Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Xảo Khách

Chương 44: Duyên tình nợ nghĩa

Tác giả: Giả Cổ Long
Chọn tập

Tùng Vĩ gặp mặt Mặc Linh, Tuyết Ngọc và Vũ Văn Hán Dương ở một tòa mộc trang, có khu vườn hoa đầy màu sắc. Vừa thấy Tùng Vĩ, mọi người chạy ra đón.

Đặt Minh Minh xuống ghế, Tùng Vĩ quẹt mồ hôi trán nói :

– Mọi người đều bình an chứ?

Mặc Linh nói :

– Tất cả mọi người đều lo cho huynh.

Vũ Văn Hán Dương nói :

– Cang thiếu hiệp! Có đúng như thiếu hiệp đoán không?

Tùng Vĩ thở hắt ra một tiếng :

– Nếu không đúng như Tùng Vĩ đoán thì Tùng Vĩ đâu có điểm huyệt Minh Minh và ba chân bốn cẳng chạy khỏi Loạn Thạch cốc về đến đây mà không có Thượng Kỳ chứ.

Nhìn Mặc Linh, Tuyết Ngọc và Vũ Văn Hán Dương, Tùng Vĩ nghiêm giọng nói :

– Thượng Kỳ tôn giá đích thị là Huyết y nhân.

Chỉ Minh Minh, Tùng Vĩ nói tiếp :

– Biết Thượng Kỳ tôn giá là Huyết y nhân rồi mà Minh Minh vẫn khăng khăng cho rằng Thượng Kỳ chẳng bao giờ giết nàng, nên buộc Tùng Vĩ dụng đến quỉ kế điểm tĩnh huyệt mà đưa nàng đến đây.

Vũ Văn Hán Dương bước lại bên Minh Minh :

– Cô nương đã biết Thượng Kỳ tôn giá là Huyết y nhân, sao còn dại dột vậy?

Minh Minh lắc đầu :

– Minh Minh không tin Thượng Kỳ lại làm trái di huấn của phụ thân mà hại Minh Minh.

Vũ Văn Hán Dương vuốt râu nói :

– Minh Minh cô nương! Thượng Kỳ tôn giá còn dám mở cuộc huyết thanh toán của Thiệu gia, thì có gì làm chùn tay y chứ. Mục đích của Thượng Kỳ tôn giá chỉ muốn biết bí mật Ngọc Chỉ mà thôi.

Tùng Vĩ nhìn Minh Minh lắc đầu :

– Thôi được rồi. Minh Minh cứ tạm thời ngồi đây. Khi nào Tùng Vĩ thấy cần sẽ tự khắc cho nàng đi tìm nhị thúc Thượng Kỳ tôn kính theo ý của nàng vậy.

Nhìn lại Vũ Văn Hán Dương, Tùng Vĩ hỏi :

– Tiên sinh có phát hiện được gì không?

Vũ Văn Hán Dương kéo Tùng Vĩ ra ngoài mộc lâu. Lão hỏi :

– Bức họa kia do chính tay công tử vẽ lại phải không?

Tùng Vĩ gật đầu.

Vũ Văn Hán Dương cau mày.

Tùng Vĩ nhìn Vũ Văn Hán Dương nhướn mày hỏi :

– Tiên sinh phát hiện được gì?

Lão vuốt râu lắc đầu :

– Phát hiện thì thú thật lão phu chẳng phát hiện được gì ở bức họa của công tử cả. Nhưng có điều lão phu thấy thiếu một cái gì đó.

Đôi chân mày Tùng Vĩ nhíu lại.

Cầm lấy bức họa của Vũ Văn Hán Dương, Tùng Vĩ mở ra xem. Chợt Tùng Vĩ phá lên cười.

– Thiếu thật.

Tùng Vĩ nhìn lại Vũ Văn Hán Dương :

– Theo tiền bối thấy thiếu cái gì nào?

