Dương Châu trấn.
Tọa lạc ven dòng sông Dương Tử, Dương Châu thật sầm uất và thị tứ. Nơi dừng chân của những tao nhân mặc khách, nhưng tài hoa của Trung thổ tìm đến để lập thân. Nếu không lập thân thì cũng có được khoảng thời gian thư giãn, tìm cảm hứng.
Tô Mặc Linh dừng chân trước một tòa trang viên nguy nga tráng lệ. Tòa trang viên của Vũ Văn Hán Dương. Nàng chẳng biết Vũ Văn Hán Dương là ai, nhưng cả Dương Châu này đều biết đến họ Vũ. Ở Dương Châu thì ai cũng biết đến họ Vũ, và hiện thì có Vũ Văn Hán Dương.
Hơi chần chừ một chút, Mặc Linh mới bước qua ngôi tam quan, theo con đường trải sỏi tiến thẳng đến trước gian tiền sảnh. Chỉ với đôi kỳ lân bằng đá hoa cương dựng ngoài tiền sảnh, đủ để cho mọi người biết họ Vũ ở đất Dương Châu là một thế gia vọng tộc, chứ đừng nói đến kiến trúc nguy nga đồ sộ của tòa chính sảnh trong trang viên này.
Một lão nô từ trong tiền sảnh bước ra. Lão nhìn Mặc Linh từ đầu đến chân rồi nói :
– Cô nương cần chi, tìm người nào ở đây?
Mặc Linh ôm quyền :
– Tiểu nữ là Tô Mặc Linh, người đất Giang Nam Tô Châu… Tiểu nữ đến để tham kiếm Vũ Văn Hán Dương lão tiên sinh.
Lão nô nhìn sững nàng.
Lão tò mò dõi mắt nhìn vào mặt Mặc Linh rồi nói :
– Tiểu cô nương cần gặp Vũ Văn Hán Dương lão tiên sinh?
– Tiểu nữ có chuyện mới đến tham kiến Vũ Văn Hán Dương lão tiên sinh.
Nàng vừa thốt dứt câu thì trong tiền sảnh vang lên một giọng nói gắt gỏng và kiêu hãnh.
– Lão Lục! Ai vậy?
Lão Lục nhìn Mặc Linh rồi nói :
– Cô nương mau rời khỏi đây đi.
Đôi chân mày vòng nguyệt của Tô Mặc Linh nhíu lại. Nàng từ tốn nói :
– Tiểu nữ chưa được diện kiến Vũ Văn Hán Dương tiên sinh, sao lão trượng lại đuổi tiểu nữ?
Lão nô nheo mày, khoát tay nói :
– Tiểu cô nương đi đi. Lão nô không đuổi cô nương, mà khuyên cô nương mau rời khỏi đây. Cho dù cô nương có gặp Vũ Văn Hán Dương lão nhân gia thì chẳng ích chi.
Lão xua tay :
– Đi đi!
Mặc Linh còn đang lưỡng lự thì một giọng nói đanh gọn và cáu kỉnh kia lại cất lên :
– Lão Lục! Ai vậy?
Lão Lục xua tay ra dấu bảo Mặc Linh đi, rồi hối hả chạy trở vào. Thái độ của lão khiến cho Mặc Linh cũng phải thắc mắc tò mò. Nàng cứ đứng đó mà chẳng biết phải làm gì. Mặc Linh gọi lão nô kia lại, nhưng lão đã vội vã khép cửa tiền sảnh.
Nàng lắc đầu :
– Đúng ra lão phải tiếp mình chứ. Lại còn không muốn mình gặp người trong tiền sảnh nữa, chắn có lẽ lão không muốn cho mình gặp Vũ Văn Hán Dương lão tiên sinh.
Với ý niệm đó, Mặc Linh bước lên những bậc tam cấp đến thẳng cửa tiền sảnh. Nàng gõ cửa.
