Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Xảo Khách

Chương 36: Hoa tình luận nhân

Tác giả: Giả Cổ Long
Chọn tập

Tùng Vĩ chưa kịp tìm ý để nói ngăn cản Chu Mạc Nhược thì Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc lướt vào. Nàng ôm quyền nói :

– Nương nương! Có người tìm đến Lạc Viên trang.

Mặc dù lõa thể trước mặt Dĩ Tuyết Ngọc, nhưng Chu Mạc Nhược chẳng có biểu hiện gì ngượng ngùng cả.

Ngọc Diện Tu La hừ nhạt một tiếng, rồi vận lại trang phục. Nhìn Tùng Vĩ, Chu Mạc Nhược nói :

– Ai đến?

– Ả nha đầu Trương Minh Minh.

Hai cánh môi của Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược mím lại, cùng với những tiếng nghiến răng đầy vẻ phẫn nộ. Mạc Nhược nói :

– Được lắm. Bổn nương đang chờ ả nha đầu đó đây. Bản lĩnh của ả được bao nhiêu mà đòi giành Tùng Vĩ với bổn nương chứ.

Mạc Nhược nói dứt câu thì Tùng Vĩ lắc đầu ngăn lại :

– Mạc Nhược! Minh Minh không có ý đối đầu với Mạc Nhược đâu.

Nhìn lại Tùng Vĩ, Mạc Nhược gằn giọng nói :

– Ả tìm đến đây là muốn đoạt lại Tùng Vĩ. Nhân cơ hội này, Mạc Nhược cũng phải thanh toán để xem ai là người sở hữu chàng.

Nhìn lại Dĩ Tuyết Ngọc, Mạc Nhược nói :

– Tuyết Ngọc đến đây.

Tuyết Ngọc bước đến.

Mạc Nhược nắm tay nàng, mở móc còng đầu còn lại, móc luôn vào hổ khẩu của Tuyết Ngọc.

Tuyết Ngọc bị còng chung với Tùng Vĩ nhưng chẳng có biểu hiện gì lo lắng cả.

Mạc Nhược nói :

– Tuyết Ngọc trông chừng giùm Tùng Vĩ cho sư phụ. Thanh toán ả nha đầu kia, bổn nương quay lại mở còng cho ngươi.

Tuyết Ngọc ôm quyền xá.

– Tuân lệnh sư nương.

Mạc Nhược nhìn lại Tùng Vĩ rồi cách không điểm chỉ giải huyệt đạo cho y. Nàng mỉm cười nói :

– Mạc Nhược sẽ quay lại ngay.

Nói rồi, Mạc Nhược di dời gót xen tiến thẳng ra cửa biệt phong. Khi Mạc Nhược vừa rời khỏi biệt phòng, Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc hối hả nói với Cang Tùng Vĩ.

– Tùng Vĩ công tử! Chúng ta trốn thôi.

Câu nói của nàng khiến Tùng Vĩ không khỏi ngạc nhiên, ngơ ngẩn. Y toan lên tiếng hỏi thì Tuyết Ngọc giật mạnh sợi xích nối hai người.

– Trốn khỏi đây, Tùng Vĩ sẽ giải thích sau với công tử.

Tùng Vĩ gật đầu.

Hai người rời biệt phòng Lạc Viên trang băng qua hoa viên.

Tuyết Ngọc nói :

– Công tử! Chúng ta phải nhanh chân đến bờ sông… kẻo nương nương sẽ bắt kịp mất.

Tùng Vĩ gật đầu. Chảng hỏi Tùng Vĩ :

– Đến bờ sông là đường cùng rồi.

– Tuyết Ngọc đã chuẩn bị sẵn một con thuyền ở bờ sông rồi. Chỉ cần đến thuyền thì chúng ta có thể thoát được sự truy đuổi của Ngọc Diện Tu La nương nương.

Tùng Vĩ nhìn nàng bằng ánh mắt cảm kích. Y hỏi :

– Tuyết Ngọc cô nương đã sắp xếp chuyện này để giải thoát cho tại hạ?

Nàng gật đầu.

Tùng Vĩ nói tiếp :

– Hóa ra Trương Minh Minh không có đến?

– Tất cả do Tuyết Ngọc bịa ra mà thôi.

– Tại sao Dĩ Tuyết Ngọc cô nương giải thoát cho tại hạ, vô tình chống lại sư nương của mình?

Đôi lưỡng quyền của nàng ửng đỏ thẹn thùng. Nàng miễn cưỡng nói :

– Tuyết Ngọc cũng không biết nữa. Khi nào thoát khỏi Ngọc Diện Tu La nương nương, Tùng Vĩ sẽ nói với công tử.

Hai người chạy đến bờ sông thì nghe tiếng của Chu Mạc Nhược thét lên xa xa phía hoa viên.

– Tuyết Ngọc! Ngươi dám lừa bổn nương… Mau ra đây!

Tuyết Ngọc lo lắng nhìn lại. Nàng nói với Tùng Vĩ :

– Cang công tử! Nếu như sư nương bắt được Tuyết Ngọc, nhất định người sẽ dụng cực hình Kim trùng. Lúc đó, công tử sẽ làm gì với Tuyết Ngọc đây.

