CHIẾC XE HƠI PHÓNG VUN VÚT về phía đông trên xa lộ tốc hành Tokyo-Nagoya. Ở phía dưới, trên các sườn đồi có thể nhìn thấy những nếp nhà nép sát vào nhau. Tuy hôm nay là ngày nghỉ, đoạn xa lộ dẫn về thủ đô vẫn tương đối rộng rãi – đến tối hãy còn lâu.
Mayumi nói chuyện rin rít mãi đến tận Yokohama, nhưng càng về đến gần Tokyo cô càng sa sầm xuống và như khép kín mình lại.
– Papa sẽ về thẳng nhà à? – Cô rời cửa kính và quay về phía Yutaro.
– Thì anh đã nói rồi mà.
– Thế là em chỉ còn lại một mình…
– Anh có việc mà.
– Em chả chơi thế đâu.u.u.u… – Cô nũng nịu.
– Em chịu phiền một tý. Từ tối hôm qua đến bây giờ chúng mình đã gần nhau suốt rồi còn gì.
Chiều hôm qua vào ngày thứ bảy Yutaro và Mayumi đã lên đường đi Hakone, đến vùng suối nước nóng Owakudani và ở lại đêm hôm đấy.
Dĩ nhiên là Ritsuko không biết gì về chuyến đi này. Ông Yutaro nói với vợ là mình đi dự một cuộc thi đấu golf do hãng dược phẩm S. tổ chức. Quả thật có một cuộc thi đấu được dự định vào ngày chủ nhật và sẽ diễn ra ở trị trấn Sengokuhara – về điều này Yutaro không hề nói dối, – nhưng trận đấu bắt đầu khá muộn, vào lúc mười giờ sáng, cho nên không cần gì phải lên đường từ ngày thứ bảy. Nhưng do Yutaro khao khát hưởng thụ những cuộc ái ân với Mayumi tươi trẻ trong một khách sạn vùng núi bên cạnh những dòng suối, đã mời ông phụ trách tổ chức trận đấu về nhà và yêu cầu ông ta đóng cả một vở kịch trước mặt bà Ritsuko. Ông này vốn là một phái viên thương mại của hãng S. lẽ dĩ nhiên đã đồng ý. Ông ta nói với bà Ritsuko, giọng phân trần.
– Cuộc tỷ thí sẽ bắt đầu rất sớm, vì vậy ông nhà phải lên đường từ hôm nay và ghé Hakone nghỉ lại đêm.
– Tiếc nhỉ… Tôi cũng đã lâu không được đến Sengokuhara…
Ritsuko đánh golf không thua chồng một chút nào, cho nên bà tiếc là phải. Bà buồn rầu ngước mắt lên bầu trời không gợn chút mây.
– Sau tết chúng tôi sẽ còn tổ chức một trận thi đấu nữa. Tôi hy vọng rằng lần này thế nào bà cũng sẽ đi dự!
– Thế bác sĩ Hirayama cũng đi chứ?
– Dĩ nhiên.
Bác sĩ phẫu thuật Hirayama có một bệnh viện tư cách trường đại học Tokyo không xa. Thời niên thiếu ông ta với Yutaro cùng học một lớp, rồi sau đó, khi đã bước lên con đường kinh doanh cá thể, họ càng thân nhau và bây giờ cả hai gia đình thường lui tới nhà nhau rất thân tình. Sợ rằng Hirayama vô tình nói lộ ra, Yutaro và ông phụ trách tổ chức đã chịu khó mời ông ta cùng đi. Vì Hirayama không có nhân tình và tuyệt nhiên không thích thú gì việc phải ngủ lại đêm dọc đường, cho nên Yutaro phải chi tiền đi đường và phòng trọ cho ông ta. Một khi người ta có một địa vị tai mắt trong xã hội, ngay một cuộc du hý đơn giản cũng phải được trả giá không lấy gì làm rẻ.
– Tiếc thật đấy! Hay có lẽ tôi cũng đi nhỉ? – Ritsuko đột nhiên cao hứng lên.
– Bậy nào, bậy nào! – Yutaro hốt hoảng xua tay lia lịa. – Sao thế, mình quên rồi à? Mai là lễ xem mắt của con Mikiko kia mà!
– Thì đã sao? Mãi đến năm giờ chiều mới bắt đầu mà!
– Mình nói năng chẳng thèm suy xét gì cả!
– Sáng sớm đã bắt đầu thi đấu phải không?
Yutaro đưa mắt khẩn khoản nhìn ông phụ trách, mong tìm một chỗ dựa.
– Phải, tám giờ, – ông này xác nhận với cái giọng của một người có thẩm quyền. – Nhưng sau trận đấu chúng tôi có tổ chức một bữa tiệc nhỏ, thành thử ít nhất phải đến ba giờ mọi người mới ra về.
– Thì đừng dự bữa tiệc nữa cũng được chứ sao, – Ritsuko bẻ lại.
