Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Xảo Khách

Chương 2: Mộ địa triều dương

Tác giả: Giả Cổ Long
Chọn tập

Cả trấn Hàm Đan như trong cơn chấn động dữ dội khi cảnh tượng buổi bình minh đập vào mắt mọi người ở đây. Ngay Nam môn, thủ cấp của Trương Kiệt, vị Võ lâm Minh chủ mới được chôn ngày hôm qua, lại đặt ngay chính giữa Nam môn với hốc mắt bị khoét. Thể pháp thì nằm ngay dưới đất với những nhát lóc lột da.

Người chặt đầu Trương Kiệt và lóc da còn để lại dấu ấn thủ đỏ chót ngay trên ngực xác chết.

Thấy cảnh tượng đó, mọi người thẫn thờ, thờ thẫn.

Trương Minh Minh không dằn được nỗi đau đớn, chạy bổ đến bên xác chết của Trương Kiệt, quỵ hẳn xuống. Nàng gào lên :

– Cha…

Thượng Kỳ bước đến đỡ lấy Trương Minh Minh.

– Điệt nữ…

Nàng nhìn lên Thượng Kỳ :

– Thúc thúc! Thân phụ…

Nàng nói không hết lời thì ngất xỉu.

Thượng Kỳ điểm mũi giầy băng lên vươn trảo công giật thủ cấp Trương Kiệt xuống. Ráp thủ cấp vào thể xác của Trương Kiệt, trong sự sững sờ của những vị Chưởng môn các đại phái.

Đỡ lấy Minh Minh, Thượng Kỳ nhìn lại các vị trưởng môn, từ tốn nói :

– Các vị trưởng môn và Bang chủ phải chu tất hậu sự lần thứ hai cho Trương huynh. Tại hạ cáo từ.

Thượng Kỳ nói dứt câu, xốc Trương Minh Minh thi triển khinh không chực băng đi, nhưng Chánh Giới đại sư cản lại :

– Thượng Kỳ tôn giá!

Thượng Kỳ chau mày từ tốn nói :

– Đại sư! Thượng Kỳ đã quy ẩn khỏi võ lâm giang hồ.

– A di đà Phật. Bần tăng biết, nhưng tôn giá nhìn xem Huyết thủ chưởng ảnh… Chắc chắn tôn giá biết chủ nhân dấu huyết thủ kia?

Đôi chân mày Thượng Kỳ nhíu lại. Y từ tốn nói :

– Cho dù tại hạ biết thì cũng không nói bởi vì Thượng Kỳ đã rửa tay rồi. Cáo từ đại sư.

Y nói dứt câu, bước lách qua Chánh Giới đại sư thi triển khinh không băng mình đi.

Thượng Kỳ đi rồi, mọi người mới đưa xác chết Trương Kiệt về Tổng đàn Võ lâm, làm lại hậu sự cho y. Nhưng lần này đưa linh cữu trở lại mộ địa Triều Dương không như lần trước, mà chỉ có vỏn vẹn có tám gã đạo tỳ. Họ lặng lẽ chôn xác của Trương Kiệt. Trong tám gã đạo tỳ đó, có một tráng niên chỉ trạc mười tám, mười chín có khuôn mặt chân phương, anh tuấn, với đôi mày rậm rì, ánh mắt sáng ngời. Y đặt áo quan xuống hố huyệt, vừa chắc lưỡi nói :

– Kẻ nào mà ác nhân thất đức thế chứ. Trương tiền bối chết rồi còn lóc ra, chặt đầu.

Y nói xong lại chắc lưỡi.

Sau khi đặt áo quan xong, bảy gã đạo tỳ kia phủi tay. Gã đạo tỳ lực lưỡng nhất trong đám nói :

– Cang Tùng Vĩ! Ngưới mới vào nghề, phần việc sau cùng ngươi phải lãnh lấy.

Cang Tùng Vĩ nhăn mặt. Gã nhăn nhó trông thật hóm hỉnh.

Gã đạo tỳ trừng mắt :

– Sao, ngươi không nhận à?

