Đứng trước cửa gian mộc xá, Tùng Vĩ lắng nghe những âm thanh rì rào từ trong khu vườn hoa phát ra. Xương sống Tùng Vĩ bất giác gai lạnh khi những âm thanh rào rạo kia đập vào thính nhĩ y, vì liên tưởng đến một lũ quái vật nào đó đang ngấu nghiến nhai xương người.
Rít một luồng chân ngương căng phồng lồng ngực, Tùng Vĩ đằng hắng, cố để người trong mộc xá biết sự có mặt của mình.
Giọng nói của nữ nhân nhỏ nhẹ cất lên :
– Phụ thân đó à?
Giọng nói của nữ nhân thốt ra rót đến thính nhĩ Tùng Vĩ, y có cảm giác đây không phải là giọng nói của con người mà đúng ra là những âm thanh thánh thót, ngọt hơn cả tiếng chim họa mi hót. Nếu như ai nghe được tiếng nói của nàng thì kẻ đang làm việc cũng phải ngưng tay để lắng nghe, hoặc một người sắp đoạn hơi tìm đến cái chết cũng phải gượng lại để nghe nàng nói.
Chỉ nghe tiếng nói của nàng thôi đã khiến Tùng Vĩ liên tưởng đến bóng sắc mỹ nữ trong viên Ngọc Chỉ thần châu. Bất giác, tâm tưởng Tùng Vĩ liên tưởng ngay đến trang giai nhân tuyệt sắc đã khắc sâu vào tâm tưởng y.
Tùng Vĩ đẩy cửa gian mộc xá.
Nàng ngồi quay lưng về phía chàng. Mái tóc đen dài mượt mà, cùng với tấm lưng thon thả, nhỏ nhắn. Đúng là thân hình của những trang tiểu thư khuê các mà bất cứ trang vương tôn công tử nào bắt gặp cũng phải tơ tưởng có ngày chiếm hữu nàng làm của riêng.
Tùng Vĩ đằng hắng một tiếng nữa.
Nàng từ từ quay lại. Hai người đối mặt nhìn nhau, đôi thu nhãn của nàng lộ rõ sự sững sờ.
Bên kia, Tùng Vĩ cũng ngây mặt nhìn nàng. Y nhìn nàng nhẩm nói :
“Trong Mạch Thượng Tang có ghi chép lại. Người đi đường thấy La Phu, đặt gánh vuốt râu nhìn. Thiếu niên thấy La Phu, lột nón sửa búi tóc. Người cày quên cả cày, người cuốc quên cả quốc. Ai nấy quên giận hờn nhau, chỉ ngồi ngắm La Phu. Sứ quân từ Nam đến, nắm ngựa đứng chần chừ…”
Y bước đến trước mặt nàng, ôm quyền từ tốn nói :
– Cô nương đây không phải là Tần La Phu trong Mạch Thượng Tang, nhưng trong mắt tại hạ, có lẽ Tần La Phu đẹp lắm thì cũng chỉ có thể so sánh với nàng.
Câu nói của Tùng Vĩ chẳng biết tác động thế nào đối với nàng, nhưng đôi lưỡng quyền nàng ửng hồng e thẹn.
Nhan sắc của nàng vốn đã thanh lịch, mỹ miều thoát phàm, giờ lại càng đẹp hơn bởi vẻ thẹn thùng của nhi nữ.
Nàng nhỏ nhẹ nói :
– Phụ thân của Nhĩ Lan đâu? Còn công tử là ai?
Tùng Vĩ ôm quyền :
– Tại hạ là Cang Tùng Vĩ, đến để xem coi cô nương có đúng là Nhĩ Lan không.
– Nhĩ Lan đang ngồi trước mặt huynh.
Tùng Vĩ ngắm nàng rồi ôn nhu nói :
– Tùng Vĩ thật quá bất ngờ bởi nhan sắc siêu phàm thoát tục của Nhĩ Lan, hẳn Nhĩ Lan giống mẫu thân lắm, phải không?
Nàng gật đầu nói :
– Nhĩ Lan rất giống mẫu thân. Mẫu thân trước kia từng là một trang giai nhân tuyệt sắc được tuyển chọn để tiến cung hầu hạ tiên đế. Người chẳng để lại cho Nhĩ Lan gì ngoài một nhan sắc bất phàm.
Tùng Vĩ chắc lưỡi nói :
– Cổ nhân có câu: “Trai tài gái sắc”. Bá mẫu mất đi để lại cho Nhĩ Lan nhan sắc siêu phàm thoát tục như thế này là quý hóa rồi.