Lão nô buộc phải mở cửa ra nhìn nàng.
Đôi chân mày lão nheo lại. Lão nhỏ giọng nói :
– Tiểu cô nương! Sao không nghe lời lão phu nói?
Nàng nhìn thẳng vào mắt lão nô.
– Lục lão trượng! Tiểu nữ cần gặp Vũ Văn Hán Dương.
Lão buông một tiếng thở dài :
– Lão phu đã nói với tiểu cô nương rồi. Cho dù cô nương có gặp được Vũ Văn Hán Dương lão nhân gia cũng chẳng có ích chi.
Giọng nói ồn ào cáu kỉnh kia lại cất lên :
– Lão Lục! Lão đang nói chuyện với ai vậy?
Lão nô quay vào. Lão ngập ngừng nói :
– Ơ… Lão phu… Lão phu không có nói chuyện với ai hết.
Lão Lục vừa nói dứt câu thì Mặc Linh đẩy cửa bước vào. Lão Lục lúng túng nói :
– Ơ… Vị tiểu cô nương này…
Giọng nói ồm ồm cất lên sau bức hoành phi.
– Lão Lục! Thế mà lão dám nói với ta là không có ai.
Lão Lục bối rối nói :
– Đại thiếu gia! Vị cô nương này…
Người sau bức bình phong lại lên tiếng nói :
– Được rồi. Lão lui ra ngoài đi.
Lão Lục lúng túng. Lão chần chừ.
Người sau bức bình phong gằn giọng nói :
– Ta nói lão đi, sao lão còn đứng đó?
Lão Lục khiên cưỡng, cúi gập người xuống :
– Lão nô lui bước ạ.
Khi lão đã bỏ đi rồi, Mặc Linh mới tiến đến trước bức bình phong. Nàng ôm quyền nói :
– Tiểu nữ là Tô Mặc Linh, tham kiến Vũ Văn Hán Dương lão tiên sinh.
Bức bình phong chợt lộ hai cái lỗ, rồi xuất hiện hai con mắt láo liên nhìn nàng. Giọng ồm ồm lại cất lên, nhưng lần này không còn chất cáu kỉnh nữa.
– Tiểu thư đã lầm rồi. Ta không phải là Vũ Văn Hán Dương nội tổ. Ta là Vũ Văn Hán Vinh. Hậu nhân của dòng tộc họ Vũ tại đất Dương Châu này.
Mặc Linh nghe Vũ Văn Hán Vĩnh nói, không khỏi lúng túng. Nàng miễn cưỡng đáp lời Vũ Văn Hán Vĩnh.
– Vũ Văn công tử! Mặc Linh đến Dương Châu lần này muốn tham kiến Vũ Văn Hán Dương lão tiên sinh.
– Cô nương có chuyện gì mà muốn tham kiến lão nội tổ của bổn thiếu gia?
Mặc Linh ôn nhu nói :
– Mặc Linh nghe thiên hạ nói với nhau rằng Vũ Văn Hán Dương lão tiên sinh là nghệ nhân độc nhất vô nhị ở đất Dương Châu này. Nghệ thuật khắc chạm của lão tiên sinh đáng để cho hậu sinh phải học hỏi và tham khảo. Chính vì lẽ đó mà Mặc Linh mới tìm đến tham kiến Vũ Văn Hán Dương lão tiên sinh.
– Hóa ra là vậy. Được rồi. Bổn thiếu gia sẽ sắp xếp cho tiểu thư gặp lão nội tổ Vũ Văn Hán Dương để tiểu thư tham khảo nghệ thuật khắc chạm của lão nội tổ.
Mặc Linh thở phào một tiếng.
– Đa tạ công tử.
Thốt ra câu nói đó, Mặc Linh lại nghĩ thầm: “Vị thiếu gia công tử này dễ dãi bao nhiêu thì lão nô khó khăn với mình bấy nhiêu”.
