Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cưng Chiều Vô Hạn

Chương 35: Tiểu Bạch Thỏ đấu với thợ săn

Tác giả: Nhĩ Ky Dữ Thử Tiêu
Chọn tập

Anh cũng không hành động thiếu suy nghĩ, không muốn dọa con cá nhỏ hoảng sợ dễ dàng chạy mất.

Ngón tay anh chỉ lướt qua rồi ngừng lại, chẳng qua chỉ lưu lại trên hạt châu đó khoảng hai ba giây, ngón tay thon dài liền chui ra khỏi quần lót của cô. Tiếp tục dịu dàng vuốt ve thân thể cô như lông vũ, như gió nhẹ, bắt được ngón tay non nớt của cô, đưa lên miệng ngậm mút, dùng lửa nóng trong khoang miệng bao vây, đầu lưỡi mềm mại câu liếm, nhẹ nhàng vừa đúng.

Cuối cùng, khi làn môi không cúi xuống, anh lại tiếp tục nói một số chuyện xưa như có như không, giọng nam từ tính ông ông, vang vọng trong căn phòng tràn ngập hương hoa giữa đêm khuya, xen lẫn, khuếch đại, cuối cùng trở thành một ca ái muội, đặc biệt mang theo ý tứ hàm xúc mê hoặc trái tim người khác.

Khi ngón tay anh tiến vào thăm dò chỗ riêng tư một lần nữa, mang theo cảm giác mềm mại không có cách nào nói rõ, nước nhờn róc rách ướt sũng đầu ngón tay, anh khẽ vuốt một cái, liền nhanh chóng rút về như trước, lại làm bộ lơ đãng cọ xát qua đỉnh đầu của khe hở, không l’q/d có bất ngờ gì xảy ra, hạt châu nhỏ non mềm trở nên lớn hơn một chút, tuyệt mỹ này làm cho tim người ta đập rộn lên, khiến anh không đành lòng rút lui ngay lập tức, lại gia tăng xoa bóp mấy cái ở nơi đó, ngón tay anh lúc thì trêu chọc bên phải, lúc lại trêu chọc bên trái khiến hạt châu trở nên cứng rắn, cô gái nhỏ lại kẹp chân một lần nữa, phát ra tiếng kháng nghị “Ừ ừ ưm” yêu kiều.

Người bạn nhỏ, kêu thật dễ nghe… Kêu nữa đi, chú thích nghe!” Anh bị những tiếng ngâm yếu ớt này làm cho toàn thân không khỏi run lên, chẳng quan tâm đến chuyện xưa đang nói một nửa, miệng hơi mở, liền ngậm chặt cái miệng nhỏ nhắn của cô, cắn lấy toàn bộ hai mảnh môi hình trái tim vào giữa răng, hứng khởi nhấm nháp.

Môi của cô bị anh cắn lấy, nhưng hàm răng vẫn khép chặt, anh cũng không nóng lòng, đầu lưỡi quét từng viên một trên hàm răng, cuối cùng, cô chịu không nổi người ta cọ xát như vậy, muốn mở d’đ/l/q’d miệng mắng anh, nhưng đầu lưỡi của anh đã nhân cơ hội này cạy mở hàm răng mà duỗi vào, lần lượt nhấm nháp từng tấc, nước miếng của hai người đều không khống chế nổi, hòa tan vào nhau rồi lại hút trở lại.

Lạc Lạc bị anh hôn đến cái miệng nhỏ nhắn muốn khép lại mà cũng khép không được, hai tay chống đẩy trên vai anh, trong đầu lại trống không.

Cô không thể không thừa nhận, kỹ hôn của người này rất cao, trong đầu cô như đang thiếu dưỡng khí(O2), thần trí(tinh thần và trí tuệ) không theo kịp.

Thân thể anh vô cùng nóng, nhưng đôi môi lại lạnh lẽo, hơi thở ấm áp mà thơm tho – – đúng lúc là chỗ an ủi mà cô đang cần gấp.

Đầu lưỡi này như đang chui vào chỗ không người, đâm chọc mọi thứ trong khoang miệng cô, câu quấn, phát ra tiếng “Chậc chậc”, cô nghe vào trong tai chỉ cảm thấy da đầu run lên, nửa người đã mềm nhũn.

Khắp người bị lửa đốt khô nóng, chuyện này cũng không xa lạ gì với Lạc Lạc, từ nhỏ thân thể cô đã đặc biệt bị các anh trai dễ dàng làm cho động tình, khao khát vuốt ve, khao khát dồn nén, khao khát xoa nắn, khao khát một số gì đó mà bản thân cô cũng không biết cần phải thổ lộ mới có thể an ủi.

Nửa người trên của cô bị anh giam cầm chặt chẽ, nước miếng như những sợi chỉ bạn chảy ra từ khóe miệng, nghẹn ngào, phía dưới lại rõ ràng cảm giác được ngón tay của anh, vẫn luôn không buông tha cho hạt châu của cô, khẽ gảy, vuốt ve…a… Đó chính là chỗ mẫn cảm nhất của cô.

Trước kia, tuổi còn nhỏ, mỗi lần các anh đều yêu thương chăm sóc chỗ đó, hoàn toàn không dám giở thủ đoạn, các anh nghĩ từ từ sẽ đến, khai phá Lạc Lạc nhỏ bé của bọn họ từng chút từng chút một.

