Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chủ nhật, 10:36 a.m

“Chào buổi sáng, ngài Addison. Hi vọng ngài không phiền tôi vào thẳng đây, bảo vệ của ngài nói ngài ở đây.” Thám tử Castillo bước qua cánh cửa đôi rộng lớn ở trước gara.

Nguyền rủa một câu, Richard nhét viên đá Trojan lại vào trong túi xách và văng nó ra sau. Chúa Jesus trong túi xách. Bên cạnh anh, Samantha đã trắng bệch, tay cô bấu chặt chiếc ba lô đến nỗi anh có thể thấy gân xanh nổi trên mu bàn tay. Chỉ nhờ những năm tháng là một doanh nhân rất thành công và kỉ luật mới giúp anh giữ vẻ mặt và đôi mắt bình tĩnh. “Thám tử Castillo. Tôi tưởng lúc nữa chúng ta mới gặp nhau ở văn phòng của Donner chứ.”

“Vâng, nhưng tôi nghĩ ở đây ngài sẽ thoải mái hơn. Hơn nữa, tôi đã thấy cách ngài lái xe khi đang bực tức, và tôi không muốn gây nguy hiểm cho các công dân của thị trấn.” Đôi mắt tối màu sắc sảo quan sát đôi áo choàng, hai đôi chân trần và cách mà vai Addison và Jellicoe chạm vào nhau.

Giữ một nụ cười bình tĩnh, hơi phiền lòng trên mặt, Richard gật đầu. Anh biết Castillo đã thấy họ âu yếm nhau, và anh biết từ giờ hành động của Samantha sẽ phản ánh vào anh – và ngược lại. Và xét tới thứ gì đang nằm trong túi xách của cô, họ đang gặp rắc rối lớn rồi đây.

“Thật ra thì, ngài thám tử, tôi nghĩ sẽ thoải mái hơn nếu chúng ta nói chuyện trong bếp,” anh nói. “Nếu ngài không phiền.”

“Đề nghị này có kèm cà phê không?”

“Tất nhiên rồi.” Không thứ gì của Samantha trông có vẻ giống đồ nghề của một tên trộm cả, nhưng Castillo đã không mấy tin vào câu chuyện của cô. Và đáng ngạc nhiên là suy nghĩ đầu tiên của Richard là bảo vệ cô – dù với viên đá chết tiệt trong túi của cô. Khốn kiếp. Anh muốn đấm vào thứ gì đó, nhưng thay vào đó, anh chỉ kéo chiếc túi và chiếc va ly cứng ra khỏi cốp xe. “Ngài không phiền đợi vài phút để chúng tôi thay quần áo chứ?”

Viên thám tử nhún vai. “Chắc chắn rồi. Cần tôi giúp mang mấy thứ kia không?”

“Không, chúng tôi tự lo được,” Samantha đã khôi phục khả năng ngôn ngữ, giờ nghe có vẻ bình tĩnh và thờ ơ như mọi khi. Bình tĩnh như một tên trộm và một kẻ nói dối chuyên nghiệp vậy. “Tôi chỉ đang chuyển vài thứ… đồ cá nhân vào thôi.” Cô tiếp tục

“Đúng rồi. Tôi đã đọc báo sáng nay đưa tin hai người đang hẹn hò.” Castillo lui lại một bước khi Richard quăng túi qua vai. “Ngài nên nói với tôi điều đó từ hôm qua. Và nếu cô không phiền câu hỏi của tôi, cô Jellicoe,” viên thám tử tiếp tục, đi theo sau họ. “Cô chuyển đồ từ đâu tới? Ý tôi là, tôi tra thông tin về cô trên máy, nhưng không có nơi ở. Thậm chí không có cả đăng ký xe.”

Tuyệt. Có thể xe của cô cũng là đồ ăn trộm. Richard không chắc anh tức giận với cô hay với chính mình hơn vì đã bị lừa. Và giờ anh đang che giấu một bằng chứng – và có vẻ như cả một tên tội phạm – tất cả vì anh không thể thoát khỏi sự ám ảnh với một người phụ nữ đã tự thừa nhận là cô ta luôn nói dối.

“Tôi đang ở với một người bạn,” cô trả lời, hơi nhăn mặt. “Không có ý gì đâu, nhưng với danh tiếng của cha tôi, tôi thường bị cảnh sát làm phiền khi định cư ở đâu đó. Thế nên tốt hơn là không. Định cư ý.”

“Ai đó – hoặc là cô – nên viết sách về cha mình.”

Samantha hừ mũi. “Không ai tin đâu. Hơn nữa ông ấy luôn bảo đảm là tôi đứng ngoài lề.”

Viên thám tử mỉm cười đáp lại. “Dù vậy tôi cá là cô cũng biết vài chuyện.”