– Sao bà lại nói vậy! Làm sao đã tham gia cuộc thi đấu lại không đến dự cuộc gặp gỡ hữu nghị?! – Ông phụ trách tỏ vẻ kinh ngạc.
– Đánh xong là cứ thế về thẳng à? Người ta sẽ nghĩ về tôi như thế nào?! – Yutaro tỏ vẻ tuyệt vọng.
– Thế ông làm sao về cho kịp buổi xem mắt nếu ông dự cái bữa tiệc ngu xuẩn ấy? – Ritsuko thắc mắc.
– Tôi à… tôi sẽ ra về khoảng hai giờ. Nếu thấy đã cận giờ thì tôi sẽ đi thẳng đến khách sạn dự lễ xem mắt, không ghé về nhà nữa.
– Nếu vậy, tôi cũng có thể đi rồi về cùng một lúc với ông!
– Bà nói gì thế?! Bà còn phải giúp con Mikiko mặc áo quần và sửa sang chứ! Vào một ngày như thế mà cả bố lẫn mẹ đều bỏ đi đánh golf!… Thiên hạ tha hồ mà cười chê!
– Thì thôi vậy. Nhưng ông coi chừng đừng về trễ đấy. Lễ xem mắt mà đến chậm tức là không tôn trọng khách khứa. – Bực mình vì không được đi, bà Ritsuko nghiêm khắc răn đe chồng. – Tôi thì tôi biết ông quá đi rồi: hễ uống vào một giọt là chẳng còn nhúc nhích đi đâu được nữa.
– Xin bà đừng quá lo lắng, – ông phục trách tổ chức xen vào. – Tôi sẽ luôn luôn bên cạnh ông nhà, tôi sẽ trông coi ông ấy.
– Thôi thôi, hai ông thì bao giờ chả thông đồng với nhau, – bà Ritsuko càu nhàu – các ông đã muốn cái gì thì…
– Chẳng lẽ tôi lại đi dối bà hay sao? Xin bà đừng lo gì hết.
– Con người này là phải theo dõi từng bước ấy. – Ritsuko ném sang ông chồng một cái nhìn chứa đầy giông tố, và Yutaro sợ sệt ngoảnh mặt đi.
***
– Papa có việc thật à? – Mayumi vẫn không buông tha.
– Thì anh nói rồi mà. Cũng vì thế mà anh phải bỏ bữa tiệc đấy chứ.
– Hông chơi thế đâu.u.u.u! – Mayumi lại kêu lên với cái giọng của một đứa bé hờn dỗi.
– Chúng mình đã gần nhau mãi từ tối qua kia mà.
– Gần gì mà gần! Từ sáng sớm đã bỏ người ta một mình, đi chơi cái trò chết tiệt ấy…
Vì sợ gặp phải người quen ở Kojiri, Yutaro quyết định dừng lại ở Owakudani, tách riêng hẳn ra. Nhưng sang ngày chủ nhật, ngay từ sáng đã phải dự cuộc thi đấu nên phải ra sân trước ở Sengokuhara, bỏ Mayumi lại một mình. Giá có thể được, ông cũng thích đem theo cô gái tươi trẻ và đầy sức quyến rũ này, nhưng ông hiểu rằng làm như vậy quá ư trơ trẽn. Thế là đến một giờ chiều Mayumi bị bỏ mặc một mình.
Cô Mayumi xinh đẹp xưa nay vẫn được giới đàn ông săn đón. Cả lần này nữa cô cũng không phải buồn chán một mình: trong khi đi lang thang quanh khách sạn, Mayumi tình cờ làm quen với một người đàn ông rất dễ ưa, trạc ba mươi lăm tuổi. Anh ta từ Nagoya đến. Hai người có một khoảng thì giờ qua đi một cách khá thú vị – thậm chí Mayumi còn được anh ta mời lên xe đưa đến tận suối nước nóng. Chính vì Yutaro không dám cùng đi với cô đến chỗ đông người, lòng tự ái của Mayumi bị tổn thương.
– Chiều chủ nhật thì có việc gì mà bận?
Mayumi rất ghét ngồi nhà một mình. Bây giờ cô rất tiếc là đã không kịp hẹn ai đi với mình tối hôm nay.
– Em phải hiểu chứ, anh không thể không đến được!
– Papa sợ vợ đến thế kia ư?
– Vớ vẩn! Vấn đề hoàn toàn không phải ở chỗ ấy.
– Thế thì ở chỗ nào?
– Hôm nay là lễ xem mắt của con gái anh.
Yutaro cho rằng nói thật ra như vậy sẽ làm tiêu tan những mối ngờ vực.
– Của Mikiko-san à?
– Em biết tên nó à? – Yutaro ngạc nhiên.
– Sao lại không biết! Chính papa nói mà. Papa lại còn nói rằng em với Mikiko bằng tuổi nhau nữa.
Yutaro nhăn mặt.
– Ra papa đi đến đấy, đấy!…
Mayumi đan chéo mấy ngón tay vào nhau im lặng một lát, rồi nói giọng đầy suy tư.
