Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 98: Ngoại truyện nhỏ

Tác giả: Cửu Nguyệt Hi

(1)

Cái tính khó chịu của Cảnh Minh đến khi làm ba vẫn không hề thay đổi. Tuy không nổi giận la mắng Cá Con nhưng cũng không kiên nhẫn và chiều con là bao.

Hiển nhiên từ bé, Cá Con gần gũi với mẹ hơn, suốt ngày bám dính Đỗ Nhược. Cảnh Minh không thích như vậy chút nào. Nhất là đến buổi tối, Cá Con cứ mè nheo trong lòng mẹ, không chịu về phòng ngủ, Cảnh Minh chỉ muốn ném bay thằng bé ra khỏi hệ mặt trời luôn cho rồi.

Sau này, Đỗ Nhược mang thai Hoa Nhỏ, không có sức chăm sóc Cá Con, thế nên thời gian hai cha con ở bên nhau tăng vọt.

Có dạo, Đỗ Nhược bị ảnh hưởng bởi hormone trong cơ thể khi mang thai nên hay sáng nắng chiều mưa trưa dông bão. Cô thường nổi giận với người nhà, tâm trạng cũng không tốt cho lắm. Bởi vậy, Đỗ Nhược đuổi hai cha con “ngây thơ” vô tội ra khỏi nhà, hạ lệnh cưỡng chế, khi nào trạng thái cô khá khẩm hơn mới được về.

Cảnh Minh đứng ở cửa, thở dài thườn thượt nhìn củ cải nhỏ nhảy nhót bên chân. Không còn cách nào, đành phải chăm trẻ thôi. Anh bước đi trên lề đường, cho tay vào túi và suy nghĩ về công việc, Cá Con chạy lạch bạch theo sát, sợ bị ba bỏ rơi lại phía sau, thỉnh thoảng vươn tay muốn nắm tay ba nhưng với mãi không tới.

Đi một hồi, Cảnh Minh mới thoát khỏi trầm tư, nghe thấy tiếng thở hổn hển của cậu con trai phía sau, quay đầu liên thấy đôi chân ngắn cũn đang rối rít chạy theo, hai bàn tay nhỏ cứ vung vẩy theo nhịp bước chân.

Anh dừng lại, đứng bên lề đường nhìn vườn hoa trong khu dân cư rồi tiếp tục suy tư. Cá Con cũng dừng lại, chạy lăng xăng vài còng quanh chân anh. Bị mấy hồn sỏi ở con suối nhân tạo thu hút, cậu bé chạy đến chộp lấy ngay một phát, tay áo ướt đẫm, còn lẩm lem bùn đất.

Cá Con len lén nhìn ba, đúng lúc Cảnh Minh cũng nhìn sang. Thấy tay áo cậu con trai vừa bẩn vừa ướt, ánh mắt bắt đầu nghiêm nghị.

Cá Con nhoẻn môi cười lấy lòng ba, đưa tay ra sau lưng hòng giấu đi chứng cứ phạm tội, nhưng ngây thơ không biết mặt mình cũng bị dính bùn lấm tấm. Cậu bé cười khúc khích, tròn xoe mắt nhìn ba.

Cảnh Minh đứng yên giây lát mới nói: “Qua đây.”

Hai bàn tay bé xíu của Cá Con xoắn vào nhau. Đôi chân ngắn cũn bước đến bên cạnh Cảnh Minh, gương mặt trẻ thơ ngẩng lên nhìn anh.

Người đàn ông cao lớn ngồi xổm xuống, lấy khăn tay lau vết bùn trên mặt con trai. Nhưng anh mạnh tay quá làm người cậu bé lắc lư nghiêng ngả. “COn thấy có mấy viên đá đủ màu đỏ, xanh…”

Anh lau sạch mặt rồi kéo cậu nhóc lại, tiếp tục lau tay và tay áo, vừa lau vừa nhìn con trai. Thằng bé này giống hệt anh khi còn bé, bây giờ trông ngoan ngoãn đấy, không chừng mấy năm nữa sẽ quậy tung nhà cho xem.

Lúc mở cửa, Đỗ Nhược thấy Cảnh Minh ôm con trai trong lòng. Cậu nhóc cuộn mình trong chiếc áo khoác của ba, thân hình bé bỏng nép trong vòng tay ba say ngủ.

Đỗ Nhược nhẹ giọng: “Sao lại ngủ gục rồi?”

“Chạy chơi mệt.” Cảnh Minh khẽ đáp.

Bế con trai về phòng của cậu bé ở trên tầng, anh đặt Cá Con xuống giường, rồi cởi áo khoác và giày của thằng bé ra, cuối cùng là đắp chăn cho “ông trời con”.

