Chủ nhật, 11:54 a.m
Ronald Clark đã được chuyển sang làm ca ngày sau vụ đột nhập, và anh đang ngồi tại vị trí của mình, trước hệ thống màn hình video và máy vi tính khi Richard đưa Samantha vào phòng an ninh.
“Ngài Addison,” người cảnh vệ nói, đứng lên. Yết hầu anh nổi rõ phía trên cổ áo, và mái tóc vàng mỏng dính được vuốt ngược ra sau theo một phong cách cực kì không thuận mắt. Một kẻ muốn làm cảnh sát, cô đánh giá ngay, kẻ mà có thể đến giờ vẫn không hiểu sao anh ta không qua được phần trắc nghiệm tâm lý của bài kiểm tra đầu vào.
“Clark. Cô Jellicoe và tôi muốn xem lại đoạn băng quay gara, bắt đầu từ khoảng 9h tối qua tới 10h sáng nay.”
“Và cả đoạn băng quay cửa trước trong khoảng thời gian đó nữa.” Samantha thêm vào
Clark ngồi lại. “Ưm, được thôi. Tôi sẽ chạy chúng trên màn hình đằng kia. Đợi tôi một phút.”
“Sáng nay mấy giờ anh bắt đầu ca trực, Clark?” Samantha theo đuổi, cọ bàn tay vào cánh tay Richard khi cô đi qua anh.
Chỉ cần ở trong cùng một căn phòng, cô đã làm anh say mê. Và cô còn buộc tội anh làm cô mất tập trung cơ đấy. Từ khi cô nhảy vào văn phòng anh yêu cầu giúp đỡ, cô đã ám ảnh anh. Tới giờ anh đã hủy 3 cuộc họp, 4 cuộc hội thảo qua điện thoại, và một chuyến bay tới Miami. Giá của sự bỏ bê này có thể lên tới hàng triệu, nhưng vài triệu lúc này không thực sự làm anh bận tâm. Quan trọng hơn là khi Samantha ở gần, tim anh như chạy đua, nhịp đập của anh nóng lên, và cuộc sống trở nên… sống động hơn. Một chút hình ảnh của người phụ nữ thông minh, vui tính bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng, chuyên nghiệp cuốn hút anh.
“Tôi tới lúc 6h,” Clark trả lời, nhìn từ phía ông chủ của mình tới Samantha. “Louie Mourson trực ca đêm. Để làm gì cơ?”
“Không gì cả,” Richard trả lời, theo Samantha tới màn hình trong góc.
Cái nhìn cô dành cho anh nói điều ngược lại, nhưng anh sẽ không buộc tội người làm cho mình mà không có một lý do xác đáng nào. Cô nắm vai anh, nhướn ngón chân để chạm tới tai anh. “Hắn ta ở đây cả hai lần,” cô thì thầm. “Đừng vội vàng loại trừ sự trùng hợp thế.”
“Anh đã loại đi sự trùng hợp của em.” Anh đáp lại bằng giọng dịu dàng tương tự.
Samantha nhăn mặt. “Ừ, chà, anh cũng ở đây cả hai lần đấy”
Màn hình lóe lên. Họ nhìn vào cuộn băng quay gara từ góc đông nam, có thể thấy được tầm nhìn của cả cửa trước và cửa sườn dẫn vào nhà. Không giống camera ngoài trời, chiếc camera này được cố định chứ không quay vòng.
Samantha gật đầu đồng ý. “Vị trí tốt đấy,” cô nói, “chỉ trừ là anh không có camera thay thế. Nếu ai đó tìm được cách vượt qua cái này, họ có thể vào dễ dàng rồi.”
“Không phải ai cũng là chuyên gia điện tử và ăn trộm đâu,” anh lầm bầm, giữ giọng thấp để Clark không thể nghe thấy.
“Bất cứ ai vào được tới đây mà không bị phát hiện đều là chuyên gia.” Cô bắn lại cáu kỉnh.