– Có lẽ em cũng đến lúc phải đi lấy chồng đây, papa nhỉ?
– Này, em nói bậy bạ gì thế? – Yutaro phát hoảng.
– Thế sao? Đến tuổi rồi còn gì.
– Ừ thì thôi, thì thôi…
Yutaro thấy xôn xao trong lòng. Trong trận đấu golf ông đã bại trận, vợ thì trách mắng càu nhàu, rồi bây giờ đến lượt Mayumi…
– Khơ…ơ…ông, thật đấy mà, phải tổ chức lễ xem mắt cho cả em nữa, ít nhất cũng được một lần chứ.
Mayumi quay ngoắt ra cửa sổ. Bóng hoàng hôn đang buông xuống cái thành phố nép sát chân đồi.
Yutaro bắt đầu hối hận vì đã nói thật một cách không đúng chỗ. Dĩ nhiên Mayumi không thể đặt ngang hàng với Mikiko, nhưng dù có nói ngang nói ngửa thế nào thì hai đứa con gái vẫn cùng một lứa tuổi như nhau. Ông thấy đau nhói trong lòng hồi tưởng lại cái thân hình trẻ trung kiều diễm mà ông đã ôm ấp đêm qua.
– Anh sẽ tặng em một món quà, em có thích không? – ông nói, giọng cầu cạnh. – Em muốn anh mua cái gì nào?
– Papa có nhớ buổi nói chuyện hôm trước không?
– Về chuyện gì?
– Em xin rồi đấy. Cái hiệu cà phê ấy mà.
– À…à… Thì hôm ấy anh đã nói là phải đợi hai ba năm thôi.
– Đồ keo kiệt.
– Anh không keo kiệt đâu.
– Nhưng phải xong cái bệnh viện mới đã chứ gì?
– Em thấy chưa, chính em cũng hiểu rất rõ.
– Thôi được. Đã vậy em sẽ đi tìm một người khác hào phóng hơn.
– Ấy! Em bỏ cái kiểu đùa ấy đi cho anh nhờ.
Yutaro cợt nhả chọc ngón tay vào sườn Mayumi, nhưng cô ta cũng chẳng thèm quay lại nữa.
– Đợi thêm chút xíu đi.
Xe đã vượt qua ngã ba Sêta. Yutaro nhìn đồng hồ: bốn giờ kém mười. Nếu đi thẳng đến khách sạn thì thời gian hãy còn thừa khá nhiều.
– Em phải ngoan nhé, hôm nay em phải ở nhà nhé. – Yutaro quay sang người lái xe: – ghé vào khu Ebisu, rồi đến khách sạn R.
– Lễ xem mắt tổ chức ở khách sạn R à?
– Cả nhà gặp nhau ở đấy.
– Này, có phải Junko Hanajio bị ngất chính là ở cái khách sạn ấy không? Bây giờ cô ta ra sao rồi?
– Cô ta sắp được mổ. Bệnh trĩ.
– Bệnh ơi là bệnh! – Mayumi phì cười.
– Này, chớ nói lại với ai đấy nhé. Ở bệnh viện của anh đã có nhiều chuyện rầy rà lắm rồi. Có một bác sĩ trẻ đã nói lộ ra là cô ấy nạo thai.
– Papa đừng sợ, em không nói đâu. Một khi papa đã dặn là em là không nói với ai hết đâu! Thế ai sẽ mổ?
– Naoe.
– A-a! Nemuri Kyosiro.
– Biệt hiệu gì kỳ thế?
– Lại bác sĩ Naoe… hừm, ở chỗ papa việc gì cũng phải đến tay ông ấy nhỉ…
Mayumi cười phá lên, giọng cười cay độc. Nhưng Yutaro cũng cảm thấy như cắt bỏ được một gánh nặng trong lòng.
***
Về đến nhà, Mayumi vặn nước cho đầy bồn tắm. Lúc ngồi trên xe cô vẫn lo phải về nhà một mình buồn nhưng bây giờ cô chỉ thấy mệt nhoài: cô vốn không quen dậy sớm như sáng nay, vả lại cuộc dạo chơi ở suối nước nóng đã làm cho cô mệt thêm.
Thậm chí cô cũng không còn sức đi ra ngoài mua cái gì ăn, lại càng không đủ sức để tự nấu nướng, cho nên cô bèn gọi điện tới cái quán ăn gần đấy bảo đưa sushi đến.
Mayumi cởi áo quần, mở máy thu hình và nằm lên đi văng. Khi cô ăn tối thì đêm đã xuống hẳn trên thành phố. Từ cửa sổ nhà cô ở tầng tám có thể trông thấy những ngọn đèn neon sáng chói nhấp nháy khắp thành phố như thường lệ. Đối với Mayumi cuộc sống thực sự bắt đầu khi những ngọn đèn này bắt đầu sáng lên, cho nên bóng hoàng hôn dường như tiếp cho cô những sức lực mới. Khi người ta ở tuổi hai mươi ba, chỉ cần nằm nghỉ nửa tiếng đồng hồ là bao nhiêu sự mệt mỏi đều tiêu tan.