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn khẽ vuốt ve, bỗng nhớ đến hồi bé, mình cũng từng ngủ say trong lòng ba như vậy. Chuyện cụ thể đã không còn nhớ rõ, nhưng vẫn mang máng ghi nhớ ký ức về tiếng bước chân vững chãi, tiếng hít thở nhịp nhàng, nhịp đập trái tim trầm ổn và mùi hương từ áo khoác của ba, đặc biệt nhất chính là cảm giác ấm áp và an toàn khi ấy.

Ắt hẳn khi Cá Con trưởng thành sẽ vẫn nhớ được những điều này nhỉ?

(2)

Cá Con là cậu nhóc thương em gái một cách quá đáng. Trong mắt cậu, em gái Hoa Nhỏ chính là đứa bé đáng yêu nhất trên đời này. Bé hồng hào, trắng mịn, i i a a thật đáng yêu. Cậu bé đặc biệt thích mỗi khi rảnh rỗi chạy đến ôm em gái, hôn lên khuôn mặt be bé, mũm mĩm của em.

Hừ, ba mỗi ngày đều hôn mẹ, nên cậu mỗi ngày cũng phải hôn em. Chụt chụt chut, cậu hôn lấy hôn để vào mặt em.

Ơ… Ba ôm em đi rồi! Hứ, Cá Con chạy đến ôm mẹ.

Ơ… Ba cũng ôm cả mẹ đi luôn. Cá Con gào khóc. Tại sao ba lại cướp hết tất cả, không chừa cho con người nào hết vậy?

Eva và Wall-E ro ro chạy đến, ôm lấy đôi chân ngắn cũn của cậu: Chúng tôi phải bảo vệ cậu chủ!

(3)

Trong căn phòng ngủ yên tĩnh, cánh cửa bị đẩy ra he hé, Eva rón rén ló đầu vào, nhìn lướt khắp phòng rồi lạch bạch chạy vào.

Quả bóng của Cá Con đâu rồi nhỉ?

Một mình nó đi qua đi lại trên thảm tìm kiếm, ánh mắt bỗng bị một món đồ kỳ lạ thu hút, Có một vật đen thui, dẹt dẹt đang nằm trên sàn nhà sạc pin.

Òa, nó lục lọi kho dữ liệu trong cái đầu bé tí của mình, hình như đây là một kiểu điện thoại di động từ rất nhiều năm trước. Eva đến gần, đưa bàn tay nhỏ bé khẽ chạm vào, màn hình phát sáng.

Mật khẩu ư? Nó kiểm tra trong “não bộ” của mình, 171113. Cứ bấm thử xem sao, không ngờ thật sự mở được khóa rồi. Màn hình nền tối đen chẳng có gì cả, tất cả chương trình đều bị xóa sạch, chỉ còn lại một biểu tượng ứng dụng Wechat xanh biếc.

Eva ấn “tay” vào ứng dụng kia, giao diện chương trình mở ra, danh bạ bên trong trốc hoác, chỉ còn mỗi một cái tên là “Pha Lê Đội Nhà”.

Ồ? Nó nghiêng đầu, tò mò chớp mắt, nghĩ ngợi một lúc ấn vào cái tên ấy, bỗng chốc hiện ra một cửa sổ tin nhắn thật dài. Eva đưa tay lướt màn hình từ dưới lên trên, rồi từ trên xuống dưới, ánh sáng trên đó hắt vào đáy mắt nó.

Ngày 31 tháng 07 năm 2017

“Ngủ rồi hả?”

“Chưa.”

“Em đang làm gì vậy?”

“Chuẩn bị đi ngủ. Còn anh?”

“Anh cũng vậy, ngủ ngon, chụt.”

“Ngủ ngon, chụt.”

Ngày 01 tháng 08 năm 2017

“Chạy bộ với anh đi.”

“Ưm.”

“Ngoan~~~”

Eva nghiêng nghiêng đầu, không hiểu gì cả, lại lướt nhanh xuống.

Ngày 27 tháng 10 năm 2017

“Em đang ở đâu?”

“Thư viện, còn anh?”

“Phòng thí nghiệm.”

“Làm việc xong rồi sao?”

“Ừ, sắp đóng cửa rồi.”

“Ừ.”

“Anh đến đón em.”

“Được.”

“Đừng chạy.”

Eva lại lướt tiếp.

Ngày 13 tháng 11 năm 2017

“Thức dậy đi!”

“Ừm.”

“Anh ở dưới lầu chờ em.”

“Xuống ngay…”

“Cảnh Minh, anh nghe điện thoại đi.”

“Anh nghe điện thoại đi, được không?”

“Em muốn nói chuyện với anh, chỉ vài câu thôi.”