– Lâu quá rồi lão phu quên, nhưng bức họa này chắc chắn công tử vẽ thiếu cái gì đó. Lão phu đoan chắc như vậy.

Tùng Vĩ mỉm cười :

– Tiên sinh biết thiếu cái gì không?

Vũ Văn Hán Dương lắc đầu :

– Lão phu chịu.

– Thật ra, thiếu quyển sách trên tay mỹ nữ. Khi vãn bối ngắm bức chạm trong Ngọc Chỉ, chỉ nhớ có mỗi nhan sắc giai nhân mà thôi. Chính sắc đẹp của mỹ nữ trong Ngọc Chỉ khiến cho Tùng Vĩ mê mẫn thần thức, nên khi vẽ lại theo trí nhớ của mình thì quên bẵng quyển Kinh Thư trên tay người.

Vũ Văn Hán Dương reo lên :

– Đúng rồi. Thiếu quyển Kinh Thư.

Lão vừa nói vừa quay bước hối hả trở vào tiền sảnh mộc lâu. Vũ Văn Hán Dương vừa đi vừa nói :

– Nhất định, Thiệu Nghi Bình có để lại cái gì đó trong quyển Kinh Thư này.

Trong khi lão bỏ đi thì Tùng Vĩ bước đến bên Minh Minh. Minh Minh nhìn Tùng Vĩ :

– Huynh điểm huyệt Minh Minh có lợi ích gì không?

– Có chứ.

– Có gì?

Tùng Vĩ mỉm cười nói :

– Tùng Vĩ điểm huyệt nàng cốt để nàng không đi tìm Thượng Kỳ.

– Minh Minh có đi tìm Thượng Kỳ nhị thúc cũng không liên can đến huynh.

– Sao lại không?

Nàng nghiêm giọng nói :

– Liên can gì?

Tùng Vĩ ghé miệng nói vào tai nàng.

– Tùng Vĩ mất đi tình yêu của Trương Minh Minh.

Câu nói này của Tùng Vĩ khiến sắc diện nàng đỏ rần. Nàng liếc Tùng Vĩ :

– Huynh giải huyệt cho Minh Minh… Minh Minh chỉ rời khỏi đây với huynh mà thôi.

Tùng Vĩ tròn mắt nhìn Minh Minh.

– Thật chứ?

– Minh Minh cũng muốn biết Ngọc Chỉ chứa đựng bí mật gì mà nhị thúc và những người kia xem trọng nó như vậy.

Tùng Vĩ khẽ gật đầu rồi giải huyệt cho nàng.

Vừa được giải huyệt, Minh Minh chớp động trảo công đặt ngay vào yết hầu Tùng Vĩ.

– Huynh đã bị Minh Minh lừa rồi.

Tuyết Ngọc và Mặc Linh biến sắc. Hai nàng toan động thủ thì Tùng Vĩ khoát tay.

– Đừng!

Minh Minh nhìn chằm chằm vào mắt Tùng Vĩ, lạnh lùng nói :

– Huynh đã xúc phạm Minh Minh.

– Nếu muội nghĩ ta xúc phạm muội thì cứ ra tay đi. Tùng Vĩ nghĩ muội không lấy mạng huynh đâu.

Tùng Vĩ vừa nói dứt câu thì Vũ Văn Hán Dương hối hả bước vào. Lão sững sờ khi thấy Minh Minh đặt trảo công vào yết hầu Cang Tùng Vĩ.

Tùng Vĩ giả lả gở tay nàng, rồi nói :

– Muội đừng nên làm như vậy nữa, kẻo sau này mất tình với huynh đó.

Vũ Văn Hán Dương bước lại bên Tùng Vĩ :

– Tùng Vĩ! Mau qua thư sảnh xem. Lạ lắm!

Mọi người kéo qua thư sảnh. Đặt ngay chính diện thư sảnh là một quyển sách bằng cây to lớn chiếm cả một vách tường.