Cang Tùng Vĩ phải nhận chứ. Tùng Vĩ là người nhỏ nhất, nên phải nhận phần việc sau cùng cho các đại ca chứ.

Y xoa tay, ngập ngừng hỏi :

– Phần việc sau cùng này nặng nhất. Chắc Tùng Vĩ cũng được nhận phần nặng, phải không hảo ca ca.

Gã đạo tỳ vỗ đầu Tùng Vĩ :

– Ngốc tử! Ngươi được làm đã là may mắn lắm rồi. Còn phần của người chỉ có bấy nhiêu đây thôi.

Gã đạo tỳ vừa nói vừa lấy một nén bạc vụn đặt vào tay Tùng Vĩ.

Nhìn nén bạc vụn nhỏ như đầu đũa, Tùng Vĩ cứ trơ mắt ra nhìn.

Gã đạo tỳ nói :

– Sao, ngưới chê ít à?

Y giả lả cười :

– Đệ đâu dám chê ít. Bao nhiêu đây là quá nhiều với tiểu đệ rồi.

– Vậy thì làm phận sự của ngưới đi.

Gã nói dứt câu liền kéo những người kia đi thẳng vào ngôi nhà mồ để uống rượu, bỏ mặc Tùng Vĩ ở lại với công việc lấp lại hố huyệt.

Tùng Vĩ nhìn theo bảy gã đạo tỳ, mặt y đanh lại ra chiều suy nghĩ mông lung. Y điểm nụ cười nụ. Chờ cho bảy gã đạo tỳ kia vào hẳn trong ngôi nhà mồ rồi, y mới leo xuống hố huyệt, nhẩm nói :

– Tiền bối! Thông cảm cho vãn bối nhé.

Y nói xong, mở nắp áo quan. Khuôn mặt nhợt nhạt xanh rờn của Trương Kiệt đập vào mắt Tùng Vĩ. Tùng Vĩ ôm quyền xá :

– Tiền bối! Vãn bối chỉ làm phiền tiền bối chút đỉnh thôi.

Y nói xong rút cây trâm cài tóc của Trương Kiệt. Tóc của xác chết xổ ra. Một ánh hào quang bất ngờ xuất hiện làm lóa mắt Tùng Vĩ.

Y buột miệng thốt :

– I…

Tùng Vĩ vén tóc lấy ra một viên ngọc dạ minh châu phát hào quang ngũ sắc. Y chặc lưỡi rồi nói :

– Tiền bối chết rồi hẳn không cần tới ngọc ngà châu báu. Thôi, tặng cho vãn bối vậy.

Miệng nói, tay Tùng Vĩ đã cho hạt dạ minh châu vào áo ngực. Cất hạt dạ minh châu xong, Tùng Vĩ sửa lại tư thế nằm của xác chết thành tư thế ngồi dựa lưng vào áo quan. Y vén mi mắt của Trương Kiệt để hai con ngươi xác chết nhìn chằm chằm tới trước rồi leo lên hố huyệt.

Y nhìn về phía nhà mồ thét lớn :

– Các vị đại ca… Các vị đại ca…

Bảy gã đạo tỳ đang uống rượu, nghe Tùng Vĩ thét vội vã chạy đến.

Tùng Vĩ mếu máo chỉ hố huyệt.

– Các vị đại ca xem kia.

Ba gã kia nhìn xuống hố huyệt, đực mặt ra như thể không tin vào mắt họ.

Gã đạo tỳ lực lưỡng quay sang hỏi Tùng Vĩ :

– Chuyện gì lạ vậy?

Tùng Vĩ mếu máo nói :

– Trương tiền bối sống lại. Người thều thào nói…

– Người nói gì?

Tùng Vĩ chỉ gã đại hán lực lưỡng, ngập ngừng nói :

– Chính… chính… Dị Chểnh đại ca là người chặt đầu lóc da của tiền bối.

Dị Chểnh trố mắt to hết cỡ :

– Cái gì? Ngươi nói lại coi.

– Dạ, người nói chính Dị Chểnh đại ca chặt đầu tiền bối.

– Ngươi nói bậy.

