KỂ TỪ KHI LÀM “PHẪU THUẬT” cho cụ Ishikura cho đến nay đã được ba ngày đêm. Suốt thời gian này ông cụ phải nằm ngửa, nhưng bây giờ người ta cho phép cụ nhổm dậy ngồi trên giường. Lẽ tự nhiên là một sự hồi phục nhanh chóng như vậy không làm cho ai ngạc nhiên.
Sáng hôm ấy, khi Naoe mặc blouse trắng và xuất hiện ở phòng y tá, Noriko bước tới gặp ông.
– Chào bác sĩ, – cô chào Naoe một cách lãnh đạm. Sau những cuộc ái ân nồng cháy đêm nào, Noriko khi vào bệnh viện lại nói chuyện với Naoe như thể hai người chỉ quen sơ nhau.
– Cụ Ishikura rất mong bác sĩ đến.
– Thế sao, Kobashi chưa ghé thăm ông cụ à?
– Chưa.
Noriko, với một cử chỉ thuần túy sự vụ, đẩy về phía Naoe tập bệnh án của Ishikura. Nhiệt độ 37,1, mạch: 70. Mọi thứ đều gần như bình thường.
– Bác sĩ Kobashi có nói rằng kể từ nay ông từ chối việc theo dõi bệnh tình cụ Ishikura. Kobashi nói rằng ông đã báo điều này cho tiên sinh biết.
– Cho tôi?
– Bây giờ đặt bình tiếp huyết thanh cho cụ Ishikura phải không ạ?
– Có lẽ Kobashi sẽ chịu khó thêm một ngày nữa chăng?
– Bác sĩ Kobashi hiện đang đi thăm các bệnh nhân.
– Ra thế…
Gạt tập bệnh án sang một bên. Naoe đưa mắt nhìn quanh. Trong đám nữ y tá đang vội vàng qua lại không thấy Akiko Takagi.
– Xin bác sĩ nhanh cho.
Noriko tay cầm ống nghe đứng đợi ở cửa. Naoe đứng dậy và đi ra hành lang.
– Chẳng lẽ bác sĩ Kobashi không nói gì với tiên sinh sao?
– Tôi chưa nghe ông ta nói gì cả.
Noriko đi trước Naoe một chút. Có thể thấy rằng cô đang có chuyện gì bực tức lắm. Đi dọc hành lang bên phải khoảng ba mươi thước, họ đến gần cầu thang gác. Và đến đây Noriko không chịu được nữa:
– Bác sĩ đừng bao giờ làm một việc gì để sau đó người ta cười cho!
– Cười ư?
– Tôi nói chuyện tối hôm qua.
Một bệnh nhân đi lên thang gác qua mặt họ, và Noriko ngừng bặt.
Naoe nhún vai.
– Tôi không hiểu.
– Tối hôm qua, uống rượu với bà vợ bác sĩ trưởng. Mà lại uống trong bệnh viện! Ông chọn được một chỗ thích hợp quá nhỉ!
Ngay cả tấm lưng của Noriko cũng hừng hực niềm công phẫn.
– À, té ra là chuyện ấy!
– Sáng nay cả viện chỉ kháo nhau mỗi chuyện này.
Câu chuyện đã lọt ra ngoài. Rõ ràng là có người nào đó trong bệnh viện đã lâm vào tình trạng quá nhàn rỗi…
Khi Naoe bước vào phòng, cụ Ishikura mới được thay áo quần sạch.
– À-à, tiên sinh. Lão đang đợi tiên sinh. – Cụ Ishikura chắp tay vái theo phong tục cổ.
– Sao, cụ thấy trong người thế nào?
– Cám ơn bác sĩ, đỡ nhiều rồi… Nghĩ cũng lạ, cắt bớt dạ dày mà vẫn cứ thèm ăn! Tôi vẫn chưa ăn được cháo gạo sao?
– Kể từ ngày mai chúng tôi sẽ chuyển cụ sang chế độ ăn cơm.
– Đa tạ bác sĩ. – Cụ Ishikura lại kính cẩn chắp tay vái rồi quay về phía con dâu đang ngồi ở đầu giường: – Nào, con muốn hỏi gì thì hỏi đi.
– Thưa bác sĩ, cha tôi rất thèm hoa quả.
– Được. Cô cứ cho cụ ăn. Nhưng nhớ gọt vỏ.
Noriko tháo băng cho cụ Ishikura. Đường khâu kéo dài suốt bụng. Trong khi Naoe dùng bông tẩm dung dịch sát trùng lau vết mổ, Ishikura nhắm mắt nằm im không động đậy. Khi đã thay băng xong, ông cụ nói:
– Trước kia tôi thấy nặng trịch trong dạ dày, thế mà bây giờ đã tan biến đi đâu mất.
– Thế thì hay lắm.
Naoe nghe tim và bắt mạch cho ông cụ, rồi ra khỏi phòng. Khi ông đã gần tới phòng y tá, Kobashi, vừa về phòng trước đó một chút, ra gặp ông.
– Tôi muốn nói chuyện với tiên sinh về cụ Ishikura. – Gương mặt Kobashi đanh lại. – Tôi đã suy nghĩ nhiều về việc này và đã đi đến kết luận rằng tôi không thể nói dối được.
– Tôi đã hiểu hết rồi, và hiểu rất rõ.
– Tôi cho rằng một bác sĩ phẫu thuật không có quyền làm những cuộc phẫu thuật vô nghĩa.
– Anh có thể tiếp tục giữ lấy ý kiến đó.
– Xin lỗi.
Naoe dặn dò cách đặt bình tiếp huyết thanh và đi ra hành lang. Kobashi theo sát ông.
