Dịch Khôn dìu Đỗ Nhược ngồi vào hàng ghế sau. Đầu cô lệch sang một bên, nằm vật trên ghế.
“Đỗ Nhược?”
Cô khó chịu nhăn mày: “Hử?”
“Có muốn nôn không?”
Cô nhè nhẹ lắc đầu, nhắm mắt lại.
Dịch Khôn bảo Phó Tịnh lái xe về khu chung cư Đỗ Nhược ở. Cầu thang chật hẹp không đủ cho ba người đi cùng một hàng.
“Em cầm túi Đỗ Nhược lên tầng, gõ cửa căn 603 đi.”
“Dạ.” Phó Tịnh đáp lời, nhanh nhảu chạy đi.
Dịch Khôn bế Đỗ Nhược đi một mạch lên tầng sáu. Hà Hoan Hoan chạy ra đón, thấy thế thất kinh kêu lên: “Sao lại như vậy?”
“Uống nhiều quá, phòng cô ấy ở đâu?”
“Kia ạ.”
Dịch Khôn đặt Đỗ Nhược xuống giường. Cô trở mình, nằm sấp bất động. Dịch Khôn phải lật cô lại, hai má cô đỏ bừng, thở hổn hển.
Hà Hoan Hoan không vui: “Sao anh để cho cậu ấy uống nhiều rượu như thế?”
Phó Tịnh giải thích: “Không liên quan đến Dịch tổng, là…”
Dịch Khôn nhìn Hà Hoan Hoan dặn dò: “Buổi tối nhờ cô chăm sóc cô ấy, nếu có việc gì cứ gọi cho tôi.”
Dù sao cũng khá bất tiện, nên anh ra về với Phó Tịnh. Rời khỏi chung cư lại thấy một chiếc xe Mercedes màu đen dừng ở ven đường, chiếc xe sang trọng hơn ba triệu tệ không hợp với hoàn cảnh xung quanh chút nào. Cửa sổ xe kéo kín tối đen nên không thấy rõ người ngồi bên trong. Dịch Khôn không hề đoái hoài, sải bước bỏ đi.
Hà Hoan Hoan lấy nước lau tay và mặt cho Đỗ Nhược, sợ buổi tối cô xảy ra chuyện nên leo lên giường ngủ cùng. Đến nửa đêm, Đỗ Nhược lảo đảo muốn rời khỏi giường, Hà Hoan Hoan mơ màng tỉnh lại: “Cậu sao vậy?”
“Buồn nôn.” Cô khó chịu thì thào.
Hoan Hoan vội dìu cô đến phòng vệ sinh. Đỗ Nhược nôn thốc nôn tháo đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa. Men rượu bốc cao, người không còn sức lực, cô quỳ trên mặt đất thở hồng hộc.
Hoan Hoan vừa vỗ lưng vừa cầm khăn giấy lau mặt cho cô: “Bây giờ biết khó chịu rồi sao? Đáng đời cậu! Đã không biết uống còn cố làm gì. Cấp dưới để làm gì, là để đỡ rượu cho sếp. Cậu nhìn cậu đi…”
Hai tay Đỗ Nhược ôm trán che kín mắt mình. Hà Hoan Hoan im bặt, thấy môi cô tái nhợt run rẩy, dần dần hai dòng nước mắt cũng theo lòng bàn tay chảy dài, thấm ướt hai bên má.
“Đừng, đừng, đừng…” Hà Hoan Hoan vội vuốt lưng cô an ủi: “Là do mình đau lòng cậu thôi, không phải mắng cậu đâu.”
Nước mắt Đỗ Nhược ào ạt rơi xuống, đôi vai gầy guộc run bần bật.
“Không sao, không sao.” Hà Hoan Hoan vuốt nhẹ tóc cô: “Mình biết cậu cực khổ, sau này đừng uống rượu nữa, đừng uống rượu nữa.”
Hà Hoan Hoan dỗ dành chốc lát rồi dìu Đỗ Nhược về phòng, vừa tắt đèn bò lên giường thì nghe thấy Đỗ Nhược khe khẽ nói trong bóng tối: “Cảnh Minh trở về rồi.”
Hà Hoan Hoan bỗng chốc trợn to mắt, chết lặng hồi lâu vẫn không thể thốt ra câu nào.
Đỗ Nhược nghẹn ngào: “Mình cố ý xem anh ấy có đau lòng vì mình hay không.”
