Ngoài cửa sổ bầu trời đêm sâu thẳm như dãi lụa màu đen, không có trăng sáng, chỉ có một số chấm nhỏ mỏng như bạc vụn kim cương.
Trời nổi gió, nhánh cây bị thổi làm lay động vù vù.
Tin tức khí tượng nói ngày hôm sau có khả năng tuyết sẽ rơi.
Chung Tĩnh Ngôn sợ lạnh, cho nên trong trời đông thích tuyết, nghe nói lúc tuyết rơi thì ấm, khi tuyết tan mới lạnh. Cô nghĩ, trước khi tuyết tan sẽ trở về Anh quốc, cũng không phải là chuyện gì khó.
Cô mặc một bộ áo ngủ tay dài màu xanh dương bằng bông, mặc dù không khí bên trong nhà rất ấm áp, nhưng cô nằm ở trên giường, vẫn bọc bản thân mình thành nhộng, như vậy, nghe tiếng gió vù vù bên ngoài, sẽ cảm giác mình đặc biệt hạnh phúc.
Lúc Chấn Thanh Chấn Văn từ ban công tiến vào, cách cửa sổ, đã nhìn thấy em gái mơ hồ nằm ở trên giường, chỉ lộ ra đầu tóc ngắn màu nâu, cùng với một đôi mắt to trắng đen rõ ràng.
Vẫn giống như trước kia, sợ lạnh, sợ tối, sợ cô đơn, thích nghe Rock and roll, thích náo nhiệt.
Hôm nay, bọn họ chính mắt thấy được, hơi thở mập mờ khó nói nên lời lưu chuyển giữa cô và Quý Thiếu Kiệt, giọng điệu nói chuyện giữa bọn họ, ánh mắt mập mờ như vậy, đó là giữa những người yêu nhau mới có.
Hơi thở như vậy, làm bọn anh đau đớn, ghen tỵ, lo lắng.
Mà giờ khắc này, cô gái kia lẳng lặng nằm ở trên giường, giống như thu cánh chim nhỏ, ban ngày nghịch ngợm và không an phận, cuối cùng khi đêm tối buông xuống thì mệt mỏi về tổ.
Sớm đoán được bọn họ sẽ đến, Lạc Lạc mỉm cười nhìn bọn họ đẩy cửa vào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, mắt to đen nhánh, môi trái tim màu đỏ. —— thật giống như không có gì cả thay đổi, l;q;d khi cô cười như vậy, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, chính là Tiểu Lạc Lạc từ nhỏ bọn anh đã che đậy trong ngực, là cô nhóc tâm tâm tín nhiệm và ỷ lại vào bọn anh.
Chỉ có đối với bọn họ, cô mới có thể lộ ra nụ cười thân mật như vậy.
Bọn anh rất cần cô đáp lại, cô gái mềm mại đáng yêu này, cho dù là một nụ cười bình thường như vậy, cũng giống như là gió xuân thổi vào trong lòng của bọn anh, làm bọn anh mềm mại ấm áp trong nháy mắt.
Bởi vì Chung Bang Lập yêu cầu, từ lúc sau khi ra khỏi quán ăn tư nhân, liền dẫn theo Lạc Lạc trở về nhà cũ họ Chung, buổi tối dĩ nhiên là ngủ lại ở chỗ này.
Điều ba lo lắng, sao anh em bon họ lại không biết?
Chỉ là, tình cảm giống như búp hoa trên cành, thời tiết đến, nên nở rộ thì có muốn cản cũng không cản được, thời tiết không tới, cho dù có chờ đợi thúc giục như thế nào đi nữa, cuối cùng cũng công dã tràng.
Ban công đó, là bọn anh đã quen leo từ khi còn nhỏ, cửa thông với ban công, cũng như bốn năm trước, Lạc Lạc đều giữ lại cho bọn anh.
—— không có có gì thay đổi chứ? Tất cả, đều giống như trước đây đấy.
Ba anh em bọn đều sánh dàn hàng nằm trên chiếc giường không được lớn cho lắm, Lạc Lạc lật người, dạng chân bắt lên lưng Chấn Văn, như có như không giúp anh đấm lưng, thỉnh thoảng lại dùng gót chân sau gõ mấy cái vào ót và hõm vai của anh.
Nếu như anh kháng nghị, cô liền oán trách nói da của anh quá dầy, lấy tay bóp không được, chỉ có thể dùng chân.
