Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 58

Tác giả: Cửu Nguyệt Hi

Ngày 13 tháng 11, Prime No.2 chạy thử đường chạy tổng hợp và khép kín mới. Lần này con đường dài gấp đôi lần trước, từ ba kiểu đường tăng thành năm kiểu, bao gồm đường nội bộ, đường thành phố, cao tốc và đường quê, đường đèo.

Điểm khác nhau chính là xe cộ qua lại trong đoạn đường chạy thử khép kín này đều do nội bộ sắp xếp, cũng sẽ ngẫu nhiên thử nghiệm nhiều loại tình huống đột ngột phát sinh.

Có bước đệm lần trước nên lần thử xe này có mức độ chú ý cao hơn và thu hút truyền thông hơn. Trước khi bắt đầu, ban lãnh đạo trường đã nhận trả lời phỏng vấn ngắn với các nhà báo, đương nhiên Cảnh Minh là tâm điểm được chú ý nhiều nhất.

Hôm nay cậu là người nổi tiếng đầy quyền lực, có không ít người hâm mộ, dù là fan thực thụ quan tâm đến khoa học kỹ thuật hay chỉ là tham gia náo nhiệt đều không quan trọng. Một sinh viên kỹ thuật của trường danh tiếng bất kể dựa vào tài năng ở môn khoa học khô khan hay tướng mạo, bối cảnh ưu tú để hấp dẫn quần chúng đi nữa thì vẫn không thể phủ nhận rằng, cậu đã dấy lên làn sóng khoa học kỹ thuật rộng khắp.

Chưa bắt đầu chạy thử nhưng bên trang web phát sóng trực tiếp đã có không ít dân cư mạng ngóng chờ rồi. Bởi vì sau khi kết thúc chạy thử sẽ có cuộc họp báo chính thức nên giờ phút này, phỏng vấn của cánh nhà báo chủ yếu là hỏi về những chuyện thú vị bên lề:

“Bạn Cảnh Minh, bây giờ tâm trạng bạn thế nào? Căng thẳng không?”

Cảnh Minh nhướng mày: “Không.”

“Xem ra rất có lòng tin đây. Đoạn đường thử xe hôm nay tăng thêm đường quê và đường đèo không có vạch ký hiệu đường. Cho nên một tháng qua các cậu đã cải tiến xe rất nhiều đúng không?”

“Vậy thì không có. Prime No.2 vốn đã có năng lực đi đường tổng hợp rồi, lúc kiểm nghiệm nội bộ đã cho chạy thử, chỉ là lần thử nghiệm công khai trước không thêm vào thôi.”

“Thì ra là thế. Vậy Prime No.2 có gì khác với lần đầu tiên?”

“Có. Nhưng người ngoài nhìn không ra, chỉ có người tự thể nghiệm mới biết thôi.”

Phóng viên không biết được khác biệt trong đó nên không đào sâu nữa, nhìn sang khung bình luận trực tiếp: “Cậu biết trên mạng có nhiều người thích cậu lắm không? Đặc biệt là nữ sinh ấy.”

“Ừ.” Cảnh Minh sờ cằm, không hiểu sao lại liếc sang nhìn Đỗ Nhược trong đám đông. Cô đang hào hứng nhìn cậu với đôi mắt sáng ngời.

“Cậu có gì muốn nói với những cô gái ấy không?”

“Chú ý vào bản thân xe hơi không người lái đi. Tôi có bạn gái rồi.”

Vành tai Đỗ Nhược như bị bỏng, vội vàng quay mặt đi nơi khác.

“Chúc mừng nhé.”

“Cảm ơn.”

“Cũng xin chúc hôm nay chạy thử thuận lợi.”

“Cảm ơn.”

Sau cuộc phỏng vấn ngắn ngủi, các nhà báo trở về chỗ của mình. Thiết bị quay phim chụp ảnh từ xa đã chuẩn bị sẵn sàng, xe các nơi đang chờ xuất phát. Lãnh đạo trường học và thầy cô bước vào phòng quan sát.