“Em chỉ muốn nghe giọng nói của anh thôi, có được không?”

Ngày 14 tháng 11 năm 2017

“Điện thoại của anh không mở nữa sao?”

“Cảnh Minh, nếu anh thấy được tin nhắn này thì hãy liên lạc với em, được không?”

“Không phải lỗi của anh, thật sự không phải lỗi của anh.”

“Anh đừng một mình tự trách và đau khổ. Anh đừng giam lỏng bản thân, hãy để em được ở cùng anh, được không?”

Ngày 15 tháng 11 năm 2017

“Bây giờ anh sống thế nào?”

“Hãy cho em ở bên cạnh anh, được không?”

Tay Eva lại nhanh chóng lướt tiếp.

Ngày 07 tháng 01 năm 2018:

“Lại sắp thi học kỳ rồi.”

“Hôm nay, anh đã đến trường đúng không? Tại sao không đến gặp em…”

“Em rất nhớ anh…”

Ngày 23 tháng 01 năm 2018

“Anh hãy ngủ một giấc thật ngon trên máy bay, quên hết chuyện ở nơi này đi.”

Ngày 23 tháng 02 năm 2018

“Nhưng dường như em không quên được, phải làm sao đây?”

Ngày 03 tháng 03 năm 2018

“Cảnh Minh, em đến Mỹ rồi.”

Ngày 04 tháng 03 năm 2018

“Hóa ra ở Mỹ còn chia giờ miền Đông và miền Tây. Chúng ta không ở cùng một múi giờ rồi.”

Ngày 10 tháng 03 năm 2018

“Mỗi ngày, em đều chăm chỉ học tập đấy, nhưng bỗng dưng phát hiện ra những gì đã học trước đây vẫn chưa đủ. Em sẽ cố gắng trở nên giỏi giang hơn, sau đó đi tìm anh.”

Ngày 06 tháng 04 năm 2018

“Lúc trước, em bảo anh hãy quên tất cả những chuyện đã xảy ra, chỉ cần nhớ đến ước mơ của mình thôi.”

“Nhưng bây giờ, em có chút hối hận.”

“Có thể nào nhớ cả em nữa, được không?”

Ngày 01 tháng 05 năm 2018

“Hôm nay gặp được một sinh viên ở MIT, em không hỏi thăm cậu ta về anh.”

“Anh sống có tốt không”

Từng đoạn tin nhắn theo trình tự thời gian lướt nhanh trong đôi mắt Eva như dòng nước chảy xiết.

Ngày 31 tháng 07 năm 2018

“Cảnh Minh, sinh nhật vui vẻ.”

Ngày 24 tháng 09 năm 2018

“Hôm nay em gặp được Hà Vọng, nhưng cũng không nhắc đến anh với cậu ấy.”

“Anh sống thế nào?”

Ngày 24 tháng 09 năm 2019

“Em tham gia một diễn đàn học thuật, trong đó toàn đề cập đến lĩnh vực sở trường của anh.”

Ngày 14 tháng 10 năm 2019

“Tham gia thi đấu, lại nhớ đến anh.”

“Anh vẫn ổn chứ?”

Ngày 13 tháng 06 năm 2020

“Anh có quên em không?”

“Đừng quên…”

“Được không?”

Ngày 01 tháng 07 năm 2021

“Cảnh Minh, em về nước rồi.”

Ngày 03 tháng 10 năm 2022

“Hôm nay đi ngang qua trường nhưng không vào.”

“Anh sống ra sao?”

Ngày 28 tháng 04 năm 2023

“Gặp được Chương Lỗi bạn cùng phòng với anh.”

“Anh giờ thế nào?”

Từ ngày 13 tháng 11 năm 2017 đến tháng 07 năm 2023, gần như mỗi ngày đều có tin gửi đến, chưa bao giờ gián đoạn.

Ồ, Eva lại nghiêng đầu, người nhắn tin là ai thế nhỉ? Đầu cô bé cứ lắc lư mãi, lại nhìn bốn chữ trên đầu khung đối thoại: “Pha Lê Đội Nhà”. Cụm từ này có ý nghĩa gì? Không sao cả, hiện tại, Eva đã có hệ thống tự học rồi. Cô bé tra tìm trong não mình, hóa ra là một trò chơi nhiều năm về trước, ý là “Đối tượng cần dốc hết sức lực để bảo vệ”.

Là ý này sao? Eva là cô bé rất hiếu học, quyết định tìm hiểu sâu hơn. À, lại tìm thêm được một vài ý nghĩa nữa: “Nguồn năng lượng sống”, “Duy trì sinh mệnh”, “Mất đi cô ấy, sự sống cũng chẳng còn”.

Ồ, thì ra là vậy!

Bình luận
× sticky