Mạc Tử Yên bên này đang rối rắm thì bên kia Lãnh An Nhiên đã tìm đến Ám Dạ thị, bởi vì Ám Dạ Duật muốn dỗ danh bà xã cho nên việc trong công ty đều giao lại cho Trương Đình, chức vụ của Trương Đình chỉ là trợ lí nhưng mỗi khi Ám Dạ Duật vắng mặt, Trương Đình chính là người đại diện cho anh, địa vị của Trương Đình trong ty so với giám đốc cũng không hề thua kém.
“Xin hỏi vị tiểu thư này, cô muốn…” Cô gái lướt qua người nhân viên tiếp tân như cô nàng chưa hề tồn tại, nhân viên sửng sốt một chút, sau đó nhìn cô gái tiến vào thang máy, còn chưa kịp tiến lên ngăn cản thì cửa thang máy mở ra, một người đàn ông chắn hết cửa, không cho cô gái vào.
“Cô đến đây làm gì?” Trương Đình nhíu mày, nhìn bộ dạng gấp gáp của cô hắn liền biết cô muốn tìm người, thế nhưng người cô muốn tìm không có ở đây, cô đến đây cũng vô ích.
“Chẳng phải anh biết rất rõ sao? Tôi đến đây tìm Duật.” Cô gái nhìn Trương Đình một cái rồi muốn tiến vào thang máy nhưng động tác của người đàn ông lại nhanh hơn, hắn bước ra khỏi thang máy rồi nhấn nút, một tay đưa ra muốn ngăn cản, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại dưới ánh mắt tức giận của cô gái.
“Trương Đình! Rốt cuộc anh muốn làm gì?!”
“Tôi chỉ làm những việc tôi nên làm, còn nữa tên của tổng tài chúng tôi không phải ai cũng có thể tùy tiện gọi, đặc biệt là cô Lãnh tiểu thư.” Ánh mắt sắt bén của hắn quét qua người cô, nếu ánh mắt của hắn có thể giết người thì cô sớm đã là một thi thể.
“Trương Đình, cho tôi gặp anh ấy.” Trương Đình nổi tiếng lạnh lùng, cách cư xử của hắn vô cùng quyết tuyệt, trong công ty không ai không sợ hắn, chỉ là người khác sợ hắn không có nghĩa là Lãnh An Nhiên cô sợ hắn!
Đúng vậy, cô gái này chính là Lãnh An Nhiên, cô lăn lộn trong giới giải trí mấy năm năm, loại người nào chưa từng gặp qua? Có thể từ một kẻ vô danh tiểu tốt bước lên vị trí Tiểu Thiên Hậu cũng không phải hoàn toàn nhờ vào Thịnh Thế, cô cũng có năng lực của bản thân, một Trương Đình vốn không làm khó được cô. Hôm nay cô đã quyết tâm đến Ám Dạ thị tìm anh còn sợ một Trương Đình chắn đường sao?
“Tôi tựa hồ đã nói rất rõ ràng với Lãnh tiểu thư, tổng tài chúng tôi không muốn gặp cô, nếu cô có việc có thể đến Tôn thị tìm Tôn thiếu.”
“Người tôi muốn gặp là anh ấy, vì sao muốn tôi đến Tôn thị?” Lãnh An Nhiên bị chọc giận, mặc kệ cánh tay đang cản trở của Trương Đình, cô đẩy hắn sang một bên nhưng sức lực của một cô gái vốn không có bao nhiêu cho nên thân hình hắn vẫn vững như thái sơn, người ngoài nhìn vào thành ra cô và hắn đang lôi lôi kéo kéo, hành động có vẻ ái muội vô cùng.
“Lãnh tiểu thư, xin chú ý thân phận của cô!” Trương Đình sa sầm mặt, hiện tại nếu hắn buông tay cô nhất định sẽ thừa cơ hội đi vào thang máy, còn nếu hắn không buông tay, người ngoài nhìn vào sẽ hiểu lầm quan hệ bọn họ.
“Quản… quản lý Vương chuyện này…” Nhân viên tiếp tân sợ hãi nhìn cô gái bên cạnh, cũng không biết cô xuất hiện khi nào.