– Nếu như Ngọc Diện Tu La dụng Kim trùng để trừng phạt cô nương thì trước tiên chúng ta phải đào thoát khỏi sự truy đuổi của mụ.

Nàng lắc đầu :

– Tuyết Ngọc chỉ sợ mình không đào thoát được thôi.

Tùng Vĩ mỉm cười khích lệ Dĩ Tuyết Ngọc.

– Tại hạ tin chúng ta sẽ thoát khỏi tay Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược.

Lời còn đọng trên miệng Tùng Vĩ thì nghe tiếng Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược cất lên sau lưng họ. Lần này, giọng nói của Mạc Nhược có lẽ gần hơn lần trước.

– Nha đầu Tuyết Ngọc! Ngươi biết tội của mình thì quay lại, bổn nương tha tội cho ngươi. Bằng không, đừng trách bổn nương vô tình với ngươi đó.

Tuyết Ngọc nghe câu nói này của Mạc Nhược toan dừng bước, nhưng Tùng Vĩ đã giật dây xích, kéo nàng hướng về phía con thuyền đậu xa xa.

Tùng Vĩ nói :

– Tên đã buông ra khỏi cánh cung rồi, không giữ lại được đâu. Nếu bây giờ Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược bắt lại được cô nương, chắc chắn mụ ta sẽ dụng cực hình tàn nhẫn, vô tâm để hành hạ cô nương đó. Phải chạy tiếp thôi.

Tùng Vĩ vừa nói vừa kéo Tuyết Ngọc chạy. Hai người vốn bị xiềng lại với nhau, nên không thể trổ được khinh công, huống chi Tùng Vĩ còn bị phong bế đại huyệt Đan Điền bởi Minh Minh, nên không vận công được.

Tiếng của Chu Mạc Nhược lại cất lên, lần này gần hơn nữa :

– Dĩ Tuyết Ngọc… Ngươi đền ân cho sư nương của ngươi như vậy đó ư… Thật là uổng công cho Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược này. Bao năm qua, ta nuôi dạy ngươi từ lúc còn là một bé gái ngây ngô, cho đến khi ngươi thành một ngọc nữ… Nay ngươi lại cướp cả Tùng Vĩ… niềm an ủi duy nhất có thể khiến ta vơi đi nỗi đau khổ mà số phận đã gán lên đầu ta.

Nghe câu nói này của Chu Mạc Nhược, Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc chùng bước. Nàng nói với Tùng Vĩ :

– Công tử! Tuyết Ngọc không trốn nữa đâu.

Tùng Vĩ nhăn mặt nói :

– Đã đến nước này rồi không trốn cũng không được. Cô nương sao tự dưng lại đổi ý?

– Tuyết Ngọc không muốn… sư nương…

Nàng không thể nói hết câu, răng trên cắn vào môi dưới, lệ trào ra ngoài khóe mắt.

Tùng Vĩ giật sợi xích vàng óng ánh nói :

– Cô nương chẳng còn sự lựa chọn nào nữa. Nếu cô nương không trốn thì Tùng Vĩ làm sao trốn được. Cô nương bị bắt lại thì Tùng Vĩ cũng sẽ bị bắt…

– Sư nương sẽ đau khổ nếu công tử bỏ trốn đi cùng với Tuyết Ngọc.

Tùng Vĩ nhăn mặt nói :

– Đau khổ gì mà đau khổ chứ? Hây! Tùng Vĩ đâu thể nào sánh duyên cùng với sư nương của cô nương. Trốn đi, rồi tại hạ sẽ giải thích cho cô nương biết.

Tùng Vĩ vừa nói vừa kéo Tuyết Ngọc về phía chiếc thuyền nan.

Tuyết Ngọc ghìm chân lại.

Tùng Vĩ cáu gắt nói :

– Trả ân cho sư nương thì cô nương đã trả ân rồi… Há chẳng phải Chu Mạc Nhược đã khiến cô nương phải… phải…

Tùng Vĩ bỏ lửng câu nói giữa chừng.

Y kéo Tuyết Ngọc hướng về chiếc thuyền nan đậu bên dòng sông.

Tiếng của Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược cất lên lồng lộng ngay phía sau hai người :

– Tuyết Ngọc! Nha đầu chạy không thoát khỏi tay bổn nương đâu.

Nghe tiếng quát nạt của Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược, Tùng Vĩ càng bối rối hơn. Y giật mạnh tay Dĩ Tuyết Ngọc, rít giọng nói :

– Mỹ Ảnh Âm Sát Tuyết Ngọc cô nương! Chúng ta chẳng còn sự lựa chọn nào đâu.

Tùng Vĩ vừa nói vừa kéo Tuyết Ngọc về phía chiếc thuyền nan. Y bước vội xuống thuyền, kéo Tuyết Ngọc theo mình rồi chống sào đẩy thuyền rời bờ tiến ra sông.

