Lôi Trí Viễn nhìn ánh mắt của ô, ôn hòa mà kiêu ngạo, trên khuôn mặt được bảo dưỡng thật tốt thậm chí không nhìn ra một nếp nhăn, chỉ là lúc này đang mỉm cười với Chung Tĩnh Ngôn thì khóe mắt mới phát hiện ra hai cái đuôi cá nhàn nhạt.
Lúc còn trẻ, ông nhất định là một mỹ nam, ngay cả khi bây giờ, nếu như đồng ý, cũng sẽ có một bó lớn cô gái nhỏ thích kiểu chú già như thế này. Trên người ông có một hơi thở quý tộc bẩm sinh, trong những người đàn ông mà Chung Tĩnh Ngôn đã gặp qua, bao gồm cả Quý Thiếu Kiệt, cũng không có một ai có thể vượt qua được, dường như chỉ cần tới gần ông, thì người ta kìm lòng không được mà muốn thần phục và tôn kính.
“Cô nằm thoải mái một chút, tôi sẽ nói cho cô nghe.” Lôi Trí Viễn chỉnh ghế ngồi thấp xuống cho Chung Tĩnh Ngôn, săn sóc dịch túi ngủ, tắt đèn phục vụ, ghế ngồi của mình cũng điều chỉnh đến cùng độ cao, giữa hai người đều có riêng một ly đồ uống khí nóng lượn lờ.
“Năm ấy tôi 23 tuổi, vừa mới theo cha mẹ dời đến sống ở gần đại viện vợ tôi. Khoảng thời gian đó, tôi si mê chơi một loại súng lục giảm thanh được mang từ nước ngoài về, thường đứng ở trên ban công bắn những con chim bay trên bầu trời. Có một lần, tôi bắn trúng một con chim miệng đỏ rất đẹp, con chim đó rơi xuống trong đại viện của vợ tôi.”
“Tôi ra lệnh người làm đi nhặt con chim đó về, qua thật lâu sau, người làm trở lại nói cho tôi biết, con chim đập trúng đầu một cô gái, khiến cô ấy bị thương. Cha của cô gái đó là người giữ cửa của căn đại viện này đang tranh cãi ầm ĩ.”
“Tôi không muốn bị cha phát hiện chuyện tôi cất giấu một khẩu súng, vì để giữ được khẩu súng này tôi đã lấy một ít tiền trong ngăn kéo, đi tìm cô gái bị con chim đập trúng đầu đó.”
“Cô gái đó chính là vợ của chú?” Chung Tĩnh Ngôn không kịp chờ đợi hỏi.
“Đúng vậy. Đó là lần đầu tiên tôi đi vào nhà của cô ấy, phòng ở vô cùng chật hẹp, bởi vì ẩm ướt nên dưới gầm giường có đốt mảnh vụn than đá màu đỏ, trên vách tường dùng báo chí cũ đã ố vàng để dán lên.” Chung Tĩnh Ngôn nhìn thấy gò má Lôi Trí Viễn ngầm chứa mỉm cười, giọng nói dịu dàng, giống như trở lại thời gian mới gặp gỡ.
“Tôi trực tiếp ném xấp tiền xuống đất, ngạo mạn vô lễ yêu cầu bọn họ đi bệnh viện, không được tìm tôi gấy phiền phức nữa.”
“Nhưng mà, cha của vợ tôi, cũng chính là cha vợ của tôi vô cùng tức giận ném tiền trở lại lên người tôi, ông ấy cho rằng tôi nên đi thăm người bị thương trước, sau đó mới cùng đi bệnh viện với bọn họ, tiền thuốc men trả theo hoá đơn của bệnh viện.”
“Dĩ nhiên tôi sẽ không đi bệnh viện với bọn họ, nhưng mà tôi đồng ý đi gặp cô gái bị thương đó. . . . . .”
“Cô ấy an tĩnh nằm trên giường nhỏ, cái giường đó được tạo thành bởi gạch và tấm ván gỗ, rất đơn sơ, nhưng ga giường được giặt rất trắng, người nằm trên giường chính là vợ của tôi.”
