Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cưng Chiều Vô Hạn

Chương 70

Tác giả: Nhĩ Ky Dữ Thử Tiêu
Chọn tập

Thì ra là, khi cô bị tổn thương, khi cô muốn tìm một cái vỏ để chui vào, thì chẳng biết lúc nào người đó đã biến thành Quý Thiếu Kiệt.

Khi Chung Tĩnh Ngôn rốt cuộc có thể lần nữa nằm lại trên giường, đã là ba giờ sáng.

Mệt mỏi, nhức đầu.

Một hồi nhốn nháo như vậy các anh cũng đã trở lại phòng của chính mình, Chung Tĩnh Ngôn ngược lại thở phào nhẹ nhõm, giống như nhấc được tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng.

Trước khi đi Chấn Thanh đã cố ý để lại điện thoại di động của anh, quả nhiên, chỉ chốc lát sau, bên gối liền truyền đến rung động.

Đầu óc cô mơ màng, dường như giọng nói bén nhọn đó vẫn còn quanh quẩn bên tai, ánh mắt lõm xuống như rắn độc đang ở trong một xó xỉnh nào đó khắp mọi nơi trong phòng. Cô nhắm hai mắt lại, cố gắng đuổi những ảo giác xấu xí đó đi, qua hai phút, mới cầm điện thoại di động lên xem.

“Thật xin lỗi, Lạc Lạc, vừa trở về đã để cho em liên tiếp bị hai cái tát! Tin tưởng anh sẽ xử lý tốt, về sau, sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa, ba người chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.”

Cô lặng lẽ nhìn những dòng chữ này, hồi lâu, mới đè ngón tay xuống, “Em không sao. Ngủ ngon.”

Bởi vì trong lòng đã không còn để ý như bốn năm trước, cho nên mới không có chuyện gì.

Bởi vì đã không còn cảm giác không có bọn họ liền giống như mất đi toàn bộ thế giới nữa, cho nên mới không có chuyện gì.

. . . . . . Ai nói, có yêu mới có thể quấn quýt si mê, không thích mới có thể thoải mái.

Cô vô cùng mệt mỏi, rồi lại mơ hồ suy nghĩ vẫn vơ, không ngủ được, chuông điện thoại di động chợt vang lên.

Cô cho là anh trai, nhắm mắt lại, không chút nghĩ ngợi lục lọi bắt máy, “Alo!”

Bên kia hoàn toàn yên tĩnh.

“Alo ~!” Giọng nói của cô mang theo vẻ không kiên nhẫn.

Bên kia lại cúp máy.

Cô liếc mắt nhìn màn hình vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, tên cuộc gọi đến là “Thanh Ngọc”, thời gian, ba giờ rưỡi sáng.

Phương Thanh ngọc. Ba giờ rưỡi sáng. Gọi cho anh.

Cô nhắm mắt, chẳng qua là cảm thấy mệt mỏi, cái gì cũng không muốn nghĩ.

Nắm chiếc điện thoại di động lạnh lẽo thân máy bay trong tay, lạnh lẽo từ đầu ngón tay từ từ thấm vào toàn thân. Nằm trên chiếc giường mình hoài niệm bốn năm, lại cảm thấy cô độc trước này chưa từng có.

Có một loại nhớ nhung, đột nhiên trở nên vội vã như vậy.

Nhịp tim, bắt đầu gia tốc như nai con chạy loạn trong đêm yên tĩnh, lúc này, thân thể và linh hồn đều vô cùng khát vọng được người nào đó an ủi. Hết sức căng thẳng và yếu ớt trong bóng đêm.

Cuối cùng, cô cầm điện thoại di động lên, nhấn vào con số đó.

Số đó chưa tùng có có cơ hội gọi, lại không biết khi nào đã nhớ kỹ mã số.

“Alo!” Đầu dây bên kia có người bắt máy rất nhanh, giọng nói của anh trầm thấp, mang theo một chút khe khẽ thuộc về đêm khuya, giống như tiếng đàn vi–ô–lông–xen an ủi lòng người.

Anh còn chưa ngủ. Khi còn ở bên Anh, thỉnh thoảng anh cũng có công việc chưa hoàn thành sẽ mang qua bên đó làm. Thành công cũng không phải là từ trên trời giáng xuống, thật ra anh vẫn là một người đàn ông vô cùng nỗ lực.