Mayumi ngẫm nghĩ: “Đi đâu bây giờ nhỉ?”
Cô đã ngồi xuống trước tấm gương trang điểm chợt nhớ ra rằng hôm nay là ngày chủ nhật và những cửa hàng tử tế một chút đều đóng cửa. Hơn nữa đi chơi một mình chẳng có gì là thú vị. Thường thường hễ biết rằng Yutaro không thể đến thăm mình vào ngày chủ nhật, Mayumi lập tức hẹn gặp một người nào đó trong các khách quen của quán cà phê. Nói chung, những cuộc hẹn hò trước sau chỉ hạn chế trong một buổi đi dạo bằng xe hơi hay một buổi chơi ki, và sau đó là một bữa ăn tối ở nhà hàng – Mayumi hầu như không bao giờ cho phép ai vượt qua những giới hạn của những mối quan hệ bạn bè. Khi đã trở thành người được Yutaro bao, cô càng giữ mình một cách nghiêm ngặt hơn, nhưng có lẽ không phải vì cô tha thiết với “papa”, mà chỉ vì cô chưa thích ai thật sự.
Động cơ thúc đẩy Mayumi hẹn hò với những người đàn ông khác không phải là tình yêu: chẳng qua cô thấy buồn chán khi phải ngồi một mình giữa bốn bức tường của căn nhà chật hẹp. Vào những ngày cô làm việc ở quán cà phê, thì khi xong việc có thể cùng một người nào đấy đi giải trí ở khu Akasaka hay khu Roppongi. Sau những buổi giải trí như vậy, về đến nhà bao giờ Mayumi cũng chuếch choáng hơi men và đặt mình xuống là ngủ như chết.
Còn đến những ngày nghỉ thì Mayumi được mời mọc tới tấp, thành thử chưa có trường hợp nào Mayumi phải ngồi buồn một mình vào ngày thức bảy hay ngày chủ nhật. Khi nào quá nhiều người mời mọc, cô chọn người khách thường xuyên nhất và dễ ưa nhất của quán cà phê, và do đó có thể nói là cô thực hiện được “nhất cử lưỡng tiện”: Vừa qua được thì giờ một cách thú vị, vừa phục vụ được lợi ích của công việc làm ăn.
Nhưng hôm nay cô thấy rõ là mình đã mất đứt một buổi tối. Khi lên đường đi Hakone, Mayumi chắc mẩm là sẽ về muộn hơn nhiều, và cũng hy vọng rằng Yutaro không về nhà ngay mà sẽ ngồi lại với cô cho đến mười giờ là ít.
“À, ra thế! Lễ xem ra mắt của cô con gái…” Mayumi nhìn vào gương, rồi vì đang lúc tức bực, thè lưỡi ra trêu cái cô con gái ở trong gương. Một quang cảnh tuyệt vời đấy nhỉ! Cô bé Mikiko đóng vai một cô con gái nhà lành… Bà Ritsuko loạn thần kinh… ông Yutaro với một bộ mặt đạo mạo hợp cảnh… một chàng thanh niên nghiêm trang đứng đắn đi cùng với hai vị thân sinh đáng kính… giờ này tất cả những con người đó đang ngồi bên bàn tiệc, trong phòng lễ tân của khách sạn.
“Còn tôi, chẳng lẽ chỉ là một con số không?!”
Mayumi giơ hai tay vuốt thật mạnh mái tóc lên phía trên. Những món tóc uốn quăn được sắp xếp cẩn thận hai bên thái dương đều bung ra hết.
“Vừa đúng bằng tuổi nhau kia chứ..” – Mayumi chợt nảy ra cái ý muốn tìm cách chơi xỏ Yutaro. Một sáng kiến chợt hiện lên trong trí cô – “ta gọi điện cho Naoe đi!”
– Ý nghĩ này thật là liều lĩnh – nhưng nó chỉ có vẻ bất ngờ đối với một cách nhìn hời hợt: thật ra nó đã ngấm ngầm chín muồi dần dần trong đầu cô từ lâu, mãi từ ngày Mayumi đến bệnh viện để khám cái chân đau. “Mà Naoe lại chưa có vợ!” – Cô nghĩ một cách tinh quái.
Mayumi quay số bệnh viện Oriental hỏi số điện riêng của Naoe. Cô y tá lập tức cho cô biết, thậm chí cũng không hỏi lại xem ai gọi khiến cô lấy làm lạ. Trong khi quay đĩa số, Mayumi trong giây phút chợt thấy sợ hãi về sự táo bạo của bản thân, nhưng khi nghĩ đến buổi tối buồn tẻ sắp tới, cô lại giữ nguyên ý định. Sau hồi chuông thứ ba, ống máy bên kia đường dây được nhắc lên.
– Tôi nghe đây, – một giọng trầm trầm điềm tĩnh nói.
– Naoe tiên sinh phải không ạ?
– Vâng, tôi đây.