“Em có thể vào tới đó và thoát ra mà không ai biết không?”
“Ồ, họ sẽ biết em đã tới đó, nhưng chỉ sau khi em lấy được con Bentley Continental GT xanh lam nóng bỏng đó và thoát ra ngoài thôi.”
Vậy là cô thích chiếc Bentley. Lần tới họ đi đâu cùng nhau, anh sẽ để cô lái. Tất nhiên có vẻ cô không có bằng, nhưng đó là điều họ ít để tâm nhất. “Chúng tôi tua băng đi được không?” anh nói vọng lại qua vai.
“Được. Dùng bàn phím ngay dưới bàn ạ. Tất cả đã được cài đặt rồi, ngài Addison.”
Theo đồng hồ ở góc màn hình, cảnh quay là 9h3’ và chiếc Mercedes vẫn chưa được đưa quay lại gara. Samantha kéo bàn phím ra và nhấn phím, cuộn băng quay nhanh hơn. Sau khoảng 45’, chiếc xe đi vào tầm nhìn, đậu giữa những chiếc xe khác.
Samantha tua lại để xem đoạn chiếc xe đi vào ở tốc độ thường. Ben Hinnock lái chiếc SLK vào vị trí, đi ra, lau một vết bụi trên cửa kính, và rời đi qua cánh cửa rộng, rồi chiếc cửa khép lại sau lưng anh. Lúc 11h, đèn được lập trình mờ đi, làm toàn bộ gara chìm trong bóng tối.
“Thật là ngu ngốc,” cô càu nhàu, tua nhanh băng lần nữa. “Làm như mấy cái xe cần bóng tối để ngủ hay sao ấy.”
“Sao em xem được băng chạy nhanh như vậy?”
“Chỉ cần nhìn chiếc cốp thôi. Đó là tất cả những gì chúng ta cần, trừ khi anh muốn ngồi đây suốt 13 tiếng.”
“Được rồi. Nhưng em có ý tưởng gì chưa nếu chúng ta tìm ra thứ gì đó, Samantha?”
“Nếu chúng ta tìm ra thứ gì đó, chúng ta sẽ cho Castillo xem, nói là vì nó mà chúng ta kiểm tra túi xách của em, và ‘wow, xem chúng tôi thấy gì này’”
Anh nhướn một bên lông mày. “Em thật đáng sợ.”
Cô giữ ánh nhìn trên màn hình, nhưng môi cô giật giật trong một nụ cười thoáng qua. “Anh cũng làm em sợ chết khiếp.”
Richard dựa hông vào cạnh bàn, ngồi yên quan sát một lúc lâu không chớp mắt. “Đáng lẽ chúng ta nên ăn sáng trước. Hoặc ít nhất là uống cà phê.”
“Soda. Cà phê là cho bọn a-ma-tơ.”
“Anh đã bảo là em rất-”
“Whoa.” Samantha tạm dừng đoạn băng thật nhanh. “Anh thấy không?”
Richard ngồi thẳng lên. “Cái gì? Không có gì di chuyển mà.”
“Không, không phải ở đó. Thời gian ấy.” Cô tua lại băng, rồi để nó ở tốc độ thường. Lúc 7h15, cuộn băng hơi vấp và đồng hồ nhảy lên 7h19. Màn hình không hề thay đổi. “4 phút.”
“Cuộn băng quay đêm bị trộm cũng bị như vậy.” Anh nhìn cô. “Cái đó có dễ làm không?”
Samantha nhún vai. “Nếu anh biết hệ thống, thì khá là dễ. Nếu anh chắc chắn đó không phải là ông bạn Clark của chúng ta,” cô thì thầm, chỉ tay “thì kẻ nào làm việc này chỉ ở quanh đây thôi, và không hề làm rung chuông báo động.”
“Clark sẽ không thấy là màn hình trống à?”
