Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đùa Giỡn Với Nguy Hiểm (Flirting With Danger)

Chương 24

Tác giả: Suzanne Enoch

Thứ 2, 6:25 p.m

Castillo gọi 3 cảnh sát nữa và một chiếc U-Haul[28] để chở tất cả đống đồ giả đi. Sau khi thảo luận, ông đồng ý sẽ thẩm vấn Partino và luật sư của hắn về những thứ đồ giả này vào sáng hôm sau, và sẽ không liên hệ với FBI cho tới khi ông gọi cho Donner và báo xem đã khai thác được thông tin gì. Samantha biết ông ta đang không thực sự làm đúng qui tắc, và cô rất ngạc nhiên thấy mình bắt đầu thích ông.

Cuộc dạo chơi này của cô ngày càng trở nên lạ hơn. Đầu tiên cô kết bạn với một người mà trước đây cô sẽ coi là mục tiêu, rồi ít nhất cũng ở mức độ tôn trọng lẫn nhau đối với một tên luật sư, và giờ là tình huống tương tự với một cảnh sát. Tiếp theo là gì đây, một cha sứ à?

“Tốt nhất là nơi này phải thật tuyệt,” Richard nói, gặp cô ở sảnh. “Thường thường thì anh không mặc short trừ khi là trong tình huống cực kì cấp thiết.”

“Đẹp đấy,” cô nói, mỉm cười khi anh tới gần. Anh đã mặc một chiếc quần short rộng, màu xám và rất ngon. Cả một chiếc T-shirt đen làm cô muốn nhảy vào anh và quên đi bữa tối. Và cô đã nghĩ là quần áo kiểu này sẽ làm anh mất thăng bằng kia đấy. Cô đã cố thuyết phục mình rằng đây là một bài kiểm tra rất thông minh để đánh giá anh sẽ chiều theo ý cô tới mức nào, nhưng cô cũng chưa bao giờ muốn tự lừa dối mình. Đây hoàn toàn là về việc liệu cô có thể là người bình thường, bỏ lại thế giới của mình sau lưng trong một đêm không.

“Nếu đây là ý tưởng cho trò đùa của em, em sẽ phải hối hận đấy,”

Sam xoay vai. Quay lại trò chơi nào. “Anh có chiếc xe nào tồi tồi một chút không?”

“Anh đoán ý em tồi tồi là rẻ, và trong trường hợp đó thì không.”

Cô thở dài vẻ phóng đại, tận hưởng vẻ mặt ngày càng bối rối của anh. “Được rồi, em đoán là chúng ta dùng con Benz cũng được.”

“Cái nào nhỉ?” anh hỏi rõ ràng

“Con SLK ấy. Nó là một mục tiêu khá nhỏ.”

“Được đấy,” anh lầm bầm. “Anh sẽ lái, đề phòng trường hợp chúng ta cần chạy trốn thật nhanh.”

Nếu đó là yêu cầu lớn nhất của anh trong buổi tối nay, cô sẽ ngạc nhiên đây. “Công bằng thôi. Vậy thì đi nào.”

Khi xuống tới khu thương mại sầm uất của Palm Beach, cuối cùng cô cũng nói cho anh họ đang đi đâu. “Harold and Chuck,” anh lặp lại. “Anh đã từng nghe đến quán này rồi phải không nhỉ?”

“The Fabulous Baker Boys từng chơi nhạc ở đó. Họ có đồ hải sản rất tuyệt. Và cả khiêu vũ nữa.”

“Khiêu vũ. Chúng ta có thích khiêu vũ không nhỉ?”

Cô gật đầu. “Chúng ta thích.”

“Trong khi mặc short à?”

“Trông chúng ta phải giống khách du lịch.”

Anh rẽ lên Đường Cây Phượng và đỗ chiếc Mercedes ngay sát lề với độ chính xác mà cô không thể không ngưỡng mộ – đặc biệt xét tới rằng anh đã lớn lên ở một nước lái xe ở bên trái đường. “Sao chúng ta phải trông giống khách du lịch?” anh hỏi, kéo lại nắp xe lên.

“Vì hầu hết khách du lịch tới đây ăn.”