Hà Hoan Hoan nghẹn lời, vắt hết óc muốn nói câu gì đó lại nghe Đỗ Nhược nức nở: “Nhưng mình rất đau lòng cho anh ấy, đau đến tan nát cõi lòng.”
Hoan Hoan trừng mắt không thể tin: “Cậu ta sinh ra đã giàu có, cần gì cậu đau lòng.”
Không ai đáp lời, chỉ có hơi thở nặng nề vang lên. Hà Hoan Hoan kề đến thì thấy Đỗ Nhược đã ngủ rồi, ắt hẳn khi nãy do say rượu nói ra thôi. Cô thầm thở dài. Quả thật là nghiệp chướng mà!
Tám giờ sáng hôm sau, Đỗ Nhược đúng giờ thức dậy, lúc xuống giường đầu nặng chân nhẹ. Hà Hoan Hoan bảo: “Dịch Khôn nói sáng nay cậu không cần đi làm.”
“Không sao.” Đỗ Nhược bóp trán, cười ngốc nghếch. “Vốn cảm thấy sắp bị cảm, hình như uống rượu vào lại khỏe hơn rồi.”
“Nhảm nhí.”
Đỗ Nhược rửa mặt rồi về phòng. Wall-E đang chạy vòng vòng quanh chân cô. Thấy Đỗ Nhược tỉnh táo thoa son vẽ chân mày, Hà Hoan Hoan mới hỏi: “Cậu nhớ tối qua đã nói gì không?”
“Nói gì?”
“Nói gửi cho mình bao lì xì 5.000 tệ.”
Đỗ Nhược lườm cô nàng qua gương: “Mơ đi!”
Hà Hoan Hoan cười khanh khách, ôm gối đi ra ngoài.
…
Dịch Khôn nghe thấy tiếng gõ cửa bèn ngẩng đầu. Đỗ Nhược đi vào văn phòng, áo sơ mi trắng kết hợp quần dài màu xanh gọn gàng năng động.
“Sao không nghỉ thêm buổi sáng?”
“Không có gì.” Đỗ Nhược ngồi xuống. “Em nghĩ đến hợp đồng với Vạn Hương, không phải, là Xuân Hòa mới đúng.”
“Bên kia liên lạc với Phó Tịnh rồi. Không có vấn đề.” Dịch Khôn dặn: “Sau này em mặc kệ chuyện của phòng kinh doanh đi. Bên đấy cũng nên tự lập rồi, cho dù cần cấp trên ra mặt thì cũng phải giao cho Ô Chính Bác.”
“Em vốn không quản nhưng lần này Quách Hồng chỉ đích danh đòi gặp em…” Đỗ Nhược tức anh ách, không nói nổi nữa.
“Nghe nói Quách Hồng bị đuổi rồi.”
Đỗ Nhược kinh ngạc: “Tại sao?”
Dịch Khôn nhìn cô đau đáu: “Không biết.”
Đỗ Nhược nhíu mày suy nghĩ, chỉ cho rằng đó là biến động nhân sự thường thấy trong các vụ thu mua mà thôi.
Tháng Chín mang theo mùa thu đến thành phố này. Đây là lúc tiết trời Bắc Kinh đẹp nhất. Hội chợ triển lãm của các công ty nhỏ hoạt động ở lĩnh vực trí tuệ nhân tạo trong thành phố chính thức khởi động. Gian hàng triển lãm của Nguyên Càn giao cho phòng kinh doanh và phòng tiếp thị chịu trách nhiệm. Đỗ Nhược nhân cơ hội đi dạo quanh khu triển lãm, xem thử các công ty khác có kỹ thuật mới gì.
Trong sảnh triển lãm người qua kẻ lại, nhốn nháo chen chúc. Cô đang đi thì nhận được điện thoại của Hà Vọng, bảo họ cũng đến xem triển lãm, lát nữa hẹn uống cà phê. Đỗ Nhược nhận lời, đi dạo một vòng rồi đến gian triển lãm của Nguyên Càn tập hợp.
Bên kia khu triển lãm, Cảnh Minh đi cùng mấy vị phó tổng và các quản lý cấp cao của công ty tham quan từng gian hàng để tìm hiểu thị trường. Đi hết một vòng chẳng thấy có gì hứng thú, Trần Hiền đi bên cạnh anh than thở: “Vẫn là vàng thay lẫn lộn. Rất nhiều công ty trước mắt chỉ có khái niệm và kế hoạch, bản thiết kế trông rất đẹp, nhưng không biết thật sự làm ra sẽ thế nào.”
