Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 14

Tác giả: Cửu Nguyệt Hi

Đỗ Nhược đẩy cửa phòng nghỉ số 1 ra liền thấy Cảnh Minh đeo tai nghe chụp đầu màu đỏ, mặc áo hoodie màu đen, quần jeans rách, ngồi thu lu trên sô pha chơi game, miệng nhai kẹo cao su nhóp nhép. Cả căn phòng nghỉ yên tĩnh rộng lớn chỉ có mỗi mình cậu.

Cô khẽ khàng đóng cửa lại rồi đứng vào một góc, do dự có nên quấy rầy cậu chơi game không. Cậu thoáng thấy được liền ngước mắt nhìn cô bảo: “Ngồi đi.”

“Ờ.” Cô ngồi xuống đầu bên này sô pha, cậu tiếp tục chơi game.

Bấy giờ cô mới nhìn thấy con robot nhỏ mở to đôi mắt sáng rực, nằm lặng im cạnh chân cậu. Cô rảnh rỗi không có việc gì làm bèn lật quyển sách ảnh khi nãy ra xem, đang nghiền ngẫm thì Cảnh Minh nhẹ nhàng cất lời: “Xem trang cuối.”

“Hả?” Cô ngơ ngác ngẩng đầu.

“Trang cuối.” Cậu đã chơi xong, cởi tai nghe ra, ném điện thoại di động vào túi giấy.

“À.” Đỗ Nhược lật đến trang cuối, thấy khá nhiều trích dẫn thông tin tài liệu lịch sử và các lĩnh vực tiên phong, về nhà có thể dựa theo đó lên mạng tìm tòi thêm, thậm chí có quyển còn cho sẵn đường dẫn chương trình học nữa. Thế này khác gì kho báu đâu cơ chứ!

Cảnh Minh đứng dậy, cầm lấy điều khiển trên bàn trà: “Đi thôi.”

“Ừ.” Đỗ Nhược vội bỏ sách vào cặp, đứng dậy nối bước theo sau, chợt nghe tiếng máy móc chạy ro ro, thì ra con robot cũng ngoan ngoãn đi theo chân Cảnh Minh.

Thấy cậu nhìn mình với vẻ lạ lùng, cô mới vỡ lẽ, khi nãy cậu nói chuyện với con robot kia cơ.

Từ lúc ra khỏi phòng nghỉ ngơi, Đỗ Nhược luôn đi chếch phía sau cậu. Đến trước cánh cửa đang đóng ở cuối hành lang, Cảnh Minh dừng lại, cô loáng thoáng nghe được bên kia có tiếng reo hò, đây nhất định là khu vực thi đấu.

Cậu chợt quay đầu lại hỏi cô: “Trước kia đã từng xem thi đấu robot chưa?” Giọng cậu rất khẽ nhưng vẫn có tiếng vọng trong hành lang chật hẹp.

“Chưa.” Cô lắc đầu.

Cậu người đi: “Vậy cô nên xem những trận đấu thực thụ trước đã.”

“Trận đấu thực thụ là sao?”

“Mấy cuộc thi robot múa hát hay đá bóng gì đó, chú trọng đến yếu tố nghiên cứu nhiều hơn. Không giống buổi hôm nay, chủ yếu vui là chính, lại còn khá bạo lực máu me.”

Bạo lực máu me á? Cô hơi khó hiểu: “Cuộc thi này không phải là robot và robot đánh nhau sao?”

Cậu chẳng nói đúng sai, chỉ cười khẽ: “Lát nữa đừng sợ xanh mặt đấy.”

Đỗ Nhược hoang mang, cô từng xem những đoạn phim ngắn robot chính thống đánh nhau, anh robot xinh xắn từ từ đưa tay lên đâm em robot ngáo ngơ một phát, em robot rùa bò liêu xiêu lắc lư giơ chân lên đạp anh robot đáng yêu một cú. Giống như hôm đó trong phòng ký túc xá của cậu, con robot nhỏ này đã chạy đến đánh vào mắt cá chân của cô, rồi vui vẻ bỏ chạy vậy.

Đang nghĩ ngợi thì cửa được kéo ra, nhân viên khom người mời Cảnh Minh vào sân. Ánh đèn rực sáng, cậu thong dong đi vào trong tiếng reo hò cuồng nhiệt đến mức muốn bật tung cả trần nhà.

