Bên trong cô non mềm như thế nào, không có ai hiểu rõ bằng Quý Thiếu Kiệt. Bình thường, thừa nhận anh lần thứ nhất, hai bên cánh bướm này sẽ sưng lên thật dày, bị anh làm cho thời gian hơi dài một chút, gần như muốn xuống giường cũng khó khăn.
Như vậy, ngày hôm qua, chỉ là trình diễn tiết mục anh em nhìn nhau đôi mắt đẫm lệ, cầm tay tâm sự? Thân là một người đàn ông, anh hiểu rất rõ về sự quyến rũ của thân thể cô gái của mình, như vậy, như vậy là ngày hôm qua Chung Tĩnh Ngôn đã nghe lọt tai lời anh nói?
Anh cười lạnh một tiếng, vẻ mặt lại hòa hoãn rất nhiều.
“Chú kiểm tra đủ chưa?” Ánh mắt Chung Tĩnh Ngôn ướt nhẹp, bị anh đối xử bằng phương thức này, cô cảm thấy khuất nhục(áp bức + lăng nhục) bội phần, gióng nói xấu hổ mang theo tố cáo.
Thật ra thì, cô chỉ cần la to, là có thể thoát khỏi được vòng tay của anh, nhưng tại sao chân của cô lại không nhúc nhích? Tại sao cô chỉ là bất đắc dĩ, giống như vật phẩm riêng tư cho người ta mượn vừa mới được trả về, bị lòng nghi ngờ nặng nề của chủ nhân lật tới lật lui kiểm tra vậy, nửa tiếng cũng không dám thốt?
Cô đẩy anh ra, khi trong mắt anh như có ngọn lửa đang thiêu đốt, đứng lên, phồng miệng, vội vàng kéo chiếc quần lót nhỏ xíu lên trên.
Lúc này, cô xõa tung mái tóc ngắn vây quanh trên chiếc khăn gấm màu hồng, mặc cùng với chiếc áo lông mỏng cùng màu, váy kẻ ô vuông, chiếc ủng ngắn màu đen, xứng với màu đen của đôi vớ dài.
Bắp đùi trắng, vớ màu đen, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng, cặp mông căng tròn lúc vểnh lên lúc hạ xuống, lại vểnh lên hạ xuống, rõ ràng chỉ là động tác xách quần đơn giản, ánh mắt long lanh nửa trừng nửa không trừng, nửa cáu nửa không cáu, cũng là một phen quyến rũ không nói nên lời. Hoặc mê người, mềm mại không chịu được.
Mắt thấy nơi miếng thịt nhỏ sẽ bị bao lại, Quý Thiếu Kiệt mở cánh tay dài ra, ôm cô vào trong ngực, hơi thở nóng hổi phả lên hai bên má cô: “Bảo bối, nhớ kỹ lời anh nói…, em là người phụ nữ của Quý Thiếu Kiệt anh, ngoại trừ anh ra, không được lên giường với bất cứ người nào cả.”
Bên trên vừa nói chuyện, bên dưới, cách một tầng vải, anh phủ bàn tay lên nắm thịt nóng hôi hổi, vân vê nhiều lần. Vừa làm, vừa cuối đầu nói: “Bảo bối ngoan, cùng anh trở về đi thôi, hửm? Đừng chọc anh tức giận. Không phải em rất thích nước Anh sao? Chờ anh hết bận chuyện bên này, nhiều nhất là một hai năm, chúng ta liền qua bên đó định cư. . . . . .”
Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo giọng điệu đặc biệt lười biếng dụ dỗ.
Đôi mắt to đen nhánh của Chung Tĩnh Ngôn rõ ràng đã tràn đầy hơi nước, nhưng bên tai bị anh thổi khí nóng như vậy, lại đột nhiên bị anh xoa nắn chỗ mẫn cảm nhất, trong lúc bất chợt liền quên d’đ/l’q.d mất bản thân mình muốn nói cái gì —— cô nên phản bác, cô chưa bao giờ thừa nhận mình là người phụ nữ của Quý Thiếu Kiệt.