“Cô ấy nhất định rất đẹp, có đúng không?” Chung Tĩnh Ngôn giống như một thiếu nữ tràn đầy ảo tưởng, không nhịn được lại hỏi.
Lôi Trí Viễn nghiêng đầu, nhìn về phía Chung Tĩnh Ngôn, ánh mắt lại xuyên thấu qua cô, giống như nhìn thấy chuyện cũ, “Khi đó, cô ấy cũng lớn bằng cô bây giờ, 22 tuổi, cũng có một đôi mắt thật to đen láy như cô, da rất trắng, đôi môi rất đỏ. Khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, ngay lập tức đã yêu cô ấy.”
Ánh mắt của ông lẳng lặng hoạt động trên mặt Chung Tĩnh Ngôn, giống như trang trở về lần gặp gỡ đầu tiên đó.
Thật là “Đời người giống như chỉ mới gặp gỡ lần đầu” là khắc cốt ghi tâm như thế nào.
Rõ ràng là nói người khác, nhưng mà chẳng biết tại sao, hốc mắt Chung Tĩnh Ngôn lại nóng lên, chẳng biết lúc nào nước mắt đã chảy xuống.
“Khi đó, tôi đã đính hôn với người khác, vị hôn thê lúc đó của tôi chính là dì La mà cô đã từng gặp qua một lần.”
Chung Tĩnh Ngôn nhớ tới người phụ nữ trung niên xinh đẹp đã gặp ở trước cửa quán Tư Phòng Thái, lúc ấy cô cho rằng bà ấy chính là vợ của chú Lôi, thì ra là có chuyện xưa như vậy.
“Chúng ta là hôn nhân gia tộc, dì La đã có người bà ấy thích. Vốn dĩ tôi không quan trọng chuyện hôn nhân, nhưng, từ sau khi tôi gặp vợ tôi, tôi quyết chí nhất định không phải cô ấy thì không cưới.”
“Khi đó, người theo đuổi cô ấy rất nhiều, bao gồm ba nuôi Chung Bang Lập của cô, nhưng mà lòng tự ái của cô ấy rất cao, rất háo thắng, lại quật cường, một lòng muốn tìm một cánh cổng có hai câu đối hai bên cửa, người có thể cùng chung hoạn nạn vượt qua một đời. Tôi vì say d/đ’l/q’d mê cô ấy, nghĩ hết tất cả biện pháp để theo đuổi cô, tặng hoa hồng được máy bay riêng chở từ nước ngoài về lại bị cô ấy ném đi, tôi liền hoa ngoại thành hái hoa dại, quần áo đẹp đẽ bị trả về, tôi liền đi nhặt những viên đá xinh đẹp, hoặc là thu thập các loại lông vũ, làm thành dây chuyền tặng cho cô ấy.”
Lúc nói đến đoạn này thì giọng điệu của Lôi Trí Viễn trở nên mông lung mà nhẹ nhàng, giống như trở lại khoảng thời gian lúc trước, vì người trong lòng mà hái hoa dại.
“Một năm sau, tổng bộ Lôi thị dời đến thủ đô, cơ hội mặt của chúng tôi rất ít. Nhưng mỗi tuần tôi vẫn lái xe mười mấy tiếng đồng hồ để quay về gặp cô ấy, nếu như qua lúc nửa đêm, sẽ ở ngoài đại viện chờ trời sáng, nhìn cha cô ấy uống xong ngụm rượu cuối cùng, vào nhà ngủ, nhìn cô ấy lấy chỗ quần áo đã giặt xong ra phơi nắng, sau đó, ở trong khe hở quần áo phát hiện ra tôi.”
“Theo đuổi cô ấy chừng bốn năm, cuối cùng cô ấy cũng bị tôi làm cảm động, chúng tôi ở cùng một chỗ.”
“Nhưng mà, gia đình tôi như vậy lại đã có hôn ước, trong nhà dĩ nhiên là phản đối kịch liệt, cha mẹ cô ấy cũng rất quật cường, phản ứng kịch liệt, nói gì cũng không muốn với cao tới Lôi thị. Cứ như vậy, giằng co hơn một năm.”