Nhưng mà, cô lại im lặng, cố chấp, chỉ dùng từng tiếng hô hấp, truyền lại tin tức của mình.

Trong tiềm thức, cô chờ đợi, chú ấy có thể đoán ra cô là ai, có thể đoán ra được cô đang cô đơn, đoán ra được cô nhớ nhung.

Quả nhiên, bên kia hỏi tiếp, “Là Ngôn Ngôn à?”

Đúng vậy, là tôi đấy, chú.

Nước mắt cũng không nhịn được nữa, từng viên viên trượt xuống bên quai hàm. Nhìn xem, ông chú của cô, chính là như vậy, luôn là có thể nhận ra cô trước tiên, thỏa mãn tất cả những gì cô cần, thậm chí, ngay cả giờ phút này cô âm thầm đánh cuộc mang theo chút trẻ con, anh cũng có thể thỏa mãn.

Cô vẫn luôn chính xác nhận ra anh cả và anh hai, nhưng mà, ông chú của cô, thậm chí chỉ dựa vào hô hấp của cô, cũng có thể biết cô đấy.

“Chú bị thương, tại sao còn chưa ngủ? Bác sĩ đều không quản sao?” Nước mắt của cô vẫn từng giọt từng giọt chảy xuống, giọng nói lại cố gắng có vẻ bình tĩnh.

“Còn có một số việc chưa làm xong . . . . . . Ông xã muốn kiếm tiền nha, kiếm tiền nuôi bà xã. . . . . .”

Ông xã! Bà xã! Cách gọi mới mẽ cỡ nào! Thật ra đối với cách xưng hô như vậy, hai người còn chưa quen thuộc. Nhưng mà, cứ nói ra theo răng với mới như vậy, lại giống như mang theo ngọt ngào giấu kín.

Mà quan trọng hơn là, bọn họ cũng cảm thấy đối phương ngầm cho phép phần ngọt ngào này, ngọt ngào liền biến thành gấp đôi.

“Thành tích của tôi không tệ nha, sắp tốt nghiệp, hiện tại đã có mấy công ty gửi thư mời cho tôi, về sau không cần chú nuôi.” Nước mắt của cô lại bị phần ngọt ngào này mà dừng lại, bị đêm tối che giấu trên khuôn mặt nhỏ nhắn, xao động gợi lên cụ cười ngây thơ.

“Ưm, vậy thì tốt quá, ngày nào đó ông xã không làm việc, đúng bà xã có thể nuôi anh.” Ở đầu dây bên kia anh cũng cười, lộ vẻ trêu chọc và cưng chiều.

“Chú già hơn tôi nhiều năm như vậy, về hưu rồi tôi còn có thể làm thêm mấy nắm, nuôi chú cũng không khó.” Cô nhớ khi còn ở trên xe cấp cứu, anh không được tự nhiên với tuổi tác, cố ý kích thích anh.

“Này, bé con, việc buôn bán không nên tính toán quá. Mặc dù anh lớn hơn em rất nhiều, nhưng mà, tính năng của anh tuyệt đối rất cao.” Giọng điệu của anh lộ vẻ không phục, cải cọ vì bản thân như trẻ con, “Hơn nữa, anh kiếm tiền trước em mười năm, khi em ở đây đọc sách, d’đ/l’q’d thì anh đã đang vì em mà liều mạng khắp nơi, như vậy, em đã có thể ở trong lứa tuổi đẹp nhất, không buồn không lo làm những chuyện mình muốn nhất, mặc những bộ quần áo xinh đẹp nhất, chọn công việc mình thích nhất. . . . . . “

Anh tiếp tục dụ dỗ, “Đi theo anh, mãi mãi không cần quan tâm đến bất cứ chuyện gì, em chỉ cần bảo đảm bản thân mình vui vẻ là được rồi, em vui vẻ thì anh cũng vui vẻ, nếu em không vui vẻ, anh nhất định sẽ rất đau lòng. . . . . . Anh vất vả như vậy, kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng không dùng, nhà chúng ta không ai muốn anh cả, một mình anh cũng không xài hết, như vậy đi, bà xã, em tới làm công cho anh, giúp anh tiêu hết tiền có được không? Em xài không hết thì giúp anh sinh con trai, hai mẹ con nhà em cùng nhau tiêu giúp anh, nếu không những đồng tiền đó chồng chất ở ngân hàng gọi muỗi cũng thật phiền phức. . . . . .”