– Đệ đâu có nói… chính tiền bối nói đó chứ. Nhất định Trương tiền bối sẽ báo mộng cho các vị trưởng lão võ lâm. Dị đại ca đã làm liên lụy đến chúng tôi.

Tùng Vĩ vừa dứt lời thì một giọng nói ồm ồm như thể phát ra từ cõi hư vô vọng đến tai mọi người.

– Dị Chểnh! Ngươi làm thì ngươi phải chịu. Nếu như ngươi không chuộc lỗi làm lại cho lão phu một nấm mộ thì sẽ chết không toàn thây như lão phu đây.

Tùng Vĩ nhảy đống lên :

– Thấy chưa. Nghe chưa. Tiểu đệ nói có sai đâu.

Tất cả bọn đạo tỳ đồng quỳ xuống.

Giọng nói ồm ồm lại cất lên :

– Dị Chểnh! Ngươi phải đắp lại cho ta nấm mộ khanh trang nhất. Ta sẽ bỏ qua chuyện này.

Gã đạo tỳ Dị Chểnh sụp lạy như tế sao. Y vừa lạy vừa nói :

– Lão nhân gia nhìn sai người rồi. Dị Chểnh nào có bất kính với lão nhân gia. Nhưng nếu lão nhân gia muốn thì chính tay Dị Chểnh sẽ đắp cho lão nhân gia.

Tùng Vĩ nhìn Dị Chểnh mỉm cười :

– Y đặt tay xuống bụng, lấy hơi.

Giọng ồm ồm kia lại cất lên như từ trong lòng đất phát ra :

– Nói thì phải làm. Mau làm đi. Chỉ một mình người thôi.

Dị Chểnh dập đầu :

– Lão nhân gia! Được mà. Dị Chểnh sẽ đắp mồ cho lão nhân gia.

Dị Chểnh phải lao xuống huyệt sửa lại xác chết, đậy nắp áo quan rồi tự tay gã lấp đất, tạo nấm mồ cho Trương Kiệt. Trong khi Tùng Vĩ ngồi chiễm chệ nhìn gã làm.

Dị Chểnh vừa lấp đất vừa nói :

– Dị Chểnh này đã làm việc này biết bao nhiêu năm rồi, nhưng chưa bao giờ gặp cảnh tượng này… Người chết thì phải sợ người sống mới đúng chứ, cớ gì hôm nay ta lại phải sợ chứ.

Tùng Vĩ nói :

– Hây! Dị Chểnh đại ca không biết đấy thôi. Bình thường thì đúng như đại ca nói, nhưng Trương tiền bối sinh thời đã là Võ lâm Minh chủ đó. Võ lâm Minh chủ tất mạng số người rất lớn. Do đó, mới khiến được Dị Chểnh ca ca.

Dị Chểnh đắp xong khối đất cuối cùng, đứng lên quyệt mồ hôi. Y ngồi bệt xuống nấm mộ.

– Lần đầu tiên Dị Chểnh mới gặp cảnh tượng này.

Y gãi đầu nhăn mặt, toan đứng lên thì trố măt nhìn qua vai Tùng Vĩ và những người kia.

Thấy ánh mắt của Dị Chểnh, Tùng Vĩ buột miệng hỏi :

– Đại ca nhìn gì vậy? Bộ… bộ Dị đại ca thấy ma hả?

Lời còn đọng trên môi Tùng Vĩ, thì một đạo cuồng phong đẩy y và sáu người kia đến sát bên Dị Chểnh.

Hiện tượng kỳ lạ đó khiến Tùng Vĩ sởn người quay ngoắt lại. Lọt vào hai con ngươi Tùng Vĩ là một người thụng y có mũ trùm đầu, trông chẳng khác nào gã tử thần dưới cõi a tỳ.

Tùng Vĩ hoảng hốt nhảy đổng lên :

– A…

Tiếng thét của gã chợt ngưng bặt bởi bị người nọ điểm vào Á huyệt. Một người vận thụng y đen kịt bước đến nhóm đạo tỳ, chỉ xuống nấm mộ của Trương Kiệt buông một câu lạnh lùng :

– Đào lên!