Dương Thù cũng đánh giá: “Những “thành quả” khi nãy tôi thấy chất lượng khá kém, tiêu chuẩn kỹ thuật thấp, trình độ sinh viên sao?”
Cảnh Minh bỏ tay vào túi ung dung bước đi, không nói một lời. Rời xa sáu năm, môi trường sáng tạo khoa học kỹ thuật trong nước có nâng cao, nhưng trình độ nghiên cứu phát triển lại chênh lệch quá xa với nước ngoài, thật đúng là…
Nhớ ngày đó đi dạo triển lãm ở Mỹ, tất cả công ty nhỏ đều có sáng tạo mới, đột phá mới, hôm nay nhìn lướt qua hội chợ lúc nhúc đầu người này, ngoại trừ náo nhiệt thì chẳng có gì.
“Về thôi.” Anh không có hơi sức lãng phí thời gian ở đây, nhưng thoáng chốc thấy được cái tên Nguyên Càn trên bảng hướng dẫn.
Cảnh Minh khựng bước, quay đầu theo hướng mũi tên chỉ dẫn. Song mới đi được vài bước đã đụng mặt người quen cũ trên lối đi chật hẹp. Đổng Thành đi cùng nhóm quản lý của Bằng Trình hệt như hoàng đế đi thị sát dân tình.
Nhìn thấy anh, Đổng Thành khá kinh ngạc, lập tức cười cợt: “Cảnh Minh à? Sao cậu chạy về nước rồi?” Hắn quay lại giới thiệu với người phía sau: “Đây là Cảnh Minh tiếng tăm lừng lẫy về công nghệ không người lái của chúng ta sáu năm trước đấy.”
Chuyện năm đó xôn xao một thời, ai mà không biết? Tất cả đều cười giả lả với anh. Nhóm Trần Hiền và Dương Thù không vui cau mày, trái lại Cảnh Minh lại điềm nhiên như không.
Đổng Thành cười nói: “Hôm nay đến đây tham gia triển lãm sao?”
“Rảnh rỗi đi dạo thôi.” Cảnh Minh thong dong đáp.
“Chắc cậu mới về nước chưa bao lâu nhỉ, tìm được việc chưa? Nếu không ngại thì đến công ty Bằng Trình của chúng tôi đi. Cậu cũng biết con người tôi chỉ xem trọng thực lực, không quan tâm đến quá khứ.”
Cảnh Minh cong cong khóe môi: “Nhiều năm không làm, e rằng đã lạ tay rồi.”
Đổng Thành nhướng mày, không biết Cảnh Minh đang đá đểu hay đang thương hại, ngoài miệng vẫn hỏi: “Bây giờ cậu đang làm gì?”
“Mở công ty nhỏ sống qua ngày thôi.”
“Tên gì? Có cơ hội thì hợp tác nhé!”
Cảnh Minh quay đầu nhìn Trần Hiền, Trần Hiền lập tức đưa đến một tấm danh thiếp. Đổng Thành cười xòa nhận lấy, mặt tức khắc biến sắc.
Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa? Công ty này gần đây nổi như cồn, không làm về công nghệ không người lái nhưng gần như muốn lũng đoạn và thâu tóm hết tinh hoa của ngành này. Hơn nửa năm nay, những công ty có chất lượng cao hợp tác với Bằng Trình đều bị Xuân Hòa thu mua, dẫn đến giá mua tăng cao, lợi nhuận bị thu hẹp trên diện rộng.
Trần Hiền mỉm cười chuẩn mực: “Đây là tổng giám đốc của Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa chúng tôi.”
Thái độ của Đổng Thành tức thì thay đổi, cười toe toét: “Tôi đã nói có cơ hội hợp tác mà. Cảnh tổng quả nhiên tuổi trẻ tài cao, nói ra chúng ta cũng quen biết nhiều năm, hôm nào rảnh đi uống trà nhé?”
Cảnh Minh thản nhiên nói: “Hôm khác gặp.” Rồi cất bước rời đi. Bỏ lại đám người Bằng Trình sau lưng, nụ cười trên gương mặt anh cũng biến mất.
Dương Thù tò mò: “Đối thủ trước đây à?”
“Đối thủ?” Cảnh Minh khinh thường hừ khẩy: “Hắn mà xứng sao?”