Cuối cùng, Chấn Thanh tìm được kiềm cắt móng tay trong ngăn tủ, mặc dù bị phủi một lớp bụi, nhưng anh nhận ra được, đúng là cái mà bọn anh vẫn thường dùng trước đây.
Anh cầm kiềm, ôm Lạc Lạc đế ghế sa lon, giúp cô cắt bỏ móng tay, xong rồi lại cắt bỏ móng chân.
“Đừng lộn xộn, một hồi cắt vào thịt cũng đừng khóc.”
“Anh đừng cắt trụi quá, chừa lại cho em một chút nha, em muốn đi làm sơn móng tay, ngắn quá rất khó coi.”
“Lạc Lạc của chúng ta cứ để như vậy nhìn đẹp nhất, hồng hồng, nhìn qua rất khỏe mạnh, đừng bôi lung tung, nhìn một chút liền choáng váng.”
“Nhưng những cô gái khác đều làm, sáng lấp lánh nhìn rất đẹp.”
“Đó là bởi vì móng tay của bọn họ nhìn không đẹp bằng Lạc Lạc, không có cách nào mới đi làm. . . . . . “
Lạc Lạc vừa tuỳ anh cắt, vừa quệt mồm, nhìn ngón tay trắng noãn đẹp mắt của anh đang rà qua rà lại trên chân mình.
Gian phòng này giữ lại quá nhiều hồi ức của bọn họ, giống như giờ phút này, tốt đẹp, yên tĩnh, ấm áp, chính là hương vị làm bọn họ quen thuộc mà an tâm.
Bọn họ giống như đứng ở thời gian cuối cùng của hơn một ngàn ngày đêm, tất cả chỉ là tìm một cái vòng tròn, lại trở về điểm khởi đầu.
Hô hấp của bọn anh rất nhẹ, nhẹ có chút cố ý, giống như đang sợ đã quấy rầy cái gì.
Ngoài cửa sổ, là ban công, ở ngoài ban công, là bầu trời đen nhánh, giống như một bàn tay khổng lồ, khi sau lưng bọn anh mở ra, những tổ hợp ánh sao này, là đường cong lòng bàn tay không cách nào biết trước được.
Chấn Văn cũng đi sang ngồi trên ghế sa lon, thả Lạc Lạc nằm gối đùi lên đầu anh, vén mái tóc ngắn lên, khẽ vuốt gương mặt của cô, “Còn đau không?”
“Không đau.” Mặt cô hơi nghiêng thấp xuống, ánh mắt lóe lên.
Da cô non mềm, mà Mã Hoa lại dùng sức rất lớn, trên mặt cô bây giờ vẫn còn sưng đỏ.
Bọn họ, cuối cùng vẫn là sai lầm rồi, có lẽ là lỗi khi chậm một bước, có lẽ là lỗi tại ngay từ đầu nên ngăn cản Lạc Lạc ở chung một chỗ với mẹ, —— bọn họ biết rất rõ ràng ban đầu bời vì nguyên nhân gì mà Lạ Lạc mới ra đi.
“Lạc Lạc, có trách mẹ không? Hay là trách bọn anh không bảo vệ tốt cho em?” Chấn Văn nhẹ nhàng vuốt ve khối sưng đỏ đó, ánh mắt âm thầm ửng hồng.
“Không có.” Chung Tĩnh Ngôn nghe ra cảm xúc trong giọng nói của anh, ấn ngón tay anh lên má, ngược lại an ủi anh, “Hiện giờ thân thể mẹ không tốt, em cũng không phải là đứa bé, làm sao có thể so đo với bà.”
“Mấy năm nay, bọn anh dọn ra ngoài ở, ba thường xuyên không ở nhà, một mình bà. . . . . . Tính tình thay đổi rất lớn.” Chấn Văn dừng một chút, tiếp tục nói, “Lạc Lạc, năm đó, thật sự bà đối xử với em chưa đủ tốt, nhưng mà, dù sao bà ấy cũng là mẹ của chúng ta, em, có thể tha thứ cho bà không?”
Bây giờ ấy đối xử với em cũng không tốt như vậy. Lạc Lạc chán nản. Chỉ là, nếu cô quyết định muốn tiếp tục cuộc sống trong căn nhà này, cô hi vọng trong nhà chỉ có tiếng cười, không có tiếng khóc, chỉ có nhẹ nhõm, không có nặng nề.
“Dạ, em sẽ không để ý nữa.” Cô ở trong lòng bàn tay Chấn Văn gật đầu, nhẹ nói. Chỉ mong bà ấy cũng có thể bỏ qua cho em.
