Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đèn Không Hắt Bóng

Chương XI

Tác giả: Watanabe Junichi

NGÀY HÔM SAU VÀO LÚC SÁU GIỜ RƯỠI CHIỀU Mayumi đi đến nhà Naoe. Từ Ebisu đến đây chỉ mất chừng mười lăm phút, nhưng để phòng xa Mayumi quyết định đi sớm hơn một chút.

Lúc ấy là giờ cao điểm, đường sá đều đông nghịt, nhưng Mayumi lên xe buýt đi đến Ikejiri tương đối nhanh. Từ chỗ dừng xe buýt, cô đi qua hai khu phố – đến một cửa hàng hoa quả mua mấy quả táo và dừng lại trước một tòa nhà lớn sơn trắng. Lòng cô bỗng tràn ngập một nỗi lo lắng mơ hồ: “Thế là mình đã đến nhà anh ấy. Tự mình… Ôi, ở đời loanh quanh mãi rồi cuối cùng cũng chỉ đi đến đó…” Trong những ngóc ngách sâu kín nhất của tâm hồn, Mayumi đã biết từ lâu rằng chóng hay chầy rồi mọi sự cũng sẽ kết thúc như vậy.

Tòa nhà tám tầng vươn cao lên trên những cửa hiệu chen chúc nhau trong phố hẹp, như thể nhìn xuống cái đám lụp xụp ấy một cách trịch thượng. Mayumi có một cảm giác gần như thể chất là sức nặng của nó đang đè lên mình. “Có lẽ thôi chăng?…” – Cô do dự. Ở bên kia tấm cửa kính, trong gian phòng mắc áo rộng mênh mông tường sơn màu da cam có treo một dãy thùng thư. Mayumi tần ngần không dám vào.

Một người đàn ông đứng tuổi đến bên thềm, ngạc nhiên liếc nhìn người con gái đang đứng phân vân, thế là Mayumi không kìm được nữa, vội vàng đẩy mạnh cánh cửa. Người đàn ông vào theo, vượt qua Mayumi rồi quay sang phải. Mayumi thở phào nhẹ nhõm rồi đi sang trái, về phía dãy buồng thang máy. Căn hộ của Naoe ở tầng năm. Cả hai cầu thang máy đều đang bận, như thể trêu ngươi. Mayumi vừa sốt ruột nhìn theo ngọn đèn gọi thang máy đang lên lên xuống xuống, vừa sửa cho ngay tấm khăn choàng dưới cổ áo. Tấm khăn choàng màu da cam sặc sỡ làm thành một nét bổ sung rất ăn ý với chiếc măng tô màu sáng… Mayumi bồn chồn đứng không yên. Có hai người nữa đi vào cửa. Cuối cùng cửa thang máy mở ra, và Mayumi vội vàng bước vào thật nhanh như thể đang sợ ai đuổi theo.

Tầng năm vắng ngắt không thấy ai qua lại. Luôn luôn giật mình vì tiếng giày của chính mình, cô rẽ sang phải bước dọc hành lang, mắt ngước lên nhìn các số phòng. Căn hộ của Naoe là căn thứ ba kể từ cuối hành lang. Số 518.

Trên cửa có đính một tấm biển rất nhỏ. Mayumi nín thở bước rón rén đến trước cửa và lắng nghe một lúc. Im lặng lạ lùng, không có lấy một tiếng động, – như thể trong nhà không có ai. Có nên vào không? Chỉ cần bấm vào nút chuông…

“Nhỡ papa biết được thì…” Tim Mayumi như thắt lại vì lo lắng, trước mắt cô hiện ra gương mặt giận dữ của Yutaro. Cô còn có cảm giác như đang nghe thấy cả cái giọng khàn khàn của ông ta.

“Nhưng thật ra ở đây có cái gì là xấu? – Cô cố thử tự thuyết phục. – Ghé vào một chút trước khi đi làm việc thì đã làm sao. Ở quán cà phê thì trước tám giờ dù sao cũng chẳng có việc gì làm. Còn đủ thì giờ chán. Từ đây đến khu Ginza đi chỉ mất nửa giờ. Mình chỉ nhờ ông ta khám cái chân một chút rồi đi thôi.”

Thang máy lại dừng ở tầng năm. Đứng đây có thể nghe những tiếng chân bước, rồi tiếng chuông bấm ở một nơi nào đó bên kia hành lang.

Mayumi nhắm mắt bấm chuông.

Một hồi chuông có giai điệu vang lên. Mayumi nhanh nhẹn bước sang một bên để khỏi bị nhìn qua mắt cửa. Nhưng cánh cửa vẫn không thấy mở ra. “Có lẽ không có nhà?” – cô nghĩ bụng lòng tràn đầy hy vọng, rồi cố dạn dĩ lên, cô bấm chuông một lần nữa. Lần này thì cửa mở ngay. Cô sợ hãi rụt tay lại: trước mặt cô là Naoe, đang đứng chắn ngang lối vào.

