Editor: Thu Lệ
Lúc này, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, nhuốm dục vọng của anh dần đỏ lên, con ngươi cực nóng điên cuồng, giống như một đốm lửa đang cháy trên đồng hoang, trần trụi nhìn cô chằm chằm, giống như nhìn con cừu non đang được nấu chín.
Trong mắt anh có tình cảm quá mức mãnh liệt, cô không có cách nào đáp lại, lại càng không dám đối diện với anh, cô có một loại dự cảm, đó là vô cùng sợ hãi lốc xoáy, một khi bị cuốn vào, cô sẽ vạn kiếp bất phục! Tên của anh, tên của anh, cô không có cách nào thoải mái phun ra, giống như, nói ra mấy chữ này thì trong quan hệ của bọn họ sẽ gặp chuyện khác nhau.
Cô tránh thoát kiềm chế trên cằm, tránh đi ánh mắt của anh, ngón tay cái lại vô tình đưa lên miệng, đó là động tác thiếu hụt cảm giác an toàn theo bản năng.
Hô hấp của cô, vẫn còn hỗn loạn, bụng của cô, vẫn đang căng ra, cánh bướm đầy đặn của cô, vẫn còn hơi hơi hé mở. Thân thể của cô vẫn tiếp tục khát vọng anh, nhưng mà, tình cảm của cô lại không bằng lòng đáp lại anh một chút nào.
Anh không nói rõ được tư vị trong lòng mình là gì. Anh là người kiêu ngạo mà cường thế như vậy, làm sao có thể cầu xin tình cảm với một cô gái nhỏ? Anh chỉ có thể không quan tâm giữ lấy, mặc kệ cô nghĩ như thế nào, anh chỉ cần xác định, suốt đời này anh sẽ không buông cô ra!
Trong lúc cô đang phân tâm, anh tách đùi cô ra vọt vào.
Tuy rằng, vừa rồi cô đã đủ ướt át, nhưng mà, cô nhỏ như vậy, ngay cả một ngón tay nhỏ của anh cũng khó có thể tiếp nhận, huống chi là một cây gậy lớn như vậy.
“A…. Chú hãy từ từ… Chậm một chút chậm một chút……. Để tôi từ từ…..” Cô đúng là vẫn còn bị anh làm cho bi thương la lên.
Cô nửa chống đỡ đứng thân thể, rũ mắt nhìn xuống phía dưới chiếc bụng trơn nhẵn, một cây gậy đang tiến vào từng tấc từng tấc một vào trong thân thể cô.
Cô có một loại ảo giác, cây gậy này, vẫn đẩy mãi, đẩy mãi, rồi lại xuất hiện trong miệng cô.
Cô sợ hãi, nhưng giờ phút này, Quý Thiết Kiệt ốc còn không mang nổi mình ốc, anh bị kẹp đến mức muốn đứt lìa, chỗ đó rõ ràng là một mảnh non mềm, lại có thể thắt anh đau muốn chết, rõ ràng là một chỗ không có lực nhất, lại có thể khiến hút khiến anh vừa nhột vừa tê.
Thì ra, làm tình chính là trao đổi hai vật thể yếu ớt nhất cho nhau sao? Trong đêm tối không sắp xếp phòng vệ, giao cho đối phương, giao chỗ vất vả che lấp trước mọi người cho đối phương.
Thế giới nam nữ, rốt cuộc là sức mạnh như thế nào, làm cho bọn họ hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau như vậy?
Lúc anh rốt cuộc cảm thấy tìm được ngọn nguồn, giống như người đi trong bóng tối tìm được ánh sáng, anh mừng như điên, đối với mảng ánh sáng này mạnh mẽ tiến lên, tiến lên!
Cô bị sức lực mạnh mẽ va chạm, hai đóa hồng vân thủy nộn trước ngực kịch liệt kích động, chọc anh muốn dùng tay tới bắt lấy, nhưng hai khối đầy đặn nhỏ bé này, chúng nó lại lần lượt nghịch ngợm né tránh khỏi bàn tay của anh, tự do nhảy trong không khí, vui vẻ, điên cuồng,… Đó là điệu nhảy động vào lòng người nhất thế gian, khiến anh nhìn vui vẻ thoải mái.
Giờ này khắc này, anh cảm thấy trong thân thể đang sản sinh ra một khối năng lượn vô tận, khối năng lượng này, có thể chinh phục hết tất cả, có thể mở mang bờ cõi, có thể tranh giành Vấn Đỉnh(Cướp đoạt ngôi báu), cùng với lực lượng vốn có của anh, cả hai cùng hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, chỉ có sức mạnh hoàn chỉnh như vậy, mới gọi lag đàn ông, mới gọi là giống đực.