Đầu cô bị ôm chặt trong ngực anh, nơi đó, phía dưới lớp áo T-shirt màu xanh đậm, có đỉnh nhọn nhỏ không thấy được nổi lên, đang cọ trên mặt cô, cô oán hận đưa răng lại cắn —— Ahhh, người nọ bị cắn phải.. không nhịn được kêu nhỏ ra tiếng, giống như là trừng phạt cô, tay vừa trượt một cái liền chen vào trong khe hở nhỏ của cô.
Chung Tĩnh Ngôn nghe được tiếng rên khẽ đó, cực kỳ hả giận, lại vùi đầu tiếp tục cắn đỉnh nhọn đang nổi lên cái thứ hai, cái thứ ba, ah, có cái gì đó không đúng, đỉnh nhọn này nhỏ cứng rắn giống như cục đá vậy, đau răng đấy. . . . . .
Cô ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng của Quý Thiếu Kiệt di chuyển trên mặt cô, mỗi một tấc di chuyển, liền nhiều một phần khát vọng.
Trong bụng mềm nhũn. Mặc kệ trong lòng cô nghĩ như thế nào, bốn năm qua, cô là do anh chăm sóc, thân thể của cô sớm thành thói quen anh.
Kìm lòng không được, cô khẽ giang rộng chân ra, mặc cho cái tay đang tự do ra vào chỗ riêng tư ấy.
Về phương diện này, kỹ xảo của anh vẫn rất cao, ngửi thấy mùi vị quen thuộc của anh, bị anh ôm thật chặt vào trong ngực, bị anh vuốt ve lúc nặng lúc nhẹ, nơi nào đó trong lòng đã bắt đầu hòa tan.
Chỗ của bọn họ, là một nhà hàng nổi tiếng với các món ăn gia đình trong thành này, vị trí vắng vẻ, bình thường cũng không lộ ra bên ngoài, chỉ tiếp đón số quan chức cao cấp và thương nhân quen biết.
Cả phòng toilet cũng không lớn, chỉ thiết hai phòng sát nhau, lúc này tất nhiên không có một người. Dùng hương thơm thiên nhiên, trong cảnh vật ưu nhã trung lộ vẻ xa hoa khiêm nhường.
Căn phòng nhỏ kế bên cũng không lớn, đại khái khoảng hai mét vuông, bốn phía đều khảm kính đen, tự dưng lộ ra một loại mập mờ, làm người ta vừa không thấy rõ nguyên cớ, lại lộ ra chút nguyên cớ.
Lúc này, hai người đã hơn tháng không gặp, ở trong một không gian thu hẹp này, chỉ là vuốt ve như vậy, bị nắn bóp, lại giống như củi khô. Lửa mạnh, trong cơ thể hai người cũng phập phồng khát vọng.
Hơi thở Quý Thiếu Kiệt bắt đầu nặng nề, sức lực dưới tay cũng bắt đầu nặng. Nơi đó của cô vốn dĩ mẫn cảm hơn người bình thường, lại thêm không có lông. Anh thả chậm tốc độ, chỉ trực tiếp chà trên d’đ/l’q.d bánh bao nhỏ non mềm của cô, anh có thể cảm giác, viên ngọc châu nhỏ ở giữa ngón tay anh nhanh chóng cứng lại.
“A. A. . . . . .” Cô không nhịn được run rẩy phát ra một tiếng ngâm, mềm mại dựa vào người anh, hai chân vô lực.
Âm thanh này, mềm mại yêu kiều, nghe vào trong tai Quý Thiếu Kiệt, giống như thúc giục tình cảm.
Quý Thiếu Kiệt vốn là một tên Quỷ Kiến Sầu, là người ngang ngược, có bao giờ lo lắng cho người khác, tình cảnh này, ở một nơi đặc biệt, bất cứ lúc nào cũng có người đi qua, ngược lại cảm thấy vô cùng kích thích.
