“Rầm!” Tiếng động vang lên khiến người đi đường giật mình dùng lại, nhìn về phía đó chỉ thấy một xe BMW màu đỏ đâm vào cây cột bên đường, phần đầu xe bị hỏng nặng, cửa kính xe vỡ ra, bên trong còn có người bị đập đầu vào tay lái.
Người đi đường sợ hãi, vội vàng gọi điện cho cảnh sát. Gần nơi đó có một người đàn ông trung niên chạy đến bên chiếc xe, định cứu người ở trong xe.
Đến khi phát hiện trong xe là một cô gái liền hoảng hốt, vội vàng đập cửa kính:
“Cô gái cô tỉnh lại đi… Cô gái…”
Lời của ông khiến cô gái tỉnh lại, cô quay sang nhìn ông rồi mở cửa kính, đầu cô bị va chạm mạnh khiến cho chảy máu, người đàn ông vội vàng mở cánh cửa xe ra, nhưng mở hoài không được, dường như đã bị kẹt!
“Cô gái, cô mau ra ngoài đi, ở trong đó nguy hiểm lắm!”
Mạc Tử Yên chỉ cảm thấy choáng váng, đầu óc đau đến nổi cô không thể mở mắt nhìn rõ, toàn thân như rã rời hoàn toàn không nghe được những gì người đàn ông nói.
“Cô gái, cô gái…” Thấy Mạc Tử Yên không trả lời người đàn ông không biết làm sao, hắn liếc mắt nhìn chiếc xe, chỉ thấy xăng đang chảy ra khỏi xe, người đàn ông hoảng hốt, vội vàng kêu lên:
“Không xong, xăng rò rỉ!”
Vừa dứt lời mọi người lập tức xoay người bỏ chạy, chỉ mong tránh càng xa chiếc xe BMW này càng sớm càng tốt!
Chỉ còn người đàn ông đứng nơi đó, vội kêu với cô gái:
“Cô gái, xăng rò rỉ rồi, nếu cô không ra thì sẽ chết đó!”
Chết…?!
Mạc Tử Yên nghe tiếng được tiếng không, duy chỉ có chứ chết là cô nghe rất rõ.
Chết sao…?!
Nếu như vậy, liệu có gặp anh không?!
Cách đây một tiếng cô lẽ ra đang ở văn phòng Tổng giám đốc tại Ám Dạ tập đoàn, nhưng nhận được tin anh nhập viện cô liền vội vàng chạy vào bệnh viện.
Đến khi tới đó, Ám Dạ Nghiên – em gái của anh đã không ngừng rơi nước mắt, khóc lóc đuổi cô ra khỏi phòng, nói là cô hại chết anh!
Khi đó Mạc Tử Yên chỉ cảm thấy cả thế giới dường như đều sụp đổ! Trái tim cô cũng tan vỡ…
Hóa ra là cô hại chết anh sao?! Là cô đã khiến anh cùng gia đình phải khốn khổ sao?!
Tất cả đều do cô…
Mất hết lý trí, Mạc Tử Yên phóng xe đi, không biết mình đi bao lâu, chỉ cảm thấy mơ hồ, sau đó…
“Cô gái mau ra khỏi xe đi…” Người đàn ông không ngừng đập cửa, điều này khiến Mạc Tử Yên cảm thấy khó chịu không thôi.
“Lẽ ra tôi nên chết từ lâu rồi…” Mạc Tử Yên mấp máy, mặc dù người đàn ông không nghe rõ nhưng dường như hắn hiểu được môi ngữ của cô.
“Cô gái, cô còn trẻ như vậy, chết rất đáng tiếc, cô hãy nghĩ cho người thân của mình, nghĩ đến tương lai…”
Người thân? Tương lai?!
Đối với cô thế giới này không có anh, cô cũng chẳng muốn sống nữa…
Người đàn ông khuyên không được thì rất buồn bực, tại sao trên đời lại có người muốn chết như vậy. Lúc này cảnh sát đến, nhận được tình hình thì cảnh sát đến phía sau hắn kéo hắn lại.
“Trong xe còn có người…”
“Chúng tôi sẽ cứu…” Một viên cảnh sát mở miệng nói.
Còn chưa nói xong đã một tiếng “Bùm” vang lên, mảnh vỡ chiếc xe bay tứ tung…
Là cô có lỗi với anh!
Là cô đã tổn thương anh!
Là cô đã hại anh!
Tất cả đều là lỗi của cô!
Nếu có thể làm lại cuộc đời, cô thà chịu bị tổn thương nặng như thế nào cũng sẽ không tổn hại đến anh, cô nhất định sẽ bù đắp lỗi lầm của mình đã gây ra…
Đáng tiếc… Cô chẳng thể làm lại cuộc đời…
~~~
Lúc Mạc Tử Yên tỉnh lại là lúc sắc trời đã tối, bóng đêm bên ngoài cửa sổ bao lấy khung cảnh thành phố S.
Khác biệt với bóng đêm bên ngoài, bên trong căn phòng là một màu trắng xoá, mùi thuốc khử trùng khiến Mạc Tử Yên chán ghét nhíu mày.
Hoá ra cô còn chưa chết…
Định bước xuống giường thì không hề có sức lực, cánh tay lại truyền đến đau đớn khiến cô đau đến nhăn mày.
Nhìn cánh tay đang truyền nước biển Mạc Tử Yên cảm thấy kì lạ, chẳng phải cô bị tai nạn xe sao?! Tại sao lại cổ tay lại giống như bị cắt?
