Ngày hôm sau Mạc Tử Yên tỉnh dậy khá trễ, cả người cô đều đau ê ẩm, trên người như có một tảng đá đè ép khiến cô có chút hít thở không thông. Mi mắt nặng trễu, mở mắt có chút khó khăn, đến khi tỉnh táo mới phát hiện có một cánh tay to lớn đang ôm lấy cả người cô, cô đưa tay đẩy đẩy người đàn ông bên cạnh, cũng không biết đã là giờ nào rồi mà anh còn nằm ở đây?
Cô đưa mắt nhìn đến chiếc đồng hồ đặt ở trên bàn, đồng hồ đang chỉ đến 9 giờ 23 phút, không nghĩ đến lại trễ như vậy, cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, từ lúc cô thức anh đã sớm tỉnh dậy, lúc này ánh mắt anh đang khép hờ, bộ dạng lười biếng cũng không làm mất đi vẻ tuấn mỹ của anh.
“Duật, trễ rồi, anh không đi làm sao?” Cô muốn xuống giường để có thể nhanh chóng vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, dù sao ngày hôm có cô chỉ tắm có buổi sáng, buổi trưa về nhà mẹ đẻ, đến tối qua vẫn còn chưa kịp tắm rửa, cô không tắm nguyên một ngày cũng không biết trên người bản thân có bốc mùi hay không, không có còn tốt, nếu có… Mạc Tử Yên chỉ hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Còn chưa kịp ngồi dậy cánh tay người đàn ông đã ôm lấy eo cô kéo trở lại, đầu cô áp vào ngực anh, hơi thở người đàn ông quanh quẫn người cô, Mạc Tử Yên có chút ngượng ngùng đẩy anh, cách một tầng vải mỏng chạm vào da thịt của anh, cô nhanh chóng rụt tay lại, cảm giác như vừa chạm vào khoai lang nóng hổi.
“Duật ưm…” Người đàn ông cúi đầu ngậm lấy môi cô, nụ hôn trằn trọc triền miên, anh từng bước công thành chiếm đất, buộc cô phải đầu hàng.
“Anh… mới sáng sớm mà anh nổi điên cái gì?” Mạc Tử Yên bị hôn đến toàn thân mềm nhũn, có chút tức giận đối với người trước mặt.
Ám Dạ Duật hôn vào trán cô, hôn đến vành tai cô mới mở miệng: “Em không biết sáng sớm là thời điểm đàn ông dễ động tình nhất sao?”
“Lưu manh! Anh… anh làm sao có thể nói những lời như thế?” Cô nhăn cả gương mặt nhỏ, tay không ngừng đẩy anh ra xa mình, Ám Dạ Duật có chút vất vả mới bắt hết được tay cô, anh ôm chặt lấy cô khiến cô không thể động đậy.
“Bà xã em đừng tức giận, là Lãnh Diệt dạy anh.” Anh vội vàng dụ dỗ cô, đẩy hết mọi trách nhiệm lên đầu bạn thân.
“Sao anh có thể học theo Tôn Lãnh Diệt? Anh ta vốn là… vốn là…” Từ điển của cô trống rỗng, nửa ngày trời rốt cuộc cũng không thể nói thêm được gì, phẩm hạnh của Tôn Lãnh Diệt, ngày ngày ở trong bụi hoa, cô cũng không muốn nói tới nữa, chồng nhà ai nấy quản, chó nhà ai nấy giữ, cô mặc kệ.
“Là do em câu dẫn anh trước.” Ám Dạ Duật ôm chặt lấy cô như một con bạch tuột, lần đầu tiên nhìn đến bộ dạng này của anh, Mạc Tử Yên có chút buồn cười.
“Ai câu dẫn anh?”
“Là em đó.”
“Buông em ra, ngày hôm qua em còn chưa có đi tắm đâu.” Tay anh bắt đầu không an phận di ngoạn trên người cô khiến cô có chút buồn bực.
Đầu Ám Dạ Duật chôn ở cổ cô, ngửi thấy hương thơm của hoa quanh quẫn nơi chóp mũi, cô không thích xịt nước hoa nên có lẽ là mùi thơm cơ thể cô.
