Thứ 6, 8:03 p.m
Addison đã nói đúng một điều. Anh nướng bít tết ngon tuyệt.
Khi trời bắt đầu ngả bóng, đèn ven hồ bơi bật sáng, theo sau là những dãy đèn dọc những thảm hoa và tán cọ quanh hồ. Reinaldo xuất hiện từ phía nhà chính, mang theo nến và xếp chúng trên bàn một cách vô cùng điệu nghệ.
“Bắt đầu trông như một cuộc hẹn rồi đấy,” Sam thì thầm, liếc nhìn Addison. “Trừ khi mọi thứ là dành cho Havard.”
“Không phải dành cho tôi,” Donner nói vọng sang từ phía chiếc bàn phía bên kia hồ bơi. Vươn người một cái, anh đứng lên. “Nói mới nhớ, tôi phải về rồi.”
“Tạm biệt.”
Anh nhăn mặt nhìn cô, rồi khoác tay lên vai Addison khi họ đi về phía căn nhà. “Mai tớ sẽ chuẩn bị giấy tờ bảo hiểm. Chắc cậu muốn tớ mang tới đây chứ?”
“Ừ,”
Khi họ vòng qua góc nhà, Sam ngồi xuống để tận hưởng bầu không khí thoảng hương hoa. Vào lúc này, cô buộc phải nghĩ mình đã quyết định đúng khi tới nhà của vị tỉ phú này. Nếu không, hiện giờ chắc cô đang chui lủi trong căn nhà cũ tồi tàn ở Clewiston, lướt tivi xem tin tức và hi vọng không phải trốn đi trước khi an ninh ở sân bay mệt mỏi vì phải tìm kiếm cô.
“Sẵn sàng xem gallery rồi chứ?” Addison hỏi khi anh đi tới. Anh mặc chiếc quần jeans phù hợp với một bữa tiệc thịt nướng, cùng một chiếc T-shirt màu xanh lá thả rộng qua hông và một chiếc áo sơ mi để mở ở ngoài. Anh cũng đi tông, và cơn gió nhẹ lướt những ngón tay dịu dàng làm lòa xòa mái tóc anh. Cô cũng không ngại vuốt ngón tay mình trên đám tóc đen lượn sóng đó.
Cô nuốt vào. “Phòng an ninh trước đi.”
Anh vẫn lo lắng về việc đưa cô tới đó; Sam có thể thấy điều đó trên mặt anh, và đó là lý do cô cố tình ép anh. Họ đang kiểm tra lòng tin của nhau, và anh có thể đổ một chút mồ hôi.
Addison hướng cô về phía cửa trước. “Vậy thì vòng đường này.”
Anh dẫn cô quay lại căn nhà qua cánh cửa hiên vừa được sửa. “Ấn tượng đấy,” cô nói, “Anh có sẵn cửa sổ hiên trong kho hay anh có một công ty sửa chữa đấy?”
“Không cái nào cả. Chỉ là anh rất quyến rũ thôi.”
Cái đó, anh thực sự đúng. “Những khung kính kia thì sao?” cô hỏi
“Cảnh sát vẫn giữ” anh trả lời. “Tìm dấu vân tay, anh nghĩ thế.”
“Không tìm thấy dấu của tôi đâu.”
“Anh hy vọng thế. Nếu em nghĩ ra bất cứ thứ gì có thể dính em vào đêm đó, tốt nhất là nói cho anh ngay.”
“Không nghĩ được gì cả,” cô nói. “Tôi bảo anh là tôi rất giỏi trong công việc của mình mà.”
“Không nghi ngờ gì. Anh chỉ muốn đề phòng mọi vấn đề thôi.” Addison đi về phía trong nhà, sau phòng bếp. Một dãy cầu thang dẫn tới tầng hầm, bao gồm một phòng điện, phòng bơm nước hồ bơi, và phòng làm nóng nước, rồi tới phòng an ninh.
“Ngài Addison.” một người đàn ông mặc đồng phục nâu của bảo vệ công ti Myerson-Schimdt bật dậy nhanh tới mức ghế của anh ta ngã ra sau. Sam nhanh chóng đỡ lấy nó bằng mũi chân và đẩy lại vị trí cũ.