– Tối qua tôi có gọi điện cho bác sĩ…

– À, có… – Naoe đứng sang một bên nhường lối cho khách vào. – Mời cô vào nhà đi.

Ông đưa tay vuốt mái tóc rối bù, đóng cửa lại và vặn khóa.

– Đây, tôi vừa mua ở dọc đường đây… Mayumi vụng về đưa gói táo ra, nhưng Naoe thậm chí cũng không buồn nhìn lại, lẳng lặng đi vào buồng ngồi xuống trước mặt chiếc lò kotatsu. Mayumi rụt rè vào theo.

Một cái cửa sổ lớn… Dọc mấy bức tường là những cái giá sách, một cái bàn viết. Một cái giường. Chắc hồi nãy ông ta đang ngủ: tấm chăn bị lật ra một cách cẩu thả. Mayumi thấy xấu hổ không sao chịu nổi, nhưng bây giờ thì không còn đường thoái lui nữa.

– Chỉ có sake thôi. – Naoe phá tan sự im lặng.

– Thôi-thôi, cám ơn ạ. Tôi phải làm phiền bác sĩ chỉ vì… bác sĩ… bàn chân tôi…

Mayumi có một thái độ kiểu cách thiếu tự nhiên. Trong một tình huống như thế này, có lẽ một cô gái bán bar dày dạn nhất cũng phải biến thành con nhà lành…

– Tôi đến tận nhà làm phiền bác sĩ thế này thật là không phải. Nói chung, tôi cũng định đến bệnh viện…

Naoe gạt chồng tạp chí sang một bên.

– Được rồi, được rồi. Cô đến bệnh viện chữa chân từ bao giờ nhỉ? Cách đây hai tháng phải không?

– Vâng, đầu tháng chín.

Mayumi nhìn cái cốc đặt trên lò kotatsu. Trong cốc còn một ít sake.

– Nào, cô cho xem đi.

– Ngay bây giờ à? – Mayumi luống cuống.

– Chứ còn bao giờ nữa?

Mayumi bàng hoàng đưa mắt nhìn quanh. “Ngốc hết sức! Đến nhờ người ta khám tại nhà, rồi bây giờ lại xấu hổ! Nhưng…”

– Cô nằm lên đi văng đi. – Naoe cũng chẳng hề nhận thấy Mayumi rúm cả người lại vì xấu hổ. – Và cởi bít tất ra. Cả hai chiếc.

Mayumi suýt khóc òa lên.

– Bác sĩ…

– Tôi sẽ quay mặt đi. – Naoe đến giờ mới hiểu, ông bỏ ra đứng ở cửa sổ nhìn xuống đường.

Mayumi hối hận một cách chua chát về sự dại dột của mình. Cứ cho là có việc thật đi, nhưng đến tận nhà một người đàn ông độc thân… Lại còn cởi bít tất ra nữa…

“Thà mình gặp ông ta ở một quán cà phê nào đó còn khả thứ, – cô tự rủa thầm. – Vì nói thật ra thì cái chân có làm sao đâu. Quả tình cũng hơi đau một chút khi đi giày cao gót, mà không phải lúc nào cũng đau. Cái chân chỉ là một cái cớ, chẳng cần nói cũng rõ. Nhưng tại sao đúng hôm qua mình lại nảy ra cái ý ngớ ngẩn này? À, phải… lễ xem mắt của Mikiko, con gái papa… Đằng nào chả thế… thật là ngu xuẩn! Bây giờ ông ta sẽ nghĩ về mình như thế nào…”

Có lẽ Mayumi vẫn ước ao được qua một buổi tối với Naoe, nhưng miễn là đừng lâm vào một tình huống ngu xuẩn như thế này.

– Xong chưa? – Tiếng Naoe đưa Mayumi trở về cõi thực.

– Xong ngay ạ, một phút nữa thôi… – Với mấy ngón tay đã tự dưng trở nên khó điều khiển, cô vén vạt áo dài lên.

– Xong rồi ạ.

– Mắt cá có thấy nhức không? – Naoe chạm vào chân, và Mayumi hoảng sợ co rúm lại. – Buông lỏng cơ ra. Ở đây có đau không? – Naoe sờ nắn bàn chân, hai mắt cá, chạm lên đầu gối. – Thế ở đây?

– Có lẽ…

– Ở đây thì sao?