“Không sao, thật thơm.”
“Sáng nay anh không đi làm sao?” Mạc Tử Yên bất lực nằm yên một chỗ, tỏ vẻ bản thân đầu hàng, cô rõ ràng không phải đối thủ của anh.
“Anh là ông chủ, không đi làm một ngày nó cũng không có phá sản đâu.
Ám Dạ tổng tài tham công tiếc việc ngày thường đâu rồi? Cho dù là ngày đầu tiên trong thời kì tân hôn anh cũng bỏ mặc cô ở nhà mà chạy đến công ty, ngay cả tuần trăng mật cô còn chưa được hưởng qua, vậy mà hôm nay anh lại bảo không muốn đến công ty làm việc?
Người đàn ông này, đây mới là bản chất thật của anh đúng không? Hiện tại lộ mặt thật với cô rồi nên liền không chút kiêng kỵ gì nữa?
“Thế công việc thì sao? Anh rất thích làm việc mà?”
“Chuyện ở công ty giao lại cho Trương Đình, không cần phải lo.” Trương Đình ở bên cạnh anh nhiều năm, đối với mọi chuyện trong công ty sớm đã nắm rõ, vốn dĩ anh còn muốn để Trương Đình lên làm giám đốc nhưng nghĩ lại bên cạnh anh lại thiếu mất một trợ lí hiểu ý anh nên đành thôi, huống hồ Trương Đình tỏ vẻ không muôn làm giám đốc, bởi vì làm giám đốc công việc thật nhiều, không có thời gian bên cạnh Vương Hạ, lý do này… miễn cưỡng thông qua.
Ngày hôm qua anh sớm đã giao hết quyền lực cho Trương Đình, chỉ cần không phải là vấn đề quan trọng thì Trương Đình đều có thể toàn quyền quyết định. Bởi vì khi nhìn thấy thông tin của Lãnh An Nhiên trên máy tính, anh liền biết là cô đang muốn tìm hiểu mọi chuyện về anh và Lãnh An Nhiên, không biết vì sao nguyên dựa vào tính tình của Lãnh An Nhiên anh có thể đoán được, có lẽ cô ấy đã đến tìm cô. Chuyện mà cô giấu anh chắc hẳn là chuyện này, cô không muốn nói cho anh biết anh có thể hiểu nhưng sớm muộn cô cũng sẽ tìm đến anh để hỏi rõ, cho nên trước khi cô hành động, anh liền sẽ đưa cô đến Ám Dạ Đế Cung trước để giải tỏa nghi ngờ trong lòng, chính là không ngờ cô còn che giấu anh một bí mật khác.
Đã là người thì đều có bí mật của riêng mình, nếu cô đã quyết định nói bí mật của mình cho anh biết thì chứng tỏ cô tin tưởng anh, anh thích cảm giác cô tin tưởng anh, thích cảm giác cô dựa dẫm vào anh, thích nhìn thấy trong mắt cô chỉ có hình bóng anh, thích nghe cô hứa với anh sẽ không buông tay anh ra, thích tất cả mọi thứ của cô.
Cô quá sáng chói khiến bên cạnh cô có quá nhiều người quay quanh, anh chỉ là một trong số những người đó, mặc dù anh là chồng của cô, người đàn ông duy nhất khiến cô hạnh phúc nhưng anh cảm thấy vẫn không đủ, trong lòng cô anh vẫn không quan trọng bằng người thân của cô. Chỉ cần nhìn thấy Vân Mặc cô liền nôn nóng chạy đến, mà không phải là kéo tay anh cùng đi đến giới thiệu, đối với anh cô mặc dù ngoan ngoãn làm nũng nhưng vẫn luôn câu nệ, cô e ngại, không dán chọc giận anh, còn đối với Vân Mặc là bộ dạng của một đứa trẻ như thấy kẹo đường, chỉ hận ngay lập tức muốn bổ nhào vào, ngay cả tiễn hắn ra sân bay cô vẫn là một bộ dạng không nỡ.
