Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 78

Tác giả: Cửu Nguyệt Hi

Buổi chiều, Đỗ Nhược định đến khu công nghiệp sau khi kết thúc công việc ở văn phòng, nhưng đang chuẩn bị tan ca, chưa xuống tầng đã nhận được tin nhắn của Cảnh Minh: “Anh đang chờ em dưới sân.”

Cô chạy tới ngồi vào xe anh: “Em đang định đến phòng thí nghiệm đây.”

Cảnh Minh mỉm cười: “Dẫn em đến chỗ này.”

“Đi đâu?”

“Đến rồi em sẽ biết thôi.” Anh nói xong lại vô thức nắm tay cô, mười ngón tay đan xen thật chặt.

Đỗ Nhược thấy lòng ấm áp, kề đến tựa vào vai anh. Đường hơi tắc, xe cứ chạy một chút lại ngừng, có điều tâm trạng anh khá tốt, ngón tay thường mơn trớn lòng bàn tay cô, khiến cô râm ran.

Cô ngẩng đầu, chợt nhớ ra: “Nói chuyện với nhóm Hà Vọng ổn không?”

“Ừ.”

Cô mỉm cười.

“Em cười gì vậy?”

“Xem ra tâm trạng anh không tệ.”

Không lâu sau, chiếc xe Mercedes chạy vào một khu công nghiệp mới xây dựng rồi dừng trước một bức tường rào. Cảnh Minh dẫn Đỗ Nhược xuống xe, đi qua cánh cửa sắt nhỏ. Cả mảng cỏ cây xanh mướt, hai bên đường trồng cây bạch quả và cây phong đập ngay vào tầm mắt. Men theo con đường chính đến thẳng một khu công trình kiến trúc phức hợp công nghiệp và thương mại hiện đại hóa gồm: Tòa nhà văn phòng, phân xưởng, bãi đỗ xe… Trong đó có một tòa nhà được thiết kế vô cùng phá cách, thoạt nhìn giống một chiếc xe đua khổng lồ, đậm nét nghệ thuật.

“Tòa nhà này đẹp quá.” Đỗ Nhược say mê ngắm nhìn. “Tòa nhà văn phòng mới xây của Xuân Hòa sao? Bên anh lắm tiền thế?”

Cảnh Minh đi đến nắm tay cô, giới thiệu: “Đây là trung tâm nghiên cứu của Xuân Hòa, cũng chính là trụ sở phòng thí nghiệm của Prime.”

Đỗ Nhược tròn xoe mắt, ngạc nhiên quay sang nhìn anh.

Cảnh Minh cười thản nhiên: “Có cần khoa trương vậy không?”

Đỗ Nhược giải thích: “Em không kinh ngạc chuyện Prime được xây dựng lại, chỉ sửng sốt tòa nhà này lớn quá thôi.”

“Mục tiêu vĩ đại thì dĩ nhiên phải cần một nơi khổng lồ thế này mới chứa nổi rồi.”

Anh nhìn tòa nhà ấy, như bỗng thấy được buổi tối ngày xưa, mười một người họ ngồi ven đường, thỏa thích tưởng tượng về tương lại. Họ đã nói muốn xe hơi không người lái của Prime phủ sóng toàn thế giới, muốn thành lập đế quốc Prime.

Đỗ Nhược cũng nhớ đến đêm chếnh choáng kia, tiếng cười sang sảng của nhóm thanh niên vang vọng khắp ngõ ngách thành phố Bắc Kinh. Cô xúc động, vừa cảm khái vừa sôi sục ý chí chiến đấu: “Cũng phải. Nếu Prime muốn lần nữa bước lên con đường theo đuổi mơ ước ban đầu của chúng ta, đương nhiên cần phải có kế hoạch lâu dài hơn.”

“Quyết định quay trở lại con đường này, nghiên cứu phát triển chắc chắn là cốt lõi.” Cảnh Minh khẳng định. “Prime sẽ không bao giờ giẫm lên vết xe đổ lần nữa.”