Richard chạm vào má cô. “Như em đã chỉ ra trước đây, anh không hòa nhập tốt lắm,” anh thì thầm, vén một lọn tóc ra sau tai cô, “nhưng anh sẽ cố.”

Anh không hòa nhập tốt chút nào; nhưng nếu anh mặc bộ quần áo nhà giàu của anh thì có thể họ sẽ không thể qua cửa mà không bị paparazzi chụp ảnh. Theo cách này, bất cứ người nào quan tâm ít nhất sẽ phải nhìn lại lần thứ hai. Bên cạnh đó, chân anh rất đẹp.

“Vỉa hè hay phòng trong vườn?” người chủ quán hỏi khi họ đi vào. Rick, tất nhiên, đang nắm tay cô, và khi từng đoàn khách du lịch nữ bên trong quay ra nhìn người đàn ông tóc đen với đôi mắt xám sâu thẳm, Sam không thể ngăn mình cảm thấy tự mãn.

“Em hẹn anh mà,” cô nói với anh. “Anh chọn đi.”

“Phòng trong vườn,” anh quyết định

Cô thích ngồi ngoài vỉa hè hơn, để có thể quan sát đường phố. Tuy nhiên, việc đó sẽ không cải thiện được cuộc thử nghiệm là người bình thường của cô. Cô đi theo bà chủ, để Rick kéo ghế cho mình khi họ tới chỗ ngồi.

“Thôi được, anh thừa nhận,” anh nói, cúi người về phía trước để cô có thể nghe thấy anh trong tiếng jazz từ một ban nhạc đang chơi sau lưng họ. “Hầu hết mọi người mặc short.”

“Bảo anh rồi mà,”

“Giờ thì, em yêu, vì em đã mời anh đi, anh được phép nghĩ là em sẽ trả tiền chứ?”

“Được, anh được phép.” một đêm sẽ không phá được tài khoản ngân hàng Nghỉ-hưu-ở-Milan của cô. “Cứ tự nhiên đi.”

Nụ cười của anh sâu hơn nữa, làm ấm đôi mắt xám lạnh. Trái tim cô bấp bênh một chút thật kì lạ, và cô vội với lấy cốc nước uống một hơi.

“Hai người uống gì không?” cô bồi bàn hỏi, nhãn tên trên áo đề Candy (kẹo sữa). Chắc chắn rồi.

“Cô có danh sách rượu không?” Rick hỏi trơn tru, nhướn một bên mày với Sam, rõ ràng đang hy vọng sẽ làm cô hối hận với câu “tự nhiên đi”.

“Về cơ bản thì chúng tôi có những thứ có màu. Trắng và đỏ.”

Rick nở nụ cười nổi tiếng của mình, và Candy suýt nuốt luôn viên kẹo cao su trong miệng. “Vậy thì vang đỏ tốt nhất ở đây là gì?”

Cô ta nói tên French Merlot và Rick gọi một chai. “Chắc chắn rồi. Tôi sẽ quay lại ngay để ghi món ăn.”

“Humph. Cô ta thậm chí không thèm hỏi em uống gì,” Sam chú ý.

“Chà, có thể cô ta cho là em là bạn gái của anh, và anh đã gọi cho cả hai. Hay là anh gọi cô ta quay lại nhé?”

“Thôi đi, đồ người Anh. Merlot ổn rồi.”

Bật cười một tiếng, Rick mở thực đơn ra. “Em đã ăn ở đây rồi phải không? Có gì ngon nhỉ?”

“Món salad phụ cũng ngon. Và bánh mì dài nữa.”

“Xin lỗi,” một giọng nữ thở ra bên cạnh cô. Một cô gái tóc vàng quyến rũ mặc chiếc váy xẻ ngực tới rốn và ngắn tới đùi lởn vởn cạnh bàn.

“Vâng?” cô hỏi, không chắc mình nên hét lên hay nên cười.

“Anh có phải Richard Addison không ạ?” người phụ nữ thở ra, phớt lờ Sam.

Rick chớp mắt. “Ồ, tôi à? Tôi nghĩ cô đang nói với cô ấy. Phải, đúng rồi.”

“Anh cho em xin chữ kí được không?”

“Chắc chắn rồi. Cô có bút không?” người phụ nữ đưa ra một chiếc bút và một khăn giấy, và Rick kí tên. “Của cô đây.”

