Phong Ma sơn với những bông tuyết trắng xóa.
Trong màn tuyết trời giá rét như vậy, nhưng trên đỉnh Phong Ma sơn vẫn tấp nập quần hào võ lâm. Họ đứng theo từng môn phái. Bạch đạo có Thiếu Lâm, Võ Đang, Ngũ Kiếm phái và Cái bang, tất nhiên có cả Chung Nam phái với sự thống lĩnh của Võ Tự Bình.
Hắc đạo thì chẳng ai khác mà chính là đôi phu phụ vừa kết tơ Túy đầu đà Đường Ngao và Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược. Đứng bên cạnh hai người là Tứ miêu và Cuồng Nhân Hào Doãn.
Đối diện với quần hào võ lâm là một ngọn đại kỳ với hình nhật quang có vòng lửa bao quanh. Chỉ có ngọn đại kỳ duy nhất đó mà thôi, tuyệt nhiên chẳng có bóng người nào.
Ai nấy cũng đều ngạc nhiên vô cùng. Hôm nay đúng là ngày khai môn Hỏa Dương thần giáo, thế nhưng trên ngọn Phong Ma sơn thì chẳng có lấy một bóng môn hạ Hỏa Dương thần giáo, ngoại trừ một ngọn đại kỳ thêu nhật quang với vòng tròn lửa.
Chánh Giới đại sư niệm Phật hiệu :
– A di đà Phật…
Thiên Nhất đạo trưởng giũ phất trần :
– Y muốn bỡn cợt võ lâm quần hùng sao?
Bang chủ Cái bang Ngầu Nại gay gắt nói :
– Võ lâm quần hùng nể mặt y… mà y không biết trọng, còn bắt chúng ta đội tuyết chỉ để chiêm ngưỡng ngọn đại kỳ vô danh, vô đạo kia.
Lời còn đọng trên miệng Bang chủ Cái bang Ngầu Nại thì một chiếc bóng đỏ ối nổi bật trong nền tuyết trắng, như thể phiêu diêu trong những làn gió đông se lạnh lướt đến bên ngọn đại kỳ Hỏa Dương thần giáo.
Sự xuất hiện của Huyết y nhân khiến cho mọi người khẩn trương hẳn lên.
Huyết y nhân một tay đặt vào cán đại kỳ Hỏa Dương thần giáo, hữu thủ chắp sau lưng, đanh giọng nói :
– Bạch đạo và hắc đạo võ lâm đã đến đủ chứ?
Chánh Giới đại sư bước ra, tay lần chuỗi bồ đề miệng niệm Phật hiệu.
– A di đà Phật. Bần tăng đại diện cho Thiếu Lâm tự để dự đại lễ khai môn lập giáo của tôn giá.
Huyết y nhân khẽ gật đầu nói :
– Bổn tọa sẽ ghi nhận sự trọng thị của Thiếu Lâm.
Huyết y nhân từ từ dời mắt hướng về Quan Chí Hải, gằn giọng nói :
– Hôm nay Hỏa Dương thần giáo khai môn lập phái. Để minh chứng cho võ lâm thấy Hỏa Dương thần giáo có đủ bản lãnh lập phái hay không, bổn tọa quyết định tế kỳ. Người mà bổn tọa chọn để tế kỳ ngay trong thời khắc này chính là Quan Chí Hải, thiên hạ đệ nhất hiệp.
Quần hùng đồng loạt định nhãn hướng về Quan Chí Hải.
Huyết y nhân nói :
– Mời Quan đại hiệp!
Quan Chí Hải chắp tay sau lưng chậm rãi bước ra khỏi quần hùng. Y chậm rãi tiến đến trước mặt Huyết y nhân.
Chí Hải vừa rọi mặt chạm vào hai luồng nhãn quang hừng hực của Huyết y nhân thì cau mày.
Chí Hải gượng nói :
– Tôn giá thỉnh mời bổn hiệp ra đây có ý gì?
Huyết y nhân nhìn Chí Hải như thể muốn đóng đinh vào tam tinh họ Quan.
