Lúc này, tiếng nhạc du dương vang lên, bên trong khách sạn còn có những tiếng vỗ tay hoan hô gì đó, Mạc Tử Yên bất giác cau mày, dường như bữa tiệc đã bắt đầu, chắc hẳn mẹ cô đang tìm kiếm cô đây, Mạc Tử Yên thở dài, đến lúc phải quay lại bữa tiệc rồi! Mặc dù cô không thích tiệc tùng nhưng nếu đã đến đây thì đành chịu thôi, ai bảo cô lại muốn ở bên mẹ nhiều hơn, hơn nữa cô cũng được gặp anh ở nơi này… Xem ra thu hoạch cũng tệ nhỉ?
“Vào thôi…” Ám Dạ Duật lên tiếng, Mạc Tử Yên giật mình nhìn anh, cô dường như thấy được sâu trong mắt anh ẩn chứa một điều gì đó, nhưng rất nhanh đã không còn, dường như tất cả chỉ là do cô tưởng tượng.
Mạc Tử Yên dời mắt, mở miệng đáp: “Anh vào trước đi…” Cô không muốn người khác hiểu lầm quan hệ giữa bọn họ, càng không muốn anh nghĩ bản thân cô cố tình tiếp cận anh. Sống cùng anh năm năm, đôi khi cô vẫn không thể nào hiểu được anh, anh cư xử với bất ai cũng đều ôn hòa, trầm tĩnh, khiến mọi người không biết anh đang nghĩ gì. Cô là vợ của, chưa bao giờ thấy anh cười, tức giận, hay bất cứ những hành động biểu hiện cảm xúc của mình, trong lòng cô anh rất không giống người bình thường, lúc nào trên môi cũng là nụ cười nhạt, dường như không ai có thể thấu hiểu con người anh.
ÁM Dạ Duật không nói gì thêm, chỉ quay người vào trong. Đôi mắt dõi theo bóng lưng của anh, tay Mạc Tử Yên bất giác siết chặt. Mặc dù hiện tại cô chưa thể cùng anh ‘đường đường chính chính’ bước vào trong nhưng rất nhanh sẽ có ngày này, hiện tại quan hệ của anh và cô chỉ là người xa lạ, không… Chính xác hơn là người đã từng đi xem mắt nhau, chỉ là cô không biết cô anh có nhớ cô hay không… Vì vậy Mạc Tử Yên không dám hành động lỗ mãng, cô không biết mẫu người anh thích như thế nào, nhưng chắc cũng không phải hạng con gái thích đeo bám người khác… Vì tương lai của bản thân sau này, Mạc Tử Yên bắt buộc phải bỏ cái lợi trước mắt là được cùng anh đi vào bữa tiệc để hưởng thụ hạnh phúc về sau của bản thân.
Thật ra nếu người đó đặt bạn vào lòng thì bạn không làm gì người đó cũng sẽ dõi theo bạn, nhưng nếu người đó không đặt bạn vào lòng thì dù bạn làm thế nào cũng khiến người đó chán ghét. Mạc Tử Yên không biết Ám Dạ Duật có đặt cô vào lòng hay không, nhưng ít nhất anh vẫn nhớ đến cô… Ít nhất, cô cũng cảm thấy rất vui!
~~~
“Yên Nhi, con đi đâu vậy?” Tìm kiếm con gái cả buổi trời, rốt cuộc cũng thấy con gái bảo bối từ cửa chính bước vào. Vân Hinh Như thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không quên trách mắng con gái.
“Con ra ngoài hóng gió một chút, đã làm mẹ lo lắng rồi!” Mạc Tử Yên có chút ái náy, để mẹ lo lắng cho cô, cô đúng là bất hiếu. Trước kia khiến mẹ vì cô mà đã xấu hổ, tủi thân, đau lòng… Những thứ đó cô đều hiểu rõ, chỉ mong kiếp này có thể chuộc lại lỗi lầm, cô chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc mẹ… Chỉ cần như vậy là đủ rồi!
Không khí trong hội trường hiện tại rất náo nhiệt, dường như số lượng người trong hội trường đã tăng nhanh, mỗi người đều ăn mặc hoa lệ, theo chuẩn mực của giới thượng lưu khiến Mạc Tử Yên cảm thấy hoa mắt. Trên mặt mọi người đều gắn một nụ cười, bất kể là giả hay là thật cũng không khiến cô để tâm, dù sao chỉ cần bọn họ đừng chú tâm đến cô thì Mạc Tử Yên cô cũng cảm tạ lắm rồi!
Triệu Lan Nhã đang trên bục phát biểu, ánh mắt mọi người đều tập trung theo dõi bà, riêng Mạc Tử Yên liếc mắt nhìn xung quanh, đột nhiên cô bắt gặp một ánh mắt sâu thâm thẩm khiến Mạc Tử Yên kinh ngạc vội vàng dời mắt. Trong lòng có chút cảm thấy khó hiểu, tại sao Tôn Lãnh Diệt lại nhìn cô với ánh mắt như thế, giống như thật là… Kì quái?