“Số điện thoại của anh thì sao?” người phụ nữ khúc khích, đẩy lại chiếc khăn giấy vào tay Rick.

Sam định đứng lên, nhưng Rick đá chân cô dưới gậm bàn. “Ouch,” cô càu nhàu, trừng mắt nhìn anh.

“Xin lỗi, tôi không cho số điện thoại.”

“Anh chắc chứ?” Cô Gái Rốn liếm môi

“Cho phép tôi được nói,” Rick tiếp tục, mỉm cười với cô ta, dù Sam chú ý là mắt anh vẫn lạnh lùng, “Hiện giờ tôi đang bận tận hưởng thời gian với một cô cái trẻ rất đáng yêu mà tôi thích ở bên mọi lúc.” Anh thẳng lưng lên, hạ giọng xuống chỉ như lời thì thầm. “Vì vậy tôi rất cảm ơn cô, nhưng tôi sẽ không bao giờ cho cô số điện thoại trong vòng một triệu năm nữa. Chào cô.”

Mặt cô ta đỏ lên dưới lớp phấn dày cả inch, người phụ nữ quay đi, rời khỏi bọn họ với một cái lắc mông hoàn hảo. “Anh thật tuyệt,” Sam thở ra.

“Ít nhất thì em cũng phải giả vờ ghen chứ,” anh nói, kéo tay cô ngang bàn để hôn lên mu bàn tay.

Cô đã ghen, nhưng không đời nào cô nói cho anh. Không cho tới khi cô có thể trả lời bản thân mình điều đó có ý nghĩa quái quỉ gì. Ít nhất cô cũng không hoảng sợ và quật ngã một người phụ nữ gần như khỏa thân vì đã lén đứng sau lưng cô. “Cô ta không phải kiểu của anh.”

“Và ‘kiểu’ của anh chính xác là gì vậy?” anh hỏi

“Kiều mà có thể đáp trả anh một câu thay vì cứ thế bỏ đi.”

Với một cái hừ mũi không giống anh chút nào, anh nhâm nhi ly nước của mình. “Có thể em đúng. Vậy anh nên gọi gì đây?”

“Không có tâm trạng ăn salad à?” cô mỉm cười với vẻ nhăn nhó của anh. Một chút khó chịu cũng đáng đời anh vì dám tuyệt vời như vậy. “Được rồi, được rồi. Càng cua hoàng đế Alaska rất tuyệt. Em sẽ gọi Cá Mahi phủ hạt Macadamia.”

Anh tin cô đủ để gọi cua, và cô phải thừa nhận là cá và Merlot phù hợp hơn nhiều so với bia mà cô định gọi. Người ta đã hạ mái vòm của căn phòng xuống, trăng và ánh sao đang rọi xuống sàn nhảy. Cô không nhận ra căn phòng này lại… lãng mạn đến thế, với nhạc jazz êm dịu và từng cặp đôi đang lượn quanh sàn.

Cuối cùng, anh đặt nĩa và đồ bẻ càng cua xuống. “Em nói đúng. Ngon tuyệt.”

Sam nhận ra mình đang bị xao lãng và cầm khăn ăn lên. “Em mừng là anh thích nó.”

“Em có muốn khiêu vũ không, em yêu?”

Anh đứng lên, đưa tay cho cô. Chà, cô đã gợi ý trước mà. Thở dài, cô nắm tay anh và để anh kéo lên.

“Anh phải thú nhận một chuyện,” anh nói giọng trầm trầm, đặt cả hai tay lên eo cô.

“Gì cơ?”

“Cô gái đó có thể khỏa thân, và anh vẫn không thể rời mắt khỏi em.”

Họ nhảy cùng nhau, chạm tay, ngực, hông và đùi vào nhau. “Cô ta cũng gần như khỏa thân mà.”

“Vậy à? Thế thì anh đã chứng minh được ý của mình rồi.”