Mà sức mạnh này, là do cô gái nhỏ này, là thân thể của cô ban tặng cho anh. Cô nhất định đã được sắp đặt ở đó, chỉ có thể chờ anh tìm thấy.
Anh mê muội hưởng thụ cảm giác được lấp đầy năng lượng, hồi sinh, tỏa sáng, vô tận, có thể lên trời xuống đất.
Biên độ động tác dưới thân anh càng lúc càng lớn, “Bạch! Bạch! Bạch!” Tiết tấu đơn giản mà đơn điệu, chỉ là tiếng động thông thường, nhưng lúc này anh lại muốn.
Anh thật sự rất dùng sức, “Đâm chết tôi đi! Chú, chú đâm chết tôi đi!” Thân thể non nớt của cô gái thật sự không chịu nổi, gào khóc, hai đùi non mềm đá loạn xạ trong không trung.
Nhưng mà, đến khi cuối cùng cô không đá nữa, chân vô lực buông xuống, thân thể bị bắt buộc thừa nhận, vui vẻ này lại như bão tố thổi qua, cô bị ném lên đỉnh núi.
Anh mồ hôi đầm đìa, cô cũng vậy.
Trên chiếc drap giường đỏ sậm bừa bộn, các loại nước không rõ đọng thành từng mảng.
Anh thoáng bình tình thở dốc, ôm cô gái thở mong manh vào phòng tắm.
Hai người đều hưởng thụ, lẳng lặng ngâm mình trong bồn tắm, để nước ấm xoa nhẹ hai thân thể kiệt sức của hai người.
Anh ôm cô, cô liền mềm nhũn dựa vào người anh.
Anh cầm khăn lông, bao phủ lên tóc cô, nhẹ nhàng vốc nước ấm lên thân thể đang ở ngoài không khí của cô.
Cảm giác chăm sóc như vậy, không tệ nha. Quý Thiếu Kiệt thỏa mãn than thở, khẽ nâng cô gái dậy, nhẹ nhàng rửa sạch chỗ đã phun ra dịch trắng.
Lại nổi lên tính toán.
Anh lấy tấm khăn lông làm đệm lót, đề phòng cô trượt chân, đỡ cô ngồi trên mép bồn tắm xa hoa.
Cô bị ép buộc đâu nào còn có nửa phần sức lực, chỉ có thể mặc anh đùa nghịch.
Anh tách đùi cô ra, dùng ngón tay dạo chơi đến nơi trơn bóng như con nít giữa hai chân cô.
“Bảo bối nhỏ, đây là chỗ em cho ra nước tiểu, là chỗ em…”
“Đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe!”
Cô biết anh muốn nói gì, đỏ mặt khép hai chân lại, không được tự nhiên muốn tránh ra đứng dậy. Nhưng anh đâu nào chịu, một bàn tay chỉa hai nơi, giọng nói tà tà: “Người bạn nhỏ? Có muốn làm chút gì không? Tiểu một chút hay là…”
“Đừng! Chú biến thái!” Lạc Lạc hoảng sợ, bắt đầu dùng sức lung tung đẩy tay anh.
Anh cũng không giống như đang nói đùa.
Anh tăng lực trên bụng cô, duỗi hai đầu ngón tay đi vào trong cơ thể cô.
“A…” Cô rốt cuộc nhịn không sợ hãi biến sắc. Cô mới không cần làm chuyện xấu như vậy trước mặt người này đâu.
Nhưng cô đã quên anh tuyệt đối là người muốn thì nhất định phải đạt được mới thôi.
Mà lúc này, điều anh muốn được đó chính là nước tiểu của cô.
Anh bị đôi tay tà ác tấn công, mà dòng nước mát xa cuồn cuộn bắt đầu khởi động đã ám chỉ điều gì đó cho cô, cảm giác từng trận tấn công đang đến gần.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, kịch liệt giãy dụa.
Nhưng tay anh vẫn cố chấp tà ác chơi đùa trên người cô.
“A!”
Cuối cùng, một dòng chất lỏng trong suốt vội vàng ùa ra. Đầm địa thoải thích.
Sau cảm giác được phóng thích, giống như cao triều. Đôi mắt cô mê ly mà đen, mặc cho phía dưới phun nước, lại bất lực lần nữa.
Anh phải chiếm được, mê muội vươn ngón tay thon dài, nhìn dòng nước hình cung gấp rút bắn trong lòng bàn tay anh, xuyên qua từ giữa khe hở.