Người đàn ông bên cạnh nhìn tòa nhà với ánh mắt vừa kiên định vừa hiu quạnh, vừa vững tin vừa tiếc nuối. Đỗ Nhược thấy lòng hơi nhói, bèn bước đến ôm lấy eo anh, khẽ giọng: “Em cảm thấy cậu ấy ở trên kia đang vui mừng cho anh của hiện tại đấy. Chúng ta xa cách sáu năm, chẳng phải cậu ấy cũng phải đợi sáu năm sao? Bởi vì đây cũng là ước mơ cả đời của Lý Duy mà.”

Cảnh Minh trầm mặc, siết lấy eo cô.

“Cảnh Minh!” Ánh mắt cô kiên định và vững tin, khẽ thì thầm: “Em có dự cảm, lần này, Prime của chúng ta nhất định sẽ vượt qua sóng gió, thẳng tiến về phía trước. Anh có tin không?”

Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong vời vợi của mùa thu, sắc trời sáng rực phản chiếu nơi đáy mắt anh, trong veo thấu triệt: “Tin.”

***

Lúc rời khỏi khu công nghiệp, Đỗ Nhược đề nghị về nhà nấu cơm. Anh sợ cô mệt nên quyết định ăn ngoài, lại nói sau này sẽ tìm người giúp việc đến nấu. Đỗ Nhược nghe vậy, loáng thoáng cảm thấy có gì không đúng lắm, nhưng không mấy để tâm.

Hai người dùng cơm tối xong, Đỗ Nhược còn ngây thơ nói với anh tài xế: “Có thể đưa tôi về nhà trước không? Như vậy không cần đi vòng xa.”

Anh tài xế liếc nhìn ông chủ của mình.

Cảnh Minh nói với Đỗ Nhược: “Anh mới chuyển cả đống tài liệu ở nhà ba mẹ về, em đến sắp xếp lại giúp anh đi. Một mình anh làm không xuể.”

Đỗ Nhược ngoan ngoãn nhận lời: “Được thôi.”

Đến nhà Cảnh Minh, Đỗ Nhược nhìn phòng khách ngăn nắp: “Tài liệu đâu?”

“Tất nhiên ở phòng sách rồi. Em ngốc à?”

“… Ừ nhỉ.”

Hai người đi lên cầu thang, vừa rẽ qua khúc cua thì đã nghe thấy tiếng máy móc ro ro và giọng nói đáng yêu của Eva truyền đến: “Anh về rồi…”

Cảnh Minh đi lên bậc thang, Eva vui sướng nhào đến ôm chân anh. Đỗ Nhược giật mình, ngạc nhiên không thôi: “Eva vẫn còn ư?”

Eva quay lại nhìn cô, hết nghiêng đầu sang trái đến nghiên đầu sang phải, chớp chớp mắt nhận biết gì đó. Rốt cuộc, ánh mắt nó sáng lên, vui mừng giơ tay, lạch bạch chạy đến ôm chầm lấy cô nũng nịu: “Cái cô này tính tình kỳ cục quá…”

Đỗ Nhược ngồi xuống, ôm Eva vào lòng, xúc động mở lời: “Eva đã lâu không gặp.”

Eva đưa tay vuốt ve gò má cô, thỏ thẻ: “Em rất nhớ chị, chị có nhớ em không…”

Tim Đỗ Nhược tan chảy, vuốt đầu nó rồi ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Minh: “Eva thông minh hơn rồi.”

Cảnh Minh chế nhạo: “Em cho rằng giống tên nhóc nhà em à? Ngốc nghếch, nói cũng không xong.”

Đỗ Nhược tối tăm mặt mày, định nói gì đó thì Eva đã vỗ về cô: “Eo ôi, em sai rồi, đừng giận mà!” Cảnh Minh á khẩu. Đỗ Nhược cười phá lên.

“Đúng là nuôi ong tay áo mà.” Cảnh Minh bỏ đến phòng sách, Đỗ Nhược đi theo. Eva cũng lẽo đẽo theo đuôi họ, vung vẩy đôi tay nhỏ bé: “Nuôi ong tay áo…”

Cảnh Minh cũng cạn lời.