“Yên Nhi con tỉnh rồi!”
Giọng nói từ ngoài cửa truyền đến, Mạc Tử Yên không khỏi ngẩng đầu lên nhìn:
Người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, đôi mắt dịu dàng như nước, làn da trắng mịn màng, mái tóc dài búi lên như kiểu các phu nhân quý tộc.
Cõi đời này tất nhiên sẽ có người phụ nữ như vậy tồn tại. Dịu dàng mà không kém phần uy nghiêm.
Người này…
“Yên Nhi của mẹ, bảo bối của mẹ, con cuối cùng cũng đã tỉnh!” Vân Hinh Như ôm chầm lấy đứa con gái bảo bối của bà.
“Mẹ…”
Mạc Tử Yên nghi ngờ mở miệng, người này… Là mẹ của cô!!!
Tại sao lại như vậy? Kể từ khi cô đẩy Ám Dạ gia vào đường cùng mẹ luôn tức giận đối với cô, từ đó mẹ chưa từng dịu dàng chăm sóc cho cô nữa, thậm chí không nhận đứa con gái duy nhất là cô.
Sau này ba ba cùng mẹ cảm thấy có lỗi với Ám Dạ gia quá nhiều nên họ đã nhường toàn bộ tài sản cho Ám Dạ Duật, sau đó bay sang Thụy Điển sống đến hết đời.
Lúc đó cô rất tức giận, tại sao cô là con gái của họ mà họ lại mang toàn bộ tài sản cho Ám Dạ Duật, nhưng khi nghe tin, mẹ lâm bệnh qua đời thì cô không còn tức giận nữa mà là đau xót.
Những chuyện xảy ra khiến cô không khỏi nghĩ rằng những việc bản thân làm là đúng hay sai?!
Cảm giác mất mát thì ra là như thế, Mạc Tử Yên làm người chưa bao giờ thất bại để như vậy…
Chỉ vì cái tình yêu mù quáng đó mà cô đã làm tổn thương đến không biết bao nhiêu người…
“Yên Nhi con không khỏe sao?! Yên Nhi…”
Vân Hinh Như lo lắng nhìn con gái, trong lòng có chút tự trách mình.
Nếu không phải vì bà thì con gái sẽ không ra nông nỗi này! Tất cả là tại bà ngăn cản con bé. Người đàn ông đó, bà nhìn là biết hắn không phải người tốt. Nhưng con gái bảo bối của bà lại ngây thơ bị người đàn ông kia lừa.
“Mẹ…”
Mạc Tử Yên ôm chầm lấy bà, mặc kệ là thật hay mơ, cô cũng không quan tâm. Cô chỉ cần biết, mẫu thân đại nhân đang ở bên cạnh cô, đang ôm lấy cô mà thôi!
Không biết bao lâu cánh cửa lại phòng mở ra, một người đàn ông bước vào, gương mặt tuấn tú nghiêm nghị, cực kì lạnh lùng khiến Mạc Tử Yên không kìm được nước mắt.
“Ba ba…”
Tâm trạng của Mạc Tử Yên hiện giờ đang rất xúc động, mẹ cùng ba ba đều đang ở bên cạnh cô, điều này khiến cô tràn ngập trong hạnh phúc.
Mạc Vũ Hiên thở dài nhìn con gái bảo bối:
“Tỉnh lại là tốt rồi…”
Mặc dù hai người đã cãi nhau đến nỗi suýt nữa cắt đứt quan hệ cha con nhưng dù sao bọn họ vẫn là cha con, có thay đổi thế nào cũng không được. Hơn nữa vì một tên đàn ông mà muốn cha con bọn họ cắt đứt quan hệ, đâu có dễ như vậy!
Mạc Tử Yên nở nụ cười, một nụ cười hạnh phúc, hóa ra nàng lại có giấc mơ tốt đẹp như vậy… Mẹ cùng ba ba đều ở đây… Nếu anh cũng ở đây thì tốt biết mấy…
Mạc Tử Yên rũ mắt, khiến Vân Hinh Như bên cạnh lo lắng, liệu có phải con gái bảo bối đang nhớ đến tên đàn ông đó?!
“Yên Nhi đừng buồn, Trác Lân đó không phải là người tốt, con đừng nhớ đến cậu ta nữa… Chia tay thì chia tay, mẹ sẽ tìm cho con một người bạn trai tốt hơn cậu ta!”
Mạc Tử Yên nghe vậy liền kinh ngạc ngẩng đầu, tại sao mẹ lại đột ngột nhắc đến Trác Lân?! Không phải mẫu thân đại nhân rất chán ghét hắn sao?!
“Tiểu Như em đừng nói đến tên đàn ông vô lại đó nữa, con gái vừa mới tỉnh dậy!” Mạc Vũ Hiên lên tiếng nhắc nhở vợ.
Hành động này khiến Mạc Tử Yên nghi ngờ, rốt cuộc bọn họ đang nói gì vậy?! Chẳng lẽ nàng đã chia tay với Trác Lân năm năm trước rồi sao?! Mặc dù sau này có gặp lại hơn nữa cô còn giúp đỡ hắn đoạt đi Ám Dạ thị nhưng theo cách nói của mẹ cùng ba ba giống như là chuyện nàng chia tay với Trác Lân vừa mới xảy ra hôm qua vậy?
Hôm qua…?!
Lúc này Mạc Tử Yên mới ý thức được một điều rằng, bản thân nàng…
Trùng sinh!