Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đèn Không Hắt Bóng

Chương XXI

Tác giả: Watanabe Junichi

MÙNG BẢY THÁNG GIÊNG, ngày thứ hai. Sau một tuần nghỉ Tết, Noriko lại đến bệnh viện làm việc.

Những ngày hội hè đã kết thúc. Hôm nay mọi người đều tề tựu ở bệnh viện. Ông bác sĩ trưởng mời các nhân viên vào phòng làm việc và đọc một bài diễn văn. Ông chúc mừng năm mới rồi kêu gọi mọi người làm việc chăm chỉ hơn nữa. Để kết luận, ông tỏ ý mong muốn rằng mọi người sẽ có thái độ “quan tâm thường xuyên” đối với nhau.

Noriko nghe ông ta nói một cách lơ đãng. Chỉ có lúc ông ta nói đến sự quan tâm cô mới bất giác giật mình: có phải ông ta nghĩ đến Naoe không?

Từ ngày thứ hai bắt đầu những công việc bình thường, nhưng Naoe vẫn chưa thấy đến.

Sau một thời gian gián đoạn dài, công việc rất nhiều; từ sáng sớm trong phòng tiếp bệnh nhân ngoại trú đã đông nghịt.

Bà Sekiguchi ghé mắt vào phòng các nữ y tá.

– Có ai biết bác sĩ Naoe hiện nay ở đâu không?

Bà ta hỏi mọi người, nhưng Noriko có cảm giác là bà ta hỏi chính mình.

– Bao nhiêu là bệnh nhân đang chờ, mà bác sĩ Kobashi thì không thể ra khỏi các phòng nằm lấy một giây… Tôi cũng chẳng biết làm thế nào bây giờ, – Sekiguchi càu nhàu.

Quả nhiên bác sĩ Kobashi luôn luôn phải túc trực bên cạnh ông già Kokichi Ueno. Anh mới ghé vào phòng họp một chút thì đã có một cô y tá chạy đến gọi anh về phòng bệnh nhân.

Kể từ mồng ba tháng giêng. Kobashi, theo đúng lời khuyên của Naoe, đã chấm dứt việc truyền máu. Ngay tối hôm ấy Ueno bắt đầu sốt; trong hai ngày kế theo nhiệt độ tăng vọt lên, và đến ngày mùng sáu thì ngay từ sáng đã lên quá ba mươi tám độ. Da bệnh nhân lại vàng ra.

Đến chiều bệnh nhân bắt đầu sốt thực sự. Mặt ông đỏ bừng, và ông thở một cách khó nhọc. Cái chết có thể đến bất cứ phút nào, như Naoe đã nói trước, trong ngày thứ năm sau khi thôi truyền máu.

“Có lẽ phải gọi điện đến nhà Naoe chăng?” – Noriko nghĩ. Cô có cảm giác là mọi người đều chờ đợi cô làm như vậy.

Naoe có nói rằng anh sẽ ở lại Sapporo chừng hai ngày là cùng. Đến mồng bảy hay mồng tám anh sẽ trở lại đi làm. Hay là anh đã quyết định ở với mẹ thêm số ngày mà Noriko đã lấy mất của anh?… Bây giờ Noriko cứ tự trách mình là ích kỷ.

Bà Sekiguchi lại nhìn vào phòng y tá.

– Hình như bác sĩ Naoe về Hokkaido nghỉ Tết có phải không? – Bây giờ bà ta hỏi thẳng Noriko.

– Vâng, tôi cũng có nghe như vậy…

– Tôi đã gọi điện đến nhà ông. Bà gác cổng nói rằng ông ấy chưa về.

– Có lẽ ông ấy có việc gì giữ lại ở Sapporo?

– Nhưng ông ấy thừa biết là phải có mặt hôm nay!

Bản thân Noriko cũng đã mấy lần gọi điện cho Naoe, nhưng không có kết quả. Thành thử những lời bà y tá trưởng nói không hề làm cho cô ngạc nhiên chút nào, nhưng không hiểu tại sao nghe bà nói, cô vẫn thấy lo sợ.

