Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đèn Không Hắt Bóng

Chương VII

Tác giả: Watanabe Junichi

BA GIỜ CHIỀU, Yutaro Gyoda ra khỏi bệnh viện. Ông chuẩn bị đến Ban bảo vệ môi trường để lấy những tài liệu về một số vấn đề ông đang quan tâm.

– Bao giờ ông về nhà? – Ritsuko hỏi khi tiễn chồng ra xe hơi.

– Có thể sẽ phải ăn cơm tối với họ, cho nên có lẽ tôi sẽ về muộn một chút.

– Tức độ chín mười giờ chứ gì?

– Không biết nữa, – Yutaro lúng búng. – Còn tùy.

– Thế ông sẽ ăn tối với ai? Chắc mấy người ở Ban chứ gì?

Yutaro sốt ruột ra mặt.

– Thôi được rồi. Tôi sẽ cố về sớm.

Ông ngồi lên xe và vẫy tay từ giã vợ.

Nomura, người lái xe của Yutaro, năm nay hai mươi bảy tuổi. Ở bệnh viện Oriental anh làm việc đã gần ba năm và am hiểu tất cả những công chuyện ở đây, trong đó có cả những chuyện thuộc đời tư của ông chủ.

– Ra tòa thị chính ạ? – Anh ta hỏi trong khi cho xe chuyển bánh.

Yutaro gật. Họ đi về phía trung tâm dọc theo đường Aoyama. Cũng như thường lệ, dòng xe cộ nối đuôi nhau đi rất chậm, thỉnh thoảng lại dừng lại hồi lâu dưới bầu trời u ám thấp lè tè. Yutaro rút trong túi ra một cuốn sổ ghi và vừa nhìn đồng hồ vừa ghi chép cái gì không rõ. Khi họ đến ngã tư Miyake Jaka, đồng hồ đã chỉ ba giờ rưỡi.

– Chỉ độ hai mươi phút tôi sẽ xuống, thành thử anh cứ đợi ở đây.

– Rõ, – Nomura đáp, mắt nhìn thẳng phía trước.

***

Yutaro vào tòa thị chính đúng hai mươi phút như ông đã nói. Đi rất nhanh ra xe hơi, ông bước vào, buông phịch người xuống ghế.

– Bây giờ đi đâu?

– Ờ ờ!… – Yutaro rút khăn mùi soa, và mặc dầu trên trán ông chẳng có một giọt mồ hôi nào, ông cũng lau thật kỹ.

– Đến trạm Ebisu nhé?

Nomura lặng lẽ ấn lên bàn đạp.

– Tháng mười một mà nắng thế này! Thật là trái tiết… – Yutaro nói, giọng cầu cạnh – Trời u ám thế này là hay xảy ra tai nạn lắm đây…

– Có lẽ thế.

Những câu trả lời của Nomura không lấy gì làm sốt sắng. Yutaro thì cứ phút phút lại nhìn đồng hồ. Khi họ đã qua phố Tegenji và đến gần khu Ebisu thì đã bốn giờ rưỡi.

– Nhà số một chứ?

– Phải, phải.

Con đường đi ngang ngân hàng vượt qua hai ngã tư rồi dần dần lên dốc. Trên đỉnh dốc có một ngôi biệt thự. Mái nhà màu xanh tươi đặt trên những bức tường trắng xóa, mái hiên có dãy bao lơn sơn đen. Như giọng văn quảng cáo thường nói, đây là một ngôi nhà “xây theo phong cách Bắc Âu”. Xe dừng lại trước cửa chính.

– Cám ơn nhé! – Yutaro giúi vào tay anh lái xe một tờ giấy ba ngàn yên trong khi len ra cửa. – Này cầm lấy.

– Thôi ạ! Ông làm gì thế…

– Cầm đi, cầm đi! – Anh lái xe ngơ ngác nhìn tờ giấy bạc rơi xuống ghế bên cạnh anh. – Tôi bảo là cầm đi mà! Tôi cần nhờ anh một việc. – Yutaro nháy mắt có vẻ ngụ nhiều ý nghĩa, ra khỏi xe và đi về phía khung cửa chính trang trí bằng gạch men nhiều màu.

Trên cánh cửa mang số 818 có dòng chữ đề họ “Uegusan”. Yutaro bấm chuông và đứng im chờ đợi.

Bên kia cánh cửa rõ ràng là người ta đã nghe thấy tiếng chuông, nhưng hình như chẳng vội gì ra mở cửa. Yutaro bấm chuông một lần nữa và ghé mắt vào cái lỗ tròn tròn bằng đồng xu trên cánh cửa nhìn vào trong.

Vừa lúc ấy sau cánh cửa vang lên một giọng nói phụ nữ.

– Ai đấy?

