Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Xảo Khách

Chương 7: Chính đạo bất minh

Tác giả: Giả Cổ Long
Chọn tập

Những tưởng đâu ngọn khoái đao của gã giám ngục Đại Hữu tước rơi thủ cấp của Cang Tùng Vĩ, nhưng một đạo chỉ kình phóng ra đánh thẳng vào lưỡi đao để nó bật qua một bên.

Keng…

Thanh khoái đao tuột khỏi tay Đại Hữu rơi xuống sàn thạch lao.

Quan Chí Hải bước vào nhìn Đại Hữu :

– Dừng tay!

Đại Hữu vội ôm nguyền, ngập ngừng nói :

– Quan đại hiệp niệm thứ. Tên tiểu tử quỷ quyệt này đã làm cho Đại Hữu không dằn được con tức giận… Hắn dám nói…

Quan Chí Hải khoát tay không cho Đại Hữu nói hết lời. Y vuốt râu nói :

– Quan mỗ hiểu! Đại Hữu! Ngươi ra ngoài. Cần gì ta sẽ gọi ngươi.

Đại Hữu ôm quyền xá Quan Chí Hải rồi lẳng lặng lui bước. Chờ cho Thạch Hữu rời hẳn khỏi thạch lao, Quan Chí Hải mới bước đến trước mặt Tùng Vĩ.

Buông một tiếng thở dài, Chí Hải nhìn Tùng Vĩ nói :

– Tiểu tử! Cớ gì ngươi lại chịu đựng sự hành hạ thể xác như vậy chứ?

Nhìn thẳng vào mắt Chí Hải, Tùng Vĩ nhỏ giọng ngâm bài thơ:

Phiên phiên đường tiểu yến

Đông tàng hạ lai kiến

Huynh đệ tương tam nhau

Lưu Đảng tại tha huyện

Cổ y thùy dương bổ

Tân y thùy dương diện

Lại đắc hiền chủ nhân

Lâm thủ ví ngộ diện

Phu thê từng môn lai

Tà khá tây bắc diện

Ngữ khanh thả vật miền

Thủy lưu thạch tự kiến

Thạch kiến hà lũy lũy

(Chim yên bay nhẹ nhàng

Đông ẩn tới hè sang

Bạn bè đôi ba đứa

Thường sống ở xứ xa

Áo cũ mượn ai vá

Áo mới nhờ ai may

Chủ nhà là hiền phụ

Giúp tôi thao tác ngay

Ông chồng bước vào liếc

Tôi khuyến liếc làm gì

Nước trong nhìn thấy đá

Rõ ràng đá rất nhiều

Đi chi trở về thôi…)

Giọng ngâm của Tùng Vĩ nghe buồn đến não lòng. Ngay cả Quan Chí Hải cũng phải sa sầm mặt khi lời ngâm của Tùng Vĩ lọt vào thính nhĩ y.

Buông một tiếng thở dài, Chí Hải nói :

– Quả không ngờ được. Một tiểu đạo tỳ ở Hàm Đan trấn lại có thể chế tác được một bài ca hay như vậy.

Y cởi dây trói cho Tùng Vĩ, rồi nhìn y nói :

– Tiểu tử cũng am tường về thi ca… Quan mỗ quả là bất ngờ đó.

Tùng Vĩ xoa năn hổ khẩu, nhìn Quan Chí Hải nói :

– Tùng Vĩ có chút kiến thức về văn để bước vào đời đều do dưỡng mẫu chỉ bảo.

Buông một tiếng thở dài, Chí Hải lắc đầu :

– Dưỡng mẫu của tiểu tử không phải do tay Quan mỗ giết.

Lão lắc đầu nói tiếp :

– Chỉ vì chúng ta đến trễ một chút hung thủ đã đi rồi.

– Nói như vậy tôn giá chẳng trả lời được gì. Nhưng tại sao các người lại tìm đến thảo xá của vãn bối chứ?