Con thuyền nan vừa lách bờ lướt ra được bốn trượng thì Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược đuổi tới. Đứng trên bờ, Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược tức giận quát :

– Tuyết Ngọc… mau đưa Tùng Vĩ quay vào. Ngươi dám cãi lời sư nương ư?

Tùng Vĩ đứng trên mũi chiếc thuyền cầm sào, đáp lời Mạc Nhược :

– Nương nương! Tuyết Ngọc không muốn để tại hạ và nương nương làm cái chuyện bất đạo vô thường kia, nên mới giải thoát cho tại hạ. Nếu như nương nương tĩnh tâm thì hãy tìm cho mình một tình lang ngang bằng với nương nương. Nếu như không có thì Tùng Vĩ có thể giúp nương nương có được một ý trung nhân xứng với người.

Mặt Mạc Nhược đanh hẳn lại. Rít một luồng chân khí, Mạc Nhược thét lớn :

– Tuyết Ngọc! Nếu như ngươi không bắt Tùng Vĩ quay lại thì xem như giữa Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược và ngươi đã đoạn tình sư đồ.

Tuyết Ngọc bật khóc. Hai cánh môi nàng mím lại. Bất ngờ nàng chộp lấy cây sào trên tay Tùng Vĩ.

Nàng vừa khóc vừa nói :

– Tùng Vĩ công tử! Chúng ta phải quay lại thôi.

Tùng Vĩ nhăn mặt nói :

– Nàng điên rồi à? Nếu như Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược bắt được nàng… nhất định mụ sẽ dụng Kim trùng hành sử.

Tuyết Ngọc gật đầu :

– Tuyết Ngọc chấp nhận sự trừng phạt đó. Tuyết Ngọc không muốn là một tội đồ với sư nương.

– Trời ơi! Ai nói nàng là tội đồ đây?

– Sư nương đã vì Tuyết Ngọc, nay Tuyết Ngọc còn chiếm đoạt cả công tử… như vậy đâu phải đạo.

Tùng Vĩ cáu gắt nói :

– Đạo cái gì mà đạo. Nàng đang giúp cho sư nương của nàng đó. Nàng nghĩ lại xem có phải nàng đang giúp cho sư nương của nàng không. Sư nương của nàng yêu như một người điên bất đạo… Nếu như Tùng Vĩ yêu Ngọc Diện Tu La, thì chẳng nói làm gì. Đằng này, chẳng khác nào làm chuyện đàm tiếu cho thiên hạ chê cười. Huống chi, Tùng Vĩ còn là sư tôn của Cốc Thừa Tự.

Y chớp mắt, lắc đầu :

– Nàng nghĩ cho kỹ đi. Chuyện thành thân của Cang Tùng Vĩ và sư nương của nàng có phải là chuyện bất đạo không? Nàng giúp ta đào thoát, chẳng khác nào giúp sư nương nàng giữ đạo.

– Nhưng sư nương sẽ đau khổ.

Tùng Vĩ nhăn nhó nói :

– Đau khổ cái gì mà đau khổ. Chẳng qua Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược cao hứng nhất thời thôi… sau này nhất định sẽ quên.

Đặt tay lên vai Tuyết Ngọc, Tùng Vĩ nói :

– Nàng hãy nghe lời Tùng Vĩ. Chúng ta phải đi thôi. Phải chi Ngọc Diện Tu La bức ép Tùng Vĩ thành thân với Dĩ Tuyết Ngọc còn là chuyện đạo nghĩa. Đằng này, ép Tùng Vĩ thành thân với mụ… chẳng còn ra thể thống gì nữa.

Y tạo bộ mặt đau khổ nói :

– Sao… Tùng Vĩ nói đúng chứ?

Mạc Nhược đứng trên bờ lại lên tiếng :

– Tuyết Ngọc! Hãy đưa Tùng Vĩ lại… sư nương sẽ tha thứ cho ngươi.

Tùng Vĩ khoát tay nói :

– Nương nương về đi! Tùng Vĩ và Tuyết Ngọc không quay lại đâu. Bởi Tùng Vĩ và Tuyết Ngọc đã yêu nhau. Yêu nhau tha thiết chứ không bức duyên như nương nương đâu. Tuyết Ngọc đâu nỡ thấy người mình yêu, người mình thương bị sư nương của nàng bức duyên chứ.

Nghe câu nói này của Cang Tùng Vĩ, mặt Mạc Nhược đỏ bừng. Những nét phẫn uất và đau khổ lộ rõ trên mặt Chu Mạc Nhược, Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược thét lên :

– Bổn nương sẽ lấy mạng hai ngươi… Ta thề sẽ lấy mạng hai ngươi.

Tùng Vĩ nhìn lại Tuyết Ngọc. Lệ tuôn ra ướt đẫm hai bên khóe mắt nàng.

Y từ tốn nói :

– Đó, cô nương nghe rồi chứ… Ngọc Diện Tu La chỉ vì bản thân mụ thôi.

Tuyết Ngọc buông một tiếng thở dài.