“Louie, chúng tôi chỉ muốn quan sát thôi.” Addison vẫy tay chỉ cho cô toàn bộ căn phòng.
20 màn hình thống trị phần lớn, xếp thành từng nhóm 4 cái một với một máy chủ ở giữa và hai máy bên sườn để tua lại băng. “Thường chỉ có một người ở đây thôi à?” cô hỏi.
“Trừ khi có tiệc lớn,” Louie nói, ngồi lại vị trí, “Một người cũng đủ rồi.”
“Sao anh lại bị ngạc nhiên khi chúng tôi đi vào?” cô theo đuổi. “anh không thấy chúng tôi à?”
Viên bảo vệ hắng giọng. “Tôi đang chú ý hai camera sườn,” anh đáp lại, biểu cảm có vẻ đề phòng. “Với tất cả sự tôn trọng, thưa cô, cô sẽ không thể vào nhà nếu ngài Addison không đi với cô.”
Cô có vài lời đáp lại câu đó mà anh ta sẽ không thích chút nào, nhưng cô chỉ gật đầu. “Được rồi. Chắc cảnh sát giữ cuốn băng đêm hôm đó phải không?”
“Ừ.” Addison trả lời. “Còn gì nữa không?”
“Gallery.”
Họ vòng lại mặt trước ngôi nhà và đi lên cầu thang chính. Bức Picasso vẫn treo ở đầu cầu thang, có vẻ như thoát khỏi mọi thiệt hại vì khói, lửa và nước. Addison đã gặp một vận may giá vài triệu đô.
“Những việc kiểu này có hay xảy ra với anh không?” cô hỏi
Anh chậm lại. “Anh đã từng bị đe dọa, nhưng đây là lần đầu tiên có người suýt giết được anh.”
“Công việc của anh hay đấy.”
“Xem ai đang nói kìa.” Addison nhún vai. “Việc có người xâm phạm nhà anh để giết anh thực sự làm anh rất tức giận.”
“Nhưng nếu quả bom không phải để giết anh thì sao?”
“Thì để giết người sống dưới mái nhà anh, và dưới sự bảo vệ của anh.”
“Sự bảo vệ của anh?” cô lặp lại với nụ cười nhẹ. “Nghe anh cứ như một tên lãnh chúa phong kiến vậy.”
Addison gật đầu. “Cũng tương tự thế. Cẩn thận nhé. Trên này vẫn còn nhiều mảnh vỡ, và sàn nhà có vài chỗ hơi yếu.”
Những dải băng màu vàng của cảnh sát giăng ngang hành lang ngay trên cầu thang nhưng anh kéo chúng ra như thể chúng chẳng khác gì mạng nhện. Cái cách Addison đứng ở đó, cách anh nhìn đống đổ nát của gallery với cơn tức giận sâu sắc và lạnh lẽo, cho thấy rõ ràng anh coi việc này nghiêm trọng mức nào.
“Ở đây phải có mấy bộ giáp chứ?” cô bình luận, bước qua anh.
“Quản lý tài sản của anh đã gửi những thứ có thể sửa chữa được cho một chuyên gia để xem ông ấy có làm được gì không.”
“Chúng rất đẹp.” Lần đầu tiên Samantha chạm tới cánh cửa bảo vệ viên đá, thấy nó đu đưa trên bản lề bị bẻ cong và đen ngòm bụi cháy.
Richard đứng sau quan sát cô. Anh đã xem qua khu này, nhưng anh thấy bị lôi cuốn khi cô xem xét nó ở góc độ khác, và cô thấy những thứ anh không bao giờ nghĩ tới. Cô cuốn hút anh.
“Đây là phòng an toàn của anh phải không? Then đôi, với tia hồng ngoại trên sàn?”
Nhớ là mình sẽ phải hỏi lại vì sao cô biết tất cả những điều đó, anh gật đầu. “Đúng, với video trên bức tường phía trong, đối diện cửa.”
“Và tôi đoán là không có gì xuất hiện trong cuốn băng.”
“Cho tới giờ thì chưa, theo lời ngài thám tử Castillo.”
