Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đèn Không Hắt Bóng

Chương II

Tác giả: Watanabe Junichi

YUTARO GYODA, bác sĩ trưởng của bệnh viện Oriental ngụ ở khu Meguro, phố Kakinokizaka. Đi xe hơi đến bệnh viện hết chừng mười lăm phút. Hai vợ chồng ông Gyoda ở chung với hai người con đã lớn cả – người con trai là Yuji và người con gái là Mikiko. Yuji hai mươi mốt tuổi. Cậu cương quyết chống lại ý đồ của bố mẹ muốn nuôi dạy cho cậu trở thành bác sĩ, nhất định vào học khoa kinh tế ở trường đại học T. Mikiko hơn em trai hai tuổi. Năm ngoái cô vừa tốt nghiệp khoa văn học Anh ở trường đại học nữ sinh. Cô không đi làm, mà ở nhà giúp mẹ trong công việc nội trợ và giúp bố ở bệnh viện. Trên thực tế cô là thư ký riêng của cha cô, chuyên lo những công việc văn thư. Ở bệnh viện Oriental có hơn bốn mươi người làm việc, và Yutaro bây giờ không đủ sức một mình đương hết những công việc lo toan. Bản thân ông rất ít khi đến bệnh viện. Quả tình ở đấy đã có viên quản lý sự vụ và cô y tá trưởng, nhưng ông Yutaro lẽ nào có thể việc gì cũng giao phó hoàn toàn cho những người dưng? Chẳng hạn khi giải quyết những vấn đề tiền nong ông không thể nào thiếu bà vợ hay Mikiko được. Thường thường mỗi khi đến bệnh viện, thoạt tiên ông ngồi uống trà, giở xem các sổ trực đêm, nghe viên quản lý và bà y tá trưởng báo cáo về tình hình ngày hôm qua, rồi sau đó ông tiếp các bệnh nhân – chỉ riêng những bệnh nhân nào có ai giới thiệu gửi gắm cho ông. Nói chung đến mười hai giờ trưa là tất cả những công việc của bệnh viện đều đã được giải quyết xong xuôi.

Sau bữa ăn trưa Yutaro đi họp hay đi gặp người này người nọ có công chuyện làm ăn với ông. Đã mấy năm nay phần lớn thì giờ và sức lực của ông không được dành cho y học nữa, mà dành cho những buổi họp ở Hội đồng đô thị và cho công việc quản trị ở Hội lương y. Vả chăng sự tình này cũng hoàn toàn vừa ý ông.

Hôm ấy, cũng như thường lệ, đến chín rưỡi Yutaro ăn bữa sáng – gồm có thịt rán và salad rau quả – và uống chén trà. Yutaro người không cao nhưng vạm vỡ, và gần đây lại phát phì ra nữa, đồng thời huyết áp cũng tăng lên khá nhiều. Sau một cuộc công kích kéo dài suốt một năm trời của bà hiền thê yêu quý, ông Yutaro cuối cùng cũng đành phải nhượng bộ và bằng lòng với những bữa ăn sáng thanh đạm theo kiểu Âu châu. Nhưng trong bữa ăn trưa và tối, vì không nỡ từ chối bản thân những lạc thú ở đời, ông vẫn một mực ăn nhiều cơm và mỳ. Trong các bữa tiệc, nếu không có những món ăn Nhật Bản thì ông ăn chẳng còn thấy ngon miệng chút nào nữa. Trong các món uống, Yutaro chỉ thực sự ưa thích rượu sake, nhưng cùng lắm không có sake thì ông cũng có thể dùng tạm rượu whisky được.

Sau bữa ăn sáng, Yutaro vừa nhấm nháp chén cà phê vừa thong thả đọc qua mấy tờ báo. Ở phòng bên, vợ ông đang ngồi trang điểm. Bà Ritsuko, năm nay đã bốn mươi tám, trẻ hơn chồng bảy tuổi, và nhờ cái thân hình cao dong dỏng, đứng cạnh ông chồng trông bà còn trẻ hơn nhiều. Dĩ nhiên năm tháng vẫn in dấu ấn của nó lên nhan sắc của bà: làn da đã mất đi cái mịn màng xưa kia, song gương mặt với đôi mắt to và sống mũi thanh tú của bà vẫn còn giữ được những di tích của thời oanh liệt đã qua.

– Mình ạ, hình như Mikiko lại sắp khước từ người ta rồi, – bà Ritsuko nói với chồng trong khi đang kẻ lông mày trước tấm gương. Nét mặt bà hơi đanh, cho nên bà cạo mỏng đôi mày đi và vẽ thêm vài nét cho nó nhích xuống phía dưới một chút.

– Nếu chuyến này lại đoạn tuyệt lần nữa thì trong tầm tay nhà mình không còn chàng rể nào hết, – Yutaro rời tờ báo. – Tôi thật không hiểu nổi. Thằng ấy con nhà tử tế, người ngợm trông được quá… Con Mikiko không ưa nó vì cái gì?

– Nó nói là thằng ấy bình thường quá.

– Bình thường thì có gì là xấu?

– Sao mình lại hỏi tôi? Tôi đi đâu mà biết được?