Tùng Vĩ lấy lại cây xào chỏi chiếc thuyền nan tiến ra khơi.

Thấy con thuyền nan từ từ tiến ra khơi, Chu Mạc Nhược đề khí rồi thét lớn :

– Các người không thoát khỏi tay Ngọc Diện Tu La này đâu.

Cùng với lời nói đó, Ngọc Diện Tu La điểm mạnh mũi giày thi triển khinh công siêu tuyệt lướt thẳng về phía chiếc thuyền nan. Thấy Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược bất kể sông nước, dụng khinh công đuổi theo mình, Tùng Vĩ không khỏi lúng túng.

Khi Chu Mạc Nhược lướt trên mặt nước, lướt đến gần con thuyền nan, Tùng Vĩ lính quýnh, dụng luôn cây sào làm binh khí thọc thẳng về phía Mạc Nhược.

Tuyết Ngọc giật mình, hốt hoảng thốt lên :

– Cang công tử.

Tiếng thốt của Tuyết Ngọc quá muộn, Mạc Nhược cũng đã mất dần chân âm dồn vào Đan Điền, trong khi dưới chân là nước chứ không phải mặt đất.

Mạc Nhược miễn cưỡng dựng hữu thủ đỡ lấy cây sào của Tùng Vĩ.

Bộp…

Chưởng ảnh của Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược hất cây sào rơi xuống nước thì cũng chới với không lướt kịp đến chiếc thuyền mà rơi tòm xuống dòng sông.

Tuyết Ngọc bối rối nói :

– Sư nương! Sư nương…

Nàng vừa nói vừa toan chồm ra ngoài mạn thuyền, nhưng Tùng Vĩ đã giữ lại. Y nói :

– Tuyết Ngọc cô nương! Ngọc Diện Tu La tự vào bờ được mà.

Tùng Vĩ vừa nói vừa với tay chụp lấy một mảnh ván trong khoang thuyền nan dùng làm chèo đưa nó ra khơi.

Tùng Vĩ và Tuyết Ngọc nghe Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược thét lên :

– Mạc Nhược sẽ tìm hai người… Ta sẽ tìm hai người.

Ly khai được với Chu Mạc Nhược trên con thuyền nan, Tùng Vĩ thở phào một tiếng nhẹ nhõm. Y ngồi xuống khoang thuyền thở dốc, Tuyết Ngọc vẫn hướng mắt về phía bờ. Nàng lo lắng hỏi :

– Công tử! Sư nương của Tuyết Ngọc có sao không?

Tùng Vĩ lắc đầu :

– Nàng yên tâm đi. Sư nương của nàng thừa khả năng để bơi trở vào bờ. Nếu như không biết bơi vào bờ thì Mạc Nhược không thét lên câu sẽ quyết đòi lấy mạng tại hạ và nàng.

Tuyết Ngọc buông một tiếng thở dài :

– Mong rằng sư nương sẽ hiểu cho Dĩ Tuyết Ngọc.

– Bây giờ không hiểu, nhưng rồi sau này thế nào cũng sẽ hiểu mà. Nàng đừng quá lo lắng, không sớm thì muộn, sư nương của nàng sẽ hiểu nàng.

Con thuyền nan bồng bềnh trôi theo dòng nước.

Tùng Vĩ nhìn lại sợi xích trên tay mình và Tuyết Ngọc nói :

– Tuyết Ngọc cô nương! Bây giờ chúng ta phải tìm cách tháo sợi dây xích này ra?

Nàng nhìn Tùng Vĩ nói :

– Huynh muốn tháo nó ra lắm, phải không?

Tùng Vĩ gật đầu :

– Nếu xích tại hạ với nàng… thật là bất tiện.

– Nhưng nếu huynh xích chung với Minh Minh, hay Mặc Linh thì có bất tiện không?

Tùng Vĩ giả lả cười nói :

– Xích với ai thì cũng bất tiện cả.

Nàng chớp mắt.

Tùng Vĩ nói :

– Tuyết Ngọc này! Sao nàng lại giải thoát cho tại hạ?

Nàng cúi mặt nhìn xuống.

– Tuyết Ngọc cũng không biết nữa.

Đôi chân mày của Tùng Vĩ nhướn lên :

– Sao lạ vậy?

Nhìn lại Cang Tùng Vĩ, Tuyết Ngọc nói :

– Huynh nói lạ là sao?

– Ơ… thì… phàm làm chuyện gì tất phải biết mục đích của mình chứ. Chẳng lẽ làm mà không biết mục đích của mình khi thực hiện công việc đó sao?

– Quả thật, Tuyết Ngọc cũng không biết vì sao mình phải làm như vậy nữa. Huynh có cho rằng Tuyết Ngọc muốn giữ đạo cho sư nương?

Tùng Vĩ nhìn nàng mỉm cười :

– Tại hạ nghĩ khác.

– Huynh nghĩ gì?

– Tùng Vĩ sợ nói ra không đúng với ý của nàng.

– Không đúng cũng đâu có sao.