Mấy ngày qua, anh đã mang toàn bộ bản vẽ trong nhà ba mẹ về đây, chất đống trong phòng sách. Đỗ Nhược ngồi dưới đất, sắp xếp lại tài liệu giúp anh: “Mấy tài liệu này anh định xử lý thế nào? Chuyển hết đến phòng thí nghiệm Prime à?”

“Ừ. Hai, ba tuần nữa, phòng thí nghiệm sẽ hoàn tất. Lúc đó, nhóm Hà Vọng đều có mặt.” Anh lật vài tờ bản thảo, chợt ngẩng đầu nhìn cô: “Còn em?”

Đỗ Nhược nhỏ giọng: “Em tìm cơ hội xin thôi việc đã.” Sau đó, nghĩ thế nào, cô lại hỏi câu này: “Nhưng nếu Nguyên Càn bị Xuân Hòa thu mua thì em không cần xin nghỉ, trực tiếp điều động nội bộ là được.”

Cảnh Minh hừ khẩy: “Với tính cách của Dịch Khôn, nhất định sẽ kỳ kèo chuyện thu mua với anh mất đến một, hai tháng cho xem.”

Đỗ Nhược nghĩ thầm, tính tình khó ưa của anh còn không biết xấu hổ đi nói người ta à?

“Rốt cuộc tại sao hai người cứ bàn bạc mãi không xong vậy?”

“Quyền lợi, tiền bạc, điều khoản… nhiều lắm. Con người anh ta rất phiền phức, đâu phải em không biết.”

Đỗ Nhược nghẹn lời, cô không biết thật đấy! Trời ạ, hai người này rốt cuộc là bàn việc hợp tác hay là cố ý so đo làm đối phương khó chịu thế? Thôi, cô không xen vào nữa, chuyên tâm sắp xếp lại tài liệu thì hơn, đó là từng viên gạch tương lai của Prime đấy.

Hai người bận bịu với đống giấy tờ, còn Eva thì đi qua đi lại, chốc chốc lại xem nội dung trên giấy, tò mò suy ngẫm, lát lát lại chạm vào Đỗ Nhược, vui đùa với cô. Đêm dần về khuya, nó gục bên chân Đỗ Nhược, yên lành ngủ say.

Đỗ Nhược ngáp dài, nhìn đồng hồ đã là mười một giờ.

Cảnh Minh gợi ý: “Muộn quá rồi, em ở lại đây đi, tài xế đã tan ca rồi.”

Đỗ Nhược ngỡ ngàng: “Tài xế của anh cũng tan ca sao?”

“Con người anh rất có nhân tính đấy.”

Đỗ Nhược do dự: “Nhưng quần áo của em đều để ở nhà rồi.”

“Sáng mai anh đưa em về thay.”

Đỗ Nhược vẫn còn do dự, nhíu mày suy nghĩ. Cảnh Minh đứng dậy, điệu bộ mệt mỏi rã rời: “Thôi, để anh đưa em về, thuận đường ghé qua bệnh viện lấy chút thuốc ngủ.”

Đỗ Nhược sửng sốt kéo anh lại: “Thôi, muộn lắm rồi, anh đi nghỉ ngơi sớm thôi.”

“Vậy anh tìm đồ cho em thay.” Cảnh Minh đi ra khỏi phòng sách, nhất thời không kìm được, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên.

Sàn nhà, vách tường trong phòng tắm đều lát đá màu xám đen khơi gợi xúc cảm. Bồn rửa tay dài trắng tinh kết hợp với tấm gương lớn sạch sẽ khiến cả không gian như bừng sáng. Đỗ Nhược mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của anh vào, ngắm nhìn hoa văn vàng ẩn hiện. Cô đưa lên mũi hít hà mùi hương thoang thoảng còn vương trên áo.

Cô vừa xắn tay áo vừa ra khỏi phòng tắm, bắt gặp Cảnh Minh ngồi trên sô pha đọc sách. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngước mắt lên. Cô người yêu bé nhỏ đang mặc áo sơ mi trắng của anh, tay lọt thỏm trong tay áo, để lộ đôi chân thon thả, trắng nõn.

Đỗ Nhược ngại ngùng đến bên cạnh anh, định ngồi xuống thì anh đã đưa tay lôi cô ngã ngồi trên chân mình, tư thế của hai người toát lên sự mờ ám khó tả.