– Anh đây.

Có tiếng chìa khóa vặn lách cách trong ổ rồi cánh cửa mở ra.

– À à, papa!

Tóc người phụ nữ chải túm lên phía trên. Tay cô ta ép lên ngực để giữ hai tà áo choàng không cài khuy.

– Thật bất ngờ.

– Thế nào, em đang tắm à?

– Vâng. – Người đàn bà để Yutaro bước vào rồi đóng cửa lại. – Tại sao đến đột ngột thế?

– Thích đến thì đến thôi.

Yutaro cởi áo khoác, ngờ vực nhìn quanh. Những đồ đạc thông thường của một phòng khách, một dàn máy stereo, một chiếc máy thu hình. Bên phải, sau bức màn, là gian bếp. Tận cuối phòng còn có một buồng nữa rất nhỏ bày biện theo phong cách Nhật Bản. Bên trái gian bếp là phòng tắm. Tòa nhà mới xây cách đây nửa năm, tương đối còn trắng muốt. Căn hộ nhỏ này sạch sẽ tinh tươm, cũng như bất cứ trong căn nhà nào mà chủ nhà là một người đàn bà.

– Nếu định ghé thì ít ra cũng gọi điện thoại cho người ta biết chứ.

– Đôi khi đến bất thình lình cũng có ích.

– Ô hô! Papa nghi ngờ rồi chăng?

Yutaro ôm lấy cái thân hình phụ nữ hở hang chỉ mặc chiếc áo choàng mỏng.

– Buông ra! Em đang tắm dở mà!

Cô gái cố vùng ra, nhưng nhỏ bé và mảnh khảnh thế kia, cô ta làm sao chống cự nổi Yutaro. Ôm gọn cô gái trong tay, ông bế cô ta vào gian buồng nhỏ, ném lên giường. Làn da còn ướt tỏa ra một hơi ấm dịu dàng, làm Yutaro không còn chút tự chủ nào nữa.

***

– …Hứ! Người đâu mà tởm! – Vừa thở hổn hển, cô gái vừa nhổm dậy, bỏ chân xuống đất.

Yutaro mỏi mệt và thỏa thuê nhìn theo cô ta qua đôi mí mắt lim dim.

– Nước trong buồng tắm chắc nguội hết rồi còn gì!

– Thì vặn thêm nước nóng.

– Thế thì lâu chết!

Cô gái vừa càu nhàu vừa đi vào buồng tắm. Một phút sau cô quát vọng ra:

– Thế papa không tắm à?

– Em tắm trước đi, Mayumi ạ.

– Ừ đúng đấy, – cô ta cười ha hả, – chứ không thì papa to béo thế kia, nước tràn ra nhà mất một nửa còn gì!

Mayumi là cái tên chỉ dùng ở quán rượu Aronica ở khu Ginza, nơi cô làm việc. Tên thật của cô Machiko – Machiko Uegusan, nhưng Yutaro thích gọi cô là Mayumi hơn.

Họ quen nhau cách đây hai năm ở quán cà phê Noriko, hồi cô còn làm việc ở đấy và nửa năm sau Yutaro bắt đầu bao hẳn cô ta.

Mayumi mới hai mươi ba tuổi, còn Yutaro thì đã quá ngũ tuần, nhưng túi tiền của Yutaro hoàn toàn có thể bù lại cho Mayumi sự chênh lệch lớn về tuổi tác này. Còn Yutaro thì tuổi càng cao lại càng thích phụ nữ trẻ. Thêm vào đấy Mayumi với vẻ đẹp trang nhã, với cái thân hình rắn chắc, với cái mũi hơi hếch, hoàn toàn hợp với khẩu vị của ông. Nhược điểm duy nhất – nếu có thể coi đó là một nhược điểm – là ở chỗ Mayumi vừa đúng tuổi con gái Yutaro.

Khi Mayumi đã ra khỏi buồng tắm và rót bia ra uống thì đã gần sáu giờ.

– Thôi chết! Em muộn mất!

Mayumi ngồi xổm xuống trên cái đệm đặt trước gương và bắt đầu vẽ mắt.

– Hôm nay em phải làm việc à?

– Vâng. Thế papa rỗi à?

– Không. Sau bảy giờ anh phải gặp một người ở tòa thị chính.

Mayumi vừa ngắm mình trong gương vừa gật đầu.

– Nhưng cần gì đến quán cà phê trước tám giờ?

– Em phải đến mỹ viện chậm nhất là sáu giờ rưỡi.

– Tiếc nhỉ.

– Sau đó lại phải ăn tối, thành thử vừa sát tám giờ.

– Hay ta ăn tối với nhau đi?

Mayumi ngẫm nghĩ.

– Anh đãi mà.