Y trang trọng nói :
– Quan đại hiệp tự là thiên hạ đệ nhất hiệp của võ lâm phải không?
– Không sai.
Huyết y nhân khẽ gật đầu :
– Bổn tọa muốn nhờ Quan đại hiệp thông tin đến cho hai đạo hắc bạch trên võ lâm… Hỏa Dương thần giáo của bổn tọa chưa có môn hạ. Và tất cả mọi người đều có quyền đầu nhập Hỏa Dương thần giáo. Ai đầu nhập Hỏa Dương thần giáo thì đến bái Hỏa Dương thần giáo đại kỳ và bổn tọa, kẻ đó sẽ được sự bảo bọc che chở của Hỏa Dương thần giáo. Bằng như ngược lại thì sẽ chết như Hỏa Dương thần giáo.
Hỏa Dương thần giáo đanh mặt.
– Tôn giá tự thị vào mình quá rồi đó.
– Bổn tọa không tự thị đâu, mà xét đoán thấy mình phải đứng trên võ lâm, bởi vì trong võ lâm chẳng còn ai sánh được với bổn tọa cả.
Định thần nhãn đầy uy quang vào mặt Quan Chí Hải, Huyết y nhân nghiêm giọng nói tiếp :
– Bổn tọa muốn ngươi là người minh chứng cho sự ra đời của Hỏa Dương thần giáo.
– Tôn giá đã quyết định như vậy?
– Và ngược lại thì ngươi chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Chí Hải gật đầu :
– Thế tôn giá còn chờ gì nữa.
– Để đáp lại ngươi… bổn tọa nhường ngươi trước ba chiêu.
– Tôn giá không dụng đến Tu La thần chưởng?
Huyết y nhân gật đầu :
– Tất nhiên là không rồi.
Chí Hải ôm quyền xá :
– Cung kính không bằng tuân lệnh.
Chí Hải thốt dứt câu liền bất ngờ xê mình tới vỗ thẳng vào thân ảnh của Huyết y nhân hai đạo Phách Không chưởng với uy lực di sơn đảo hải.
Chiêu công bất thình lình của Quan Chí Hải những tưởng đâu Huyết y nhân sẽ dụng bộ pháp đặc dị để tránh né, nhưng thật bất ngờ, y chẳng hề tránh né hay phản công mà thản nhiên hứng chịu hai đạo kình của vị nhất hiệp võ lâm.
Chưởng phong của Quan Chí Hải chụp thẳng đến thể pháp của Huyết y nhân, quần hào thị mục đồng loạt cất tiếng ngạc nhiên.
– Ồ…
Tiếng thốt đó biểu lộ sự phấn khích của quần hùng hắc bạch hai đạo. Họ những tưởng Huyết y nhân sẽ táng mạng ngay bởi hai đạo Phách Không chưởng của Chí Hải. Trong võ lâm, Quan Chí Hải đã là thiên hạ đệ nhất hiệp, sánh vai ngang với các bậc Chưởng môn đại phái, nội lực cũng liệt vào hàng thiên hạ đệ nhất cao thủ, nay Huyết y nhân thản nhiên hứng trọn hai đạo kình của họ Quan, xem như y muốn tự sát rồi.
Một tiếng nổ như sấm động cất lên, cùng với cuồng phong vần vũ cát bụi mù mịt.
Quần hào những tưởng khi cuồng phong tan cùng với bụi cát thì sẽ thấy thể pháp bét nhừ của Huyết y nhân, nhưng khi cục trường trở lại bình thường thì đập vào mắt quần hào là chiếc bóng đỏ ối như một khối máu khổng lồ.
Quan Chí Hải thối liền hai bộ, buột miệng thốt :
– Huyết Ảnh đại tà công… Ngươi là ai?
– Hãy xuất tiếp ba chưởng nữa đi.