Miệng thì nói theo Nhĩ Lan, nhưng Tùng Vĩ lại nghĩ thầm: “Chưa gì nàng đã lòi cái giả mạo của mình rồi. Nhĩ Lan bị bắt đi từ lúc chưa được một tuổi, làm sao biết được chân diện của mẫu thân mình”.
Y mỉm cười, thối lại hai bộ nói :
– Nhĩ Lan có thể đứng lên cho Tùng Vĩ ngắm qua một chút, được không?
Nàng nhìn Tùng Vĩ khẽ gật đầu rồi đứng lên. Dáng dấp của nàng chẳng khác chi một nhành liễu, vừa uyển chuyển, vừa tha thướt đến độ kiêu sa.
Tùng Vĩ nhìn nàng, nghĩ tiếp: “Hẳn những trang giai nhân có dáng dấp thướt tha như nàng mới được tiến cung hầu hạ cho thiên tử. Nếu mẫu thân Nhĩ Lan có dáng dấp như vậy, thảo nào Cốc Thừa Tự không sớm say men tình”.
Tùng Vĩ gật đầu nói :
– Nhĩ Lan đúng là có dáng dấp thướt tha của một cung nữ.
– Mẫu thân trước đây là cung nữ mà.
– Thảo nào, Nhĩ Lan lại có dáng dấp đẹp như vậy.
Y ve cằm :
– Tại hạ đã tin nàng là Nhĩ Lan rồi.
– Vậy công tử còn chưa đưa Nhĩ Lan đi gặp phụ thân Cốc Thừa Tự. Nhĩ Lan nhớ phụ thân lắm.
Đôi chân mày Tùng Vĩ nhíu lại. Y nghĩ thầm: “Ôi cha ơi! Nàng ta đóng kịch dở quá. Chẳng biết Âu Đình Luân tìm nàng ta ở đâu dạy cho nàng ta những gì mà sao nàng ta chẳng biết đóng kịch thế vai nhỉ? Âu Đình Luân hẳn chưa dạy kỹ cho nàng ta chăng?” Tùng Vĩ ve càm hỏi nàng :
– Nhĩ Lan nhớ phụ thân lắm à?
– Nhớ lắm… Phàm là thú vật cũng phải nhớ tình phụ tử.
– Nhĩ Lan thật có hiếu. Nàng làm cho Tùng Vĩ cảm động. Tùng Vĩ xúc động đến độ nghe cả con tim mình đập thình thịch trong lồng ngực đây nè.
Tùng Vĩ bước lên bên nàng. Y nhìn vào mắt Nhĩ Lan ôn nhu nói :
– Nhĩ Lan không biết chứ, lão Cốc rất nhớ Nhĩ Lan. Cốc Thừa Tự bá bá làm tất cả mọi việc chỉ để gặp Nhĩ Lan mà thôi.
– Nhĩ Lan cũng vậy.
Tùng Vĩ buông tiếng thở dài :
– Nhưng chuyện này rất ư là hệ trọng. Cốc Thừa Tự bá bá phán cho Tùng Vĩ đến thẩm chứng. Đã nhận trọng trách thì phải làm cho tròn.
Nàng nhướn mày :
– Thế công tử còn tin muội là Nhĩ Lan không?
Tùng Vĩ gật đầu :
– Tin thì rõ ràng Tùng Vĩ đã tin rồi, nhưng muốn làm gì cũng phải thẩm tra nàng. Nếu như Tùng Vĩ thấy được dấu tích riêng trên người nàng thì sẵn sàng dẫn Nhĩ Lan đi gặp Cốc bá bá.
Nàng nhướn đôi chân mày vòng nguyệt :
– Dấu tích của Nhĩ Lan ở đâu?
Tùng Vĩ mỉm cười nói :
– Nếu như Nhĩ Lan, Tùng Vĩ là nam nhân. Với lại, còn ngại gì nữa… Tùng Vĩ đã đính ước giao hôn với Nhĩ Lan ngay từ lúc hai người còn trong bụng mẹ đấy.
Sắc hoa của Nhĩ Lan lại đỏ bừng.
Tùng Vĩ đặt tay lên vai nàng.
Nhĩ Lan không hề phản kháng.
Tùng Vĩ nói :
– Tùng Vĩ không ngờ mình lại có được một người nâng khăn sửa túi trong tương lai lại có nhan sắc bất phàm như nàng.