Ngả lưng nằm duỗi dài dưới khoang chiếc thuyền nan, Tùng Vĩ đưa mắt nhìn những áng mây bềnh bồng trôi qua trước mắt mình. Tùng Vĩ lẩm nhẩn nói :

– Tuyết Ngọc không sợ nguy hiểm và sự trừng phạt của sư nương bằng con Kim trùng quái gở để giải thoát cho Cang Tùng Vĩ… Ở đâu nàng lại có động lực đó?

Nghe Tùng Vĩ nói mà đôi lưỡng quyền của Tuyết Ngọc nhuộm màu hồng e thẹn. Nàng nhỏ nhẹ nói :

– Huynh đoán ra được không?

– Tất nhiên là được rồi. Chỉ cần nàng thành thật với Tùng Vĩ thôi.

– Lúc này Tuyết Ngọc rất thành thật với huynh.

Tùng Vĩ nhỏm người ngồi lên. Y nhìn thẳng vào mắt nàng.

– Ta hỏi nàng nhé?

Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc nhẹ gật đầu.

Tùng Vĩ hỏi :

– Nàng giải thoát cho Cang Tùng Vĩ không vì ngân lượng, bởi Cang Tùng Vĩ đâu có ngân lượng để hồi tạ ân của nàng.

– Tuyết Ngọc không vì ngân lượng mà phản bội sư môn, đắc tội với sư nương.

– Nàng cũng chẳng có mục đích nào khác? Ví như muốn có Ngọc Chỉ thần châu đấy mà.

– Tuyết Ngọc chẳng quan tâm đến Ngọc Chỉ thần châu.

– Nàng cũng không phải muốn cứu một tân Võ lâm Minh chủ.

Nụ cười mỉm hiện lên hai cánh môi của Dĩ Tuyết Ngọc.

Nàng từ tốn nói :

– Tất cả các môn phái trong giang hồ đâu có môn phái nào thừa nhận huynh là tân Võ lâm Minh chủ, ngoại trừ những kẻ lỗ mãng hồ đồ như Túy đầu đà Đường Ngao và những kẻ lục lâm chẳng am tường giới luật võ lâm. Cho dù huynh có là Võ lâm Minh chủ thì Tuyết Ngọc cũng không giải thoát cho huynh để đắc tội với sư nương. Huynh là Võ lâm Minh chủ thì Tuyết Ngọc cũng chẳng có ích lợi gì.

Tùng Vĩ gật đầu :

– Nàng nói đúng. Nàng không vì ngân lượng, không vì quyền lực, cũng chẳng vì Ngọc Chỉ thần châu mà giải thoát cho ta…

Tùng Vĩ mỉm cười :

– Vậy Tuyết Ngọc vì cái gì mà cứu Cang Tùng Vĩ?

Y xoa trán nhìn thẳng vào mắt nàng, nụ cười mỉm hiện lên hai cánh môi. Hai người im lặng nhìn nhau, cứ như họ muốn trao đổi chỉ bằng ánh mắt thôi chứ không cần phải thốt ra lời.

Tùng Vĩ giật sợi dây xích :

– Tùng Vĩ hiểu rồi…

– Huynh hiểu gì?

Nàng thốt ra câu hỏi đó mà má ửng hồng e lệ.

Tùng Vĩ nói :

– Nàng yêu ta rồi phải không… đúng không nào?

Sắc hoa của Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc đỏ ửng như một quả chín sắp rụng khỏi cành. Nàng cúi mặt nhìn xuống, nhỏ nhẹ nói :

– Tuyết Ngọc đâu có xứng với huynh mà dám để tình cho huynh chứ. Chung quanh Cang huynh có biết bao nhiêu nữ nhân yêu huynh… Tuyết Ngọc so với những người đó, sao có thể sánh bằng? Không sánh bằng thì làm sao dám với tay đến chữ tình của Tùng Vĩ huynh?

Tùng Vĩ khoát tay.

Y khoát tay khiến cho sợi dây sích khua vào mạn thuyền, phát ra những âm thanh cộp cộp.

Tùng Vĩ vừa khoát tay vừa nói :

– Tuyết Ngọc nói như vậy là tự hạ thân phận của mình rồi. Nàng khiêm tốn quá thành ra khách sáo đấy.

Y lại ngả lưng nằm duỗi dài dưới khoang thuyền, đôi mắt nhìn lên bầu trời.

– Nếu bây giờ có một tấm gương đồng thì Tùng Vĩ sẽ để nó ngay trước mặt nàng. Tùng Vĩ có thể nói, tìm một nữ nhân có nhan sắc như Dĩ Tuyết Ngọc e rằng đốt đuốc giữa ban ngày cũng không tìm thấy.

Tuyết Ngọc mỉm cười.

– Huynh muốn nói nhan sắc?

Tùng Vĩ nhìn nàng khẽ gật đầu :

– Nàng là một trang giai nhân độc nhất vô nhị trên thế gian này đó. Với nhan sắc của nàng thì bất cứ một nam nhân nào bắt gặp…

Tùng Vĩ chắc lưỡi :

– Một đóa hoa đẹp như nàng thì ai cũng muốn sở hữu cả… Chỉ có những pho tượng vô tri, vô giác và những kẻ biến thái như bọn thái giám trong nội cung mới không muốn sở hữu thôi. Nói thế chứ, ngay cả bọn thái giám cũng khó mà ngăn được sự ham muốn chiếm hữu.