Quan Chí Hải ngập ngừng nói :
– Huyết Ảnh đại tà công là tuyệt công tối mật của Thiên Ma bảo chủ, không một người được luyện đến… Bởi khi luyện công sẽ biến thành Huyết Ma… Sao ngươi lại có thể luyện tà công này. Thật ra, ngươi là ai, sao lại có thể luyện thành Huyết Ảnh đại tà công?
– Bổn tọa nói tên ra, ngươi có chịu chết không?
– Hãy nói cho Quan mỗ biết đi.
Huyết y nhân tằng hắng rồi nói :
– Thượng Kỳ.
Quan Chí Hải thối lại một bộ, nhưng mặt thì không rời khuôn mặt của Huyết y nhân Thượng Kỳ.
Y lẩm bẩm nói :
– Ta không thể nào tin được… không thể nào ngờ được.
Quan Chí Hải nói dứt câu bất ngờ dồn cả công lực thi triển Kim Cang chỉ, sở học tuyệt công của lão. Từ mười đầu ngón tay của Quan Chí Hải, mười đạo chỉ Kim Cang tợ như mười đạo sấm sét bổ thẳng đến thể pháp có vần huyết quang đỏ ối của Thượng Kỳ Huyết y nhân.
Ầm…
Phát tác mười đạo chỉ Kim Cang đó, Quan Chí Hải vừa lắc mình trở bộ toan lướt về phía quần hùng, nhưng Thượng Kỳ như thể đoán được mục đích của Quan Chí Hải. Chiếc bóng đỏ ối của y cắt một đường vòng cung vượt qua đầu Chí Hải, chặn y lại.
– Chí Hải! Ngươi định đào thoát à? Không được đâu.
Cùng với lời nói đó, một đạo huyết chưởng đỏ rực bắn xẹt đến thiên hạ đệ nhất hiệp. Chớp thấy đạo huyết chưởng đỏ ối kia, Quan Chí Hải nghiến răng phát tác tiếp Kim Cang thần chỉ để đón đỡ.
Ầm…
Những đạo chỉ khí Kim Cang bật ngược trở lại, cùng với tiếng rống thảm thiết của vị nhất hiệp Quan Chí Hải.
– A…
Một ngọn lửa bốc phát từ đôi song thủ của Chí Hải rồi nhanh chóng phủ trùm kín cả thể pháp của họ Quan.
Vị nhất hiệp võ lâm nhanh chóng biến thành một ngọn đuốc sống lăn lộn trên mặt đất mà không thể rống la được. Quần hùng cứ trố mắt nhìn Quan Chí Hải mà những tưởng như tất cả đã biến thành tượng đá hoặc đã bị trời trồng, hay mất hồn mất vía mà chẳng biết phải làm gì.
Cái chết của Quan Chí Hải khiến mọi người hồn siêu phách lạc. Ai nấy thất sắc mất hồn.
Chánh Giới đại sư rùng mình, niệm Phật hiệu.
– A di đà Phật.
Thiên Nhất đạo trưởng thì chau mày, nhăn mặt, môi bặm lại như thể nuốt phải một khối than hồng trong miệng.
Huyết y nhân Thượng Kỳ lắc vai quay lại bên ngọn đại kỳ Hỏa Dương thần giáo.
Y lia cặp mắt hừng hực sát nhãn hướng về quần hùng hắc bạch hai đạo, lạnh lùng nói :
– Hỏa Dương thần giáo khai môn lập giáo đã tế sống Quan Chí Hải. Nay bổn tọa tuyên cáo, tất cả mọi người đều có quyền gia nhập Hỏa Dương thần giáo để chịu sự bảo bọc của bổn tọa. Bằng như người nào không đầu nhập sẽ chịu thảm cảnh như Quan Chí Hải.
Câu nói của Huyết y nhân khiến quần hùng im bặt. Sự im lặng phủ trùm lên đỉnh Phong Ma sơn mà hiện tại đâu phải ít người, nếu không muốn nói là trên trăm người.
Ngầu Nại Bang chủ Cái bang cau mày suy nghĩ một lúc rồi tiến đến trước. Lão ôm quyền xá :
– Cái bang xin đầu phục Hỏa Dương thần giáo của tôn giá.
