Bắt đầu từ lúc nào, em gái trở thành người yêu?
Khi mười tuổi, trong nhà xuất hiện thêm một cô nhóc với hai dòng nước mũi xanh um, khuôn mặt nhỏ bé khô ráo nước da rất tốt, trong khe móng tay có chứa đất dơ bẩn, ánh mắt lúc nào cũng nhút nhát không dám nhìn người khác, thỉnh thoảng khi cô ấy nhìn bạn, bạn sẽ phát hiện, mắt của cô ấy giống như hai viên thuỷ tinh, là một đứa trẻ đặc biệt có tròng mắt màu xanh.
Ba nói, về sau cô ấy chính là em gái của bọn anh.
Em gái là một món đồ chơi mới rất tốt.
Khi ba mẹ vắng nhà, bọn họ làm bài tập, đánh cờ, sau đó, trêu cợt món đồ chơi mới.
Cô ở phòng khách ngây ngốc xem ti vi, bọn anh len lén nhả sing-gum lên mái vàng thưa thớt của cô.
Khi cô vẽ tranh bọn họ sẽ bôi thuốc màu lên váy mới của cô, váy trắng biền thành váy hồng.
Khi tắm rửa cho cô, bọn họ sẽ vung nước ra khắp nơi, nhét xà bong đầy vào mông cô. . . . . . Mỗi lần bảo mẫu đi tìm mẹ oán trách, mẹ đều sẽ mắng cô khiến cô khóc thút thít.
. . . . . .
Đối với món đồ chơi mới đột nhiên xuất hiện này, từ khi vừa bắt đầu bọn anh cũng không bài xích, thậm chí là rất vui mừng, chỉ là có một số bé trai trời sinh tính tình thích giở trò đùa quái đản.
Có một ngày vào buổi tối, Chấn Thanh xuống lầu đi toilet, ở chỗ rẽ cầu thanggặp được cô nhóc đó với đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, cô nói, anh, em có thể lên giường các anh ngủ không?
Chấn Văn cũng đang ở trong phòng của anh. Đêm hôm đó, là lần đầu tiên ba anh em bọn họ cùng nằm trên một chiếc giường lớn.
Thân thể cô mềm mà nhỏ như vậy, kiên trì muốn nằm ở giữa bọn họ.
Nửa đêm, bọn họ bị tiếng khóc của cô đánh thức, đầu cô đầy mồ hôi, giống như là gặp ác mộng, khóc đến khiếp đảm, đè nén, tiếng nức nở nghẹn ngào nho nhỏ phát ra từ trong cổ họng, bị không khí đụng phải bể tan tành.
Ngón tay của cô bắt lấy vạt áo của bọn anh, giống như là sợ bị cự tuyệt, không dám nắm quá nhiều, chỉ nắm một góc nhỏ, nhưng lại nắm chặt như vậy, giống như là nắm cộng rơm cứu mạng.
“Ba, mẹ. . . . . .” Cô ở trong mộng mơ hồ không rõbi thương.
Bọn họ lay cô tỉnh, vỗ nhẹ lưng cô như một nam tử hán nhỏ.
Cô tỉnh lại từ trong ác mộng, mờ mịt nhìn chung quanh, sau đó, lập tức chui đầu vào trong ngực của bọn anh, dùng tứ chi nhỏ mà ngắn ôm bọn họ thật chặt, dùng làn da ướt át mềm mại dán vào mặt và ngón tay của bọn anh.
Cô giống như vừa được bọn anh cứu từ bên vách núi về, mang theo tuyệt vọng sợ hãi.
“Anh ơi, em sợ! Ôm chặt em, em sợ!” Cô nhỏ giọng nỉ non.
Có lẽ, ban đêm, thật sẽ cho tâm người ta trở nên mềm mại.
Có lẽ, bản thân loài người chính là động vật sống thành đàn, có khát vọng bẩm sinh đối với làn da.
Năm ấy bọn họ chỉ có mười tuổi. Cũng tại khoảng khắc trong đêm đó, lần đầu tiên hiểu được cái gì gọi là thương tiếc.
Bọn họ ôm chặt vật nhỏ mềm mại chảy đầy nước mắt, ba người, cứ như vậy ôm nhau sau khi gặp ác mộng tỉnh lại trong đêm tối.
Bọn họ nghĩ, về sau không bao giờ khi dễ em ấy nữa, . . . . . . Bọn họ không cần nàng tái sợ hãi.
