Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thứ 2, 10:28 a.m

Tiến sĩ Irving Troust ngả người ra, uống một ngụm trà đá và gỡ kính xuống. “Ngài Addison – Rick – tôi không chắc phải nói với anh thế nào. Tôi tin là bức vẽ này là giả.”

Richard thở ra một hơi mà anh không nhận ra mình đang giữ trong lồng ngực. Sam đã đúng. “Tôi cũng đã nghi ngờ như vậy, tiến sĩ Troust. Tôi muốn nhờ một chuyên gia khẳng định lại.”

Troust nhìn từ anh về phía Samantha. “Ai bán… thứ này cho anh?”

“Tôi e là nó hơi phức tạp hơn một chút. Bức vẽ vốn là bản thật khi tôi mua.” Richard đi tới bên bàn và ngồi đối diện người quản lý bảo tàng. “Tôi muốn nhờ ông xem thêm vài thứ nữa. Và hiện giờ tôi cần ông giữ bí mật chuyện này.”

“Tôi sẽ không tham gia vào vụ lừa đảo nào hết,” Irving nói, đeo lại kính lên.

“Đừng lo, Irving,” Samantha nói, đi tới ngồi bên Rick. “Anh ấy không định bán lại chúng cho ai đâu. Chúng tôi chỉ muốn biết tổng thiệt hại khoảng bao nhiêu thôi.”

“Vậy thì tất nhiên rồi.”

Tom Donner tới khi Samantha đang ra ngoài lấy thêm vài thứ để kiểm tra. “Xin lỗi tớ tới muộn. Tớ lỡ mất gì rồi?”

Richard giới thiệu hai người và giải thích ngắn gọn sự việc. “Chỉ 4 chúng ta biết điều này, vì vậy hãy im lặng.”

“4 chúng ta?” Donner lặp lại. “Không đúng lắm nhỉ? Vẫn còn ít nhất một tên biết việc này mà.”

“Nếu giả thuyết của chúng ta là đúng, thì đầu mối đang hướng về Partino. Chúng ta có thể thuyết phục hắn giúp chúng ta đấy.”

“Ý cậu là một đầu mối khá là rõ ràng. Cứt thật.”

Samantha quay lại, một bức Matisse nhỏ giữ cẩn thận trong tay. Rick nhíu mày, ngay lập tức giấu đi biểu cảm của mình khi cô nhìn anh. Theo anh biết thì bức Matisse này là thật – nhưng đó có thể là mục đích của cô. Hợp lý thôi. Nếu Troust nói mọi thứ họ đưa ra là giả, họ sẽ phải tìm người khác, hoặc một giả thuyết khác cho những tập tài liệu của Dante.

Trong khi Irving bắt đầu kiểm tra bức tranh, Samantha đi tới bên cửa sổ. Richard tới cạnh cô, Tom theo ngay sau. “Điều này chưa có ý nghĩa gì,” cô thì thầm

“Chết tiệt là có đấy. Giờ chúng ta sẽ phải quyết định nên nói gì với Castillo.”

Tom đang nhíu mày. “Chúng ta sẽ nói mọi thứ với ông ấy. Nếu cậu đúng thì việc này đã tiếp diễn nhiều năm rồi.”

“Em muốn biết hiện giờ ai đang giữ bức Picasso thật,” Samantha nói, sự chú ý có vẻ như vẫn tập trung vào sếp của cô.

“Cậu có thể tìm ra không?”

“Hai người sẽ bị bắt vì cản trở điều tra đấy,” Donner rít lên. “Để cảnh sát lo việc này đi; đó là việc của họ.”

“Nếu em có thể nói chuyện với Stoney, có thể em sẽ tìm được đầu mối gì đấy,” Samantha đáp lại, lờ đi phản đối của Tom. “Như tình hình bây giờ thì trừ khi Partino nói cho chúng ta điều gì đó, không thì em cũng vào ngõ cụt rồi.” Cô đối mặt với Richard. “Tất nhiên, ý nghĩ là Dante sẽ phải đối mặt với án tù rất lớn nếu lượt bài này dừng ở chỗ hắn có thể thuyết phục hắn nhả ra một cái tên nữa.”

“Anh cũng đang tính vậy.” Rick thừa nhận.

“Cho tôi thêm trà được không?” Troust nói vọng ra, nhấc kính lên trong khi vẫn chăm chú nhìn bức vẽ.

“Để tôi đi lấy,” Samantha nói. “Đôi lúc đó cũng là công việc của tôi ở bảo tàng mà.”