Huyết y nhân gật đầu :
– Tốt lắm…
Ngầu Nại quay lại ra dấu cho các môn hạ Cái bang.
Túy đầu đà Đường Ngao bước lên nhìn Ngầu Nại hét to :
– Hê! Lão Bang chủ già nua sợ chết kia! Lão đã đầu nhập tân Võ lâm Minh chủ Cang Tùng Vĩ rồi, giờ lại đầu nhập tiếp Hỏa Dương thần giáo ư?
Ngầu Nại nhìn lại Đường Ngao, cười khẩy nói :
– Cang Tùng Vĩ thì có tài cán bao nhiêu mà khiến Ngầu mỗ đầu nhập dưới trướng của y chứ. Tôn giá đây mới đáng để cho lão phu và các môn hạ Cái bang đầu nhập.
Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược tiến đến bên Túy đầu đà, gằn giọng nói :
– Cái bang trước đây trong giới võ lâm tự cho mình là Thiên hạ đệ nhất bang. Ngầu Nại bang chủ đi đâu cũng vỗ ngực tự xưng là bổn Bang chủ, cớ sao hôm nay sợ hãi như rùa rút cổ thế? Hay bản chất của Bang chủ giống như con rùa?
Ngầu Nại đanh giọng quát :
– Ma nữ không đáng nói chuyện với bổn Bang chủ.
– Không đáng ư? Hay lão không đáng nhìn mặt Ngọc Diện Tu La này thì có. Đường đường là một Bang chủ thiên hạ đệ nhất bang Cái bang mà lại giống như một con rùa tham sống sợ chết.
Nàng hướng về Huyết y nhân :
– Tôn giá cho bọn Cái bang đó đầu nhập Hỏa Dương thần giáo không chừng lão ăn mày chúa sẽ biến Hỏa Dương thần giáo của tôn giá thành một hành khất giáo thì giang hồ võ lâm lại có thêm một giáo phái ăn mày.
Nghe Ngọc Diện Tu La nói, đôi chân mày của Huyết y nhân chau hẳn lại.
Ngầu Nại Bang chủ Cái bang rống lên thật lớn :
– Ma nữ Chu Mạc Nhược! Ngươi dám xem thường lão phu, chết đừng hối tiếc.
Lời còn đọng trên miệng Ngầu Nại Bang chủ Cái bang thì côn pháp Đả Cẩu bổng cũng chụp tới Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược.
Mạc Nhược không hề tránh né mà dụng mành lụa trắng thi triển tuyệt công Di Hoa tuyệt mạng. Gậy và lụa chạm thẳng vào nhau.
Bình…
Mảnh lụa xoay tròn tiếp tục công đến Ngầu Nại. Vốn thân phận là Bang chủ của Cái bang, một bang phái lớn nhất trên võ lâm tất võ công của vị Bang chủ Ngầu Nại đâu phải tầm thường. Lão phát tác ngọn Đả Cẩu bổng với những chiêu thức cực kỳ ảo diệu, công trả lại mành lụa của Ngọc Diện Tu La.
Hai người giao thủ quấn chặt lấy nghau, thoắt cái đã trao đổi qua lại mười chiêu bất phân thắng bại.
Bất ngờ, Ngọc Diện Tu La lướt ngược về sau.
Bang chủ Cái bang Ngầu Nại thét lên :
– Ma nữ định chạy sao?
Mạc Nhược nói :
– Đến lượt ngươi đấy.
Ngầu Nại không hiểu Mạc Nhược định nói gì, nhưng thấy một mũi dùi với chiếc đầu láng bóng lao thẳng đến lão.
Lão buộc miệng thốt lên :
– Í…
Tuyệt chiêu Thiết đầu công của Túy đầu đà Đường Ngao húc thẳng tới. Ngầu Nại chẳng còn cách nào khác mà phải dụng hữu thủ đón đở.
