Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Xảo Khách

Chương 41: Nghiệp tình di oan

Tác giả: Giả Cổ Long
Chọn tập

Võ Tự Bình Chưởng môn phái Chung Nam gằn giọng nói :

– Tiểu tử! Đỡ chưởng kình của bổn Chưởng môn!

Cùng với lời nói đó, Võ Tự Bình vỗ thẳng đến Tùng Vĩ một đạo Phách Không chưởng bằng tả thủ, trong khi hữu thủ thì chuẩn bị sẵn một chiêu Thất Thương quyền với chính thành công lực.

Tùng Vĩ nghiến răng dựng tả thủ phát tác chưởng kình đón thẳng đỡ thẳng lấy đạo Phách Không chưởng của vị Chưởng môn phái Chung Nam.

Hai đạo Phách Không chưởng chạm thẳng vào nhau.

Ầm…

Một tiếng sấm nổ ra ngay trong tòa Tổng đàn phái Chung Nam.

Đón thẳng lấy đạo chưởng của Võ Tự Bình, Tùng Vĩ những tưởng như mình vừa hứng lấy cả một ngọn núi Thái Sơn xô đến. Mặc dù vậy, chàng cũng chỉ thối lui nửa bộ.

Mặc dù phát tác chưởng công trước, nhưng Võ Tự Bình cũng phải thối lại đúng nửa bộ như Tùng Vĩ. Sự kiện đó khiến lão phải ngạc nhiên vô cùng. Lão đâu biết được rằng, nội lực của Tùng Vĩ hiện tại chính là nội lực của Ác Ma Nhân Cốc Thừa Tự đã truyền đủ sáu mươi năm công lực cho y. Và hơn thế nữa, Tùng Vĩ vô tình đã khai thông được hai đại huyệt Sinh Tử Huyền Quan là Nhâm huyệt và Đốc mạch.

Thấy Cang Tùng Vĩ đỡ được một đạo Phách Không chưởng của mình trong thế bên tám lạng, kẻ nửa cân, bất giác Võ Tự Bình càng phẫn uất hơn. Trong tâm lão, mặc dù không xem thường Tùng Vĩ nhưng lại nghĩ đối phương chẳng thể nào chịu được một chưởng ngang tài, ngang sức như vậy. Nếu như Tùng Vĩ không bị nội thương thì cũng hộc máu như sự việc không diễn ra như vậy. Đỡ thẳng một chưởng với lão mà Tùng Vĩ chỉ thối lại nửa bộ. Đến đây, lão cũng chẳng hơn gì. Nếu chuyện này lan ra ngoài, còn gì là Thần Lực Vô Địch Võ Tự Bình.

Với ý nghĩ đó, Võ Tự Bình đanh mặt, gằn giọng nói :

– Tùng Vĩ! Bổn Chưởng môn ngạc nhiên về ngươi đó. Hãy đỡ tiếp quyền lực của bổn Chưởng môn!

Võ Tự Bình vừa nói vừa vỗ tới quyền kình Thất Thương. Quyền phong ào ào trút thẳng đến Cang Tùng Vĩ.

Tùng Vĩ chau mày nghĩ thầm: “Lão Chưởng môn này quyết ăn thua đủ với mình đây”.

Với ý niệm đó, Tùng Vĩ dồn nội lực phát ra một đạo Vô Minh tiên khí, tạo thành những vòng xoáy trôn ốc đón thẳng lấy đạo quyền phong Thất Thương của Võ Tự Bình.

Tiên khí Vô Minh và quyền phong chạm vào nhau. Những tiếng nổ như sấm động vang lên khiến cho bọn môn hạ Chung Nam phái phải nhăn mặt bịt lỗ tai.

Ầm… Ầm… Ầm… Ầm…

Võ Tự Bình thối liền bốn bộ, sắc diện xanh như chàm đổ.

Bên kia, Tùng Vĩ cũng phải trượt dài về sau hai bộ, thần sắc toát mồ hôi.

Võ Tự Bình nghiến răng ken két. Lão rống một tiếng :

– Ngươi không chết thì ta chết.

Lão dồn tất cả vào song chưởng. Tả thủ thi triển chưởng ảnh, hữu thủ thì phát tác quyền phong đánh tới Cang Tùng Vĩ.