Bà Ritsuko cẩn thận vẽ cái lông mày bên phải.

– Mà lại học giỏi nữa. Y khoa đâu có phải chuyện đùa? Cho đến nay nó vẫn học hành xuất sắc lắm, các giáo sư đều khen không tiếc lời…

Không còn mong hướng thằng con trai vào con đường y học được nữa, hai vợ chồng Gyoda quyết tâm bù lại sự tổn thất này bằng cách thu xếp cuộc hôn nhân của đứa con gái: Mikiko nhất định phải lấy một anh chồng bác sĩ.

– Thằng ấy tốt thật: nó đến là dễ bảo, ngoan ngoãn.

– Ấy, hình như cũng chính vì thế mà con Mikiko không thích nó. – bà Ritsuko thở dài.

– Tôi chả hiểu ra sao. Hay là có một anh chàng nào khác đã lọt vào mắt xanh cô nàng?

– Chỉ vớ vẩn. Không thể như thế được. Trường thì toàn nữ sinh, khi đi làm thì không đi đâu cả, suốt ngày ở nhà giúp mẹ, có dịp nào làm quen với đàn ông đâu?

– Cái lớp trẻ bây giờ thật không sao hiểu được – Uống nốt tách cà phê, Yutaro đứng dậy.

– Cũng đã hăm ba rồi chứ có còn nhỏ dại gì nữa đâu, mà chẳng thèm toan tính gì cả. Nhắc đến là nó chỉ cười, nói là bạn học cùng lớp còn đến một nửa chưa đi lấy chồng.

– Lúc nào mình thử hỏi xem nó thích hạng thanh niên như thế nào. – Yutaro nói lúng búng.

– Bố nó hỏi thì hơn.

– Bà sao thế, điên rồi chắc? Tôi là bố, là đàn ông hỏi sao tiện?

Mikiko là cái chỗ yếu quan trọng nhất của Yutaro. Ông quý đứa con gái duy nhất đến mức không còn biết phải chăng là gì nữa, từ hồi Mikiko còn bé tí ông đã chiều chuộng nó từng ly từng tý, và bây giờ lớn lên, không có một lời răn dạy nào của bố còn có thể có tác dụng đối với Mikiko nữa.

– Thôi chết, muộn quá rồi kìa.

Bà Ritsuko vừa mở miệng toan gọi cô con gái thì cô ta đã từ trên cầu thang bước xuống.

Mikiko rất xinh: đôi mắt to, cái mũi thon nhỏ. Trông hơi lạnh lùng, nhưng vẫn là một giai nhân, giống hệt bà Ritsuko hồi trẻ.

– Thằng Yuji vẫn còn ngủ cơ chứ.

– Thôi kệ nó. Rồi nó khắc dậy.

Bà Ritsuko ngồi lên xe. Ông Yutaro lên ngồi cạnh vợ ở ghế sau. Mikiko ngồi ghế trước. Cô đầy tớ gái Tomiyo đứng trên thềm vẫy vẫy:

– Thượng lộ bình an!

Xe phóng ra đường chu vi số 6. Lúc bấy giờ đã quá mười giờ từ lâu, cho nên đường cũng rộng chứ không đến nỗi nườm nượp những xe cộ như vào buổi sáng sớm. Đột nhiên bà Ritsuko hỏi chồng:

– Mình không nghe nói gì về Naoe và Shimura à?

– Shimura? Shimura Noriko ấy à?

– Phải.

– Thế chuyện gì?

– Hình như giữa hai người có chuyện gì ấy.

– Khó tin lắm…

– Tôi nói thật đấy.

– Sao ạ, chuyện gì thế mẹ? – Mikiko nhấp nhổm trên ghế xe.

– Không liên quan gì đến mày, – bà mẹ mắng Mikiko rồi quay sang chồng nói tiếp – cô Sekiguchi nói với tôi như vậy.

– Sekiguchi? – Gương mặt ông Yutaro như chua ra.

Tsukuyo Sekiguchi là y tá trưởng của bệnh viện Oriental. Năm nay bà bốn mươi hai tuổi. Trước đây ba năm bà ly dị chồng và ở một mình với đứa con trai hãy còn đi học. Sekiguchi làm y tá đã lâu nên khá nhiều kinh nghiệm trong nghề, nhưng lại có một nhược điểm quan trọng – bà ta rất thích ngồi lê đôi mách.

Đối với vợ chồng Gyoda, bà ta là một thứ quý nhân: Tsukuyo thường xuyên báo cáo cặn kẽ cho họ rõ tất cả những gì đang diễn ra ở bệnh viện, và không có một việc gì có thể lọt ra ngoài con mắt cảnh giác của bà. Song lượng thông tin được chuyển đến bác sĩ trưởng thì ít mà đến tai bà vợ ông ta thì nhiều hơn, cho nên Yutaro, vốn đã mấy lần lâm vào thế khó xử vì những lời mách lẻo của bà y tá trưởng, không lấy gì làm ưa chuộng bà ta.

– Nghe nói hai người hay gặp nhau ở khu Shibuya…

– Thế à? – Đúng với tính cách của giới nam nhi, Yutaro có một thái độ khá thờ ơ đối với những tin tức như vậy.