Bước đến trước quyển mộc thư, Tùng Vĩ quan sát nhưng chẳng phát hiện được điều gì. Y lại thối bộ nhìn cũng chẳng thấy gì lạ cả.

Tùng Vĩ nghĩ thầm :

– Chẳng lẽ quyển sách khổng lồ này nằm trong tay nữ nhân.

Chắp tay sau lưng, nheo mày suy nghĩ nhưng Tùng Vĩ chẳng tìm được câu trả lời.

Y lẩm nhẩm nói :

– Quả là khó đây.

Nhìn lại Tuyết Ngọc, Mặc Linh, Vũ Văn Hán Dương và Minh Minh, Tùng Vĩ hỏi :

– Mọi người có ý gì không?

Ai nấy đều lắc đầu.

Tùng Vĩ chắc lưỡi :

– Có lẽ bây giờ chúng ta nên nghỉ ngơi ăn uống thì hơn.

Nói dứt câu, Tùng Vĩ bỏ đi ra. Mọi người theo chân y quay lại tiền sảnh. Tuyết Ngọc, Mặc Linh bày lương khô ra bàn cùng vò rượu bốn cân.

Mọi người xúm lại ăn. Bưng chén rượu, Tùng Vĩ cứ nheo mày nhìn mà không uống.

Mặc Linh hỏi :

– Huynh suy nghĩ gì vậy?

Nhìn Mặc Linh nhưng Tùng Vĩ không đáp lời. Y chợt bỏ chén rượu xuống quay trở lại gian thư sảnh.

Đứng trước quyển mộc thư, Tùng Vĩ cứ như pho tượng bất động. Y lẩm nhẩm nói :

– Phải có cái gì chứ.

Minh Minh bước đến bên Tùng Vĩ. Nàng hỏi :

– Trên quyển mộc thư này có gì mà huynh chăm chú vậy?

Vừa xoa trán, Tùng Vĩ vừa nói :

– Nhất định phải có cái gì giấu trong này.

Tùng Vĩ nhắm mắ lại. Y hình dung trong đầu quyển mộc thư khổng lồ kia, mà miệng thì không ngừng làu bàu :

– Phải có cái gì chứ… phải có cái gì chứ…

Tùng Vĩ bất chợt nhìn lại Minh Minh. Y hỏi :

– Muội muốn đọc sách thì phải làm gì?

– Huynh là người am tường kinh thư tất phải hiểu hơn Minh Minh chứ.

Buông một tiếng thở dài, Tùng Vĩ nói :

– Muốn tham khảo kinh thư thì phải lật từng trang mà đọc. Lật từng trang mà đọc, trang này không hiểu thì có trang sau giải chứ, phải lật sách.

Y vừa nói vừa bước đến đặt tay vào góc mộc thư. Hai cánh môi Tùng Vĩ bặm lại.

“Ta thử xem có được không nhé”.

Ý niệm đó trôi qua, Tùng Vĩ dồn nội lực nhấc một bên mộc thư. Một âm thanh chát chúa vang lên.

Chát…

Âm thanh kia khiến Tùng Vĩ giật mình. Y chưa biết chuyện gì xảy ra thì bất giác quyển mộc thư sụp hắn xuống, lộ ra một ô cửa bằng với nó, đồng thời sàn thư sảnh cũng tự nghiêng về phía quyển kinh thư.

Sự biến xảy ra quá bất ngờ, cùng với ánh sáng chói lòa từ trong vòm cửa hắt ra làm Tùng Vĩ lóa mắt không sao giữ được thăng bằng mà trượt luôn vào trong ô cửa đó.

Minh Minh cũng chẳng hơn gì Tùng Vĩ. Nàng mất thăng bằng té đến trước và trượt vào ô cửa tỏa hào quang đó. Mọi việc diễn ra thật nhanh, khi hai người vừa trượt qua ô cửa thì thư sảnh lại khởi động trở lại vị trí ban đầu.