– Tôi là Uegusan. Mayumi Uegusan.
– Mayumi Uegusan?… Tôi không nhớ được…
– Tôi đã được gặp bác sĩ một lần. Hôm ấy tôi bị sái chân, bác sĩ nhớ chứ…
– Sái chân… – Naoe nhắc lại, giọng trầm ngâm. Làm sao có thể nhớ được hết những người chỉ ghé bệnh viện có một lần?
– Hôm ấy tôi được bác sĩ trưởng đưa đến.
– À à!
– Nhớ ra rồi chứ? – Mayumi mừng rỡ.
– Bây giờ thì nhớ rồi.
– Xin lỗi vì phải phiền tiên sinh. Tiên sinh không bận chứ?
– Có việc gì thế?
– Tôi có việc muốn gặp tiên sinh. – Trước đây Mayumi chưa bao giờ chủ động tìm gặp một người đàn ông, họa chăng cũng chỉ khi nào cô đi đòi nợ cho quán cà phê, cho nên bây giờ cô thấy tò mò muốn biết những gì sẽ diễn ra. – Tôi bị đau chân.
– Cô cứ đến bệnh viện.
– Không được. Ở bệnh viện có papa… ôi, tức là ông bác sĩ trưởng ấy. Ở đấy không tiện. Có lẽ tốt hơn là ở một quán bar nào đấy?
– Ở bar à?! – Naoe kinh ngạc.
– Hay là ở nhà bác sĩ. Dĩ nhiên nếu bác sĩ không thấy bất tiện…
– Bây giờ ấy à?…
– Vâng, ngay bây giờ có được không ạ?
Naoe ngập ngừng.
– Bác sĩ đang có khách à?
– Ờ…ờ vâng.
– Vậy thì mai.
– …
– Mấy giờ bác sĩ về nhà?
– Sáu giờ.
– Vậy thì sáu giờ nhé?
Lại một quãng im lặng.
– Bác sĩ không phản đối chứ?
– Không.
– Bác sĩ làm ơn giúp cho, tôi xin đa tạ.
Mayumi đặt ống máy xuống và thở lại cho đều. Vì xúc động mạnh, cô toát cả mồ hôi.
“Hú vía!” – Cô cười khẽ lau mồ hôi trên trán. Vừa lúc ấy có tiếng chuông gõ cửa. Bấm hai lần. Mayumi rón rén đi ra cửa và nhìn vào con mắt cửa. Người bấm chuông là Yutaro.
– Papa? Có việc gì thế?
Mayumi vội vàng mở cửa. Yutaro vẫn mặc bộ đồ màu xanh thẫm như cách đây hai giờ, nhưng trong bản thân “papa” đã diễn ra những sự chuyển biến rõ rệt. Ông ta có vẻ hoàn toàn mất tự chủ.
– Sao? Có việc gì xảy ra thế? – Mayumi hoảng hốt hỏi lại.
Yutaro buông người rơi phịch xuống đi văng, rút một điếu thuốc lá trong cái hộp để trên bàn, hai mắt nhìn không chớp vào một điểm.
– Con Mikiko không đến.
– Thế thì cô ấy đi đâu?
– Chả biết.
– Thế thì buổi lễ xem mắt đi đời à?
Yutaro gật.
Mayumi phá lên cười không sao nhịn được nhưng nhìn vào gương mặt hầm hầm của Yutaro, cô nghẹn họng.
– Thế tiểu thư có biết hôm nay có buổi xem mắt không?
– Dĩ nhiên là có.
– Thế thì cô ấy biến đi đằng nào…?
– Suốt buổi sáng nó ngồi nhà, rồi sau bữa cơm trưa tự dưng nó sửa soạn đi Shibuya, bảo là đi mua sắm gì đấy. Bốn năm giờ, mà vẫn chưa thấy nó về. Rốt cuộc đến giờ vẫn không thấy nó đâu.
– Có thể là cô ấy đi xem phim hay xem hát gì đấy rồi quên khuấy đi chăng?
– Nó không quên được đâu. Đã dặn đi dặn lại là phải về trước ba giờ.
– Lạ…ạ…ạ thật…
– Hư hỏng đến thế là cùng!
Hai tay Yutaro run lên vì giận.
– Thế họ nhà trai nói thế nào?
– Họ lễ phép xin lỗi rồi cáo lui. Nói chung là rất nhục.
– Đến khổ…
Tưởng tượng quang cảnh ông Yutaro đang nhẫn nhục xin lỗi bố mẹ của chú rể, Mayumi lại không nhịn được cười.
– Cô bé làm cho ông bà phát sốt rét lên nhỉ?
– Em nói cái gì? – Yutaro sôi máu lên.
– Không việc gì phải làm ra một bộ mặt khủng khiếp thế. Em đùa một chút thôi mà.
– Lúc nào nó cũng làm theo ý riêng, lúc nào cũng bày những trò vớ vẩn! Thật là một con liều mạng.