Vũ Văn Hán Vĩnh lại lên tiếng nói :
– Nhưng Vũ Văn Hán Vinh tại hạ không thể sắp xếp cho cô nương gặp nội tổ ngay bây giờ.
Mặc Linh cau mày, ôm quyền nói :
– Vũ Văn Hán Vinh thiếu gia định chừng nào mới cho Mặc Linh gặp Vũ Văn Hán Dương lão tiên sinh?
– Muốn gặp nội tổ của tại hạ không phải là khó, cũng không phải là dễ… Chỉ cần tại hạ bẩm báo với nội tổ thì người sẽ cho tiểu thư diện kiến ngay. Nhưng tại hạ phải tìm thời cơ trình tấu với nội tổ. Nếu như tiểu thư không ngại thì hãy lưu chân đến dịch lầu của Phỉ Thúy trang… Khi nào tại hạ bẩm báo xong với nội tổ, sẽ cho mời tiểu thư đến gặp người.
Mặc Linh ôm quyền.
– Đa tạ công tử.
– Tiểu thư đừng khách sáo nhu vậy. Tại hạ không thể tiễn chân tiểu thư.
Mặc Linh nhã nhặn đáp lời Vũ Văn Hán Vinh.
– Mặc Linh không dám phiền đến thiếu gia.
– Vậy tiểu thư hãy ra dịch lầu chờ tại hạ thỉnh ý lão nội tổ, rồi cho người đến thỉnh tiểu thư.
Mặc Linh ôm quyền xá :
– Đa tạ công tử.
Giọng nói ồm ồm kia lại gọi lão Lục :
– Lão Lục!
Lão Lục từ cửa sau bước lên.
Vũ Văn Hán Vinh nói :
– Lão đưa Mặc Linh tiểu thư đến dịch lầu.
Lão Lục buông tiếng thở dài, cúi đầu nhỏ nhẹ nói :
– Tuân lệnh thiếu gia.
Lão Lục đưa Mặc Linh đến tòa dịch lầu. Lão bỗng dưng trở thành một người lầm lì, câm như hến chẳng chịu thốt nửa lời.
Lão mở của dịch lầu. Trong tòa dịch lầu nguy nga tráng lệ có rất nhiều tranh và chỉ có mỗi một bức chạm thư pháp sắc nét.
Mặc Linh nhìn lão Lục từ tốn nói :
– Lục tiên sinh! Hình như Lục tiên sinh không muốn tiểu nữ gặp Vũ Văn Hán Dương lão tiên sinh?
Lão Lục nhìn nàng, ôn nhu nói :
– Cho dù tiểu cô nương có gặp Vũ Văn Hán Dương lão nhân gia cũng chẳng được ích lợi gì.
– Nhưng tiểu nữ đã đến, chẳng lẽ lại ra về không. Thà gặp Vũ Văn Hán Dương một lần rồi tiểu nữ có về cũng không mất mát gì.
Lão Lục gắt giọng nói :
– Tùy cô nương vậy.
Lão Lục nói xong, bước trở ra, đóng cửa dịch lầu lại. Còn lại một mình, Mặc Linh rảo bước qua từng bức tranh để ngắm. Nàng dừng bước trước bức khắc chạm thư pháp. Bức chạm thư pháp với những nét vô cùng tình tế sắc xảo. Nhìn qua nó đủ biết là bức chạm do một nghệ nhân tài ba tạo ra. Và chẳng còn một ai đủ bản lĩnh hay khéo tay hơn để có thể chạm được bức thư pháp thứ hai.
Bức chạm thư pháp quá tinh xảo cuốn lấy nhãn quang của Tô Mặc Linh.
Nàng nhẩm đọc dòng thư pháp trên bức chạm tinh tế đó.
Tương thứ hữu bi, nhân nhi vô nghi.
Nhân nhi vô nghi, bất tử ha vi.
Tương Thử hữu xỉ, nhân nhi vô chi.
