn không tệ, khiêu vũ đơn giản không làm khó được cô, ở nơi thế này cô đối phó rất đẹp.
Khóe mắt bắt đầu tìm kiếm bóng dáng các anh trai, trên sàn nhảy, anh cả Chấn Thanh đang ôm một cô gái mặc váy rất quy củ, hình như là con gái lớn của Viện trưởng Cao, trong khuỷu của anh hai Chấn Văn lại là một cô gái thời thượng, hai anh em bọn họ cư xử với người ngoài chu đáo lễ độ, không phải hết sức thân thiện nhưng lại vừa vặn thỏa đáng, gia thế hiển hách, tiền đồ vô lượng, các cô gái đều si mê nhìn các anh của cô mặt đỏ tim đập, mà ánh mắt của bọn anh lại rõ ràng đuổi theo bóng dáng của cô như vậy, bắt được ánh mắt của cô, quanh mình đều là đoàn người khiêu vũ, nhưng trong mắt bọn anh lại giống như chỉ có một mình cô. Khi ánh mắt của bọn anh và ánh mắt của cô gặp nhau trong không khí, lại khe khẽ mỉm cười, tình thế tế nhị trong đó, chỉ có ba người bọn họ mới có thể hiểu được.
Lạc Lạc vẫn biết các anh của cô rất ưu tú, xuất sắc, nhưng đây là lần đầu tiên ở nơi như thế này, lấy góc độ những người đứng xem thưởng thức bọn anh, nhìn bọn anh lờ mờ ngu ngốc trong một thế giới khác, là như thế nào chu toàn trong đó, chuyện trò vui vẻ, thành thạo.
Có anh trai chói mắt như vậy, cô hạnh phúc biết bao!
Thì ra mỗi một ngày lớn lên không chỉ có một mình cô, các anh trai của cô cũng đã là những người đàn ông vĩ đại trong mắt người đời.
“Xem ra tình cảm anh em của các người không tệ!” Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng đàn ông thuần phát và hơi có chút lạnh nhạt.