– Có lẽ ông ấy định đi chuyến máy bay buổi sáng chăng? Rồi từ phi trường về thẳng đây? – Bà Sekiguchi phỏng đoán.

– Phải, phải, dĩ nhiên là như thế, – Noriko lúng búng. – Dù sao, nếu định về chậm ông ấy cũng phải báo trước.

– Mong sao ông ấy về cho sớm…

Từ phòng ngoại trú cứ năm phút lại có điện gọi lên hỏi xem Naoe đã đến chưa. Kobashi không thể tiếp bệnh nhân được, vì buổi đi thăm bệnh nhân chưa kết thúc, mà cũng không thể rời cụ Ueno lâu được.

Ngoài cửa có tiếng gót giày lóc cóc, và Kawai chạy vào phòng.

– Bệnh nhân Ueno ra sao rồi? – Sekiguchi hỏi.

– Lại sốt, – Kawai vừa trả lời vừa chạy vào, hối hả lấy cái ống oxy rồi chạy ra ngay.

– Lạ thật. Rất lạ… – Sekiguchi băn khoăn nhắc đi nhắc lại và xem đồng hồ không biết đến lần thứ mấy.

Cảm nhận được ý trách móc, Noriko cúi đầu rửa mấy cái ống tiêm.

Mãi đến mười một giờ Kobashi mới xuống phòng khám ngoại trú. Một số bệnh nhân đợi mãi không thấy bác sĩ đến nên đã ra về, nhưng vẫn còn khoảng ba mươi người kiên nhẫn ngồi lại ở phòng khám.

Kobashi im lặng làm việc. Anh thấy giận Naoe kinh khủng, nhưng không nói ra, vì cho rằng làm như vậy là quá thấp hèn đối với phẩm giá của anh: nỗi căm phẫn của anh chỉ được thể hiện bằng sự im lặng.

Noriko trực bên giường Ueno. Chỉ có một lần cô vắng mặt một phút để gọi điện cho Naoe, nhưng chỉ nghe những tiếng tuýt tuýt kéo dài.

“Chẳng lẽ lại tiêm ma túy rồi ngủ say quá không nghe chuông điện thoại hay sao?” Nỗi lo sợ lại tràn vào lòng cô. Nhưng anh ấy đã hứa là không dùng. Cái đêm bên hồ bây giờ như một giấc mơ thần kỳ và Noriko không thể nào tin được rằng tất cả những cảnh ấy đã diễn ra thật…

Hình như bác sĩ trưởng cũng đã được báo rằng Naoe không đến làm việc. Ông bước vào phòng y tá, gắt: “Chả còn biết làm ăn như thế nào với cái ông này!” – và ghé tai bà y tá trưởng nói thì thầm cái gì không rõ. Bà này ngơ ngác nhìn ông rồi đến tủ đựng phiếu bắt đầu giở xem tất cả các bệnh án bắt đầu bằng chữ A.

Korichi Ueno mỗi lúc một nặng. Buổi sáng ông già lên cơn run, rồi sau đó lại đỡ, nhưng đến chiều ông bắt đầu run dữ dội hơn. Ông ta hãy còn tỉnh. Khi gọi tên ông, ông hơi mở mắt, nhưng hình như không nhận mặt được ai.

Kobashi rất khổ sở vì bị lương tâm cắn rứt: ngay trước mắt anh, một con người đang hấp hối, và anh phải chịu trách nhiệm về cái chết này. Kobashi đặt bình tiếp nước, tiêm thuốc an thần, nói tóm lại, anh làm tất cả những gì có thể làm được, nhưng lòng anh vẫn nặng trĩu. Từ sáng sớm anh đã chạy khi thì vào phòng bệnh nhân, khi thì vào phòng các nữ y tá.