Tùng Vĩ và Minh Minh trượt theo đường dốc phẳng lỳ mà mắt chói lòa chẳng còn thấy gì cả.

Hai người rơi vào một gian thạch phòng nằm sâu dưới lòng đất. Minh Minh trượt sau Tùng Vĩ, nên đến gian thạch phòng đó thì ngã chồng lên người y.

Tùng Vĩ thốt lên một tiếng :

– Ôi cha!

Nàng miễn cưỡng ngồi lên.

Tùng Vĩ vặn người.

Minh Minh chau mày đứng lên theo chân Tùng Vĩ.

– Muội tưởng ta là chiếc tràng kỷ để muội ngã lưng à?

Sắc diện nàng đỏ gấc.

– Minh Minh lỡ thôi… không cố ý.

– Huynh biết mà.

Hai người đảo mắt nhìn quanh. Cuối gian thanh phòng là hành lang có ánh hào quang phát sáng.

Minh Minh hỏi :

– Đây là đâu?

– Tùng Vĩ định hỏi Minh Minh thì Minh Minh lại hỏi Tùng Vĩ. Chúng ta cứ khám phá xem tự biết nơi này là chốn nào trong mộc lâu của Thiện Bình.

Hai người lần theo hành lang. Họ đến trước một thạch môn kiên cố. Ánh hào quang từ trong thạch môn phát ra qua ô cửa tò vò.

Tùng Vĩ nhìn qua ô cửa tò vò, mắt chói lòa bởi luồng hào quang rực rỡ.

Minh Minh hỏi :

– Huynh biết gì không?

Tùng Vĩ lắc đầu :

– Mắt của huynh chói lòa, chẳng thấy gì hết.

Nhướn mày với Minh Minh, Tùng Vĩ nói tiếp :

– Huynh và muội hợp công mở thạch môn này xem.

Minh Minh gật đầu.

Hai người vận công áp tay vào thạch môn. Cả hai dồn tất cả nội lực đẩy thạch môn từ từ nhích động. Khi thạch môn vừa mở ra thì từ trong có một luồng khói xanh phả vào mặt họ.

Tùng Vĩ thét lên :

– Coi chừng!

Y và Minh Minh toan thối bộ nhưng đã quá muộn. Đầu óc hai người xây xẩm, tứ chi bủn rủn từ từ quỵ xuống. Minh Minh nghiêm giọng nói :

– Tùng Vĩ huynh! Vận chuyển nguyên khí điều hòa công lực tống chất độc ra ngoài.

Tùng Vĩ nhăn mặt gượng nói :

– Có chân ngương đâu mà điều với không.

Minh Minh nghe Tùng Vĩ nói cũng hốt hoảng vận công. Nàng ngỡ như công lực của mình đều tan biến, chẳng khắc vừa bị phế bỏ võ công.

Minh Minh buột miệng nói :

– Sao kỳ lạ vậy?

– Khí độc mà ta và Minh Minh vừa trúng phải giống như Nhục cốt khí của Vũ Văn Hán Vĩnh. Nếu đúng là Nhục cốt khí thì chỉ cần có nước là tự giải độc được thôi.

Tùng Vĩ nhìn quanh.

Đến bây giờ, y và Minh Minh mới sững sờ. Trong gian thạch thất này đúng là một kho tàng có giá trị liên thành với vô số vàng ngọc châu báu. Chính số vàng ngọc châu báu đó phát hào quang làm lóa mắt hai người.

Tùng Vĩ chắc lưỡi nói :

– Thảo nào mà thiên hạ không giành giật nhau Ngọc Chỉ thần châu. Với số vàng ngọc châu báu này thì Tùng Vĩ và Minh Minh đã là người giàu có nhất trong thiên hạ rồi.

Minh Minh nheo mày nói :

– Số vàng ngọc kia chẳng giúp gì được cho huynh và muội thoát chết đâu.

Nghe nàng nói câu này, Tùng Vĩ mới giật mình. Cái giật mình có đồng loạt với cảm nhận vùng Đan Điền mình như thể có lửa đốt sắp cháy thành tro bụi.