Nàng nhỏ nhẹ nói :
– Phận nhi nữ, song đường đặt đâu, Nhĩ Lan ngồi đó, tuyệt nhiên không dám cãi lời.
Tùng Vĩ gật đầu :
– Tốt lắm…
Tùng Vĩ ngập ngừng.
Nàng nhu mì hỏi :
– Huynh có chuyện khó nói à?
Tùng Vĩ gật đầu :
– Khó nói lắm.
Nàng hối thúc Tùng Vĩ :
– Có gì huynh cứ nói, sao cứ ngập ngừng mãi vậy. Nhĩ Lan và huynh đã có chỉ phúc giao hôn rồi, chúng ta đâu ngại gì nữa.
Tùng Vĩ nhìn thẳng vào mắt Nhĩ Lan từ tốn nói :
– Đây là sự bắt buộc, mong Nhĩ Lan miễn thứ cho huynh.
– Nhĩ Lan không dám phiền huynh đâu. Chỉ mong mỏi sớm gặp lại phụ thân thôi.
– Nếu Nhĩ Lan không ngại và có nhiệt huyết muốn gặp lại phụ thân, có thể cho Tùng Vĩ chứng thực dấu tích trên người Nhĩ Lan chứ?
Nàng gật đầu :
– Huynh xem đi, Nhĩ Lan có phong thái và dung mạo giống mẫu thân không?
– Giống lắm… giống lắm… Nhưng Tùng Vĩ vẫn phải mạo phạm nàng. Chỉ mong nàng đừng nghĩ Tùng Vĩ là kẻ hồ đồ, chẳng qua đây là chuyện rất hệ trọng. Nàng cứ xem như Tùng Vĩ và nàng đã có duyên phận.
Nàng gật đầu :
– Nhĩ Lan không trách huynh đâu.
Tùng Vĩ ve cằm :
– Thế nàng có thể cho huynh nhìn qua thân thể của nàng không?
Đôi lưỡng quyền của Nhĩ Lan ửng hồng e lệ. Nàng cúi mặt, nhỏ nhẹ nói :
– Thế lão nhân gia có nói cho huynh biết dấu vết riêng của muội nằm ở đâu không?
Tùng Vĩ nhăn mặt, vùng vằng nói :
– Cũng tại Cốc bá bá cả thôi. Đúng ra cái chuyện này phải là chuyện của nữ nhân. Nhưng lúc này, chung quanh lão nhân gia chẳng có ai thân thích, mà chỉ toàn là kẻ thù thôi.
Tùng Vĩ nhăn mặt nói tiếp :
– Chẳng có ai nên Cốc Thừa Tự lão nhân gia mới buộc Tùng Vĩ phải làm cái chuyện không nên làm này. Còn gì là nam tử đại trượng phu đầu đội trời, chân đạp đất chứ.
Nàng chớp mắt, đôi thu nhãn của nàng đẹp đến độ khi chớp mắt Tùng Vĩ những tưởng đó là hai vì sao vừa nháy trong mắt mình.
Nàng nói :
– Lão nhân gia muốn huynh thẩm chứng thì huynh phải thẩm chứng, huống gì huynh và muội đã có chỉ phúc giao hôn, lại có duyên phận với nhau nữa.
Tùng Vĩ buông một tiếng thở dài :
– Thật là khó xử cho huynh. Thôi thì đành phải nói với muội biết vậy. Sự thật dấu vết riêng của muội là nốt ruồi nằm ngay dưới…
Y bỏ lửng câu nói, nhăn nhó nhìn nàng.
Nhĩ Lan mỉm cười.
Nụ cười mỉm trên hai cánh môi của nàng trông tựa như một đóa hoa hàm tiếu vừa xinh xắn, vừa gọi mời nét lả lơi tìm bướm ong.
– Xem kìa! Muội đã nói với huynh rồi, huynh còn ngại gì nữa?
Tùng Vĩ buông một tiếng thở dài rồi nói :
– Huynh sợ nói ra, Nhĩ Lan muội sẽ giận huynh. Không chừng còn cho huynh là kẻ tiểu nhân bỉ ổi nữa. Đã tiểu nhân bỉ ổi, còn trơ trẽn hồ đồ.
Nàng lắc đầu :
– Không đâu, Nhĩ Lan không có ý đó đâu.
– Nếu vậy Tùng Vĩ huynh sẽ nói.