Mấy năm qua, công ty Bằng Trình dựa vào mấy bài báo, bản tin về nghiên cứu xe hơi không người lái cấp thấp mà thuận lợi phát hành cổ phiếu, thông qua việc này vơ vét được tiền tài, thu hút một nhóm nhân viên chuyên nghiên cứu dự án. Ngành sản xuất xe hơi vẫn thiên về mánh lới nhiều hơn tính thực dụng. Bằng Trình cũng trở thành công ty nổi tiếng về lĩnh vực xe hơi không người lái trong nước. Trong núi không có cọp, con khỉ liền xưng vương, lời châm chọc quả không sai tí nào.
Cảnh Minh hơi khó chịu khẽ kéo cổ áo sơ mi, chỉ chốc lát đã đến gian hàng triển lãm của Nguyên Càn. Nhân viên bên trong mặc vest thẳng thớm, phong cách mấy năm qua của Dịch Khôn thật sự vẫn y nguyên.
Anh thầm cười khẩy, người quen đều có mặt ở đây, nhưng không thấy Đỗ Nhược đâu cả.
Lê Thanh Hòa và Ô Chính Bác đều sửng sốt, không ngờ Cảnh Minh lại về nước. Dịch Khôn mặt vẫn lạnh như tiền, còn Trần Hiền và Dương Thù vì chuyện trên bàn rượu lần trước nên cũng ngại chào hỏi.
Trong không khí lúng túng quái gở, chỉ có Cảnh Minh là bình thản tự nhiên, nghiêm túc xem tài liệu và sản phẩm triển lãm của họ, không nói lời nào cũng không hỏi han gì, cứ quanh quẩn trong gian hàng.
Dương Thù cũng để ý thấy, trong hội chợ triển lãm đầy đá sỏi lần này, Nguyên Càn đích thực là viên trân châu sang bóng. Cô hỏi Dịch Khôn: “Phó tổng Đỗ khỏe không?”
“Cô ấy không sao.”
Dương Thù không nói thêm gì, chỉ nhìn sang Cảnh Minh. Anh vẫn vô cùng chú tâm xem sản phẩm, còn cầm một tập tài liệu hỏi Dịch Khôn: “Tôi rất có hứng thú với hệ thống thí giác cho máy móc của các anh, phải nói chuyện với ai?”
Biết rõ còn cố hỏi, Dịch Khôn nhã nhặn đáp: “Chịu trách nhiệm sản phẩm này là phó tổng của tôi. Cô ấy không ở đây.”
Cảnh Minh gật đầu: “Cho tôi cách thức liên lạc với cô ấy.”
Dịch Khôn chẳng mảy may đáp lời, hai người cứ nhìn nhau chằm chằm, không hề khách khí.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng cười của Đỗ Nhược: “Đâu cần thất vọng như vậy chứ?”
“Thất vọng cực kỳ.” Hà Vọng tiếp lời: “Trong đây toàn là thứ quái quỷ gì đâu không.”
Vạn Tử Ngang bật cười: “Cậu có thể nhỏ giọng một chút không?”
Cảnh Minh nghe thấy giọng hai người họ, sắc mặt phút chốc thay đổi, bóng lưng đưa về phía họ sững lại bất động.
Đỗ Nhược chạy vào lấy túi sách: “Đàn anh, em xin phép nghỉ một chút, đi uống cà phê nhé?” Vừa quay đầu thì thấy Dương Thù và Trần Hiền, cô bỗng sững sờ, từ từ quay đầu lại.
Bấy giờ, Cảnh Minh đang đứng bên kệ trưng bày cũng quay lại. Hà Vọng, Vạn Tử Ngang và Đồ Chi Viễn đồng thời ngây người. Cả nhóm nhìn nhau hồi lâu, kinh ngạc không thốt nên lời.
“Cậu… cậu…” Hà Vọng vừa cào tóc vừa tức tối chất vấn: “Tại sao cậu về nước hơn nửa năm mà không tìm bọn tôi?”
Cảnh Minh lẳng lặng nhìn ra ngoài, mày thoáng nhíu lại, định quay người bỏ đi. Đỗ Nhược vừa nhìn đã nhận ra ý đồ của anh, lập tức ngăn cản: “Cảnh Minh, cùng đi uống cà phê đi.”
Cảnh Minh quay lại lạnh nhạt nhìn cô, Đỗ Nhược cười trừ: “Ở đây không tiện nói chuyện, mọi người đã lâu không gặp… Đi đi mà.”