Tùng Vĩ chỏi tay gượng đứng lên, nhưng rồi lại chúi xuống, té bên cạnh Minh Minh.

Y nói :

– Minh Minh! Tùng Vĩ và Minh Minh táng mạng ở đây sao?

Minh Minh buông một tiếng thở dài :

– Đúng như vậy.

– Sao muội biết?

– Khí độc mà huynh và Minh Minh vừa trúng phải là Tiêu Hồn khí. Chỉ nội trong ba canh giờ nữa, Minh Minh và Tùng Vĩ sẽ tự hủy thành hai bãi nước…

Tùng Vĩ biến sắc.

– Thật không?

– Lúc này Minh Minh không nói ngoa với huynh đâu.

– Thế thì chúng ta làm sao bây giờ?

– Minh Minh cũng không biết nữa.

Tùng Vĩ lầu bầu :

– Trời đất ơi! Tự dưng Tùng Vĩ và Minh Minh tự đi tìm cái chết đến cho mình. Để huynh gọi Vũ Văn Hán Dương và Tuyết Ngọc cùng với Mặc Linh đến cứu.

Không cần Minh Minh có đồng ý hay không, Tùng Vĩ thét lớn.

– Tuyết Ngọc! Mặc Linh!

Tiếng thét của Tùng Vĩ vang động khắp thạch thất, nhưng tuyệt nhiên chẳng có ai đáp trả cho y. Gọi một lúc đến khản cổ, Tùng Vĩ thở dài :

– Chẳng ai nghe chúng ta cả. Làm sao bây giờ?

– Làm gì nữa, ngoài mỗi một chuyện nằm chờ chết.

– Tùng Vĩ đâu muốn chết bất đắc kỳ tử như vậy.

– Huynh không muốn cũng không được.

Minh Minh buông tiếng thở dài, ngước mặt nhìn lên trần thạch phòng, trong khi Tùng Vĩ lầu bầu :

– Không ngờ cái số của ta toàn gặp những chuyện xúi quẩy thôi. Tùng Vĩ đâu muốn tìm kho báu này để bị trúng Tiêu Hồn khí chứ. Đúng ra ta đâu có muốn chết.

Minh Minh nhìn sang Tùng Vĩ.

– Huyn có than vãn cũng thế thôi. Hãy tịnh tâm chờ đến thời khắc từ bỏ cuộc sống này.

Tùng Vĩ lắc đầu :

– Huynh còn thích sống lắm.

– Minh Minh cũng vậy, không ai muốn chết cả.

Tùng Vĩ nhìn nàng :

– Minh Minh! Ở cõi chết bên kia có giống như bên này không nhĩ?

Nàng tròn mắt nhìn Tùng Vĩ :

– Muội chưa chết, làm sao trả lời huynh được.

Tùng Vĩ gật đầu :

– Đúng rồi. Minh Minh chưa chết mà. Minh Minh và Tùng Vĩ sẽ chết chung một lượt chứ?

– Minh Minh không biết nữa. Có thể huynh chết trước, Minh Minh chết sau.

Mặt Tùng Vĩ nhăn nhó.

Minh Minh gượng cười :

– Huynh không chịu à?

– Huynh muốn hai người cùng chết một lượt.

– Tại sao huynh muốn Minh Minh cùng chết một lượt với huynh?

– Có Minh Minh bên cạnh, Tùng Vĩ không sợ ma. Chắc chắn cõi chết rất nhiều ma.

Minh Minh phá lên cười khanh khách. Nàng vừa cười vừa nói :

– Huynh thật là lạ.

– Huynh lạ gì?

– Khi Tùng Vĩ huynh chết thì đã thành ma rồi, còn gì mà sợ ma nữa. Chẳng lẽ huynh lại sợ chính bản thân mình?

– Tùng Vĩ biến thành ma ư?

Nàng gật đầu.