Nhân nhi vô lễ, bất tử ha kỹ.
Tương thử hữu thế, nhân nhi vô lễ.
Nhân nhi vô lễ, hồ bất thuyên tử.
Dịch :
Tương Thử có bi, người mà vô nghi.
Người mà vô nghi, không chết làm gì.
Tương thử có răng, người mà không răng.
Người mà không ngăn, chưa hết đợi chăng.
Tương thử cô thế, người mà không lễ.
Người mà không lễ, chết nhanh cho dễ.
Đọc bức thư pháp chạm khắc đó, Mặc Linh có cảm tưởng đây là những giáo huấn của một bậc trưởng bối với kẻ hậu sinh bất trị. Nhưng trong lời giáo huấn kia âm hưởng chút gì đó phẫn uất và phẫn nộ, cũng như sự bất lực đối với người được giáo huấn.
Nàng lắc đầu nghĩ thầm: “Chẳng biết Vũ Văn Hán Dương lão tiên sinh muốn giáo huấn ai đây nhỉ? Chắc chắn lão phải có tâm sự gì đó mới dồn tâm huyết khắc ra bức họa này, như thể muốn gởi gắm tâm huyết của mình vào những dòng thư pháp trên bức chạm.
Ý niệm kia còn đọng trong đầu Mặc Linh thì nàng cảm nhận đầu mình bỗng dưng nặng trình trịch, như thể có một quả búa nặng nghìn cân bổ ngay vào thiên đỉnh.
Mặc Linh ôm đầu buột miệng nói :
– Sao lạ vậy?
Nàng thốt ra câu nói đó thì nhận biết có những luồng khói mê hồn hương từ những bức tranh đang phả ra.
Mặc Linh hốt hoảng, toan thi triển khinh công lao ra khỏi tòa dịch lầu, nhưng tất cả đã quá muộn màng. Nàng vừa động thân chưa kịp nhích người thì tứ chi bủn rủn, không làm sao nhấc nổi nữa. Đôi cước pháp của Mặc Linh chẳng khác nào cọng bún thiu không giữ nổi lấy thân mình khiến nàng phải quỵ xuống.
Nàng vừa quỵ xuống sàn dịch lầu, thì ngờ ngợ có cặp mắt của ai đó đang quan sát mình.
Mặc Linh cảm nhận rõ mồn một điều đó. Chính cảm nhận đó khiến cho nàng cảm thấy điều gì đó bất an sẽ xảy đến với mình.
Mặc Linh gượng gọi lớn :
– Lục tiên sinh! Lục bá bá…
Nàng gọi đến khản cổ nhưng cũng chẳng thấy tăm dạng lão Lục đâu.
Mặc Linh nghĩ thầm: “Ta lọt bẫy rồi sao”.
Với ý niệm đó, tạo ra trong nàng một sự phản kháng mãnh liệt.
Mặc Linh dồn nội lực chân âm, hy vọng tống khứ độc công ra khỏi nội thể mình. Nhưng khi vừa vận công để trục chất độc thì chất độc càng phát triển nhanh hơn trong nội thể Mặc Linh. Tứ chi của nàng giờ đây không thể nhúc nhích được nữa.
Cạch…
Âm thanh khô khốc kia phát ra từ phía đối diện. Nàng mở to thu nhãn hướng về nơi phát ra âm thanh khô khốc nọ. Một cánh cửa hình vòm từ từ dịch mở.
Từ sau cánh cửa, một trung niên ngồi trên chiếc ghế đặc chủng có hai bánh xe cây lăn ra. Bộ mặt của người đó có những nét phương phi tuấn tú, nhưng tất cả những nét đó đều đã bị hủy hoại bằng những mụn cóc đỏ rần. Thậm chí cái mũi cũng bị đứt lìa với những mụn đỏ lở loét. Hai bên mép như thể bị ghẻ lở ăn dài đến mang tai, chỉ còn cặp mắt sáng trong, nhưng lại láo liên như mắt chuột. Một đôi mắt giảo hoạt. Trên tay người đó là một cuộn giấy, được bọc cẩn thận.