Vũ Văn Hán Dương biến sắc, thét lên :

– Võ chưởng môn…

Tùng Vĩ chẳng còn sự lựa chọn nào mà buộc đón thẳng đỡ thẳng lấy hai đạo chưởng và quyền của Võ Tự Bình Chưởng môn nhân phái Chung Nam.

Đạo Vô Minh tiên khí của Cang Tùng Vĩ lại tạo ra những vòng tròn như lốc xoáy hứng lấy chưởng và quyền của Võ Tự Bình.

Ầm…

Lần đối chưởng thứ ba này, vị Chưởng môn phái Chung Nam Võ Tự Bình bị đẩy ngược về sau như một chiếc lá khô bị cuốn đi bởi những vòng xoáy khí Vô Minh tiên khí.

Lão đập lưng vào vách đại sảnh đường Chung Nam phái rồi rớt xuống sàn gạch Tổng đàn phái Tuyết Ngọc như một trái chín rụng khỏi cành.

Lão ôm ngực, mắt hoa như có muôn vàn vì sao nổ trước mặt. Lão rùng mình, cùng với cái rùng mình đó thì hai khóe mép rỉ máu tươi.

Bên kia, chân Tùng Vĩ lún sâu dưới sàn gạch tạo thành những vết rạn nứt.

Chàng thở dốc từng hơi một. Hai tay thì buông thõng. Mặc dù thắng được vị Chưởng môn Chung Nam phái sau lần giao chưởng thứ ba đó, nhưng Tùng Vĩ cảm nhận kinh mạch mình đang loạn nhịp, khí huyết nhộn nhạo. Chàng bặm môi cố trụ chân để giữ thăng bằng, chứ thật tâm thì muốn ngồi ngay xuống sàn gạch để vận công điều tức.

Những tưởng đâu sau lần giao thủ thứ ba đó, Võ Tự Bình Chưởng môn phái Chung Nam sẽ nhận ra mình là kẻ thua trong cuộc đấu này. Nhưng lão lại gượng đứng lên, lừng lững tiến tới hai bộ, nhìn Cang Tùng Vĩ.

Lão gằn giọng nói :

– Tiểu tử… Cang Tùng Vĩ! Đỡ tiếp một quyền của… của bổn Chưởng môn.

Tùng Vĩ lắc đầu nói :

– Chưởng môn đã bị nội thương trầm trọng rồi, còn giao thủ làm gì nữa. Xem như Chưởng môn và Tùng Vĩ chẳng ai thắng cả. Tùng Vĩ cũng không thắng tiền bối, cho dù có đấu đến chết.

Võ Tự Bình nghiến răng.

– Không. Bổn Chưởng môn phải đấu đến cùng.

Lão Chưởng môn phái Chung Nam vừa nói vừa tiếp tục vận công. Nhưng lão vừa chân chuyển công lực thì phun ra một vòi máu rưới đỏ sàn đại sảnh Tổng đàn Chung Nam phái.

Lão ôm ngực lảo đảo, miệng thì nói :

– Nhất định Võ Tự Bình này không thua một tiểu tử hậu sinh như Cang Tùng Vĩ…

Tùng Vĩ lắc đầu nói :

– Chưởng môn đừng cố gắng. Vãn bối có thắng tiền bối đâu. Nếu bây giờ tiền bối và Tùng Vĩ giao nhau một chưởng nữa thì cả hai có thể cùng chết một lượt. Nếu không chết thì cũng tẩu hỏa nhập ma.

Tùng Vĩ vừa nói dứt câu thì Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược bước ra. Mạc Nhược tiến thẳng đến trước mặt Võ Tự Bình.

Tuyết Ngọc thấy Mạc Nhược run bắn cả người. Tứ chi nàng bủn rủn, mặt cúi gằm xuống.

Mạc Nhược lườm Tùng Vĩ và Tuyết Ngọc rồi nhìn Võ Tự Bình.

– Lão không cần đấu nữa đâu. Tất cả đã kết thúc rồi.

Dương Du bước ra ôm quyền xá Mạc Nhược :

– Dương Du bái kiến nương nương.

Người đội nón rộng vành cũng bỏ mũ xuống lộ chân diện mục là Hoạt Sát Diêm La Đường Trung.

Y bước đến trước mặt Tùng Vĩ :

– Chúng ta lại gặp nhau.