Có một ngày, đột nhiên em ấy đánh một cô gái tên là Hồng Hồng lớn tuổi hơn mình trong đại việc, hỏi cô tại sao, nhưng cô lại không nói gì cả, chỉ là khóc.
Từ đó về sau, em ấy càng ngày càng dính bọn họ hơn, ngay cả đi nhà vệ sinh cũng muốn bọn họ đứng bên ngoài, lúc nào cũng nói sợ.
Lên tiểu học rồi, giờ giải lao mười phút giữa buổi cô cũng muốn chạy đến lớp bọn họ, ngồi ở trước cửa phòng học, cắn bút máy làm dơ đầu ngón tay, khiến cho cái miệng nhỏ và mũi nhỏ đen thùi lùi.
Có một đoạn thời gian, bọn họ si mê chơi bóng rổ, ngại em gái quá dính người, nhưng mà, khi vừa mới trợn mắt với cô, cô liền muốn chảy nước mắt, không có biện pháp, bọn họ thay phiên chơi bóng, thay phiên cùng cô làm bài tập và đọc truyện tranh. . . . . .
Cô vẫn luôn là một đứa bé cô đọc, trừ bọn họ ra, chưa bao giờ có người bạn nào. Chỉ có những lúc bọn họ cùng đi chung với nhau, cô mới thích nói, thích cười đáng yêu, thích làm nũng.
Bọn họ nhìn cô, giống như đóa hoa bị thiếu dinh dưỡng được tưới nước mưa, ngày từng ngày lớn lên, từ từ ẩm ướt lớn lên, tóc l’q.d/d đen bóng, làn da non mềm như trẻ con, chỉ có một đôi mắt là vẫn trong suốt giống như khi còn bé như vậy, giống như con nai trong rừng rậm, ngày đêm hấp thu tinh hoa, mang theo sáng bóng bẩm sinh.
Em gái của bọn anh, thật là một cô em gái càng nhìn càng đáng yêu đấy.
Có một ngày, bọn họ đang chơi bóng rổ, em gái ngồi bên cạnh giúp bọn họ trông túi sách.
Có một nam sinh cùng chơi bóng nói, “Này! Chung Chấn Thanh, cô gái ngồi bên đó là em gái của cậu à? Dáng dấp không tệ nha! Cô ấy tên là gì? Có bạn trai chưa?”
Bọn họ nhìn về phía cô gái mà bạn nam sinh kia chỉ, kinh ngạc phát hiện, em gái của bọn anh ngồi ở chỗ đó, tóc dài xõa trên vai y hệt tảo biển, gương mặt hồng phấn phấn như quả táo, thấy bọn họ nhìn sang, liền vung tay lên quơ quơ với bọn họ, nụ cười ngọt ngào này làm tất cả cô gái đang ngồi chung quanh chán nản thất sắc.
Thì ra là, em gái không chỉ có đáng yêu, hơn nữa trong mắt các nam sinh khác, vẫn còn rất xinh đẹp.
“Em ấy còn nhỏ đấy, các cậu không được đánh chủ ý lên người em ấy.” Bọn họ giơ quả đấm, thị uy với bạn nam sinh kia, đuổi cậu ta chạy.
Đêm hôm đó, em gái không ăn cơm chiều, núp ở trong phòng khóc.
Hỏi tới hỏi lui, cô đều không chịu nói ra nguyên nhân.
Cho đến nửa đêm, tắt đèn, cô để cho bọn họ vói ngón tay chạm vào trong áo ngủ.
Không nhớ rõ đã bao lâu, em gái không hề để bọn họ giúp em ấy tắm nữa.
Trong thế giới của con trai choai choai, thật sự có quá nhiều thứ hấp dẫn lực chú ý của bọn họ.
Bọn họ chẳng hề để ý đưa bàn tay vào, cho là nơi đó vẫn bằng phẳng như khi cô con bé, lại không nghĩ rằng, nơi đó, lại có cánh hoa hồng tươi mới mang theo hơi ẩm của làn da, có hai con thỏ nhỏ run rẩy nhô ra, vùi lấp bí mật ngượng ngùng.
Bọn họ sợ hết hồn, trong lòng của những cô cậu thiếu niên, bắt đầu đập “Bịch, bịch, bịch” gấp gáp trong đêm tối!
Khi đó bọn họ đã biết, dưới ngón tay của bọn họ là bầu ngực của cô gái, là tất cả khu cấm của cô gái.