“Gọi bảo vệ.” Vương Hạ lạnh lùng mở miệng, ánh mắt từ đầu chí cuối vẫn dán trên người Trương Đình, gương mặt bình tĩnh không gợn sóng khiến người khác không biết cô đang nghĩ gì.
Cô gái này, không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy cô ta đến tìm Ám Dạ Duật, cô nhìn thấy nhân viên tiếp tân gọi điện báo một tiếng cho anh, nhưng dù thế nào quả vẫn không thay đổi, Ám Dạ Duật không chịu gặp cô ta. Có một lần cô ta đến đây, cô nhìn thấy Trương Đình phân phó người sắp xếp một phòng khác, sau đó người tiếp cô ta không ai khác chính là Tôn gia Đại thiếu Tôn Lãnh Diệt.
Đối với thái độ của Lãnh An Nhiên, cô liền biết được quan hệ giữa cô ta và anh không tầm thường, bất quá nhìn lại thái độ lãnh đạm như nước của anh, rốt cuộc mới hiểu cô gái này tự mình đa tình.
Nhìn ngang nhìn dọc nhìn xéo nhìn nghiêng, cô gái này phải công nhận là đại mỹ nữ, một chút khuyết điểm cũng không có nhưng cô không thích cô gái này.
Vì sao?
Không thích một người cũng cần có lý do sao?
Nhìn cách cô ta cư xử với Trương Đình là thấy đáng ghét rồi.
Sau đó bảo vệ được gọi đến, nhìn thấy đối phương là phụ nữ, trong lòng liền than thở không thôi, mọi ngày không gọi bảo vệ, gọi đến một lần là gặp phụ nữ, có biết phụ nữ phiền phức lắm không? Lần trước gặp hai cô gái kia cũng khó giải quyết rồi, lần này nhìn đến trợ lí Trương Đình cũng phải sa sầm mặt liền biết cô gái này so với hai cô gái kia càng khó đối phó hơn.
Nhìn đến bảo vệ đang tiến gần, Lãnh An Nhiên vội buông tay Trương Đình ra, ánh mắt hiện lên tia lửa giận: “Trương Đình, anh dám gọi bảo vệ?”
Trương Đình nhíu mày, hắn cũng không rõ vì sao bảo vệ lại xuất hiện ở đây, bất quá có bảo vệ ở đây tốt lắm, hắn cũng không muốn cùng nữ nhân này tranh cãi.
“Lãnh tiểu thư, cô muốn tự đi ra ngoài hay để chúng tôi “mời” cô đi?”
“Trương Đình, anh giỏi lắm!” Để lại một câu như vậy, Lãnh An Nhiên quay người rời đi, may mắn hôm nay cô ra ngoài có đeo kinh che đi nửa gương mặt nếu không chương đầu tạp chí ngày mai sẽ là: “Tiểu Thiên Hậu bị bảo vệ mời ra khỏi cửa Ám Dạ thị!”.
Lãnh An Nhiên đi rồi, Trương Đình mới dám thở ra, Lãnh An Nhiên vốn dĩ là kẻ không dễ đối phó, cũng không biết sao cái bánh nướng này lại rơi vào đầu hắn, mọi lần không phải Tôn Lãnh Diệt tiếp sao? Tổng tài cũng thật quá độc ác.
“Vương Hạ…” Ánh mắt Trương Đình rơi vào người cô gái đang tiến lại phía này, còn chưa đợi hắn mở miệng cô đã cướp lời, vẻ mặt khá là bất mãn.
“Ngay cả một người phụ nữ anh cũng không đối phó được, thật đúng là vô dụng.”
Trương Đình sửng sốt, cũng không tức giận vì bị mắng: “Bởi vì thân phận của cô ấy…” Có chút đặc thù, hắn cũng không dám làm càn.
“Người vô dụng như anh, không có em thì phải làm sao?”
“Em…”
“Vì muốn thế giới mất đi một người vô dụng như anh, em sẽ miễn cưỡng lấy anh về nhà.”
Nhìn vẻ mặt “Thấy em vĩ đại không” của cô, Trương Đình cảm thấy buồn cười, bàn tay vòng qua lưng cô, ôm lấy cô vào lòng: “Vậy thì phải cảm ơn em rồi.” Hắn không hề bận tậm đến việc cô nói là “lấy” hắn chứ không phải “gả” cho hắn.