“Mua cho tôi chai bia, và tôi sẽ nói cho ông những gì tôi biết.”

“Thỏa thuận luôn.”

Cô thực sự quyến rũ được bất cứ ai trong tầm nhìn. “Tôi sẽ bảo Hans chuẩn bị cho ngài một chút cà phê, ngài thám tử.” Richard xen vào. “Ngài đợi chúng tôi 15 phút nhé.”

“20 đi.” Castillo đồng ý, đi theo vào bếp, nơi Richard bảo người làm cà phê và bữa sáng.

Ngay khi cửa đóng lại sau họ, Richard quay lại Samantha. “Cái quái gì đang-”

Cô bước lên và hôn anh. Đó không phải vì đam mê; đôi môi cô chặt lại và hơi run, nhưng nó làm anh im lặng. “Không phải ở đây,” cô thì thầm. “Bảo vệ.”

Cứt thật. “Phòng anh.” Anh cắt ngang, nâng túi xách lên và sải bước. Anh biết cô sẽ đi theo, anh đang giữ viên đá chết tiệt đó mà.

Richard sầm cửa lại ngay khi cô vừa vào. “Sao em nói dối anh?” anh gầm lên, ném túi xách lên tràng kỉ.

Samantha chùn lại vì sự cay độc trong giọng của anh. “Em không nói dối.”

“Chết tiệt. Anh nên giao em cho Castillo ngay lập tức.” Anh vò tay lên đầu, trông như anh muốn làm điều gì bạo lực hơn là chỉ hét lên. Người đàn ông này, người có đôi mắt lạnh lùng, cứng rắn là người sở hữu một phần thế giới – và rõ ràng Sam vừa chạm vào nọc của anh. Một tên người Anh giận dữ cao hơn 6 feet trừng mắt nhìn cô khi anh đi đi lại lại như một con sói tìm điểm yếu để xông lên.

Đã tới lúc nhắc anh là cô cũng có nanh. “Em không biết chuyện gì đang xảy ra.” Cô táp lại, không chịu nhường bước. “Em không đặt thứ chết tiệt đó ở đó.”

“Anh không phải là đồ ngu, Samantha.” Anh gầm gừ

“Em không nói dối. Ai đó-”

“Cái gì? Ai đó đặt nó ở đấy à? Dù em đang chơi trò quỉ quái gì, kết thúc nó đi. Ngay bây giờ.”

“Sao anh không hỏi Donner xem? Hắn ta sống trong túi anh đấy. Em không nghĩ là có ai dễ tiếp cận với anh và ngôi nh-”

“Đừng chuyển chủ đề! chết tiệt! Đây là túi của em!”

“Em không làm vậy, Rick,” cô thì thầm, không thể giữ giọng mình bình ổn. Cả cuộc đời mình cô đã ở sườn của cơn lốc. Khi cha cô bị bắt, cô thấy nó như hút cô vào, cố kéo cô xuống địa ngục, nhưng cô đã đứng vững. Giờ đây, lần đầu tiên, cô đang trượt ngã. Cô không thể nghĩ được hành động nào, lời nói dối nào, thậm chí không lời nới thật nào có thể kéo cô lên. “Em không làm. Và đó là sự thật.”

“Em tới đây vì nó.”

“Tất nhiên. Em chưa bao giờ nói dối việc đó. Nhưng em không lấy nó. Nếu em lấy, em đã không quay lại nhờ anh giúp. Và em chắc chắn không mang nó theo. Em không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng em cũng không thích bị chơi đểu chút nào.”

“Vậy sao nó lại ở đây?” anh yêu cầu, kéo viên đá ra.

“Em không…” cô dừng lại. Nếu cô vẫn phải chống lại lời buộc tội của anh ở thế phòng thủ, cô không thể nghĩ gì. “Để em xem nào,” cô nói giọng bình tĩnh hơn.

Anh trừng mắt nhìn cô, vai trĩu lại vì hơi thở sâu anh giữ trong ngực. “Đừng điên. Mặc quần áo vào. Anh sẽ gọi cho Tom trước khi Castillo nghĩ ra chuyện gì đang diễn ra.” Anh dúi một ngón tay vào cô, và ngậm chặt hàm lại, vòng tay thành một nắm đấm. “Chết tiệt, Samantha. Em nghĩ em đang làm gì?”

Cô lắc đầu, thách thức anh tin cô. “Không gì cả. Prentiss chết khi ai đó – Etienne – trộm viên đá. Và rồi Etienne chết, em đoán là dưới tay kẻ đã thuê hắn. Viên đá ở trong túi của em thật không hợp lý. Khi mà đã có 2 người chết vì nó. Có người muốn nó tới mức có thể giết người. Hai lần.”