– Kh…không…à, hay là có nhỉ? – Mayumi cũng không còn biết là có đau hay không nữa. – Hình như cũng hơi đau… – Cô lẩm bẩm một cách không lấy gì làm quả quyết. Thật khó phân biệt! Khi nói là đau thì cảm thấy hình như đau thật. Vả lại lúc này Mayumi cũng không còn quan tâm đến cái chân nữa. “Sao cho chóng xong đi”. – cô thầm mong ước, mặt nóng bừng lên một cách khổ sở. Cô có cảm giác là nãy giờ đã có cả một thế kỷ trôi qua.

Cuối cùng Naoe đứng dậy, và Mayumi cũng nhảy xuống đi văng như một con búp bê có lò xo. Naoe đi vào gian bếp, và từ đấy có tiếng nước chảy róc rách trong lavabo: chắc ông ta đang rửa tay. Mayumi chợt thấy khó chịu muốn chạy trốn.

Naoe quay trở lại và ngồi xuống chỗ cũ cạnh lò kotatsu.

– Tôi có thể nói, – ông kết luận, – rằng không có lý do gì để lo lắng cả.

Chính Mayumi cũng biết rất rõ điều đó.

– Xương vẫn nguyên lành. Trước đây thì hơi bị bong gân, nhưng bây giờ thì gần như bình thường rồi.

Mayumi lắng nghe, vẻ chăm chú hết sức.

– Chỉ có một điều duy nhất: vì giày cao gót làm cho mắt cá phải chịu một gánh nặng bổ sung, cho nên cô không nên đi loại giày này.

– Sao, tuyệt đối không đi nữa ạ?

– Ít ra là trong một thời gian vài ba tháng.

– Cám ơn bác sĩ…

– Không có gì đáng sợ đâu, tự khắc sẽ khỏi. Dù sao thì đó cũng không phải là một cớ để đi tìm bác sĩ.

Mayumi đỏ bừng mặt.

– Nhưng xin bác sĩ đừng nói với papa nhé?

– Papa nào nữa thế? À… ông bác sĩ trưởng…

– Bác sĩ ạ, gần đây ông ấy gặp nhiều chuyện buồn phiền.

– Thế à? – Naoe nói, giọng dửng dưng.

– Bác sĩ không nhận thấy sao?

– Không.

– Thế để tôi kể bác sĩ nghe nhé? Ôi, thật khủng khiếp! – Mayumi rất mong lấy cho Naoe ra khỏi cái trạng thái dửng dưng. – Con gái ông đã bỏ trốn buổi lễ xem mắt!

– Thật à? – Naoe nhìn không rời mắt làn khói màu xám lam đang bay lên từ điếu thuốc lá; thậm chí ông ta cũng không nhìn sang Mayumi một lần nào, và điều đó làm cho cô tủi thân một cách xót xa.

– Hình như Mikiko phải lòng ai ấy.

Không trả lời, Naoe bỗng đứng dậy, vào bếp lấy một chai rượu lớn rót vào cốc.

– Cô uống nhé?

– Nhưng tôi… – thời gian gần đây Mayumi hay cho phép mình uống một vài cốc với những người khách quen của tiệm cà phê, thành thử đến lúc đóng bar cô thường đi không vững nữa. “Chà, thôi ra sao thì ra!” – Cô nghĩ bụng.

– Phải cái là sake chưa hâm. – Naoe toan đi lấy một cái ly sạch, nhưng Mayumi đã nhanh chân hơn.

– Để em lấy cho. – Cô đứng phắt dậy và chạy vào gian bếp. – Lấy mấy cái ly uống rượu miệng úp xuống dưới đã được rửa sạch bong; bên cạnh có đặt một tập khăn giấy in hoa. Sự ngăn nắp ở đây rõ ràng không phải do một bàn tay đàn ông.

– Ôi, sạch quá! – Mayumi nhận xét một cách không khỏi có phần tinh quái trong khi cầm ly quay ra. – Ai dọn dẹp cho bác sĩ thế này? Chắc phải là một giai nhân nào đấy?…

Naoe lặng lẽ rót sake cho cô – như thể không hề nghe thấy câu hỏi vừa rồi.

Mayumi nâng ly rượu đưa lên môi, trong lòng hơi bực bội. Cô đã quen uống whisky, nên thấy vị sake hơi lợ lợ, nhưng uống cũng dễ chịu.

– Có lẽ bác sĩ nên cho phép cả em cũng được dọn dẹp ở đây nhé? Thỉnh thoảng thôi…

– Thế rồi sao nữa? – Naoe sốt ruột ngắt lời cô.

– Sao nữa ấy à? À vâng… – Mayumi nhấp thêm một ngụm nữa. – Nhưng bác sĩ phải hứa đừng nói với ai cơ! – Cô giơ ngón tay lên dọa.

– Được.