Nếu có thể anh chỉ muốn giam cầm cô ở bên người, cô chỉ có anh là được rồi còn những người đó đối với cô mà nói chỉ là những người xa lạ, bất quá nếu anh làm như vậy cô sẽ sợ hãi anh, đến lúc đó cô sẽ rời xa anh, Ám Dạ Duật không muốn cô rời xa anh, cho nên vẫn là nên giả trư ăn hổ đi.
Cô thích anh ôn nhu, anh sẽ ôn nhu, sẽ ôn nhu với cô, riêng mình cô.
“Rốt cuộc anh là ông chủ hay Trương Đình mới là ông chủ vậy?” Mặc dù nói vậy nhưng cô biết rõ Trương Đình sẽ không phản bội anh, cho dù là kiếp trước hay kiếp này Trương Đình đều nỗ lực trung thành với anh, với Ám Dạ thị, dù sao Trương gia cũng thuộc một nhánh nhỏ của Ám Dạ gia, người Trương gia đều hết lòng vì Ám Dạ gia, cho nên lời này của cô chỉ là nói đùa thôi.
“Chuyện công ty bỏ qua một bên, bà xã chúng ta tranh thủ bồi dưỡng tình cảm đi.” Ám Dạ Duật đột nhiên ngồi dậy, Mạc Tử Yên còn nghĩ rằng anh đã muốn dậy, còn chưa đợi cô kịp phản ứng thì anh đã đè lên người cô, khóe môi anh cong lên một nụ cười, thập phần gian xảo.
“Bồi dưỡng tình cảm?” Cổ ngẩn ra, đột nhiên có một vật chọc dưới mông cô, lúc này cô mới hiểu ý anh, hai má đỏ như trái táo.
“Ám Dạ Duật, anh lưu manh.” Bồi dưỡng tình cảm gì chứ, rõ ràng là muốn cùng cô lăn giường!
“Bà xã anh chỉ lưu manh với em.”
Một nụ hôn rơi xuống chặn lời nói kế tiếp của cô, sau đó trên giường là một mảnh xuân sắc.
~~~
“Duật, chiếc váy này thế nào?” Mạc Tử Yên từ trong phòng thử đồ đi ra, chiếc vay màu cam nhạt dài tới gót chân, chiếc váy được làm từ vải voan cao cấp, chật liệu mềm mại làm tôn lên thân hình nhỏ nhắn của cô, trước ngực và eo đều được trang chỉ bằng một tấm vải ren nhạt màu, trên nền váy là những chiếc lá nhỏ cùng những đóa hoa, tuy đơn giản nhưng sang trọng, không mất đi phần thanh lệ.
Sau sự việc ngày hôm đó thì cũng đã một tuần trôi qia, sinh hoạt của cô và anh đều trở lại bình thường, bởi vì đã nói rõ với nhau nên Mạc Tử Yên cảm thấy bản thân càng thêm hiểu rõ về anh, quan hệ hai người so với trước càng ngọt ngào hơn nhiều, người ngoài vốn dĩ không có cơ hội xen vào. Buổi trưa hai người mới về đến Ám Dạ gia, mặc dù đã gọi điện thông báo nhưng cô vẫn bị Minh Tâm lôi kéo hỏi han một trận, cô cũng không biết anh đã nói gì với bà nên chỉ có thể ừ cho qua chuyện. Trên bữa cơm trưa Ám Dạ Duật nói muốn dọn về Ám Dạ Đế Cung ở, Minh Tâm tất nhiên không cho, nghĩ đủ thứ lý do để không cho cô và anh dọn ra ngoài, nào là bên ngoài không ấm áp bằng ở nhà, ở ngoài không ai chăm sóc, sau đó lại kéo Ám Dạ Nghiên vào, bảo rằng cô nàng ngày thường đều không thấy bóng dáng đâu, bà ở nhà không ai trò chuyện nhất định sẽ buồn chết mất.