Mặc Linh thấy bộ mặt người đó đã cau mày. Nàng buông một tiếng thở dài nghĩ thầm: “Hẳn người này là Vũ Văn Hán Vinh, mà ta đã gặp ở tiền sảnh Phỉ Thúy trang”.
Người ngồi trên chiếc ghế đặc chủng cứ gương mắt nhìn Mặc Linh, như thể muốn thâu tóm nhân dạng nàng vào hai con ngươi láo liên của hắn.
Mặc Linh vẫn ngồi bệt xuống sàn gạch dịch lầu. Nàng nhìn gã, ôn nhu nói :
– Công tử chắc là Vũ Văn Hán Vinh?
Gã mỉm cười, khẽ gật đầu. Khi gã cười, mặt gã nhăn lại những tưởng phải chịu một cực hình rất đau đớn.
– Bổn thiếu gia là Vũ Văn Hán Vinh.
Khi gã nói miệng chẳng hề nhép, nên giọng nói của gã phát ra từ cuống họng nghe ồm ồm như ếch ương kêu.
Mặc Linh miễn cưỡng hỏi :
– Sao thiếu gia lại hạ độc Tô Mặc Linh? Mặc Linh đến Phỉ Thúy trang viên của thiếu gia tuyệt nhiên không có ý gieo thù chuốc oán và cũng chẳng có ý làm kinh động đến nội tổ thiếu gia là lão tiên sinh Vũ Văn Hán Dương.
Hán Vĩnh gượng cười. Mỗi khi nụ cười hé trên môi gã thì trán lại nheo hẳn lại những nét thật đau khổ. Y cất giọng cổ nói :
– Tại hạ đầu độc tiểu thư, vì sợ tiểu thư gặp Vũ Văn Hán Vinh này rồi sẽ bỏ chạy.
– Tại sao công tử nghĩ Mặc Linh lại bỏ chạy?
– Chính vì cái nhân dạng bệnh hoạn khốn khổ của ta sẽ khiến tiểu thư bỏ chạy.
Mặc Linh lắc đầu :
– Mặc Linh không bỏ chạy đâu. Công tử hãy giải độc cho Mặc Linh.
– Ta không tin vào lời nói của nàng đâu.
Y dịch chuyển chiếc ghế đặc chủng đến trước mặt Mặc Linh. Mặc Linh để ý đến đôi chân gã. Một đôi chân gầy còm, khô đét và lở loét.
Mặc Linh nheo mày nghĩ thầm :
“Không ngờ vị thiếu gia Vũ Văn Hán Vinh lại mắc bệnh nặng như vậy”.
Trong khi nàng suy nghĩ thì Vũ Văn Hán Vinh trải tấm tranh cuộn tròn trên tay mình. Y giơ bức tranh đến trước mặt Mặc Linh.
Bức tranh vẽ một nho sinh anh tuấn, khôi ngô, phong thái uy nghi đầy vẻ phong độ.
Mặc Linh hỏi :
– Đây là nhân dạng của thiếu gia khi chưa lâm trọng bệnh?
Vũ Văn Hán Vinh gật đầu :
– Không sai. Mặc Linh tiểu thư thấy Vũ Văn Hán Vinh lúc đó thế nào?
– Thiếu gia là một trang mỹ nam tử rất phong độ.
Vũ Văn Hán Vinh bật cười thành tiếng. Y vừa cất tiếng cười đã vội cắt ngang tràng tiếu ngạo đó với vẻ mặt vô cùng đau đớn. Gã nói :
– Hồi đó… Vũ Văn Hán Vinh là một trang mỹ nam tử. Chung quanh Vũ Văn Hán Vinh có biết bao nhiêu là thê thiếp. Nhưng khi nhân dạng của Vũ Văn Hán Vinh chẳng còn nét phong độ như thuở nào, thì chẳng còn ai chịu nhìn đến Vũ Văn Hán Vinh này nữa. Họ đã không dám nhìn, mà thậm chí chạy trốn Vũ Văn Hán Vinh này nữa.