“Có thể màn hình camera trông vẫn như bình thường, chỉ là nó không ghi hình thôi. Hoặc hình ảnh bị dừng lại hay gì đó.” Cô quay ghế lại. “Clark, mấy giờ anh nghỉ giữa giờ vào buổi sáng?”
Viên cảnh vệ vuốt vuốt tay lên chiếc đầu hói. “Tôi đi lên bếp lấy cà phê lúc khoảng 7h15, nhưng chỉ khoảng 5’ thôi. Rồi thường thì tới 9h30 tôi mới ăn sáng.”
“Anh khá là kiên trì nhỉ?”
“Chà, vâng. Hans nói cậu ta sẽ bắn tôi nếu tôi dám làm cà phê ở đây, và hầu như là phải sau 7h cậu ấy mới pha ấm cà phê đầu tiên.”
“Hans khá là nhạy cảm với danh tiếng pha cà phê của cậu ta,” Richard bổ sung với một nụ cười nhẹ. “Cậu ta từng giành giải thưởng gì đó,”
“Tiếc là em lại không uống cà phê.”
Cô lại nhấn nút tua băng nhanh, nhưng không có gì đặc biệt cho tới sau 10h, khi bọn họ đi vào gara, nắm tay nhau và mặc áo choàng tắm. Richard quan sát cảnh họ tán tỉnh sau, để ý với sự hài lòng sâu sắc cách mà cô nhìn anh khi anh không chú ý. Castillo xuất hiện trên màn hình khi họ đang cúi vào cốp xe, và may mắn là viên đá không hiện ra trong đoạn băng.
Sam dừng hình lại. “Để đề phòng, chúng ta nên xem cuộn băng quay cửa trước nữa,” cô nói, “Có thể kẻ đó đã đi qua cửa khi ra hoặc vào.”
“Chỉ trừ là em nghĩ kẻ đó đã không phải đi ra hay vào,” anh nhắc cô. “Hắn đã ở đây từ đầu.”
“Có vẻ như là một người biết rõ hoạt động của ngôi nhà và có kiến thức tốt về hệ thống an ninh.”
“Anh vẫn không hiểu được quả bom,” Richard nói, nắm tay cô khi cô đứng lên. Có thể hơi sến, nhưng anh cảm thấy cần chạm vào cô mỗi phút, để đảm bảo là cô vẫn ở đây, và để nói cho bất cứ ai đang nhìn vào, bao gồm cả anh, là cô thuộc về anh – dù cô đã nhận ra hay chưa.
“Cho em ăn sáng được không? Hoặc là bữa phụ giữa sáng rồi nhỉ?” cô hỏi trong một giọng năn nỉ hơi cường điệu khi họ quay lại hành lang. “Em sẽ nghĩ tốt hơn khi không bị đói.”
“Lên hiên phòng anh đi,” anh đồng ý
“Lên hiên phòng em đi,” cô phản đối. “Em có thể quan sát cửa trước từ đó.”
Anh không thể cho là cô quá đa nghi. Nếu cô không giỏi trong nghề của mình, cô đã chết rồi. “Anh sẽ bảo Hans và qua văn phòng xem Donner gửi fax chưa.”
Cô gật đầu và định đi lên cầu thang nhưng anh nắm cổ tay và quay người cô lại. “Gì đấy?” cô hỏi
“Hình như anh không thể ở bên em đủ được,” anh cằn nhằn, và chạm miệng vào miệng cô lần nữa.
“Anh cũng không tệ lắm đâu, xét đến anh là một tên người Anh giàu có,” cô đáp lại hơi hụt hơi, “không phiền nếu em qua phòng anh lấy đồ chứ?”
Đồ của cô – sẽ bao gồm viên đá giả. “Samantha. Em-”
“Dù sao em cũng không muốn thứ đó ở trong phòng riêng của anh,” cô nói giọng nghiêm túc làm anh ngạc nhiên. “Em sẽ không làm gì đâu, cho tới khi anh tới,”
Richard biết mình không nên tham chiến trong một trận không thể thắng. “Được rồi. Lát nữa gặp em.”