Toàn thể Prime đều tụ tập bên cạnh Prime No.2. Mười một người trẻ tuổi đều mỉm cười nhìn đồng đội, trong đôi mắt ánh lên hứng khởi và kiên định, tràn ngập nhiệt huyết và hy vọng. Cảnh Minh đưa tay phải ra, Đỗ Nhược đặt tay phải lên mu bàn tay cậu, nắm chặt. Đến lượt tay Lý Duy phủ lên tay Đỗ Nhược, rồi đến Vạn Tử Ngang, Chu Thao, Hà Vọng… bàn tay này nối tiếp bàn tay kia, nắm thật chặt vào nhau, nụ cười tươi tắn: “Một, hai, ba, cố lên!”, “Prime go!”

Cảnh Minh đi đến sờ đầu xe Prime No.2, Đỗ Nhược và nhóm Vạn Tử Ngang cũng đến vuốt ve cô gái yêu quý của mình. Lý Duy là người cuối cùng sờ “mặt” Prime No.2, sau đó mở cửa xe ngồi vào. Cảnh Minh đập tay với Lý Duy rồi siết chặt.

“Tao nghĩ lại rồi, nghe lời mày, đi Tahiti, Fiji sau này hãy đi.”

Lý Duy cười ha ha: “Vậy ngày mai xuất phát.”

Cảnh Minh cười tán thành: “Được.”

Cậu đóng cửa xe lại, đi với những thành viên khác về phòng quan sát. Hà Vọng và Chu Theo chạy theo xe.

Cảnh Minh đứng trước bàn điều khiển, cầm lấy dụng cụ truyền tin: “Prime No.2 công khai chạy thử trên đường tổng hợp và khép kín lần hai, xuất phát.”

Prime No.2 dịu dàng đáp lại: “Xe hơi không người lái Prime No.2 đã khởi động, mời hành khách cài chặt dây an toàn.”

Chiếc xe màu trắng chậm rãi lăn bánh, men theo lối đi trong xưởng ra bên ngoài. Chạy trên con đường nhỏ vài kilomet, gặp phải xe đạp thì thả chậm tốc độ chờ đợi, đến khi ra đến đường lớn thì vượt qua, No.2 nhanh chóng lên cao tốc.

Qua trạm thu phí, No.2 bắt đầu tăng tốc, chưa đến sáu giây đã đạt đến vận tốc 110km/h. Bên kia vang lên tiếng hoan hô của Hà Vọng: “5,56 giây.”

No.2 rong ruổi trên đường cao tốc. Màn ảnh lớn hiện lên hình ảnh sắc nét khắc họa rừng cây ven đường lá vàng óng ả và thân xe lướt nhanh vẽ nên một đường màu trắng mượt mà.

Cảnh Minh ghi âm lại: “Lý Duy, cảm giác thế nào?”

“Rất nhẹ nhàng.” Lý Duy cười vui thích. “Nhẹ hơn lần trước nhiều.”

“Lần này là mấy trăm nghìn?” Cảnh Minh đùa giỡn.

“Năm sáu trăm nghìn rồi, ha ha.”

Nhóm Đỗ Nhược cũng không nhịn được bật cười.

Giống với lần trước, Prime No.2 dễ dàng tăng tốc, chuyển làn đường, vượt mặt xe khác, một mạch nhanh như chớp rồi từ từ chạy vào những con đường khép kín trong thành phố.

Gặp phải đoạn đường thi công tắc nghẽn, cô nàng kiên nhẫn nhích từng bước. Đụng phải “người đi đường” không tuân thủ luật giao thông, cô nàng cũng nhanh mắt quan sát né tránh. Đèn đỏ ngừng, đèn xanh chạy, rẽ phải chú ý người đi bộ, trước khi rẽ trái thì chuyển làn đường.

Lúc đi trên đường vành đai bao quanh thành phố thì gặp phải “tình huống bất ngờ”.

Đường vành đai thành phố là đường một chiều, không có đèn đỏ, tốc độ cho phép cực nhanh. Prime No.2 đang chạy với tốc độ cao, xe A đã chuẩn bị trước đó đang chạy bên phải thì bỗng chuyển làn đường, vượt qua cản ngay trước mặt cô nàng.

Lý Duy không kìm được mắng một câu: “Mẹ nó!”