Nhóm đạo tỳ trố mắt nhìn.

Gã đạo tỳ đứng cạnh Tùng Vĩ gắt gỏng quát :

– Chôn rồi còn đào lên nữa… Tiểu nhân không đào đâu.

Gã vừa nói vừa ngoảnh mặt ra chỗ khác. Ngay lập tức hữu thủ của Hắc y nhân vỗ thẳng đến đầu gã đạo tỳ.

Bộp…

Thủ cấp của gã đạo tỳ vỡ nát ra. Tùng Vĩ thấy rõ một mảng óc vọt ra ngoài. Hai chân y quỵ xuống, còn những người khác thì run lẩy bẩy.

Hắc y nhân gằn giọng :

– Giờ các ngươi có chịu đào lên chưa?

Dị Chểnh gật đầu như tế sao.

Tùng Vĩ khều tay Hắc y nhân chỉ vào miệng mình. Hắc y nhân nhìn gã rồi vung tay tát vào má Tùng Vĩ.

Tùng Vĩ kêu lên :

– Ái cha!

Lối giải huyệt của Hắc y nhân khiến Tùng Vĩ phải nảy đom đóm, hoa cả mắt.

Y gật đầu nói :

– Tôn giá! Tùng Vĩ có phải đào không?

Hắc y nhân chỉ xác gã đạo tỳ bị đập đầu hỏi :

– Nếu tiểu tử không muốn như gã này thì phải đào xác Trương Kiệt cho bổn tọa.

– Dạ, dạ… vãn bối đào ngay. Đào ngay.

Nói dứt câu, Tùng Vĩ cùng với Dị Chểnh và năm người hùng hục đào huyệt Trương Kiệt.

Tùng Vĩ vừa đào vừa rủa thầm: “Hết đào rồi lấp, hết lấp rồi lại đào. Không biết bao giờ mới xong chức nghiệp đạo tỳ cho Trương tiền bối đây”.

Chỉ loáng một cái, bọn đạo tỳ đã đào xong hố huyệt, mở nắp áo quan của Trương Kiệt. Hắc y nhân chau mày khi thấy tóc Trương Kiệt xõa ra.

Y chau mày nhìn qua bọn đạo tỳ, gằn giọng nói :

– Các người có thấy vật gì trong người của Trương Kiệt không?

Dị Chỉnh lắc đầu :

– Chúng tôi nào có thấy gì đâu.

Gã vừa dứt lời thì Hắc y nhân bổ luôn một chưởng vỗ thẳng tới thượng đẳng Dị Chểnh.

Bình…

Hứng trọn đạo chưởng của Hắc y nhân, ngực Dị Chểnh vỡ toang, rơi tõm xuống hố huyệt.

Thấy cảnh tượng Hắc y nhân giết người chẳng chút gớm tay, tất cả bọn đạo tỳ kể cả Tùng Vĩ quỳ mọp xuống.

Tùng Vĩ nói :

– Tôn giá tha mạng.

Hắc y nhân gằn giọng nói :

– Nếu không có thứ mà bổn tọa cần tìm thì các ngưới đều phải chịu chết.

Gã vừa nói vừa dựng song thủ toan phát lạc cho Tùng Vĩ và những người kia, thì Tùng Vĩ vội vã khoát tay thét lên :

– Dừng tay!

Tùng Vĩ đứng lên, phủi đất trên ống quần rồi nhìn Hắc y nhân nói :

– Có phải tôn giá đang định tìm viên ngọc phát hào quang phải không?

Hắc y nhân nhìn Tùng Vĩ :

– Ngươi biết Ngọc Chỉ thần châu ở đâu?

Hắc y nhân vừa nói vừa vươn trảo tới đặt ngay lên đỉnh đầu Tùng Vĩ. Y gằn giọng tiếp :

– Tiểu tử không nói, đầu ngươi sẽ vỡ nát.

– Nếu đầu vãn bối bể thì tôn giá đâu biết Ngọc Chỉ thần châu ở đâu.