Tùng Vĩ thở hắt ra một tiếng, nghĩ thầm: “Đúng là có uẩn khúc trong cái chết của Võ Khôi”.

Tự Bình nhìn Chu Mạc Nhược và Đường Trung. Lão gượng nói :

– Đây là chuyện riêng tư của Chung Nam phái… các ngươi không được xen vào.

Hoạt Sát Diêm La Đường Trung bất ngờ điểm chỉ tới Tùng Vĩ.

Mặc Linh đứng bên liền phóng chỉ hứng đỡ đạo chỉ khí của Hoạt Sát Diêm La Đường Trung.

Chát…

Hai đạo chỉ của Mặc Linh và Đường Trung vừa chạm vào nhau thì Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược cũng chớp động thân pháp, sử dụng hai mảnh lụa trắng toát tựa hai con giao long, công đến Mặc Linh, Tùng Vĩ và Võ Tự Bình cùng lúc.

Bốp… Bốp… Bốp…

Ba người cùng bị hai mảnh lụa đánh trúng, ngã nhào, ngồi dưới sàn gạch tòa Tổng đàn.

Sáu gã môn hạ Chung Nam phái thấy sự biến liền xông ra, nhưng Dương Du bất ngờ rút trường kiếm lao đến sáu người đó. Gã thét :

– Hồ đồ!

Cùng với tiếng thét đó, kiếm quang của Dương Du cắt ra những mảng hoa kiếm trùng trùng điệp điệp, chẳng thua gì Võ Khôi. Chớp mắt đã tống tiễn sáu linh hồn của sáu người bằng hữu đồng môn chu du Địa phủ.

Võ Tự Bình sững sờ bởi hành động của Dương Du.

Lão nghiến răng chỏi tay toan chồm lên, nhưng lực bất tòng tâm lại ngồi bệt trở lại.

Tự Bình thét lớn :

– Dương Du! Ngươi…

Dương Du tra kiếm vào vỏ, quay lại bên Chu Mạc Nhược và Hoạt Sát Diêm La Đường Trung.

Tự Bình gằn giọng nói :

– Dương Du! Sao ngươi dám hại huynh đệ đồng môn?

Dương Du nhìn Võ Tự Bình cười khẩy rồi nói :

– Ai chống lại Dương Du đều phải chết. Ít nhất, cho bọn chúng thấy cái chết trước, để chúng nhận biết lời nói của Dương Du là thật chứ không phải lời nói ngoa ngôn.

Tùng Vĩ nhìn Dương Du.

– Dương các hạ! Bây giờ Tùng Vĩ hiểu thâm ý của các hạ vì sao phun ra những lời thối tha gắn cho Tùng Vĩ rồi.

Nhìn sang Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược, Tùng Vĩ nói :

– Ngọc Diện Tu La! Hãy nói sự thật cho mọi người biết. Thà biết rồi, Cang Tùng Vĩ có chết vẫn đem theo hình bóng của nương nương.

Ngọc Diện Tu La nhìn Dương Du.

– Dương Du! Nói rõ cho vị Chưởng môn sắp chết của ngươi biết đi.

Mồ hôi vã ra trán Võ Tự Bình, nhưng lão chẳng thể nòa làm gì được nữa, bởi giơ đây đã bị trọng thương nặng nề. Chân khí chẳng khác nào ngọn đèn dầu leo lét sắp tắp mà thôi.

Mặc dù vậy, lão vẫn cương cường nói :

– Dương Du! Ngươi đã dự định chuyện gì, mau nói cho ta biết.

Dương Du khoanh tay trước ngực như Võ Tự Bình.

– Hôm nay Đầu đà mới nghiệm ra lời thiên hạ nói đúng. Vị Chưởng môn phái Chung nam là kẻ hữu dũng vô mưu.

Nghe Dương Du thốt ra câu này, mặt Võ Tự Bình đã tái lại càng tái hơn. Cơn phẫn nộ dồn lên tới đầu khiến lão không chịu được, rùng mình ói ra một ngụm máu tươi.

Thấy sư phụ, hơn nữa là nghĩa phụ hộc máu vì tức giận, nhưng Dương Du vẫn rất dửng dưng nhưng chẳng có chuyện gì.

Y mỉm cười nói :

– Tất cả đều do ta bày sẵn cả…

Võ Tự Bình gắt gỏng nói :

– Ngươi bày gì?