Lần đầu tiên kể từ khi họ vào phòng, anh dời ánh mắt khỏi cô sang viên đá cổ hơi sứt mẻ trong tay. “Không, điều này không hợp lý,” cuối cùng anh nói. “Không hợp lý chút nào cả.”

“Với người nào đó thì có đấy,” cảm nhận được cơn giận của anh đã giảm, cô liều bước tới gần hơn. “Người nào đó đã vứt đi hơn một triệu đô la để buộc tội em giết người. Hãy để em xem lại nó, Rick”

Ánh nhìn của anh lướt từ cô tới chiếc điện thoại trên bàn. Cô biết anh đang suy nghĩ, cố gắng quyết định: Nếu anh đi xuống gặp Castillo dưới lầu, có thể cả hai bọn họ sẽ bị bắt. Nếu anh gọi Donner, có thể anh sẽ thoát nhưng cô thì không. Sau nửa phút dài nhất trong cuộc đời cô, anh đưa viên đá cho cô.

Sam thở ra hơi thở cô đã giữ từ lâu. “Cảm ơn anh,” cô nói, trước khi nhận viên đá từ anh.

“Vì gì?” anh càu nhàu

“Vì không…” một dòng nước mắt bất ngờ lăn xuống má cô, và cô lau nó đi, ngạc nhiên và lo lắng. Cô không bao giờ khóc. Không bao giờ. “Vì đã cho em một cơ hội tìm cách giải quyết mọi việc,” cô sửa lại

Richard cảm thấy như mình vừa nhắm mắt bước trên vực thẳm, tin tưởng một cách mù quáng là anh sẽ tìm thấy chiếc cầu dưới chân mình. Nhưng tay cô run run khi anh đặt viên đá vào. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô thực sự mất bình tĩnh.

“Nó thật đẹp,” cô thì thầm, lướt ngón tay lên bề mặt thô ráp, đầy những chữ Rune và biểu tượng chạm khắc bởi một nhà học giả nào đó từ hơn 300,000 năm trước.

Cô giữ nó với vẻ rất tôn sùng. Điều đó, hơn tất cả những gì cô nói, đã thuyết phục anh là cô chưa từng chạm vào nó trước đây. Nhưng anh muốn bị thuyết phục là cô vô tội. Hơn thế nữa, anh không muốn cảm thấy sự… thất vọng bóp vào ruột gan như khi mở cánh cửa và nhìn thấy Patricia cùng Peter lăn lộn quanh giường anh 3 năm về trước, và như khi anh mở chiếc túi xách trong gara vài phút trước. Vì vậy, anh giữ ánh mắt và tất cả sự tập trung của mình vào cô khi cô đi lại quanh phòng, giữ viên đá trong tay, và ngón tay cô nhẹ nhàng lần theo những vết khắc.

“Em nghĩ gì?” anh hỏi

“Có người đã tìm mọi cách để buộc tội em,” cô chậm rãi nói. “Không ai biết xe em ở đâu. Kể cả Stoney, hay là Havard.”

Xua đi sự nghi ngờ của cô với Tom, anh ngồi phịch xuống tràng kỉ cạnh chiếc túi. “Họ có thể làm vậy trước khi em để túi trong xe không?”

Samantha lắc đầu. “Chiếc túi ở ngay dưới giường ngủ của em. Sau khi rời khỏi chỗ Stoney, em ở nhà suốt 2 ngày cho tới khi cảnh sát tìm tới.”

“Em nhận ra là em không đang giúp gì được cho bản thân chứ,” Richard nói, hơi bênh vực cho cô vì ý nghĩ đó. Nếu cô có tội, cô đã viện cớ nào đó rồi. Cô thích có đáp án, giống như anh vậy, và cô rất giỏi trong việc đưa ra đáp án.

“Sao anh lại mở túi xách ra khi ở gara?” cô hỏi

Richard nhấc một bên lông mày. “Giờ thì em đang buộc tội anh à?”

Cô xì ra một tiếng tức giận. “Nghi ngờ thế à? Tại sao anh lại mở túi ra?” Cô lặp lại, tiếp tục đi đi lại lại

“Thực ra thì cái gói đó hơi thò ra ngoài, và anh mở túi ra để nhét nó lại vào… trong.” Anh nhíu mày. “Em sẽ không ném nó như thế. Em sẽ phải rất cẩn thận, và tôn sùng nó, như cách em đang giữ nó bây giờ.

“Chà, có người muốn anh nghĩ em ăn trộm thứ này, sau khi hắn cố chắn đường giữa em và viên đá trước đây,” cô nói, quay lại trang kỉ và ngồi cạnh anh.

“Điều đó nghĩa là em là mục tiêu. Không phải anh. Và không phải người làm của anh.”