– Thật không? Thế nếu ma đam Ritsuko biết rồi làm toáng lên thì sao?

– Không biết đâu.

– Nhỡ bà ấy sinh nghi thì sao? Nghĩ mà sợ.

Mayumi đưa cái bông phấn lên hai má và nhăn mặt ra chiều sợ hãi.

– Sao, em nhìn thấy bà ấy rồi à?

– Papa không nhớ sao? Hôm ấy em bị sái chân, phải vào bệnh viện chiếu điện ấy mà!

Yutaro gật đầu.

– Ấy đấy. Hôm ấy em thấy trong hành lang có một bà đang nói chuyện với một cô y tá. Bỗng có một nhân viên nào đấy chạy lại gọi: “Thưa bà, thưa bà!”.

– Ra thế…

– Papa chọn giỏi thật! Người đẹp thế kia ai dám bảo là đã bốn tám.

– Em lại còn biết tuổi bà ấy à?

– Dĩ nhiên, papa nói với em chứ ai.

– Thế à?… – Yutaro phì cười. Ông ta đang mặc áo quần lót ngồi uống nốt cốc bia thứ hai.

– Chỉ có điều…

– “Chỉ có điều” gì?

– Chỉ có điều mặt bà ấy hơi khùng. Chắc bà ấy hơi loạn thần kinh.

Mayumi ngắm nhìn mình trong gương một lát rồi thè lưỡi ra.

– Em thấy thế à?

– Papa không bằng lòng ư?

– Ồ không, có gì đâu.

– Nói chung, không hiểu tại sao em cứ có cảm giác như thế.

Mayumi nhún vai rồi bắt đầu dán lông mi giả. Yutaro đứng dậy cài áo sơ mi. Trang điểm xong, Mayumi bơm nước hoa rồi quay về phía Yutaro.

– Em muốn hỏi ý kiến papa một chút…

– Về việc gì thế? – Ông vừa hỏi vừa thắt chiếc cà vạt trên cái cổ béo phị.

– Em sắp tròn hai mươi bốn tuổi…

Yutaro băn khoăn nhìn cô.

– Em không muốn cứ mãi mãi làm cô gái bán bar!

– Nếu em muốn đi khỏi nơi ấy, anh không có gì phản đối.

– Vâng. Nhưng vấn đề không phải ở đấy. Không phải chỉ muốn đi, em còn muốn làm bà chủ, muốn có hiệu cà phê của chính em cơ.

– Hừm… Ở khu Ginza chứ gì?

– Dĩ nhiên.

– Mới hăm bốn mà đã làm bà chủ… có sớm quá chăng?

– Em có đòi hiệu cà phê lớn đâu. Chỉ cần một cái bar nho nhỏ, một quầy thôi cũng được, không có bàn con.

– Tìm được một cái bar nho nhỏ ở khu Ginje cũng chẳng dễ gì đâu.

– Đường Namiki, phường tám. Hiện đang rao bán một hiệu cà phê rất dễ thương.

– Việc gì phải vội thế? – Yutaro nhăn mặt. Lúc này ông đã thắt xong cà vạt.

– Thế tức là papa từ chối à?

– Tự dưng nghĩ ra những chuyện không đâu, thật điên rồ!

Mayumi phì cười.

– Chẳng có gì mà cười!

– Đồ keo kiệt!…

Mayumi quay ngoắt đi. Bộ đồ trắng bó sát vào người cô, nhất là cặp đùi.

– Sẽ mua quán cà phê cho em, nhưng chỉ khi nào anh đã hoàn thành một việc.

– Một việc à? Việc gì thế? – Cô tò mò hỏi, trong khi luồn qua đầu chiếc áo dài crepe trắng như tuyết.

– Anh đã quyết định xây một bệnh viện mới.

– Ố ồ! Ở đâu?

– Ở khu Nakameguro.

– Gần sát nhà em!

– Nhưng hiện thời mới chỉ là dự án, anh chưa nói với ai.

– Chúa thật!

Trong chiếc áo dài crepe trắng tinh, tóc chải cẩn thận, Mayumi trông trang nhã và tinh tế một cách bất ngờ.

– Bệnh viện có lớn không?

– Chừng bốn mươi giường.

Gyoda cài khuy quần và bắt đầu chải tóc.

– Thế nghĩa là cái bệnh viện hiện nay thu nhập rất khá phải không?

– Thu nhập gì! – Ông ta nhăn mặt. – Anh phải lấy tiền tín dụng mà xây.

– Thế nghĩa là mấy thằng cha keo kiệt ở nhà băng cuối cùng cũng vui lòng mở hầu bao à?