Yutaro thẫn thờ dụi vào đĩa gạt tàn điếu thuốc lá mới hút một nửa. – Không biết nó đi đằng nào.
– Có lẽ chỉ vì cô ấy không thích, ngay từ đầu ấy.
– Không thích thì thôi, cứ nói thẳng ra. Nếu vậy sẽ không có ai ép uổng nó làm gì. Thế mà cứ phải vội vội vàng vàng rời Hakone thật sớm! Phải bỏ bữa tiệc về Tokyo cho kịp giờ – điều đó tuyệt nhiên không làm cho Yutaro vui một chút nào.
– Chắc bà vợ của papa lại thúc ép cô ấy quá chứ gì.
– Dù sao chăng nữa thì một khi đã nhận lời đến là nhất định phải đến. Nếu không thích thì sau đó từ chối cũng được kia mà.
– Không đâu. Đã ngồi vào buổi lễ rồi thì không từ chối được đâu. Vả chăng, như em đây thì chẳng có ai để mà từ chối người ta cả. Em thì chẳng có ai tổ chức lễ xem mắt cho cả…
Yutaro tức giận làm thinh.
– Nhưng tại sao papa lại đến đây?
– Bây giờ mà về nhà thì chỉ tổ phát khùng thêm.
– Ô…ô, như thế tức là trong cơn phẫn nộ…
– Và nhân thể xem thử hạnh kiểm của em ra sao.
– Thì papa thấy đấy: em vẫn trung thành với papa. – Mayumi thẹn thùng cụp đôi hàng mi xuống khi nhớ lại cuộc nói chuyện điện thoại với Naoe.
– Các cô bây giờ không thể tin được!
– Vâng, không được như con gái papa đâu…
Mayumi đứng dậy đi vào bếp đặt ấm trà. Cô thấy hả hê vô cùng. “Thật đáng đời cho ông ta!” – cô khoái trá nghĩ bụng, rồi bỗng dưng thấy muốn trêu tức thêm Yutaro.
– Thế nhỡ cô ấy bỏ nhà trốn đi hẳn thì sao?
– Không mang đồ đạc đi ấy à? Không đâu.
– Thế nhỡ cô ta làm điều gì dại dột thiệt hại cả đời người thì sao?
Yutaro trừng mắt nhìn Mayumi.
– Đừng có nói gở.
– Không bao giờ có thể nói trước một người đàn bà sẽ hành động như thế nào, – Mayumi tuyên bố một câu thâm thúy.
– Em cố ý nhát cho anh sợ đấy à?
– Papa xúc động lắm à?
– Kiểu đùa ấy rất dở.
Yutaro muốn nổi giận, nhưng mũi tên đã bắn trúng đích. Ông rời đi văng vùng dậy đến máy điện thoại.
– Alô. Tôi đây. Mikiko về chưa?
Cố lắng nghe những câu trả lời từ ống máy đưa ra, Mayumi rụt cổ ngồi yên.
– Sao?… vẫn chưa về à?
Cái giọng đã khản của Yutaro chứa chất phẫn nộ.
– Con cái tệ quá chừng! Còn bà… lỗi tại bà hết: bà không biết dạy nó cho ra hồn! – Bây giờ cơn giận của ông chuyển sang bà vợ. – Phải phải. Lẽ dĩ… – đột nhiên ông nói nhỏ hẳn đi: – À, ở đây… nhà một người bạn. Được… tôi về ngay đây.
Rõ ràng là Yutaro đã thuần phục: chắc hẳn bà Ritsuko vừa chất vấn ông, xem thử ông đi đâu mất mặt.
– Thì tôi hiểu rồi, hiểu rồi, – ông nhắc lại hai lần rồi bỏ ống máy xuống.
– Cô ấy vẫn chưa về à? – Mayumi hỏi, ra vẻ đồng cảm.
– Chưa. Đã gọi điện hỏi khắp các bạn gái của nó. Chẳng ai biết nó ở đâu.
– Không thể hiểu được.
– Cả những người bà con cũng không thấy nó ghé…
– Vâng… cơ sự thật gay. Mong sao đừng có chuyện gì đáng tiếc.
Mayumi thở dài rồi bắt đầu rót trà.
– Dù sao, hễ nó về là tôi sẽ nói chuyện với nó ngay.
– Cô ấy sẽ trở về chứ còn đi đâu được. – Bây giờ rốt cuộc Mayumi cũng thấy thương cái ông Yutaro đang cuống cuồng hoảng hốt. – Papa còn ngồi chơi chứ? – Cô hỏi dò, như thể không nghe thấy câu chuyện của ông vừa trao đổi với bà vợ.
– Anh sẽ ngồi nghỉ một chút thôi. Có whisky không?
– Whisky Mỹ thì uống hết rồi. Thôi, cũng chẳng sao, cái này cũng được. – Mayumi lấy một chai whisky Nhật. – Có pha nước không?
– Không. Bỏ nước đá thì hơn.
– Có mạnh quá không?
– Rót đi.
– Xúc động bứt rứt như thế kia chẳng giống papa chút nào.