Nàng liếc Tùng Vĩ, rồi quay mặt nhìn về phía bờ sông, nhỏ nhẹ nói :

– Tùng Vĩ huynh nói quá cho Tuyết Ngọc rồi đó.

Tùng Vĩ nhìn nàng nhướn mày nói :

– Tùng Vĩ không nói quá đâu. Mà đó là sự thật… một sự thật rất hiển nhiên ngay trước mắt Tùng Vĩ.

Nói dứt câu, Tùng Vĩ ngâm một bài thơ như thể muốn tặng bài thơ đó cho Dĩ Tuyết Ngọc.

Uy nhụy hoa kết tình,

Uyển chuyển phong hàm tư

Yếm thế thủ xuân tâm.

Chiếc lan hoàn tự di.

Dịch :

Tốt tươi kết tình

Dịu dàng gió suy tư

Lòng xuân giấu lệ giữ

Bẻ lan tự tặng mình.

Nghe Tùng Vĩ ngâm bài thơ đó, sắc hoa của Tuyết Ngọc càng thẹn hơn. Nàng nhỏ giọng nói :

– Phải chi ở đây có văn phòng tứ bảo, Tuyết Ngọc sẽ phiền đến Tùng Vĩ huynh đồ tự tặng bài thơ đó.

Nàng vừa nói vừa dõi đôi thu nhãn tinh anh, lóng lánh với hai con ngươi tròn xoe như hạt nhãn nhìn Tùng Vĩ. Ánh mắt của nàng biểu cảm tâm trạng của một thiếu nữ đến tuổi xuân thì bắt gặp người nam nhân đúng với ý của mình.

Tuyết Ngọc nhỏ nhẹ nói :

– Nhan sắc của Tuyết Ngọc đẹp như vậy… xinh tươi như vậy… nhưng Tuyết Ngọc phải tự hỏi với mình rằng… Không biết người ta có để ý đến mình không?

Tùng Vĩ chớp mắt nói :

– Người ta… người đó là ai nào?

Nàng mỉm cười nói :

– Người mà Tuyết Ngọc đã để tình…

– Cang Tùng Vĩ?

Nàng đỏ bừng mặt nhưng gật đầu :

– Huynh có để tâm đến nhan sắc của Tuyết Ngọc không?

Tùng Vĩ chìa má đến trước mặt nàng. Y nói :

– Nàng thử véo má Cang Tùng Vĩ thử xem.

Tuyết Ngọc nheo mày, tò mò hỏi :

– Véo vào má huynh để làm gì?

– Nàng thử véo đi, rồi tự khắc biết ngay thôi.

Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc lưỡng lự rồi miễn cưỡng véo vào má Tùng Vĩ. Nàng véo rất nhẹ nhưng Tùng Vĩ vẫn cứ la lên :

– Ôi cha!

Tùng Vĩ hốt hoảng nói :

– Huynh đau ư?

Tùng Vĩ gật đầu :

– Không đau nhưng có cảm giác. Nếu có cảm giác thì Tùng Vĩ là một con người bằng xương, bằng thịt… một con người bình thường như những con người khác. Đã là con người bình thường tất phải nhận ra vẻ đẹp của nàng chứ. Không chỉ nhận biết mà còn bị nhan sắc của Tuyết Ngọc làm cho mơ mộng nữa.

Mặt nàng đỏ bừng thẹn thùng, Tuyết Ngọc cúi mặt nhìn xuống mũi hài mình. Nàng ôn nhu nói :

– Huynh nói thật chứ?

– Chuyện này rõ năm rõ mười rồi, còn gì không thật chứ. Tuyết Ngọc đẹp như thế này, thì đến cả những pho tượng La Hán trong Thiếu Lâm tự cũng phải để mắt đến, chứ đừng nói Tùng Vĩ.

Y nhìn nàng.

Tuyết Ngọc bẽn lẽn nói :

– Nhưng nhan sắc cũng có lúc tàn phai.

– Ai mà không tàn… Nếu nhan sắc của nàng tàn thì Cang Tùng Vĩ cũng tóc bạc, râu bạc, và chống gậy đi lom khom rồi.

Tuyết Ngọc phá lên cười :

– Huynh dí dỏm quá hà.

– Nhưng dù sao thì cũng đã cho nàng được một nụ cười. Ái chà! Tiếng cười của nàng nghe chẳng khác gì Bao Tự thời xưa vậy. Ông trời đúng là bỏ rất nhiều công sức để tạo ra nàng.

Nàng chớp mắt, e lệ.

– Tùng Vĩ huynh nói thật với lòng huynh chứ?

– Tất nhiên rồi.

Tùng Vĩ chìa mặt tới trước mặt Tuyết Ngọc :

– Tuyết Ngọc nhìn kỹ bộ mặt của Tùng Vĩ coi, ta có phải xảo trá với nàng không?