Biểu cảm của cô hơi dao động. “Chàng trai, có người thực sự không thích em rồi.”

“Hoặc có người thực sự muốn dẹp em sang một bên. Nhưng tại sao? Sao lại thuê em, rồi cố giết em, rồi cài tang vật cho em khi những thứ kia thất bại?”

“Và sao lại từ bỏ viên đá?”

“Tìm thấy nó ở chỗ em có thể làm cảnh sát ngừng tìm kiếm xa hơn.”

Cô gật đầu, “Em sẽ tin điều đó nếu em là Castillo,” cô đồng ý, nâng viên đá trong tay. “Nhưng… Arg. Có gì đó không đúng.”

“Gì cơ?”

“Em – hay người phụ nữ bí ẩn chúng ta đang vờ như không phải em – vẫn là đối tượng tình nghi duy nhất, đúng không? Dù có viên đá hay không, em đã gặp rắc rối rồi.”

Richard liếc nhìn đồng hồ trên tường. “Nói mới nhớ, Castillo sẽ thắc mắc anh đang ở đâu đây,”

Lấy lại mảnh vải từ chỗ anh, cô cẩn thận đặt nó và viên đá lên bàn. “Anh có thông tin gì về viên đá không?”

“Anh có bản photo của danh mục bảo hiểm và ảnh của nó trong văn phòng. Để làm gì?”

“Em lấy nó khi anh đi thay quần áo được chứ?”

“Anh khóa cửa rồi.”

Đứng lên, cô tặng cho anh một nụ cười ngắn, dù mắt cô vẫn lo lắng như anh thấy. “Không vấn đề.”

Anh đứng lên khi cô đi tới cửa. “Samantha, anh-”

Cô quay lại, đi về phía anh. “Đừng nói gì để vướng vào rắc rối, Rick. Dường như là mỗi khi anh bước lên để giúp em, anh đang mạo hiểm bước vào một đống phân quỉ quái đấy.” Hít một hơi thật sâu, cô móc ngón tay qua áo choàng của anh.”Nhưng nếu – nếu anh phải nói gì với Castillo, anh có thể hét lên được không? Để em có thể biết trước.”

Dù chuyện gì xảy ra, anh không định nói gì với Castillo. Chưa định. Và lý do rất đơn giản: Anh chưa sẵn sàng để cô rời xa anh. Richard vén một lọn tóc nâu đỏ ra sau tai cô. “Nếu anh giao nộp em cho Castillo, thì chỉ bởi vì anh đã biết là em đứng sau vụ này. Và trong trường hợp đó, anh sẽ không báo trước cho em.”

“Công bằng đấy.”

Anh hôn cô, miễn cưỡng buông cô ra khi cô lui lại ra hành lang. Họ đã qua giai đoạn mà anh có thể giữ khoảng cách với cô; chết tiệt, anh là người đã thông báo với báo chí là họ đang hẹn hò. Và anh nhận ra, dù rằng cô thì không, là đây không phải một mối hợp tác đơn thuần. Anh đã bị lừa trong kinh doanh trước đây, và anh chưa từng giận dữ như sáng nay bao giờ.

Theo tiến triển của mọi việc, nếu cô nói dối anh, cả 2 bọn họ sẽ không sống sót qua khỏi vụ này.

Đối với Sam, trong khi diễn biến mọi việc ngày càng phức tạp, một phần của nó lại rất đơn giản. Cô chưa nói giả thuyết của mình cho Rick, và cô sẽ không nói cho tới khi chắc chắn. Dù vậy, bản năng trong cô mách bảo là người nào khởi xướng sự quay lại bất ngờ của viên đá có thể tiếp cận ngôi nhà này rất dễ dàng – tới mức không thể là người ngoài. Điều này không giải thích được quả bom chết tiệt, nhưng cô sẽ không mất cảnh giác với bất cứ thứ gì – bất cứ ai.

Sam mở cửa văn phòng Rick bằng một cái ghim kẹp giấy, làm như là cô có chìa khóa vì bất cứ tên bảo vệ nào có thể đi tuần qua đây và vì sự yên ổn của tâm trí cô. Dù được cho phép, cô thấy khó hơn mình tưởng để đi lại và lục ngăn tủ của anh như thể cô có quyền ở đó – một điều kì cục, bởi vì thường thường cô vẫn làm thế mà không được phép. Rõ ràng là Addison đã chạm tới cô.

Bức ảnh viên đá và lịch sử sở hữu chi tiết đặt trong một tệp đánh số mà cô đoán là theo thứ tự trong hệ thống tài liệu của bộ sưu tập đồ cổ, nghệ thuật khổng lồ của anh. Ý tưởng ngồi đó nghiên cứu tệp tài liệu làm cô cảm thấy quá giống ăn trộm sau khi cô đã hứa sẽ cư xử tốt, nên cô mang tập giấy rời khỏi phòng làm việc đi tới căn phòng riêng khá an toàn của Rick.