Ngay khi cô rời khỏi phòng, Donner bắt đầu gầm gừ. “Cậu đang làm cái quái gì vậy? Đây không phải là một tập phim Moonlighting, Rick. [26] Ý tớ là tớ hiểu cậu thấy chuyện này vui và cậu thích ở bên Jellicoe. Nhưng-”

“Hôm nay cô ấy là Martine. Đừng quên.”

“Tớ sẽ quên nếu cô ta dám gọi tớ là ‘Havard’ lần nữa. Nhưng cậu nói cậu tìm thấy 27 tập tài liệu. Đó là gì chứ, 50 triệu đô giá trị đồ cổ và tác phẩm nghệ thuật đấy”

“Kiểu như thế.”

“Đó thực sự là một đống phân nghiêm trọng đấy. Có người đã bị giết vì nó rồi, và chúng ta biết họ có thể đột nhập vào ngôi nhà này. Nhà của cậu, Rick.”

“Tớ biết, Tom. Và đó là lý do vì sao đây là việc của tớ.” Anh hít một hơi, bắt tay mình thả lỏng. “Tớ không thích mất quyền kiểm soát.”

“Tớ sẽ chơi tới cùng với cậu, ông bạn. Nhưng cậu đang mạo hiểm một cách không cần thiết, và nếu cậu đang làm vậy để gây ấn tượng với bạn gái mình thì tớ không nghĩ cậu có thể sánh được với cô ta về khoản cao trào adrenaline đâu.

Anh ghét khi Tom nói đúng. “Cứ xem chuyện hôm nay thế nào đã,” anh phản đối. “Nếu Troust nói là bức Matisse là giả, thì hoặc là tớ và Samantha sai, hoặc là chúng ta không thể dùng Irving để chứng minh điều gì được.”

“Nó là thật à?”

“Samantha nghĩ vậy, và tệp tài liệu cho cái đó được lưu ở đây – vẫn được cập nhật.”

“Nói mới nhớ Jell – Martine – tớ nói cho Kate về cô ta rồi.”

Ôi, người ơi. “Và?”

“Và Kate vẫn thích cô ta. Cô ấy lo là cậu sẽ bị tổn thương, nhưng cô ấy thích Sam.”

“Bảo cô ấy không cần lo cho tớ. Tớ có thể tự lo cho mình.” Richard liếc về người quản lý bảo tàng đang bận rộn. “Sao cô ấy lại nghĩ tớ sẽ bị tổn thương?”

“Cô ấy nói rằng có thể Sam không quen ở một chỗ lâu. Thực ra cô ấy nói có thể Sam sẽ không ngừng nghỉ trong cuộc sống.”

“Cô ấy còn nói gì nữa không?”

“Tớ không được phép nói cho cậu, nhưng cô ấy không thấy tương lai của cậu và một tên trộm lâu năm. Một trong hai người bọn cậu sẽ phải thay đổi, và cô ấy biết là cậu sẽ không, và cô ấy không nghĩ là Jellicoe có thể.”

“Chà, đừng nói với cô ấy là tớ nói cô ấy đã kết luận quá nhiều chỉ từ một buổi tối ngắn ngủi và con người thực sự có thay đổi.”

“Jeez. Tớ thấy như mình đang học cấp 3 vậy. Cậu và Kate có thể đi ăn trưa với nhau và so sánh ý kiến, vì tớ không muốn dính vào-”

Samantha quay lại, bê một chiếc khay trong tay. “Im lại,” Richard gắt.

“Trà mâm xôi lạnh cho Irving, nước lọc cho Tom, soda của em, và Hans khăng khăng là em phải mang cho ngài Addison một cốc bia rễ cây ướp lạnh.” Cô đưa đồ uống cho họ rồi dựa vào vòng tay Rick khi cô giật nắp lon Diet Coke và uống một hơi. “Có gì chưa?” cô thì thầm.

“Chưa,” Rick trả lời, cẩn thận không di chuyển. Đôi khi anh thấy mình như một thợ săn cố dụ con nai vào bẫy. Không chuyển động, nếu không nó sẽ nhớ ra là anh ở đó và chạy đi.

“Tớ vẫn nghĩ là chúng ta cần gọi Castillo,” Tom xen vào

“Đợi xem Irving nói gì đã,” Samantha quyết tâm. “Và em đang nghĩ là nếu Irving nói đúng về bức Matisse, anh nên thuê ông ấy – hoặc ai đó – để kiểm tra lại toàn bộ đồ cổ và nghệ thuật của anh. Không phải vì chúng có thể là giả, mà để khẳng định với mọi người là 97% bộ sưu tập của anh vẫn còn nguyên.”

“Và công bố toàn bộ vụ này?”

“Nếu Partino ra tòa thì dù sao thì vụ này cũng lộ ra,” Tom xen vào.

Richard nhíu mày nhìn cốc bia. “Tớ ghét báo chí.”