– Vì Ngọc Chỉ thần châu.

Tùng Vĩ nghiến răng, gằn giọng nói :

– Cho dù Ngọc Chỉ thần châu đáng giá ngàn lượng vàng hay vạn lượng thì cũng không thể sánh bằng sinh mạng một người. Huống chi dưỡng mẫu hoàn toàn không biết.

– Lão phu cũng nghĩ như tiểu tử, nhưng người khác lại không nghĩ vậy. Tất cả đều nghĩ tiểu tử đã giao Ngọc Chỉ thần châu cho dưỡng mẫu rồi.

– Tại sao các người nghĩ Tùng Vĩ có Ngọc Chỉ thần châu?

– Ác Ma Nhân Cốc Thừa Tự đến Hàm Đan chủ đích là vì Ngọc Chỉ thần châu. Y lúc nào cũng đeo bám theo tiểu tử, chứng tỏ tiểu tử biết Ngọc Chỉ thần châu được Trương minh chủ giấu ở đâu.

Lão ngưng lời quan sát Tùng Vĩ rồi nói tiếp :

– Chỉ cần tiểu tử cho lão phu biết viên ngọc phát quang ngũ sắc đó, lão phu hứa sẽ giải thoát cho tiểu tử không phải chịu những cực hình đau đớn. Thậm chí còn bồi lại cho ngươi một tòa trang viên khang trang thay thế cho gian thảo xá.

Tùng Vĩ mỉm cười.

Quan Chí Hải nghiêm mặt nói tiếp :

– Tôn giá không tin ta hay sao mà lại cười?

– Tất nhiên là vãn bối tin chứ.

Quan Chí Hải chớp mắt vuốt râu :

– Thế Ngọc Chỉ thần châu, ngươi đang giấu ở đâu?

Tùng Vĩ xoa hổ khẩu mình. Y ôn nhu nói :

– Lúc vãn bối tẩm liệm Trương minh chủ, vô tình lấy được viên ngọc phát hào quanh giấu trong búi tóc của Trương minh chủ và đem giấu đi rồi.

Đôi chân mày của Quan Chí Hải nhíu lại :

– Ngươi giấu rồi à. Vậy để ở đâu? Mau cho lão phu biết.

Tùng Vĩ nhướn mày nói :

– Nơi tại hạ giấu Ngọc Chỉ thần châu không có trời, không có đất và chắc chắn chẳng có người nào tìm được, ngoại trừ chính tay Tùng Vĩ lấy nó.

– Tùng Vĩ công tử… mau chỉ cho lão phu.

Ve cằm, Tùng Vĩ nói :

– Lúc này Ngọc Chỉ thần châu kia là bổn mạng của Tùng Vĩ. Tùng Vĩ đâu dễ gì giao cho tiền bối. Chỉ khi nào tiền bối thực hiện lời của mình trước, tại hạ sẽ chỉ cho tiền bối.

Chí Hải cau mày :

– Tùng Vĩ! Ngươi nên biết Ngọc Chỉ thần châu kia có an nguy đến vận mạng của võ lâm đó. Một khi nó rơi vào tay hắc đạo thì sẽ chẳng biết chuyện gì sẽ xẩy ra.

Tùng Vĩ lắc đầu :

– Hắc đạo hay Bạch đạo, Tùng Vĩ chẳng cần biết. Bởi như hiện tại. Tùng Vĩ đang ở trong tay những vị trưởng tôn của võ lâm thuộc Bạch đạo mà còn tệ hơn là rơi vào tay Hắc đạo đó. Rơi vào tay Ác Ma Nhân Cốc Thừa Tự, Tùng Vĩ còn được cái ăn, thậm chí bước vào cả Bách Hoa lâu. Còn ở đây, Tùng Vĩ được gì… Chỉ có khảo hình tra tấn, chết đi sống lại. Xem chừng Bạch đạo chẳng tốt gì hơn Hắc đạo, nếu không muốn nói là tệ hơn nữa.