An toàn. Cô đã không nhận ra khái niệm này đã trở nên xa lạ thế nào với cô cho tới tối qua. Cảm giác như… chưa bao giờ cô được hoàn toàn thư giãn và thoải mái, và an toàn như vậy. Và an toàn là một liều thuốc kích thích mạnh – gần mạnh ngang sức quyến rũ của chính Richard Addison vậy.

“Nguy hiểm, Will Robinson, nguy hiểm, nguy hiểm.” [15] cô lầm bầm, đặt tập tài liệu xuống cạnh viên đá và tìm sâu trong túi xách để lấy quần áo sạch.

Tình huống này đã trở nên cực kì nguy hiểm, và không chỉ vì có người chết và cảnh sát đang tự do đi lại quanh ngôi nhà. Suy nghĩ đầu tiên của cô sáng nay khi cô thấy khuôn mặt của Rick và nhìn theo ánh mắt anh tới viên đá trong tay không phải là sự an toàn của cô. Mà đó là anh sẽ không tin cô không làm chuyện đó. Cô đáng lẽ phải lo lắng cho mình trước bất cứ ai hoặc bất cứ thứ gì khác. Đó là quy tắc số 1. Tự lo cho bản thân.

Lờ đi qui tắc số 1 lần thứ 2 trong buổi sáng, cô đi tới phòng tắm của Rick để tắm thay vì tiếp tục nghiên cứu viên đá. Cô cần phải nghĩ lại mọi chuyện, và vòi hoa sen rất hữu ích cho việc này. Cùng lúc đó, cô cũng không muốn chạm vào viên đá khi Rick không có trong phòng. Rõ ràng là giờ đây cô cần sự bảo vệ của anh hơn nữa, nhưng trên hết, cô muốn anh tin cô, một điều kì cục trong hoàn cảnh này – chết tiệt, cô sẽ sẵn sàng bắt giữ chính mình từ nửa giờ trước.

Khi cô đi ra khỏi phòng tắm, cô đã có một danh sách tình nghi hơi lộn xộn, nhưng cô cần Rick khẳng định ai là người có thể vào nhà, và ai đã ở đây cả đêm vụ trộm xảy ra và hoặc là tối qua, hoặc là sáng nay. Và cô muốn xem báo sáng nay, chỉ để xác minh những gì Castillo nói, rằng mặt cô đã được lên báo cùng với tên. Chúa lòng lành. Làm như cô chưa có đủ thứ để lo vậy.

Để không bị hấp dẫn bởi viên đá, cô đi ra hành lang riêng của Rick và ngồi dưới một chiếc ô để làm khô tóc. Cô có thể quay lại căn phòng anh cho cô mượn, nhưng vậy thì kẻ nào ném viên đá vào túi xách của cô có thể dễ dàng vào phòng Rick và lấy lại.

“Sao em lại cười?”

Cô gần như nhảy lên khi Rick bước ra hành lang từ lối cầu thang dẫn từ hồ bơi. “Chúa ơi!” cô hổn hển, đặt tay lên ngực.

“Xin lỗi,” anh nói, sự thích thú thoáng qua mắt, “Anh nghĩ em có thần kinh thép cơ đấy.”

“Cái đó phải là Siêu nhân hay gì đó.”

“À. Và em là Miêu nữ mà.”

“Hay đấy. Cảnh sát đâu, Người Dơi?”

“Anh vừa đưa Castillo ra xe.”

“Ông ta muốn gì vậy?”

“Cho anh xem ảnh của DeVore, muốn biết liệu anh có nhận ra hắn ta không. Ông ta muốn hỏi em câu hỏi tương tự, nhưng anh nói đến cái gì đấy kiểu quấy rối và luật sư, và ông ta đồng ý hoãn lại.”

“Vậy giờ Etienne có phải đối tượng nghi ngờ không?”

“Có. Hắn ta bay tới Miami 3 ngày trước vụ trộm, và người ta tìm thấy dây đồng trong phòng hắn ở khách sạn, cùng loại với dây cố định quả bom trên tường.”

Dù có bằng chứng và lời nói gần như thừa nhận của hắn, cô vẫn không thể tin tên người Pháp kiêu căng, hóm hỉnh đó lại muốn giết cô. “Thế còn người phụ nữ anh thấy thì sao?”

“Có vẻ như anh gặp ảo giác.”

“Có vẻ thế.”

“Tất cả những gì họ cần là viên đá, và anh nghĩ họ sẽ hài lòng với những thứ còn lại,” anh ngồi đối diện cô. “Và em vừa cười gì thế?”