“Nếu anh quan tâm tới việc mọi người xâm phạm sự riêng tư của anh thế, anh nên xem xét tới việc đặt thêm camera trong nhà.” Cô gợi ý.
“Cái đó chỉ giúp bảo vệ đồ đạc, không phải sự riêng tư của anh.” Tiến tới gần hơn để có thể nhìn thấy cô, anh thấy cô ngồi xuống trước cánh cửa hỏng, lướt ngón tay dọc theo chiếc khóa phụ. “Em thấy gì không?”
Cô đứng lên, phủi tay lên chiếc quần short đi mượn, vương bụi đen lên nền vải màu vàng. “Tôi đã định mở khóa phụ và cắt khóa chính,” cô nói sau một lúc. “Tên làm vụ này cũng đã làm như vậy. Anh vẫn có thể thấy những vết xước trên khóa.”
“Một kẻ chuyên nghiệp.”
“Đúng.” Cô nhún vai, đi vào phòng. “Và… đôi khi trộm cũng mang súng, thậm chí là thuốc nổ, phòng trường hợp hắn bị bắt hoặc dồn đến đường cùng.”
“Em không mang.”
Samantha nở một nụ cười. “Tôi không bị bắt. Tôi chỉ đang cố tìm ra vụ này là gì – một vụ trộm hay giết người.”
“Và em có thể biết được chỉ qua nhìn vào những dấu vết?”
Cô gật đầu chậm rãi. “Anh nói không có dấu hiệu của sự xâm nhập của bất cứ ai ngoài tôi nhưng cái này lại khá rõ ràng.”
“Và?”
“Và vì thế hắn ta không cần phải cẩn thận ở đây, bởi hắn biết mọi bằng chứng sẽ bị thổi tung.”
Cô đi tới rìa căn phòng gần chiếc camera, nhưng Richard vẫn đứng tại chỗ. Không có dấu hiệu đột nhập, nhưng một chiếc khóa bị cắt khá rõ ràng ngay giữa căn nhà. Theo như cảnh sát thì không có gì trong video, dù anh đã có bản copy của cuốn băng và sẽ tự xem lại.
Số người có thể tiếp cận căn nhà khi anh vắng mặt gần như là vô tận; những người làm vườn, an ninh, nhân viên giữ nhà, bảo trì hồ bơi, quản lý tài sản, thêm một vài người bạn được chào đón tới nhà bất cứ lúc nào họ muốn. Dù chìa khóa những khu vực an toàn chỉ được trao cho ít người, chúng vẫn tồn tại – nhưng có vẻ không dành cho trộm.
Cuối cùng cô dừng bên một chiếc bệ vốn đỡ viên đá. “Cái này đổ xuống với lực rất mạnh. Viên đá chắc phải bị vỡ.”
“Em đang nghiêng về giả thuyết quả bom dùng để che đậy vụ trộm phải không?”
Samantha liếc nhìn anh. “Có thể. Ít nhất thì có ai đó biết giá trị của thứ ở trong căn phòng này và không muốn có gì sơ suất trong khí hắn ta làm bất cứ thứ chết tiệt gì hắn đang làm.”
Đây là lần thứ 3 cô đề cập tới tên trộm là “Hắn”. Thông thường, anh sẽ không nghĩ việc mặc định giới tính nam này là lạ – nhưng chính cô cũng là một tên trộm, và chắc chắn là phụ nữ. “Một tên giết người có cố bảo vệ những thứ đồ cổ không?” anh tiếp tục
“Tôi không biết – tôi không phải một tên giết người.” Với một nụ cười thoáng qua, cô quay lại gallery. “Mặt khác, hắn ta không quan tâm tới bất cứ thứ chết tiệt nào ở ngoài này, hay là toàn bộ ngôi nhà của anh nếu hệ thống cứu hỏa của anh không hoạt động.” Samantha nhíu mày, rồi nhanh chóng xóa mọi biểu cảm và nhìn về phía anh. “Hiện giờ một bộ áo giáo tốt của thế kỉ 16 giá bao nhiêu?”
“Nửa triệu, mua hoặc bán.”
“Ouch.”
“Sao lúc đó em lại biết? Ý anh là về quả bom ấy.”