Mạc Tử Yên cảm thấy, cho dù ở biệt thự Ám Dạ gia hay ở Ám Dạ Đế Cung thì cũng đều giống như nhau, cả hai nơi đều là nhà của cô, chính là theo lời Ám Dạ Duật, đó là nơi ông nội anh để lại cho anh, là nơi ở của anh, cô gả cho anh tất nhiên cũng phải ở nơi đó, điều này cũng không sai, dù sao đó mới thật sự là nhà riêng của cô cùng anh, thế giới của hai người. Vì vậy cô quyết định khuyên nhủ Minh Tâm, Minh Tâm nuôi con trai từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thấy anh tỏ thái độ muốn ra ở riêng, hiện tại có vợ lại muốn ra ở riêng, bà có chút không vui, sau đó Ám Dạ Tuấn cùng bà nói chuyện, hai người ở trong phòng không biết nói gì nhưng Ám Dạ Duật lại cho cô một ánh mắt yên tâm, buổi tối dùng bữa bà không có phản đối nữa.
Hiệu suất làm việc của Ám Dạ Duật rất nhanh, ngay hôm sau liền cho người dọn đồ vào Ám Dạ Đế Cung, căn biệt thự này tuy rộng lớn nhưng thường ngày vẫn được lau chùi sạch sẽ cho nên tốn được một ít thời gian, biệt thự có hai tầng, bởi vì không muốn cản trở anh làm việc cho nên Mạc Tử Yên để anh đi làm, còn việc sắp xếp đồ đạc và trang trí phòng ốc thì để cho cô, Minh Tâm thấy vậy đến giúp đỡ, còn lại theo một số người làm, còn có cả Vân Hinh Như, bà biết cô dọn ra nhà mới cũng đến góp vui.
Trang trí xong căn biệt thự đã là hai ngày sau, mấy ngày nay làm việc vất vả, Mạc Tử Yên cũng không có đến công ty làm phiền anh, lúc anh về đến nhà thì cô đã ngủ mất rồi, Ám Dạ Duật lấy làm bất đắc dĩ, rõ ràng anh muốn giúp nhưng cô lại không chịu, còn bảo cái gì nhà của mình phải chính tay mình trang trí mới có ý nghĩa, anh đúng là nuông chiều cô khiến cô sinh hư mà, không biết quý trọng sức khỏi của bản thân. Cho nên sáng hôm nay, trước khi anh đi làm Mạc Tử Yên bị anh giáo huấn một trận, cô tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời, sau này sẽ để ý đến sức khỏe của bản thân, anh đi làm rồi trong nhà chỉ còn lại một mình cô, trong có vẻ hiu quạnh, không phải cô sợ ma nhưng ở một mình trong ngôi nhà lớn như vậy, quả thật là có chút sợ. Buổi trưa co định đến công ty tìm anh nhưng sợ sẽ làm phiền anh nên đành ngoan ngoãn ở nhà đọc sách, xem ti vi, học những thứ mà một người vợ mẫu mực nên có, không ngờ buổi trưa Vân Hinh Như lại gọi điện đến bảo là dì Trương sẽ sắp đến chăm sóc cô, cô là do một tay dì Trương chăm sóc mà lớn, không ai trên đời ngoại trừ dì Trương biết rõ cô thích thứ gì, ghét thứ gì, bà vốn đã sớm muốn để dì Trương đi theo cô về nhà chồng nhưng nghĩ đến Ám Dạ gia người vô số kể nên không đề cập đến, hiện tại cô đã dọn ra ngoài, không có ai chăm sóc nên bà không yên tâm.