– Hơn nữa, quan hệ giữa hai người không lấy gì làm trong sạch cho lắm.

– Thế sao, đã có người chứng kiến hẳn hoi à? – Yutaro điềm nhiên hỏi.

– Là vì Shimura thường lại nhà ông ta đấy.

Nhà Naoe ở khu Ikejiri, cách bệnh viện không xa.

– Thế thì đã sao? Như thế tuyệt nhiên không có nghĩa là họ ngủ với nhau. – Bà Ritsuko phì cười.

– Naoe sống độc thân mà.

– Con cũng nghe nói như vậy, – Mikiko góp chuyện từ ghế xe phía trước. – Shimura hầu như bao giờ cũng ở lại bệnh viện đúng vào phiên trực của Naoe.

– Ấy đấy. Sekiguchi cũng nói thế.

Kể cũng lạ: lần này bà Ritsuko và cô Mikiko lại tập hợp thành một chiến tuyến duy nhất.

– Thôi được, cứ cho là như thế đi. Nhưng chuyện đó có liên quan gì đến mình đâu?

– Phải, nhưng mà… – thậm chí bà Ritsuko còn nghẹt thở vì công phẫn.

– Mình ạ, mình nên hiểu rằng ta mời được Naoe về là rất may. Tuy đây là chuyện quá khứ, nhưng dù sao Naoe đã từng giảng dạy ở trường đại học, anh ta là phó giáo sư, thế mà bây giờ lại về làm việc với ta.

– Nhưng vấn đề có phải là Naoe đâu? Cơ sự trước sau toàn do cái con Shimura đặt bày ra cả.

– Ô-hô-hô. – Yutaro cười, đầy ý chế giễu. – Bà ghen rồi hay sao?

– Ông nói bậy bạ gì thế? Thật vớ vẩn. – Bà Ritsuko ném về phía chồng một cái nguýt chết người.

– Miễn Naoe làm hết việc mình, còn những chuyện khác thì chẳng liên quan gì đến tôi. – Nói đoạn Yutaro khoát tay một cái.

– Khốn nỗi là trong công việc của ông ta cũng có phải cái gì cũng ổn đâu.

– Naoe ấy à?

– Phải. Ông có nhớ cái ông già Ishikura không?

– Ishikura?…

– Nằm phòng hạng nhì ở tầng tư ấy. Cái ông già bị ung thư dạ dày ấy mà…

– À-à! Yoshizo Ishikura, – cuối cùng Yutaro sực nhớ ra.

– Ấy. Naoe cứ cho ông ta dùng ma túy suốt ấy.

– Chắc là để ông cụ đỡ đau?

– Ai biết được. Cũng có thể vì một lý do khác.

– Lại còn lý do nào nữa? – Yutaro băn khoăn giương cao đôi mày.

– Đây dĩ nhiên là tiếng đồn đại, nhưng… – bà Ritsuko ghé tai chồng nói khẽ. – Họ nói là ông ta tiêm ma túy cho cụ Ishikura để ông cụ chết cho nhanh!

– Bà nói gì thế? – Yutaro đột nhiên nổi khùng. – Nói bậy thế đủ rồi đấy!

– Nghe thế nào tôi chỉ nói lại như thế cho ông biết.

– Chuyện vừa rồi cũng do Sekiguchi mách lẻo với bà chứ gì?

– Cô ấy chỉ nói là “Hình như thế”… – Bà Ritsuko thấy chồng đột nhiên nổi giận, hơi hoảng.

– Sao cô ta lại dám nói như vậy! Chỉ là một cô y tá quèn mà… Cả bà nữa cũng hay lắm đấy: người ta nói gì cũng tin! Thật đến khổ với bà!

Trong khi Gyoda gắt vợ như vậy, xe đã vào cổng bệnh viện. Yutaro, Ritsuko và Mikiko đi lên phòng văn thư. Viên quản lý và các cô làm việc trong phòng đều đứng dậy chào vợ chồng chủ nhân.

– Hôm nay trời đẹp tuyệt. – Dường như đã quên hẳn câu chuyện xảy ra trên xe hơi, bà Ritsuko, bằng một động tác thoải mái, cởi bỏ tấm khăn choàng, nhìn ra cái cửa sổ hướng vào sân trong của bệnh viện. Trên một khoảnh đất nhỏ đóng khung giữa mấy bức tường đá, khóm cây dâm bụt nở hoa đỏ chói.

– Bác sĩ Naoe vừa ghé tôi, – viên quản lý kính cẩn báo cáo. Yutaro nhìn ông ta có ý dò hỏi. – Bác sĩ bảo là muốn gặp ngài nói chuyện về một vấn đề gì đấy.

– Anh nói hộ với ông ấy đến gặp tôi ngay bây giờ.

– Vâng ạ.

Viên quản lý nhấc máy điện thoại. Bác sĩ trưởng ngồi xuống đi văng, với lấy một điếu thuốc lá trong hộp thuốc bày trên bàn.

***

– Chào ngài!