Đỗ Nhược được nhân viên đưa đến một chỗ ngồi ngay sát sân khấu, sau lưng là khán đài sôi động, được lấp kín bởi phần lớn sinh viên học ở gần đây, hàng trước là những người trí thức có hứng thú với robot hoặc thuộc ngành nghề liên quan. Tất cả đều là nam.

Nhà thi đấu không lớn, có phần tương đồng với nơi diễn ra cuộc thi thể thao với khoảnh sân vuông vức, bao quanh bởi tường sắt thấp cỡ bậc thềm, phía trên là lưới sắt bảo vệ.

Ánh đèn rọi về phía khán đài đồng loạt tắt ngóm, không gian mờ tối, rồi “bụp” một tiếng, mọi tia sáng đều tập trung vào sân thi đấu. Bảng điện tử hai bên sáng lên, hiện lên thông tin của hai thí sinh.

Hàng đầu tiên của bảng điện tử bên trái nổi bật hai từ: M JING (CẢNH MINH)

Tiếp theo là thông tin cơ bản về cậu:

Age: 18 (Tuổi: 18)

Robot: Eva (Robot: Eva)

Matches: 6 (Số trận đấu: 6)

Average Kill Time: 47s (Thời gian chiến thắng trung bình: 47 giây)

Bảng bên kia hiện lên thông tin của Dịch Khôn: K YI

Age: 22

Robot: Sonny

Matches: 6

Average Kill Time: 49s.

Có thể thấy thực lực đôi bên kẻ tám lạng người nửa cân.

Ánh mắt Đỗ Nhược từ bảng điện tử chuyển đến phía Cảnh Minh đứng trong khu vực khép kín bên trái, đeo tai nghe nhét tai. Eva đi lòng vòng bên chân cậu, mắt xoay tròn.

Màn hình lớn ở sân thi đấu chiếu cận cảnh robot Eva thấp bé bầu bĩnh, chân làm bằng bánh xích như chiếc xe tăng, được gắn tay hai bên, đỉnh đầu là đôi mắt to tròn đáng yêu, khán giả nhìn thấy đều cười thích thú.

Còn phong thái của Dịch Khôn lại khác hẳn ba trăm sáu mươi độ, vẻ mặt hình sự, lạnh lùng không cảm xúc, mặc bộ đồ Tây nghiêm túc. Con robot Sonny của anh ta cao hơn hẳn Eva, vẻ ngoài chắc chắn như một lô cốt, kín mít không một khe hở.

Đáng sợ nhất là Sonny có hai cánh tay dài như bọ ngựa, quả đấm to như cây búa, trông hung tợn vô cùng.

Trước khi bắt đầu cuộc thi, MC làm nóng không khí, đưa micro về phía khán giả, bảo mọi người hô tên tuyển thủ vô địch trong lòng họ, cả khán phòng phút chốc vang lên tiếng thét rền trời:

“Cảnh Minh! Cảnh Minh!”

“Dịnh Khôn! Dịch Khôn!”

Đỗ Nhược cũng đắm mình vào bầu không khí ấy, kích động đến độ run người. Cô nhìn Cảnh Minh, cậu hơi cúi đầu, mái tóc che mất đôi mắt, không thấy rõ vẻ mặt thế nào, chỉ thấy sống mũi dọc dừa và xương quai hàm lộ rõ vô cùng nổi bật, chốc chốc cằm lại cử động khi cậu liếm môi. Sợi dây tai nghe nhẹ đung đưa trên gò má. Lúc này Eva không còn chạy vòng quanh nữa mà đứng nép vào chân cậu.

MC ra hiệu cho hai tuyển thủ đưa robot vào sân, Cảnh Minh cởi tai nghe ra nhét vào túi quần jeans, cúi người xuống vỗ đầu Eva thật trìu mến, giống như người cha vậy.

Eva lập tức vui vẻ vào sân, chạy quanh chân MC rồi tiến vào nơi thi đấu với lưới sắt vây quanh. Sonny cũng vững bước ra trận.

Khi hai bên đều vào vị trí, MC tuyên bố: “Cuộc thi bắt đầu!”

Vừa dứt lời, “soẹt” một tiếng, cửa chớp bật lên, toàn bộ khoảnh sân bừng sáng trong tích tắc, nhưng tuyệt đối không phải là hiệu ứng đèn. Hai mặt tường bùng lên ngọn lửa hừng hực sắc xanh sắc đỏ, hai mặt khác lại là lưỡi dao sắt xoay tròn cực nhanh. Nếu robot đâm vào vách tường chắc chắn bị tổn hại nghiêm trọng.