Cuối cùng cô không nhịn được nín khóc mà cười. Một người đàn ông sở hữu toàn bộ phụ nữ như vậy, lại dịu dàng nói với cô những lời động lòng người như vậy, sao không làm người ta uất ức?

“Tại sao lại yêu tôi?” Cô vẫn là nhịn không được hỏi ra, “Tôi chỉ là một cô gái rất bình thường. . . . . .”

Hỏi ra miệng, cô liền bắt đầu hối hận, bởi vì cô nghe Quý Thiếu Kiệt đang cười khẽ trong điện thoại, giống như nghe được sự lo lắng của cô.

“Vừa bắt đầu, dĩ nhiên là có nguyên nhân, có lẽ là bởi vì trẻ tuổi xinh đẹp, có lẽ là bởi vì thật là thẳng thắn. Có lẽ là bởi vì. . . . . .”

—— anh đương nhiên sẽ không để cho cô biết về bí mật thân thể của anh, “Nhưng mà, từ từ chung đụng càng về sau, cũng chỉ còn lại một loại cảm giác, tách ra, cảm thấy nhớ nhung, chỉ cần ở chung một chỗ, đã cảm thấy thỏa mãn.” Đây mới là điểm mấu chốt trong tình yêu.

“Vậy, chú cảm thấy, khi cùng đi chung với tôi rất thoả mãn sao?”

“Dĩ nhiên!” Anh chắc chắn như vậy, cũng không hỏi ngược lại một câu, em thì sao? Khi anh và em đi chung với nhau, cũng thỏa mãn sao? Dường như, ngay cả phần này của cô, anh cũng đã chắc chắn rồi.

Anh chính là người đàn ông tự tin mà bá đạo như vậy.

Bản thân Chung Tĩnh Ngôn tự hỏi mình, khi bản thân mình đi chung với anh, cảm giác của bản thân là gì?

Hình như thật đúng là như vậy, khi tách ra thì hơi nhớ nhung, khi đi chung với nhau lại cảm thấy thoả mãn.

“Chú, hình như tôi có chút thích chú, phải làm thế nào đây?” Đặc điểm lớn nhất trong tính cách của cô chính là yêu thẳng thắn.

“Ô, đây thật là một tin tức kinh người.” Quý Thiếu Kiệt nở nụ cười ha ha, cười đến say lòng người như vậy, “Bà xã, anh nên sợ sao?” Nói tới đây, trong miệng hét lên vài tiếng, hình như là vui quá hoá buồn, tác động đến miệng vết thương.

“Chú cảm thấy như thế nào? Mau gọi y tá tới nhanh lên.” Cô gấp đến độ bật dậy khỏi giường.

“Không có việc gì. Vết thương không có việc gì. Chỉ là, có một chỗ khác có chuyện. . . . . .”

“Chỗ nào có chuyện?” Nàng vội hỏi.

“Vừa nghe nói có người thích, nó vui mừng lập tức đứng lên. . . . . .”

“Nó? Nó là ai . . . . . .?”

“Buổi chiều em mới dùng xong, rõ ràng là thích muốn chết, lại luôn kiếm cớ vứt bỏ . . . . . .”

“Chú!! Chú! Chú thật buồn nôn. . . . . . ! ” Cuối cùng cô cũng hiểu anh đang nói đến chỗ nào, làm nũng nói nhỏ, “Không phải buổi chiều chú cũng đã làm qua. . . . . . không mệt sao? Đã bị thương rồi mà còn suy nghĩ lung tung. . . . . .”

“Ngôn Ngôn, nó khó chịu. . . . . .” Giọng điệu của cô mang theo giọng mũi mềm mại, khiến người nào đó bên kia điện thoại càng thêm khó chịu.

“Giúp anh lấy ra. . . . . .”