Mặc Linh miễn cưỡng nói :
– Thiếu gia thật đáng thương.
Nghe nàng thốt câu này, Vũ Văn Hán Vinh nhăn mặt. Gã cất tiếng ồm ồm gắt gỏng nói :
– Bổn thiếu gia đáng thương ư?
Mặc Linh gật đầu :
– Mặc Linh nghĩ như vậy.
Lời nói của nàng còn đọng trên của miệng thì đôi mắt Vũ Văn Hán Vinh long lên sòng sọc. Chạm vào ánh mắt đang long lên sòng sọc của gã, bất giác Mặc Linh rúng động toàn thân. Nàng cảm nhận rõ mồn một trong đáy mắt của Vũ Văn Hán Vinh ẩn tàng ngọn lửa căm thù và uất hận.
Mặc Linh bặm môi cố nén tiếng thởi dài. Vũ Văn Hán Vinh đay nghiến cất giọng cổ nói :
– Nàng biết vì sao bổn thiếu gia ra nông nỗi này không?
Mặc Linh lắc đầu nói :
– Mặc Linh vừa mới đến đây, làm sao biết được Vũ Văn thiếu gia lâm trọng bệnh nặng như vậy. Nếu như biết, Mặc Linh có thể nhờ đại phu.
Gã gượng cười cáu gắt nói :
– Đại phu? Bọn đại phu chết tiệt, thối tha kia thì làm gì được với căn bệnh hiểm nghèo của bổn thiếu gia chứ. Lúc này… ta đang chờ căn bệnh quái ác này gặm nhấm mình đến chết mà thôi.
– Thiếu gia không còn tìm được đại phu chữa trị à?
– Không còn một gã đại phu nào có khả nang chữa trị cho Vũ Văn Hán Vinh cả, ngoại trừ một phương thuốc duy nhất khiến cho Vũ Văn Hán Vinh bớt đi sự đau đớn và tủi nhục.
– Vũ Văn thiếu gia! Người có thể nói… Mặc Linh sau khi diện kiến Vũ Văn Hán Dương tiên sinh sẽ đi tìm thuốc trị bệnh cho thiếu gia.
Vũ Văn Hán Vinh nhìn sững nàng :
– Phương thuốc của Vũ Văn Hán Vinh đang trị là phương thuốc trả thù. Ta thù tất cả bọn nữ nhân các người. Thù đến tận xương tủy… và chỉ có trả thù các người thôi, Vũ Văn Hán Vinh này mới bớt đi nỗi đau khổ và tủi nhục.
Lời nói của Vũ Văn Hán Vinh đập vào thính nhĩ Tô Mặc Linh. Ngôn phong ồm ồm cộng với ý nghĩa của câu nói đó khiến sương sống nàng nổi gai buốt, lạnh ngắt, cùng với lớp da ốc nổi lên khắp cả người.
Nàng gượng hỏi Vũ Văn Hán Vinh :
– Nữ nhân thì có tội gì khiến cho Vũ Văn thiếu gia hận thù nữ nhân như vậy?
Vũ Văn Hán Vinh hừ nhạt một tiếng rồi nói :
– Bọn nữ nhân các người đã đem căn bệnh trầm kha này đến cho Vũ Văn Hán Vinh, tước mất đi của ta sự anh tuấn, khôi ngô, đưa ta đến nông nỗi này.
Mặc Linh lắc đầu :
– Mặc Linh không hiểu ý của Vũ Văn thiếu gia?