Cô đi tới một lỗ hổng lớn trên tường gallery, cúi xuống quan sát kĩ hơn. “Tôi không biết. Tôi cũng suýt dẫm lên sợi dây nổ, nhưng tôi kịp thấy vào giây cuối cùng. Thực ra nó làm tôi khó chịu.”
“Tại sao?” Richard quan sát biểu cảm của cô, cố lờ đi sự thắt lại của ngực anh khi anh nghĩ tới việc cô bước vào giữa vụ nổ. Cô đã đột nhập vào nhà anh, xâm phạm lãnh địa của anh. Nhưng hình như bây giờ anh đang lo lắng cho cô.
“Anh có hệ thống an ninh tối tân ở mọi nơi, dù rằng hầu hết chúng không hiệu quả, và một sợi dây chết tiệt chăng ngang hành lang. Điều đó thật ngu ngốc. Bảo vệ, khách khứa sẽ dẫm lên nó và làm rung chuông báo động, có thể bị thương. Và tôi chú ý rằng nó không song song với sàn nhà, và điều đó làm tôi… khó chịu.”
Anh cúi xuống bên cạnh cô. “Sự cân xứng làm em khó chịu. Ngay giữa một vụ trộm.”
“Tôi khó chịu vì mọi thứ trong nhà này đều đẹp, tỉ mỉ và được chuẩn bị kĩ càng. Sợi dây không phù hợp ở đây, và rõ ràng sẽ không được anh ủng hộ. Nó sẽ không được xuất hiện không vì lý do này thì lý do khác, và nó sẽ không được phép uốn cong như thế. Dù vậy tôi cũng không chắc chắn cho tới khi nhìn thấy Prentiss đi về phía tôi mà không thèm nhìn xuống chân.”
Và anh nghĩ anh cũng khá là giỏi quan sát đấy. “Anh cũng có thể dẫm ngay lên nó,” anh lầm bầm. Trong đêm tối, bị phân tán bởi cái máy fax ngớ ngẩn, nghĩ về hai cuộc họp, một hợp đồng, và chuyến bay tuần tới tới Bắc Kinh, anh cũng sẽ không thấy sợi dây cho tới khi dẫm lên nó. Và anh có thể đã chết rồi. “Cảm ơn em.” Anh lặng lẽ nói.
Nụ cười làm hiện lên hai lúm đồng tiền trên má cô. “Chà, không có gì, xem tôi được cái gì từ việc đó này.”
Anh bắt đầu nghĩ cho tới lúc này anh đang dẫn trước trong mối quan hệ này. Richard đứng lên, và vì anh muốn chạm vào cô, anh đưa tay ra cho cô. Cô nắm lấy ngón tay anh và đứng lên, đôi mắt nhìn anh ẩn dưới hàng mi dài.
Chúa ơi. Richard biết anh đang bị chơi đùa, rằng có thể cô nhìn những người đàn ông khác cũng trêu chọc như vậy, biết rằng họ cũng sẽ cho cô bất cứ thứ gì cô muốn. Anh vẫn không thể không phản ứng lại với ánh mắt của cô. Với cô. Chậm rãi, anh cười lại với cô. Chỉ cần anh biết việc gì đang xảy ra, anh có thể tận hưởng nó. “Vậy em có giả thuyết gì nữa không?” anh hỏi, thả tay cô sau một khắc và lui lại để cho cô có không gian khi cô tiếp tục đi về phía bên kia gallery.
“Chỉ phía bên này bị cài bom,” cô chú ý, “điều đó sẽ làm tôi nghĩ là kẻ đó sẽ trốn đi theo lối này. Chỉ trừ là hắn ta đã không làm vậy.”
“Có vẻ không hữu ích lắm.”
“Tôi biết. Chỉ là…”
“Chỉ là gì?” anh hỏi
“Tôi không quen nghiên cứu một vụ trộm từ góc độ này.Ý tôi là tôi biết mình sẽ làm gì trong trường hợp tương tự, nhưng rõ ràng hắn ta không phải là tôi.”
“Ngoài quả bom ra, còn gì khác với em nữa? Anh cũng không định tìm kiếm rắc rối, Samantha. Anh chỉ muốn giải quyết vụ này.”