Anh im lặng giây lát, cuối cùng thỏa hiệp đi ra ngoài,
Dương Thù nhìn bóng dáng họ rời đi, khẽ nhíu mày, nghĩ ngợi một chút mới nói với Trần Hiền: “Cậu đi theo xem thử, nếu có gì khác thường thì lập tức báo tôi biết.”
“Được.”
…
Năm người họ ngồi quây quanh chiếc bàn tròn trong quán cà phê. Cảnh Minh tựa lưng vào sô pha, tay chống cằm, mắt nhìn tách cà phê mà không nói câu nào. Những người khác tự nhấm nháp cà phê của mình cũng im lặng đến lạ. Xa cách sáu năm nay bỗng gặp lại, suy nghĩ của họ đều trống rỗng. Xa lạ? Quen thuộc? Bùi ngùi? Mới lạ? Mọi cảm xúc đan xen không biết bắt đầu từ đâu.
Vạn Tử Ngang phá vỡ không khí yên lặng trước: “Cậu về nước lâu như vậy đã làm gì rồi?”
Cảnh Minh chỉ hờ hững liếc nhìn Vạn Tử Ngang: “Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa.”
Ngoại trừ Đỗ Nhược, những người còn lại đều vô cùng ngạc nhiên. Hà Vọng thoắt cười phấn chấn: “Cái thằng này giỏi lắm, im hơi lặng tiếng chơi lớn nhỉ!” Nụ cười của anh ta đã tức khắc xua đi không khí lúng túng xa lạ vừa rồi.
Đồ Chi Viễn cũng mừng thay cho Cảnh Minh: “Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa thế như chẻ tre, trước đây tôi còn có chút nghi ngờ. Nhưng ông chủ là cậu thì thực lực chắc chắn cao hơn người khác nhiều rồi.”
Vạn Tử Ngang cũng góp lời: “Tôi quan sát hành động gần đây của Xuân Hòa đều tập trung vào lĩnh vực AI và robot, tương lại cậu định phát triển mạnh ở mảng này sao?”
Hà Vọng cười vang: “Còn phải hỏi, lúc trước tôi đã nói rồi, Cảnh Minh nhất định sẽ quay lại mảng không người lái mà. Bây giờ chúng ta…”
“Không có dự định đó.” Cảnh Minh cắt ngang.
Hà Vọng ngỡ ngàng, không khí thân thiết bỗng chốc đông cứng.
“Công ty thiên về lĩnh vực sáng tạo quá mạo hiểm, tôi ngại mệt. Muốn làm nhà cung ứng tổng hợp quy mô lớn, thuộc đẳng cấp cao, trước tiên phải khống chế mắt xích cốt lõi và sản xuất buôn bán của một lĩnh vực. Thị trường hiện tại có nhu cầu cao đối với sản phẩm tinh vi, ai chiếm hữu được thì người đó có thể lũng đoạn và có quyền hét giá.” Giọng Cảnh Minh hệt như một con buôn, chỉ nói ngắn gọn, như thể không có hứng thú hàn huyên. “Mấy năm nay các cậu làm gì?”
Ba người bạn ngồi đối diện hiển nhiên chưa hoàn hồn, không dám tin những câu khi nãy do chính miệng Cảnh Minh nói. Đỗ Nhược trả lời giúp: “Hà Vọng đang làm AI, vẫn muốn làm… lĩnh vực không người lái.”
Cảnh Minh điềm tĩnh đề nghị: “Ngoại trừ làm nghiên cứu cũng nên quan tâm để ý đến thị trường một chút, tìm doanh nghiệp tài chính hùng hậu lôi kéo đầu tư.”
Hà Vọng sững sờ nhìn anh: “Thị trường? Đầu tư?”
“Quyết định sống chết của một công ty không phải thứ gọi là triển vọng, sản phẩm, kỹ thuật mà là đồng tiền. Tư bản sẽ không nói chuyện tình cảm với cậu. Chúng chỉ theo đuổi sự vững chắc, ích lợi và kết quả thu lại. Hoài bão, lý tưởng chỉ là ảo tưởng trong tháp ngà thôi, đừng ngây thơ quá. Các cậu muốn phát triển lớn mạnh thì phải tìm đối tác về mặt tài chính đáng tin cậy. Hoặc nếu các cậu làm tốt thì tôi có thể suy nghĩ đến chuyện thu mua công ty các cậu.”