Tùng Vĩ hỏi :

– Còn muội?

Đôi lưỡng quyền nàng thẹn đỏ :

– Minh Minh cũng sẽ biến thành ma.

– Thế ma sống bằng gì?

Tùng Vĩ vừa nói vừa nhướn mày nhìn nàng.

Minh Minh gượng cười nói :

– Đã là mà thì phải sống vất vưởng.

– Giống như… giống như bọn cái bang vậy à?

– Có lẽ giống như vậy.

Tùng Vĩ lắc đầu :

– Vậy… vậy Tùng Vĩ không muốn biến thành ma đâu. Sao chúng ta không biến thành tiên mà lại cứ phải biến thành ma nhỉ?

Nàng mỉm cười lắc đầu nói :

– Tùng Vĩ huynh vốn là kẻ xảo tà gian trá thì làm sao biến thành tiên được?

– Thế ư! Huynh gian trá… nhưng không bằng nhị thúc Thượng Kỳ của muội.

– Minh Minh nghĩ huynh hơn đó. Nếu huynh không bằng thì sao nhốt nhị thúc trong loạn thạch trận.

– Huynh dùng cái gian trá để đối phó lại với sự gian trá thôi. Chứ thật ra, Cang Tùng Vĩ từ trước đến giờ đâu có hại gì ai. Chắc chắn Diêm Vương lão nhân gia sẽ thấu đáo điều đó mà không nỡ bắt huynh sớm chu du địa phủ.

Buông một tiếng thở dài, Tùng Vĩ ngẩng mặt nhìn lên trần thạch thất. Y nói :

– Minh Minh này! Gần đến thời khắc phải chết, Minh Minh nghĩ đến ai nào?

Nàng nheo mày :

– Huynh hỏi Minh Minh nghĩ đến ai à?

Tùng Vĩ gật đầu.

Minh Minh buông tiếng thở dài :

– Nếu có nghĩ thì muội chỉ nghĩ đến phụ thân của mình. Chắc phụ thân buồn lắm.

– Thế muội có nghĩ đến Tùng Vĩ không?

– Huynh đang cùng một cảnh với Minh Minh mà. Chúng ta sẽ đi chung với nhau, cần gì nghĩ đến nữa?

– Thế mà Tùng Vĩ cứ tưởng lúc nào Minh Minh cũng nghĩ đến Tùng Vĩ đó, nhất là những thời khắc sắp lìa trần này.

– Tại sao huynh nghĩ vậy?

– Bởi vì huynh nghĩ muội yêu huynh.

Nàng gượng cười nhìn Tùng Vĩ :

– Sắp chết đến nơi rồi, Tùng Vĩ huynh vẫn nói đến chuyện yêu đương được à?

Tùng Vĩ gật đầu :

– Không nói cũng phải nói.

– Để làm gì?

– Huynh và muội không phải đem theo nỗi sợ hãi vào cõi chết.

Sắc diện nàng đỏ gay.

Tùng Vĩ hỏi :

– Huynh nghe nói tình yêu khiến cho con người vượt qua tất cả những thử thách, khó khăn.

– Đó chỉ là một câu nói bâng quơ thôi… không có chuyện đó xảy ra đâu. Nhất là đối với huynh và muội trong lúc này.

– Nhưng huynh vẫn hy vọng vào điều thần kỳ nào đó.

Tùng Vĩ vừa nói vừa thả tay qua nắm chặt lấy tay Minh Minh. Nàng không phản kháng mà để tay mình nằm gọn trong tay y. Minh Minh từ tốn nói :

– Huynh có thật yêu muội không?

– Thật chứ. Nhất là những lúc biết mình sắp rời bỏ cõi trần đời còn quá nhiều nuối tiếc này.