Cô mới ra một nửa liền buộc bản thân dừng lại, cắn chặt răng, bụng nhanh chóng hít vào. Xấu hổ giận dữ đưa chân đạp lên người đàn ông vô cùng đáng ghét, khiến bọt nước bắn tung tóe.
“Còn nữa không, bảo bối?” Anh thật sự là quá xấu, còn hỏi.
Ngón tay lại càng di chuyển, vân vê ngay miệng nước chảy, sức lực này, giống như đang khuyến khích cô.
“Chú, tôi chán ghét chú… Tôi chán ghét chú…. A… A… Chán ghét chú!”
Cuối cùng, cô nức nở, lại phun ra một dòng chất lỏng.
Mùi hơi ngai ngái, trộn lẫn với mùi vị độc nhất của cô, tràn đầy trong khoan mũi anh.
Anh không nhịn được cúi mặt xuống hít sâu một hơi. Rất kỳ lạ, mùi vị trên người cô, bất luận là sau khi tắm, sau khi toát mồ hôi, thậm chí là như bây giờ, hấp dẫn anh không gì có thể sánh bằng.
Anh thật sự rất yêu thân thể của cô, vô cùng yêu từng loại dịch thể trên người cô: Mồ hôi, nước bọt, nước mắt, hoa dịch, thậm chí là máu.
Nơi đó, sau khi nước suối chảy xong rồi, cả chỗ nhỏ bó đó đều trơn bóng, đặt biệt lộ vẻ trong sáng thuần khiết.
Cuối cùng một giọt lưu lại, treo trên cánh hoa, mắt thấy sẽ nhỏ xuống.
Anh cúi đầu, dùng môi tiếp được nó.
“Đừng mà…” Cô đạp loạn hai chân, đẩy đầu anh ra.
Anh liếm mỗi một tấc của nơi ấy, thậm chí dùng đầu lưỡi chọc vào bên trong, tham lam muốn vét sạch thân thể cô.
“Một chút nữa, bảo bối, một chút nữa thôi.”
Ông vua của đế quốc thương mại mà người thường bên ngoài không thể với tới đang quỳ gối giữa hai chân cô, cầu xin cô bố thí.
Anh quỳ thẳng dậy, cây cự vật xấu xa đã sớm run rẩy đứng dậy, anh có ý xấu, cầm cây gậy thô to dọa người như ông tiêm này, kéo đến đến phía sau của phần đuôi cánh bướm, rồi từ từ chen lên phía trước, tách hai cánh bướm ra.
Lạc Lạc hít sâu một hơi, môi hé mở, nín thở chờ đợi cảm giác bị căng ra đến mức tận cùng, nhưng, anh chỉ nhẹ nhàng l’q,d ma sát ở trên bụng cánh bướm, sau đó kéo lại, rồi từ từ chen lấn. Động tác lúc vào lúc ra khiến cho thần kinh cả người Lạc Lạc buộc chặt, thân thể trắng như tuyết cứng ngắc gần như co rút.
Quý Thiếu Kiệt nhìn phản ứng của cô, trêu đùa đã đủ, cuối cùng cũng từ từ tiến vào cô.
Trong phòng tắm, hơi nước xông đầy trời, nhiệt độ không khí vừa vặn. Anh không mạnh mẽ, điên cuồng như lúc nãy nữa, à đặc biệt dịu dàng di động, ngón tay bận rộn chăm sóc những nơi mẫn cảm của cô, nhìn những chỗ phấn hồng trên người cô biến thành đỏ thẩm.
“Chú, tôi rất ngứa, ngứa,… Ngứa quá…. Tôi sắp bị chú giết chết rồi…” Tình đến chỗ sâu, cô a a kêu lên. Tuần hoàn theo bản năng của con người, nào đâu biết rằng bản thân đã kêu những gì.
“Không được gọi anh là chú, hãy gọi tên của anh! Quý Thiếu Kiệt! Mau gọi….!” Anh vẫn không nhịn được mà buộc cô như vậy.
Cô bị anh làm cho muốn điên rồi, chỉ có thể làm theo anh, “Quý Thiếu Kiệt! A…. Quý Thiếu Kiệt!”
“Nói là em là của Quý Thiếu Kiệt!”
“Tôi là của Quý Thiếu Kiệt!”
… ……
Sau khi cao triều qua đi, giống như đang ở giữa ngày nóng bức đột nhiên nhảy vào bể bơi mát rượi.