Đến ba giờ chiều Noriko lại xuống phòng khám ngoại trú quay số điện thoại. Một tiếng tuýt dài. Lại một tiếng nữa. “Bây giờ anh ấy sẽ cầm ống máy lên đây”. Nhưng không, vẫn những tiếng tuýt, chỉ có những tiếng tuýt mà thôi. Hình như anh ấy vẫn chưa về…

Noriko đang bước chậm chậm trên cầu thang thì bỗng thấy buồn nôn. Cô áp hai bàn tay lên ngực, thở vào mấy lần thật sâu, nhưng dạ dày vẫn co thắt một cách đau đớn. Cô lấy bàn tay bịt chặt miệng rồi chạy vào toa lét. Noriko nôn hầu như trên ngưỡng cửa toilet: cô có cảm giác như cơ thể cô bị lộn trái ra. Noriko đợi cho đến khi hết những cơn co giật; ngực cô như bị ép giữa một đôi gọng kìm.

Cuối cùng cô bắt đầu thấy đỡ. Rửa mặt xong Noriko từ từ ngước mắt lên tấm gương. Ở hai khóe mắt có những giọt lệ đọng lại.

Noriko ngẫm nghĩ. Xưa nay cô chưa bao giờ đau dạ dày, những thức ăn hôm nay đều tươi, cơn buồn nôn ập đến cũng một cách đột ngột như khi nó mất đi, – những hiện tượng như vậy ở cô chưa bao giờ thấy có.

“Mình ốm nghén rồi”, – Noriko kết luận. Cô thấy người bải hoải. Nhìn thấy gương mặt phờ phạc của mình trong gương, cô nhớ đến Naoe.

Trong phòng y tá Kobashi đang nói chuyện với bà y tá trưởng.

– Ông ấy sẽ chết tối nay hoặc đêm nay.

– Ai sẽ trực đêm nay? – Bà y tá trưởng đến cạnh bảng trực trên tường. – À, Shimura và Kawai.

– Em lúc nào cũng xui! – Kawai phụng phịu.

– Thế sao, Naoe tiên sinh vẫn chưa đến à? – Kobashi ngạc nhiên.

– Cách đây một giờ tôi có gọi điện. Không có nhà.

– Tiên sinh trọ lại khách sạn nào ở Sapporo? Hình như ở khách sạn G.? – Giá có thể nói chuyện điện thoại một chút nếu tiên sinh còn ở đấy…

– Bác sĩ cần nói chuyện với tiên sinh?

– Rất cần. Tôi muốn hỏi ý kiến tiên sinh về ông Ueno. Có lẽ nên cho ông ta uống prednin chăng?

– Ta thử gọi điện nữa đi. – Sekiguchi đề nghị.

Tim Noriko nhói lên: “Khách sạn G.”… Năm ngày trước đây cô còn ở đấy với Naoe. Còn đứng bên cửa sổ nhìn ra thành phố phủ tuyết. Naoe ôm lấy cô… Mới năm ngày mà tưởng chừng như đã lâu lắm rồi.

Sapporo trả lời ngay. Đó cũng là chuyện bình thường, nhưng không hiểu sao Noriko hết sức kinh ngạc.

– Alô, alô… – Bà y tá trưởng hét vào máy. – Sapporo phải không? Khách sạn G. phải không?

Tay vẫn không ngừng quấn tăm bông, Noriko cố hết sức lắng tai nghe.

– Na…ô…ê… vâng… vâng… đúng rồi… ông Naoe Kyosuke ở Tokyo.

Bà y tá trưởng nhìn ra Kobashi lúc bấy giờ đang đứng ở cửa.

“Nếu anh ấy còn ở khách sạn, lát nữa mình cũng sẽ kín đáo gọi điện cho anh”, Noriko nghĩ thầm.

– Thế ạ? Rõ… – Bà y tá trưởng nói trong ống máy.

Noriko nín thở.

– Vâng… vâng, tôi hiểu rồi, cảm ơn nhiều lắm.

Đặt ống máy xuống, Sekiguchi quay về phía Kobashi:

– Cách đây ba ngày ông ấy đã rời khỏi khách sạn.

– Đi đâu?

– Ông ấy nói rằng gia đình ông có nhà ở thành phố. Có lẽ ông đã về ở với gia đình.

– Không biết được số điện thoại của gia đình ông ấy à?