Tùng Vĩ vừa nói vừa xoay nghiêng qua. Hai người đối mặt với nhau. Bất thình lình, Minh Minh nhắm hờ hai mắt lại. Hai cánh môi của nàng như đóa tầm xuân hé mở chờ đợi cánh bướm đậu vào. Chân diện Minh Minh trông thật huyền ảo mơ mộng khiến Tùng Vĩ không kềm được.

Phàm trước cái chết và biết rằng mình sẽ chết thì ai cũng không thoát khỏi sự bám víu vào cái sống. Với hai người ở trong tình huống này thì chỉ có tình yêu là một khoảnh khắc lãng mạn giao tình để họ có thể trút đi những gì ưu phiền trước khi từ giả cuộc đời này.

Tùng Vĩ ghé miệng áp vào trán nàng. Rồi đôi môi y lần theo sóng mũi đến khi chạm vào đôi môi mọng chỉ hé mở của Minh Minh.

Nàng vòng tay qua người Tùng Vĩ.

Tùng Vĩ vòng tay qua tiểu yêu nàng.

Hai đôi môi gắn chặt vào nhau như thể không muốn rời ra nữa. Trong hai người chẳng còn cái gì khác, ngoại trừ cảm xúc dâng trào từ hai cánh mũi lan truyền khắp cơ thể.

Minh Minh đón nhận nụ hôn của Cang Tùng Vĩ với tất cả cảm xúc của nàng, để rồi thốt lên một tiếng rên thật khẽ. Tiếng rên của nàng tợ như một nốt nhạc tình êm ái và thơ mộng.

Tiếng rên khẽ của Minh Minh đập vào thính nhĩ Tùng Vĩ.

Bất thình lình Tùng Vĩ cố chỏi tay nhỏm lên :

– Không được.

Minh Minh sững sờ. Nàng nhìn Tùng Vĩ nhỏ nhẹ hỏi :

– Tùng Vĩ! Ca ca… sao vậy?

Tùng Vĩ nói :

– Tùng Vĩ và Minh Minh đâu thể chết được. Nếu Tùng Vĩ chết thì mất hẳn cái cảm giác ngọt ngào vừa rồi… Huynh không muốn chết… mà chỉ muốn hôn Minh Minh thôi. Tùng Vĩ và Minh Minh không thể nào chết sớm như vậy được.

Tùng Vĩ chỏi tay hướng về phía đống vàng bạc châu báu.

Minh Minh nghĩ Tùng Vĩ cuồng tâm, buột miệng nói :

– Tùng Vĩ ca ca làm gì vậy?

Tùng Vĩ gay gắt đáp lời nàng :

– Tùng Vĩ muốn chúng trả lại mạng sống cho ta và muội.

Vươn tay chụp lấy một vốc ngọc châu, Tùng Vĩ quẳng mạnh về phía vách đá. Những viên ngọc châu không chạm vào vách đá nào cả, mà sự biến chớp nhoáng thay đổi ngay trước mặt Minh Minh và Tùng Vĩ.

Vách đá mà hai người vừa thấy như thể biến mất, thay vào đó là một pho tượng bằng ngọc bích tỏa hào quang. Pho tượng của mỹ nữ đã khắc trong viên Ngọc Chỉ thần châu.

Tùng Vĩ ngơ ngẩn thốt lên :

– Í…

Sắc đẹp của pho tượng mỹ nhân khiến Tùng Vĩ và Minh Minh cũng phải ngơ ngẩn. Ngay dưới chân pho tượng là một xác người khô đét quỳ với sự sùng bái.

Trên tay pho tượng là một quyển Kinh Thư.

Tùng Vĩ bặm môi lê đến pho tượng mỹ nữ. Chỏi hai tay xuống sàn đá. Tùng Vĩ bấu vào pho tượng từ từ đứng lên với tay lấy quyển kinh thư.

Lật quyển kinh thu đó, Tùng Vĩ reo lên :

– Minh Minh! Chúng ta sống rồi… chúng ta sống rồi.

Minh Minh trườn đến bên Tùng Vĩ. Hai người dựa lưng vào nhau.