Tsukuyo Sekiguchi bước nhanh vào phòng. Không biết là bà ta đã biết trước rằng bác sĩ trưởng hôm nay sẽ đến bệnh viện, hay là chỉ vì bà ta đã canh đúng giờ. Tất cả các nữ y tá trong bệnh viện, kể cả các cô tập sự, đều đội mũ vải trắng, và chỉ riêng chiếc mũ vải của Sekiguchi có điểm hai cái sọc đen. Chiếc mũ sọc oai vệ ấy rõ ràng là quá lớn đối với bà y tá trưởng Tsukuyo có vóc dáng nhỏ nhắn, cao chỉ độ thước rưỡi. Khuôn mặt hơi choắt với đôi mắt sâu soi mói, như che giấu cả sự khôn ngoan của bấy nhiêu năm đã sống, toát ra cái vẻ chững chạc rất thích hợp với một bà y tá trưởng.

– Hôm nay trời trở lạnh, – Tsukuyo nói.

– Thật đấy. Một thời tiết rất không bình thường đối với tháng mười một! – Bà Ritsuko đỡ lời.

– Ố ồ, hôm nay phu nhân làm tóc kiểu mới!

– Vâng, tôi đã quyết định chải tóc ngược lên trên, nhưng quả tình tôi cũng không biết như thế này trông có được không…

– Được quá đi chứ! Phu nhân có một khuôn mặt trái xoan tuyệt vời, chải thế rất hợp. – Bà y tá trưởng mỉm cười ngọt xớt.

– Thật à? Vậy mà tôi cứ lo…

– Mà tóc phu nhân mới tuyệt làm sao, vừa dày vừa dễ chải. Mềm mại không thể tả được.

– Phải. Chính tôi cũng không ngờ nó dễ uốn thế.

Thường thường, những khi khen bà vợ, Tsukuyo cũng không quên nịnh cả ông chồng.

Viên quản lý đã gọi điện thoại xong, đặt ống nghe xuống bàn.

– Bác sĩ Naoe hiện đang đi thăm các phòng bệnh nhân. Hễ xong việc bác sĩ sẽ đến ngay.

– Cám ơn.

Bác sĩ trưởng giở cuốn sổ trực đêm. Ở trang cuối, nét chữ của Noriko viết: “Bác sĩ trực: Naoe. Y tá: Noriko Shimura, Kaoru Uno”.

– Tối hôm qua họ chở đến bệnh viện một tên rất khả nghi, một tên cướp thì phải, – Sekiguchi thông báo.

– À, cái người này đây hả? – Mắt bác sĩ trưởng đang lướt qua trang giấy, dừng lại ở dòng ghi tên họ nạn nhân.

– Bị đánh vào mặt bằng một cái chai. Mất rất nhiều máu.

– Thế giấy bảo hiểm của hắn ổn cả chứ? – Bác sĩ trưởng quan tâm đến phương diện này của sự việc hơn.

– Dạ không rõ, nhưng người ta có ứng cho hắn ba mươi ngàn yên. – Câu này bà y tá trưởng nói với cái giọng như thể chính bà đã trả món tiền này. – Bệnh nhân đang ở trạng thái say cho nên phá phách rất dữ, phải nhốt vào nhà toilet cho đến khi hắn chịu yên…

– Trong toilet ư? – Bà Ritsuko kinh ngạc thốt lên.

– Phải, trong toilet phụ nữ. Ở phòng cấp cứu ấy.

– Ai trực?

– Bác sĩ Naoe.

– À, ra thế…

Bà Ritsuko cắn môi, cố giữ lại những lời cạnh khóe đang chực buột ra.

– Thế bệnh nhân bây giờ ở đâu?

– Hắn nằm ở phòng bệnh hạng ba trên tầng ba ấy. Hắn ngủ như chết.

– Hắn nằm đấy không có bạn bè gì chứ?

– Hắn nằm một mình.

– Phải dặn mọi người đừng cho bọn họ vào thăm hắn.

– Tôi đã dặn ở phòng tiếp nhận.

– Phẫu thuật tiến hành ra sao?

– Mặt bị đứt rất nặng, nhưng kết quả hoàn toàn khả quan.

Bà y tá trưởng thuật lại những chi tiết mà bà vừa nghe Noriko và Kaoru báo cáo sáng nay cứ như thể chính mắt bà trông thấy.

– À thế thì tốt.

– Thế nhưng dù sao tôi cũng không hiểu nổi, – Tsukuyo chêm thêm, – làm sao người ta lại có thể đem nhốt một bệnh nhân đang ra máu nhiều như vậy vào toilet! Dù cho người ta có say chăng nữa.

– Thế nhà toilet đã dọn dẹp lại chưa?

– Rồi ạ, đã rửa sạch máu. Nhưng điều phiền hà nhất không phải ở đấy. Hôm qua bạn bè hắn đã đến đây. Bọn họ rất công phẫn khi thấy bạn mình bị nhốt vào nhà xí.

– Rồi sao nữa?

– Bác sĩ Naoe đã nhanh chóng làm cho họ biết điều hơn.

Bác sĩ trưởng vốn không ưa những chuyện rầy rà. Ông muốn sống yên thân, không dính dấp vào những chuyện lôi thôi và chỉ lo lắng một điều: lợi ích của bản thân.

– Bọn họ chịu lép?