Chí Hải đặt tay lên vai Tùng Vĩ nói :

– Nếu ngươi chịu nói nơi cất giấu Ngọc Chỉ thần châu, lão phu hứa sẽ đối xử tốt với ngươi.

Tùng Vĩ lắc đầu :

– Không cần. Chỉ một điều duy nhất khiến Tùng Vĩ cho Quan tôn giá biết Ngọc Chỉ thần châu ở đâu thôi.

Chí Hải vội vã hỏi :

– Tiểu tử muốn xin lão phu điều gì?

– Nếu dưỡng mẫu của tại hạ sống lại. Chỉ điều duy nhất đó thôi.

Đôi chân mày Chí Hải nhíu hẳn lại. Lão lắc đầu nói :

– Người chết rồi, làm sao sống lại được.

– Thế thì tôn giá đừng hy vọng thấy được Ngọc Chỉ thần châu.

Mặt Chí Hải sa sầm.

Lão gằn giọng nói :

– Tiểu tử! Rượu mời không uống mà chỉ đòi uống rượu phạt sao?

Tùng Vĩ cười khảy. Y vừa cười vừa lắc đầu khiến Quan Chí Hải phải chau mày :

– Sao ngươi cười? Lão phu nói không đúng à?

– Có rượu đâu mà tiền bối nói rượu mời với rượu phạt.

Y đảo mắt nhìn qua khắp gian Thạch lao :

– Quan tôn giá nhìn xem, trong Thạch lao này làm gì có rượu, ngoại trừ những dụng cụ khảo hình. Không biết tôn giá lấy rượu ở đâu ra mời Cang Tùng Vĩ.

Nghe Tùng Vĩ nói câu này, sắc diện Chí Hải ửng đỏ vì hổ thẹn. Lão miễn cưỡng nói :

– Chỉ cần tiểu tử nói nơi cất giấu Ngọc Chỉ thần châu, ta sẽ thỉnh ngươi lên đại đường Tổng đàn Võ lâm.

– Đáng ra, nếu tôn giá muốn thì ngay từ đầu đã thỉnh Cang Tùng Vĩ, có đau khảo hình tra tấn thừa chết thiếu sống giờ mới ban tặng nước đường. Ai cha! E rằng chén nước đường vị ngọt của tôn giá ban tặng không khéo trở thành thủy độc lắm đó.

Quan Chí Hải cau mày. Hai cánh môi lão mím lại, trán hằn lên những nếp nhăn suy tư.

Chí Hải nói :

– Thôi được. Tiểu tử cứ suy nghĩ lời của ta. Nếu như muốn nói cho ta biết thì cứ bảo với Đại Hữu.

– Tôn giá giao Tùng Vĩ cho Đại Hữu, sợ rằng khó có cơ may thấy được Ngọc Chỉ thần châu.

– Dù sao. Đại Hữu vẫn có thể khiến tiểu tử suy nghĩ lại.

Tùng Vĩ hừ nhạt một tiếng. Y nhìn thẳng vào mắt Quan Chí Hải.

– Thế mà cũng là đại hiệp của võ lâm ư?

Y lắc đầu rồi cúi gằm mặt xuống như thể không muốn nhìn tới Quan Chí Hải nữa.

Chí Hải vỗ vai Tùng Vĩ :

– Cửa thạch lao này vẫn rộng mở để tiểu tử đến với lão phu.

Tùng Vĩ không thèm ngẩng đầu lên.

Quan Chí Hải thả bước ung dung tiến ra của thạch lao, trong khi Tùng Vĩ nghĩ thầm: “Lão đâu phải là đại hiệp. Mục đích của lão đến chỉ vì muốn Ngọc Chỉ thần châu thôi”.