Ngón tay của anh dời lên trên, phủ lên hai hai khối tuyết mềm mại.
“A!” Cô cau mày, nơi đó, ngày hôm qua bị các anh. . . . . .
Anh tưởng rằng cô lo lắng, khàn giọng nói, “Anh đã bảo người bên ngoài tránh đi rồi, có người tới đây em cứ nói đau bụng. . . . . .”
Trong lúc nói chuyện tay vẫn không ngừng, áo len mỏng và nội y bên trong của Chung Tĩnh Ngôn đều bị vén lên, hai con thỏ non mềm trong nháy mắt được giải phóng ra ngoài, trắng, vô cùng săn chắc, hơi lay động trong không khí lạnh lẽo, vẽ ra đường cong động lòng người, trong không khí nháy mắt tràn ngập hương thơm ngọt ngào.
Hai người, hai đôi mắt, đồng thời ngây dại.
Hai con thỏ trắng tròn, lúc này xanh xanh sưng tấy, vừa nhìn đã biết từng bị người ta hung hăng yêu thương..
Da của của cô vốn dĩ rất non, chỉ cần va chạm nhẹ cũng bị bầm tím, lúc này, phía trên kia rõ ràng dấu vết chứng tỏ bọn họ đã từng chịu phạt lễ rửa tội cuồng nhiệt như thế nào.
Độ ẩm trong ngăn phòng bỗng nhiên lạnh như băng. Lệ khí đáng sợ nháy mắt bay lên khuếch trương.
Chung Tĩnh Ngôn nhanh chóng giương mắt nhìn về phía Quý Thiếu Kiệt, trong nháy mắt này, cô lại nhìn thấy trong mắt anh như có một tia đau đớn phản bội xẹt qua.
Lòng của cô, đột nhiên bị rối loạn.
Rốt cuộc cô để cho mình lọt vào trong hỗn loạn như thế nào?
Cô rõ ràng không thương anh, nhưng vì cái gì, nhìn thấy đau đớn của anh, lòng của cô lại cũng chua xót, đau đớn, co rút đến khó chịu?
Cô co rúm lại ôm chặt mình, cố gắng kéo áo lông xuống.
Tay của người đàn ông cũng đã duỗi tới, lạnh lẽo, suồng sã tứ phía, vân vê, xoa bóp hai khối đầy đặn nhếch nhát, chà đạp không hề thương tiếc, giống như chỉ bóp để cho cô khổ sở mà thôi, tra tấn nơi đó thành các hình dáng không thể chịu nổi, nhìn hai khối hồng hào bởi vì máu không tan mà biến sắc, cắn răng, cười lạnh: “Điên rồi sao, đến tôi cũng không nỡ chơi đùa như vậy. Bọn họ đã chơi đùa cô như thế nào hả? Chính là như vậy sao? Hả ~?”
Chung Tĩnh Ngôn bị anh nói xong đỏ bừng cả khuôn mặt, toàn thân nóng đến phát sốt, động tác của anh thô lỗ vô tình đến cỡ nào, nhưng mà, nhưng Chung Tĩnh Ngôn lại có cảm giác thương tiếc và áy náy đang không ngừng dâng lên trong ngực. Trong lòng lại vừa thấy ảo não, tại sao cô phải như vậy?
Cô nửa ngước đầu, đứng không vững, chỗ non mềm cao nhất, cứ như vậy bị anh nắm lấy, cô đau đến không phát ra được âm thanh nào, đáng sợ hơn là cứ bị người đàn ông này thô lỗ, tàn nhẫn như thế. Đối xử tàn bạo, nhưng cô vẫn có thể cảm thấy được kèm theo đau đớn kịch liệt là khoái cảm mơ hồ. Người đàn ông này, anh thật sự quá đáng sợ, thủ pháp xoa bóp của anh vô cùng xảo diệu, thỉnh thoảng tàn bạo vô tình, thỉnh thoảng lại dịu dàng đa tình.