“Ồ. Em chỉ nghĩ sẽ thật hài hước là em đã cố ăn trộm viên đá, và giờ em ngồi đây để bảo vệ nó.”

Ánh mắt anh sắc bén. “Bảo vệ nó? Em tìm ra gì à?”

“Em không muốn chạm vào nó khi anh không ở đây,” cô đáp lại, để ý là hôm nay anh trông giống tỉ phú hơn là một tay đua ngựa, với quần vải màu nâu và chiếc sơ mi trắng hở cổ, tay áo xắn lên. Đôi giày lười không kèm tất hoàn thiện hình ảnh đó, dù cô có cảm giác anh dùng quần áo như cô dùng tính cách của mình. “Dù vậy, em có vài giả thuyết,”

Về phần cô, cô cần quyết định hình ảnh của mình sẽ là bạn gái của tên nhà giàu này hay tư vấn an ninh của anh. Theo cách anh nhìn cô từ trên xuống dưới trong chiếc quần short và áo hai dây, phủ ngoài một chiếc sơ mi để che những vết xước trên lưng sáng nay thì anh có vẻ thích danh nghĩa bạn gái hơn. Nhưng cô cũng cần tìm lại sự cân bằng của mình.

“Nói cho anh đi.”

“Túi xách của em. Ngoài việc nó làm cho em bị buộc tội, thời gian duy nhất ai đó có thể chạm vào nó là trong khoảng từ khi chúng ta để xe của anh ngoài cửa tới khi chúng ta xuống gara sáng nay.”

“Ai đó đã vào nhà anh lần nữa. Anh có thể hiểu. Lát nữa chúng ta sẽ xem lại video.”

“Em không chắc là hắn ta không phải người ở đây,” cô chậm rãi nói, quan sát nét mặt anh.

“Giải thích đi.”

Anh không chế nhạo cô, chỉ yêu cầu được biết lý do. Và cô nhận ra điều này làm cô thở phào. “Etienne không quay lại để đặt viên đá ở đó. Có người khác đã làm.”

Cơ hàm anh giật giật. “Em nghĩ đó là nhân viên của anh. Nhưng em thậm chí chưa từng gặp họ cho tới hai ngày trước. Sao phải đổ tội cho em?”

“Em không biết. Nhưng những người duy nhất ở đây cả hai lần là anh và em – và có thể là những người làm ở đây nữa.”

Mắt anh nheo lại, và anh đứng lên nhìn qua hiên tới khu dinh thự trải dài của anh. “Trong vài giờ anh nghĩ mình có thể chỉ cần nghi ngờ DeVore. Nhưng em nói đúng. Viên đá chết tiệt chưa từng rời khỏi nhà. Cứt thật.”

“Em muốn nghiên cứu lại viên đá và tập hồ sơ kĩ hơn. Có thể chúng ta sẽ tìm thấy thứ gì chúng ta bỏ sót, hoặc là… em không biết nữa. Hoặc là chúng ta có thể hạ mông ngồi yên và chờ cảnh sát quay lại buộc tội em.”

“Anh không muốn ngồi yên một chỗ. Đặc biệt khi em đang là mục tiêu” Rick kéo mở cửa hiên và đẩy cô vào phòng. Họ ngồi trên tràng kỉ và cô mở tập hồ sơ ra.

“Anh định bán viên đá cho Bảo tàng Anh quốc hay tặng lại họ?” cô hỏi, bày những bức ảnh ra xung quanh viên đá và tập trung vào đường đi chi tiết của nó từ khi nó được khai quật. Giữa những lần xuất hiện khá rõ ràng vẫn có những khoảng trống vài thế kỉ thậm chí không có giả thuyết về địa điểm của viên đá.

“Anh tặng lại. Có gì khác không?”

“Em không biết. Những thứ này rất… lạ.” cô lật một trang nữa. “Yeesh. Theo cái nay, viên đá của anh là một trong những thứ thuyết phục Calvert và Schliemann về địa điểm của thành Troy. Nó là lý do họ khai quật khu Hisarlik năm 1868.”

Rick mỉm cười. “Anh biết rồi.”

“Em thì không. Em có thời gian khá ngắn. Không đủ để nghiên cứu như mình muốn.” Nhíu mày, cô di chuyển tầm nhìn từ viên đá để nhặt lên một bức anh. “Em sẽ không bao giờ dùng nó để đổ tội cho ai, thậm chỉ cả khi em bị tình nghi. Nó quá tuyệt cho việc này. Quá…” cô nói nhỏ dần, nhìn chằm chằm. Có thứ gì trong bức anh làm cô chú ý, và cô chuyển nó tới cạnh viên đá. “Em chết đi cho rồi.”