– Thưa tiên sinh, chưa hết đâu. Ở phòng ba trăm linh tư mới đưa vào hai bệnh nhân bị trẹo thớ ở khu vực cổ. Một công chức và một người lái xe.
– Thế thì sao?
– Có phải tiên sinh đã ra lệnh cho họ nằm viện không?
– Không.
– Thế thì ai?
– Theo tôi, đó là quyết định y tá trưởng.
– Y tá trưởng có quyền gì quyết định những vấn đề như vậy?
– Dĩ nhiên, đó là một việc không đúng quy chế. Nhưng hình như bà ta chỉ thừa hành chỉ thị của bác sĩ trưởng.
Naoe và Kobashi cùng xuống cầu thang gác.
– Có nhiều phòng bệnh nhân bỏ trống, cho nên bác sĩ trưởng yêu cầu Sekiguchi là hễ ai có điều kiện nằm thì cho nằm vào các phòng ấy.
– Chỉ có bác sĩ điều trị mới biết được ai cần cho nằm viện, ai không.
– Đây không phải là trường đại học mà cũng không phải là bệnh viện công của thành phố.
– Nhưng vẫn là một bệnh viện! – Trong khi đi vòng qua nhịp cầu thang uốn, Kobashi ngừng nói một chốc, rồi tiếp tục nói rất hăng: – Có thể là tôi quá bao biện, nhưng tôi đã khám hai bệnh nhân này và không hề thấy ở một người nào có những triệu chứng paresthesia[1] vai và tay. Cả hai chỉ kêu là hơi đau ở phần dưới cổ. Ảnh X quang cho thấy ở người công chức các khớp xương bị mòn nhiều, còn phần còn lại thì bình thường, không có lấy một lý do gì để cho hai người này hưởng chế độ điều trị nội trú. Hơn nữa, họ thậm chí cũng không cần đến chế độ nằm yên!
– Có lẽ thế.
– Cho họ nằm viện đúng là xử sự không trung thực đối với họ.
– Nhưng chính họ yêu cầu như thế.
– Chính họ?! Tại sao?
– Người lái xe sống độc thân trong một ký túc xá, còn người công chức thì đã năm mươi lăm tuổi, chỉ ít lâu nữa đã phải về hưu. Cho nên ông ta muốn lợi dụng dịp này để nghỉ ngơi.
– Nhưng dù có thế thì tại sao lại phải nằm viện mới được?
– Cái đó rõ như ban ngày.
– Tôi không hiểu, xin tiên sinh giải thích cho.
– Đã muốn nghỉ ngơi thì ở bệnh viện tốt hơn là ở nhà. Như cái ông công chức kia chẳng hạn, rõ ràng là ông ta rất mệt mỏi. Dù sao cũng nhiều tuổi rồi.
– Và theo tiên sinh đó là một lý do có đủ trọng lượng để cho ông ta nhập viện ư?
Giọng Kobashi run lên vì phẫn nộ. Đã bắt đầu có mấy người quay lại nhìn họ.
– Dĩ nhiên đó không phải là lý do chính. Nhưng là một trong những lý do.
– Tiên sinh!! Ở đây là bệnh viện! Ở đây chúng ta chữa cho bệnh nhân! Nếu cứ người nào muốn nghỉ ngơi một chút ta đều cho cả vào đây thì…
– Nhưng giúp cho người ta có điều kiện nghỉ ngơi một chút thì có gì là xấu?
Hai người đã xuống đến tầng một. Trong phòng tiếp bệnh nhân có khoảng hai mươi người ngồi đợi. Kobashi và Naoe đi qua các dãy ghế và mở cửa vào phòng khám. Trên bàn xếp một chồng bệnh án.
– Nếu chúng ta cho nhập viện với một bản chẩn đoán như vậy, bệnh viện sẽ thành cái gì? Chẳng hóa ra bạ ai muốn nằm viện thì nằm hay sao? – Nhìn người nữ y tá đang đứng đợi, Kobashi nói thêm: – Ngoài ra… người ta lại kê cho họ những thứ thuốc uống và thuốc tiêm chẳng có được bao nhiêu tác dụng đối với họ.
– Các thứ thuốc uống và thuốc tiêm là do tôi kê đơn.
Kobashi giật mình im bặt.
– Có công hiệu, không công hiệu – dù sao cũng phải kê đơn. Nếu các bệnh nhân chỉ trả tiền khám bệnh thì bệnh viện sẽ phá sản.
– Hóa ra chỉ vì thế mà tiên sinh quyết định một cách điều trị như vậy?
– Cố nhiên.
Kobashi buông mình xuống một chiếc ghế và rút điếu thuốc lá.
– Ai trả viện phí cho họ?
– Vì đây là hậu quả của một tai nạn giao thông, cho nên công ty bảo hiểm xe hơi phải trả một số tiền nhất định.
– Thành thử nạn nhân không phải trả một đồng tiền túi nào phải không?
– Trong phạm vi của số tiền do qui chế bảo hiểm ấn định, ngay cả người gây ra tai nạn cũng gần như không phải trả gì.
– Hóa ra chính vì thế mà y tá trưởng cứ nài họ nằm ở bệnh viện ta…
– Hình như thế.
– Ở bệnh viện của trường đại học người ta không đời nào làm như vậy. Những chuyện đó thối quá.
– Chắc ở đấy mọi sự đều tốt đẹp nhỉ! – Naoe nói qua kẽ răng.
Kobashi kinh ngạc nhìn ông, nhưng Naoe đã cầm lấy tờ bệnh án để trên cùng, ra lệnh cho cô nữ y tá:
– Mời bệnh nhân vào khám!
[1] Danh từ y học, có nghĩa là chứng cơ ngược dị thường.