Lúc mạnh lúc yếu, khiến này kích thích khó tả này trong lúc vô hình tăng cường gấp mấy lần. Ở hỗn hợp tình dục đau khổ này, Chung Tĩnh Ngôn lần nữa hiểu được một sự thật: thân thể của cô, chẳng biết từ lúc nào đã hoàn toàn thần phục với Quý Thiếu Kiệt, dù anh thoáng chạm vào bằng đầu ngón tay út, đều sẽ nảy sinh hiệu ứng bươm bướm trên người cô.
“Buông tôi ra. . . . . . Tôi không phải phụ nữ của chú, tôi nói rồi người tôi thích chính là các anh, a a. . . . . .” Hai mắt cô có chút choáng váng, run rẩy, đứt quãng nói.
Khi cô nói ra cái từ “Thích các anh” này, anh hung hăng nắm lấy đỉnh nhọn của cô, đôi mắt màu xanh dương hung tợn nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô, giống như muốn dùng ánh mắt hung hăng cấu xé, cắn nuốt cô.
Anh nắm lấy nơi đó, kéo dài mười giây đồng hồ sau đó đột nhiên buông ra, dẫn đến đỉnh nhọn này nháy mắt bị tụ máu và sưng lên. Anh thoáng dời con mắt thưởng thức kiệt tác của mình: viên thịt kia sau khi bị anh hung hăng giày xéo đã to lên gấp đôi, từ màu hồng tươi non cũng biến thành đỏ thẫm, cùng so sánh với đỉnh nhọn vẫn còn hồng nhạt khác, càng thêm tôn lên nó điềm đạm đáng yêu.
Anh lắc đầu một cái, khẽ chậc chậc một tiếng, sau đó tiếp tục động tác tương tự, lần nữa dùng sức. Mà bên kia, anh lại không rảnh để ý, thật giống như bên kia tồn tại đơn giản chỉ là vì trợ giúp cho bên này quẫn bách.
Chung Tĩnh Ngôn được anh nuông chiều, cho dù lúc ban đầu khi sống chung cô không được tự nhiên, không cam lòng, khi cô đối nghịch với anh, thì khi làm chuyện này anh vẫn chưa bao giờ đối xử vô tình với cô như vậy. Nhưng lúc này, cô thật sự rất sợ, viên thịt kia non mềm như hạt sen mới sinh , thật sợ anh sẽ bóp vỡ.
Cô liên tục bắt tay anh, nhưng lại bị anh vô tình hất ra, không nhịn được khóc ồ lên.
Nhưng mà, trong cảm giác đau đớn khi bị làm nhục như vậy, viên thịt nhỏ bé này lại nhạy cảm hơn thường ngày, càng thêm cảm nhận rõ ràng từng trận tê dại.
“Quý Thiếu Kiệt, tôi hận chú, hu hu tôi hận chú.” Cô nhìn anh nói.
Anh nghe thấy một chữ hận này, lập tức ngừng lại, trong mắt thoáng qua ánh sáng khát máu. “Chung Tĩnh Ngôn, có yêu mới có hận, tôi, chỉ mong em có thể hận tôi.”
Cô đúng lúc nhìn ánh mắt của anh, nơi đó, có ánh sáng gì đó lóe lên mà cô nhìn không hiểu.
Lúc này, giọng nói của Chấn Thanh ở ngoài cửa toilet vang lên: “Lạc Lạc, em có ở bên trong không?”
Chung Tĩnh Ngôn cả kinh, không, cô tuyệt đối không thể để anh trai nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của cô.
Người đàn ông như ác ma này lại nở nụ cười, giống như điều anh chờ đợi chính là giờ khắc này.
Anh nhíu mày, ý bảo cô nói chuyện.