Mạc Tử Yên nghe xong cảm động muốn khóc, chỉ hận không thể nhào vào lòng bà hôn một cái, may mắn là có dì Trương nên buổi chiều của cô trôi qua thật thanh nhàn. Hôm nay Ám Dạ Duật về nhà sớm, mặ dù nghe mẹ vợ nói dì Trương sẽ đến đây ở với hai người nhưng suốt buổi sáng cô chỉ ở nhà một mình nên anh không yên tâm, ăn tối xong thì cô cũng đã sắp xếp phòng cho dì Trương, về phòng Mạc Tử Yên mới nói ra sự vấn đề của mình, nơi này cách biệt đường lớn, các khu biệt thự xung quanh lại không thấy bóng người nên cô có chút sợ, Ám Dạ Duật an ủi cô một lúc mới gọi điện cho Minh Tâm bên kia, sáng hôm sau khi cô thức dậy trong nhà lại nhiều hơn một đám người. Đám người này đều là người làm tâm đắc của Ám Dạ gia, bọn họ có tất cả năm người, hai nam ba nữ, trong đó họ lấy một người phụ nữ trung niên làm đầu, Mạc Tử Yên để dì Trương sắp xếp chỗ cho mọi người, biệt thự này tuy lớn nhưng chỉ có một mình cô là chủ nhân, anh lại đi làm suốt ngày nên công việc cũng không nhiều, hai người đàn ông một người lái xe một người chăm vườn, thường ngày không có việc gì thì Mạc Tử Yên để họ về nhà, dì Trương ngoại trừ nấu ăn thì chỉ có ở bên cạnh chăm sóc cô, làm những việc nhẹ nhàng, dù sao tuổi ta sao tuổi tác của bà cũng xấp xỉ mẹ cô, cô cũng không tiện sai bảo bà, còn ba cô gái kia hai cô gái trẻ thì phụ trách quét dọn, người phụ nữ trung niên thì giúp đỡ dì Trương, cuộc sống của Mạc Tử Yên ở nơi này thập phần nhàn nhã.
Hôm nay là ngày cuối tuần, vốn là ngày nghỉ nên Mạc Tử Yên để mọi người nghỉ ngơi một ngày, bởi vì tối nay cô phải cùng anh đi dự tiệc, sẽ không ăn tối cũng không cần người khác chăm sóc, đối với cách đãi ngộ của nữ chủ nhân, người làm ở Ám Dạ Đế Cung vô cùng vui vẻ và thảo mãn khi được làm ở đây, bất giác Mạc Tử Yên được lòng mọi người lúc nào không hay. Buổi sáng cô ở nhà đọc sách, buổi chiều phải đi làm tóc, hiện tại đang đi thử lễ phục với anh, đây là chiếc váy thứ ba cô mặc thử rồi, hai chiếc váy trước không biết vì lý do gì anh đều nhận xét là không hợp với cô, chiếc váy lần này là anh chọn cho cô, nếu không hợp thì anh tự đi mà mặc.
“Đẹp lắm.” Ám Dạ Duật gật đầu cười hài lòng, đặt một nụ lên gương mặt đang tỏ vẻ bất mãn của cô.
“Anh không biết em thay đồ mệt thế nào đâu.” Phụ nữ thật khổ, lần đầu tiên Mạc Tử Yên sâu sắc hiểu được điều này, trước kia quần áo của cô đều do một tay Vân Hinh Như chuẩn bị, tùy tiện mặc một bộ đồ bà đều khen nức nở, ai biết được người đàn ông này lại khó chiều như thế chứ, đồ cô chọn đẹp như vậy, anh lại không thích, bất quá chiếc váy anh chọn cũng không tệ.
“Biết em vất vả, bà xã lát về anh sẽ thưởng cho em, có được không?”
Mạc Tử Yên bĩu môi, mới không tin lời anh nói đâu!
Tôn thị khách sạn, đây là lần thứ hai cô đến đây, vsanx là khung cảnh sa hoa lộng lẫy đó, bất quá lại mất đi một phần lãng mạn, siêu xe đậu từ đầu đường đến cuối con đường, khi vào cổng bảo vệ yêu cầu để họ kiểm tra thiệp mời, công đoạn có tính quy luật, hiệu suất rất cao, Thịnh Thế này xem ra cũng rất co máu mặt.
“Mời tiên sinh cùng vị phu nhân vào trong.” Nhân viên sau khi kiểm tra thiệp mời liền trả, cung kính gập người bày ra một tư thế mời.