Ở phía sau xe B và xe C làn bên trái cũng băng băng chạy đến. Nếu Prime No.2 khẩn cấp phanh lại hoặc đổi làn đường, rất có thể sẽ bị tông vào đuôi xe. Trước sau đều bị chắn, thấy rõ nguy cơ tai nạn giao thông sắp sửa xảy ra. Một giây sau Prime No.2 “nhìn ra” xe C phía sau bên trái tốc độ chừng 100km/h, cô nàng tức khắc tăng tốc chuyển sang làn bên trái, trong vòng một giây tăng từ 90km/h lên 110km/h, nhanh như chớp hóa giải “tai nạn”.

Màn xử lý hoàn mỹ này đã cho thấy, vào thời khắc nguy hiểm robot phản ứng nhanh và chuẩn hơn con người.

“Tuyệt!” Lý Duy hưng phấn: “Tuy lúc trước đã từng thử nghiệm nội bộ, nhưng vừa rồi vẫn căng thẳng khiếp.”

Hà Vọng cười ha ha: “Sợ à?”

Góc bình luận trực tiếp trên màn ảnh kín mít chữ, không ngớt lời khen ngợi: “Quá ngầu!”

No.2 cứ thế thuận buồm xuôi gió chạy hết quãng đường thành phố 10km. Vào đến vùng quê, phong cảnh trên màn ảnh cũng từ nhà cao tầng bê tông cốt thép biến thành mùa thu vàng ươm. Chiếc xe trắng chạy tung tăng trên con đường ngoằn nghèo, chợt “thấy” phía trước có bầy cừu băng qua đường và anh nông dân chăn cừu vung roi vội xua bầy cừu đi nhanh.

No.2 chậm lại, từ từ vượt qua bầy cừu rồi tăng tốc bỏ xa một đoạn. Bỗng một quả bóng da bật ra từ bụi cỏ, bay thẳng đến đầu xe. Prime No.2 “nhìn ra” đó là quả bóng nên không dừng xe, chỉ chạy chậm lại, dường như “phán đoán” ra được gì đó. Quả nhiên giây lát sau, một đứa trẻ chạy ra từ bụi cỏ. Prime No.2 thong dong phanh lại, đợi đứa bé chạy đi mới tiếp tục lăn bánh.

Lý Duy cười: “Cái này phải khen Đỗ Nhược và Hà Vọng.”

Cảnh Minh quay đầu nhìn Đỗ Nhược. Cô nhún vai, nở nụ cười thật rạng rỡ. Dạy Prime No.2 phán đoán sẽ xuất hiện con người từ một số sự vật cố định là ý tưởng của cô và Hà Vọng.

Hà Vọng ở bên kia đắc ý hát hò: “Chúng ta có phải là một đôi khăng khít…”

Cảnh Minh trừng mắt: “Im miệng!”

Prime No.2 càng chạy càng thuận lợi, trong xe lẫn trong phòng quan sát đều hân hoan. Trên web trực tiếp cũng đầy lời ca ngợi, như thể thấy được thế giới tương lai.

Chiếc xe trắng chở mong đợi và mơ ước của mọi người từ đường quê chạy lên đường đèo, tung hoành ngang dọc trên ngọn núi. Mùa thu trong núi xen kẽ lá xanh lá vàng lá đỏ hệt như bức tranh bị lem màu. Xe trắng chạy như bay, gặp đoạn đường hay xảy ra tai nạn thì giảm tốc độ, đến khi rẽ cua thì ấn còi ra hiệu, còn tuân thủ luật giao thông hơn cả con người.

Trên đèo có xe bò, xe máy ngược chiều chạy đến, cô nàng đều vượt qua gọn ghẽ. Chợt có chiếc xe tải chạy tới từ phía đối diện trên đoạn đường dốc chật hẹp. Xe tải dừng lại nhường đường. Prime No.2 men theo con đường chật cứng chầm chậm lái qua.

Ba địa điểm quan sát đều đồng thanh vang lên: “Yes!”