– Cho đến bây giờ mà lão cũng chẳng hiểu. Đúng là một con trâu nước ngốc nghếch và hồ đồ.

Rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực. Dương Du nhướn mày mỉm cười nói tiếp :

– Dương Du biết lão có ý truyền ngôi vị Chưởng môn phái Chung Nam cho Võ Khôi, trong khi gã đó thì bản lĩnh chẳng thể nào bì được với Dương Du.

Tự Bình nghiến răng :

– Ta biết. Nhưng Võ Khôi là…

– Là núm ruột của lão. Còn Dương Du này chỉ là kẻ ngoài tộc.

Y hừ nhạt một tiếng rồi nói tiếp :

– Dương Du ta đã quyến rũ Võ Khôi vào con đường tửu sắc… biến gã thành một tên dâm đãng, rồi kết giao với Đường Trung đại ca. Sau khi ta có được chức vị Chưởng môn phái Chung Nam thì sẽ đền đáp cho người.

Máu tươi rỉ ra hai bên mép Võ Tự Bình. Lão đay nghiến nói :

– Ngươi…

Dương Du khoát tay :

– Lão nghe Dương Du nói hết, rồi tức giận chết cũng được.

Y mỉm cười ve cằm nói tiếp :

– Ta đã bày ra cảnh ở thảo xá để dẫn dụ Võ Khôi đến, đặng Đường đại ca giết gã, tất nhiên là lão buộc phải giao chức Chưởng môn cho ta mà thôi. Không ngờ Cang Tùng Vĩ lại xuất hiện quá đột ngột. Và sự xuất hiện của gã hóa ra lại có lợi cho Dương Du. Khi Dương Du gặp được Ngọc Diện Tu La nương nương.

Nhin lại Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược, Dương Du ôm quyền :

– Nương nương! Giờ Chung Nam phái là của nương nương. Đường đại ca và Dương Du. Nương nương có quyền phán xử tất cả mọi người ở đây theo ý nương nương.

Nghe Dương Du thốt ra câu nói đó, Võ Tự Bình phẫn nộ đến độ ngã bật ra sau ngất lịm.

Tùng Vĩ thì bậm môi nhìn Dương Du nghĩ thầm: “Ngươi thật đáng ghét”.

Ngọc Diện Tu La nhìn lại Tùng Vĩ. Nụ cười mỉm hiện lên hai cánh môi của Mạc Nhược. Nàng nhỏ nhẹ nói :

– Tùng Vĩ! Bây giờ hẳn ngươi đã biết lời nói của ta không ngoa chứ?

Tùng Vĩ giả lả cười :

– Ngay từ đầu, Tùng Vĩ đã biết Mạc Nhược nói là làm… không bao giờ ngoa ngôn.

Tuyết Ngọc bẽn lẽn ngẩng mặt nhìn lên.

Mạc Nhược nhìn nàng. Thu nhãn của Mạc Nhược hằn rõ những luồng sát quang hừng hực. Mạc Nhược gằn giọng nói với Tuyết Ngọc :

– Ngươi thật là đáng chết. Chết một cách đau khổ nhất trong tất cả những cái chết đau khổ.

Nói dứt câu Mạc Nhược lấy chiếc tráp Kim trùng. Tùng Vĩ lắc đầu nói :

– Mạc Nhược! Khoan hành xử Tuyết Ngọc.

Mạc Nhược nhìn lại Tùng Vĩ :

– Cang Tùng Vĩ! Ngươi bênh vực cho ả phản sư này à? Ngươi đã yêu ả ư?

Mạc Nhược phá lên cười the thé.

Nghe tiếng Mạc Nhược cười mà xương sống Tùng Vĩ bất giác gai lạnh.

Tùng Vĩ nghĩ thầm: “Đây mới đúng là lửa hận tình. Với mối hận tình này thì Mạc Nhược sẽ làm bất kể mọi việc tàn nhẫn nhất để thỏa mãn sự căm phẫn của mụ”.

Tùng Vĩ vừa nghĩ vừa mỉm cười.

Mạc Nhược cau mày :

– Ngươi cười gì?

– Tùng Vĩ cười, bởi vì thấy Mạc Nhược xử sự không công bằng. Và lại ngộ nhận, nghĩ Tùng Vĩ đã yêu Dĩ Tuyết Ngọc.