Nghĩ đến điều đó, Tùng Vĩ ôm đầu chán nản. Y đập tay lên đầu mình :

– Tự dưng Tùng Vĩ rơi vào cảnh ngộ này, còn đem tai họa về cho dưỡng mẫu nữa. Không biết dưỡng mẫu có hiểu cho Tùng Vĩ này không? Biết sự thế này thì Cang Tùng Vĩ chẳng theo nghề đạo tỳ cho khốn khổ thế này.

Tùng Vĩ vò đầu, bứt tóc.

Có bước chân dừng lại trên đầu Tùng Vĩ. Y không ngẩng đầu lên mà gắt nói :

– Đi đi! Tùng Vĩ không nói nơi cất giấu Ngọc Chỉ thần châu đâu.

Một tiếng hừ nhạt đập vào tai Tùng Vĩ. Tiếng hừ nhạt kia buộc Tùng Vĩ phải ngẩng đầu nhìn. Đập vào mắt Tùng Vĩ là bộ mặt dẩu hoặc của Bang chủ Cái bang Ngầu Nại.

Vừa thấy Bang chủ Cái bang Ngầu Nại, Tùng Vĩ đã rúng động toàn thân, lết về sau.

Bang chủ Cái bang Ngầu Nại nhếch môi nói :

– Cang tiểu tử! Mau nói cho ta biết… Ngọc Chỉ thần châu đang được giấu ở đâu.

Lão vừa nói vưa nhịp ngọc Đả Cẩu bổng xuống đầu Tùng Vĩ.

Chân diện Tùng Vĩ đanh lại. Y sực nhớ đến trận đòn mà Ngầu Nại đã ban cho mình mà không khỏi phẫn nộ.

Buông một tiếng thở dài với vẻ khuất phục. Tùng Vĩ lí nhí nói :

– Chỉ chỗ giấu Ngọc Chỉ thần châu cho Bang chủ rồi, Bang chủ có hành hạ vãn bối không?

Ngầu Nại nghe Tùng Vĩ nói liền rút ngay Đả Cẩu bổng về. Y giả lả cười nói :

– Tiểu tử ngoan lắm… Ngoan lắm. Nếu như ngươi ngoan ngoãn như vậy thì làm sao bổn Bang chủ hành hạ ngươi được.

Nhìn Ngầu Nại, Tùng Vĩ từ từ đứng lên. Y từ tốn nói :

– Bang chủ nói thật chứ?

Ngầu Nại khoát tay :

– Ấy! Ngầu mỗ đường đường là một Bang chủ của Thiên hạ Đệ nhất bang, làm sao có thể nói ngoa ngôn được.

– Đó chỉ là hão danh thôi. Khi nào Tùng Vĩ chứng nghiệm mới biết là đúng hay sai.

Y chỉ những vết thương trên người mình.

– Nếu Bang chủ có hảo tâm và thật lòng muốn biết Ngọc Chỉ thần châu đang ở đâu thì hãy làm sao cho những vết thương trên người vãn bối bớt đau đớn.

Ngầu Nại xoa tay :

– Chuyện đó đâu khó gì với một vị Bang chủ như Ngầu mỗ.

Lão vừa nói dứt, lấy tịnh bình đeo bên hông. Trút trong tịnh bình ra lòng bàn tay. Ngầu Nại nhìn Tùng Vĩ nói :

– Tiểu tử! Đây là loại dược thảo đặc biệt, ta dùng dược thảo đặc chủng của bổn bang trị thương cho ngươi để ngươi thấy tấm lòng của ta đó.

Tùng Vĩ ôm quyền từ tốn nói :

– Hảo tâm của Bang chủ, Tùng Vĩ này vô cùng cảm kích. Có như vậy mới biết người nào tốt, người nào xấu.

Ngầu Nại rắc thuốc trị thương lên người Tùng Vĩ. Lão vừa rắc vừa nói :

– Không phải ai cho roi cho vọt cũng là người xấu. Trước đây, ta đánh ngươi cũng chỉ vì muốn bảo vệ sinh mạng cho ngươi. Chứ ta đâu nỡ nặng tay với một tiểu bối không biết võ công như ngươi.