Prime No.2 có thể nói là hoàn mỹ chạy hết đường đèo, trở về đường cái. Trong phòng quan sát, lãnh đạo trường bắt đầu cười nói bàn thảo về cuộc họp báo tiếp theo.

Nhóm Cảnh Minh vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm màn ảnh. Còn một thử thách cuối cùng là “mô phỏng tai nạn xe”. Tuy đã thử nghiệm nội bộ thành công vô số lần, nhưng giờ phút này không ai dám lơ là.

Trên màn ảnh lớn xuất hiện một ngã tư, ba mặt đều là dốc đứng. Một chiếc xe tải lao thẳng về hướng Prime No.2, vượt đèn đỏ, mất kiểm soát xông ra giữa giao lộ.

Còn Prime No.2 đang băng qua đường. Bên trái là xe tải “mất kiểm soát” lao như điên về phía No.2. Bên phải là xe buýt đang chạy đến không kịp phanh, sắp sửa đâm sầm vào nhau.

Nếu như phanh lại, hai chiếc xe lớn sau khi đụng vào nhau thì đuôi xe sẽ bị trượt vòng và chèn ép No.2 ở giữa hai thân xe.

Phía sau là hàng loạt xe đang chờ, No.2 không tài nào quay đầu lại, còn nếu muốn tranh thủ khe hở tăng tốc trước khi hai xe lớn đụng nhau thì vẫn không kịp. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, cô nàng chợt quay rẽ cua, phán đoán được quỹ đạo trượt của xe tải, cố gắng vòng qua đuôi xe nó. Đuôi xe No.2 sượt qua chiếc xe tải đang trong đà trượt vòng, mạo hiểm thoát thân.

Hà Vọng hô to: “Quá tuyệt vời!”

Thử thách cuối cùng đã hoàn thành. Vậy mà trong lúc mọi người ở phòng quan sát thở phào, sắc mặt Cảnh Minh chợt thay đổi, nhìn chăm chú vào xe trắng.

Giọng Lý Duy cực kỳ bình tĩnh: “Cảnh Minh, No.2 không chậm lại.”

Sau khi No.2 trượt qua xa tải thì lao vùn vụt qua ngã tư.

Cảnh Minh tỉnh táo ra lệnh: “Lý Duy, Hà Vọng, bật chế độ điều khiển thủ công lên! Vạn Tử Ngang, tắt camera truyền hình trực tiếp.”

Màn hình chiếu cảnh Lý Duy trong xe ra sức ấn khóa: “Không mở lên được.”

Prime No.2 cất tiếng nhẹ nhàng: “Thật xin lỗi, xe đang chạy bình thường, xin đừng tự tiện thao tác.”

Cảnh Minh gào lên: “Hà Vọng!”

Hà Vọng mướt mồ hôi lạnh: “Không mở được, Cảnh Minh, không mở được chế độ chạy “bình thường”.”

No.2 hoàn toàn tự do, như thể thế giới của cô nàng là cả con đường cái. Lòng Cảnh Minh chùng xuống, quả quyết ra lệnh: “Bỏ xe!” Cậu lặp lại: “Lý Duy, mở cửa sổ, nhảy ra khỏi xe đi!”

“No.2 có thể dừng lại!” Lý Duy không chịu từ bỏ, cố chấp muốn bật lại chế độ bình thường.

“Thật xin lỗi, xe đang chạy bình thường, xin đừng tự tiện thao tác.”

“No.2 có thể dừng lại mà!” Lý Duy nghẹn ngào muốn cứu cô nàng.

Mắt Cảnh Minh long lên sòng sọc, nắm chặt mép bàn điều khiển hét lớn: “Mau bỏ xe đi!”

Đỗ Nhược và mọi người đồng loạt xông đến: “Lý Duy!”

Chỉ có tiếng Prime No.2 đáp lại: “Thật xin lỗi, xe đang chạy bình thường, xin đừng tự tiện thao tác.”

Ầm!

Xe đụng thẳng vào chân cầu vượt, tích tắc Prime No.2 bị bóp méo thành đống sắt vụn.

Cả thế giới trở nên lặng ngắt như tờ. Sắc mặt Cảnh Minh trắng bệnh, đột ngột quay người lao ra ngoài.

Bình luận