“Có một ngày, cha tôi đột nhiên phái tôi ra nước ngoài phát triển sự nghiệp, nói chờ tôi làm ra thành tích, sẽ đồng ý chuyện kết hôn của chúng tôi.”
“Tôi lại tin là thật, bởi vì tôi là con trai độc nhất của Lôi thị, nếu như tôi kiên trì muốn kết hôn, cha tôi cũng không làm gì được tôi. Huống chi, lúc đó dì La cũng vì người yêu của cô ấy mà tranh cãi ầm ĩ một trận với gia đình.”
“Trước khi đi, tôi và cô ấy đã lén lãnh giấy chứng nhận kết hôn ở trong nước, chúng tôi đã bàn bạc xong, cô ấy ở nhà cha mẹ một năm, chờ sau khi tôi trở lại sẽ lập tức cử hành hôn lễ.”
“Khi đó, điện thoại di động vẫn chưa thông dụng như bây giờ. Tôi đã mua cho vợ một cái điện thoại rất lớn, bởi vì quá mức dễ thấy nên cô ấy chưa bao giờ chịu lấy ra dùng, vì vậy chúng tôi đã liên lạc thư từ qua lại.”
Nghe đến đó, trong lòng Chung Tĩnh Ngôn đã có dự cảm xấu, quả nhiên, ông nói tiếp, “Một năm sau, khi tôi trở lại đã phát hiện, một nhà vợ tôi đã sớm không biết tung tích.”
“Tôi sai người hỏi thăm nhiều nơi, tin tức trở về nói, sau khi tôi rời đi không lâu, cha mẹ vợ tôi đã qua đời trong một tai nạn giao thông, vợ tôi vì cuộc sống nên đã gả cho người khác, còn vì người đó mang thai và sinh một người con gái.”
“Tôi không muốn tin tưởng, nếu như cô ấy khác gả cho người khác, vì sao không gián đoạn việc liên lạc với tôi? Nếu quả thật có chuyện khó xử, cô ấy sẽ nói rõ trên thứ, làm sao tôi có thể để cô ấy sống lưu lạc chịu khổ?”
“Tôi trằn trọc mấy phen, cuối cùng cũng tìm được chỗ ở của cô ấy, lại biết được, cô ấy đã qua đời vì bị bệnh. Uỷ ban cư trú xác nhận tin tức, cô ấy thật sự đã sinh một cô con gái, vì cô con gái đó không có người thân nuôi dưỡng nên đã bị đưa vào cô nhi viện. Lúc này, cha của tôi mới thẳng thắn, là ông ấy đã ngụy tạo bút tích của vợ tôi để liên lạc với tôi. Trong cơn nóng giận, tôi lập tức đi nước ngoài, cả đời không cưới nữa.
Mà hơn hai mươi năm về sau, tôi mới biết, lúc tôi rời đi vợ tôi đã mang thai, cô gái bị đưa vào cô nhi viện đó không phải là con của người khác, mà chính là con gái duy nhất của tôi. “
Sau khi nói đến đây, Chung Tĩnh Ngôn đã rơi lệ đầy mặt. Rõ ràng là một chuyện xưa cũ rích về công tử nhà giàu và cô bé lọ lem, nhưng mà, không phải người trong cuộc, sao lại có thể lĩnh hội được đau đớn trong đó?
“Cho nên, vợ của chú tên là Thẩm Phong?”
“Đúng vậy.”
“Cho nên, thật ra thì tôi chính là con gái của chú?”
. . . . . . Đúng vậy.
Lôi Trí Viễn không hề chớp mắt nhìn con gái. Máy bay vững vàng bay trên không, trong khoang hạng nhất vô cùng an tĩnh, tiếp viên hàng không đã sớm bị người bên cạnh ông sắp xếp để không quấy rầy.
“Chú không đến cô nhi viện gặp tôi dù chỉ một lần sao?”