Cô mỉm cười với anh. “Em không đi đâu đâu. Đối tác mà, nhớ không?”
Anh nhớ. Anh chỉ hi vọng là cô cũng nhớ.
Richard đã bỏ lỡ khó khăn lớn nhất của vụ này, Samantha trầm ngâm khi cô đi về phía phòng riêng của anh. Anh. Cô viện công việc của mình là lý do không hẹn hò nhiều, dù cô phải thừa nhận là hầu hết đàn ông cô từng gặp khá là… Mờ nhạt. Khi mà hoạt động thú vị nhất của họ chỉ là thể dục thẩm mĩ, họ thực sự không thể cạnh tranh với những buối tối của cô. Rick Addison có thể, và rất xứng tầm. Anh cuốn hút cô. Cô mới biết anh chưa tới một tuần, và dường như anh đã là một thứ chất gây nghiện. Làm sao cô có thể rời đi khi vụ này qua đi?
“Cô Jellicoe.”
Giật mình, Samantha quay lại. Người quản lý tài sản khó tính, mái tóc đen loăn xoăn được thiết kế hoàn hảo, sải bước về phía cô. “Partino?”
“Vâng. Tôi chỉ muốn chào mừng cô tới đây.”
Cô nhíu mày. “Xin lỗi?”
“Tôi đã đọc báo sáng nay. Rick đã thuê cô làm an ninh.”
“Ồ, cái đó. Vâng, chỉ tới khi vụ này giải quyết xong thôi.”
“Tôi đã gọi điện vài nơi. Cô làm việc cho Norton. Cô là chuyên gia về nghệ thuật và đồ cổ.”
Ông ta nghe có vẻ như đang buộc tội, nên cô mỉm cười. Đúng lúc đấy. “Tôi không muốn cướp công việc của ông hay gì đó. Tôi ở đây làm an ninh, thế thôi. Và chỉ tạm thời.”
Partino mỉm cười rạng rỡ với cô, dù cô không thể không chú ý là biểu cảm không hề chạm tới mắt ông ta. “Tất nhiên. Chỉ nói thế thôi.”
“Và tại sao vậy?”
Nụ cười của ông ta sâu hơn. “Cô không phải nhân viên đầu tiên ngủ với sếp, cô Jellicoe. Và không ai trong bọn họ còn làm ở đây cả.”
Cô nheo mắt. “Tôi nghĩ đó là việc của tôi chứ không phải của ông.”
Ông ta gật đầu. “Vâng. Cô hiểu mà, chúng ta phải tự lo cho lợi ích bản thân thôi.”
“Ồ, cái đó thì tôi hiểu.”
“Vậy thì chúc một ngày vui vẻ.” Với một cái cúi đầu, ông ta quay gót.
Cô xua đi cảm giác hơi khó chịu khi tên nhỏ thó kì quái đó quay đi. Dù sao có lẽ hắn ta cũng không cảm thấy vui vẻ gì. Một người quản lý tài sản để cho đồ vật trong nhà bị trộm cũng không thể an tâm với công việc sau này của mình được.
Cùng lúc đó, như cô biết thì đây là lần đầu tiên có đồ ở đây bị mất – một kỉ lục khá tốt, xét đến chất lượng của những thứ Rick sưu tầm. Và Partino đã làm việc cho Rick được hơn 10 năm. Điều gì xảy ra với tên người Ý nhỏ bé đó không phải việc của cô, dù nếu cô là người lấy viên đá, cô nghĩ đó sẽ là lỗi của mình nếu hắn ta bị sa thải. Thật kì lạ.