Mạc Nhược hất mặt :

– Thế Tùng Vĩ nghĩ ta xử như thế nào đây?

– Nếu nương nương muốn xử Tuyết Ngọc về tội phản sư, thì trước hết phải xử cái tên Dương Du kia đã.

Dương Du cau mày :

– Ta liên can gì đến chuyện của Ngọc Diện Tu La nương nương?

Tùng Vĩ gạt ngang :

– Ngươi có liên can. Trước tiên ngươi là kẻ phản sư. Chính vì ngươi mà Võ Tự Bình Chưởng môn Chung Nam phái mới ra nông nỗi này.

Tùng Vĩ hất mặt :

– Ta nói đúng chứ?

– Ơ… Nhưng…

Tùng Vĩ khoát tay :

– Không nhưng với nhị gì cả…

Tùng Vĩ nhìn lại Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược, y gượng cười rồi nói :

– Mạc Nhược! Không biết Mạc Nhược còn giữ tình với Tùng Vĩ như trước đây không?

Đôi lưỡng quyền của Mạc Nhược ửng hồng :

– Tùng Vĩ! Ngươi hỏi ta điều đó để làm gì?

– Có nguyên nhân, Tùng Vĩ mới hỏi.

Y xua tay như thể muốn đuổi Đường Trung và Dương Du ra xa và nói :

– Hai người tránh xa ra một chút có được không? Ta nói chuyện với Mạc Nhược mà hai người cứ dỏng lỗ tai lên nghe… không biết thẹn và mắc cỡ à?

Mạc Nhược nhìn sang Đường Trung và Dương Du. Hai người này bẽn lẽn thối lại ba bộ.

Tùng Vĩ nhìn Mạc Nhược nhỏ giọng nói :

– Mạc Nhược! Tùng Vĩ nói với nàng một điều… ta hy vọng Mạc Nhược tin vào lời của Tùng Vĩ.

Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược hất mặt :

– Tùng Vĩ nói thử xem, coi Chu Mạc Nhược này có tin được không?

Mỉm cười cầu tình, Tùng Vĩ từ tốn nói :

– Khi Tùng Vĩ đi cùng với Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc mới nhận ra một điều…

– Điều gì?

– Tùng Vĩ cũng có tình ý với Chu Mạc Nhược.

Đôi chân mày Mạc Nhược nhíu lại. Hừ nhạt một tiếng, Mạc Nhược nói :

– Mạc Nhược không tin. Tùng Vĩ! Ngươi đang định giở trò gì với Mạc Nhược vậy?

Hoạt Sát Diêm La Đường Trung lên tiếng :

– Mạc Nhược! Đừng nghe Xảo Tà Cang Tùng Vĩ nói. Chúng ta cứ theo thỏa thuận mà làm.

Tùng Vĩ gắt giọng quát Đường Trung :

– Đường Trung! Tân Võ lâm Minh chủ không cho ngươi chen vào, sao ngươi lại chen vào?

Đường Trung bật cười khanh khách. Y nói :

– Xem kìa… Võ lâm Minh chủ đâu có ai ngồi bệt dưới đất như Cang Tùng Vĩ.

Tùng Vĩ nạt ngang :

– Ta muốn ngồi thì ngồi, muốn đứng thì đứng. Tại ta chưa muốn đứng thôi.

– Đường mỗ sợ ngươi đứng không nổi đấy.

– Sai rồi.

Tùng Vĩ vừa nói vừa gượng đứng lên.

Y nhìn Mạc Nhược nói :

– Tùng Vĩ không giở trò với Mạc Nhược đâu. Nhưng khi Tùng Vĩ vừa chớm nghĩ tới Mạc Nhược thì lại thất vọng vô cùng.

Mạc Nhược chau mày. Gay gắt hỏi :

– Tùng Vĩ nghĩ gì về ta nào?

– Bị xích chung với Tuyết Ngọc, ta mới nghiệm ra chỉ có những người nặng tình, nặng nghĩa như Mạc Nhược mới thật yêu Cang Tùng Vĩ. Thế nên, thiên hạ mới có câu: “Trái gần thì chẳng với, mà đòi với trái trên cao, khi với được rồi mới thất vọng”.