Rít một luồng chân ngương căng phồng lồng ngực như thể phải lấy hết tịnh tâm, Tùng Vĩ gượng nói :
– Tại Nhĩ Lan muội không để ý đến. Nếu như muội để ý đến tất sẽ thấy bên bẹn trái của muội có một nốt ruồi son. Đó là dấu tích riêng của muội mà không một ai biết.
Tùng Vĩ vừa nói vừa nghĩ thầm: “Mình đã bày ra cái trò này rồi, hẳn nàng ta chẳng dám phơi ra cho mình xem đâu. Ai đời cho người ta nhìn chỗ kín chứ.
Trên thế gian này chỉ có một người duy nhất dám làm cái chuyện đó là Cang Tùng Vĩ mà thôi”.
Nghe Tùng Vĩ nói, đôi lưỡng quyền của Nhĩ Lan ửng hồng thẹn thùng như hai quả đào chín. Nàng mím môi nhìn Tùng Vĩ nhỏ nhẹ nói :
– Muội thật là hời hợt, vô ý không biết mình có nốt ruồi son đó không. Để muội vào trong xem qua một chút nghe.
Tùng Vĩ gật đầu.
Nàng liếc nhìn Tùng Vĩ. Đôi thu nhãn của Nhĩ Lan vừa sắc vừa bén, đượm thắm cái gì đó rất nhiều ẩn ý lồng trong cái liếc mắt đó.
Nàng chỉ bầu rượu trên bàn :
– Trên bàn có bầu rượu “Thiện nữ nhi hồng”, huynh thích uống thì cứ uống.
Tùng Vĩ nói :
– Hay lắm! Tùng Vĩ đang thèm rượu đây.
Tùng Vĩ bước vội đến bưng bầu rượu mở nắp tu ừng ực. Nhĩ Lan nhìn Tùng Vĩ mỉm cười rồi ung dung bước ra sau tấm bình phong. Tùng Vĩ đứng bên cửa sổ nhấp từng ngụm rượu dõi đôi mắt nhìn ra ngoài khu vườn hoa về đêm. Những âm thanh rào rạt cứ như ám ảnh tâm tưởng Tùng Vĩ. Những âm thanh kia nghe như tiếng nhai xương rào rạo của quái vật nào đó đang ẩn nấp trong hoa viên này rình rập Tùng Vĩ.
Chi loáng một cái, Tùng Vĩ đã dốc cạn hết nửa bầu rượu. Y nghe bước chân nhẹ đế sau lưng mình, liền hỏi :
– Nhĩ Lan muội có thấy dấu vết đó không?
Thốt ra câu nói đó thì mũi Tùng Vĩ lại phồng to bưởi ngửi được mùi xạ hương quyến rũ nồng nồng xông vào khứu giác mình.
Y cảm nhận rõ một một mùi hương thơm da thịt đó là những âm thanh nhè nhẹ của con tim ai đó.
Tùng Vĩ hỏi :
– Sao muội không trả lời huynh.
– Nếu muội trả lời thì Tùng Vĩ huynh cũng phải tận mắt thấy. Chỉ bằng huynh hãy tự thẩm chứng muội có phải là Nhĩ Lan không?
Tùng Vĩ quay mặt lại.
Y đứng phỗng ra như pho tượng. Hai mặt mở to hết cỡ như thể muốn thâu tóm toàn bộ nhân dạng của nàng vào hai con ngươi rồi mà y vẫn còn không tin cứ đứng sững ra như pho tượng. Hai cánh môi há hốc với tất cả nỗi ngạc nhiên.
Làm sao Tùng Vĩ không rơi vào tình trạng như thế cho được, bởi đập vào mắt y là một thân thể tuyệt trần. Một thể pháp cân đối với tất cả những đường cong tuyệt mỹ của tạo hóa. Tùng Vĩ làm sao tin được Nhĩ Lan lại có thể khỏa thân để bước ra cho y thẩm chứng.
Nhĩ Lan đang khỏa thân trước mắt Tùng Vĩ. Một sự khỏa thân với niềm tự hào và đoán chắc nàng là trang giai nhân đẹp nhất trong cõi nhân sinh này.
Tùng Vĩ đâu phải là bậc chân tu, càng không phải là tiên, là thánh. Y rất bình thường, bình thường hơn cả những con người bình thường nữa, nếu không muốn nói xuất thân của Tùng Vĩ là một tiểu đạo tỳ ở Hàm Đan. Chính cái chất bình thường đó khiến Tùng Vĩ phải ngây người nhìn Nhĩ Lan. Y không ngây ngất sao được khi đập vào mắt y là một thể pháp giai nhân tuyệt đẹp, lại chẳng có lấy một mảnh vải che thân.