Sonny nhanh chóng phát động tấn công, lao đến đấm một cú trời giáng vào Eva làm mắt nó bị lệch đi.

Đỗ Nhược kinh sợ giật thót. Nơi này không có robot dễ thương hành động ngáo ngơ, cũng không tồn tại khái niệm “chậm chạp” vì nó đồng nghĩa với chờ chết.

Eva phút chốc không còn đáng yêu nữa, cấp tốc trượt tới húc vào Sonny, lưỡi dao xoay vòng trước ngực ngay tức thì khoét thẳng vào lớp vỏ kim loại của nó. Sonny lập tức đổi phương hướng, đấm một cú chính diện,hưng Eva quá nhanh quá nguy hiểm, lập tức di chuyển sang bên sườn, hai tay chọc thẳng vào kẽ hở vừa đâm Sonny, kéo toạc một phát. Sonny cao lớn ngã chỏng vó, lớp vỏ sắt va xuống nền đất kêu vang.

Tất cả khán giả đều căng mắt nín thở, chăm chú theo dõi.

Sonny giãy giụa yếu ớt, tuy cồng kềnh như thế nhưng rất linh hoạt, quay phắt người đứng dậy. Nó thay đổi sách lược, tận dụng lợi thế to con, thể tích lớn cộng thêm tốc độ cực nhanh, đột ngột xông tới đẩy thẳng Eva vào bức tường có lưỡi dao xoay tròn. Lưỡi dao cứa lên thân thể Eva, vụn sắt bắn tung tóe. Cùng lúc đôi tay búa của Sonny kịch liệt nện lên đầu Eva.

Hung tàn quá đi mất! Đỗ Nhược không thể khống chế nhịp đập tim mình, căng thẳng đến mức không dám xem nữa, sốt ruột nhìn về phía Cảnh Minh. Cậu đứng ở khu vực bên ngoài sân, ngón tay thon dài thao tác thần tốc trên bảng điều khiển trong khi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Eva đang bị Sonny vây khốn nơi góc tường. Eva ra sức cử động, ống cuộn trước người phát ra ánh điện, một lưỡi dao xuất hiện đâm rách lớp vỏ của Sonny. Ánh điện màu xanh len lỏi qua khe hở vụt thẳng vào bên trong cơ thể Sonny, buộc nó phải lùi về sau né tránh. Eva liền nhân cơ hội thoát thân khỏi góc chết, mang theo thương tích ở bánh xích do lưỡi dao trên tường cứa vào. Giữa lúc Sonny chưa kịp phản đòn, Eva tiến thẳng đến trước mặt nó, cho hẳn một cú đấm ngược từ dưới lên làm nó lộn nhào đầu và lăn lông lốc vào bức tường lửa.

Ngọn lửa liếm lên thân thể Sonny, tuy vỏ kim loại vẫn bình an vô sự trước, nhưng các mạch điện và động cơ bên trong không chịu được nhiệt độ cao. Sonny gục ngã bên cạnh đống lửa, vùng vẫy muốn trở mình. Eva dừng lại, đứng chờ ở giữa sân đấu.

Trên khán đài, người xem sôi trào: “Tấn công, tấn công, dứt điểm đi!”

Đồng hồ tính giờ giữa sân hiển thị 43 giây.

Nhưng kỳ lạ là Eva không hề tiến lên tấn công, mà đứng yên chờ Sonny thoát khỏi cảnh khốn khó. Đợi đến mức mất kiên nhẫn, nó ngoẹo đầu tạo dáng đáng yêu, khiến tất thảy người xem đều cười rộ lên.

Đỗ Nhược nhìn về phía Cảnh Minh, người đang kiểm soát toàn cục, ngón tay cậu gõ nhịp trên bảng điều khiển, hoàn toàn phớt lờ tiếng reo hò ủng hộ và cười thích thú xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm vào con robot đối thủ của mình.

Cuối cùng, Sonny đã lật người đứng dậy, tránh xa bức tường lửa. Chủ nhân Dịch Khôn không hề cho nó có thời gian nghỉ ngơi hồi phục, dùng tốc độ nhanh nhất và mạnh nhất lao đến Eva.

Cảnh Minh nheo mắt, cho Eva cũng xông về phía Sonny với tốc độ tối đa.