– Vâng. Nhưng sáng hôm nay có ai gọi điện đến phòng tiếp nhận. Một cú điện thoại khá lạ lùng…

– Thế à? Họ nói gì? – Giọng Yutaro có chiều lo lắng. Bà y tá trưởng đưa mắt rất nhanh nhìn sang hai bên và hạ giọng, nói thì thầm:

– Người gọi đến nói thế này: “Ở bệnh viện các ngài có những bác sĩ trực đêm mà lại say rượu đấy”.

– Sa-a-ao?! Say rượu à?

– Vâng. Nghe nói đâu như bác sĩ Naoe trong khi trực đêm đã uống ít nhiều… – Sau khi im lặng một lát để gây hiệu quả tâm lý, Tsukuyo nói tiếp: – Tôi đã đến chung cư gặp các cô nữ y tá, khi Shimura và Uno đã giao ban xong, và đã hỏi họ cặn kẽ. Shimura tuyên bố ngay rằng cô ta không biết gì hết, nhưng Kaoru Uno thì lại thừa nhận rằng “Có, hình như có uống chút ít”.

Tòa nhà chung cư nằm ở phía sau bệnh viện, trong một hẻm chật. Ngoài các cô y tá ra, còn có các cô thư ký và các anh lái xe ở đấy nữa.

– Tôi thấy hình như Shimura bao che cho Naoe. – Bà y tá trưởng ném về phía Yutaro một cái nhìn chứa đầy ý nghĩa.

– Người gọi điện thoại không nói gì thêm nữa à?

Yutaro vốn biết rất rõ rằng các bác sĩ hay tự cho phép mình uống rượu trong khi đang trực đêm, nhưng việc ấy xét tự bản thân nó không làm cho ông lo lắng bằng những hậu quả có thể xảy ra.

– Không. Người đó cắt máy ngay. Tôi nghĩ rằng bọn họ chỉ muốn cảnh cáo nhẹ. Lần đầu họ tự giới hạn ở đấy.

– Sao, lại còn một lần thứ hai nữa à? – Bác sĩ trưởng hoảng hốt.

– Không ạ. Ít nhất là cho đến nay thì chưa.

Lần này những thông báo của bà y tá trưởng không dựa vào những tin đồn, mà căn cứ vào những sự kiện xác thực hẳn hoi, nhưng Tsukuyo rõ ràng là có khuynh hướng phóng đại tầm quan trọng của những việc đã xảy ra.

– Dĩ nhiên là họ chẳng lấy gì làm hài lòng khi thấy bạn họ bị nhốt vào toilet như vậy.

Bác sĩ trưởng lặng thinh, hình như có ý khó chịu về cách nói của Tsukuyo, cho nên bà ta bèn quay sang bà Ritsuko tranh thủ sự đồng tình:

– Dù sao thì làm như thế cũng quá tàn nhẫn!

Bà Ritsuko gật đầu tán thành, và ngay phút ấy cánh cửa phòng văn thư mở ra không một tiếng động. Mọi người đều nhìn ra. Trên ngưỡng cửa, Naoe xuất hiện.

– À, bác sĩ. Mời bác sĩ vào, bác sĩ ngồi đây. – Viên quản lý nhanh nhẩu chào mời, tay chỉ cái đi văng bác sĩ trưởng đang ngồi.

– Chào bác sĩ. – Yutaro và Ritsuko cùng chào Naoe.

Naoe im lặng gật đầu và đi vào phòng.

– Vậy hôm nay bác sĩ trưởng sẽ không tiếp bệnh nhân à? – Bà y tá trưởng vội vã đổi đề tài. Bác sĩ trưởng đang mải nghĩ ngợi, không trả lời ngay.

– Có bệnh nhân nào được giới thiệu riêng không?

– Không ạ, cho đến nay chưa thấy ai.

– Tôi sẽ có mặt ở bệnh viện cho đến trưa. Nếu có ai đến tìm tôi thì cho tôi biết.

– Vâng ạ.

Bà y tá trưởng khúm núm cúi chào rồi len lén đi ra cửa. Tiếp theo, bà Ritsuko cũng lui sang phòng bên với cô con gái. Viên quản lý lại vùi đầu vào những giấy tờ sổ sách của ông ta.

– Đêm qua trực, chắc hôm nay bác sĩ mệt lắm?

Xét về thực chất, đối với các bác sĩ trong bệnh viện, bác sĩ trưởng chẳng qua là ông chủ, song đối với những người dưới quyền, ông ta bao giờ cũng nói chuyện một cách lễ độ rất mực. Số những người thích làm việc trong một bệnh viện tư – nhất là những bác sĩ giỏi – chẳng lấy gì làm nhiều, huống chi Naoe lại từng có một cương vị vững vàng trong trường đại học, cho nên bác sĩ trưởng rất trọng nể ông ta và khi nói năng với ông ta lại càng tỏ ra lễ độ hơn nữa.

Naoe nhún vai.

– Không ạ, không mệt lắm.

Sau một đêm mất ngủ, Naoe trông hốc hác và xanh xao hơn thường lệ. Vả chăng xưa nay Naoe đã có sẵn nước da như vậy – đó có lẽ là màu da bình thường của ông.