Cô dĩ nhiên biết anh muốn nghe cái gì, trước kia khi cô còn ở bên Anh, anh ở trong nước, có lúc anh sẽ gọi điện thoại tới yêu cầu, “Không được, chú, chú mới vừa ra buổi chiều. . . . . . Lại bị thương nữa, chờ chú khoẻ lên rồi hãy nói. . . . . .”

Rốt cuộc vẫn phải dây dưa nhưng mà anh, theo anh, nói những lời anh thích nghe, lại làm ra một số tiếng động của mình cho anh nghe.

Khi cô nghe được bên kia truyền đến tiếng rên rỉ hấp dẫn quen thuộc, mới tính buông tha cho cô.

“Đã trễ thế này còn gọi, không vui sao?” Anh thoả mãn xong rồi, lười biếng hỏi.

“. . . . . . Không có. Chỉ là muốn hỏi vết thương của chú đã lành chút nào chưa. . . . . .?”

“Nhớ, bất kể có chuyện gì, em đều không cần để ở trong lòng, tất cả đã có anh ở đây. . . . . .” Sao anh lại có thể không biết cô nhất định có chuyện, chỉ là cô không nói, anh cũng không cần phải ép hỏi.

Dù có không vui nhiều hơn nữa, lúc này cũng đã tiêu tan.

. . . . . .

Giấc ngủ này, cô ngủ đặc biệt ngon mà sâu.

Buổi sáng mơ hồ nghe tiếng động các anh vào xem cô, có bờ môi mềm mại ẩm ướt, thay phiên nhau in trên trán cô.

“Chào buổi sáng, bảo bối Lạc Lạc.” Bọn họ nói.

Cô vung tay lên, tiếp tục chìm vào mộng đẹp.

Lúc xuống lầu đã là buổi trưa, cả bàn đầy món ăn, một mình Mã Hoa ngồi cạnh bàn ăn cơm.

Cuộc sống dưới cùng một mái nhà như vậy, đổi lại trước kia, bất kể như thế nào cô cũng sẽ chào hỏi, duy trì mặt ngoài bình tĩnh. Nhưng trải qua chuyện tối hôm qua, dường như bất kể nói gì nữa cũng rất buồn cười.

Dì Trần đứng ở cửa phòng bếp nhiệt tình chào hỏi với cô.

“Lạc Lạc, dì đã làm món đuôi bò kho tàu con thích ăn nhất, lúc nãy đã giữ lại đợi con xuống . . . . . . Mới vừa bưng lên, thừa dịp còn nóng con hãy ăn đi. . . . . .”

Dì Trần rất thích cô. Từ nhỏ, người nào thích cô, người nào ghét cô, lỗ mũi xô khẽ ngửi đã biết. Có lẽ đứa trẻ nào bị thiếu tình thương cũng sẽ nhạy cảm như vậy, chỉ cần có hơi thở của một chút tình yêu, nhất định sẽ nắm bắt.

Cô đung đưa tay dì Trần làm nũng, “Con cũng rất muốn ăn món ăn dì Trần nấu, đáng tiếc, đã hẹn với bạn học. . . . . .”

Nhưng thật ra là hẹn với anh trai. Cô thật sự không muốn sống chung dưới một mái nhà với Mã Hoa. Mới vừa rồi anh trai đã gọi điện thoại nói đã phái xe tới đón cô cùng nhau ăn cơm trưa.

Dù sao ngày mai sẽ phải trở về nước Anh, lúng túng khó chịu, nhịn một chút sẽ trôi qua thôi.

“Cô còn mặt mũi ngủ thẳng đến bây giờ? Con nhóc tiện nhân này, không hại chết con trai tôi thì không bỏ qua phải không?” Giọng nói bén nhọn của Mã Hoa đột nhiên truyền đến , cách vài mét xa xa, đẩy mạnh chồng báo vào chân cô.

Chung Tĩnh Ngôn cho rằng đã trải qua chuyện tối hôm qua, mọi người đã xé rách mặt của nhau, lúc này đã vô dụng với cô rồi.

Cô cố nén một hơi, nhặt tờ báo Mã Hoa đã đẩy ngã trên mặt đất lên.

“Xì căng đan loạn luân giữa anh em phó thị trưởng Chung!”

Chọn tập
Bình luận
× sticky