Cô thở ra một hơi. “Đúng. Chà, tôi sẽ muốn vào và ra thật nhanh. Tôi nghiên cứu bản đồ, ảnh, hay bất cứ thứ gì liên quan, tìm đường nhanh nhất và dễ nhất để lấy thứ tôi muốn và tiến hành theo đó. Tôi không quan tâm tới việc để lại dấu vết của cuộc đột nhập, chỉ cần không dấu vết nào hướng về tôi.”
“Một khi có thứ gì bị mất, rõ ràng là nó bị trộm,” anh bình luận, và thấy cô gật đầu. “Có lý thôi.”
“Nhưng tên này không muốn bất cứ ai biết hắn tới đây. Vậy nên, từ những gì tôi thấy, chỉ có một kết luận.” Cô chậm rãi đi về phía anh, bước qua một vệ sĩ bị rụng đầu đã ngã xuống. “Hắn ta biết cấu trúc của ngôi nhà rất rõ, và hắn tới vừa để trộm, vừa để nổ tung gallery của anh.”
“Vậy là hắn không ngại giết người.”
“Hoặc là hắn đã định giết người. Nhưng không phải giết anh. Anh không định ở đây.”
“Em cũng vậy.”
“Được rồi, hãy bắt đầu từ đó,” cô đáp lại, cặp lông mày thanh tú nhíu vào đầy tập trung. “Ai đã ở đây vào-”
“Chúng ta xuống tầng dưới nghĩ tiếp,” anh cắt ngang. “Em có thích kem vị quả mâm xôi không?”
“Chàng trai, anh tuyệt đấy,” cô nói, nhìn anh vẻ tán thưởng. “Anh vẫn nhớ là tôi đã định trộm đồ của anh chứ?”
“Ừ, nhưng em có thích kem vị mâm xôi không?” anh lặp lại, cho phép mình mỉm cười với biểu cảm của cô. Cô quá gơi cảm cho sự bình yên của tâm trí anh, nhưng ít nhất anh cũng có thể chạm tới dây thần kinh của cô. Nơi anh thực sự muốn chạm vào là bên dưới quần áo của cô.
“Chắc chắn rồi.”
Khi họ tới phòng bếp, anh để cô đi trước. Hạ tầm nhìn để thưởng thức vòng 3 của cô, anh đột nhiên thấy một dòng máu chảy xuống đùi trái cô. “Samantha, em bị thương,” anh kêu lên, nắm lấy vai cô để ngăn cô lại.
“Tôi không sao.”
“Chân em đang chảy máu.”
Cô giằng khỏi tay anh. “Anh đang nhìn chân tôi à?” cô hỏi thoải mái, liếc nhìn Reinaldo và Josheph, những người cũng đang trong phòng ăn. “Không cần lo. Chỉ là một vết cắt thôi. Anh có keo dán siêu dính không?”
“Cái gì siêu dính?”
“Quên đi. Tôi có mấy tuýp trong ví trên lầu.” Cô quay ra định đi lên.
Richard chặn đường cô. “Anh sẽ bảo Josheph lên lấy.” Trước khi cô phản đối, anh vẫy tay cho một chàng trai Latin trẻ, anh ta gật đầu và phóng ra phía cửa. “Ngồi xuống – không, cúi xuống, anh sẽ kiểm tra xem.”
“Tôi không nghĩ vậy đâu, thưa quí ngài. Nhất là không phải trước khi ăn tráng miệng. Và không cần phải làm ầm lên thế. Tôi ổn mà. Tôi nhờ người dán lại rồi, nó bị kéo ra khi tôi ngồi xuống ở trên lầu.”
“Lấy vải sạch ra đây,” anh hét, và Reinaldo mang tới một chiếc khăn tay ngay sau đó. Đánh giá vẻ phản kháng trong đôi mắt xanh của cô, anh ra hiệu cho Reinaldo đi ra cửa. Với nụ cười nửa miệng, người quản gia rời khỏi phòng ăn, đóng cánh cửa lại sau lưng họ.
“Anh nghĩ anh đang-”
“Cởi quần short ra.”