– Nghe nói đêm qua có một tên say rượu nào đấy được đưa tới đây phải không ạ?

– Vâng, mặt hắn bị đứt nhiều chỗ.

– Bác sĩ nhốt hắn vào nhà xí thật ư?

– Hắn phá phách dữ quá.

– Một ý rất hay! – Yutaro cười phá lên. Rồi như nhân thể nói qua, ông nhận xét: – Sau này nếu hắn biết, chắc hắn sẽ không lấy gì làm hài lòng. Mà đồng bọn của hắn cũng vậy.

– Chắc thế… – Naoe cười.

– Liệu có lôi thôi gì không?

– Khi nào hắn khỏi, ta sẽ cho ra viện, thế thôi. – Naoe thản nhiên đánh diêm châm thuốc hút. Quả thật không có cách gì tác động vào con người này.

Từ phòng bên Mikiko ghé sang hỏi:

– Naoe tiên sinh có dùng cà phê không ạ?

– Cám ơn, không cần.

– Thế thì tiên sinh dùng trà vậy…

– Đa tạ.

– Còn ba uống gì?

– Ừ thì rót luôn cho ba một chén.

Bác sĩ trưởng không nhắc đến câu chuyện bệnh nhân hôm qua nữa, và Naoe im lặng nhìn ra cửa sổ. Ánh sáng yếu ớt của một ngày cuối thu chiếu qua mấy tấm kính trong suốt. Từ bên phòng văn thư, bà Ritsuko đã quay trở lại và lễ phép gật đầu chào Naoe.

Bác sĩ trưởng rút một điếu thuốc rồi hỏi, sau một lát im lặng:

– Người ta có nói lại với tôi rằng bác sĩ có việc gì cần gặp tôi phải không?

Như thể chưa muốn bắt đầu ngay câu chuyện, Naoe đưa mắt nhìn quanh. Thấy vậy, Yutaro mời ông sang căn phòng bên cạnh, vốn được dùng làm nơi làm việc của bác sĩ trưởng. Ritsuko và cô con gái băn khoăn nhìn theo họ.

Cửa phòng vừa khép lại, Yutaro đã hỏi:

– Có chuyện gì xảy ra chăng?

– Ngài có biết tên Yoshizo Ishikura không?

– À à, có phải cụ già bị ung thư dạ dày ở bệnh viện của trường đại học chuyển sang không?

Yutaro nhớ lại câu chuyện sáng nay trên xe. Ritsuko có nói gì về ma túy…

– Ngài không quen riêng à?

– Không, – Gyoda nhún vai. – Thậm chí tôi cũng không nhớ ông ta là ai nữa.

– À nếu thế thì ổn cả, – Naoe lẩm bẩm rất khẽ như thể đang nói chuyện với chính mình.

– Thế chuyện gì?

– Ông cụ yêu cầu mổ… Ông cụ cứ nói chuyện ấy suốt ngày.

– Mổ ư? – Gyoda ngạc nhiên quay lại. – Nhưng đã có di căn rồi còn mổ làm gì? Chẳng có kết quả gì đâu. Chính vì thế mà bệnh viện trường đại học họ cho ông ta xuất viện.

– Nhưng ông cụ không biết điều đó.

– Phải, quả thật như vậy… – Yutaro trầm ngâm.

– Ở bên ấy có nói với ông cụ rằng mọi sự đều tốt lành, có thể ra viện. Thế nhưng bệnh tình mãi vẫn không thuyên giảm. Bây giờ ông cụ chỉ còn hy vọng vào phẫu thuật.

– Ông ta tưởng sau khi mổ sẽ đỡ chăng?

– Ông cụ tưởng mình bị loét dạ dày.

– Có đúng là xương sống đã bị tổn thương không?

– Khoang bụng và xương sống ở đoạn thắt lưng hình như đều bị tổn thương.

– Có mổ cũng không cắt đi được?

– Dĩ nhiên.

– Thế nếu cắt u chính đi thì sao? May ra có đỡ đi chút ít, trong một thời gian ngắn chăng?

– Không được, chỉ nặng thêm mà thôi. Các tế bào ung thư sau mổ thường bắt đầu phân ra rất nhanh, vả lại bản thân phẫu thuật sẽ làm cho cơ thể yếu đi và làm cho người bệnh chóng chết hơn. Cố kéo dài cuộc sống cho ông cụ là điều vô nghĩa lý.

Yutaro gật đầu. Những tri thức của ông trong lĩnh vực phẫu thuật dù sao cũng đủ để ông có thể đánh giá tình hình.

– Thế mà bác sĩ vẫn định mổ sao? – Ông nhìn Naoe, không hiểu.

– Tôi có nói là tôi định mổ đâu?

– Thế ra bác sĩ đã từ chối yêu cầu của ông cụ?

– Không. Tôi cũng không từ chối.

Bác sĩ trưởng đặt chén trà đã uống hết xuống bàn.

– Một khi bệnh nhân đã yêu cầu thì ta không có quyền từ chối. Nhưng sau một phẫu thuật lớn như vậy bệnh nhân sẽ không kéo được đến hai tháng đâu. Hơn nữa, lập tức sẽ rõ là cuộc phẫu thuật chỉ làm cho bệnh nhân nặng thêm. Điều đó không có lợi cho ta.