Đại sảnh rộng lớn lúc này đã có không ít người, khi hai người bước vào liền nhận được sự chú ý của mọi người xung quanh, nam tuấn tú, nữ thanh lệ, một người là cao phu soái, một người là bạch phú mỹ, thiếu nữ mặc chiếc váy màu cam nhạt khoác lấy cánh tay rắn chắc của người đàn ông, hai người tựa như một đôi bích nhân, mặc dù mọi người ở đây đều không phải chưa từng gặp qua người đẹp nhưng vẫn bị hình ảnh trước mặt làm cho rung động.
“Đó không phải là tổng tài của Ám Dạ thị sao?” Không biết là người nào kêu lên, theo sau đó là một tràn âm thanh xôn xao.
“Như vậy người bên cạnh chắc là phu nhân của anh ấy rồi.”
“Phải không? Hai người họ đẹp đôi quá.”
“Nghe nói là hai người bọn họ có hôn ước với nhau, thời đại này mà kết hôn theo hôn ước vẫn có thể hạnh phúc như vậy, quả là hâm mộ.”
“Nhìn họ kìa, tình chàng ý thiếp quá đi mất.”
“Cô gái đó tuy đẹp nhưng trên đời này cũng không có biết bao nhiêu người đẹp hơn cô ta, dựa vào đâu mà có thể làm phu nhân của Ám Dạ Duật?”
“Không sai, người ta là tổng tài của Ám Dạ thị, một cô gái như cô ta làm sao xứng?”
Kiếp trước cô cùng anh đến đây, những người đó đều nhìn cô với ánh mắt không tốt, một đám đàn ông chỉ dám đứng từ xa nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy dục vọng khiến cô khó chịu vô cùng, về phần đám nữ nhân, ngoại trừ khinh thường thì còn có ghen ghét, hâm mộ, đố kỵ, đủ loại cảm xúc trộn lẫn với nhau, so với đám đàn ông chỉ dám nhìn thì phụ nữ lại can đảm hơn cả, họ không chỉ buông lời sỉ nhục mà còn muốn động tay động chân với cô, nếu không có anh vào lúc nguy cấp nhất xuất hiện, Mạc Tử Yên cũng không biết bản thân phải ở lại làm trò cười đến khi nào.
Không ai hai ần đều phạm cùng một lỗi, có vết xe đổ ở kiếp trước, kiếp này tất nhiên cô sẽ không bước vào nó, không cần anh ra tay, tự cô cũng có thể đối phó được, cô muốn cho anh biết, cô không mềm yếu như anh tưởng.
“Duật tổng, anh đến rồi.” Một người đàn ông trung niên đến bắt tay với anh, anh chỉ đạm mạc bắt tay lại, trông hai người có vẻ quen thuộc, bất quá nếu đã gọi anh bằng “Duật tổng” thì người này hẳn là thân thiết với anh.
“Vị này chắc là phu nhân?” Người đàn ông nhìn Mạc Tử Yên nở nụ cười hiền lành.
Thấy thái độ người đến khá tốt, Mạc Tử Yên mới miễn cưỡng gật đầu: “Xin chào.”
“Duật tổng, Tôn thiếu và Phó tổng bên kia, không biết anh có muốn qua đó chào hỏi hay không?” Người đàn ông ngỏ lời, rõ ràng là muốn thăm dò ý kiến của anh.
Mạc Tử Yên nhìn về phía bên đó, có hai bóng người mà cô vô cùng quen thuộc, một người là Tôn Lãnh Diệt, người còn lại là một người đàn ông trung niên đang đưa vẫy tay với cô, không phải trợ thủ đắc lực của ba ba cô, Phó Hồng Minh thì còn ai?
“Duật, là chú Phó.”
“A, hóa ra phu nhân đây biết Phó tổng? Mọi người đều là người một nhà cả, mời.” Người đàn ông sửng sốt, nếu đã là người quen thì tốt rồi, sau đó mới dẫn hai người về phía bên kia.
“Chú Phó.” Mạc Tử Yên vui vẻ gọi một tiếng, đối với Tôn Lãnh Diệt bên cạnh thì chỉ gật đầu cho có lệ.
Tôn Lãnh Diệt với việc Mạc Tử Yên phân biệt đối xử chỉ hừ lạnh không nói.