Y lắc đầu nói tiếp :

– Thà Tùng Vĩ để tình cho người yêu mình, chứ không bao giờ để tình cho kẻ không yêu mình.

– Bây giờ Tùng Vĩ mới nhận ra à?

Tùng Vĩ gật đầu :

– Giờ Tùng Vĩ mới nhận ra, nhưng lại sớm bị thất vọng.

– Ngươi thất vọng gì?

Tùng Vĩ nghiêm giọng nói :

– Mạc Nhược khiến cho Cang Tùng Vĩ biến thành kẻ bất nghĩa. Một con người bất nghĩa thì chắc chắn một ngày nào đó sẽ là kẻ bất tình, bất đạo.

– Mạc Nhược không có ý biến Cang Tùng Vĩ thành một kẻ bất tình, bất nghĩa, bất đạo.

Tùng Vĩ dựng đôi chân mày lên nhìn nàng :

– Có đấy.

– Ngươi đừng có ngậm máu phun người.

– Tùng Vĩ nói có là có mà. Mạc Nhược hẳn vô tình mà bị tên Dương Du kia lợi dụng. Hắn là kẻ bất nghĩa, bất hiếu, bất nhân, bất trung và bất đạo nên mới bày trò quỷ kế chiếm đoạt chức vị Chưởng môn. Hắn lại lợi dụng được Mạc Nhược giúp cho hắn… vô tình biến Mạc Nhược cũng giống như hắn. Sau này Tùng Vĩ thành thân với Mạc Nhược…

Y buông một tiếng thở dài :

– Cổ nhân nói: Nồi nào úp vung đó… Tùng Vĩ sánh duyên cùng Mạc Nhược tự biến mình thành kẻ bại hoại, bất nhân, bất nghĩa, bất đạo.

Đôi chân mày vòng nguyện của Chu Mạc Nhược nhíu lại. Nàng nghiêm giọng nói :

– Thế Tùng Vĩ muốn Chu Mạc Nhược phải làm gì?

Tùng Vĩ nặn nụ cười cầu tình với Chu Mạc Nhược rồi bất ngờ chỉ Dương Du.

– Kẻ bất nhân, bất nghĩa, bất đạo phải chết.

Dương Du tròn mắt ngơ ngẩn nhìn Tùng Vĩ. Y ngập ngừng nói :

– Ngươi… ngươi… hàm hồ…

Cười khẩy một tiếng, Tùng Vĩ nói :

– Chỉ khi nào ngươi đền tội, cái tội bất nhân, bất nghĩa, bất trung thì Tùng Vĩ mới có thể sánh duyên cùng Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược.

Dương Du rít giọng nói :

– Hàm hồ… Hàm hồ! Ngươi muốn mượn tay Mạc Nhược nương nương để giết ta thì có. Ngươi là hạng xảo trá ai cũng biết mà. Ngươi xảo trá, định chia rẽ Mạc Nhược với Dương Du.

Dương Du nhìn lại Mạc Nhược.

– Ngọc Diện Tu La nương nương… Đừng tin lời tên Xảo Tà Tùng Vĩ… Lời nói của gã chẳng thể nào đáng tin được.

Mạc Nhược nhìn Cang Tùng Vĩ từ tốn nói :

– Mạc Nhược tự hỏi có nên tin vào lời của Cang Tùng Vĩ không?

Tùng Vĩ nghiêm giọng đáp lời nàng :

– Nếu Mạc Nhược tin thì đó mới đúng là tình yêu mà Mạc Nhược muốn vun đắp với Tùng Vĩ. Bằng như ngược lai… những lời Mạc Nhược nói chẳng có gì chứng minh được cả.

Y lắc đầu :

– Tùng Vĩ tin Mạc Nhược hiểu Tùng Vĩ.

– Được.

Nghe Mạc Nhược thốt ra tiếng nói này, Tùng Vĩ cảm thấy nhẹ tênh trong long. Trong khi đó, Dương Du lại biến sắc. Y miễn cưỡng hỏi Mạc Nhược :

– Nương nương định… định nghe lời Xảo Tà lấy mạng Dương Du sao? Bây giờ gã đã thuộc về nương nương rồi… cần gì nương nương phải nghe lời hắn.

Dương Du vừa thốt dứt câu thì bất ngờ Chu Mạc Nhược xoay nửa bộ cách không phóng chỉ kình điểm vào tĩnh huyệt của Dương Du.