Phòng của cô và Rick ở hai sườn ngược nhau của ngôi nhà, và cô thấy hụt hơi khi cô kéo được ba lô, túi xách, và đồ nghề dọc theo đoạn đường mà cô tưởng như cả dặm hành lang và gallery. Yeesh. Cô sẽ phải đi tới phòng thể dục – dù nếu cô và Rick tiếp tục tập luyện như tối qua, cô sẽ không phải tập thể dục hàng ngày nữa.
Cô mỉm cười khi đẩy vai mở cánh cửa phòng mình và kéo đống đồ nghề vào. Nếu họ tiếp tục như tối qua, cô sẽ chết trong vòng 1 tuần. Dù vậy, đó cũng là một cách chết được đấy.
Ba lô sẽ phải giữ nguyên cho tới khi Rick tới, vì cô đã quyết tâm không chạm tới viên đá khi anh không có mặt. Dù vậy, cô vẫn còn quần áo và đồ lót sạch trong túi, và dù những thứ Rick cho cô có đẹp thế nào, cô vẫn thấy… độc lập hơn khi mặc quần áo của mình.
Nhấc túi đồ nặng lên, cô kéo vào phòng ngủ. Ngay lối vào, có gì đó cản đùi cô lại, và theo bản năng cô lùi ngay lại 1 inch.
Đã quá muộn. Với một tiếng kêu nhỏ, chốt an toàn ở đầu sợi dây bị kéo ra khỏi một lựu đạn dán ở trong tường phòng ngủ. Thở mạnh, cô với tay tóm lấy, vừa bắt kịp đòn bẩy của lựu đạn khi nó đang bật ra.
Hành động đó làm cô mất thăng bằng, nhưng cô giữ được đầu ngón tay vào đòn bẩy khi cô ngã vào khung cửa và ngã ra sàn. “Ôi chúa ơi,” cô hổn hển, thậm chí không dám thở. Ở bên kia cửa, một chiếc lựu đạn nữa đung đưa, chốt chỉ được giữ một góc nhỏ. Chân cô vướng trong đám dây dẫn hơi giật, và chiếc chốt tuột ra một milimet nữa. “Rick!”
Richard huýt sáo khi anh đi về phòng Sam. Một bát dâu tây ướp đường trên tay, anh không thể tin mình lại có tâm trạng tốt như vậy với một tên trộm và một kẻ giết người tiềm tàng trong nhà. Nhưng không cái gì gạt đi được suy nghĩ là đêm qua anh đã có cuộc làm tình tuyệt nhất trong đời. Và dù gì xảy ra đi nữa, anh sẽ tiếp tục trong một giờ nữa.
“Rick!”
Sự sợ hãi trong giọng nói làm anh khựng lại. Vứt đi bát dâu tây, anh phóng về phòng Samantha. Cửa hé mở, và anh xông vào. “Samantha?”
“Ở đây!”
Anh thấy chân cô qua cửa phòng ngủ, một bên ở tư thế rất lạ. “Chuyện gì vậy?” Anh hét lên, xông lên trước.
“Đứng im! Thuốc nổ đấy!”
Dừng ngay trước cửa, anh cúi vào trong phòng. Cô nằm trên sàn, nửa lưng chạm xuống, một tay ấn vào quả lựu đạn dán vào tường cao khoảng ngang đùi, Ở bên kia, một quả nữa đang bấp bênh, chốt an toàn vẫn ở tại chỗ – nhưng chỉ vì sợi dây chưa bị kéo ra hoàn toàn. Và chân trái cô đang vướng vào sợi dây.
“Chúa ơi. Đừng cử động.” Nắm lấy khung cửa, anh cúi qua cô về phía quả lựu đạn thứ hai.
“Đừng! Ra khỏi đây! Gọi ai đó đi!”
“Được rồi,” anh đáp, tập trung vào việc giữ tay mình bình ổn khi anh chạm vào một đầu chốt. “Một phút nữa thôi.” Đẩy ngón trỏ vào, anh ấn được chốt vào vị trí cũ. Giữ chặt nó, anh bước qua cô. Tay kia của anh gỡ dây dẫn khỏi chân cô. Chốt của quả lựu đạn thứ nhất treo lơ lửng ở đầu kia sợi dây.