“Không, trước khi ra nước ngoài, tôi có đến cô nhi viện một lần. Lúc ấy, viện trưởng ôm một đứa nhỏ đến trước mặt tôi, tôi nhớ dáng vẻ của nó trắng trẻo mập mạp, nhưng mà lại không có nửa phần giống vợ tôi, hoặc là giống tôi, tôi ôm một tia hi vọng đi làm giám định DNA, kết quả xác thực là không có quan hệ máu mủ với tôi.”
Những ký ức trong cô nhi viện lại trào dâng trong lòng như thuỷ triều, Chung Tĩnh Ngôn trầm mặc, cô biết, nhất định là nghe nói người thừa kế Lôi thị tới đây nhận nuôi đứa trẻ, nhân viên làm việc đã lấy đứa trẻ có dáng dấp tốt nhất ở đó giả mạo cô bán ra ngoài. Mà cô, khi đó, khô héo nhỏ gầy, dinh dưỡng không đầy đủ, cho dù bọn họ biết rõ người Lôi thị tìm cô, làm sao có thể dẫn cô ra ngoài chứ?
“Tôi vốn tưởng rằng là mẹ không quan tâm tôi, thì ra là, bà ấy chỉ là một người đáng thương. . . . . .” Khi đó mẹ cô đã ôm hi vọng và không cam lòng như thế nào qua đời vì bị tật bệnh hành hạ.
“Cô ấy là vợ của Lôi Trí Viễn tôi, nhưng chưa từng được hưởng phúc một ngày nào. . . . . . Cũng may, cô ấy để lại con, tôi còn có cơ hội bù đắp lại cho con. . . . . . Ngôn Ngôn, con nguyện ý tiếp nhận người cha này không?” Lôi Trí Viễn vươn tay, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của Chung Tĩnh Ngôn đang để bên người.
Chung Tĩnh Ngôn không trốn tránh.
Lôi Trí Viễn không cần thiết phải lừa nàng, mà cô, càng không cần thiết phải từ chối phần tình thương chân thành của người cha bị trễ này.
Ở nước Anh hơn ba tháng nhoáng một cái đã trôi qua.
Lôi Trí Viễn vẫn ở lại bên cạnh Chung Tĩnh Ngôn, mỗi ngày làm bạn với con gái yêu.
Ông lặng lẽ chuẩn bị một căn biệt thự ngói đỏ bên cạnh trường đại học, mặc dù trang phục T – shirt mùa hạ và áo lông mùa đông của Chung Tĩnh Ngôn đã đầy đủ, hơn nữa bọn họ cũng không xác định sẽ ở trong biệt thự này bao lâu, nhưng trong tủ treo quần áo của Chung Tĩnh d/đ’l/d’d Ngôn tất cả đều là các loại trang phục với số hiệu khác nhau, hai tuần nhân viên cửa hàng sẽ đưa trang phục mới tới một lần, đồng thời cộng thêm các loại giày, túi xách, đồ trang sức đang thịnh hành trong xã hội thượng lưu.
Ông mua cho cô một chiếc xe chạy chậm màu đỏ, nhưng Chung Tĩnh Ngôn rất ít có cơ hội lái đi ra ngoài, tình cảm hai cha con khôi phục rất nhanh, ngược lại thường xuyên nắm tay tản bộ trong trấn nhỏ.
Giống như khi một người đàn ông yêu thương, đều sẽ không ngừng thể hiện tiêu tiền trên người phụ nữ mình yêu thương. Giống như mất tiền càng nhiều thì tình yêu thổ lộ ra sẽ càng nhiều, trong lòng bọn họ cũng sẽ càng thoải mái.
Đến nỗi khiến cho tiền của Quý Thiếu Kiệt gần như không có đất dụng võ, thường xuyên oán trách với cô.
Có lúc, Chung Tĩnh Ngôn ngồi bên lò lửa ăn quả đào bánh bao lúa mạch của nước Pháp, sẽ hỏi, “Ông Lôi, chuyện buôn bán của ông thật sự không có ông vẫn được chứ?”