Ầm…
Rắc…
Hữu thủ của Ngầu Nại bang chủ gãy thành ba khúc, bởi vì lão không kịp dồn công lực đủ lượng để đở tuyệt công của Túy đầu đà Đường Ngao.
Bang chủ Cái bang Ngầu Nại thối lui ba bộ.
Đường Ngao cười khẩy nói :
– Lão ăn mày thúi dám đánh nương tử của Túy đầu đà Đường Ngao à?
Y hừ nhạt nói tiếp :
– Nếu ngươi biết thân biết phận thì mau quỳ xuống tạ lỗi với nương tử của bổn Đàn chủ. Hay đợi bổn Đàn chủ trừng phạt ngươi?
Nghe Đường Ngao thốt ra câu nói đó, Bang chủ Ngầu Nại tức đến tím tái cả sắc diện. Ngầu Nại rống lên, đanh giọng quát :
– Ngươi có tài cán gì mà dám xưng Đàn chủ với Ngầu mỗ ta?
Ngọc Diện Tu La cười khẩy nói :
– Đường tướng công! Không nói nhiều với lão gian trá đó làm gì cho mất thời gian.
Mạc Nhược vừa nói vừa phát tác mành vải lụa.
Mạc Nhược phát tác chiêu công, Đường Ngao cũng phát triển chiêu công theo nàng. Nhữn tưởng đâu Huyết y nhân sẽ phải xuất chiêu cứu lấy Ngầu Nại, nhưng gã cứ đứng trơ ra, tay vẫn nắm cứng cán đại kỳ như sợ người nào đó đoạt mất ngọn đại kỳ kia. Trong khi đó, vị Bang chủ Cái bang Ngầu Nại phải hứng chịu một lúc hai tuyệt công của hai đạo cao thủ hắc đạo.
Vừa bị gãy một tay, lại phải đối phó với Mạc Nhược và Đường Ngao, Ngầu Nại không khỏi lúng túng. Gã quyết định dụng tả thủ còn lại đón lấy chiếc đầu với uy lực hơn cả ngọn Thái Sơn của Đường Ngao bổ đến mình.
Ầm…
Ngầu Nại thối liền ba bộ, thì mành lụa của Mạc Nhược đã quấn lấy cổ lão.
Mạc Nhược giật mạnh tay một cái.
– Vĩnh biệt lão nhé.
Ngầu Nại bị giật tới trước, ngã sóng soái.
Chánh Giới đại sư không dằn được, liền thi triển tuyệt công Thiếu Lâm với đạo chưởng Giáng Long Thập bát thức đánh tới mành lụa với mục đích giải cứu cho Ngầu Nại. Nhưng Huyết y nhân đã dụng đạo huyết chưởng đẩy đạo Giáng Long chưởng của Chánh Giới đại sư.
Ầm…
Đạo Giáng Long Thập bát chưởng chạm vào đạo huyết quang bị bật đi, vô tình quất thẳng đến người của Ngũ Kiếm phái.
Trong khi đó, mành lụa của Chu Mạc Nhược lại thít chặt lấy cổ Ngầu Nại, rồi một âm thanh khô khốc phát ra.
Rắc…
Đầu Ngầu Nại bẻ giật qua một bên. Lão nằm sóng soài, giật nẩy rồi tắt thở.
Chánh Giới đại sư chắp tay niệm Phật hiệu.
– A di đà Phật.
Bọn môn hạ Cái bang thấy Bang chủ chết, thì đứng phỗng ra như pho tượng.
Huyết y nhân chắp tay sau lưng bước đến trước mặt Đường Ngao và Mạc Nhược.
Y trầm giọng nói :
– Bang chủ Cái bang đã chết rồi, hai người hẳn vừa lòng chứ? Đã vừa lòng thì hẳn sẽ đầu nhập vào Hỏa Dương thần giáo của bộn tọa.
Túy đầu đà Đường Ngao nạt ngang :
– Tôn giá đừng có nằm mơ.