Yutaro vuốt phẳng mái tóc, mặc áo vét tông vào và cũng biến thành một quý ông hào hoa phong nhã. Bây giờ thì khó lòng có ai đoán được những trò điên rồ vừa qua của ông trên trường tình ái.

– Hiện nay thì đó chỉ là những dự án.

– Thế papa định làm gì với bệnh viện Oriental?

– Cứ để nó đấy thôi. Nhưng nếu anh xây được bệnh viện mới, thì ở đấy sẽ có những phòng thượng hạng và chỉ nhận những người trả tiền mặt chứ không phải nhận theo giấy bảo hiểm.

– Nhưng ở bệnh viện Oriental thì ngay bây giờ cũng đã có những phòng thượng hạng giá mỗi ngày mười lăm ngàn yên.

– Đúng thế, nhưng cũng có cả những phòng công cộng trả tiền theo giấy bảo hiểm.

– Chẳng lẽ như vậy không tốt sao?

– Không phải là không tốt… Chẳng qua khi có ai nằm lâu trong bệnh viện thì các bệnh nhân khác bắt đầu nghiêng ngó.

– Có lẽ thế thật.

Mayumi rời tấm gương ra ngồi cạnh Yutaro.

– Thế nếu em ốm, papa sẽ cho em nằm phòng thượng hạng chứ? – Cái mũi hếch xinh xinh của Mayumi gần như giúi vào mặt Yutaro. – Thế nào?

– Có thể.

– Thật là vô tình!

– Không phải đâu.

– Thật đấy, em mà gặp phải tai nạn thì thật khốn khổ! Papa sẽ chẳng lo gì cho em. – Mayumi cười khúc khích. – Chứ còn gì nữa, chăm các bệnh nhân giàu vẫn hay hơn…

– Này, chuyện này đừng nói ra với ai nhé. – Yutaro uống nốt cốc bia. – Phòng thì sang trọng mà chẳng có ai nằm. Chả ra cái nghĩa lý gì.

– Papa cứ cho người ta nằm nạo thai, – Mayumi khuyên – Món này thì ai ai cũng phải trả tiền mặt. Thu hoạch sẽ được đảm bảo.

– Nhưng lấy đâu ra những bác sĩ giỏi?

– Cái ông bác sĩ khám em hôm trước mà không giỏi ư?

– Em nói ai thế?

– Cái ông cao cao, trông hấp dẫn lạ lùng ấy…

– Naoe ấy à?…

– Đúng rồi! Ông ấy đấy.

– Sao, đã khắc sâu vào tâm khảm rồi kia à?

– Ôi chao, thôi đừng nói nữa. Ông ấy vừa chạm vào người em một cái là em đã lịm đi rồi! – Mayumi ép hai tay lên ngực, làm như thể sắp ngất xỉu đến nơi. – Đẹp trai, trang nhã… mà cái áo blouse trắng ông ta mặc mới hợp làm sao!…

– Đó là một bác sĩ rất lành nghề.

– Vừa trông thấy một cái em đã biết ngay mà!

– Thôi đừng nói phét.

– Thật một trăm phần trăm đấy mà! Chỉ có điều ông ta ít nói dễ sợ, mà lại lạnh như băng ấy, đến rùng mình!

– Quả đúng như thế…

– Trong ông ta có cái gì làm cho người ta phát sợ.

– Một Nemuri Kyosiro[1] tái thế…

– Đấy đấy! Nemuri Kyosiro mặc áo blouse trắng. Thế nhưng em vẫn nằm mơ thấy gặp ông ta! Thôi, – Mayumi mỉm cười, – bây giờ ta đi đâu ăn tối đi!

– Em hôm nay hư lắm đấy nhé. Thôi được, ta đi đi.

Gyoda đứng dậy cầm áo khoác lên.

***

Tối hôm ấy bác sĩ Kobashi trực. Trong phòng khám ngồi đối diện với anh là Jiro Toda.

Đã quá năm giờ từ lâu, phòng cấp cứu vắng tanh. Trong bệnh viện chỉ còn Kobashi và Akiko Takagi ở lại, nếu không kể cô nữ y tá Midori Tanaka vì phải giúp đưa bữa ăn chiều cho bệnh nhân nên còn nán lại trên các phòng nằm.

– Họ nói với anh từ bao giờ? – Kobashi xoay ghế về phía người bệnh. Chiếc ghế khẽ két lên một tiếng.

– Tối hôm qua.

Đầu và mắt phải của Jiro Toda lấp sau một lớp băng dày đặc.

– Anh không nhầm đấy chứ? Đúng là bà y tá trưởng chứ?

– Dĩ nhiên. Bà ấy gọi tôi ra hành lang và nói chuyện rất khẽ để không ai nghe thấy.

– Anh kể những điều thật khó nghe, – Kobashi cau mày và im bặt.