Anh đã nghĩ Samantha sẽ đưa anh tới một nhà hàng thủng lỗ chỗ trên tường trong một khu phi quân sự nào đó. Tuy nhiên Chuck and Harold rất đẹp, sống động và thậm chí rất lãng mạn với sàn nhảy ngoài trời. Anh thường thích những nhà hàng riêng tư hơn, vì người ở đó sẽ không tiếp cận anh xin chữ kí hoặc lời khuyên cho những vụ đầu tư, nhưng anh thích nơi này đủ để có thể cùng cô tới đây lần nữa.

Anh thấy khiêu vũ khi mặc quần short hơi ngu ngốc, và anh không phản đối khi 20’ sau cô đề nghị quay về nhà để xem xét lại gallery. Hóa đơn của họ, khoảng 100$, đợi trên bàn, nhưng Samantha không để anh trả. Thay hào đó cô rút ra một tập tiền dày trong ví và đặt lên bàn. Anh không muốn biết cô lấy tiền đó từ đâu.

“Em hẹn anh mà, nhớ không?” cô nói, nắm tay anh khi họ quay lại chiếc SLK.

“Em muốn lái không?”

“Thật à? Em rất thích.”

Cô mở nắp ra và khởi động xe và bỗng dừng lại.

“Gì vậy?” anh hỏi, chú ý tới cái nhíu mày trên mặt cô.

“Em chỉ muốn anh biết là không phải em thích anh về những thứ này,” cô nói, gõ gõ lên bánh lái.

“Không phải à?”

“Không. Em thích anh vì… cái này.” Cô đưa tay ra và gõ lên đầu anh, vuốt nhẹ một lọn tóc, rồi đặt bàn tay lên ngực anh. “Và cái này. Và vì anh mặc short đi ăn tối khi em yêu cầu anh làm vậy. Rõ chưa?”

Anh mỉm cười với cô. “Rõ.”

“Tốt. Bám chắc nào.”

Ngay khi họ tới nơi, anh thay một chiếc quần jean và đi giày thể thao và gặp cô ở gallery. Cô đang đứng ở phía bên kia hành lang, đối diện nơi anh gặp cô lần đầu, mắt nhắm lại và hai tay thả bên hông. Anh quan sát cô, biết là trong tâm trí cô đang trèo ra tường sau, lẻn vào góc giữa khu vườn và bãi cỏ.

“Chúng ta vào tới nhà chưa?” anh hỏi sau giây lát.

Samantha giật nảy người. “Chưa. Ở ngay ngoài thôi.” Hơi nhíu mày, cô quay lưng hướng xuống cầu thang sườn. “Đi nào.”

“Chúng ta vào nhà thế nào đấy?” anh hỏi, theo cô xuống tầng trệt.

Cô đi ra qua cửa hiên sau, dừng lại trong bóng của hàng cây bách ở phía Tây ngôi nhà. “Vấn đề là,” cô nói, ước lượng khoảng cách tới chiếc camera gần nhất, “em đang suy xét dựa theo một điều có thể không đúng. Vậy hoặc là em hoàn toàn đúng, hoặc là hoàn toàn sai.”

“Cũng đáng để thử mà,” anh nói, nhận ra có thể là lần đầu tiên ý của cô khi cô nói hệ thống an ninh của anh rất tồi. Một đội bóng bầu dục có thể đánh nhau ở nơi họ đang đứng mà không bị phát hiện. “Và anh vô tình lại nghĩ là em có trực giác rất tốt.”

“Hm. Nịnh nọt có thể giúp anh có được thứ anh muốn đấy,” cô nói với một nụ cười, sự chú ý rõ ràng vẫn tập trung vào khung cảnh xung quanh.

Một nguồn năng lượng thấp chạy dọc sống lưng anh, như đêm mà họ đột nhập nhà Dante. Cô đã nói đến sự sôi trào cô có được khi tới một nơi không được phép. Anh hiểu ý cô, dù sự tập trung của anh vẫn dành cho hình dáng nhỏ bé bên cạnh. “Chúng ta tiếp tục chứ?”

“Được rồi. Đây là giả thuyết của em: Etienne đột nhập theo hướng này vì đây là đường đi an toàn nhất từ nơi chúng ta tìm thấy dấu giày hắn.”

“Sao phải bận tâm tránh né nếu hắn đã có Dante tắt tất cả video ngoài trời rồi?” Richard hỏi.