Nhưng mà, lại như bị ma ám, ngón tay mọc rể, không nhúc nhích bao phủ nơi nào, không dám động, cũng không không nỡ rời đi.
“Em mắc bệnh rất nghiêm trọng? Có đúng không?” Em gái mang theo tiếng khóc nức nở hỏi.
Cô là đơn thuần như vậy, đối với thân thể hoàn toàn không hiểu rõ, không có ai nói với cô, mỗi cô gái nhỏ đều sẽ trải qua quá trình này.
“Làm sao lại như vậy? Em xem trên ti vi, còn có những chị gái, những người dì xinh đẹp xung quanh chúng ta, bọn họ đều có mà.” Bọn họ an ủi cô.
“Nhưng mà, nơi đó không phải lớn lên mới biến ra sao?” Cô thế nhưng cho là, tất cả bầu ngực của cô gái đều là đột nhiên mọc ra trong một đêm.
“Cô bé ngốc, . . . . . . Giống như em sẽ từ từ lớn lên vậy, nơi này, cũng là từ từ lớn lên.” Chính bọn anh cũng cái hiểu cái không, nhưng vẫn an ủi cô như người lớn.
“Nhưng mà, tại sao nó lại cứng rắn như vậy, giống như tảng đá, vừa đụng sẽ rất đau. . . . . .” Em gái nắm ngón tay của bọn anh, nhẹ nhàng ấn, vỗ vào hai con thỏ của mình, trong đêm tối, cô hoang mang nháy mắt.
Lòng bàn tay của bọn anh, sớm thấm ra mồ hôi, nóng bỏng, ươn ướt, chỉ dám dùng đầu ngón tay khô ráo sờ nhẹ chỗ thần kỳ đó, mềm mại, cứng cáo, đường cong phập phồng, cảm xúc trong mềm có cứng, —— cùng với bọn họ hoàn toàn khác nhau.
Một khi ngón tay bắt đầu chơi đùa, liền không dừng lại được nữa.
Ngay cái nho nhỏ dưới áo ngủ, Chấn Văn đụng phải ngón tay của Chấn Thanh, một khắc đó, bọn họ thất kinh, văng ra như điện giật, giống như làm chuyện xấu bị người ta phát hiện, trên mặt đáng xấu hổ nóng lên như phát sốt.
Bọn họ rụt thân thể lại cứng ngắc thành một đoàn, cố gắng không để cho bản thân mình tiếp xúc được bất kỳ vật thể nào.
Nhưng mà, hô hấp và nhịp tim của bọn anh, trong đêm tối, vang dội như vậy, liên tiếp, giống như có thợ săn bao vây chặn đánh bọn họ.
Hồi lâu, giống như qua một thế kỷ, có lẽ chỉ là mấy phút, em gái đã phát ra tiếng hít thở đều đều, giống như là nghe theo chỉ dẫn của số mệnh trong chỗ u minh, không biết người nào bắt đầu trước, ngón tay của bọn anh, ở trong bóng tối trầm mặc trao đổi chỗ chơi đùa.
Đêm hôm đó, hai tên thiếu niên mất ngủ.
Ở giữa bọn họ, chính là thiếu nữ đã hoàn toàn khác với cô gái nhỏ trong nhận thức của bọn họ đang ngủ say.
Cô có hai con thỏ cứng rắn như quả hạch và mềm giống như nước trái cây.
Hơi thở của cô ngọt ngào.
Da của cô mềm mại.
Tóc của cô rất dài.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh em bọn họ trốn học, bọn họ đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ mập mạp đeo mắt kiến nghe xong sự lo lắng của bọn họ, cười đến nỗi bọn họ đỏ mặt xấu hổ. . . . . . .
“Thường xuyên tự mình xoa bóp lớn tương đối nhanh, nhớ không để cho người khác đụng vào.” Trước khi bọn họ chạy ra khỏi phòng mạch này, vị bác sĩ mập đó đã dặn dò.
Sau đó, bọn họ tận tâm chăm sóc em gái, nơi thần bí kia nhô ra, từng đêm, khi bọn họ làm cho đoá hoa xinh đẹp nhất thế gian nở ra.
Có một ngày, bọn họ đều ở trên lớp số học, em gái đột nhiên đi tới, cách khung cửa sổ, cô khóc đến đau lòng như vậy.
“Anh ơi, anh ơi. . . . . .” Giáo viên đang dạy, cô liều mạng gọi từng tiếng.