Cảnh Minh chậm rãi ngước mắt, ánh sáng của ngọn đèn đứng phản chiếu nơi đáy mắt anh lấp lánh như sao trời. Lòng bàn tay anh cháy bỏng, âm yếm cô qua lớp vải, ánh mắt nhuốm đẫm sự khát khao cháy bỏng.

Chỉ một ánh mắt thôi đã khiến tim cô đập rộn rã. Hai tay cô vịn lên vai anh, ngoan ngoãn cúi đầu hôn đôi môi mềm mại kia. Anh cũng dịu dàng đáp lại cô. Dưới vạt áo sơ mi, da thịt con gái mịn màng mềm mại.

“Ưm…” Cô đột ngột co rụt lại.

“Sao vậy?”

“Đau.”

“Để anh xem.”

“Đừng.” Mặt cô đỏ như gấc, đứng dậy định chạy trốn.

Anh nắm tay cô kéo lại, đầu gối cô khuỵu xuống, hai chân quỳ bên hông anh, tư thế càng táo bạo hơn. Anh cười khẽ, chiếc áo sơ mi rộng mặc trên người cô thật ra có cũng như không.

Ánh sáng từ ngọn đèn đứng rọi xuống sắc đỏ đã lan tới tận vành tai khiến cô xấu hổ không thôi, thì thầm: “Tắt đèn đi.”

Anh đương nhiên không chịu, ngước cổ hôn lên vành tai nóng rực của cô, tiếng nói đầy ma mị: “Nhược Xuân!”

“Gì cơ?” Cô vừa sợ sệt vừa rối loạn, bất an giãy giụa tránh khỏi tay anh.

“Dọn sang sống với anh đi.”

Đỗ Nhược lặng thinh.

“Được không? Không có em, anh ngủ không được.”

“Em…”

“Anh không muốn phải uống thuốc ngủ nữa.” Giọng anh khàn khàn như đang tẩy não cô. “Nhược Xuân, em chính là thuốc của anh đấy.”

Lời này như dòng điện nóng ran chạy khắp toàn thân cô, khiến cô vô thức bật thốt tiếng rên rỉ. Điều này làm cô ngượng chín cả mặt, nhào đến ôm lấy cổ anh, chỉ mong không phải đối mặt với anh nữa. Trong phút chốc, anh cũng kêu rên, ôm lấy eo cô, trở mình áp cô xuống sô pha.

***

Hôm sau, Đỗ Nhược tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên chiếc giường lớn, vừa cử động thắt lưng liền đau nhức.

“Dậy rồi à?” Anh đã thức dậy từ sớm, bước tới, cúi người sờ lên trán cô, rồi đặt một nụ hôn lên môi cô.

Trông anh tinh thần phấn chấn, nhưng đêm hôm qua, từ sô pha đến trên giường, cô sặp bị anh “hành xác” đến chết rồi. Giờ phút này, anh quần áo chỉnh tề, còn cô thì trần trụi cuộn trong chăn, quẫn bách hỏi: “Anh ngủ không ngon hả? Sao thức dậy sớm vậy?”

Cảnh Minh nhìn cô chốc lát mới cười rộ: “Bây giờ đã chín giờ rồi.”

Đỗ Nhược sửng sốt, ngồi bật dậy: “Sao anh không gọi em?”

“Anh thấy em mệt.”

Đỗ Nhược thầm rơi lệ đầm đìa. Tối qua, hai giờ cô mới ngủ, có thể không mệt sao? Cô đạp anh một cú, vội vàng mặc quần áo. “Đều tại anh, em không có thời gian về nhà thay quần áo nữa. Hôm nay phải họp về chuyện thu mua nữa.”

Cảnh Minh nhìn cô, nén cười.

Đỗ Nhược lẩm bẩm: “Anh đừng hòng moi được tin tức gì từ em.”

“Hà.” Anh cười trêu: “Anh mà cần gián điệp sao? Em nghĩ tối qua anh dùng mỹ nhân kế, đổi chác bằng thể xác hả?”