“Em có một giả thuyết, nhưng đợi một phút đã.” Cô lướt tay dọc bức tường thô ráp, đi sâu vào bóng cây. “Cái gì ở đây vậy?” cô hỏi, gõ lên một cửa sổ.

Anh chỉnh tầm nhìn. “Đó hẳn phải là nhà kho. Ghế và bàn phụ khi có tiệc lớn. Mấy thứ kiểu đó.”

Cô bật lên một chiếc đèn pin mà anh không nhận ra là cô mang theo. “Đây rồi,” với đầu móng tay, cô cạo lên một vết xước sơn nhạt chạy dọc tới bệ cửa. “Hắn dùng một thanh sắt phẳng để đẩy then lên.”

“Vậy là không chỉ bộ cảm ứng và camera ngoài trời là bị tắt.”

“Em không nghĩ có thứ gì ngoài trời bị tắt,” cô càu nhàu, “không thì Etienne đã không phải lén lút. Nếu em đúng, Partino có thể đã tắt tất cả báo động và cảm ứng trong nhà; làm thế dễ hơn, đặc biệt là khi hắn có thể không biết anh sử dụng loại báo động nào quanh cửa gallery. Nhưng chúng ta đã đi hơi xa rồi. Quay vào thôi.”

“Vào?”

“Đi qua cửa, trừ khi anh muốn trèo qua cửa sổ,” cô nói, mỉm cười lộ hàm răng trắng trong bóng tối.

“Đi vào thôi.”

Họ quay lại cửa hiên và đi xuống một mê cung hành lang của nhà kho. Cửa khóa, nhưng Samantha mở nó ra trước khi anh kịp rút chìa khóa.

“Then cửa sổ đã bị phá,” cô nói, đi qua đống đồ đạc được phủ kín. “Thấy không?” Cô gõ đuôi đèn pin lên then. Trông nó như được khóa, nhưng cô chỉ gõ nhẹ nó đã trượt ra.

“DeVore phá nó để hắn có thể làm như nó vẫn được khóa khi hắn thoát ra bằng cửa sổ này.”

“Đúng.”

“Được rồi, anh có một câu hỏi.”

“Nói đi.”

“Sao DeVore phải đột nhập nếu như sau đó Dante sẽ đổi lại viên đá?”

“Cái đó, anh yêu, là câu hỏi vô giá,” cô nói, rời khỏi căn phòng. “Được rồi, chúng ta là Etienne. Chúng ta biết gallery ở đâu vì đã có sơ đồ. Chúng ta cũng biết mấy cái camera trong nhà không hoạt động, và sẽ an toàn khi đột nhập qua cửa sổ.”

“Vậy nên chúng ta đi cầu thang sau lên tầng 3,” anh nói và họ làm theo như vậy, “cẩn thận tránh hệ thống an ninh tồi tàn của tên Addison cho tới khi an toàn vào tới gallery.”

Cô tiếp tục bước lên. “Chúng ta tới cửa, và có thể cắt khóa phụ một cách bừa bãi vì dù sao bằng chứng cũng sẽ bị thổi tung trong vài phút nữa.” Cánh cửa treo trên một bản lề lơ lửng trong phòng, nhưng cô lặp lại động tác bằng đôi bàn tay nhanh nhẹn rồi bước vào.

“Vì chúng ta biết báo động đã được ngắt,” cô tiếp tục, “chúng ta lấy viên đá và đi ra, đóng cửa lại.”

“Tại sao?”

“Em đoán là hắn muốn mọi thứ ở gallery trông thật bình thường. Nếu Prentiss, ví dụ thế, nhìn thấy cửa mở, anh ta sẽ đi vào, rồi chạy ra theo cùng đường vừa tới mà không dẫm lên dây nổ.”

Richard nhìn cô một lúc lâu. “Vậy Prentiss là mục tiêu?”

Cô ngồi xuống cạnh tường như thể đang cài thuốc nổ. Với một hơi thở sâu, cô đứng lên. “Anh biết là em không nghĩ vậy mà.”

“Nói cho anh em nghĩ gì đi?”

“Phần này em không chắc chắn.” cô phủi tay lên quần, ánh nhìn vẫn tập trung vào lỗ hổng trên tường nơi quả bom đã nổ. “Hãy chịu đựng em một lát – cái này sẽ rất điên đây.”