– Lễ xem mắt không thành, papa rối trí kinh khủng. Hôm qua papa ở chỗ em… – Mayumi ranh mãnh đưa mắt nhìn Naoe như muốn hỏi: “Anh thấy thế nào, sợ chưa?” – Papa ở lại đến mười một giờ, chốc chốc lại gọi điện về hỏi xem cô con gái rượu đã về chưa. Rốt cuộc đợi mãi không được đành ra về, như người mất hồn ấy. Còn em thì cứ đổ thêm dầu vào lửa: “Nhỡ cô ấy tự tử thì sao?” Vâng… tội nghiệp papa quá…

Naoe nghe một cách lơ đãng.

Rồi hôm nay bỗng lại gọi điện: “Nó về rồi! Vừa về lúc sáng”! Cô bé thật quá quắt… Nhưng kìa sao bác sĩ cứ lặng thinh thế?! Câu chuyện vô vị lắm sao?

– Đâu có…

Mayumi chợt tò mò nhìn Naoe.

– Bác sĩ có quen Mikiko không?

– Có quen.

– Bác sĩ thấy thế nào? Có thích không?

– Một cô gái rất tốt.

– Chỉ thế thôi à? Hừm… – Mayumi suy nghĩ. Làm thế nào tác động vào con người này nhỉ?… – Bác sĩ có muốn không, em sẽ nói thêm điều này cho bác sĩ nghe nữa nhé? – Cô mỉm cười bí ẩn – Bác sĩ hãy nhìn em đi. Thật kỹ.

Naoe băn khoăn nhìn Mayumi. Một gương mặt thanh tú. Đôi mắt to sinh động, mũi hơi hếch, cái môi dưới mọng và hơi nhô ra một chút, nhưng điều đó tuyệt nhiên không làm cho nó xấu đi: ngược lại còn tôn nó lên dưới mắt nhiều người đàn ông, – mà bản thân cô ta hình như cũng biết rõ như vậy…

– Em không làm cho bác sĩ nhớ đến người nào sao?

Naoe ngơ ngác lắc đầu.

– Thôi được, để em gà cho, – Mayumi cười khúc khích. – Người đó có quan hệ trực tiếp với bệnh viện của bác sĩ.

– Với bệnh viện Oriental?!

– Ừ – ly rượu sake làm cho Mayumi dạn dĩ lên một cách bất ngờ.

– Một cô y tá à?

– Đoán sai rồi. – Mayumi cất tiếng cười lả lơi. – Đây là một người đàn ông.

– Đàn ông à?

– Vâng. – Đôi mắt cô tròn xoe, làm như thể che giấu một điều bí ẩn ghê gớm. – Và bác sĩ vẫn thỉnh thoảng gặp người ấy.

– Ông ta là bác sĩ à?

– Không…

– Tôi không hiểu.

– Thôi được, em sẽ nói. Bác sĩ có biết kỹ thuật viên X quang Sawada không?

– À…à, Takeo Sawada…

– Thế thì em là em gái của người ấy.

Naoe nhìn Mayumi với một hứng thú mới. Quả nhiên hai người có giống nhau: cũng đôi mắt ấy… cái mũi hếch ấy…

– Bác sĩ ngạc nhiên à?

– Nhưng họ của cô khác kia mà.

– Thì có sao? Anh ấy với em cùng mẹ khác cha.

– Bác sĩ trưởng có biết việc này không?

– Sao lại không, chính em đã xin papa tuyển anh ấy về làm việc ở bệnh viện.

– Ra thế đấy…

– Takeo hay kể chuyện của anh cho em nghe.

– Mỗi người ở một nhà kia mà.

– Thì có sao? Nói chuyện bằng điện thoại.

– Sawada có đoán được những quan hệ của cô với bác sĩ trưởng không?

– Chắc là không. Anh ấy chỉ biết rằng ông ta là một khách quen của quán cà phê. Thành thử anh đừng có nói hở ra đấy nhé! – Mayumi đưa ngón tay trỏ đặt lên môi.

– Đồng ý.

– Anh ấy phục lăn anh. Anh ấy nói rằng tuy tính tình anh chẳng có gì dễ chịu lắm, nhưng anh vẫn là một con người lỗi lạc.

Naoe mân mê cái cốc trên tay.

– Anh ấy kể cho em nghe hết rồi! Tuy anh đã ra khỏi trường đại học nhưng cho đến nay anh vẫn đang tiến hành một công trình nghiên cứu. Lại bỏ tiền túi của mình ra mà làm. Cừ thật đấy! Anh lại làm thí nghiệm ngay trên thân thể mình…

– Cô lầm rồi. Đó không phải là một công trình nghiên cứu.

– Thôi đừng nhún mình nữa, em đã trông thấy mấy tấm phim X quang của anh rồi. Trong phòng làm việc của anh Takeo ấy. Trông sợ thật! Em cứ tưởng tượng anh đang đứng trong phòng tối xem xét mấy đốt xương của chính mình, thế là da em cứ nổi gai ốc lên.