“Như thể em thích họ lắm vậy,” cô phản đối. “Chỉ lợi dụng họ thôi. Không thì, như anh nói, toàn bộ bộ sưu tập của anh sẽ bị mất giá.” Cô nhâm nhi lon soda. “Vì dù công chúng có biết hay không, cộng đồng nghệ cũng thuật sẽ biết. Và không còn ai lắm chuyện hơn họ trên hành tinh này đâu. Tin em đi.”

5 phút sau, tiến sĩ Troust ngước lên, nhìn thấy cốc trà đá của mình, và uống luôn nửa cốc. “Chà, Rick, có thể tôi bỏ lỡ điều gì, nhưng với tôi cái này là đồ thật. Tôi đã từng được xem ảnh của nó và phong cách của Matisse khá rõ ràng.” Ông nhíu mày, lau kính lên cà vạt. “Cô có tìm thấy gì không, Sam?”

Cô mỉm cười. “Tôi cũng không thấy gì đâu Irving. Tôi đang mong là ông cũng vậy.”

“À, một bài kiểm tra. Và tôi đã qua chứ?”

“Hoàn toàn mĩ mãn, tiến sĩ Troust. Sẵn sàng với một cái khác chưa?”

“Thú vị đây. Tất nhiên rồi.”

Richard nhìn qua đầu Samantha tới Tom. “Giờ chúng ta có thể gọi Castillo.”

Cuối buổi chiều, thư viện rải rác những tác phẩm nghệ thuật vô giá trị. Khi đống đồ lớn dần, Richard muốn đấm vào ai đó. Samantha có thể tham gia với anh, thậm chí Donner bắt đầu có vẻ khó chịu, nhưng Castillo tới và nói cho họ mỗi thứ đồ giả là một bằng chứng.

“15,” Samantha nói, khi một chiếc mũ La Mã thế kỉ thứ nhất gia nhập đống đồ. “Hắn ta khá là thông minh, so với lũ ngốc. Vài tệp thông tin hắn bỏ ra và không cập nhật vẫn là đồ thật. Hắn có thể nói đó chỉ là sơ suất, và hắn không biết chuyện gì đang xảy ra.” Cô liếc ngang nhìn Richard. “Hắn thậm chí có thể đổ lỗi cho anh.”

Castillo chống khuỷu tay lên bàn. “Hoặc có thể hắn đã có người mua chờ sẵn cho mấy thứ đó và chưa kịp tráo đổi.”

“Hợp lý đấy.” Richard đưa cho ông ta đĩa sandwich Hans đưa lên, kẹp dưa chuột theo sở thích của Sam. “Chỉ trừ là không thứ đồ giả nào có thông tin cập nhật.”

Sam mỉm cười. “Đó là bởi vì Partino rất chỉn chu.”

“Khá thú vị đây,” vị thám tử nói, chọn một chiếc sandwich, “nhưng việc này thực sự ngoài phạm vi quyền hạn của tôi. Tôi có thể bắt Partino về ý định giết Sam, nhưng chúng ta sẽ phải gọi FBI nếu nói về trộm cắp tầm cỡ này.”

“Không, không, không. Chúng ta sẽ không làm gì Partino vì Sam,” Samantha nói, lắc đầu và lùi ra xa chiếc bàn. “Ông bắt hắn ta vì vụ viên đá và sửa băng ghi hình và mấy quả lựu đạn.”

“Tôi là thám tử điều tra tội phạm giết người,” Castillo đáp lại. “Giết người, ý định giết người, đó là những gì thuộc phần tôi. Vì vậy tôi chỉ liên quan tới cô và Prentiss. Prentiss không thể ra làm chứng, và cô có thể.”

Samantha nhìn Richard. “Không, tôi không thể,” cô run run nói.

“Chúng ta sẽ bàn về chuyện này sau,” Richard nói

“Sao, để anh có thể thuyết phục em à? Em không thể!” Cô đứng lên và chạy khỏi thư viện.

“Làm tốt đấy, Frank,” Richard càu nhàu, đứng lên. Anh liếc nhìn Donner để cảnh báo. “Trông chừng Irving.”

Anh tìm thấy cô trên lầu, trong gallery, nhìn chằm chằm vào bức tường và sàn nhà vẫn đen màu khói. “Có thể sẽ không cần em phải ra làm chứng đâu, em biết mà,” anh nói, giữ khoảng cách cho tới khi có thể đánh giá tâm trạng cô. “Chúng ta có thể cho luật sư của hắn xem những gì chúng ta có, và có thể ông ta sẽ chuyển lại cho hắn.”

Cô hừ mũi. “Anh nghe giống Sam Spade đấy. ‘Chạy đi, cảnh sát đấy’.” [27]

“Cái đó nghĩa là gì?”