“Anh có cảm giác chỉ những thứ điên khùng mới hợp lý trong vụ này. Mà còn bảo vệ thì sao? Dante không thể ngắt bọn họ được.”

“Họ đi tuần theo từng vòng 15’. Etienne biết điều đó, như em vậy.”

“Vậy là Partino và DeVore làm việc cùng nhau.”

“Em không nghĩ vậy. Có vài đầu mối cho thấy Etienne biết Partino sẽ ngắt hệ thống báo động trong nhà. Nhưng em không thấy dấu hiệu gì là Partino biết Etienne sẽ tới đây.”

Tiêu hóa giả thuyết đó, Richard ngẩng đầu lên nhìn về hướng cửa gallery. “Nhưng chúng ta chắc chắn là Partino là người ngắt đường truyền camera và báo động đúng không?”

“Đúng, vì hắn đã làm thế khi cài bom và viên đá giả cho em.” Đột nhiên cô bước lên. “Hãy thử là Partino một lát nào.”

Cô đi xuống lầu, không phải tới văn phòng của tên quản lý tài sản, mà tới căn phòng riêng nho nhỏ của hắn. “Khoảng lúc nửa đêm thì hắn sẽ ở đây đúng không?”

“Ừ.”

“Theo giả thuyết hắn là người đã tráo đổi nhiều thứ khác, em cho là hắn khá quen thuộc với việc ngắt báo động.” Cô nhíu mày tập trung sâu hơn. “Hoặc là thế, hoặc là hắn đã mua Clark. Giờ thì chúng ta sẽ không nói về một phần chiết khấu của một phần chiết khấu của viên đá Trojan. Chúng ta đang nói về 50 triệu đô hiện vật rời khỏi nhà này khá thường xuyên.”

“Giả thuyết thú vị đấy,” Richard nói tối tăm

“Nhưng không phải đêm nay.” Mở cửa phòng Partino dễ dàng như mở cửa nhà kho, cô bước vào. “Có thể hắn giữ viên đá giả ở đây, vì anh và Donner đều có thể vào văn phòng hắn.” Cô nhìn quanh căn phòng, một cái nhíu mày nhẹ trên mặt. “Em định hỏi anh từ trước, sao trong này không có đồ nghệ thuật hay gì đó?”

“Anh không biết. Anh thực sự không quản chuyện trang trí phòng riêng.”

“Thậm chí phòng dành cho khách cũng có vài thứ đồ đẹp. Đây là người quản lý việc sưu tầm và phân loại mọi thứ, và hắn có vài tấm ảnh và một chiếc bình Victorian giả.”

Gật đầu, Richard đi quanh căn phòng với cô. “Không thứ gì đáng giá có thể bị mất ở đây, nếu không hắn sẽ là đối tượng tình nghi lớn nhất.”

“Chỉ là theo giả thuyết này thôi. Được rồi. Chúng ta đã tắt báo động và có viên đá giả để thay thế viên thật. Chúng ta đã báo với… bất cứ kẻ nào là người môi giới của chúng ta về ngày sẽ có đồ, và bất cứ kẻ nào là người mua hay người môi giới cũng đã báo lại với Etienne hay bất cứ kẻ nào thuê hắn.”

“Sao chúng ta biết việc đó?”

“Vì theo cách Etienne vào nhà, hắn biết báo động đã được ngắt.”

“Được rồi. Tiếp đi.”

“Người mua và môi giới sẽ chờ viên đá, và nó sẽ tới London trong vòng một tuần, vì vậy dù Partino biết anh đã quay về từ Stuttgart hay không, hắn vẫn phải trái đổi. Etienne có lẽ không biết là anh đã về, nhưng hắn cũng không quan tâm. Dante sẽ đi lên, mang theo một máy bộ đàm hoặc là vì hắn đa nghi hoặc là để Clark có thể cảnh báo cho hắn nếu có ai tới. Có thể hắn vô tình nghe được cuộc nói chuyện giống như anh, là Prentiss đã tìm thấy một kẻ đột nhập. Hắn hoảng sợ và quay lại phòng, bật lại báo động lên để không ai nghĩ vụ đó có liên quan đến người bên trong.”