– Tại sao?

– Em cũng không biết nữa. Chỉ thấy nó có cái gì rùng rợn quá.

Naoe nhìn ra cửa sổ. Đêm đang xuống dần. Trên trời chỉ còn thấy những vệt dài đỏ thẫm. Mayumi mường tượng như thấy một bóng tối lướt qua gương mặt Naoe.

– Bác sĩ! Thế bác sĩ không bao giờ thấy sợ à?

– Không. Quen rồi.

– Còn em thì sau khi nhìn thấy những tấm phim ấy, suốt đêm em không sao ngủ được. Những cơn ác mộng giày vò em. Em nằm mơ thấy mấy đốt xương của anh nhảy múa trong bóng tối, chạm vào nhau lộp cộp, nghe mà rợn cả người!… Rồi sau đó nó bắt đầu vỡ ra từng mảnh…

– Thôi! Cô im ngay! – Naoe quát.

– Xin lỗi… – Mayumi thảng thốt nháy mắt lia lịa. – Em không ngờ đã làm cho anh khó chịu đến thế… Em cũng không thích những chuyện như vậy.

Naoe ngồi thẳng dậy, như thể thấy khó thở.

– Anh ạ, khi em xem những tấm phim ấy, em hình dung thấy anh. Anh, một bác sĩ cũng lạnh lùng, khô khan như thế…

– Em phải đi làm, phải không? – Naoe hỏi, chuyển sang gọi Mayumi là “em” một cách bất ngờ.

– Vâng. – Vì hơi men sake, trong đầu Mayumi có tiếng ong ong nhè nhẹ. – Sao, em làm phiền anh lắm à?

– Không, chẳng qua tôi muốn nằm một chút.

– Anh ốm à?

– Không… – Naoe nói một cách khó nhọc. Mặt ông đột nhiên nhợt nhạt hẳn đi, trán đổ mồ hôi.

– Anh làm sao thế?

Naoe loạng choạng buông mình xuống đi văng.

– Anh đau ở đâu à?

– Lưng… – Naoe thều thào.

– Để em xoa nhé? – Mayumi sợ hãi đề nghị.

– Làm ơn – đi đi – Naoe úp mặt vào gối và rên lên một tiếng.

Chỉ trong một nháy mắt cảm giác say của Mayumi đã tan biến hoàn toàn.

– Có lẽ em gọi bác sĩ nhé.

– Tôi là bác sĩ. – Đột nhiên Naoe ngồi dậy – Ở hộc bàn bên phải… hộp luộc kim… Đưa nhanh lên!… Ống tiêm…

– Ống tiêm?

– Ừ, trong cái hộp ấy! Đưa cả lại đây!

Mayumi chạy ra bàn rút ngăn kéo. Cái hộp đây rồi. Mayumi mở nắp: phía trong hộp có hai ống tiêm và khoảng một chục ống thuốc đựng một chất nước trong suốt.

– Nhanh lên! – Naoe lại rên rỉ.

Mayumi hối hả đưa cái hộp cho ông.

– Đọc được tên thuốc rồi phải không? – Naoe hỏi với một giọng hằn học mà Mayumi không sao hiểu được.

– Cái gì ạ?

Naoe nhìn trừng trừng vào mắt Mayumi, đến nỗi cô chỉ muốn chui xuống đất, tay Naoe lật bật bẻ đầu ống hút chất nước không màu vào ống tiêm. Những giọt mồ hôi lớn lấm tấm trên trán ông; bàn tay cầm ống tiêm run bắn lên.

– Đừng nhìn! – Ông ra lệnh vắn tắt.

Mayumi ngoảnh mặt đi.

Naoe lại rên lên một tiếng.

Qua đôi hàng mi, Mayumi trông thấy Naoe xắn tay áo kimono. Cô ngạc nhiên khi thấy da ông trắng xanh, không giống như nước da thường thấy ở đàn ông.

Cắn chặt môi lại vì đau đớn, Naoe đâm mũi kim tiêm vào tay, chẳng buồn bôi cồn nữa. Mayumi chợt hiểu ra rằng cô đã tình cờ nhìn trộm một điều bí mật của người khác.

Naoe bỏ ống tiêm vào hộp. Cái ống thủy tinh lăn xuống đất kêu lanh lảnh.

– Tôi bảo đi đi mà! – Cái nhìn thù địch của Naoe lại đâm xoáy vào Mayumi, và bất giác nhắm nghiền mắt lại.

Trong mấy phút liền ông vẫn rên khe khẽ – có thể thấy rõ rằng cơn đau không thể nào chịu nổi. Mayumi kinh hãi đứng nhìn Naoe vật lộn với nó. Ông rên mỗi lúc một to hơn, đầu ông vật vã trên gối.