Tùng Vĩ mỉm cười, giả lả đáp lời lão :

– Bang chủ không nói, Tùng Vĩ cũng biết tấm lòng đôn hậu của tiền bối. Nếu như tiền bối thẳng tay thì mạng của Tùng Vĩ e rằng cũng tiêu vong rồi.

– Ngươi biết như thết thì tốt.

Ngầu Nại cẩn thận rắc thảo dược trị thương lên khắp người Tùng Vĩ. Dược thảo trị thương của lão quả là công hiệu, những vết thương rát bỏng vì bị Đại Hữu tra tấn nhanh chóng mát dịu, khiến cho Tùng Vĩ bớt hẳn sự đau đớn.

Ngầu Nại trút tịnh bình :

– Bổn Bang chủ phải dùng tất cả thảo dược trị thương hộ thân rồi đấy. Ngươi chắc đã hiểu tấm lòng của ta rồi chứ.

Tùng Vĩ nhìn lão, rặn một nụ cười rồi nói :

– Thấy Bang chủ, vãn bối biết ngay là người đại lượng.

– Ngươi nhận được điều đó thì tốt… Giờ thì nói cho ta biết Ngọc Chỉ thần châu ngươi giấu ở đâu?

Tùng Vĩ lấy hơi rồi lớn tiếng nói :

– Ngọc Chỉ thần châu, Tùng Vĩ giấu…

Ngầu Nại vội bụm miệng Tùng Vĩ.

Lão hối hả nói :

– Nói nhỏ thôi, chỉ mình ta nghe mà thôi.

– Thế mà vãn bối lại tưởng nói lớn Bang chủ mới nghe được chứ. Phàm những người cao niên như Bang chủ thì hay lãng tai lắm nên phải nói lớn mới được.

Ngầu Nại lắc đầu :

– Ta đau có lãng tai.

Tùng Vĩ nheo mày, nhỏ giọng nói :

– Bang chủ không biết, vừa mới đây thôi, Quan Chí Hải đại hiệp cũng có đên đây…

Đôi chân mày Ngầu Nại cau lại :

– Gã cũng hỏi về Ngọc Chỉ thần châu?

– Tất nhiên rồi.

Ngầu Nại hối hả nói :

– Thế ngươi có nói cho gã biết không?

Tùng Vĩ lắc đầu :

– Không.

– Thế thì tốt…. Mau nói cho lão phu biết chỗ ngươi cất giấu Ngọc Chỉ thần châu.

Tùng Vĩ chặc lưỡi bậm môi. Y kéo lão Ngầu đến rồi kề miệng vào tai lão nói liên miên bất tận, nhưng cuối cùng lão Bang chủ Cái bang phải nhíu mày, cáu gắt nói :

– Sao rắc rối thế? Ta chẳng nghe được gì cả. Cũng chẳng biết chỗ ngươi giấu Ngọc Chỉ thần châu. Lúc thì quẹo trái, khi quẹo phải, hồi thì đi thẳng…

– Vãn bối phải chỉ cặn kẽ như vậy, tiền bối mới có thể đến đó được.

Lão gật đầu :

– Đúng rồi! Ngươi nói lại cho ta nghe đi.

Tùng Vĩ lắc đầu :

– Cũng vô ích thôi. Nếu như Bang chủ muốn lấy Ngọc Chỉ thần châu thì trước hết phải đưa vãn bối rời khỏi đây. Vãn bối sẽ đích thân đưa Bang chủ đến đó.

Nặn một nụ cười giả lả, Tùng Vĩ nói :

– Bang chủ đừng sợ Tùng Vĩ gian trá với người. Tùng Vĩ giờ chẳng khác nào cá nằm trên thớt, chim ở trong lồng, lại chẳng biết chút võ công gì. Nếu như vãn bối có ý gì thì chỉ cần Bang chủ gõ nhẹ một cái là tiêu đời.