– Anh có xúc động gì đâu.
– Thì papa thử nhìn mình mà xem. Cứ như lên kinh phong ấy.
Yutaro nốc một hơi cạn whisky.
– Có lẽ cô ấy có bạn trai chăng?
– Nó chẳng có ai đâu.
– Sao papa biết?
– Vợ anh nói.
– Một người mẹ cũng có thể không đoán ra được đâu. Mẹ em chẳng hạn, không biết gì về em hết.
– Nhưng thỉnh thoảng bà ấy vẫn lên đây thăm em mà.
– Có lên. – Mayumi cười. – Và bao giờ cũng thấy em một mình. Mẹ em có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được em với papa đang ngồi ở đây…
– Thì tại vì mỗi người ở một nơi.
– Papa muốn cho hai mẹ con em ở chung à?
– Nói gì thì phải nghĩ chứ!
– À phải… chứ không, papa mà trông thấy bố mẹ em thì papa té nhào!
– Sao lại thế?
– Papa cao huyết áp mà…
– Hừm… hình như mẹ em ở Chichikawa?
– Vâng.
– Bà cụ làm gì?
– Nói chung là không làm gì cả.
– Nhưng thỉnh thoảng bà ấy vẫn gửi tiền cho em đấy thôi.
– Vâ.â.âng… cũng thỉnh thoảng…
Mayumi liếc nhìn trộm Yutaro và cố nén một tiếng cười.
– Cái gì thế?
– À thế thôi. Không có gì đâu.
Mayumi cứ rót whisky liên tục. Thường thường ngay sau ly thứ nhất mặt ông đã đỏ gay, nhưng hôm nay ông ta uống mãi mà chẳng thấy say chút nào.
– Papa này, hay cô ấy thích người nào khác?
– Nếu vậy thì nó đã nói với mẹ nó rồi.
– Biết đâu đấy…
– Ê!
Mayumi quay lại, mặt cô vừa sát với gương mặt tròn của Yutaro.
***
Tối hôm ấy ở nhà Naoe cũng có khách. Nói một cách chính xác hơn, đó là một cô khách: Mikiko, con gái bác sĩ trưởng. Cô đang ngồi trong phòng khách, gần sát chiếc lò Kotatsu.[1]
– Bây giờ em định sao? – Naoe liếc mắt nhìn Mikiko: cô bé ngồi khom khom, hai tay chắp lên hai đầu gối. – Chắc là người nhà đang lo lắm, người ta đang đi tìm em đấy.
Mikiko khẽ gật đầu. Trong cái tư thế nghiêng nghiêng của mái đầu cô có một cái gì hoàn toàn thơ dại.
– Dù sao em đã đạt được mục đích rồi: em đã phá hỏng buổi lễ xem mắt. Bố mẹ bây giờ đã hiểu hết. Thành thử em phải về nhà thôi.
– Về đến nhà thì mọi thứ lại bắt đầu từ đầu.
– Nhưng về nguyên tắc em có phản đối việc đi lấy chồng đâu?
– Không.
– Thế chàng rể kia là ai?
– Một bác sĩ. Anh ta hai mươi lăm tuổi. Tốt nghiệp khoa y trường đại học K.
– Được quá! Bố mẹ em là bác sĩ, em mà lấy bác sĩ thì thuận tiện về mọi phương diện.
– Nhưng em không muốn.
– Thế à?
– Họ muốn gả em cho một bác sĩ là cốt giữ cái bệnh viện.
– Một ý muốn hoàn toàn có lý đối với một bác sĩ tư.
– Nhưng em không muốn trở thành nạn nhân vì ý thích của bố mẹ.
– Tôi không hiểu tại sao lại là nạn nhân.
– Đối với bố mẹ em, cái quan trọng không phải là em, mà là bệnh viện. Ngay trong lễ xem mắt, bố mẹ em chỉ mời cho kỳ được những ông bác sĩ hoặc những sinh viên y khoa. Mà mấy chàng rể này cũng chỉ nghĩ đến chuyện: “Nếu về làm rể nhà ông bà thì tôi có được phần thừa hưởng cái bệnh viện không? Ai sẽ trả tiền học nghiên cứu sinh trong thời gian chưa có học vị?” Toàn như thế cả. Nghe ra thì chẳng có một người nào tử tế.
– Không thể vơ đũa cả nắm như vậy.
– Em không muốn làm một thứ đồ phụ tùng cho cái bệnh viện.
– Sao cứ phức tạp hóa mọi sự như vậy? Bố em không muốn giao phó cơ nghiệp của mình vào tay người lạ: cái đó cũng đúng lẽ tự nhiên. Xây một cái bệnh viện mới như vậy bây giờ cũng phải hai trăm triệu yên. Nhưng bán đi thì may mắn lắm cũng chỉ được một nửa giá tiền. Vì tòa nhà của bệnh viện không thể dùng làm một cái gì khác được. Thiết bị và y cụ cũng vậy. Lẽ tự nhiên cha em không thể nào chịu nổi cái ý nghĩ là cái bệnh viện này, đứa con của ông, mà ông đã bấy lâu nuôi dưỡng và chăm sóc, lại chịu một số phận như vậy.