Tùng Vĩ nói :

– Muội xem phần này đi.

Tùng Vĩ chìa phần giữa quyển kinh thư cho Minh Minh xem.

– Độc kinh.

Tùng Vĩ ôm chầm lấy Minh Minh.

– Quyển kinh thư này là bộ võ học bí kíp chép lại tất cả những môn công phu tối thượng trong võ lâm, trong đó có Độc kinh của Tây Mộc kinh. Nếu huynh và muội luyện Độc kinh tự khắc sẽ giải được Tiêu Hồn khí trong nội thể.

Minh Minh nhìn Tùng Vĩ.

– Huynh chắc chứ?

– Chắc… cứ luyện thử xem.

Khi Minh Minh giở trang đầu tiên của độc kinh, mặt nàng đỏ gấc vội gấp ngay quyển kinh thư lại, miệng thì nói :

– Kỳ quá!

– Trong tình huống này thì chẳng còn kỳ với cục gì cả. Chúng ta cứ kỳ với cục thì không còn cơ may sống sót đâu. Đây có lẽ là duyên phận rồi.

Tùng Vĩ vừa nói vừa thản nhiên cởi áo của mình.

Minh Minh bối rối quay mặt chỗ khác.

Tùng Vĩ nói :

– Minh Minh đừng có thẹn mà. Cứ xem như huynh và muội lạy Diêm Vương lão nhân gia để được thành thân.

Tùng Vĩ vừa nói vừa cởi xiêm y nàng. Minh Minh không phản ứng lại, mà để cho Tùng Vĩ cởi bỏ trang phục mình. Nàng nghĩ thầm trong đầu: “Duyên phận… có lẽ là duyên phận”.

Mặc dù nghĩ như thế nhưng nàng vẫn thẹn chín mặt. Cảm giác thẹn thùng đó khiến mạch máu trong nàng luân chuyển mãnh liệt.

Tùng Vĩ buột miệng thốt :

– Í…

Nghe tiếng thốt của Tùng Vĩ, Minh Minh quay mặt lại hỏi :

– Ca ca…

Tùng Vĩ nhìn Minh Minh gần như không chớp mắt.

Minh Minh hỏi :

– Tùng Vĩ huynh sao vậy?

– Huynh thấy trên người Minh Minh có dòng bút tự…

Minh Minh ngơ ngẩn :

– Sao?

– Minh Minh! Minh Minh chính là Nhĩ Lan… Nhĩ Lan chính là Minh Minh.

Minh Minh chớp mắt :

– Huynh nói gì Minh Minh không hiểu.

Tùng Vĩ nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm giọng nói :

– Minh Minh còn nhớ câu chuyện về cuộc đời của chân nhân Cốc Thừa Tự mà huynh đã kể cho muội nghe tại Vong Mạng cốc không?

Đôi chân mày nàng nhíu lại :

– Đại ca muốn nói… Minh Minh chính là đứa bé gái đã bị bắt cóc của Cốc Thừa Tự lão… lão ma?

Tùng Vĩ gật đầu :

– Đứa bé đó chính là Minh Minh. Huynh đã hiểu ra rồi. Đứa bé gái của Cốc Thừa Tự và Lưu Lan Chi chính là Trương Minh Minh. Muội đã được Trương tiền bối đưa về làm dưỡng nữ, trở thành Trương Minh Minh.

Minh Minh lắc đầu.

Tùng Vĩ nói :

– Dòng bút tự trên người Minh Minh chỉ hiện lên khi muội thẹn thùng, hoặc tức giận tột cùng là do Cốc Thừa Tự để lại.

Minh Minh bặm môi lắc đầu :

– Không thể nào như vậy được.

– Đó là sự thật.

Tùng Vĩ vòng tay qua vai nàng kéo ghịt Minh Minh sát vào mình. Nàng ngả đầu lên vai Tùng Vĩ như thể muốn tìm sự an ủi nơi chàng.

Chọn tập
Bình luận