– Nàng không hiểu hay không muốn hiểu. Trước kia, ta như Phan An, Tống Ngọc, bọn nữ nhân các nàng vây quanh ta. Kẻ thì yêu, người thì chiều. Cho đến khi một trong các người lây căn bệnh quái gở này cho Vũ Văn Hán Vinh… biến ta thành một phế nhân, mãi mãi chẳng dám chường mặt ra khỏi Phỉ Thúy trang… Thậm chí, tòa trang này cũng chẳng còn bóng sắc giai nhân.
Nghe gã nói mà Mặc Linh bất giác rùng mình. Nàng đã ngầm hiểu ra vì sao gã thiếu gia Vũ Văn Hán Vinh lại mắc phải căn bệnh trần kha này.
Mặc Linh nghĩ thầm: “Vậy là những dòng bút tự thư pháp trong bức chạm kia là để răn dạy Vũ Văn Hán Vinh”.
Hán Vĩnh nhìn Mặc Linh bằng cặp mắt láo liên. Y gằn giọng nói :
– Nàng đã bắt đầu run sợ bổn thiếu gia rồi chứ?
Mặc Linh miễn cưỡng lắc đầu :
– Mặc Linh không làm điều gì hại đến Vũ Văn thiếu gia. Chăng lẽ Vũ Văn thiếu gia lại cố ý hại Mặc Linh?
Đôi mắt chuột láo liên của Vũ Văn Hán Vinh nhướn lên.
Y gay gắt nói :
– Vũ Văn Hán Vinh biết nàng chẳng có hại gì đến ta cả, nhưng nàng lại là nữ nhân… Mà tất cả nữ nhân trên thế gian này thì Vũ Văn Hán Vinh đều hận cả.
– Thiếu gia không được hận người chung chung như vậy.
– Ta không hận nữ nhân thì hận ai? Ta đâu biết hận người nào… bởi bổn thiếu gia đâu biết ai là người trao cho ta căn bệnh này. Một căn bệnh tước đi tất cả những gì mà trời đã ban tặng cho Vũ Văn Hán Vinh… Nên ta hận tất cả nữ nhân tồn tại trên thế gian này.
Y nghiến răng.
Từ trong miệng gã phát ra một âm thanh nghe sởn cả cột sống.
“Cộp…”
Vũ Văn Hán Vinh phun ra một chiếc răng gãy cùng với bụm máu đỏ ối chảy xuống hai bên mép. Gã lẩm bẩm nói :
– Lại gãy răng nữa rồi.
Thấy tình trạng của gã, Mặc Linh rùng mình.
Vũ Văn Hán Vinh nhìn Mặc Linh bằng hai con ngươi giảo hoạt, láo liên rồi nói :
– Ta muốn trả hận. Và bắt tất cả bọn nữ nhân trên thế gian này phải mang căn bệnh trầm kha của Vũ Văn Hán Vinh.
Câu nói đó của gã khiến cho Mặc Linh biến sắc. Mồ hôi bất giác tuôn ra ướt đẫm y trang của nàng.
Nàng miễn cưỡng hỏi :
– Vũ Văn thiếu gia định hành xử Mặc Linh như vậy?
Gã gật đầu.
Cái gật đầu của gã khiến Mặc Linh bủn rủn cả tứ chi. Tim nàng nhói đau đến độ phải nhăn mặt. Nàng sực nghĩ đến Tùng Vĩ.
Mặc Linh lắc đầu nói :
– Vũ Văn thiếu gia không được làm như vậy. Mặc Linh và Vũ Văn thiếu gia đâu có thù hận gì mà khiến thiếu gia hại Mặc Linh.
Nàng nói dứt câu thì lệ trào ra khóe mắt.
Vũ Văn Hán Vinh nhìn sững nàng.
– Nàng khóc ư?
Mặc Linh vừa khóc vừa nói :
– Mặc Linh đâu có làm hại cuộc đời Vũ Văn thiếu gia.
Gã gay gắt cướp lời Mặc Linh.