Nàng nhìn thẳng vào mắt Tùng Vĩ :

– Tuyết Ngọc tin huynh không phải là kẻ xảo trá.

– Đó. Ta biết nàng nhìn đúng người mà. Chứ đâu như những trưởng môn võ lâm. Xem gà hóa cuốc, trông phụng mà ngỡ là quạ, gắn nhanh cho Cang Tùng Vĩ cái mỹ danh “Xảo Trá”. Đúng là họ không biết phân biệt đâu là vàng đâu là thau, khiến cho vàng thau lẫn lộn.

Tuyết Ngọc mỉm cười :

– Thế Tuyết Ngọc hỏi huynh…

– Nàng hỏi đi… Tùng Vĩ sẵn sàng trả lời nàng.

– Khi nãy huynh nói… bất cứ nam nhân nào gặp Tuyết Ngọc đều lụy vì nhan sắc của Tuyết Ngọc?

Tùng Vĩ gật đầu :

– Đúng. Tùng Vĩ cam đoan chắc chắn như vậy.

– Huynh là người bình thường như họ, vậy huynh có lụy không?

Tùng Vĩ nhướn mày nhìn nàng nói :

– Thì cũng như họ thôi… có khác gì đâu. Cho dù Tùng Vĩ có là Võ lâm Minh chủ thì cũng chỉ là người bình thường. Huống chi, Tùng Vĩ lại là một con người rất bình thường nữa…

Y còn nói nữa nhưng Tùng Vĩ ngăn y lại. Nàng nhìn chăm chăm vào mặt Tùng Vĩ, trang trọng nói :

– Tuyết Ngọc yêu huynh.

– Tùng Vĩ biết.

– Nếu như bây giờ huynh không cần chiếm hữu muội… nhưng muội muốn trao thể xác này cho huynh?

Vẻ bối rối hiện ra trên mặt Tùng Vĩ. Y buột miệng hỏi lại nàng :

– Tùng Vĩ muốn trao thể xác cho Tùng Vĩ?

Nàng thản nhiên gật đầu.

Tùng Vĩ nghĩ thầm: “Cái gì nữa đây… Hết sư nương rồi đến sư đồ à!”

Tùng Vĩ miễn cưỡng hỏi :

– Tuyết Ngọc suy nghĩ kỹ rồi chứ?

– Tuyết Ngọc không cần suy nghĩ. Tuyết Ngọc biết đã yêu Tùng Vĩ rồi. Yêu huynh từ lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên. Hôm đó…

Tùng Vĩ khoát tay :

– Không không. Hôm đó khác, hôm nay khác.

– Khác ở chỗ nào… Huynh nói cho muội biết được không?

– Hôm đó. Tùng Vĩ và Tuyết Ngọc là hai kẻ đối địch nhau. Còn hôm nay, chúng ta đang ở chung một con thuyền. Mặc dù chúng ta đang ở chung một con thuyền nhưng không phải Tuyết Ngọc trao thân cho Tùng Vĩ… thì Tùng Vĩ lại nhân cơ hội đó mà chiếm hữu thể xác của Tuyết Ngọc.

– Tuyết Ngọc trao mà huynh không nhận?

– Nói như thế thì huynh không còn là người bình thường rồi. Một kẻ bình thường như huynh thì không thể nào từ chối được.

Y mỉm cười với nàng, rồi nói tiếp :

– Nhưng có một điều khiến huynh phải suy nghĩ trước khi tiếp nhận sự trao tình của Dĩ Tuyết Ngọc.

Nàng nghiêm giọng nói :

– Điều gì?

– Trong suy nghĩ của Cang Tùng Vĩ, thì Tùng Vĩ không bao giờ dám đùa bỡn với chữ tình, hay đúng ra đùa với lửa tình. Bởi lửa tình có thể thiêu cháy mọi sự vật có trên cõi đời này… Thậm chí, một con người thành nhân cũng bị nó tiêu hủy một cách tàn khốc.

Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc khẽ buông một tiếng thở dài, rồi nói :

– Huynh sợ tình?

Tùng Vĩ lắc đầu :

– Không phải như Tuyết Ngọc nghĩ đâu. Nếu Tùng Vĩ sợ tình… thì tự mình biết thành một xác chết biết thở mà thôi.

Y nhướn mày nói tiếp :

– Tình yêu đẹp lắm chứ. Cuộc đời này, nếu chẳng có tình… không một ai nghĩ đến tình yêu, mà chỉ có suy nghĩ về chức vị hư danh và ngân lượng thì chán chết đi được. Nếu không có tình yêu, tạo hóa càn khôn diệt vong mất.

Nàng cướp lời Tùng Vĩ :

– Huynh nghĩ vậy, thế bây giờ Tuyết Ngọc trao tình cho huynh đó.

Nàng vừa nói vừa nắm lấy tay Tùng Vĩ.