Tai Đỗ Nhược đỏ gay, lặng thinh không đáp. Lúc rửa mặt trở ra, thấy anh đang gài khuy măng séc cô mua năm xưa, cô lập tức kéo tay anh lại, áy náy ngăn cản: “Đừng đeo cái này.”

“Tại sao?”

Cô lí nhí: “Rẻ quá.”

Anh gạt tay cô ra: “Đeo trên tay anh, ai sẽ cho rằng nó rẻ hả?”

Cô ngẩn người câm nín. Đúng vậy, đeo trên tay anh thì chẳng ai dám nghĩ nó chỉ đáng giá một nghìn tệ cả.

“Anh ở đó mà kiêu căng đi.” Cô nói vậy nhưng trong lòng cười trộm không thôi. Anh vẫn tự phụ, kiêu ngạo, vẫn là Cảnh Minh mà cô thích.

Trước khi ra cửa, Cảnh Minh đưa cho cô một chiếc chìa khóa.

“Chuyện dọn nhà anh đã giao cho Trần Hiền làm, em không cần lo đâu, tối nay cứ về thẳng đây nhé.”

“Vâng.”

***

Chín giờ bốn mươi lăm phút, Đỗ Nhược mới đến công ty, may mà mười giờ mới họp. Mấy phó tổng khác đã đến đông đủ, Dịch Khôn cũng không hỏi nhiều. Mọi người bắt đầu bàn bạc về chuyện thu mua. Nội bộ công ty không mâu thuẫn gắt gao, không ai phản đối chuyện này, trọng điểm đều nằm ở các điều khoản. Dịch Khôn công khai hết điều kiện mà Xuân Hòa đề ra, bao gồm cả chi phí thu mua, sự thay đổi nhân sự sau khi bị thu mua cũng như từng quyền lợi một.

Đỗ Nhược nghe xong phát hiện, điều kiện Xuân Hòa đưa ra không tệ, nhưng lẽ đương nhiên, việc nhúng tay vào kiểm soát Nguyên Càn cũng rất lớn. Tuy vậy, đánh giá chung thì đây không phải một cuộc giao dịch tồi, mấy phó tổng khác cũng cho là vậy. Chỉ có Ô Chính Bác lên tiếng: “Xuân Hòa tài chính hùng hậu, kỳ kèo thêm có thể tranh thủ được nhiều lợi ích hơn.”

Dịch Khôn gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Giờ Đỗ Nhược mới biết, Dịch Khôn khá hài lòng với Xuân Hòa, nhưng có thể giành được nhiều hơn sao lại không làm. Dù sao, đối phương là Cảnh Minh, khiến anh khó chịu thêm vài ngày cũng chẳng vấn đề gì. Mà trong lòng, Cảnh Minh khẳng định cũng biết rõ mồn một, nên hai người mới giằng co hăng say đến vậy.

Sau khi tan họp, Đỗ Nhược gọi Dịch Khôn lại: “Đàn anh, em có chuyện muốn bàn với anh.”

“Chuyện gì?”

Đỗ Nhược chần chừ vài phút: “Đến khi thu mua xong, nhân sự của công ty sẽ thay đổi rất lớn. Em nghĩ, đến lúc đó, có thể em sẽ không làm ở vị trí này nữa.”

Dịch Khôn rất bình tĩnh: “Em có dự tính khác à?”

“Em cảm thấy hai năm qua thật sự mệt mỏi. Chức vị phó tổng này không thích hợp với em lắm, có chút miễn cưỡng. Em vẫn thích hợp làm việc trong môi trường nghiên cứu đơn giản hơn.”

Dịch Khôn im lặng. Anh rất hiểu tính cách của Đỗ Nhược. Cố gắng và biểu hiện của cô hai năm qua, anh đều thấy được. “Công việc này đúng là không thể nào khiến người ta vui vẻ.”

“Cũng không phải, hai năm qua, em đã được anh chiếu cố rất nhiều.

“Có qua có lại thôi. Nguyên Càn được như hôm nay không thể thiếu công lao của em.” Dịch Khôn cười rất nhạt, chợt hỏi: “Là có người lôi kéo em sang nơi khác sao? Ví dụ như là… Cảnh Minh.”