– M…m…m… Không rõ tên người chủ nhà. Tôi sẽ thử hỏi, nhưng…

– Có lẽ là ông ấy cũng không còn ở gia đình nữa.

– Vâng…vâng, ông ấy sẽ bay về đây ngay…

– Thôi được, không cần. Tôi sẽ tự lo liệu.

– May ra ngày mai ông ấy sẽ đến làm việc, – bà y tá trưởng nói.

– Mai thì chậm mất rồi… – dẫu môi ra phía trước, Kobashi đứng lại một lát rồi ra khỏi phòng.

Đến năm giờ chiều Ueno bất tỉnh. Có thể thấy rõ rằng ông ta sắp chết đến nơi, và Kobashi quyết định đổi phiên cho bác sĩ nội khoa Kawahara để ở lại trực đêm.

Chất glucose nhuộm đỏ được truyền vào người Ueno một cách chu đáo, nhưng không đem lại một sự thuyên giảm nào.

Từ hôm qua Kobashi đã bảo bà vợ Ueno mời những người thân thuộc đến, nhưng bà cụ vẫn ngồi một mình bên giường chồng.

Đến năm giờ kém năm, ông Ueno thở hắt ra lần cuối cùng và nhắm mắt lại. Ông đã vật vã trong cơn mê sảng suốt ba ngày, nhưng lại tắt nghỉ một cách nhẹ nhàng êm ả.

Bà cụ Chiyo không khóc bên xác chồng – hình như buổi nói chuyện với Naoe đã chuẩn bị tinh thần cho bà. Bà chỉ đi đi lại lại, hai tay lóng ngóng không biết để vào đâu.

Người ta rửa ráy thi hài, thông báo cho chính quyền biết. Ban đầu người ta định chở xác ông cụ về nhà, nhưng rồi lại quyết định rằng sáng mai bà Chiyo cùng với người công chức ở ban cứu trợ xã hội sẽ đưa thẳng thi hài người quá cố vào lò thiêu.

Kobashi và các nữ y tá đều quên khuấy cả bữa ăn. Mãi đến khuya, khi mọi việc đều đã xong xuôi họ mới nhắc nhau đi ăn bữa tối.

Bữa ăn có canh đậu phụ, cá rán, dưa chuột dầm giấm. Noriko không thấy muốn ăn chút nào, cô chỉ lấy mấy quả dưa chuột và mua thêm mấy quả quít ở cửa hiệu bên cạnh. Cô tự an ủi rằng Kawai hãy còn trẻ con nên sẽ không hiểu cái chứng bệnh của mình. Sau bữa ăn tối, Kobashi đến chỗ các nữ y tá và ngồi trên đi văng.

– Đấy, thế là hết, – anh buồn bã thở dài.

Trông anh hốc hác hẳn đi, những nỗi khó nhọc của ngày vừa qua đã để lại những dấu vết rõ rệt.

Thở phào như được trút bỏ gánh nặng sau cái chết của một bệnh nhân là điều phản tự nhiên. Nhưng đối với các bác sĩ và y tá thì đây chỉ là sinh hoạt hằng ngày, là sự vụ, cho nên bây giờ họ tận hưởng sự yên tĩnh vừa đạt được.

– Tôi cứ sợ bà cụ đoán ra được sự dối trá… – Kobashi nói.

– Khổ thật đấy tiên sinh ạ, hai cái chết liền nhau… Hết cụ Ishikura lại đến cụ Ueno.

– Lạy trời, như vậy cũng đủ lắm rồi.

– Tiên sinh có mặt ở đâu là có tử vong ở đấy. Từ rày em không trực với tiên sinh nữa đâu. – Kawai nói.

– Chính cô mang nó kè kè bên lưng thì có, – Kobashi đùa, giọng không vui.

Đột nhiên Noriko có cảm giác là ngoài cửa có ai đang đứng.

– Ai đấy? – Cô mở cửa ra và trông thấy bà cụ Chiyo.

– Xin phép vào một chút có được không ạ?

– Bà cần gặp bác sĩ ạ?

Bà cụ khẽ gật đầu.