Tùng Vĩ mỉm cười nói :

– Nếu chuyện này để cho các vương tôn công tử nghe và thấy chắc nó phải truy lùng Tùng Vĩ mà lấy mạng mất. Một đóa hoa đẹp nhất tự dưng lại rơi vào tay một gã vô danh chẳng có chức phận gì trong cuộc đời.

– Tuyết Ngọc không màng đến điều đó. Huynh có chức phận, hay có uy danh đều do số trời đã định. Còn Tuyết Ngọc, chỉ biết mình đã yêu huynh.

Nàng cúi mặt nhìn xuống mũi hài mình, nhỏ nhẹ nói :

– Nếu huynh muốn Tuyết Ngọc chứng minh tình yêu đó thì Tuyết Ngọc xin trao thân cho huynh.

Tùng Vĩ lắc đầu :

– Thế Tuyết Ngọc nghĩ tình yêu như thế nào?

– Tuyết Ngọc không giải thích được tình yêu. Nhưng Tuyết Ngọc biết mình đã yêu Tùng Vĩ rồi.

– Chính tình yêu đó khiến Tuyết Ngọc nghĩ trao thân cho Tùng Vĩ là cách biểu lộ tình yêu của Tuyết Ngọc ư?

Nàng gật đầu :

– Nếu huynh muốn chiếm hữu thể xác của Tuyết Ngọc.

Tùng Vĩ rút tay lại, phe phẩy trước mặt nàng :

– Nàng hiểu như thế là sai rồi. Dục tình chỉ làm đậm đà thêm men ngọt thi vị của tình yêu mà thôi, chứ nó không phải là tình yêu. Nếu tình yêu đích thực thì dục tình là sợi dây ràng buộc, bằng như đó chỉ là sự ngộ ngận thì hãy coi chừng dục tình. Nó có thể biến thi vị của tình yêu thành men đắng thù hận đó.

Y ve căm mỉm cười nói :

– Chính vì lẽ đó mà Tùng Vĩ mới sợ lửa tình.

– Vậy huynh nói cho Tuyết Ngọc biết xem, thế nào mới là tình yêu đích thực?

Sự lúng túng hiện ra trên vẻ mặt của Tùng Vĩ. Y xoa tay, gãi đầu trông thật là nực cười. Tuyết Ngọc hỏi :

– Huynh không nói được à?

– Nói thì ai cũng nói được cả. Lời nói gió thoảng mây bay mà. Nhưng chính bản thân Tùng Vĩ cũng đang đi tìm tình yêu đích thực cho mình.

Y lắc đầu nói tiếp :

– Tìm được một tình yêu đích thực đâu phải dễ. Tuyết Ngọc có đồng ý với Tùng Vĩ điều đó không?

Nàng gật đầu. Vừa gật đầu, Tuyết Ngọc vừa hỏi :

– Nhưng thế nào mới là tình yêu đích thực?

Tùng Vĩ thở ra :

– Câu hỏi của Tuyết Ngọc, huynh không làm sao trả lời được. Ngay huynh cũng chẳng biết tình yêu đích thực ở đâu và nó biểu hiện ra như thế nào.

– Huynh đi tìm nó mà không nhận được chân diện của nó à?

– Đúng rồi. Bởi vì con người quá phức tạp. Phức tạp đến độ chẳng bao giờ phân biệt được cái thật và cái giả.

– Ngay như Tuyết Ngọc…

Tùng Vĩ khoát tay :

– Nếu Tuyết Ngọc có tình yêu với Tùng Vĩ và ngược lại Tùng Vĩ có tình với Tuyết Ngọc thì mầm tình sẽ chớm nở… Khi đó, Tùng Vĩ và Tuyết Ngọc sẽ nhận được đâu là tình yêu, còn đâu là dục tình hay sự ngộ nhận.

Nàng buông một tiếng thở dài, rồi nói :

– Biết đến bao giờ.

– Chúng ta còn ràng buộc với nhau bằng sợi dây xích này mà. Biết đâu chừng, đây chính là sợi tơ mà ông Tơ bà Nguyệt muốn kết dính Tùng Vĩ với Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc.

Nàng lườm Tùng Vĩ bằng ánh mắt thẹn thùng e lệ. Nhưng rồi nét e lệ của nàng biến ngay thành những nét buồn vời vợi, khi Tuyết Ngọc sực nghĩ lại mình.

Nàng nhìn về phía tả ngạn nghĩ thầm: “Tuyết Ngọc đã không còn trong trắng nữa. Nếu như có tình yêu đó, không biết Tuyết Ngọc có xứng đáng với chàng không?”

Ý niệm kia khiến Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc cảm thấy hụt hẫng trong tâm hồn mình. Nàng nhìn sợi dây xích trên tay mình nối với tả thủ của Tùng Vĩ, rồi nhìn Tùng Vĩ nói :

– Nó là tơ tình, phải không huynh?

Với câu nói đó, bất giác Tuyết Ngọc khấn thầm trong tâm tưởng, mong sợi xích kết nối giữa hai người chẳng bao giờ đứt, và đừng bao giờ rời khỏi tay họ.

Chọn tập
Bình luận