Tất cả đều lồ lộ đập vào mắt Tùng Vĩ. Tổng thể là một làn da trắng ngần như bông bưởi chẳng một vết xước. Nó đúng là một lớp ngọc lưu ly huyền ảo bắt Tùng Vĩ phải nghẹt thở.
Tùng Vĩ lẩm nhẩm nói :
– Ta đang nằm mơ ư?
Nàng nhỏ nhẹ đáp lời gã :
– Huynh không mơ đâu. Tất cả đều là rất thật trong mắt huynh đó. Nhĩ Lan đẹp không?
– Không còn ai khả dĩ sánh được với nàng.
Y vừa nói vừa rọi mắt ngắm đôi nhũ hoa căng tròn của nàng. Một đôi nhũ hoa đầy đặn, với sự ngời toát ra từ đầu đỉnh đôi nhũ hoa đó. Chỉ chiêm ngưỡng đôi nhũ hoa của nàng thôi mà trái tim Tùng Vĩ đã đập thình thịch.
Tất cả những đường nét trên thân thể của Nhĩ Lan gần như hoàn mỹ, đến độ chẳng còn tìm đâu được chút sai sót của tạo hóa.
Mới bước vào, Tùng Vĩ chỉ mượn Mạch Thượng Tang của Tần La Phu để cầu tình với nàng, nhưng khi chứng nghiệm thân thể của tạo hóa đã ban tặng cho nàng thì mới đoán chắc rằng, ngay cả Tần La Phu phải cúi gằm mặt e thẹn với vẻ đẹp của Nhĩ Lan.
Tùng Vĩ như thể biến thành tượng trước tấm thân của nàng.
Nhĩ Lan mỉm cười :
– Huynh sao vậy?
– Ta nghĩ mình đang nằm mơ, chứ đây không phải là sự thật.
Lời vừa dứt trên miệng Tùng Vĩ thì Nhĩ Lan nắm lấy tay y :
– Huynh không nằm mơ đâu. Tất cả đều là sự thật hiển nhiên với huynh đó. Một sự thật rất thật, không phải là mơ.
Nhĩ Lan vừa nói, vừa nâng tay Tùng Vĩ đặt ngay vào đôi nhũ hoa của nàng rồi nói :
– Huynh nghĩ xem, có phải là thật hay mơ?
– Sự thật… rất thật mà huynh không dám mơ tưởng đến.
Nàng mỉm cười nhỏ nhẹ nói :
– Giờ thì huynh đã tin muội là Nhĩ Lan chưa?
Tùng Vĩ lưỡng lự rồi nói :
– Ta sẽ tin…
Nàng nguýt Tùng Vĩ :
– Huynh phải tin muội là Nhĩ Lan thôi. Chỉ có muội mới là Nhĩ Lan, vì muội đã thấy dấu vết của mình rồi. Nó ở ngay bên trái… vưu vật của muội.
Tùng Vĩ lẩm bẩm nói :
– Nàng đã thấy nốt ruồi đó rồi à? Ở ngay bên trái ư? Có thật không vậy?
Nàng gật đầu, sắc hoa thẹn đỏ ngập ngừng nói :
– Huynh có muốn xem không?
Tùng Vĩ lắc đầu :
– Không cần. Không cần. Huynh tin vào muội mà.
– Vậy muội và huynh đi gặp lão nhân gia nhé.
Tùng Vĩ chớp mắt :
– Nàng muốn đi gặt Cốc bá bá lắm à?
Nàng gật đầu.
– Muội thích gặp phụ thân. Làm sao muội không muốn gặp người chứ? Đã bao lâu nay, muội tin chắc lão nhân gia sẽ đi tìm muội và cha con sẽ trùng phùng sum họp, vui biết chừng nào… Rồi muội sẽ có huynh nữa.
Tùng Vĩ thở hắt ra một tiếng. Y đặt tay vào vùng chấn tâm.
– Nhĩ Lan! Nàng làm cho ta xúc động quá.
Cùng với lời nói đó, Tùng Vĩ quay lưng nàng về phía mình. Y vừa quay lưng Nhĩ Lan vừa nói :
– Nàng cho huynh ngắm nhìn nàng chút nữa nhé?