“Nó không đúng.” Rick nói sau một lúc, dựa vào vai cô để nhìn kĩ hơn. Anh chỉ vào bức ảnh, rồi vào một biểu tượng trên viên đá. “Trên bức ảnh những nét chạm ở đây mờ gần như không còn gì. Trên viên đá mình vẫn có thể nhìn rõ.”

“Nét chạm khắc ở đây đều sâu hơn trong ảnh,” cô tự nói, cầm lên một bức nữa để đảm bảo độ sâu trong ảnh viên đá nguyên bản không phải do ánh sáng. “Wow. Em không tin được. Đây là một-”

“Nó là đồ giả,” anh cắt ngang, cầm viên đá lên và xoay trong lòng bàn tay.

Sự chuyển hướng này làm cô thấy mơ hồ. “Anh quan sát cũng giỏi đấy,” cô chậm rãi nói, lướt lại mọi sự kiện của vụ trộm trong tâm trí.

“Em không ngạc nhiên phải không Samantha?” anh hỏi, đùi anh cọ vào đùi cô

“Như em nói, em sẽ ngạc nhiên hơn nếu ai đó ném viên đá thật cho em mà không vì lý do gì cả. Nhưng câu hỏi là, đây có phải là một bản giả mạo tốt đủ để lừa Bảo tàng Anh quốc không?”

Anh liếc nhìn cô. “Có thể một thời gian. Vì chỉ có 3 viên trên thế giới, họ rất ngạc nhiên khi được nhận nó. Và trước vụ trộm thì họ – và anh – không có lý do gì để nghi ngờ. Dù vậy, sau khi trưng bày họ sẽ nghiên cứu lại. Đó là lý do anh tặng nó.” Richard thẳng người lên. “Em không gợi ý anh nói với cảnh sát là anh vô tình để nhầm viên đá ở đâu đó và tiếp tục tặng bản giả mạo này chứ.”

Với một nụ cười nhanh, cô lắc đầu. Làm như là anh sẽ làm vậy ấy. “Không. Nhưng em đang tự hỏi liệu có ai nghĩ thế. Viên đá thật không ở đây, nhưng có thể giải thích vì sao viên đá giả lại ở đây.”

“Vậy đổ tội cho em không phải vì tiện tay. Oop, anh quên không quay lại. Điều này làm chúng ta phải nghi vấn lại lý do của quả bom”

“Ư. Còn vấn đề này thì sao?”cô đáp, xếp lại những bức ảnh. “Sao phải làm một viên đá giả chất lượng cao nếu đằng nào anh cũng thổi tung nó?”

“Em sẽ không làm vậy,” anh chậm rãi nói. “Anh sẽ nhận được bồi thường như nhau dù đồ vật bị trộm, hoặc mất, hoặc phá hủy.”

Rick đứng lên. Cô nghĩ anh định đi lại, như cô vẫn hay làm khi cô muốn giải mã điều gì cực kì phức tạp, nhưng thay vào đó anh tới bên điện thoại và ấn số. Cô ngồi yên, tin là anh không làm gì nguy hiểm cho họ – hoặc cho sự tự do của cô.

“Kate? Chào, Rick đây. Tom có nhà không?”

Sam đảo mắt. Thậm chí nếu như cô không hơi nghi ngờ hắn ta, cô phải thừa nhận mình thích chọc tức Donner. Ngoài việc nó rất vui, nó có thể làm hắn tức giận tới mức phạm phải lỗi lầm gì đó.

“Tom. Tên chết tiệt nào lo phần tiền chi trả của tớ. Không, không phải phần cá nhân. Chi trả cho nhà tớ ấy. Tớ cần biết ai đã ở đây trong vòng… 3 tuần qua đi”

Ngồi thẳng lên, Samantha nhét lại ảnh vào túi tài liệu. “Anh có thể nên kiểm tra các dịch vụ thuê ngoài mà cho cùng một người tới đây thường xuyên nữa.”

“Đúng rồi. Tom, không, cậu không cần mang tới. Fax cho tớ được rồi. Nhưng tớ cần ngay hôm nay, nên cậu sẽ phải tới văn phòng. Và tớ cũng muốn danh sách những người của dịch vụ thuê ngoài mà thường xuyên được cử tới đây nữa.” Anh dừng lại, lắng nghe, tư thế chuyển từ cảnh giác sang hung hãn. “Không phải việc chết tiệt của cậu.”

“Hắn đang nói về em phải không?”

“Suỵt,” anh quay lưng lại cô, sải bước ra cửa hiên, vẫn cầm điện thoại trên tay. “Được, được, ừ – có vài thứ mới xuất hiện. 10h sáng mai cậu tới đây cùng một luật sư biện hộ nhé – Macon cũng được – ai đó coi trọng đặc quyền khách hàng – luật sư ấy.”