“Và rồi mọi thứ nổ tung, viên đá biến mất, và hắn bị kẹt với viên đá giả.”

“Đúng. Thêm một điểm nữa.” Samantha dừng lại trên lầu nơi lần đầu cô bước vào gallery. “Nếu em không đột nhập, và nếu anh không ở đây, hắn sẽ là người dẫm lên dây nổ.”

Richard nhìn cô. Cách cô sắp xếp các mảnh ghép với nhau rất hợp lý. “Dante là mục tiêu.”

“Với rất nhiều nếu như, có thể và giả dụ xen vào.”

“Tại sao?” anh phản đối. “Sao lại có người thuê DeVore để lấy viên đá và giết Partino, khi mà dù sao thì Partino cũng lấy viên đá? Ý anh là theo những gì em nói thì kẻ sắp xếp thời gian của vụ này đã báo cho cả hai tên đó – và nghĩa là hai tên đó cùng làm cho một người.”

“Cái đó thì em không chắc. Và vẫn còn vấn đề về ai là người muốn em tới đây khi mà tất cả mấy thứ phân này xảy ra.”

Có người đã cài cô vào không phải để ăn trộm. Họ đã cố tình lôi cô vào giữa một trận chiến cá nhân mà không cho cô biết cô đang vướng vào cái gì. Richard nuốt xuống. Samantha Jellicoe đã cực kì may mắn. Và dù anh chưa gặp Sean O’Hannon, nếu tên môi giới này có liên quan, anh mừng là hắn đã chết. “Liệu O’Hannon có làm việc này không?” anh hỏi. “Thuê cả 3 người bọn em cho cùng một vụ?”

Samantha lắc đầu. “Hắn không có đủ trí tưởng tượng để sắp đặt 3 vụ đột nhập cùng lúc, cùng địa điểm mà không ai trong số đó biết về người kia đâu. Hơn nữa có người đã giết hắn mà.”

“Sao từ đầu lại chọn em? Em không biết gì về vụ tráo đổi đồ của anh.”

“Em đoán là em được dùng làm đồ thí mạng. Dù em bị giết hay bị bắt thì em cũng sẽ bị buộc tội cho vụ này. Có thể họ hy vọng Partino và viên đá giả được tìm thấy trong đống gạch vụn. Mọi người sẽ nghĩ đó là viên đá thật, tất nhiên, và hắn đã lấy lại nó từ em ngay trước khi em gây rối để cả hai bị giết.”

“Anh rất ngưỡng mộ sự bình tĩnh của em, nói về cái chết của em dễ dàng như vậy.”

Bước về phía anh, cô hôn lên má anh. “Chỉ bởi vì em không chết thôi. Tin em đi, em rất tức giận.” cô chửi thề, đá một mảnh gỗ cháy sang bên. “Và với Etienne và O’Hannon đã chết, em không có cách nào để biết ai là người thuê họ. Stoney có thể sẽ tìm ra, nhưng giờ không rõ bác ấy ở đâu. Chúng ta không thể hỏi Partino, vì trong vài giờ nữa Castillo sẽ giao hắn và tất cả đống đồ giả của anh cho FBI.”

“Và họ sẽ giải quyết vụ này,” anh chỉ ra.

“Ừ. Và hầu hết các đầu mối khốn kiếp đều chỉ về phía em. Điều đó có nghĩa là sự hợp tác của chúng ta chấm dứt, và em rời khỏi đây.”

Cổ họng anh thắt lại, anh nắm lấy tay cô. Chúa ơi. Anh đã làm gì chứ? Anh đã biết về kế hoạch của Castillo và FBI – sao anh không thể nghĩ ra cô vẫn sẽ bị tình nghi? Câu trả lời rất rõ ràng – anh không thể nghĩ tới việc cô rời đi, trong bất kì tình huống nào, và anh đã quen là người được chỉ huy mọi chuyện. Chết tiệt. Anh sẽ không để cô đi.

“Em đã có thể nói về chuyện đó trước khi chúng ta gọi cho Castillo,” anh nói, sử dụng tất cả sự tự kiểm soát rèn luyện qua nhiều năm để có thể bình tĩnh.