– Tiểu tử! Ngươi biết là như vậy nữa à?

– Sao lại không biết chứ.

Ngầu Nại nhìn ra cửa thạch lao :

– Được rồi. Ngầu Nại sẽ đưa tiểu tử đi.

Tùng Vĩ mỉm cười, gượng đứng lên nhưng rồi hai chân khuỵu xuống. Y lắc đầu :

– Vãn bối không đi nổi.

– Lão phu sẽ kè ngươi đi.

– Không cần trảo công cực nhọc như vậy đâu. Tùng Vĩ là thân phận hậu sinh đâu dám làm phiền đến bậc trưởng bối như Bang chủ.

– Thế thì tốt. Tiểu tử ráng lê bước mà đi.

– Tùng Vĩ sợ mình đi không nổi đâu… tại vì….

– Tại vì sao?

Chỉ vào bụng, Tùng Vĩ nói :

– Cái bụng của vãn bối.

– Cái bụng của ngươi sao?

Tùng Vĩ nhăn nhó nói :

– Muốn chân vãn bối đi được.. thì phải có cái ăn và uống. Trong thạch lao này. Tùng Vĩ chỉ được an roi vọt và những cực hình tra khảo của Đại Hữu thôi, giờ phải ăn mới được.

Ngầu Nại gật đầu :

– Được rồi. Tiểu tử cứ ở đây. Bổn Bang chủ sẽ ra ngoài tìm cái ăn cho ngươi. Nhưng ngươi đừng để lộ chuyện này với ai nhé.

Tùng Vĩ gật đầu :

– Vãn bối biết phận mình ma.

Ngầu Nại giả lả cười, vuốt râu nói :

– Ngươi ngoan lắm. Nếu như bổn Bang chủ phát dương quang đại thì sẽ tiến cử ngươi đầu nhập Cái bang.

Lão nói xong, vỗ vai Tùng Vĩ rồi nhanh rời bước khỏi thạch lao. Tùng Vĩ nhìn theo lão, nghĩ thầm: “Ta đâu có điên quá để đầu nhập Cái bang khất thực hầu hạ lão”.

Ý nghĩ kia còn đọng trong đầu Tùng Vĩ thì Ngầu Nại quay lại. Lão đặt bầu rượu vào tay Tùng Vĩ, vỗ vai y nói :

– Tiểu tử dùng tạm bầu rượu của lão phu đi, rồi lão phu sẽ đem rượu và thịt ngon về cho ngươi dùng.

Tùng Vĩ ôm quyền nói :

– Bang chủ chu tất quá. Tùng Vĩ vô cùng cảm kích.

Chờ cho Ngầu Nại rời hẳn khỏi thạch lao, Tùng Vĩ mới dựa lưng vào vách đá, dốc một ngụm rượu vào miệng. Rượu lan tỏa nhanh chóng trong kinh mạch khiến cho Tùng Vĩ cảm thấy sảng khoái phần nào.

Y vừa đặt bầu rượu xống bên cạnh thì Chánh Giới đại sư và Thiên Nhất đạo trưởng bước vào.

Giả vờ như chẳng thấy hai người. Tùng Vĩ bưng bầu rượu uống luôn một hơi dài nữa.

Chánh Giới đại sư bước đến chắp tây niệm Phật hiệu :

– A di đà Phật.

Tùng Vĩ ngẳng mặt nhìn lên, miễn cưỡng nói :

– Vãn bối sức tàn lực kiệt, không đứng lên nổi để bái tiếp, mong hai vị tiền bối miễn thứ.

Chánh Giới đại sư khẽ gật đầu, niệm Phật hiệu :

– A di đà Phật. Tiểu thí chủ không cần phải khách sáo như vậy.