Bác sĩ trưởng gật đầu.

– Còn nếu bệnh nhân đã khẩn khoản như vậy mà ta vẫn từ chối, thì ông ta có thể sinh nghi và lo sợ một cách có hại cho bản thân.

– Thế thì biết làm thế nào? Ta sẽ giải thích cho ông cụ hiểu là ta không thấy cần mổ.

– Trong bệnh viện của trường đại học, khi họ phát hiện là cụ Ishikura bị ung thư, họ nói với ông cụ rằng đó chẳng qua là bệnh loét dạ dày, nhưng nên mổ thì hơn. Rồi sau đó, khi đã thấy rõ là di căn đã phát triển quá xa họ lại lập tức đổi giọng, nói với ông cụ là mọi sự đều tốt lắm rồi, thậm chí cũng chẳng cần mổ nữa. Thành thử bây giờ, ông cụ không còn hiểu ra sao nữa.

– Vậy thì còn có con đường thoát nào không?

Phải che giấu sự thật khủng khiếp, để mặc cho bệnh nhân chết một cái chết kéo dài như vậy thật không dễ chút nào. Trước đây Yutaro cũng đã mấy lần có dịp thể nghiệm những nỗi dằn vặt khủng khiếp trong những tình huống tương tự, nhưng những năm gần đây người ta thường chữa ung thư bằng phẫu thuật, và bây giờ cái việc đọc kinh cầu hồn đã được giao lại cho các bác sĩ phẫu thuật…

– Thế ý kiến người nhà ra sao?

– Họ nói là ta nên làm đúng yêu cầu ông cụ.

– Hừm… Một lời tuyên bố khá vô trách nhiệm.

– Bây giờ thì chẳng còn thiết gì nữa.

– Phả-ả-ải… tình thế thật gay go. – Bác sĩ trưởng tay chống cằm suy nghĩ miên man.

– Thế thì đấy, tôi đã nghĩ rất lâu về vấn đề này và đã đi đến kết luận rằng dù sao cứ mổ vẫn hơn.

Yutaro hoảng hốt khua hai bàn tay.

– Thế nếu ông cụ chết ngay thì sao?

Thậm chí ông ta còn toát mồ hôi ra: lúc bấy giờ các bệnh nhân đang nằm ở viện tha hồ hoảng sợ! Và nói chung, một kết quả như vậy khó lòng có thể củng cố uy tín của bệnh viện…

– Có thể mổ được, nhưng chỉ mổ cho có lệ thôi. Làm như vậy sẽ không chết khá nhanh đâu.

– Cụ thể bác sĩ đề nghị làm thế nào?

Naoe giụi tắt điếu thuốc lá.

– Laparotomie.

– Rạch da bụng à?

– Vâng. Chỉ rạch từ đây đến đây. – Naoe đưa mấy ngón tay dài vạch trên chiếc áo blouse trắng của ông một đường thẳng chạy suốt bụng. – Thật ra chỉ cần rạch lớp da bên ngoài là đủ nhưng đã rạch thì rạch hẳn. Tôi cũng muốn nhìn vào khoang bụng xem sao. Làm như vậy sẽ không có ảnh hưởng gì đến thể trạng của bệnh nhân; ngược lại ông cụ sẽ tưởng rằng người ta đã tiến hành một phẫu thuật thực sự cho mình.

Yutaro gật đầu và với tay lấy điếu thuốc lá nữa.

– Nhưng phẫu thuật sẽ xong quá nhanh. Liệu bệnh nhân có đoán ra điều gì chăng?

– Ta sẽ gây mê. Ta sẽ mổ ra, khâu lại rồi để cho bệnh nhân ngủ trên bàn mổ suốt thời gian còn lại. Ông ta sẽ không hay biết gì.

– Ừ thôi, một khi bác sĩ đã thấy như vậy là hơn thì…

– Sau một phẫu thuật như vậy không cần phải tiếp huyết thanh, nhưng ta vẫn cứ đặt bình tiếp.

– Sau đó ta sẽ cho bệnh nhân ăn uống ra sao?

– Cũng như sau khi mổ cắt dạ dày thật sự. Khoảng bốn năm ngày ta bắt bệnh nhân kiêng thật ngặt, sau đó chuyển sang khẩu phần bình thường. Tôi nghĩ rằng sẽ không có khó gì mà thuyết phục cho bệnh nhân nghĩ rằng mọi sự đều tốt lành.

– Nhưng nếu mọi sự diễn ra một cách quá suôn sẻ, có thể bệnh nhân sẽ sinh nghi chăng? – Yutaro chợt nảy ra ý nghi ngại.

– Không sao. Chỉ có lớp da và lớp trên của khoang bụng có thể có cảm giác đau, còn dạ dày và các cơ quan bên trong đều không có dây thần kinh thu nhận cảm giác. Nếu ông cụ cười hay cố nhấc người lên thì cũng sẽ thấy đau không kém gì sau một phẫu thuật thật sự.

Yutaro nhìn Naoe một cách thích thú rõ ràng.

– Vậy bao giờ bác sĩ định mổ cụ già?