Mạc Nhược phát lạc chỉ khí quá bất ngờ khiến Dương Du chẳng thể nào kịp phòng bị. Khi y phát giác được thì tĩnh huyệt đã hứng trọn đạo chỉ khí của Ngọc Diện Tu La.

Y thốt lên :

– Ôi!

Cùng với tiếng thốt đó, Dương Du trơ ra như pho tượng. Y tru tréo nói :

– Trời ơi! Trên thế gian này bộ hết nam nhân rồi hay sao, mà nương nương lại nghe lời khuyến dụ của Cang Tùng Vĩ?

Không màng đến lời oán trách của Dương Du. Mạc Nhược nhìn Tùng Vĩ, nghiêm giọng nói :

– Mạc Nhược và Tùng Vĩ bái thiên địa thành thân, rồi ta sẽ lấy mạng họ Dương kia.

Tùng Vĩ giả lả cười nói :

– Cần phải bái thiên địa à?

– Đó là sự bắt buộc. Ở đây, có bao nhiêu người làm chứng cho Chu Mạc Nhược. Tùng Vĩ đồng ý hay không đồng ý?

Tùng Vĩ giả lả cười rồi nói :

– Được. Chỉ cần Mạc Nhược hứa với Tùng Vĩ lấy mạng họ Dương là được rồi.

Dương Du tru tréo quát tháo :

– Ngươi… ngươi lập thê tử mặc ngươi, có gì lại muốn giết ta chứ?

Tùng Vĩ nhìn gã :

– Ta thích làm vậy đó. Bởi vì ta là Xảo Tà nhưng vẫn còn không sánh bằng ngươi. Dã tâm của ngươi còn gian giảo hơn gấp bội Cang Tùng Vĩ nữa. Không lấy mạng ngươi thì sợ sau này có người thứ hai tranh giành chức vị Thiên hạ đệ nhất Xảo Tà với Cang Tùng Vĩ đó.

Dương Du nghiến răng. Y toan nói nữa, thì Ngọc Diện Tu La lại cách không điểm chỉ vào Á huyệt, nên gã vừa giơ miệng thì chỉ phát ra những thanh âm ư ư.

Mạc Nhược nhìn Tùng Vĩ :

– Mạc Nhược hứa sẽ lấy mạng gã, sau khi bái thiên địa thành thân với Cang Tùng Vĩ.

Tùng Vĩ miễn cưỡng hỏi :

– Giờ phải lập bàn hương án chứ?

Đảo mắt nhìn quanh rồi hướng mắt nhìn Hoạt Sát Diêm La Đường Trung. Chạm vào ánh mắt của Tùng Vĩ, mặt Đường Trung sa sầm. Y quay mặt ra chỗ khác để tránh.

Tùng Vĩ nói :

– Đường các hạ! Tùng Vĩ phiền các hạ lập bàn hương án cho ta và Mạc Nhược bái thiên địa thành thân, có được không?

Đường Trung nhìn Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược.

Mạc Nhược khẽ gật đầu với Đường Trung từ tốn nói :

– Phiền Đường Trung nghĩa đệ vậy.

Đường Trung mỉm cười.

Y ôm quyền hướng về Tùng Vĩ :

– Tùng Vĩ! Đường mỗ chúc mừng ngươi… Xem như sau ngày hôm nay chúng ta đã là huynh đệ với nhau… thù hằn không còn nữa…

Y nói xong, hối bọn thuộc hạ Chung Nam phái lập bàn hương án ngay tại đại điện Tổng đàn phái Chung Nam.

Tùng Vĩ lẩm bẩm: “Nếu như vừa rồi, Tùng Vĩ không bị cạn kiệt nội lực thì ngươi đừng hòng tự đắc như vậy”.

Khi bàn hương án đã lập xong rồi, Mạc Nhược mới nói với Cang Tùng Vĩ :

– Tùng Vĩ! Đến bái thiên địa với Mạc Nhược.

– Chưa được.

Mạc Nhược cau mày.

– Sao lại chưa được?

Tùng Vĩ đưa sợi Kim thừng lên trước mặt Ngọc Diện Tu La.