Cuối cùng tiếng rên im hẳn: liều thuốc đã có tác dụng, và Naoe thiếp đi. Mặt ông ở trong vùng bóng tối, chỉ trông thấy vành tai bên phải trắng mờ mờ.

Mayumi đưa mắt nhìn quanh phòng như thể muốn biết chắc rằng xung quanh không có ai, từ từ đứng dậy nhặt mấy ống thuốc rỗng, cẩn thận đậy nắp hộp lại và đem trả vào ngăn kéo bàn. Cô lắng tai nghe: Naoe đã ngủ yên. Lồng ngực ông lên lên xuống xuống đều đều.

Mayumi thở hắt ra. Cô có cảm giác như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ khủng khiếp. Có ai ngờ… cái cảnh vừa qua đã diễn ra ngay trước mắt cô: đó hoàn toàn là một sự tình cờ. Nhưng có cái lạ là tất cả đều bắt đầu sau những câu chuyện ngu ngốc của cô. Hai cái đó có liên quan gì với nhau không? Chắc là không. Chẳng lẽ một câu chuyện phiếm của đàn bà lại có thể tác động một cách ghê gớm như vậy đến một người đàn ông?

Mayumi không hiểu gì hết, nhưng không rõ tại sao cái cảm giác kỳ lạ là mình có lỗi vẫn không rời tâm trí cô: cô vẫn cứ nghĩ rằng mình đã nói với Naoe một điều gì cấm kỵ và đã làm cho ông ta đau đớn. “Mình đặt bày ra câu chuyện xương xẩu ấy thật hết sức vô duyên”. – Mayumi ân hận tự nhủ.

Naoe ngủ rất say – “Tha lỗi cho em.” – Mayumi âu yếm nói thì thầm trong khi đến cạnh ông. Cô lau sạch mồ hôi trên trán, thận trọng vực ông nằm ngửa cho ngay ngắn, kéo lại tấm drap cho thẳng, đắp chăn cho ông rồi đi dọn bàn. Một ống thuốc rỗng lọt vào mắt cô. Mayumi nhặt nó lên xem nhưng không đọc được; trên ống thuốc có một hình tam giác nhỏ và một dòng chữ la tinh…

Cô dọn cốc tách xuống bếp, đổ cặn rượu đi và rửa mấy cái ly. Cô buồn rầu cười nhạt một mình. Vừa rồi cô có nói: “Có lẽ anh nên cho phép cả em cũng được dọn dẹp ở đây nhé?” thế là đúng y như rằng… cứ như thể mình có tài tiên đoán vậy.

Không còn việc gì phải làm nữa: mọi thứ đều sạch bóng. Đến lúc phải đi rồi chăng? Mayumi nhìn đồng hồ. Bảy giờ năm. Hãy còn thì giờ. Cô đến cạnh Naoe đang ngủ và lại lắng nghe. Hơi thở đều đặn. Bóng của sống mũi hắt lên cái má nhợt nhạt.

Ở lại thì ngu xuẩn, mà bỏ đi không cáo từ thì vô lễ. Nhưng chẳng lẽ đánh thức ông ta dậy…

Mayumi quyết định đợi thêm hai mươi phút nữa. Cô châm thuốc hút. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên rất gắt. Mayumi rút điếu thuốc lá đang ngậm ra và quay về phía Naoe. Ông ta ngủ say quá không nghe thấy gì. Chuông điện thoại vẫn reo. Mayumi đếm đến năm hồi chuông rồi chậm rãi đến cạnh máy. Ba hồi nữa… Mayumi giơ tay định cầm ống máy, nhưng vừa lúc ấy chuông ngừng reo.

Mayumi trở về cạnh lò kotatsu, Naoe vẫn không nhúc nhích. Xa xa, từ phía dưới vẳng lên tiếng rì rầm của thành phố, nhưng trong phòng vẫn tĩnh mịch. Cô chợt có cảm giác rằng cái cảnh này đã kéo dài từ một thời xa lắm. Từ thuở cô vẫn là người hộ lý trông nom Naoe bên giường bệnh…

Chuông điện thoại lại reo lên, ngắt quãng dòng suy nghĩ đang trôi êm ả của cô. Cô lại đợi đến đợt chuông thứ tám và cầm máy lên.

– Tiên sinh! – Một giọng phụ nữ thì thầm trong ống máy. Mayumi ép ống máy vào tai sát hơn nữa. – Mikiko đây. Hôm qua em đã quấy rầy anh… Bây giờ em ghé anh có được không?… Allô, tiên sinh… tiên sinh…

Mayumi nín thở và thậm chí còn lấy tay bịt ống máy lại nữa.

– Alô! Alô!… Sao thế?… cắt rồi à?…

Mayumi thận trọng đặt ống máy xuống.