Jiro Toda chính là tên du đãng bị thương ở quán rượu hôm trước. Hắn nằm viện đã được bốn ngày. Máu không còn chảy nữa, và vết thương đang dần dần khỏi, nhưng cho đến bây giờ mỗi khi đi, Toda vẫn còn cảm thấy hơi chóng mặt và đau đầu. Ba vết sẹo sâu cắt ngang trán và má bên phải có những chỗ mưng mủ, và khi nào Toda mấp máy đôi môi, cảm giác đau làm cho mặt hắn giật giật. Hắn đã mất nhiều máu cho nên cần phải ở lại bệnh viện ít nhất là năm ngày nữa cho đến khi nào tháo chỉ khâu, nhưng tối qua bà y tá trưởng bỗng dưng bảo hắn chuẩn bị xuất viện.

– Khi họ chở tôi đến đây, họ chỉ nộp có ba mươi ngàn yên. Dĩ nhiên tôi hiểu số tiền này chẳng bao lâu sẽ hết, nhưng… – Toda nói rất khẽ, phải chú ý lắm mới nghe được. Những ai đã từng trông thấy Toda trong cái đêm đáng ghi nhớ ấy sẽ không thể nào tin được rằng giọng hắn có thể yếu ớt như vậy. – Thế nhưng tôi vẫn nghĩ người ta sẽ còn giữ tôi nằm lại… Thế ra số tiền ba mươi ngàn yên ấy đã hết rồi ư?

– Sở dĩ như vậy là vì người ta đưa anh nằm vào loại phòng tốn ba ngàn yên một ngày, – Akiko phân trần như thế để tự thanh minh.

– Mãi hôm qua tôi mới được nghe điều đó lần đầu!

– Ngày hôm ấy trong số tất cả các phòng còn chỗ, chỉ có phòng anh nằm là rẻ tiền nhất.

– Hôm ấy lẽ tự nhiên là tôi không thể nghĩ gì.

– Anh không đăng ký bảo hiểm phòng khi đau ốm cho nên mới đến nông nỗi này.

– Tôi xin lỗi…

– Ngoài tiền giường ra, còn phải tính tổn phí phẫu thuật và tiền thuốc men, – Akiko lại xen vào câu chuyện.

– Nhưng nói chuyện tiền bạc ở đây làm gì?! – Kobashi đột nhiên nổi giận. – Bảo hiểm là cái quái gì?! Giá tiền phòng có nghĩa lý gì?!

Akiko sợ hãi im bặt.

– Có tiền hay không có tiền! Chẳng lẽ chuyện đó lại có tác dụng quyết định đối với việc nhập viện hay xuất viện của bệnh nhân? Chỉ có thể có một tiêu chuẩn duy nhất: tình trạng của bệnh nhân! – Cũng như thường lệ những lúc nổi giận, hai bên mép Kobashi run lên. – Thế mà trong bệnh viện này lúc nào cũng chỉ toàn nghe nói tiền, tiền!…

Để tự kiềm chế, Kobashi nắm chặt hai tay và nhìn trừng trừng vào khoảng không.

Kinh hãi trước cơn giận của Kobashi, Akiko và Toda lặng thinh. Cuối cùng Toda nói, vẻ như người biết lỗi.

– Hôm ấy tôi không có tiền, thế mà tôi đã hành động dại dột biết chừng nào… Tôi đã gây ra cuộc cãi vã ngu xuẩn ấy…

Kobashi im lặng.

– Khi quá chén, tôi không biết tôi làm gì nữa…

– Bây giờ nói chuyện ấy cũng muộn quá rồi.

Toda lại cúi mái đầu băng bó xuống.

– Cái bà y tá trưởng ấy thật! – Kobashi bực bội thốt lên.

– Bà ấy chẳng có lỗi gì. Đây là lỗi của tôi. Tôi đã không trả tiền…

– Anh cứ đọc kinh sám hối gì thế? Anh muốn được người ta tống anh ra ngoài lắm phải không?

– Dạ không! Sao bác sĩ nói thế? – Toda hoảng hốt chống chế.

– Thế thì đừng nói bậy.

– Vâng ạ.

– Anh chưa khỏi đâu. Các vết thương đang mưng mủ, anh còn buồn nôn, còn đau đầu, có đúng không?

– Đúng ạ.

– Anh phải nghĩ cho kỹ đi.

– Nhưng còn biết làm thế nào được?

Kobashi tay bứt rứt rút ra một điếu thuốc lá. Quả nhiên, còn biết làm thế nào? Anh mắng Toda nhưng bản thân anh cũng chẳng nghĩ ra được một cách gì…

Akiko lấy bao diêm đặt cạnh nồi diệt khuẩn, để trước mặt Kobashi.