– Nói cho bổn tọa biết, nó đang ở đâu?

– Tất nhiên vãn bối sẽ nói.

Y thốt ra câu nói đó, nhưng đầu lại nghĩ thầm: “Bây giờ mình thổ lộ cho lão quỷ này biết thì tính mạng cũng không còn”.

Ý niệm đó khiến Tùng Vĩ giả lả cười rồi nói :

– Vãn bối không biết Ngọc Chỉ thần châu hiện đang ở đâu, nhưng biết mặt người lấy nó.

– Ai?

Tùng Vĩ lắc đầu :

– Vãn bối không biết tên, nhưng sẽ dẫn tôn giá đi tìm người đó.

Gã Hắc y nhân gật đầu :

– Được.

Y quay sang bọn đạo tỳ đang khúm khụm run rẩy.

Hắc y nhân nói :

– Chờ cho lão phu dọn sạch bọn người này rồi đi với tiểu tử.

Tùng Vĩ khoát tay :

– Hây! Tôn giá dọn sạch các vị đại ca xuống A tỳ rồi thì lấy ai lo chôn cất chứ. Tôn giá cần gì phải làm như vậy.

Hắc y nhân nhìn Tùng Vĩ lưỡng lự nói :

– Không để cho chúng sống được.

Tùng Vĩ bối rối, nhưng giả lả cười nói :

– Nếu tôn giá lấy mạng họ, chẳng khác nào lấy mạng vãn bối rồi. Biết mình sắp chết thì vãn bối cần gì phải nhọc công chỉ cho tôn giá.

Y nói dứt câu ngồi phệt xuống đất, nhưng sắc diện lại xám ngoét đổi màu chàm vì sợ hãi.

Y nghĩ thầm: “Nếu lão quỷ này giết những huynh đệ đây thì cũng đâu tha cho mình”.

Ý niệm đó khiến cho Tùng Vĩ ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt Hắc y nhân mà chẳng biểu lộ chút sợ hãi gì.

Y thản nhiên nói :

– Huynh đệ của Tùng Vĩ là những người đi chôn người chết quen rồi, nên chẳng ai sợ chết đâu. Nếu như tôn giá giết họ thì giết luôn vãn bối… Thế thì tôn giá chẳng bao giờ thấy được báu vật mình cần tìm.

Đôi chân mày sắc như bảo kiếm của Hắc y nhân nhíu lại.

Tùng Vĩ mỉm cười. Nụ cười vừa gượng gạo vừa giả lả. Y xoa tay nói tiếp :

– Vãn bối phải thừa nhận rằng chưa từng thấy một viên ngọc bích nào đẹp như viên ngọc đó cả. Nếu như viên ngọc kia mà được đem đến kinh thành, giá trị của nó…

Y chắc lưỡi, nhìn Hắc y nhân :

– Chắc là vô giá.

Hắc y nhân nhìn Tùng Vĩ, buông một câu cụt lủn, cứ như rất tiếc lời nói của mình.

– Đi theo bổn tọa.

Tùng Vĩ nhướn mày :

– Tiền bối dẫn Tùng Vĩ đi đâu?

– Còn đi đâu nữa…

Giả lả cười, Tùng Vĩ nói :

– À! Biết rồi. Phải tiền bối định dẫn Tùng Vĩ đi tìm người đang giữ viên Ngọc Chỉ phải không?

– Không sai.

Cùng với lời nói đó, lão dồn công lực vào hữu thủ, khe khắt nói tiếp :

– Thế ngươi có đi không?

Tùng Vĩ đứng lên :

– Tất nhiên là phải đi với tiền bối rồi. Quân tử bất hý ngôn.

Y nhìn lại sáu gã đạo tỳ chung nhóm :

– Các huynh ở lại đây lo an táng cho Dị Chểnh đại ca và lão Trương tiền bối nhé. An táng xong thì đi liền, kẻo có người lại đến sai chúng ta đào lên rồi lại lấp xuống, chẳng biết chừng nào mới xong việc.

Y nói xong nhìn lại Hắc y nhân :

– Tiền bối! Chúng ta đi.