Mikiko?… Mikiko… Hóa ra thế! Vậy thì vẫn đúng là Mikiko… “Hôm qua em đã quấy rầy anh… Em có thể ghé anh bây giờ được không?…” Mayumi vừa nhẩm lại mấy lời này vừa kinh ngạc nhìn Naoe. Bây giờ thì cô biết con gái papa tối qua ở đâu rồi! Cô bỗng thấy gương mặt đau thương của Naoe có một cái gì ghê tởm. “Chẳng lẽ ông ta giấu nó? Thật khó tin…” Song ở đây không còn sợ lầm lẫn gì nữa.

Ngồi ghé vào cạnh đi văng, Mayumi cúi xuống nhìn kỹ vào những nét mặt của Naoe. “Trong con người này chính quỷ sứ đang ngự trị”. – Cô thầm nghĩ. Và vào lúc ấy mi mắt Naoe chớp chớp: trong đôi đồng tử tối đen, Mayumi thấy phản chiếu hình ảnh của mình. Hai mắt Naoe rỗng và đục.

– Thế nào ạ, có đỡ không ạ? – Mayumi hỏi.

Naoe với tay về phía cô, chạm lên vai, rồi bàn tay dừng lại trên gáy.

– Không nên, – Mayumi nói, nhưng không gạt bàn tay đi, mà lại úp lòng bàn tay của mình lên trên và siết chặt lấy. Naoe, dường như chỉ đợi có thế, kéo mạnh Mayumi vào lòng. Môi họ gặp nhau.

– Papa mà biết thì giết em, – cô thì thầm.

– Đừng sợ.

– Thôi. Đừng anh. – Gỡ được cánh tay của Naoe ra, Mayumi nhìn ông. Ông nằm ngửa, cằm hơi hất ngược lên, mắt đờ đẫn, thân hình mềm nhũn. Hai cánh tay buông thõng hai bên đi văng. Hình như Naoe hãy còn nửa mê nửa tỉnh.

– Anh ngủ đấy à? Anh! Bác sĩ! – Cô gọi một cách thận trọng.

Nhưng Naoe không nghe thấy. Ông nhắm hờ đôi mắt rồi từ từ quay mặt về phía Mayumi.

– Anh có nhận ra em không? – Mayumi lo sợ.

Naoe không đáp. Nhưng tay ông vươn về phía cô, mấy ngón tay sờ soạng tìm cái khóa trên áo dài.

– Để em. – Mayumi nhẹ nhàng bỏ bàn tay ông ra. – Đợi một tí.

…Chiếc áo dài lụa đã rơi xuống sàn. Naoe gật đầu hài lòng và mỉm cười – lúc đầu nụ cười chỉ hiện ra trên môi, rồi lan ra hai má, và tỏa rộng ra khắp mặt.

“Một nụ cười thật kỳ lạ, – Mayumi nghĩ thầm. – Và nói chung hôm nay ông ta không giống như thường ngày…” Nhưng thường ngày ông ta ra sao? Mayumi mới trông thấy ông ta được có một lần ở bệnh viện… Dù sao hôm ấy cô thấy ông ta khác hẳn: lạnh lùng và ngạo nghễ.

Mắt vẫn không rời Mayumi, Naoe nhổm dậy, ngồi lên đi văng, hai khuỷu tay chống lên gối. Giọng nói ông nghe âm âm, lưỡi hơi líu lại. Mayumi cảm thấy như có một lớp chất gì nhơm nhớp và lạnh toát từ từ chảy dọc sống lưng. Ông ta làm sao thế?! Cô lùi lại, nép vào tường. Naoe đứng dậy. Trên gương mặt ông thấp thoáng một nụ cười kỳ dị. Chiếc áo komônô phanh rộng ra. Chân bước loạng choạng, hai tay dang ra sờ soạng trong không khí như đang tìm chỗ tựa, ông từ từ tiến về phía Mayumi. Đôi mắt ánh lên một ánh sáng kỳ dị. “Như mắt dã thú”. – Mayumi thầm nghĩ.

– Lại đây…

– Không!

Mayumi tuyệt vọng kêu lên, nhưng ông ta chồm tới dang hai cánh tay dài ôm chầm lấy cô.

– A! a…a! – Trong một khoảnh khắc Mayumi như tắt thở và miệng cô mở rộng nhưng không phát ra được một âm thanh nào.

– Không! Không, không! – Hoàn hồn, Mayumi lại hét lớn và cố vùng ra.

Nhưng Naoe giữ chặt lấy cô một cách quyết liệt và hung hãn, rồi sau đó lại buông ra và tát mạnh lên mặt cô mấy cái.