Chỗ ấy là điểm dừng chân cuối cùng của thần kinh xúc giác, cô trời sinh lại đặc biệt mẫn cảm, bình thường mỗi lần bị quần hơi chật bao lấy, liền không chịu nổi, huống chi, lúc này, hạt châu nhỏ đáng thương lại bị người đàn ông điên cuồng này vừa vân vê vừa nhéo, bất lực càng trở nên lớn hơn, càng nhéo càng cứng rắn, trong đầu cô như đang có một dây cung, kéo căng theo từng động tác tay của anh, giữa đùi từng dòng suối nhỏ không thể khống chế được mà trào ra.

Cuối cùng, sợi dây cung này gần như sắp đứt đoạn rồi! Thân thể mềm mại nhỏ bé này của cô thật sự không tiếp nhận trêu chọc như vậy nữa, cô run rẩy, chân nhỏ bé giẫm đạp trên giường, nâng mông lên, bất lực muốn tránh ra.

Ngón tay của Quý Thiếu Kiệt vẫn nâng như cũ, không nhúc nhích, cho dù hạt châu nhỏ này bị chủ nhân của nó mang theo, phí công lắc tới lắc lui, nhưng bản thân cũng không biết là đang trốn tránh hay là nghênh đón, cứ từng chút từng chút chạm vào đầu ngón tay anh.

Anh gần như là kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô, ánh mắt mê ly, vẻ mặt bị tình dục bao phủ, rất giống với đóa hoa hồng mang theo sương đêm mà anh vừa mới gặp trong vườn hoa.

Lúc này, anh lại bất động, giống như một tấm lưới đã chuẩn bị tốt của thợ săn, chỉ chờ cô nhảy vào.

Mà cô là Tiểu Bạch Thỏ ngốc nghếch, không có suy nghĩ mà chỉ biết trốn tránh, nhưng lại vô tình càng lún càng sâu vào tấm lưới.

Lúc này, cô uể oải mà yếu ớt, dục vọng từ từ khống chế tất cả trong đầu, giữa môi, truyền ra tiếng ngâm tinh tế mà mềm mại, thân mình nhỏ bé vô ý thức khẽ cọ lên người anh.

Anh gây ra tất cả những chuyện này, nhưng bản thân lại chỉ lo cúi đầu cười, nhìn cô trầm mê trong dục vọng.

Mãi cho đến khi cô sắp nỉ non ra tiếng, anh mới ưu nhã xoay người, quỳ gối giữa hai chân cô, tấm chăn tơ tằm bị anh xốc lên, im lặng nhảy xuống đất.

Anh thả nhẹ động tác, sợ hù doạ cục cưng, chiếc quần lót trắng tuyền được nhẹ nhàng cởi ra.

Dưới ánh trăng, đôi chân cô trắng như ngọc, bộ phận hình chữ Y trên bắp đùi bày ra hết sức rõ ràng, bao bọc lấy một cái bánh bao nhỏ tròn trịa, trắng tươi đặc biệt chọc người, anh đưa tay phủ lên, múp míp, con mềm, xúc cảm làm anh than thở.

“Đừng, đừng, đừng chạm vào chỗ đó…” Ánh mắt như lửa của anh khiến thần trí tan rã của cô trở lại không ít, bắt đầu yểu điệu cầu xin anh.

Anh biết cô đang nói ngược, anh càng chạm vào chỗ đó cô sẽ càng cảm thấy được thoải mái.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của anh, nước cam lộ ẩn núp trong cánh hoa chảy ra càng nhiều. Mới vừa rồi, hạt châu nhỏ được anh yêu thương, là viên thịt lớn nhất mà anh đã từng gặp qua, d/đ’l/q/d tròn tròn đứng thẳng, ở trong một đường cong trơn trượt, bóng loáng, đặc biệt cao vút, chọc người yêu thương, hành hạ.

Không kiềm chế được, anh đi tới gần, dùng môi ngậm chặt nó.

Lạc Lạc khẽ kêu một tiếng, co rúm lại một chút, bàn tay nhỏ bé bắt được bả vai của anh, “Không được! Chỗ đó không được! Chú tránh ra!”

Anh đâu nào chịu đồng ý với cô, không ngừng dùng đầu lưỡi phẩy, trêu chọc, mút ra tiếng.

Cô chống đẩy, nhưng càng nhiều chất lỏng chảy ra đầm đìa, cô cảm thấy tuyệt vọng, từng đợt sóng trào ập đến.

Cuối cùng, dòng nước cam lộ này cũng dời đi lực chú ý của anh, anh từ từ xuống phía dưới, ngậm chặt cánh hoa, dùng răng cắn nhẹ, cọ xát, mút vào, sau đó cuốn lấy đầu lưỡi, thít chặt… Tham tiến vào bên trong, lại nhanh chóng lùi về, có dòng nước ngai ngái chảy vào trong miệng anh, giống như Ngọc dịch quỳnh tương,* anh hưng phấn uống vào.(ọe…)

*Ngọc dịch quỳnh tương: có nghĩa là bùn được làm bằng ngọc bích, trong thần thoại và truyền thuyết cổ đại uống nó có thể trở thành bất tử.

Màn H tạm dừng, chương sau tiếp tục…. …

Chọn tập
Bình luận