Bưng bầu rượu tu luôn một ngụm khá dài, Tùng Vĩ đặt xuống gần bên cạnh. Ngẩng mặt nhìn Chánh Giới đại sư và Thiên Nhất đạo trưởng, từ tốn nói :

– Đại sư và đạo trưởng đến thạch lao của Tùng Vĩ không ngoài mục đích muốn biết Ngọc Chỉ thần châu đang giấu ở đâu?

Thiên Nhất đạo trưởng vuốt râu nhìn Tùng Vĩ, nói :

– Tiểu tử! Ngươi đoán quả là không sai. Bần đạo và cao tăng Thiếu Lâm vì vận mạng an nguy của võ lâm mà đến đây thỉnh cầu ngươi trao lại Ngọc Chỉ thần châu.

Tùng Vĩ buông một tiếng thở dài.

Thiên Nhất đạo trưởng chau mày :

– Sao tiểu tử lại thở dài não nề? Hay tiểu tử sợ sau khi giao Ngọc Chỉ thần châu cho bần đạo và Chánh Giới đại sư thì khó giữ mạng ư?

Tùng Vĩ ôm quyền :

– Đạo trưởng và đại sư hiểu cho vãn bối. Quả đúng như đạo trưởng nói. Ngọc Chỉ thần châu thì chỉ có một hại, mà lại có quá nhiều người muốn lấy. Nếu vãn bối trao cho người này thì người kia sẽ không tha mạng cho và ngược lại…

Tùng Vĩ bưng bầu rượu uống cạn rồi quẳng vào góc thạch lao. Y từ tốn nói tiếp :

– Thân của tiểu bối đã tàn rồi, nhưng vẫn chưa yên. Mới đây thôi, Bang chủ Cái bang Ngầu Nại đã đến.

Chìa thân mình lên trước, Tùng Vĩ nói :

– Ngầu Bang chủ đã dùng thảo dược đặc chủng của Bang chủ chữa trị vết thương cho vãn bối.

Chánh Giới đại sư niệm Phật hiệu :

– A di đà Phật.

Thiên Nhất đạo trưởng lên tiếng :

– Bần đạo cũng có thuốc trị thương còn công hiệu hơn của Cái bang.

Tùng Vĩ buông một tiếng thở dài rồi nói :

– Trước Bang chủ Cái bang Ngầu Nại thì có Quan đại hiệp. Chẳng biết vãn bối phải tính sao bây giờ.

Thiên Nhất đạo trưởng giũ phất trần rồi nói :

– Tiểu tử! Ngươi nên vì chính đạo võ lâm mà giao Ngọc Chỉ thần châu cho bần đạo và Chánh Giới tăng huynh đây. Làm như vậy, ngươi đã lập được đại đức, đại công với mọi người.

Tùng Vĩ thở dài, lắc đầu :

– Thật khó cho vãn bối quá. Chỉ vì nhị vì trưởng tôn đến muộn…

Y lắc đầu nói tiếp :

– Khó xử cho Tùng Vĩ… Khó xử cho Tùng Vĩ…

Thiên Nhất đạo trưởng nói :

– Tiểu tử cứ giao cho bần đạo. Mọi sự để ta giải quyết sau đó, ngươi không cần phải lo lắng nữa.

– Quân tử bất hý ngôn, vãn bối đã hứa với Bang chủ Cái bang Ngầu Nại, đích thân dẫn người đi lấy Ngọc Chỉ thần châu.

Tùng Vĩ xuýt xoa :

– Bang chủ Ngầu Nại đã đi mua thức ăn và rượu ngon về để vãn bối lấy lại sức để đi với người.

Thiên Nhất đạo trưởng nhìn qua Chánh Giới đại sư. Chánh Giới đại sư niệm Phật hiệu :

– A di đà Phật. Thì ra tất cả các vị Chưởng môn lẫn Quan đại hiệp đều có ý chiếm Ngọc Chỉ thần châu cho riêng mình.

Tùng Vĩ chỏi tay gượng dứng lên :

– Đại sư! Tùng Vĩ phải tính sao bây giờ?