Mayumi không còn chút hồn vía nào nữa. “Phải chạy trốn! Phải trốn cho nhanh khỏi chỗ này!” – Lý trí cô thúc giục, nhưng thân xác cô không tuân theo; có một cái gì giữ chặt cô lại. Cô vừa sợ hãi vừa khao khát những gì sẽ diễn ra.

Cuối cùng Mayumi chịu khuất phục. Thôi ra sao thì ra. Với một sức mạnh không ai ngờ có thể được ở cái thân hình gầy gò của ông, Naoe giật hết quần áo trên người Mayumi. Và vòng tay đang siết chặt cô buông lỏng ra.

Mayumi đứng lặng yên bên bức tường trắng, cả thân hình cô tỏa ra mùi hương của tuổi trẻ và của sức sống.

Một thân hình thanh tú, như đã được bàn tay của một nhà điêu khắc bậc thầy trau chuốt: những đường nét đẹp lạ lùng của đôi vai và đôi cánh tay: một tấm lưng thon thả chuyển một cách hài hòa xuống đôi đùi rắn chắc – Mayumi đứng nguyên như một tượng thần dưới ánh đèn màu xanh nhạt.

Naoe nhìn cô chằm chằm. Hơi thở của ông dồn dập từng quãng, trên gương mặt ông lấm tấm những giọt mồ hôi.

Mayumi bây giờ chỉ còn biết chờ những gì đang tiếp tục diễn ra. Cô không còn nghĩ đến Yutaro nữa, thậm chí còn có thể làm cho lão ta tức tối.

Mayumi tự mình lại gần Naoe. Cô đặt hai tay lên vai ông. Naoe im lặng, mắt vẫn không rời Mayumi.

– Kìa, anh… – Mayumi nhắm mắt. Cô hít thở mùi thuốc lá, cảm nhận sự tiếp xúc với một thân thể cường tráng. Hai tay Naoe vuốt ve cô chầm chậm. Cô khẽ thở dài, vươn cong mình áp sát vào Naoe.

“Mình hành động xấu xa quá”. – Ý nghĩ ấy thoáng hiện lên trong tâm trí Mayumi, nhưng cô lập tức quên nó đi. Thôi cũng mặc! Mặc cho mọi người – Yutaro, mẹ cô, anh cô, – mặc cho mọi người biết rõ họ yêu nhau như thế nào.

– Anh ôm em đi, – cô thì thầm, – thật chặt!

Nhưng Naoe không nghe. Cái nụ cười khó hiểu lại hiện lên trên môi ông, ngưng đọng lại trên đôi mắt vô hồn như làm bằng thủy tinh.

Mayumi lại thấy sợ.

– Anh sao thế? – Cô lùi lại hỏi.

Naoe bỏ hai tay ra và quay đi.

– Để tôi đi… pha ít cà phê…

– Cà phê ư?!

– Ừ… Tôi sẽ đun nước… pha cà phê, – Naoe hình như phải khó khăn lắm mới điều khiển được cái lưỡi. – Ta sẽ uống cà phê…

– Chẳng lẽ cứ để thế này…? Anh điên rồi sao?

Naoe dẫn Mayumi đến cạnh bếp.

– Nào. Em bắc nước lên.

– Đợi một chút, ít ra cũng để em mặc áo quần đã.

– Không!

– Sao kỳ vậy!

– Em phải làm theo ý anh.

Tia lửa man dại lại ánh lên trong mắt Naoe.

Mayumi giận dữ lấy bao diêm đến cạnh bếp.

Cô châm lửa vào ga: một cái vòng tròn đỏ bùng lên.

– Chén, trên kệ…

Mayumi bỗng cảm thấy căm giận đến cực độ.

– Sao, với cô nào ông cũng như thế này à?… Cả với Mikiko cũng vậy à?

Có một cái gì bùng cháy lên rồi lập tức tắt đi trong đôi mắt trống rỗng của Naoe.

– Hôm qua chính cô ta đã ở đây! Đừng chối! – Mayumi chợt nhớ ra rằng mình đang trần truồng – Tôi thấy đủ lắm rồi. Tôi đi đây! Giá tôi biết ông là con người như thế nào…

– Đừng đi… – Naoe đi theo van nài.

Không thèm để ý đến ông, Mayumi mặc áo vào.

Bỗng Naoe quì sụp xuống ôm lấy hai chân cô.

– Anh van em.

“Điên loạn gì đâu ấy!” – Mayumi nghĩ.

– Bác sĩ! Bác sĩ có còn tỉnh không đấy? Hay là cái thuốc ấy đã làm cho bác sĩ thành ra như vậy? – Cô đẩy Naoe ra.

– Ở lại với anh… thêm… chút nữa…

Nhìn xuống Naoe đang gục đầu vào chân mình, Mayumi đã hiểu ra: cô đã phát hiện ra bộ mặt bí ẩn của con người khó hiểu này.

Bình luận