“Yên Nhi, sao dạo này không đến công ty thăm chú? Có phải có người khác xong liền quên mất người chú Phó này không?” Phó Hồng Minh xem cô như con gái, đối với việc cô gả cho Ám Dạ Duật cũng có phần xúc động, hiện tại nhìn đến sắc mặt cô hồng hào, xem ra Ám Dạ Duật đối đãi với cô rất tốt.
“Nào có, trong lòng Yên Nhi chú Phó là tốt nhất!” Mạc Tử Yên mỉm cười lấy lòng, đột nhiên một bàn tay ôm lấy eo cô, bàn tay có lực kéo cô về phía mình như muốn tuyên bố quyền chiếm hữu.
“Vậy còn anh thì sao?” Lời của anh thành công khiến mọi người sửng sốt.
“Anh thì chỉ đứng thứ hai thôi.” Mạc Tử Yên bĩu môi, đứng trước trưởng bối cô cũng không dám cùng anh thân mật, có chút ngượng ngùng đẩy anh ra.
“Ha ha, xem ra Ám Dạ tổng tài đây rất dính bà xã của mình.”
“Chật, đừng có ở trước mặt đám người độc thân chúng tôi mà khoe ân ái, mặc dù tôi chưa dùng bữa tối nhưng tôi cũng không muốn bữa tối của tôi lại là cẩu lương đâu.” Tôn Lãnh Diệt nói thế cũng không sai, ngoại trừ Ám Dạ Duật thì ba người bọ họ đều là cẩu độc thân, Phó Hồng Minh và người đàn ông kia đều chưa có vợ, mà Tôn Lãnh Diệt dạo gần đây cũng không có nghe hắn qua lại với cô nàng nào, nói là độc thân cũng không sai biệt lắm.
“Tôn thiếu, anh ngày ngày lưu luyến bụi hoa vậy mà tự nhận mình độc thân, không thấy xấu hổ sao?” Cho dù đàn ông cả thế giới đều tuyên bố họ độc thân thì cô cũng tin chắc Tôn Lãnh Diệt chắc chắn không nằm trong số những người.
“Ám Dạ thiếu phu nhân, hình như tôi không có đắc tội cô?” Hắn chỉ nói một câu, cô có cần hung hăng phản bác như thế không?
“A phải không?” Vụ lần trước Tôn thị ép buộc Ám Dạ thị phải thuyết phục Dạ Tiêu Trần nhận quảng cáo cô còn chưa có quên đâu.
Hình ảnh mọi người bên này vui vẻ lọt vào mắt của ai kia thì cực kì chướng mắt.
“Chị có thể giúp em không?” Cô gái váy trắng cầm ly rượu lắc lắc, ánh mắt cô nhìn về phía Mạc Tử Yên mang theo vài phần ghen ghét, bộ dạng không hề thanh thuần như ngày thường.
“Em từ Hồng Kông đến đây chỉ vì một người đàn ông?” Cô gái váy vàng có chút bất ngờ, nhìn theo ánh mắt cô gái, mặc dù nói Ám Dạ Duật là một người đàn ông tuấn tú lại có mị lực hơn người nhưng dù sao cũng là người đã có gia đình, cô cũng có hảo cảm với người đàn ông này chỉ là trong từ điển của cô không có hai từ “tiểu tam”!
“Chị giúp mời anh ấy một ly rượu, chuyện còn lại cứ để em lo.”
“Em định bỏ thuốc anh ta? Chuyện này không tốt đâu.” Nếu để Ám Dạ Duật biết, cho dù có Vân gia ở sau chống lưng cũng chưa chắc anh sẽ buông tha cho cô. Cô chỉ là một diễn viên hạng B của Thịnh Thế, bởi vì có tên trong hạng mục lớn nên hôm nay mới có thể đến dự bữa tiệc lần này, mặc dù Vân Uyển là em họ của cô nhưng cô cũng không muốn vì cô ta mà hủy tiền đồ tương lai của mình.
“Chị không cần phải lo, tự em có thể sắp xếp.”
Cô gái váy vàng chần chừ.
“Chị giúp em, Vân gia sẽ giúp chị trở thành ngôi sao hạng A.”