– Thế còn em? Em sẽ ra sao?
– Có thể coi cái bệnh viện này như là “của hồi môn” của em, nhưng dù có thế chăng nữa thì không có nghĩa là chỉ có những kẻ muốn đào mỏ mới đến dự lễ xem mắt. Chắc chắn là sẽ có những thanh niên tốt, có tài, xứng đáng, nhưng xuất thân từ một gia đình nghèo, không có tiền để học nghiên cứu sinh, nhưng sau này sẽ thực sự yêu em.
– Đã bao nhiêu buổi lễ xem mắt rồi, mà chưa có một lần nào thấy một cái gì tương tự như thế…
– Biết đâu chính hôm nay… Chẳng lẽ bố mẹ em lại muốn làm hại đời em.
Mikiko im lặng nhìn cái lò kotatsu không chớp mắt. Rõ ràng là những lời lẽ của Naoe không thuyết phục được cô.
Naoe uống cạn ly sake và lại rót đầy gần một nửa ly.
– Dĩ nhiên tôi mà giảng luân lý cho em thì thật là buồn cười, nhưng… em đến đây đột ngột quá. Tôi không biết cách nào khác.
– Em xin lỗi. Chắc em làm phiền bác sĩ lắm…
– Làm phiền thì không làm phiền, nhưng cũng xin thú thật là em đã làm cho tôi ngạc nhiên.
– Anh tha lỗi cho em.
– Em làm như vậy không phải một chút nào.
Hai người ngồi im lặng, và lập tức từ ngoài phố đưa vào tiếng rì rầm khe khẽ của thành phố ban đêm, dồn lên từng đợt như tiếng sóng vỗ bờ.
– Cà phê nữa nhé?
– Thôi ạ, cảm ơn.
Mikiko ngước mắt lên nhìn trộm Naoe rồi lập tức chuyển hướng mắt sang cái giá sách.
– Em thích một người nào đấy phải không?
Mikiko giật mình như bị đánh và ngẩng phắt đầu lên. Khuôn mặt hẹp, gần như trẻ con của cô đỏ ửng lên.
– Nếu thế thì phải nói thật với bố mẹ. Làm ra vẻ như thể mình không có ai, rồi bằng lòng để cho gia đình tổ chức lễ xem mắt – làm như vậy là không trung thực đối với người ấy.
– Em…
– Quả tình theo tôi thì sống với ai cũng không có gì khác hơn, nhưng nếu đã chịu gánh lấy một mối ràng buộc như hôn nhân, thì tốt hơn cả là nên lấy người mình yêu.
– Sao lại… ràng buộc?
– Hôn nhân là khi một người đàn ông và một người đàn bà buộc phải sống chung rất là lâu, đúng không?
Mikiko mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt Naoe như thể chỉ sợ bỏ sót mất một chi tiết nào trong lời lẽ của ông.
– Mặc dầu… Tôi không đủ tư cách để bàn về hôn nhân.
– Tại sao anh không lấy vợ?
– Hôn nhân không phải là sở thích của tôi.
– Câu ấy nên hiểu như thế nào?
– Cũng có người thích cơm, nhưng cũng có người thích rượu. Tất cả chỉ là vấn đề sở thích.
Naoe nốc cạn chén rượu. Cái cuống họng sắc cạnh trồi lên phía trên, rồi hạ xuống.
– Thế mà hôm trước em mong anh đến quá…
– Bao giờ?
– À…à… Hôm ấy không ngờ tôi có khách.
– Một người đàn bà ư?
Naoe không đáp.
– Khi em gọi điện có một người đàn bà nào đó cầm ống máy lên. – Mikiko luống cuống đỏ mặt. – Ôi em xin lỗi.
– Không sao.
Naoe đứng dậy, xốc lại cổ áo kimono rồi ngồi xuống cạnh Mikiko.
– Em hãy nhìn tôi.
– Làm gì? – Mikiko hoàn toàn rối trí.
Naoe khẽ ôm lấy vai nàng. Rồi, không để cho nàng ngoảnh đi, áp chặt môi mình vào đôi môi thanh tú của Mikiko. Hơi thở của Naoe phảng phất mùi sake. Mikiko nhắm nghiền mắt lại. Mi nàng khẽ rung lên, và dưới cái hôn, hai má nàng lõm hẳn xuống như bị uống đến tận đáy. Naoe hôn nàng và đợi cho đến khi nào nàng thôi kháng cự. Cuối cùng thân hình Mikiko trở nên dịu mềm và nhu thuận. Lúc bấy giờ, môi vẫn không rời môi nàng, Naoe bế nàng lên và khẽ khàng đặt nàng lên chiếc giường kê ở cuối phòng…
[1] Kotatsu: một thứ lò sưởi nhỏ xây chìm xuống sàn, trên một lớp chăn.