Tùng Vĩ vừa nói vừa dượm bước thì Hắc y nhân vươn trảo chộp tay y lại. Trảo công của Hắc y nhân bóp chặt lấy hổ khẩu hữu thủ của Cang Tùng Vĩ tạo ra một cái đau như thể bị bứt kinh mạch, khiến gã phải rống lên một tiếng :

– A!

Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm gương mặt Cang Tùng Vĩ.

Hắc y nhân thả lỏng trảo công nhìn Tùng Vĩ nói :

– Tiểu tử! Ngươi có đau lắm không?

Nghe Hắc y nhân nói, Tùng Vĩ nghĩ thầm trong đầu: “Đau đến thấu tim, thấu óc mà lão còn hỏi nữa. Đúng là quân ác ôn, gian trá mà”.

Y vừa nghĩ vừa nhìn Hắc y nhân, gượng gật đầu :

– Đau lắm!

Hắc y nhân hừ nhạt một tiếng :

– Ta báo cho ngươi biết. Nếu như ngươi giở trò thì ta sẽ rút giân, rút cốt ngươi đó.

Nghe Hắc y nhân nói, mặt Tùng Vĩ nhăn nhúm, trông thật là khổ sở. Y lí nhí nói :

– Quân tử bất hý ngôn. Tiền bối không tin Cang Tùng Vĩ là người quân tử sao?

Hắc y nhân nhìn khuôn mặt Tùng Vĩ :

– Ai thì ta có thể tin là người quân tử, nhưng ngươi thì phải xem xét lại.

– Nói như vậy, tiền bối đã xem thường Tùng Vĩ này quá rồi.

Y vừa nói, vừa rút tay lại.

– Nào, chúng ta đi tìm thôi.

– Tiểu tử đừng gian trá với ta đó. Nếu không…

– Tiền bối sao cứ hăm dọa tiểu bối hoài thế. Nếu như có ý gian trá thì tiểu bối đâu muốn đi cùng với tiền bối.

Y toét miệng cười vừa cười vừa nói :

– Chỉ cần tìm được viên Ngọc Chỉ đó rồi, tiền bối cho Tùng Vĩ ít kim lượng là xong. Chứ đâu có gì, phải không nào?

Hắc y nhân lấy trong ống tay áo ra một nén vạng độ hai lượng.

– Nén vàng này sẽ thuộc về ngươi sau khi ta lấy lại được viên Ngọc Chỉ thần châu.

Hắc y nhân nói xong toan cho nén vàng vào ống tay áo thì Tùng Vĩ nhanh hơn lão, thộp lấy nén vàng.

Lão chau mày nhìn gã :

– Tiểu tử! Ngươi…

Tùng Vĩ giả lả cười :

– Quân tử bất hý ngôn. Nhưng khốn nỗi Tùng Vĩ đã bị người ta lừa quá nhiều rồi, nên phải lấy nén vàng này trước… cho chắc ăn.

– Thế ngươi xem lão phu là gì?

– Tất nhiên là tiền bối rồi. Nhưng lấy nén vàng của tiền bối có lý do của vãn bối.

Y nhún vai nói :

– Vãn bối biết khi tìm được Ngọc Chỉ chưa chắc gì tiền bối đã để lại cái mạng cho vãn bối. Nên phần mình thì phải lấy trước, dùng trước, lỡ có chết thì cũng không hối tiếc.

Hắc y nhân lườm Tùng Vĩ :

– Ngươi gian trá lắm.

– Tiền bối quá khen cho vãn bối rồi. Nếu gian trá thì vãn bối không có đất đứng không có trời đội đi.

Hắc y nhân hừ nhạt một tiếng rồi vươn trảo chộp tay Tùng Vĩ.

– Đi thôi. Ngươi gian trá, điêu ngoa tự ta sẽ biết và lúc bấy giờ ngươi có hối tiếc thì cũng đã muộn rồi.

Lão nói dứt câu, nắm tay Cang Tùng Vĩ đi thẳng về phía ngọ môn mộ địa Triều Dương.

Chọn tập
Bình luận
× sticky