Đỗ Nhược ngây người. Dịch Khôn không vạch trần, anh sớm đoán được trong lòng cô vẫn có cậu ta. Anh chưa kịp ngỏ lời, dường như đã chậm mất một bước, hoặc có lẽ không cần thiết ngỏ lời, bởi từ nhiều năm về trước, anh đã đến muộn rồi.

“Anh yên tâm, em sẽ không tiết lộ cho bất cứ ai chuyện nội bộ công ty đâu.”

Dịch Khôn không hề lo lắng việc này, anh hiểu Đỗ Nhược sẽ không làm chuyện như vậy, cũng thừa biết Cảnh Minh khinh thường những chuyện thế này. “Dù thế nào đi nữa, chờ thu mua xong, lấy tiền rồi hãy đi.”

Đỗ Nhược ngẩn người đôi chút rồi cười xòa: “Đó là dĩ nhiên.”

***

Buổi chiều, Đỗ Nhược tan sở đúng giờ. Trần Hiền đến đón cô, bảo Cảnh Minh đang họp, phải tối mới về. Cậu ta đã tìm được công ty chuyển nhà rồi. Đỗ Nhược trả lời ngắn gọn, đại ý là đã nắm rõ thông tin.

Nhân viên chuyển nhà vô cùng có trách nhiệm, cô gần như không phải động tay vào việc gì. Họ đóng thùng gọn gàng, vận chuyển đến nhà Cảnh Minh. Đồ đạc của cô cũng không nhiều, đồ dùng nhà bếp nhà vệ sinh đều bỏ hết, chỉ còn quần áo và sách vở.

Lúc Đỗ Nhược kéo cửa phòng thay đồ của Cảnh Minh ra, thoáng chốc ngây ngẩn cả người. Nơi này có lẽ còn lớn hơn căn hộ cô và Hà Hoan Hoan thuê chung nữa. Từng dãy tủ kê ngay hàng thẳng lối, quần áo treo theo loại, tủ để giày, ngăn để cravat, ngăn để măng séc, ngăn để đồng hồ… cứ như một cửa hàng thời trang.

Cô tò mò nhìn xung quanh, ánh mắt lướt qua hơn mười chiếc đồng hồ đeo tay và cả đống măng séc: Màu xanh biển, màu đen, màu trắng, đá saphire, gỗ thông, đồi mồi, đá spinel… nằm ngay ngắn trong từng ô riêng biệt.

Đỗ Nhược đi hết một vòng quanh phòng, phát hiện Cảnh Minh đã dành riêng một hàng tủ cho mình. Cô bỏ hết quần áo của mình vào đó mà vẫn còn trống khá nhiều.

Sửa sang xong lại đến phòng sách. Chiếc kệ trong phòng cũng chừa một khoảng trống cho cô. Đỗ Nhược bỏ sách lên kệ rồi đặt Wall-E đang ngủ mê bên cạnh sô pha. Eva tò mò đến gần, nghiêng đầu nhìn, hồi lâu mới dè dặt chạm vào một cái, nhưng vừa mới chạm trúng đã vội vàng rút tay về.

Nó ngẩng đầu, ngọt ngào hỏi Đỗ Nhược: “Đây là gì thế?”

“Đây là Wall-E.” Đỗ Nhược vuốt đầu cô nhóc. “Chờ cậu ấy tỉnh lại sẽ chơi với em.”

Eva vui vẻ vẫy tay: “Cậu ấy đẹp quá…”

Eva vui mừng chạy vòng quanh Wall-E, chờ người bạn mới tỉnh lại.

Đỗ Nhược cười tủm tỉm, đứng dậy đi vào phòng ngủ, đặt chiếc đèn xông hương lên tủ đầu giường. Kéo ngăn tủ ra, cô vô tình nhìn thấy chiếc iPhone 7 màu đen và dây sạc. Là điện thoại của anh sáu năm trước.

Đỗ Nhược thấy lạ. Điện thoại cũ sao anh vẫn giữ lại, còn đặt trong tủ đầu giường làm gì nhỉ? Cô thử mở ra nhưng đã bị khóa mật mã, không đoán được đành bĩu môi bỏ lại vào ngăn kéo.

Bình luận
× sticky