Lúc này, có tiếng rù rù của điện thoại vang lên.
Chấn Thanh tìm được điện thoại di động, liếc mắt nhìn màn ảnh, do dự một chút, nhận: “Thanh Ngọc.”
Là Phương Thanh ngọc, cô ta gọi tới hỏi có cần cô ta dẫn Lạc Lạc ra ngoài đi dạo phố hay không?
“. . . . . . Không cần, hai ngày nay anh và Chấn Văn sẽ thay phiên xin nghỉ ở cùng em ấy. . . . . .”
Trước khi cúp điện thoại, Chấn Thanh không nhịn được nói, “Thanh Ngọc, về sau em. . . . . .” Anh muốn nói gì đó, nhưng nhìn Lạc Lạc một cái, cuối cùng vẫn trầm mặc, “Được rồi, không có việc gì. . . . . . Cám ơn em. . . . . .”
Thật ra thì, Chung Chấn Thanh biết Phương Thanh Ngọc rất tốt với anh, trước đó anh cũng đã từng ám chỉ qua, anh với cô ta là không thể nào, trong lòng anh đã có người khác. Buổi trưa hôm nay đã nói rõ suy nghĩ của mình, Phương Thanh Ngọc là một cô gái tốt, anh không muốn một lần hai lượt tổn thương cô ta. Từ nhỏ cô ta đều đối với anh tốt như vậy, có lẽ, cô ta chỉ xem anh là một người bạn tốt hoặc anh trai thôi.
Chấn Thanh cúp điện thoại, không tự chủ được nhìn mặt của Lạc Lạc, thậm chí anh còn hy vọng có thể tìm được một chút dấu vết ghen tuông trên mặt Lạc Lạc.
Tại sao trễ như thế còn có thể gọi cho anh?
Cô ta có ý đồ gì với anh?
Đổi lại trước kia, cô nhất định sẽ phải nhảy bật lên như vậy, phồng miệng lên kháng nghị.
Vậy mà, hiện tại, cô chỉ là an tĩnh nằm ở nơi đó, lông mi thật dài cụp xuống, cũng không nhảy dựng lên, thậm chí mắt cũng không giơ.
Chấn Thanh đột nhiên cảm thấy trong lòng bắt đầu sợ, đó là một loại vô lực, khủng hoảng không nắm bắt được, giống như trong tay nắm chặt một nắm cát, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chạy mất.
Anh nhìn Chấn Văn, đúng vậy, ánh mắt của Chấn Văn, trước giờ cũng là ánh mắt của anh, anh nhìn trong mắt Chấn Văn, không chỉ có thấy được khủng hoảng, còn chứng kiến khẩn trương, lo lắng, khổ sở.
Giờ khắc này, những tuyệt vọng trong bốn năm qua, đột nhiên giống như quay trở lại rồi.
“Lạc Lạc, để anh ôm em một cái!” Thấp giọng lẩm bẩm, anh đột nhiên quỳ gối trước người Lạc Lạc, ôm lấy cô thật chặt vào trong ngực.
Thật sự rất sợ mất đi, chỉ có như vậy, mới có thể rõ ràng cảm nhận được, Lạc Lạc thuộc về bọn họ.
Đột nhiên bị anh trai ôm chặt như vậy, Chung Tĩnh Ngôn gần như sắp không thở được. Nhưng hô hấp của anh ấy lại rút thế kia, nóng bỏng, hình như đang thổ lộ tâm tình gì đó mà cô không biết, cô không giãy giụa, để mặc cho anh ôm, sau đó lại có thêm Chấn Văn, ba người dùng tư thế kỳ lạ để ôm nhau, lộ vẻ đau đớn làm người ta hít thở không thông.
Hồi lâu, bọn họ buông cô ra, những nụ hôn dày đặc rơi xuống mặt cô, “Lạc Lạc, chúng ta kết hôn đi!”
Cô đang nằm ngửa trên đầu gối Chấn Văn tinh tế thở dốc, nghe hai từ “Kết hôn” này, đột ngột rồi lại tự nhiên, trong lòng chấn động mạnh một cái, ngước mắt nhìn vào hai cặp mắt quen thuộc trên đỉnh đầu, nơi đó, nhiều loại tâm tình kích động, lo lắng, đau đớn, cuồng nhiệt, mong đợi, tịch mịch. . . . . .
Đau đớn mãnh liệt đánh vào trong yết hầu của cô.