– Bây giờ anh có bao nhiêu tiền?

– Độ năm sáu ngàn.

– Năm sáu ngàn… – Kobashi lẩm bẩm, vẻ trầm ngâm, tay đưa que diêm lên châm điếu thuốc lá. – Bình thường anh làm gì?

– Tôi chơi nhạc trong dàn nhạc nhẹ.

– Ở quán rượu à?

– Đại loại như thế…

– Còn những người đến bệnh viện với anh, họ cũng ở trong dàn nhạc?

– Nói chung là thế.

Những câu trả lời của hắn khá mơ hồ. Một người chơi nhạc nhẹ… Thế mà các cô y tá lại nói rằng những tên đến thăm hắn đều là những tên cướp thực thụ. Thành thử câu chuyện nhạc nhẹ này… Khó tin lắm.

– Anh không thể mượn thêm các bạn được sao?

– Ờ ờ ờ, họ… tôi… tôi… – Toda nói lúng búng rồi im bặt.

Các bạn hắn đến bệnh viện cả thảy hai lần, vào những ngày đầu, rồi sau đó chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.

– Anh có gia đình chứ?

– Không.

– Thế còn bố mẹ?

– Ở rất xa…

– Xa thì xa nhưng vẫn có chứ?

Toda gật đầu.

– Anh có thể xin họ được không?

Toda nghẹn ngào lẩm bẩm cái gì không rõ, và đưa tay lên bưng lấy khuôn mặt quấn băng.

– Tiên sinh, – Akiko lên tiếng. – Thế còn chế độ cứu trợ người túng thiếu thì sao ạ?… Có lẽ thử xin trợ cấp của Nhà nước chăng?…

– Tôi đã nghĩ đến điều ấy. Họ sẽ không cấp ngay đâu. Dù họ có chuẩn y thì thủ tục vẫn chiếm không ít thì giờ, và rốt cuộc phải ba tháng sau là ít, bệnh viện mới nhận được tiền.

– Nếu anh ta không có tiền mặt thật, thì không còn cách nào nữa ư?

– Rốt cuộc là như thế, – Kobashi xác nhận, vẻ mặt lẩm bẩm. – Tôi không tin rằng những kẻ keo kiệt kia bằng lòng đợi ba bốn tháng.

Ở bệnh viện Oriental người ta thường tránh những bệnh nhân trả viện phí bằng tiền trợ cấp. Những khi vẫn cứ phải tiếp xúc với những bệnh nhân như vậy thì người ta tìm cách giải quyết sao cho họ đi thật nhanh…

– Bố mẹ anh sống ở đâu?…

– Ở Miyada.

– Ừ, cũng xa thật. Nhưng nếu viết thư xin ngay thì sao…? Dĩ nhiên ông bà sẽ ngạc nhiên, vì mọi việc xảy ra đột ngột quá. Nhưng đây là vấn đề sức khỏe của anh. Ông bà sẽ không từ chối đâu!

Toda gật đầu, rồi lại đưa hai tay bưng khuôn mặt quấn băng.

– Anh sẽ nằm đây thêm bốn ngày nữa, nhiều nhất là năm ngày; nếu ông bà gởi độ ba mươi ngàn yên thì mọi việc sẽ êm xuôi. Rồi sau anh sẽ gửi trả lại. Anh sẽ ra viện và sẽ làm việc để kiếm tiền.

– Nhưng bà y tá trưởng đã quyết định cho anh ta xuất viện từ ngày mai. Dù anh ta có xin bố mẹ được nữa thì vẫn quá muộn. – Akiko lại xen vào câu chuyện.

– Thế thì đã sao? Tôi sẽ yêu cầu bà ta đợi một chút.

– Vấn đề không phải là bà y tá trưởng. Sau lưng bà còn có đích thân bác sĩ trưởng…

– Bác sĩ trưởng ư? Nhổ toẹt vào!

– Tiên sinh! Hãy cẩn thận…

– Cẩn thận à? Tại sao? Tôi chỉ muốn làm những gì cần làm.

– Nhưng bệnh nhân quả thật là có lỗi. Anh ta không trả tiền điều trị…

– Một người thầy thuốc không được nghĩ đến tiền! Bổn phận của hắn là chữa bệnh một cách tận tình.

– Nhưng trong bệnh viện tư thì như thế không được.

– Cô thay lòng đổi dạ từ bao giờ thế?

– Thay lòng…? – Mặt Akiko như hóa đá. – Chẳng qua em cho rằng không thể cái gì cũng đổ lỗi cho một mình bác sĩ trưởng. Ông ấy không đến nỗi xấu như thế.