Bọn họ không biết xảy ra chuyện lớn gì, vội vàng chạy ra trong ánh mắt kinh ngạc của bạn học và giáo viên.
Em gái đứng ở dưới cửa, trên hành lang gió phất lên mái tóc đen của cô, chiếc váy màu trắng bị cuộn lên, trên váy, là một mảng hồng hồng.
Sau lưng cô là bầu trời cao xa xanh thẳm.
Bọn họ vội vã dẫn cô đi vào một căn phòng chứa dụng cụ học tập vắng vẻ, ở nơi đó, bọn họ nhìn thấy một vệt màu đỏ ghê người, nồng đậm, đặc dính, xinh đẹp, từ nơi thần bí giữa hai chân e gái tuông ra, như loài cây anh túc vĩnh viễn nở rộ trong lòng bọn họ.
Bọn họ chia sẻ thân thể bí ẩn của em gái, tim gan run sợ, rồi lại yên tâm thoải mái —— em gái, vốn chính là thuộc về bọn họ, không phải sao?
Bọn họ càng ngày càng thân mật, thời gian đi chung với nhau càng ngày càng dài, càng ngày càng lệ thuộc lẫn nhau.
Có một ngày, mẹ Mã Hoa nhìn thấy dáng vẻ bọn họ ở chung một chỗ quá mức thân mật, lúc ấy, bọn họ đang giúp em gái vuốt nhè nhẹ xoa bóp bộ ngực.
Bọn họ sợ hãi, nhưng mà, mẹ nói với bọn họ, là mẹ của em gái đã đoạt mất ba, còn giết chết em gái ruột của bọn anh.
“Các con là con trai của meh, các con phải giúp mẹ và em gái báo thù.”
Mẹ ở trong nhà này rất bất hạnh, từ nhỏ bọn họ đã thấy trong mắt, từ đó, bọn họ càng có nhiều thêm một lý do để ở cùng với em gái.
Sau đó, em gái kết giao với một cô bạn duy nhất trong đời tên là Trịnh Hiểu Tuyên, cô hình như phát hiện thế giới bên ngoài càng thêm rực rỡ xán lạn.
“Hiểu Tuyên nói. . . . . .”
“Hiểu Tuyên nói. . . . . .”
Mỗi ngày cô đều líu ríu nhắc đến người bạn mới này bên tai bọn họ, ở trong thế giới của cô, bọn họ không còn là duy nhất nữa.
Quan hệ như vậy của bọn họ, chính là điều cấm kỵ, có lẽ bản thân em gái không biết, nhưng mà, bọn họ hiểu. Có một ngày, em gái sẽ hối hận sao? Sẽ trách bọn họ sao?
Bọn họ bắt đầu thử qua lại với những bạn gái khác nhau.
Cũng không phải cố ý, nhưng mà những bạn gái mà bọn anh lui tới, hoặc là có mắt to vô tội như nai con, hoặc là có đôi môi hình trái tim có đường cong rõ ràng, hoặc là có làn da trắng nõn trong suốt, đều không ngoại lệ, trên người các cô gái ấy, đều có được bóng dáng của em gái.
Nhưng mà, nhiều chỗ tương tự hơn nữa thì thế nào? Em gái của bọn anh, chỉ có một người như vậy.
Đoạn thời gian đó, thành tích học tập của bọn anh xuống dốc không phanh, cả ngày hoảng hốt mất hồn.
Cho đến có một ngày, em gái ngăn cản cô bạn gái bọn anh quen trên đường, cô hung hãn quơ múa quả đấm nhỏ với cô gái kia, nói, “Các cô đều cút ngay cho tôi, các anh là của một mình tôi!”
Đây quả thật là tiếng mắng người dễ nghe nhất, giống như tiếng trời!
Một khắc kia, bọn họ mừng như điên không cách nào hình dung, rất nhiều ngày rối rắm, mâu thuẫn nhất thời biến mất, trời quang mây tạnh rồi.
Em gái của bọn anh, cũng như bọn anh, yêu rất sâu đậm.
“Lạc Lạc, em thích bọn anh, có đúng không?”
“Em muốn cùng bọn anh mãi mãi ở chung một chỗ, có đúng không?”
“Em cũng yêu bọn anh, có đúng không?”
Cô khẳng định, kiên định gật đầu, quả đấm nhỏ bóp chặt như cũ, là tư thế bảo vệ, “Đúng vậy, em muốn ở chung một chỗ với các anh! Em thích các anh! Em muốn gả cho các anh!”