Đường Ngao nói tiếp :
– Trong thâm tâm Đường mỗ và Chu Mạc Nhược chỉ có Cang Tùng Vĩ là đáng mặt anh hùng để chúng ta đầu nhập thôi. Ngươi đừng có hòng khuyến dụ.
Huyết y nhân ngửa mặt cười khanh khách. Y cắt đứt tràng tiếu ngạo, đành giọng nói :
– Xem ra bổn tọa để cho hai người lấy mạng Ngầu Nại chẳng có tác dụng gì.
Y bất ngờ nhìn lại Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược :
– Mạc Nhược! Đáng ta ngươi phải hận Cang Tùng Vĩ mới đúng. Cớ đâu lại bắt chước gã giở cái giọng bỡn cợt bổn nhân.
Mạc Nhược thản nhiên đáp lời :
– Tùng Vĩ cho ta cuộc sống hôm nay.
Đôi chân mày Huyết y nhân nhíu lại.
– Cuộc sống gì?
Nàng liếc mắt đưa tình với Đường Ngao.
– Một tình yêu.
Nàng vừa nói vừa nắm tay Túy đầu đà Đường Ngao.
– Tướng công của Mạc Nhược đây.
– Bổn nhân lấy làm lạ vô cùng.
– Tôn giá lạ thì lạ, nhưng Đường Ngao và Mạc Nhược không để cho ngươi thâu nạp bằng hữu hắc đạo thuộc Tổng đàn Võ lâm Dạ Hương lâu vào Hỏa Dương thần giáo đâu.
Huyết y nhân phá lên cười khanh khách. Lão vừa cười vừa hướng mắt nhìn quần hùng, rồi quay lại đối mặt với Đường Ngao và Chu Mạc Nhược.
– Dạ Hương lầu là Tổng đàn Võ lâm của các ngươi à? Bổn nhân nghe chẳng lọt lỗ tai chút nào. Một tòa kỹ lâu thế mà bỗng dưng trở thành Tổng đàn Võ lâm, thật là quái gỡ.
Đường Ngao nói :
– Hê! Chúng ta muốn lập Tổng đàn Võ lâm hắc đạo ở đâu là do ý của chúng ta, không can dự gì đến tôn giá. Tổng đàn Võ lâm ở đâu mà không được chứ!
Hừ nhạt một tiếng, Huyết y nhân nói :
– Hai người đã giết Ngầu Nại bang chủ, đáng ra đã có thể là đàn chủ của Hỏa Dương thần giáo… Nay bổn nhân buộc hai ngươi phải đầu nhập Hỏa Dương thần giáo.
Đường Ngao lắc đầu nói :
– Nằm mơ. Phu phụ chúng ta không phản bội Cang Tùng Vĩ đâu.
– Hai ngươi muốn chết.
Đường Ngao nạt ngang :
– Chưa chắc. Ngươi đâu đủ bản lĩnh thắng được ta và phu nhân Chu Mạc Nhược.
Huyết y nhâ hừ nhạt một tiếng :
– Đúng là một lũ hắc đạo hồ đồ.
Gã gằn giọng nói :
– Xuất thủ đi.
Đường Ngao rít giọng nói :
– Bổn đàn chủ Đường Ngao không khách sáo với ngươi đâu. Đừng hù dọa.
Đường Ngao nói xong thi triển Thiết đầu công phối hợp cùng Di hoa Tuyệt mạng của Chu Mạc Nhược. Hai người đồng loạt xuất thủ.
Mạc Nhược vừa xoay người tạo thành một mành lụa cuốn chung quanh mình như một con trốt, trong khi Đường Ngao cũng vận thân ảnh chẳng khác nào con vụ quay vùn vụt.
Cả hai hét lớn một tiếng, đồng loạt nhắm Huyết y nhân tập kích.
Không một chút e dè, cũng chẳng cần tránh né, Huyết y nhân Thượng Kỳ chờ cho hai đối thủ lao đến mới phóng ra hai đạo huyết kình đỏ ối, đón thẳng đở thẳng lấy họ.