– Không, rất xấu. Ông ta chẳng nghèo một chút nào, thế mà vẫn cố vắt cái bệnh viện này ra cho được thật nhiều lợi nhuận. Ông ta đã biến y học thành phương tiện làm giàu. Theo cô như thế là bình thường à?

– Tiên sinh, trước mặt bệnh nhân… – Akiko đưa mắt chỉ Toda.

Kobashi, dường như thể mới nhìn hắn lần đầu, im lặng. Anh thấy ngượng. Bới đống quần áo bẩn lên, mà lại trước mặt bệnh nhân…

– Dù có thế nào… – Kobashi cố thở lại cho đều, – anh cũng cứ nên viết thư ngay cho ba mẹ anh.

– Vâng ạ.

– Nếu bác sĩ trưởng có giục tiền thì chính tôi sẽ cho anh vay.

– Tiên sinh!… – Akiko thốt lên, giọng trách móc.

– Không sao đâu. Số tiền ấy sẽ không làm cho tôi túng quẫn quá đâu.

Toda cúi đầu rất thấp, thấp đến nỗi có thể trông thấy mớ tóc buột ra ngoài băng ở phía sau gáy.

– Nào thôi, bình tĩnh lại đi.

Trong tâm hồn Kobashi thấy nhẹ nhõm và vui mừng, anh làm việc đã đến năm thứ ba, nhưng hôm nay là lần đầu anh thực sự cảm thấy mình là một người thầy thuốc. Akiko nhìn anh trong một nỗi kinh ngạc thầm lặng.

– Anh không nên ngồi lâu quá, lại bắt đầu chóng mặt cho mà xem.

– Thế… – Toda từ từ ngẩng đầu lên. – Thế thì không cần nói gì với bác sĩ trưởng nữa ạ?

– Bác sĩ trưởng nào? Bác sĩ Naoe ấy à? Thế anh có nói gì với ông ấy à?

– Vâng, sáng nay, sau giờ thăm bệnh nhân. Tôi có hỏi ông…

– Như vừa hỏi tôi chứ gì?

– Vâng.

– Thế ông ta trả lời anh thế nào?

– Ông ấy bảo là phải ra viện thôi.

– Ra viện?!

Toda gật đầu.

– Ông ấy nói: “Phải ra viện thôi”, có đúng thế không? – Kobashi không dám tin ở tai mình nữa.

– Đúng ạ.

– Thật là ngu xuẩn! Nhưng anh làm sao ra đường, đi giữa đám đông được. Một khi người ta chóng mặt. Naoe phải hiểu điều đó chứ!

– Tiên sinh!… – Akiko lại nhắc nhở anh.

– Bác sĩ Naoe viết trong bản kết luận rằng vết thương hãy còn đau, nhưng có thể chữa ngoại trú được.

– Chẳng lẽ ông ta lại có thể viết như vậy… Nếu bác sĩ trưởng nói như vậy thì còn khả thứ, chứ nếu là Naoe thì không thể tưởng tượng được!

– Chế độ chữa ngoại trú không thể dùng cho anh ta thật sao? – Akiko hỏi.

– Tuyệt đối không. Vả lại chính Naoe cũng đã nói rằng Toda phải nằm viện ít nhất là hai tuần.

– Nhưng bây giờ ông ấy khẳng định rằng Toda có thể ra viện đấy thôi!

– Ông ấy nói gì kệ ông ấy! Thực chất là nếu cho Toda ra viện bây giờ thì quá trình hồi phục sẽ kéo dài. – Dường như Kobashi tự biện luận với mình. – Trong bệnh viện này có những bệnh nhân vẫn còn nhẹ hơn nhiều mà vẫn được nằm. Những bệnh nhân như thế thì giữ lại, còn Toda thì tống đi: thử hỏi như thế có đúng không?

Toda tiếp tục nhìn xuống đất. Đầu quấn băng gần kín hết, hắn trông còn trẻ hơn cả cái tuổi hai mươi lăm của hắn – một cậu bé bơ vơ tội nghiệp.

– Nói chung tôi đã rõ hết rồi. Anh cứ tin ở tôi. Hôm nay anh có thể ngủ yên.

– Cám ơn bác sĩ. Bác sĩ tha lỗi cho tôi…

Toda đứng dậy, cúi chào và ra khỏi phòng khám.

***

Khi cánh cửa đã đóng lại và những tiếng bước chân ngoài hành lang đã im hẳn, Akiko quay sang phía Kobashi.

– Sao anh có thể ăn nói như vậy?

– Những điều tôi nói đều đúng, đúng từng chữ một.

– Đúng thì đúng. Nhưng cái anh bệnh nhân này rất kỳ quặc.

– Tại sao?

– Trẻ thế mà không có việc làm thường xuyên, chỉ đi lang thang, kết bè với những tên rất khả nghi… Em thấy chẳng ưa hắn tí nào.