– Có lẽ ngày kia, vào buổi chiều.

– Vào ngày thứ sáu à?

– Vâng. Có thể bệnh nhân sẽ xin hỏi ý kiến bác sĩ trưởng. Cần làm sao cho cách giải thích của ngài và của tôi trùng hợp nhau: Chúng ta đã quyết định mổ cắt một phần dạ dày. Tôi cần gặp ngài vì việc ấy.

– Rõ, – Yutaro gật đầu.

Kế hoạch của Naoe dĩ nhiên là hay nhưng bác sĩ trưởng chợt thấy hoang mang khó chịu.

– Thôi được… – Naoe lúc bấy giờ đang ngồi xếp chân chữ ngũ bỏ chân xuống rồi nhìn thẳng lại. – À nhân thể xin báo là tuần sau sẽ có Junko Hanajio đến nằm viện ta.

– Junko Hanajio? – Yutaro hỏi lại. Một cái tên quen thuộc… Không biết ông ta đã nghe ở đâu rồi?

– Một nữ ca sĩ.

– À-à! Phải rồi, dĩ nhiên… cô ấy sẽ nằm viện ta à?

Junko Hanajio, một nữ ca sĩ minh tinh chuyên hát những bài thuộc loại nhạc nhẹ, vừa mới nổi lên vào mùa hè năm trước một cách đột ngột và nhanh chóng. Công chúng thực sự phát điên lên vì nàng. Junko có đôi mắt đẹp hình hạnh nhân và cái miệng căng mọng, môi dưới hơi chìa ra phía trước, thường rung lên một cách rất dễ thương khi Junko hát. Ca sĩ K., cũng đi vào thời thượng cùng một lúc với Junko, được hoan nghênh trong đám thanh niên mới lớn, còn Junko thì chinh phục trái tim của giới đàn ông đứng tuổi. Năm nay nàng hai mươi mốt tuổi.

– Sao cố ấy phải nằm viện?

– Cô ấy muốn nạo thai.

– Ố-ồ.

Yutaro cười khẽ lên một tiếng. Ông ta rất thích Junko. Trong người thiếu nữ này có một thứ tì vết gì rất lạ, một dấu hiệu mơ hồ của sự hư hỏng, trụy lạc, có sức cám dỗ rất mạnh đối với những người đàn ông đứng đắn bệ vệ.

– Thủ phạm là ai?

– Cái đó thì tôi không biết.

– Tại sao lại đúng vào viện ta? Có ai gửi gắm cô ta cho bác sĩ chăng?

– Vâng, một người bạn học cũ của tôi hồi còn ở trường y. Anh ta quen thân với Junko. Ông bầu này có yêu cầu anh ta dàn xếp công chuyện: cần một bệnh viện tư thật tốt và dĩ nhiên là cần bí mật.

– Ra thế đấy… – Yutaro buông một tiếng thở dài và lại nhìn Naoe một cách thích thú. – Bác sĩ đã khám cô ta chưa?

– Hôm qua.

– Thế à? Cô ấy đến đây à?

– Vâng. Đeo kính râm và ăn mặc rất kín đáo để đừng ai nhận ra.

– Junko Hanajio có phải là tên thật của cô ta không?

– Không, ngoài đời cô ta tên là Akiko Yamague.

– Một cái tên khá tầm thường.

– Cô ấy chỉ có thể ở đây được một ngày. Cô ấy yêu cầu xếp cô vào phòng bệnh nhân tốt nhất. Căn phòng ở tầng sáu ấy.

Căn phòng thượng hảo hạng đặc biệt ấy giá mười lăm ngàn yên một ngày – cũng chẳng phải là quá đắt khi cần giữ bí mật…

– Chính bác sĩ sẽ làm chứ?

– Vâng. Ông bầu của cô ta đã thân hành đến yêu cầu tôi.

– Cũng có phần đáng sợ nhỉ?…

Trong cái giọng thông cảm vờ vịt của bác sĩ trưởng có thể nghe thấy những âm sắc của một lòng ghen tị không giấu giếm.

– Trong thời gian cô ấy còn ở đây, bác sĩ cho tôi xem mặt qua một lần nhé.

– Xin tùy ý.

– Hãy còn trẻ thế, cần gì…

– Chẳng qua cô ấy không may.

– Không may ư?

– Trong giới họ, người ta nhìn cái gì cũng đơn giản. Nhưng không nên mất bình tĩnh. Thế mà cô ta đã quá bồng bột, và bây giờ phải trả giá… Cô ấy đến đây vào thứ tư là tiện cho cô ấy hơn cả. Cô ấy yêu cầu làm sao cho mọi thứ đều sẵn sàng vào ngày ấy.

– Phải, phải, dĩ nhiên.

– Nhưng chuyện này chỉ chúng ta biết với nhau thôi nhé.

– Nhất định rồi.

Naoe đứng dậy định cáo lui, nhưng Yutaro giơ tay cản lại.

– Bác sĩ làm ơn coi hộ, sao cho cái thằng say rượu kia đừng sinh chuyện lôi thôi.

– Xin bác sĩ trưởng yên tâm.

Naoe cúi chào rồi ra khỏi phòng.

Bình luận