Thiên Nhất đạo trưởng nói :

– Cang công tử! Nếu công tử một lòng vì chánh đạo thì hãy giao Ngọc Chỉ thần châu cho bần đạo và Chánh Giới đại sư.

– Tại hạ rất muốn trao cho nhị vị. Nhưng giao rồi không biết mình sẽ ra sao.

– Bần đạo và Chánh Giới đại sư sẽ bảo vệ công tử.

Tùng Vĩ lắc đầu :

– Vậy là Tùng Vĩ làm phiền đến nhị vị trưởng tôn rồi.

Tùng Vĩ ve cằm rồi nói :

– Vãn bối có cách này lưỡng toàn cả đôi bên.

Thiên Nhất đạo trưởng hối hả nói :

– Cách gì, tiểu tử mau nói cho bần đạo được rõ.

Y nắm tay Thiên Nhất đạo trưởng, ghé miệng vào tai lão nói rù rì. Thỉnh thoảng, Thiên Nhất đạo trưởng lại gật đầu. Tùng Vĩ xoa tay nhìn Thiên Nhất đạo trưởng :

– Chỉ có cách đó là lưỡng toàn cho vãn bối.

Thiên Nhất đạo trưởng vuốt râu :

– Tiểu tử rất thông minh.

Thiên Nhất đạo trưởng lấy trong tịnh bình ra một hoàn đơn đặt vào tay Tùng Vĩ tử tốn nói :

– Hoàn dược này là Lưỡng nghi Âm dương đơn. Tiểu tử giữ lấy mà dùng, để sớm hồi phục sức lực, xem như bần đạo thưởng riêng cho tiểu tử đó.

Tùng Vĩ ôm quyền :

– Đa tạ trưởng lão.

Tùng Vĩ đích thân đưa hai vị trưởng tôn đại phái ra của thạch lao, từ tốn nói :

– Đạo trưởng và đại sư cứ theo kế sách của Tùng Vĩ. Vãn bối cũng không có thiện cảm với Bang chủ Cái bang Ngầu Nại đâu mà chỉ kính trọng những bậc đạo hạnh như đại sư và đạo trưởng đây mà thôi.

Chánh Giới đại sư dừng bước chắp tay nhìn Tùng Vĩ :

– A di đà Phật. Xem như bần tăng thiếu nợ thí chủ.

– Đại sư nói vậy khiến vãn bối hổ thẹn.

Hai vị trưởng tôn võ lâm đi rồi. Tùng Vĩ mới quay bước trở lại chỗ cũ. Ngồi dựa lưng vào vách thạch lao, Tùng Vĩ nghĩ thầm: “Viên Ngọc Chỉ thần châu kia có giá trị thế nào mà sao ai cũng muốn sở hữu nó. Các người muốn phần được của các ngươi mà quên hận của Tùng Vĩ. Mối hận giết dưỡng mẫu của Tùng Vĩ, Tùng Vĩ đâu có thể bỏ qua được”.

Ý niệm đó khiến Tùng Vĩ buột miệng nói :

– Thế mà cũng gọi là chánh đạo, chính nghĩa, chánh phái. Không biết bọn họ có thuộc kinh thư không nữa.

Y hừ nhạt một tiếng, lẩm bẩm đọc :

– Nhân hữu đồ điền, nữ phận hữu chi. Nhân hữu dân nhân, nữ phục đoạt chi. Tứ nghi vô tội, nữ phận thu chi. Đó chính là chính đạo của các ngươi đó.

(Nghĩa là: Người ta có ruộng đất, họ liền cướp lấy. Người ta có người giúp việc, họ cũng cướp mất. Người này không có tội, họ cũng bắt đem giam).

Tùng Vĩ mím môi, gằn giọng nói :

– Chính đạo hay vô đạo… rồi các ngươi sẽ biết.

Chọn tập
Bình luận
× sticky