– Bổn thiếu gia biết nàng chẳng làm hại đến bổn thiếu gia, nhưng bọn nữ nhân các người đã hại bổn thiếu gia ra nông nỗi này và bổn thiếu gia muốn trả hận… Có trả hận thì bổn thiếu gia Vũ Văn Hán Vinh của nàng mới đỡ đau khổ và tủi nhục.
Gã cười khảy một tiếng rồi nói :
– Ta đã từng trả hận rồi… chứ không phải riêng nàng đâu. Bây giờ đến lượt nàng…
Mặc Linh bủn rủn cả người khi nghe Vũ Văn Hán Vinh thốt ra câu nói đó. Nàng vội vận công để hy vọng hóa giải được độc khí trong nội thể mình. Nhưng vừa vận công thì tứ chi càng bủn rủn hơn.
Vũ Văn Hán Vinh nói :
– Một khi bổn thiếu gia đã nhắm vào ai thì người đó không bao giờ thoát khỏi sự trả thù của ta đâu. Huống chi nàng còn là trang giai nhân đẹp nhất từ trước đến nay mà bổn thiếu gia thấy. Có thể sau khi ta trả thù rồi, nàng sẽ không bỏ đi mà chấp nhận ở lại đây chời đợi thời khắc bổn thiếu gia chui xuống mồ.
Nghe gã thốt ra câu nói này, Mặc Linh hốt hoảng nói :
– Không được. Vũ Văn thiếu gia… Mặc Linh đã có hôn sự rồi.
– Vũ Văn Hán Vinh đâu màng đến điều đó. Ngay bây giờ nàng có là mẫu nghi thiên hạ thì Vũ Văn Hán Vinh cũng không màng đến.
Mặc Linh lắc đầu. Nàng nghĩ thầm: ”Ngay từ lúc đầu, sao ta không nghe lời lão Lục để rơi vào tình cảnh này”.
Vũ Văn Hán Vinh cho chiếc ghế đặc chủng lăn đến gần Mặc Linh. Bây giờ thì nàng đã có thể thấy rõ từng mụn đỏ lở loét trên mặt họ Vũ.
Vũ Văn Hán Vinh nương theo tay vịn rời ghế. Y ngồi bệt trên xàn gạch. Khứu giác Mặc Linh ngửi được mùi xú khí nồng nặc tỏa ra từ con người gã. Ngửi mùi xú khí đó, nàng chỉ chực nôn mửa.
Nàng chỉ muốn trốn chạy khỏi con người bệnh hoạn và đầy khát vọng trả thù này… nhưng khốn nỗi nội công của nàng đã tản mát, thậm chí nhấc tay còn không được thì làm sao mà chạy mà chống.
Vũ Văn Hán Vinh lên dần đến Mặc Linh.
Y nhìn nàng nói :
– Nàng đừng chống cự vô ích thôi… Bởi Vũ Văn Hán Vinh đã xông “Nhược thể khí” vào người nàng rồi. Hãy chấp nhận định số của mình đi!
Y vừa nói vừa lết về phía Mặc Linh.
Nàng sợ hại thét lên :
– Lục bá bá! Lục bá bá…
Mặc Linh thét đến khản cổ nhưng chẳng thấy tăm dạng của lão Lục đâu. Nàng càng hãi hùng hơn khi thấy Vũ Văn Hán Vinh chỉ còn cách mình khoảng hai bộ.
Mồ hôi do nỗi sợ hãi cùng cực tạo ra tuôn ướt đẫm mặt và xiên y nàng. Mặc Linh vừa lắc đầu vừa nói :
– Vũ Văn thiếu gia! Mặc Linh van xin thiếu gia… van xin thiếu gia.
Vũ Văn Hán Vinh buông một câu lạnh nhạt :
– Không! Ta chỉ muốn trả thù thôi… Trả thù bằng cách truyền căn bệnh quái ác này qua cho nàng.