“Anh sẽ gọi người tới giúp, rồi chúng ta sẽ ấn chiếc chốt kia vào vị trí.” Anh nói, cố giữ giọng mình bình tĩnh. Nếu cô không nhanh tay… Chúa lòng lành.
“Kệ cái chốt đi,” cô phản đối. “Em ổn mà. Ra phòng khách gọi, rồi rời khỏi đây ngay.”
Cẩn thận di chuyển sợi đây để làm giảm lực kéo trên lựu đạn, anh đứng lên, đi tới bàn cạnh giường ngủ. “Anh sẽ không đi đâu cả. Nếu em muốn tranh luận chuyện này, qua đây đi.”
“Cứt thật. Đừng có ngốc.”
“Im lặng. Anh đang gọi điện.” Anh gọi cho Clark.
“Vâng thưa ngài?”
“Clark, gọi cho cảnh sát. Báo cho họ là có một lựu đạn trong phòng xanh lá, và bạn gái tôi đang giữ nó bằng tay.”
“A gr… Tôi gọi ngay đây, ngài Addison. Có-”
Anh cúp máy. “Em ổn chứ, Samantha?” anh hỏi, đi tới ngồi cạnh cô.
“Tốt hơn anh, đồ ngốc. Bảo những người khác trong nhà rời đi. Và em không phải bạn gái chết tiệt của anh.”
Anh đã làm cô giận, và ít nhất là làm mặt cô có màu sắc trở lại. Cô vẫn xanh xao một cách đáng báo động, nhưng sự sợ hãi rõ rệt đã rời khỏi mắt cô. “Báo nói thế mà.”
“Ừ, chà, em muốn xem tờ báo đó,”
“Lát nữa nhé. Đưa anh giữ cái chốt đó.”
“Không. Thế này an toàn hơn. Nó cài đặt hơi sơ sài, nhưng em không muốn mạo hiểm làm cháy cầu chì trong này khi ấn lại chốt vào, hoặc là kéo nó ra khỏi tường, nếu đó là những gì anh đang nghĩ.”
Mồ hôi nhỏ giọt trên trán cô, nhưng cô vẫn nói như là một người hoàn toàn chuyên nghiệp. “Chúa ơi, em thật đáng ngạc nhiên,” anh thì thầm, đứng lên để gọi lại cho Clark và bảo cậu ta sơ tán mọi người, nhưng không cho ai ra khỏi cổng. Ngay khi cúp máy, anh quay lại bên cô.
“Anh đã tin giả thuyết về tên giết người trong nhà rồi chứ?” cô hỏi, hơi di chuyển
Tới giờ tay cô phải đau lắm, Richard nghĩ. Anh đi ra sau cô để dựa lưng cô vào người anh và chia sẻ một chút lực khỏi vai và tay cô. Anh muốn giật lấy quả lựu đạn, nhưng dù có vẻ rất anh hùng, đó thực sự là hành động ngu xuẩn. Lúc này, cô có thể kiểm soát mọi việc. “Anh đã tin từ trước, nhưng giờ anh muốn đảm bảo là chúng ta không để hắn lọt lưới và bịa ra một chứng cứ ngoại phạm nào đó. Anh sẽ giết kẻ nào đã làm thế này với em, Samantha.”
10 phút sau, đội dò bom tới. Từ biểu hiện của họ, đây không phải cảnh họ thường gặp. Dù vậy, họ mang theo một thùng chứa bom an toàn và mặc quần áo bảo hộ, đeo bảo vệ mặt và mắt rất dày. Họ trang bị cho Samantha hết mức có thể khi tay cô vẫn phải dính vào tường rồi mới làm việc với quả lựu đạn.
Anh từ chối rời khỏi đó, và làm họ bực mình, nhưng anh không quan tâm. Anh sẽ không rời đi mà không có cô.