Lôi Trí Viễn ngồi trên ghế dựa ngay bên cạnh uống rượu Rum, quay về phía đống tài liệu ngựa cẩn thận chọn lựa, “Ba không muốn tạo áp lực quá lớn cho con gái, cho nên, ba chuẩn bị kết thúc phần lớn buôn bán, phải biết rằng, số tiền hiện tại Lôi thị kiếm được đã đủ cho con xài mấy đời cũng không hết.”
Chung Tĩnh Ngôn nhún nhún vai, cô cũng không có khái niệm với quá nhiều tiền, tiền đủ là được rồi, đối với cô mà nói, tình yêu quan trọng hơn tiền tài của cải.
“Cho nên hiện giờ ba tình nguyện lãng phí thời gian với đống tài liệu ngựa này, cũng không muốn nhìn bảng báo cáo tài vụ sao?”
“À, báo cáo tài vụ dĩ nhiên cũng phải xem, chỉ là thường xem sau khi con đi học. Có con ở nhà, đương nhiên ba phải ở cùng với con, ba đã mua cho con một “toà lâu đài” ở phía Bắc, trên bãi cỏ ở đó, vừa vặn có thể nuôi mấy con ngựa thuần huyết. . . . . .” “
“Toà lâu đài?” Chung Tĩnh Ngôn đưa ngón tay lên miệng mút nước đào, trợn to mắt, thì ra là ba của cô còn có tiền như vậy.
“Dĩ nhiên! Con gái của ba cũng không kém bất kỳ một vị công chúa nào, hoàn toàn xứng với một tòa lâu đài xinh đẹp. . . . . . .”
Trong khoảng thời gian này, Chung Tĩnh Ngôn trải qua rất vui vẻ và phong phú, thuận lợi kết thúc việc học tập, lấy được học vị của trường đại học nước Anh tha thiết mơ ước. Điều duy nhất không được hoàn mỹ đó là bởi vì công việc quá bận rộn, trong khoảng thời gian này Quý Thiếu Kiệt chỉ đến thăm cô một lần, càng nhiều hơn là bọn họ chỉ có thể nói chuyện điện thoại giải trừ tương tư.
Về vấn đề sau khi cô tốt nghiệp, nhà họ Quý, nhà họ Chung, Lôi Trí Viễn, gần như tất cả mọi người đều hy vọng cô học chuyên sâu, —— cô chỉ cần sống trong một hoàn cảnh đơn giản là được rồi, nhưng bản thân Chung Tĩnh Ngôn lại cố ý bước vào xã hội, cô càng muốn thể nghiệm cuộc sống muôn màu muôn vẻ.
Ngày ấy, Chung Tĩnh Ngôn đang ngồi chung với Sa Lệ trên quầy rượu bên bờ sông Thames, nắm trong tay một ly bia đen, nhìn bạn học đua thuyền.
Bỗng dưng dưới bụng truyền đến cơn đau âm ĩ, lúc mới bắt đầu chỉ đau giống như dì cả tới, cô cảm thấy không có chuyện gì lớn, có thể là do uống rượu bia ướp lạnh, dạ dày bị kích thích, cố gắng chống đỡ nói giỡn với Sa Lệ.
Cuối cùng, Sa Lệ không nhịn được kinh ngạc hỏi cô, “Ngôn Ngôn, sao mặt của cậu lại trắng bệch vậy?”
Cô mới cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, bụng căng lên, thật sự đau có chút kịch liệt rồi.
Điện thoại di động reo lên, cô cho là Quý Thiếu Kiệt, lúc nhận còn mang theo giọng điệu uất ức mềm mại, “Chú!”
“Chung Tĩnh Ngôn, cô có còn muốn mặt của mình nữa không? Cho rằng xúi giục chồng cô giết chết con tôi, thì những chuyện xấu xa trước kia của cô sẽ biến mất trên thế giới này sao?”
Giọng nói này, tuy rằng mọi chuyện đã cách nhiều năm, chỉ mới nghe được trong điện thoại, nhưng làm sao cô có thể quên?