– Ưa, không ưa – điều đó có liên quan gì đến bệnh?

– Dù sao hắn cũng rất khả ố… Mỗi lần đo nhiệt độ hay bắt mạch, tay hắn cứ sờ soạng lung tung.

– Hắn hãy còn trẻ.

– Hắn đưa cho chúng em xem đủ thứ ảnh bậy bạ…

– Thật à?

– Các chị y tá không chị nào chịu nổi.

Kobashi cảm thấy quả thật mình đã nói nhiều điều hơi quá. Tuy vậy anh vẫn nói một cách ngoan cố:

– Thực chất không phải ở đấy.

– Liệu bố mẹ hắn có gởi tiền cho hắn thật không?

Nói cho thật ra, bản thân Kobashi cũng không tin chắc điều đó.

– Cho hắn vay có nguy hiểm không?

– Mọi sự đều sẽ ổn thỏa, – Kobashi trả lời, cố khắc phục mối ngờ vực trong lòng mình, rồi nhìn lại cái biển treo sau lưng: – Phòng công cộng đã hết chỗ…

– Chỉ còn chỗ trong các phòng hạng nhì và các hạng cao hơn.

Kobashi im lặng quay mặt đi.

– Anh muốn chuyển Toda sang phòng rẻ tiền.

– Ừ. Làm như thế ít nhất cũng kéo dài thêm một ngày.

– Ta chỉ có cả thảy hai phòng công cộng.

– Phải… Ở đây người ta cố sao chỉ giao dịch với người giàu… Thế mà cứ leo lẻo chuyện “xây dựng một xã hội của phúc lợi toàn dân”!

– Cái gì-ì? – Akiko giương cao đôi mày.

– Đó là lời hứa hẹn của bác sĩ trưởng khi ông ra ứng cử vào Hội đồng đô thị…

Akiko cười ngặt nghẽo.

– Thế còn hai người kia thì ta có giải quyết không?

– Viên công chức và anh lái xe ấy à?

– Họ đã không có việc gì làm trong bệnh viện thì ta cho họ xuất viện quách nhé?

– Tôi xin cô…

Bây giờ khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Akiko ăn nói với Kobashi khác hẳn. Có thể cảm thấy giữa hai người có những mối liên hệ rất gần gũi.

– Gần đây anh đã từ bỏ việc tìm hiểu Naoe.

– Tại sao?

– Ông ta để mặc cho bà y tá trưởng muốn làm gì thì làm, cho những người khỏe mạnh vào nằm viện, kê đơn cho những thứ thuốc hoàn toàn vô ích, làm một cuộc “phẫu thuật” vô nghĩa lý, trong khi Toda vết thương còn mưng mủ thì lại đuổi về…

– Đó là chính sách của bác sĩ trưởng, chẳng ai làm gì được.

– Nhưng Naoe là một bác sĩ rất giỏi! Bất cứ một trường đại học nào cũng phải lấy làm tự hào nếu có được một bác sĩ như thế. Nếu ông ta không chịu khuyên răn bác sĩ trưởng thì còn ai làm được việc ấy?!

– Bác sĩ Naoe và bác sĩ trưởng rất khác snhau.

– Chỉ khác nhau ở chỗ Naoe không phải là nhà tư bản.

– Không, không phải chỉ có thế. Naoe có những quan điểm riêng, đáng cho mọi người kính trọng.

– Khó tin lắm!

– Ông ấy là một con người lỗi lạc.

– Không, ông ta là một người xấu.

– Sao anh có thể nói như vậy về Naoe?!

– Có thể trước đây ông ta là một người thầy thuốc lỗi lạc… Dù sao đó không phải là một bạn học của tôi, cho nên tôi có thể tự cho phép mình lên án ông ta.

– Noriko mà nghe được những lời như vậy thì không biết sẽ ra sao!

– Mặc. Tôi còn cảm ơn cô nữa là khác, nếu cô truyền đạt những lời của tôi cho Naoe nghe.

– Anh ngốc quá. Chỉ chuốc lấy những việc phiền phức!

– Nếu ở đây tình hình không còn chịu nổi nữa thì anh sẽ về bệnh viện đại học. Làm việc dưới quyền một người như thế thì có ra gì!

– Osamu-san! – Suốt buổi tối, đây là lần đầu tiên Akiko gọi Kobashi bằng tên riêng của anh. – Sao anh có thể?

Nói đoạn cô lao ra cửa chạy như bay theo cầu thang lên tầng hai.

[1] Một nhân vật Samurai (hiệp sĩ) trong cuốn tiểu thuyết lịch sử cùng tên của nhà văn Nhật Bản hiện đại Ryuzaburo Sibata.

Bình luận
× sticky