Cuối cùng, với một đoạn băng dính nữa, họ giữ được đòn bẩy của quả lựu đạn và kéo Samantha ra sau. “Được rồi, tất cả người thường rời khỏi nhà,” người trung úy ra lệnh.
“Làm như là tôi muốn ở lại ấy,” Samantha bình luận, để cho Rick kéo cô đứng lên.
Cô đang run, và anh vòng tay quanh eo để đưa cô ra khỏi phòng. Xuống hai cầu thang và ra tới cửa ngoài, cô kéo ra.
“Được rồi. Em ngồi xuống đây,” cô nói, ngồi phịch xuống những bậc thềm granite trắng.
Richard ngồi cạnh cô, đỡ tay sau lưng cô bởi vì anh không thể không làm vậy. “Em chắc là em ổn chứ?” anh lặng lẽ hỏi, hôn lên tóc cô
“Em thậm chí không nhìn thấy nó. Thật là ngu ngốc.” cô vỡ òa
“Mọi chuyện thế nào?”
Cô thở ra, xoay vai và rõ ràng đang cố trấn tĩnh. “Em mang đồ vào, rồi kéo túi xách vào phòng ngủ để lấy quần áo ra. Chân em chạm vào thứ gì đó, và em lùi lại, nhưng em nghe tiếng chốt bật ra, rồi em nhận ra một lựu đạn nữa ở bên kia. Quả lựu đạn đó không nổ đúng là hoàn toàn may mắn.”
“May mắn, và phản xạ rất nhanh.”
“Đáng lẽ nó không nên xảy ra như vậy. Em không nên hạ thấp cảnh giác.” Anh ngạc nhiên khi một dòng nước mắt chảy xuống má cô.
Richard ôm cô chặt hơn. “Đừng nói vậy. Có người muốn vượt mặt em lần thứ hai, và hắn vẫn không thành công.”
Samantha rời khỏi vòng tay anh, và đấm vào chân mình. “Em chưa bao giờ sợ như vậy trong đời.”
“Đã qua rồi,” anh nói. Đã quá muộn để cứu cô, nhưng anh không thể ngăn bản năng muốn bảo vệ cô. Trong khi sự sợ hãi của cô đã giảm, cô vẫn rất giận dữ. Về phần anh, tim anh vẫn đang đập thình thịch. “Chúng ta rời khỏi đây đi,”
“Không. Câu trả lời vẫn nằm ở đây.” Cô lắc đầu, nhìn anh. “Và em thực sự muốn tìm ra chúng ngay bây giờ. Dường như giả thuyết của chúng ta đã đúng; có người muốn giết em.”
Xe của Castillo đi tới và dừng lại. Samantha cứng người lại dưới vòng tay của Rick, nhưng anh không để cô đi. “Em phải tin anh,” anh thì thầm, “anh sẽ không để chuyện gì xảy ra với em.”
“Em không lo lắng về chuyện tin anh, Rick. Và đừng quên là viên đá vẫn ở trong ba lô của em, trong phòng em, bao vây bởi 20 cảnh sát.”
“Hai người đã có một buổi sáng bận rộn nhỉ?” Castillo nói, bước qua những bậc cửa thấp tới khi tới ngang chỗ họ. “Mọi người đều ổn chứ?”
“Không ai bị nổ tung,” Samantha nói, lấy lại sự hài hước mỉa mai của cô.
“Tốt đấy.” Viên thám tử tiếp tục trèo lên. “Ở yên đây, ngài Addison, cô Jellicoe. Tôi vào xem một chút.”
Richard mừng khi thấy ông ta rời đi. Anh cần vài phút để quyết định mình cần đưa ra những thông tin nào và nói dối tới đâu để vẫn có thể bảo vệ Samantha – khỏi cảnh sát, khổi bất cứ kẻ nào muốn giết cô, và thậm chí khỏi bản thân cô.