Với tâm trí bây giờ của cô, dĩ nhiên biết, hôn nhân ba người, là điều không thể tưởng tượng nỗi cỡ nào.
Chấn Thanh và Chấn Văn thấy được chần chờ và mờ mịt trong mắt cô, —— nhưng trước kia, cô chỉ biết toàn tâm tin tưởng, bất kể bọn họ nói gì, cô đều sẽ nói được.
Bọn họ đỡ cô dậy, để cô ngồi ở trên ghế sa lon, cứ như vậy quỳ gối dưới chân cô, một trái một phải, nắm lấy tay cô, giọng nói dịu dàng mà thành kính, “Lạc Lạc, bọn anh nhất định sẽ cho em một hôn lễ khó quên nhất. Em sẽ mặc lễ phục kiểu Trung Quốc, đội chiếc khăn voan đỏ thẫm, bọn anh sẽ dắt tay của em, cùng nhau bái thiên địa, ba người chúng ta, cả đời ở chung một chỗ, không bao giờ tách ra.”
“Bốn năm trước, khi bọn anh được tháng lương đầu tiên, đã mua nhẫn rồi, chuẩn bị sẽ tặng cho em khi em bước vào tuổi mười tám. . . . . .” Chấn thanh móc sợi dây chuyền vẫn luôn đeo trên cổ, mở dây chuyền ra, thế nhưng lại có ba chiếc nhẫn, anh gỡ hai chiếc đưa cho Chung Tĩnh Ngôn, “Tình vững hơn vàng.”
Chung Tĩnh Ngôn đã hoàn toàn sợ ngây người, cô máy móc nhận lấy nhẫn vàng, hoa văng đơn giản tinh xảo, phía trên mỗi chiếc đều có khắc chữ “Lạc”, không cần đoán, những chiếc trong trong tay bọn họ, nhất định có khắc chữ “Chấn”.
“Nhưng mà, anh em. . . . . . Lúc em mười tám tuổi, đã sớm cho. . . . . .” Cho người khác, người đó, là Quý Thiếu Kiệt.
Trong chớp nhoáng này, ánh mắt màu xanh dương của ông chú lúc thì lạnh lùng, lúc lại dịu dàng, đột nhiên hiện ra.
Trên người anh, có hương vị cô mê luyến, anh thích Cafe đen, lúc nào cũng hết ly này đến ly khác, anh thích giam cầm cô ở trên giường, chỉ cần ngẩn ngơ cả ngày, anh thích gì cũng do anh làm chủ, ttl.l’q.d nhưng cuối cùng lại vì cô mà thoả hiệp, anh bá đạo ngạo mạn như vậy, nhưng mỗi năm vào sinh nhật cô đều vì cô mà tự tay hái hoa hồng, . . . . . .
“Lạc Lạc, bọn anh thích chính là em, yêu là em, những thứ khác, bọn anh sẽ không để ý.” Các anh nắm lấy tay của cô.
Nước mắt đột nhiên tràn ra hốc mắt, Chung Tĩnh Ngôn khóc vì không biết gì.
Nhưng mà, cô rất rõ ràng, điều đang xảy ra hiện giờ, cô đã từng chờ đợi, từng ảo tưởng.
Từ lúc còn rất nhỏ, nguyện vọng của cô, chính là gả cho hai người bọn họ, “Ba người, cả đời ở chung một chỗ, vĩnh viễn không xa rời nhau.”
Trong một buổi tối bình thường, bọn họ đều mặc áo ngủ, bọn họ cầu hôn với cô.
Nhưng đây không phải là tình trạng thân mật nhất, tự nhiên nhất giữa anh em bọn họ sao?
Cô nắm lấy hai chiếc nhẫn vàng mang theo chút nhiệt độ, nắm thật chặt, lại nới ra, lại nắm chặt, nắm đến bàn tay cũng đau đớn.
Cô không có lý do gì từ chối, đúng không? Đây chính là điều từ trước đến giờ cô vẫn muốn, đúng không?
Cô run rẩy vươn tay, giúp anh cả Chấn Thanh đeo vào một chiếc có chữ “Lạc”, giúp anh anh Chấn Văn đeo vào một chiếc có chữ “Lạc” , lại run rẩy đưa ra ngón tay của mình, để các anh giúp cô đeo chiếc nhẫn có chữ “Chấn” vào.
Tay của bọn họ cùng nhau đưa ra, song song trong không khí, đó là một dấu tay hạnh phúc, đúng không?