Ầm…
Cả Đường Ngao lẫn Mạc Nhược như như hai cánh diều bị cuốn đi bởi một cơn lốc dữ dội. Cả hai rơi xuống đất như hai trái chín rụng khỏi cành.
Đường Ngao gượng ngồi lên.
Máu từ đỉnh đầu tuôn ra xối xả, chảy xuống phủ kín cả khuôn mặt họ Đường.
Phía bên kia, Mạc Nhược nằm duỗi dài, không gượng dậy được nữa. Mãi một lúc sau, nàng mới nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn Đường Ngao.
Hai người nhìn nhau.
Nụ cười mỉm nở trên hai cánh môi nhuộm đỏ máu của Túy đầu đà. Y thều thào nói :
– Nương tử! Thiết đầu công của ta rạn nứt rồi… chắc chắn ta sẽ chết.
– Kinh mạch của thiếp cũng đứt đoạn rồi. Chu Mạc Nhược sẽ theo chàng. Trên cõi đời này, không có Đường Ngao, Mạc Nhược chẳng còn thiết gì nữa cả.
Lời nói của Mạc Nhược khiến Túy đầu đà Đường Ngao cảm thấy nhẹ nhõm cả người.
Y cố lết lại với Mạc Nhược. Bên kia Mạc Nhược trườn đến Đường Ngao.
Hai người cố lết đến gần nhau.
Mạc Nhược nhìn Đường Ngao thều thào nói :
– Tướng công…
Đường Ngao đáp lời nàng :
– Nương tử…
Khoảng cách càng lúc càng rút lại gần. Khi họ còn cách nhau một gang tay thì Huyết y nhân bước vào giữa.
Gã nói :
– Hai người muốn gặp nhau à? Muốn gắn kết với nhau à? Phải chăng đó là ý của Cang Tùng Vĩ?
Mạc Nhược ngẩng mặt nhìn Huyết y nhân :
– Chính Cang Tùng Vĩ đã cho Mạc Nhược, Đường Ngao…
Túy đầu đà rít giọng nói :
– Ngươi tránh ra.
Y vừa nói vừa lết tiếp, tay với đến định nắm tay Mạc Nhược. Đường Ngao không để mắt đến Huyết y nhân mà chỉ nhìn Chu Mạc Nhược.
Y nói :
– Nương tử… Chúng ta sẽ cùng đi với nhau.
Mạc Nhược gật đầu :
– Mạc Nhược sẽ cùng đi với chàng.
Huyết y nhân chau mày :
– Nếu đây là ý của Cang Tùng Vĩ thì bổn tọa không để nó xảy ra đâu.
Huyết y nhân vừa nói vừa đặt tay lên đầu Chu Mạc Nhược và Túy đầu đà Đường Ngao.
Y gằn giọng nói :
– Hai người hãy đầu phục Hỏa Dương thần giáo, bổn tọa sẽ cho hai người toại nguyện.
Đường Ngao và Mạc Nhược đối mặt với nhau. Không biết họ với nói nhau những gì qua ánh mắt nhưng cả hai cùng lắc đầu.
Huyết y nhân chau mày rít giọng nói :
– Hai người không muốn toại nguyện à?
Gã vừa thốt lời thì Mạc Nhược và Túy đầu đà Đường Ngao dồn tất cả lực cạn hơi cùng của mình chồm tới. Tay họ nắm cứng lấy nhau.
Huyết y nhân rống lên :
– Đáng chết.
Huyết y nhân vừa thét vừa nhả kình.
Hai luồng huyết khí bao trùm lên thể pháp của Mạc Nhược và Đường Ngao, nhanh chóng họp thành hai ngọn đuốc sống.
Lão rút tay lại thối lùi ba bộ.
Hai ngọn đuốc từ từ nhập lại làm một, như thể Đường Ngao và Mạc Nhược ôm cứng lấy để hóa thân thành một ngọn đuốc.
Họ đã tìm được tình yêu tất muốn giữ tình yêu đó, cho dù có phải đổi bằng mạng sống của mình.