– Bà tìm tôi ạ? – Kobashi đứng dậy đi ra cửa.

Bà cụ cúi chào, đưa ra một cái gói và một cái hộp.

– Gì thế ạ?

– Vì chúng tôi mà tiên sinh phải chịu bao nhiêu khó nhọc…

– Bà cụ làm gì thế?! – Kobashi gạt bàn tay cầm tặng phẩm. – Giá chúng tôi có thể cứu được ông nhà…

– Sao lại không cứu? Các vị truyền cho bao nhiêu là máu! Các vị đã hết sức hết lòng…

– Không nên.

– Ông nhà tôi biết ơn các vị quá! Mà vợ chồng tôi lại chẳng có tiền trả… Đội ơn các vị. – Bà cụ cúi mình trước Kobashi, rồi trước Noriko và đặt cái gói với cái hộp lên bàn.

– Kìa bà cụ, đừng làm thế! Bà cụ phải hiểu cho, làm như thế không được! Chẳng có gì mà phải thế… – Kobashi nói hối hả, chỉ thiếu chút nữa anh đã khóc òa lên.

Để tặng phẩm lại, bà cụ Chiyo lúp xúp bước ra cửa, nhưng đến ngưỡng cửa bà đứng lại lần nữa:

– Cám ơn các vị.

Trông theo cái bóng dáng bé nhỏ khô cằn của bà cụ cho đến khi khuất hẳn, Kobashi và Noriko cùng nhìn lên bàn.

– Bà cụ đã cố chạy đi mua mấy thứ này về… – Noriko thở dài.

Trong gói có mấy quả hồng và mấy quả quít, trong hộp có một chai whisky. Chắc hoa quả là để tặng các cô y tá, còn chai rượu là để tặng Kobashi.

– Rốt cuộc đâm ra dở quá, – Kobashi nhìn chai rượu nói, mặt sa sầm xuống. – Chúng ta nào có cứu giúp gì được ông già cho cam.

– Món này đối với bà cụ không phải là nhỏ, – Noriko nhận xét.

– Nhận quà biếu của bà cụ thật là xấu hổ.

– Bà cụ thiết tha quá, chỉ cố sao làm cho chúng ta vui lòng. Không, không thể khước từ được. – Noriko nghĩ rằng nếu có Naoe ở đây, hẳn anh sẽ không từ chối.

Kobashi châm điếu thuốc lá rồi lẩm bẩm một mình:

– Có lẽ mình làm theo lời Naoe thế mà đúng.

Lúc bấy giờ đã gần chín giờ. Noriko chuẩn bị tắt đèn ở các phòng. Ngoài cửa sổ bầu trời tối sẫm chi chít những vì sao. Trời đang lại trở lạnh.

Một hồi chuông điện thoại xé tan sự im lặng trong phòng. Noriko lúc bấy giờ đứng gần máy nhất. Cô cầm máy lên.

– Alô, Tokyo phải không? Bệnh viện Oriental phải không? – Bên kia đường dây có tiếng một người đàn bà đứng tuổi.

– Vâng.

– Tôi gọi điện từ Sapporo. Họ tôi là Naoe…

– Sao?

– Tôi là chị của Kyosuke Naoe.

– Tôi nghe bà đây… – Tim Noriko chỉ chực vỡ tung. – Có việc gì xảy ra thế ạ?

– Hôm qua… Kyosuke đã từ trần…

– Sao?! – Noriko lạnh toát cả người.

– Kyosuke chết rồi.

– Chết rồi…

Kobashi và Kawai kinh hãi đứng phắt dậy.

– Ai?…

– Kyosuke đã tự sát.

Noriko nghe mà không sao thốt ra được nửa lời.

– Em tôi đã trầm mình ở hồ Shikotsu…

Noriko đánh rơi ống máy điện thoại và áp hai lòng bàn tay lên mặt. Rồi cô từ từ, như trong một đoạn phim quay chậm, rơi phịch xuống sàn. Ống máy điện thoại tuột ra khỏi bàn tay đung đưa từ bên này sang bên kia.

Bình luận
× sticky