Cô cố gắng đối mặt với anh, nhưng anh đẩy cô lên bàn. “Thế này không được lãng mạn lắm. Anh không định mời tôi một ly rượu trước à?” cô nói qua vai.
“Em bị thế này khi cứu tôi,” anh gầm gừ, giữ cô xuống bằng một tay đặt trên lưng của cô. “Sao em lại nói là em không sao?”
“Không có gì to tát cả.”
“Có, có đấy. Bây giờ thì đừng lãng phí thời gian nữa và cởi cái quần short chết tiệt của em ra. Đây không phải việc quyến rũ. Anh muốn bảo đảm rằng em không sao.” Vừa lúc đó Joseph xuất hiện, nắm chiếc ví của cô trong tay. “Đặt xuống và đi ra ngoài.” Richard ra lệnh.
Samantha nằm im cho tới khi cánh cửa đóng lại lần nữa, rồi với một cái thở dài không-dễ-dàng-lắm, cô cởi cúc chiếc quần short và đẩy xuống.
Chú ý cả chiếc quần lót màu hồng dễ thương và làn da ấm áp, mịn màng của cô, anh quì xuống. Cố kìm lại thúc dục không được hào hiệp và thực tế lắm là lướt bàn tay lên phía trong của đùi cô, anh cầm chiếc ví lên và tìm kiếm. Anh thực sự đã tưởng tượng Samantha cúi người trên một chiếc bàn như thế này kể từ khi cô nhảy vào qua cửa sổ trần phòng anh, nhưng không phải trong tình huống này. “Keo siêu dính?” anh hỏi, đưa một tuýp ra trước mặt cô.
Với một cái gật đầu khó khăn, cô giằng chiếc ví từ anh. “Đây là tài sản cá nhân.”
“Ừ, nhưng mà của ai?”
Cô hừ mũi, “Chết đi”[8]
“Anh nghĩ là anh xứng đáng mà,” anh đáp lại. “Em có muốn anh làm không? Anh có thể gọi bác sĩ. Và ông ấy sẽ rất bí mật. Anh hứa đấy.”
“Không. Chỉ cần kéo hai sườn vết cắt lại, bôi keo lên, và giữ khoảng 1 phút. Và đừng để dính lên tay anh, không thì chúng ta sẽ dính vào nhau đấy.”
“À, và chúng ta sẽ không muốn thế đâu.”
Anh nghĩ anh nghe thấy cô cố cười, và đây là dấu hiệu tốt. “Không, tôi thực sự không muốn tay anh dính ở mông tôi. Nhất là khi Donner đã dính ở mông anh rồi.”
Và đó thực sự là một cặp mông đẹp, gọn gàng và săn chắc, và rất phù hợp với đôi chân dài của cô. Anh thận trọng bóc bỏ lớp băng quanh đùi cô, hít một hơi thật sâu khi anh nhìn thấy vết thương. “Đây không phải là một vết cắt,” anh lầm bầm, cẩn thận rửa sạch máu trên chân cô. “Em cần đi cấp cứu.”
Cô im lặng, và sau một phút, anh nhận thấy tay cô nắm rất chặt trên bàn. Chúa ơi, chắc phải đau lắm. Rửa vết thương lần nữa, anh từ từ kéo hai sườn vết cắt lại và bôi keo.
Anh phải ghi nhận là cô chỉ thở hổn hển, nhưng chắc phải đau chết đi được. “Sắp được rồi,” anh thì thầm. “Sau đó chúng ta sẽ uống rượu và ăn kem.”
“Addison?”
“Được rồi, đã xong.” Anh nói, thổi nhè nhẹ để đảm bảo là keo đã dính chặt và cẩn thận buông tay ra, lướt bàn tay dọc theo chân cô. Không ai có thể tự kiểm soát được nhiều đến thế. Keo dán giữ được. “Em thấy-”
Anh không nói được hết câu bởi cô đã ngất xỉu, đổ vào vòng tay anh.
[8] Chỗ này Samantha nói “Fuck you” ý muốn mắng Richard nhưng “Fuck” cũng có nghĩa “Have sex” nên Richard nói là “anh xứng đáng được như thế.” Mình không biết dịch thế nào cho chuyển tải được hết nghĩa nên đành làm chú thích ^ ^