– Còn phải tháo cái này ra nữa chứ. Chẳng lẽ…

Y giả lả cười trông thật hóm hỉnh rồi nói tiếp :

– Mạc Nhược chẳng lẽ muốn tướng công của mình xích tay với Tuyết Ngọc mãi mãi sao?

– Chuyện này không khó.

Mạc Nhược nhìn lại Võ Tự Bình đang nằm ngất lịm dưới sàn gạch. Nàng nói với Đường Trung :

– Nghĩa đệ! Bắt gã Chưởng môn này tỉnh lại cho tỷ.

Đường Trung gật đầu. Y sai bọn môn hạ của Chung Nam phái xối nước vào mặt Võ Tự Bình. Lão Chưởng môn Chung Nam phái rên khẽ một tiếng rồi mở mắt.

Lão thều thào nói :

– Dương Du…

Mạc Nhược tát vào mặt Võ Tự Bình để cho lão tỉnh hẳn, rồi mới nghiêm giọng nói :

– Võ chưởng môn muốn trừng trị sư đồ phản trắc Dương Du không?

Võ Tự Bình nghiến răng :

– Bổn Chưởng môn muốn lắm chứ. Không trừng trị tên sư đồ đầy dã tâm kia. Võ mỗ chết không nhắm mắt.

Mạc Nhược nghiêm giọng nói :

– Võ chưởng môn sẽ được trừng trị Dương Du, nhưng phải cho ta mượn Ngọc trượng của Chung Nam phái.

Võ Tự Bình gật đầu.

Lão lấy trong ống tay áo ra một phiến ngọc bằng bàn tay đặt vào tay Chu Mạc Nhược.

– Cầm lấy đi.

Sắc diện Dương Du tái nhợt, tái nhạt. Tim y đập như trống trận nhưng chỉ còn biết thốt ra những tiếng ư ư không thành lời. Gã muốn van xin Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược, nhưng khốn nỗi lại không nói được.

ndtnl Chu Mạc Nhược bước đến vung miếng ngọc chém xả vào chiếc còng trên tay Tùng Vĩ.

Cạch…

Chiếc còng Kim thừng bị chẻ làm hai.

Rút tay ra khỏi cong, Tùng Vĩ xoa hổ khẩu chỉ Tùng Vĩ :

– Mạc Nhược! Giúp cho Tùng Vĩ luôn đi.

– Tại sao Mạc Nhược phải giúp cho ả chứ?

– Nếu không có Tuyết Ngọc, Tùng Vĩ đâu nghiệm được tình yêu đối với Mạc Nhược.

Mạc Nhược lườm Tùng Vĩ, hừ nhạt một tiếng rồi nhìn sang Tuyết Ngọc, gắt giọng nói :

Đưa tay lên!

Tuyết Ngọc rụt rè cúi gằm mặt.

– Tuyết Ngọc mang chiếc còng Kim thừng này suốt đời cũng được.

Nàng nói xong ngẩng mặt nhìn lên Chu Mạc Nhược :

– Sư nương hãy phát lạc cho Tuyết Ngọc đi.

– Được. Ta sẽ phát lạc cho ngươi.

Mạc Nhược vừa nói vừa vung Ngọc trượng toan chém ngang qua cổ Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc. Tùng Vĩ hốt hoảng thét lên :

– Dừng tay!

Hoạt Sát Diêm La Đường Trung cũng lúng túng. Y vội vã nói :

– Tỷ tỷ! Hãy dành nàng ấy cho nghĩa đệ chứ.

Buông một tiếng thở dài, Mạc Nhược gằn giọng nói với Đường Trung :

– Ả xinh đẹp nhưng chẳng còn trong trắng đâu… Ngươi đừng mơ tưởng đến ả làm gì.

Tuyết Ngọc cúi gằm mặt xuống. Lệ trào ra khóe mắt nàng.

Đường Trung nói :

– Giết nàng cũng chăng có ích gì. Tỷ hãy ban nàng cho đệ có hay hơn không.

Mạc Nhược nhìn Đường Trung.

– Mạc Nhược giao ả cho ngươi đó.

Mạc Nhược vừa thốt dứt câu thì một giọng nói trong trẻo từ ngoài tòa tiền sảnh Chung Nam phái cất lên.

– Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc thì mụ giao cho Hoạt Sát Diêm La Đường Trung. Còn Cang Tùng Vĩ hẳn giao cho ta chứ?

Chọn tập
Bình luận