Anh tắt máy, quay lại tràng kỉ. “Đừng tranh luận,” anh nói trước khi cô có thể mở miệng. “Anh muốn chuẩn bị cho mọi sự kiện. Nếu Castillo hay ai đó tóm được thứ này” – anh chỉ vào viên đá – “em sẽ gặp rắc rối lớn đấy. Giả hay không thì anh cũng không muốn em bị bắt gặp với nó.”

“Đó có thể là suy nghĩ của kẻ đã ném nó cho em. Anh có muốn em giấu nó đâu đó không?”

“Để anh lo.”

“Rick, hoàn toàn tôn trọng anh, anh là một người thông minh, nhưng anh không có những tài năng của em đâu. Em biết cách giấu một đồ vật. Em ngập trong phân sâu hơn anh, và em không mong anh vào tù vì em đã nhờ anh giúp”

“Hơi muộn rồi, em yêu,” anh nói, vén tóc cô ra sau vai. “Như bọn anh vẫn nói ở Anh, đã vào một xu thì vào luôn cả bảng.”

Chúa ơi, chỉ cái chạm tay của anh lên tóc làm cô run lên. Trong cơn bốc đồng, cô dựa vào và hôn anh. Rick vòng tay quanh vai cô, kéo cô gần hơn và làm vòng ôm của môi anh sâu hơn. Như trước kia, khi anh bắt đầu chạm vào cô như vậy, não của cô ngừng hoạt động. Nó quá hấp dẫn, chỉ cần chìm vào anh, chỉ cần để mọi việc trôi đi. Mọi thứ trừ khoái lạc và sức nóng và Richard Addison. Cách này có thể hữu ích một thời gian, cho tới khi kẻ nào đó quyết định nhét khẩu súng đã giết Etienne vào ví của cô hay gì đó.

Cô kéo ra, nhưng anh đuổi theo cô, hạ cô nằm xuống, đầu gối lên túi xách. Một bàn tay ấm áp trườn lên dưới áo sơ mi, ôm lấy ngực cô.

“Rick, dừng lại,” cô phản đối trong một lời rên rỉ khoan khoái nghẹn lại.

“Anh muốn em,” anh thì thầm, cúi mặt xuống cổ cô.

“Chúa ơi.” Rùng mình, cô đẩy anh ra. “Chúng ta làm tình cả đêm. Đừng làm em mất tập trung nữa.” cô càu nhàu, kéo ra khỏi vòng tay anh.

“Anh nghĩ đó là một lời khen ngợi.”

“Em muốn xem video tối qua và sáng nay, Rick”

“Để sau đi.”

“Bất kể đó là ai, hắn đã đi trước chúng ta một bước rồi,” cô nói, chặn tay lên chiếc miệng gợi cảm của anh khi anh định tranh luận với cô. “Em muốn ít nhất cũng san bằng khoảng cách. Dẫn trước thì tuyệt, anh không nghĩ vậy à?”

Với một câu nguyền rủa, anh thở ra và ngồi dậy. “Được rồi. Chúng ta sẽ đi xem cuộn video.” Anh nhìn viên đá. “Và em gợi ý chúng ta nên để cái này ở đâu? Dưới gậm giường à?”

“Em không nghĩ vậy.”

Sau khi bọc nó lại trong tấm vải, cô đổ hết đồ trong ba lô ra, bọc thêm một chiếc áo quanh viên đá, và nhét nó vào. “Đó. Nó tạm ổn cho tới khi chúng ta đưa nó khỏi phòng anh tới nơi an toàn hơn.”

Dù vậy Rick đang đẩy đẩy những thứ đồ rơi ra từ ba lô của cô. Anh cúi xuống và nhặt lên một bảng mạch máy tính. “Và đây là?”

“Một phần của máy tính nhà em. Em nghe tiếng cảnh sát tới và em không muốn họ truy cập hệ thống.”

Anh nhìn cô, biểu cảm vừa gợi tình vừa lo lắng. “Chúng ta sẽ nghiêm túc xem xét tìm cho em một công việc khác khi chuyện này qua đi,” anh thì thầm.

Trong lúc này, đó gần như là một ý kiến hay.

[15] “Danger, Will Robinson, danger” (nguy hiểm, Will Robinson, nguy hiểm) là một lời thoại nổi tiếng trong series phim Mĩ năm 1960 “Lost in Space”. Trong phim, một robot bảo vệ luôn nói như vậy cảnh báo cậu bé Will Robinson khi cậu làm gì nguy hiểm. Trong cuộc sống thường ngày, câu nói này thường được nói khi ai đó sắp gặp sai lầm hoặc không để ý điều gì. (wiki ^ ^)

Bình luận
× sticky