Hà Vọng trố mắt nhìn Cảnh Minh, ánh mắt nghi ngờ, khó hiểu, thậm chí xa lạ. Cả nhóm lặng im phăng phắc. Hà Vọng bỗng cười khổ: “Những lời vừa rồi của cậu là ý gì?”
“Ý gì là sao?”
“Cái gì lũng đoạn, hét giá, tài chính? Cậu… Sao cậu lại như biến thành người khác vậy?”
Cảnh Minh hỏi ngược lại: “Sáu năm trôi qua, tôi thay đổi không phải rất bình thường sao?”
Không khí bất chợt trở nên căng thẳng, Đỗ Nhược vội hòa giải: “Đang nói chuyện vui vẻ mà, Cảnh Minh, anh đừng như vậy…”
Vẻ mặt Cảnh Minh lạnh lẽo: “Em cho rằng em hiểu tôi lắm sao?”
“Mơ ước ngày trước…”
“Em bao nhiêu tuổi rồi? Bây giờ còn nói đến mơ ước, vẫn ngủ mơ, tưởng mình còn học đại học, chưa tỉnh sao?”
Đỗ Nhược run run, lặng thinh không đáp.
Hà Vọng cáu tiết: “Không nhắc đến mơ ước cũng được, vậy nói đến Lý Duy…”
“Đừng nhắc đến Lý Duy với tôi!”
Mọi người im bặt, mặt Cảnh Minh trở nên trắng bệch, lồng ngực phập phồng: “Tôi có việc, đi trước đây.” Anh đứng dậy nhanh chóng bỏ đi.
Hà Vọng tức đến mức mặt đỏ gay, cũng muốn rời đi, Đỗ Nhược vội lên tiếng trấn an: “Hà Vọng…”
“Cậu đừng nói nữa.” Hà Vọng tự cười giễu. “Mình đúng thật là ngu chưa từng thấy, còn đau đáu nhớ đến ước mơ chưa hoàn thành của Prime, vẫn chờ cậu ta trở về. Nhưng cậu ra đã quên sạch từ lâu rồi.”
“Không phải.” Cô kéo Hà Vọng lại. “Mình cảm thấy chỉ là anh ấy chưa…”
“Cậu đừng nói đỡ cho cậu ta.” Hà Vọng ngắt lời: “Khi nãy cậu ta nói cậu đều nghe thấy rồi. Cậu ta mang điều từng là tín ngưỡng ra làm công cụ kiếm tiền. Đỗ Nhược, mình hỏi cậu, cậu làm việc mệt không? Cuối tuần không nghỉ ngơi, ngày ngày tăng ca làm mười ba tiếng là vì cái gì? Rõ ràng có thể thoải mái kiếm tiền nhưng cậu vẫn kiên trì nghiên cứu hệ thống thị giác chuẩn xác hơn là vì điều gì? Không phải vì trong lòng cậu hổ thẹn sao? Không phải cũng vì trong lòng cậu nghi ngờ vụ tai nạn xe Prime No.2 ngày xưa là vì cô nàng không nhìn thấ y chân cầu kia sao?”
Mắt Đỗ Nhược ngân ngấn. Vạn Tử Ngang không đành lòng khuyên can: “Hà Vọng…”
“Mẹ nó, cậu cũng vậy! Hệ thống cảm biến cũng có phần của cậu.” Hà Vọng gạt tay Vạn Tử Ngang ra, chỉ thẳng vào anh ta. “Cậu từ bỏ không đến làm ở chỗ tốt hơn, tự mình bỏ tiền nghiên cứu là vì cái gì? Còn cậu nữa Đồ Chi Viễn. Có phải hệ thống phanh cậu chịu trách nhiệm xảy ra lỗi không? Tôi còn nghi ngờ có phải lập trình AI xảy ra bug không, là tôi làm sai gì đó nên No.2 mới không dừng lại. Những năm qua tôi…” Hà Vọng vung quả đấm đánh vào hư không, mắt hằn tia máu. “Tôi không là được gì khác, chuyện này một ngày không giải quyết sẽ không thể cho Lý Duy câu trả lời thỏa đáng. Cửa ải này tôi không qua được! Nhưng Cảnh Minh đã quên rồi, quên sạch sành sành rồi. Sáu năm trước Prime chưa giải tán, hôm nay thì giải tán thật rồi.”