Một tiếng “ầm” vang rền, khán giả đều trố mắt líu lưỡi, hai con robot giống như hai chiếc xe hơi đâm sầm vào nhau. Chúng đối đầu gắt gao, Sonny giơ búa giáng từng cú mạnh mẽ vào Eva. Mắt của Eva đã bị nứt, bả vai cũng sụp xệ nhưng không lùi về phía sau dù chỉ nửa bước. Lưỡi dao xoay tròn xoáy mạnh vào người Sonnyphát ra tia lửa điện xèn xẹt.

Khán đài tĩnh lặng như tờ, Đỗ Nhược cắn ngón tay, chăm chú quan sát.

Sau vài cú nện, Sonny phát hiện chỉ có thể làm hư hại lớp vỏ của Eva, không tài nào phá được vào bên trong, thế là gia tăng mã lực, đẩy Eva về phía bức tường dao, lợi dụng nó xoắn gãy bánh xích của Eva.

Sonny liên tiếp đẩy lùi Eva về sau, nhưng Eva vẫn kiên trì công kích bằng điện và lưỡi dao để phá hỏng vỏ ngoài của Sonny. Chính ngay khoảnh khắc bị ép vào góc tường, Eva nhanh nhẹn quay người tránh khỏi, còn Sonny không kịp trở tay nên tự mình lao thẳng vào tường dao, nằm bất động. Một giây, hai giây rồi ba giây trôi qua, cứ thế mà chết lặng.

MC tuyên bố: “Trận đấu kết thúc!”

Toàn bộ con trai ở khán đài đứng thoắt dậy, hú hét như sói tru.

Nhịp tim điên cuồng và cơn kích thích mà trận đấu mang lại còn chưa kịp lắng đọng, Đỗ Nhược thở hổn hển, vỗ tay theo mọi người.

Cảnh Minh nhếch môi cười, bấm bảng điều khiển, Eva trong sân lắc lư đầu, đứng bằng một chân, chân còn lại giơ lên không trung, giống hệt hộp giày bị đặt nghiêng, còn chạy một vòng ăn mừng chiến thắng, vô cùng đáng yêu.

Đúng lúc này, từ khe hở lớp vỏ của Sonny tóe lên một tia sáng màu đỏ, tia sáng càng lúc càng lớn, càng lúc càng phóng đại. Tiếng vỗ tay của khán giả biến thành tiếng xì xào, ai ai cũng chỉ về phía đó. Trong ánh mắt thảng thốt của mọi người, bỗng một đám lửa vụt lên, thiêu đốt Sonny. Trong cuộc chiến khi nãy, Eva đã không ngừng cố gắng cắt đứt mạch điện của Sonny, thế nhưng chủ nhân Dịch Khôn của nó không chịu đợi cho nó hồi phục sau khi bị biển lửa vùi dập mà lập tức bắt nó chiến đấu tiếp, nên mới đẩy nhanh tốc độ hủy diệt của nó.

Sonny bị nhấn chìm trong ngọn lửa bốc cao, nó là robot đầu tiên bị thiêu hủy trong tất cả những trận đấu đã diễn ra. Người trên khán đài xuýt xoa tiếc nuối, không ít người còn lấy điện thoại quay lại.

Về phần Eva mang theo thương tích hân hoan chạy đến cửa ra, ngoan ngoãn chờ nhân viên mở cửa. Nó nghịch ngợm chui qua chân của các nhân viên, lạch bạch chạy về bên cạnh Cảnh Minh.

Cảnh Minh đi tới ngồi xổm xuống vuốt đầu Eva, chào đón con robot khải hoàn trở về, còn ôm nó vào lòng, kiểm tra sơ vết thương trên người nó. Chút đau xót thoáng qua trên mặt, cậu lại vuốt đầu Eva, rồi cúi xuống hôn lên mắt nó.

Khoảnh khắc ấy, chàng trai kia rất đỗi tinh khôi, dịu dàng và thuần khiết.

Tim Đỗ Nhược bất chợt lỡ nhịp, không biết tại sao bản thân lại cảm động trước cảnh tượng ấy.

Phút giây ấy tựa hồ như là nét vẽ chân thật nhất giữa cậu và cô. Trên sân đấu đèn đuốc rực rỡ, cậu không hề ngó ngàng đến ánh mắt và tiếng vỗ tay của mọi người, chỉ quan tâm Eva của cậu. Đèn trên khán đài dần tối đen, ánh mắt cô vẫn đăm đắm dõi theo, không hề dời đi dù chỉ một giây.

Bởi vì sẽ có một ngày, cô cũng đứng trên sàn đấu này.

Bình luận
× sticky