– Muội và huynh có duyên phận mà. Với lại, huynh và muội sắp…
Nàng bỏ dở câu nói đó, mãi một lúc mới nhỏ nhẹ nói, thanh âm như thể muốn chuốc mật vào thính nhĩ của Cang Tùng Vĩ.
– Chỉ cần huynh đối xử tốt với muội là được rồi. Muội chỉ mong điều đó mà thôi?
– Nhất định là không rồi. Chỉ sợ nàng không thật tình với ta thôi.
– Muội không đối xử tệ với huynh đâu.
Nàng vừa nói dứt câu thì Tùng Vĩ bất ngờ tát mạnh vào mông trái nàng :
Bốp…
Năm ngón tay của Tùng Vĩ hằn rõ trên chiếc mông vun tròn của Nhĩ Lan. Nàng buột miệng thốt :
– Ôi…
Nàng quay phắt lại, trừng mắt nhìn Tùng Vĩ :
– Huynh…
Tùng Vĩ nhăn mặt cười :
– Nàng đâu phải là Nhĩ Lan.
Sắc hoa của nàng biến qua màu tái nhợt, không phải sợ Tùng Vĩ mà tức giận thì đúng hơn. Từ màu tái xanh chuyển qua màu đỏ rần.
Hai cánh môi của nàng mím lại, cùng với những tiếng răng khịt vào nhau tạo ra âm thanh ken két.
Tùng Vĩ chụp tay vào vai nàng quay lưng lại. Trên tấm lưng thon thả của nàng chẳng có lấy một dấu bút tự.
Đẩy Nhĩ Lan đến trước, Tùng Vĩ nói :
– Nàng là ai?
Lần này nàng chợt ngửa mặt cười. Tiếng cười của nàng nghe vừa chua vừa khô lại lạnh buốt cả thính nhĩ.
Nàng mỉm cười, bước ra sau tấm bình phong vận lại y trang.
Nhân cơ hội đó, Tùng Vĩ sải bước toan quay trở ra. Nhưng vừa bước ra khỏi mộc xá thì lại chạm mặt với nàng. Chẳng biết nàng dùng thuật gì mà vượt qua Tùng Vĩ lúc nào y cũng chẳng biết.
Nàng dang rộng hay tay chặn Tùng Vĩ.
– Muội không phải là Nhĩ Lan thì là ai nào?
Tùng Vĩ nhăn mặt :
– Nàng là nàng, làm sao ta biết được.
– Công tử nói đúng rồi. Nhĩ Lan à Nhĩ Lan, còn Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc là Dĩ Tuyết Ngọc chứ đâu có lộn được, đúng không nào?
Tùng Vĩ giả lả cười :
– Hóa ra nàng là Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc?
– Không sai.
Lời còn đọng trên hai cánh môi thì Dĩ Tuyết Ngọc đưa ngọc thủ đên trước. Nàng những tưởng đâu Cang Tùng Vĩ sẽ dựng chưởng đón đỡ thẳng lấy chưởng kình ôn nhu của mình, nhưng thật không ngờ khi thấy Tùng Vĩ cứ ngây ra chẳng có lấy phản xạ gì, có chăng chỉ là vẻ mặt hốt hoảng của Cang Tùng Vĩ.
Hai đạo nhu kình chưởng bổ tới Tùng Vĩ.
Bình…
Hứng trọn hai đạo nhu kình của Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc, Tùng Vĩ chẳng khác nào chiếc lá khô bị cuốn đi vào trong gian mộc xá, va thẳng lưng vào cây cột.
Bịch…
Y rơi xuống chân cột chẳng khác nào quả chín bị rụng khỏi cành với cảm giác kinh mạch lộn nhào, mặt hoa, đầu ù, thần thức mụ mẫm.
Tùng Vĩ rên lên một tiếng :
– Ổi! Bổn thiếu gia tiêu đời mất.
Liền ngay sau tiếng rên đó là giọng nói nhỏ nhẹ ôn nhu cả Dĩ Tuyết Ngọc :
– Huynh không chết dễ dàng vậy đâu. Nếu huynh có chết thì chết bởi những đóa hoa “Nhục Dục” của Dĩ Tuyết Ngọc kìa.
Giọng nói của nàng cũng như lúc ban đầu vừa bước vào thảo xá, nhưng lần này không tạo cho Tùng Vĩ cảm giác ngây ngất men hoang tình, mà thay vào đó là sự ớn lạnh, rờn rợn buộc y phải rùng mình.