“Thực ra thì em cũng không biết nữa.” Vẫn nhìn vào đống đổ nát, cô đặt tay lên hông. “Trước khi nhận việc, em chạy thử một lần trong đầu. Dừng ở đây, cúi ở đó, rẽ trái, lên cầu thang.”

“Cái đó cũng hợp lý mà,” anh nói, ước là cô dùng thì quá khứ.

“Em không thể hiểu những gì Etienne làm. Em đã thử, và nó không hề hợp lý.”

“Nói lại cho anh nghe nào,” Richard gợi ý, đi tới gần hơn. “Ý anh là có thể anh không có kinh nghiệm như em, nhưng anh biết thế nào là logic.”

Anh ngạc nhiên khi cô gật đầu. “Có thể anh sẽ giúp được. Nhưng không phải khi Castillo và Havard đang ở đây – và nhất là cả sếp em nữa.”

“Nhân tiện thì Tom nói sẽ mách lẻo em với Irving nếu em gọi cậu ấy thế đấy.”

“Được thôi. Yale.”

“Chúng ta sẽ xem lại giả thuyết của em sau bữa tối.”

“Anh biết không,” cô nói đi tới bên anh và vòng tay quanh eo anh. “vì anh đã đưa em ra ngoài ăn tối ở nhà Donner, có thể em cũng sẽ đáp lại anh.”

“Em muốn đưa anh ra ngoài ăn tối,” Anh không di chuyển, để cô tự quyết định mức độ thân mật giữa họ.

“Vâng.” Cô dướn lên hôn nhẹ vào miệng anh.

“Như một buổi hẹn hò à?”

Cô phân vân chỉ trong một giây ngắn ngủi. “Chắc chắn rồi. Và em có thể gần như bảo đảm là sau đó anh cũng sẽ gặp may mắn đấy.”

Anh muốn đánh dấu lên lịch của mình. Đây là lần đầu Sam tiến một bước để đẩy mối quan hệ này vượt lên mức chỉ là cảm giác cơ thể. “Trước hay sau khi chúng ta xem qua bản kế hoạch phạm tội của Etienne?”

Samantha bật cười, dựa vào ngực anh và lướt tay xuống mông anh. Khi đứng thẳng lên cô đã có ví của anh trong tay. Anh còn không cảm thấy cô nhấc nó ra.

“Có thể là cả hai.” Cô mở nắp chiếc ví da. “Em đã nghĩ vậy mà,” cô ngân nga, ném ví lại cho anh, vẫn nguyên vẹn như anh biết.

Anh bắt lại nó. “Em nghĩ gì?”

“Hầu hết đàn ông chỉ mang một BCS thôi,” cô nói, lướt qua anh xuống cầu thang. “Một. Không phải 3. Người ơi, anh hẳn phải nghĩ là anh khá giỏi ở trên giường nhỉ.”

“Anh được nói như vậy mà.”

“Vậy thì chúng ta sẽ ăn tối thật nhanh, và anh có thể chứng minh lại cho em.”

“Samantha?”

Cô dừng lại, quay mặt đối diện anh. “Mm-hm?”

“Cái này không được lãng mạn lắm, nhưng vì em đã nói đến BCS, hai lần trước chúng ta không dùng… biện pháp. Em có-”

“Em hoàn toàn sạch sẽ, nếu đó là những gì anh định hỏi.”

Richard đỏ mặt. “Không. Ý anh là, em có an toàn không?”

“Jeez, anh đúng là đồ người Anh,” cô nói, bật cười. “Em uống thuốc mà.”

“Ồ. Tốt. Đó, đó là những gì anh muốn nói.”

Samantha quay lại và hôn anh thật mạnh trên môi. “Cảm ơn vì đã hỏi.”

“Chỉ tỏ ra lịch sự thôi.”

“Nói mới nhớ. Anh phải mặc quần short đi ăn tối nhé.”

Với cái nhíu mày vờ vĩnh có vẻ hơi thật, anh theo cô vào thư viện. “Quần short? Kiểu quy định ăn mặc gì vậy?”

Cô mỉm cười khi đi vào phòng. “Kiểu của em.”

[26] Moonlighting là một series phim điều tra tội phạm của Mĩ. Diễn viên chính là một nam và một nữ thám tử của văn phòng thám tử Blue Moon.

[27] Sam Spade là nhân vật trong tiểu thuyết và bộ phim The Maltese Falcon (1930). Ở đây Sam dùng cụm từ “Cheese it! It’s the cops!” (Chạy đi! Cảnh sát đấy!) là một cụm từ lóng thường được dùng trong các phim Hollywood những năm 1930.

Bình luận
× sticky