“Anh, em ở đây. . . . . .” Cô hoảng sợ, lên giọng nói.
“Tại sao lâu như thế? Cần gì không?”
“Không cần, anh, em. . . . . . Sẽ nhanh thôi, anh hãy về trước chờ em.”
“Anh sẽ chờ ở đây, em đừng gấp gáp. . . . . .”
Anh trai mới gặp lại sẽ chờ ở bên ngoài, cách xa nhau hai cánh cửa, mà lúc này, người đàn ông đáng ghét này đang ngồi trên bồn cầu, ôm cô vào lòng.
Quần lót lần nữa bị tuột xuống, vừa cởi xuống, bên kia liền treo trên chiếc ủng ngắn của cô.
Hai tay anh chen vào, cô cong gối, gần như kéo hai chân cô thành 180°.
“Chú, buông tôi ra!” Cô thật sự nóng nảy, dùng lực đánh anh, nhưng mà lại như đánh vào bức tường sắt.
“Thế nào? Anh trai tới, gấp đến độ đi tiểu cũng không rơi ” Anh ác ý nói. “Nào, đến đây chú cho đi tiểu.”
Lúc này, cô ngồi trên cánh tay anh như trẻ con, tư thế cũng không giống như cho đứa trẻ đi tiểu?
Trong tấm kính màu đen bên cạnh, phản chiếu ra một hình ảnh mơ hồ, anh cố ý mở rộng hai chân cô ra, nghiêng người, soi gương, giống như hướng về phía máy quay phim vậy.
Cô vừa xấu hổ lại vừa tức giận, xoay người càng thêm dùng sức đấm anh.
“Lớn thêm chút nữa, để cho anh trai em đi vào xem một chút. . . . . .” Anh nói như vậy. Trong nháy mắt, động tác của Chung Tĩnh Ngôn không dám càn rỡ nữa. Đáng ghét, người này quá đáng ghét, từ trước đến giờ anh luôn có cách chế trụ cô.
“Thả tôi xuống, mau thả tôi xuống.” Cô vừa khó chịu vừa khẩn trương. “Nếu như chú còn như vậy, lần sau tôi sẽ không gặp lại chú nữa.”
Anh đâu nào chịu để ý đến cô, thấy với không thấy, trong lòng anh, cũng không do cô quyết định. Anh biết bọn họ không làm, nhưng mà, chẳng lẽ chỉ làm ở phía trên nên được tha thứ sao?
Anh đưa một tay qua, nhấc hai chân của cô lên, để lộ chỗ riêng tư phấn hồng của cô ra bên ngoài.
Một cái tay khác đưa ra, nhìn về phía kính đen, đẩy hai cánh bướm của cô ra, khe hở thần bí ẩn nấp quá chặt chẽ.
Hắn tùy tiện động một chút, thì nơi đó đã chảy ra nước tràn lan rồi.
Trong lòng xông lên cảm giác thỏa mãn nhàn nhạt, thân thể của cô, hiểu anh, đối với anh phản ứng kịch liệt.
Anh cắn lên viền tai của cô, cô vừa vặn nhìn lại, bốn mắt giao nhau, vốn là tức giận, vốn là khẩn trương, vốn là chuẩn bị chiếm đoạt, vốn là đau đớn, trong chốc lát lại lạ lẫm, ở trong biển mắt lẫn nhau lại tìm được một chút khác biệt, nhớ nhung, nhu tình đang mở rộng. Nhưng tàn bạo hình như cũng không chịu dễ dàng lui ra, trong mắt của Quý Thiếu Kiệt, tức giận và dịu dàng đang đọ sức quyết liệt.
Chốc lát, anh cúi đầu, ngậm đôi môi trái tim của cô. Khi đang khuấy đảo răng và môi của cô nói ra lời nói gần như thở dài, “Bảo bối, nếu như có thể lựa chọn, anh cũng không muốn làm cho khổ sở như vậy.”