Một lần nữa được ôm về trên giường, anh kéo drap giường bẩn xuống, tùy tiện trải một tấm mới lên. Cô gần như có thể cảm giác được trong thân thể mình, tràn đầy chất lỏng của anh, từ sóng triều phía trước, cho đến cổ họng, nắm giữ tất cả tứ chi của cô.
Cô vô cùng mệt mỏi, ngủ thiếp đi.
Tắt đèn, Quý Thiếu Kiệt còn thì thầm trong bóng tối:
Em là của anh, anh mặc kệ em đi đến nơi nào, em chỉ có thể là của anh! Của một mình Quý Thiếu Kiệt.
Đi qua bên đó, không thể ở cùng một chỗ với bọn quỷ da trắng, không thể ở cùng một chỗ với người da đỏ Đài Loan hay Hồng Kông, à đúng rồi còn người da đen nữa, em có biết, bọn họ rất xấu xí, thân thể nhỏ bé này của em, nghĩ cũng đừng nghĩ.
… …..
Ba Quý và ông ngoại Quý đều trở lại làm việc, ông nội Quý, mẹ Quý và Quý Thiếu Kiệt cùng tiễn Lạc Lạc và bà ngoại Quý ra sân bay.
Dọc theo đường đi, Lạc Lạc đều không buồn hé răng, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người lớn chỉ cho rằng buối tối vợ chồng son vận động quá độ, đều chăm sóc không ầm ĩ đến cô.
Trong sân bay, người đến người đi tấp nập, trái tim Lạc Lạc đột nhiên bắt đầu phát đau, cái loại nội tâm đau triệt để.
“Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại.” Cô giữ chặt tay Quý Thiếu Kiệt, vô cùng gấp gáp.
“Không được! Em nghĩ cũng đừng nghĩ!” Quý Thiếu Kiệt suy sụp hạ mặt, từ chối không chút nghĩ ngợi. Anh đương nhiên biết rõ cô muốn gọi cho ai.
“Tôi muốn gọi điện thoại! Tôi nhất định phải gọi! Chú, chú hãy để tôi gọi điện thoại!” Cô khóc. Nếu cứ như vậy mà rời đi, ba và các anh sẽ không tìm thấy cô…
Cô nhất định phải nói với bọn họ một câu.
“Nếu chú không để cho tôi gọi, qua bên kia tôi cũng nhất định sẽ gọi!”
Khi mặt Quý Thiếu Kiệt suy sụp hạ xuống dưới, không có dục vọng che mặt, cả người anh càng trở nên đáng sợ như thế.
“Em cứ việc thử xem đi Chung Tĩnh Ngôn!” Anh lạnh lùng nói: “Nếu em dám liên lạc với bọn họ, em hãy xem tôi sẽ trừng phạt em như thế nào! Xem tôi sẽ trừng phạt hai người anh tốt của em như thế nào!”
Ngày đó, nhìn ba Quý trên ti vi, trừng phạt cô và người nhà họ Chung, chỉ cần anh muốn, nhất định có thể làm được.
Lạc Lạc trắng bệch nghiêm mặt, cố gắng đưa ánh mắt đi cầu cứu người lớn, nhưng mà, bọn họ đối xử tốt với cô như vậy, lúc này đều lần lượt quay đầu đi nơi khác.
Bộ dáng tuyệt vọng của cô làm Quý Thiếu Kiệt hơi mềm lòng, “Em yên tâm qua bên đó đi. Về phía mấy người bên cha nuôi em, tôi sẽ báo tin bình an cho bọn họ.”
“Chú đồng ý, đây là chú đồng ý với tôi đấy!” Cô bắt lấy tay anh nói năng loạn xạ, giống nhưu bắt lấy cộng rơm cứu mạng.
Bọn họ vẫn cùng vào phòng chờ với Lạc Lạc và bà ngoại Quý.
Lạc Lạc đứng ở cửa đăng ký, lần lượt thì thào. “Chú đã đồng ý, chú đã đồng ý rồi!”
Trên máy bay, thành phố mơ hồ từ từ bay ra khỏi tầm mắt, các anh của cô, cách cô càng lúc càng xa…
Trên mặt nóng hổi, cô duỗi ngón tay lau đi, là nước mắt. Máy bay ẩn trong đám mây, nước mắt của cô, lơ lửng giữa không trung.
****
Mẹ nó, Quý Thiếu Kiệt, chú cặn bã đủ chưa?
Bốn năm sau, chú hãy xem người bạn nhỏ Chung Tĩnh Ngôn của chúng tôi sẽ xoay người rực rỡ như thế nào! Ông chú cặn bã, hãy lo bảo vệ cúc hoa cho tốt nga!!!!!