Cô nắm chặt tay anh. “Rick, 3 người đã chết. Em nghĩ việc đó quan trọng hơn sự thoải mái của bản thân em.” Ánh mắt cô nhìn anh nói nhiều hơn lời cô nói, nhưng anh không chắc mình nên hiểu nó như thế nào – ngoài việc nhận ra rằng cô cũng không muốn rời đi.

Vậy thì làm sao anh có thể thay đổi mọi chuyện để cô có thể ở lại? Rõ ràng là tìm ra kẻ đã sắp xếp tất cả vụ này sẽ cứu được cô, nhưng như cô nói, tất cả đầu mối đã không còn trong tầm tay họ. Anh nheo mắt. Có thể không phải tất cả. “Chiếc váy xanh em mặc tới nhà Tom ấy? Đi mặc nó vào.”

“Cái gì? Xét đến việc em có ít thời gian-”

“Và đi giày cao gót nhé. Có vài đôi trong tủ nếu em không mang theo.” Cô tiếp tục cứng đầu, và anh cúi xuống hôn cô. “Tin anh đi. Anh sẽ gặp em dưới sảnh.”

Samantha không biết anh nghĩ gì, nhưng ngay khi cô nhận ra kẻ nào đó đã tốn bao nhiêu thời gian và công sức để dàn dựng một vụ trộm cắp lâu dài từ anh, cô biết mình sẽ phải rời đi. FBI và Interpol chưa có thứ gì đủ chắc chắn để bắt cô, nhưng lần này họ có thể có. Rồi họ có thể từ từ đào sâu tìm kiếm. Và như cha cô vẫn hay nói, đào đất thì sẽ ra giun.

Quyết định phải đi không nên khó như vậy. Nhiều nhất thì cô chỉ có 24h trước khi mấy tên mặc đồng phục tới tìm bắt cô. Sâu trong tâm trí, cô biết chuyện này sẽ xảy ra; khi cô biết rằng Etienne đã bị giết, cô nhận ra phải có gì đó hơn là một viên đá đang bị đe dọa.

Nếu cô rời đi trước khi trời sáng, cô có thể bắt kịp một chuyến bay. Một khi Castillo đã quyết định không hướng về phía cô, mạng lưới sẽ khá lỏng lèo.

Sam kéo chiếc váy khỏi móc và ném lên giường. Rồi cô ném một đôi giày nâu vào tường. Tiếng động làm cô thỏa mãn, nhưng nó không thay đổi được gì. Cô vẫn phải rời khỏi Solano Dorado – rời khỏi anh.

Điều này rất hợp lý. Cô đã sống an ổn ở ngoại ô Palm Beach gần 4 năm rồi, có một công việc cô khá thích mà không liên quan tới máy cắt then hay súng sơn, chỉ thi thoảng làm việc cho Stoney nếu công việc khêu gợi hứng thú và tính tò mò của cô. Rồi một tuần sau khi gặp… có thể là người đàn ông lôi cuốn nhất cô từng biết, cô đã phải rời đi. Định mệnh thật điên khùng. Rất điên khùng.

Dù Rick đang nghĩ gì, anh có vẻ muốn cô trông thật đẹp, vì vậy cô dành thời gian chải đầu và trang điểm lại. Khi cô nhìn mặt mình trong gương, cô đột nhiên muốn khóc. “Thôi nào, Sam,” cô gầm gừ. Cô không bao giờ khóc. Chỉ vì cuối cùng cô đã nhận ra là có một người quan trọng trong cuộc sống của mình đến thế có ý nghĩa gì và cảm giác như thế nào, không đồng nghĩa với việc cô có thể giữ người đó ở bên.

Khi gặp Rick dưới sảnh, cô quên mất việc khóc. Cô gần như quên cả thở. Anh đứng bên cửa trước trong bộ vest đen, sơ mi xám và cà vạt đỏ. Dù cô vốn không thể nhầm anh với bất kì ai ngoài một người đàn ông thành công và tự tin, đột nhiên trông anh thật… quyền lực.

“Wow,” cô nói. “Armani thực sự hợp với anh đấy.”

“Cảm ơn, và wow lại cho em nhé. Sẵn sàng chưa?”

“Chúng ta đi đâu đây?”

“Vào tù.”

[28] một công ty vận chuyển của Mĩ.

Bình luận