Bên này Tôn Lãnh Diệt bắt gặp ánh mắt của Mạc Tử Yên, lại thấy cô né tánh ánh mắt của hắn khiến Tôn Lãnh Diệt càng thêm nghi ngờ.
Đừng tưởng hắn không biết gì, rõ ràng lúc nãy cùng Ám Dạ Duật đến đây, quay qua quay lại Ám Dạ Duật liền biến mất, sau đó Ám Dạ Duật vào cách đây không lâu thì thấy Mạc Tử Yên bước vào. Nếu không phải Ám Dạ Duật là bạn thân với hắn, hắn tất nhiên sẽ không quan tâm đến anh, nhưng tiếc quá, bọn họ là bạn thân từ nhỏ, hai nhà cũng giao hữu không tệ, hơn nữa lại có lệnh của bác gái, Tôn lãnh Diệt nào dám lơ là anh?
Vì tình nghĩa bạn bè, lại thêm nhiệm vụ được giao, hơn nữa để thỏa mãn tính tò mò của bản thân, Tôn Lãnh Diệt không thể không mở miệng nói: “Rốt cuộc quan hệ giữa cậu và cô ấy là nhưu thế nào?!”
“Cậu đang nói gì vậy?”
“Đừng giả vờ nữa, rốt cuộc cậu cùng cô gái đó có quan hệ như thế nào?” Tôn Lãnh Diệt buồn bực, đối với bạn thân giả ngốc hắn liền không truy cứu, chỉ cần nói ra quan hệ của hai người bọn họ!
“Cô gái nào?” Ám Dạ Duật mở miệng, ánh mắt nhìn bạn thân, thấy mắt Tôn Lãnh Diệt sắp bốc hỏa liền thở dài, vô tội nói: “Chúng tớ chẳng có quan hệ gì cả!”
Anh tất nhiên biết ‘cô gái’ mà Tôn Lãnh Diệt nhắc đến là ai, chỉ là cô giả vờ không biết mà thôi. Dù sao bọn họ cũng không có quan hệ gì, à, có thể xem như là người xa lạ đi… Nếu anh nói cho Tôn Lãnh Diệt biết, chẳng những cậu ta không tin mà còn nói đi nói lại trước mặt mẫu thân đại nhân của anh, đến lúc đó mẫu thân đại nhân nhà anh lại điều tra xem đó là con gái nhà nào! Mọi chuyện lại phiền phức thêm mà thôi, dù sao hai năm trước bọn họ xem mắt thất bại, hai năm sau… Cũng như vậy mà thôi!
“Cậu định lừa con nít à?” Tôn Lãnh Diệt bĩu môi, hoàn toàn không tin lời Ám Dạ Duật nói. Hắn là ai chứ, sao lại không nhìn ra quan hệ ái muội của hai người? Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt Mạc Tử Yên ở Waiting, Tôn Lãnh Diệt đã thấy kì lạ với thái độ của hai người bọn họ, nhìn cứ như… Tình nhân xa cách lâu ngày vậy… Nếu nói hai người bọn họ không có quan hệ gì, ai mà tin cho được?!
“Cậu không tin thì thôi…” Ám Dạ Duật thở dài, không thể làm gì hơn là bỏ mặc bạn thân nơi đó.
“Này…”
Tôn Lãnh Diệt là bạn thân của Ám Dạ Duật, hai người quen nhau hồi nhỏ, cùng nhau lớn lên, tình cảm vô cùng tốt, hơn nữa hai nhà giao hữu lại rất tốt nên thân càng thêm thân, điều này Mạc Tử Yên cô biết rất rõ. Chỉ là ánh mắt Tôn Lãnh Diệt nhìn cô như vậy là có ý gì? Trước kia cô làm tổn hại Ám Dạ gia, Tôn Lãnh Diệt cũng rất tức giận, thậm chí suýt chút nữa đã muốn giết chết cô, nhưng lại bị anh ngăn cản lại, nếu không… Nhưng lúc này bọn họ chưa hề biết nhau, vậy thì tại sao Tôn Lãnh Diệt lại nhìn cô với ánh mắt như thế…?! Càng nghĩ Mạc Tử Yên càng cảm thấy khó hiểu.
“Con biết lo lắng cho mẹ như vậy là mẹ vui lắm rồi…” Vân Hinh Như thở dài, dường như sau chuyện đó, con gái bảo bối hiểu chuyện hơn rất nhiều, còn biết lo lắng cho bà nữa chứ, thật là ngoan a…
Mạc Tử Yên nghe vậy mỉm cười, vứt bỏ chuyện Tôn Lãnh Diệt mà vui vẻ ở bên cạnh Vân Hinh Như, nhận lấy sự yêu thương bà. Mặc kệ Tôn Lãnh Diệt nhìn cô như vậy là có ý gì, hôm nay cô phải dành hết thời gian ở bên cạnh mẹ mới được!
Lúc này tiếng vỗ tay vang lên, Triệu Lan Nhã trên bục đã phát biểu xong, bà mở miệng cười với mọi người: “Hoan nghênh các vị đến với buổi từ thiện này, tôi xin thông báo, bữa tiệc từ thiện chính thức bắt đầu!”