~~~
Có Mạc Tử Yên giúp đỡ, động tác nấu ăn của Vân Hinh Như so với ngày thường nhanh hơn không ít, lúc hoàn thành thì sắc trời bên ngoài cũng đã sập tối, bữa chiều liền dời thành bữa tối. Bởi vì lúc trưa ăn không ít cho nên buổi tối Mạc Tử Yên ăn rất ít, Vân Hinh Như thấy vậy liền ép cô, con gái bà vốn kén ăn, hiện tại lại ăn ít như vậy, cũng không biết làm sao đủ chất dinh dưỡng, Vân Hinh Như vừa bất mãn vừa gấp thức ăn cho cô, may mắn là có Ám Dạ Duật ở bên cạnh giải thích nếu không Mạc Tử Yên thật sự bị Vân Hinh Như dưỡng thành heo.
Buổi tối, Vân Hinh Như tiễn hai người ra về, Vân Mặc cũng nhanh chóng ra sân bay, hình như công ty ở nước ngoài của hắn có việc, hắn thân là chủ nhân nên phải nhanh chóng trở về, vốn dĩ điện thoại bên kia gọi đến từ buổi chiều nhưng lúc đó Vân Hinh Như chỉ mới chuẩn bị xong bữa tối, còn chưa thưởng thức tay nghề của chị gái, Vân Mặc làm sao có thể bỏ đi? Mặc kệ bên kai không ngừng gọi điện hối, Vân Mặc vẫn thản nhiên, tựa hồ như gặp chuyện không phải là công ty của hắn, Vân Hinh Như bên cạnh khuyên không được cũng đành mặc kệ, thấy cậu nhỏ có chuyện, Mạc Tử Yên liền cho hắn đi nhờ, may mắn hôm nay Ám Dạ Duật đi xe bốn chỗ chứ không phải hai chỗ, nguyên nhân cũng là vì có chỗ đựng đồ mà cô mua. Ám Dạ Duật và Mạc Tử Yên ngồi ở đằng trước, chỗ ngồi phía sau dành cho Vân Mặc, bên cạnh hắn là một đống túi lớn túi nhỏ mà buổi trưa cô vừa mua, một người đàn ông cao lớn lại ngồi bên cạnh một đống đồ, vẻ mặt Vân Mặc thản nhiên như thường nhưng người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy khung cảnh này có chút buồn cười.
“Cậu, khi nào cậu trở về?” Sân bay giờ này không ít người, nhân lúc Ám Dạ Duật đi mua vé may bay, Mạc Tử Yên vội vàng từ biệt cậu nhỏ.
“Rất nhanh, ngoan ngoãn ở lại, phải biết chăm sóc cho bản thân biết không?” Vân Mặc xoa đầu cô, khôi phục bộ dạng thường ngày, ánh mắt hắn nhìn cô vô cùng ấm áp, tựa như đang nhìn con gái mình vậy.
Cô gật đầu, còn chưa kịp mở miệng, Vân Mặc đã cướp lời: “Nếu cậu ta bắt nạt con, gọi cho cậu, cậu sẽ trở về trừng trị cậu ta.” Hắn không muốn nhìn thấy nước mắt của cháu gái nhỏ của hắn, cô vốn dĩ sinh ra là công chúa, mà công chúa phải có được một cuộc sống hạnh phúc, Trác Lân không xứng với tiểu công chúa của hắn, nếu Ám Dạ Duật cũng giống như Trác Lân, không biết trân trọng cô thì hắn sẽ đưa cô qua Pháp, một nửa dòng máu của cô là dòng máu hoàng tộc, gia tộc Annatoria cũng không nghèo đến mức không nuôi nổi cô.
Mạc Tử Yên ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt của Vân Mặc thấy Ám Dạ Duật đang tiến về hướng này, lúc này mới hiểu hàm ý trong lời nói của hắn, có lẽ Vân Hinh Như đã nói với hắn chuyện của cô nên hắn mới có phản ứng như vậy.
“Sẽ không, cậu nhỏ, lần này Yên Nhi thật sự có đủ năng lực để giải quyết vấn đề.”
Thấy ánh mắt kiên định của cô, Vân Mặc gật đầu không nói, lúc này Ám Dạ Duật đã đứng bên cạnh cô, nhận vé máy bay từ anh, hắn ôm cô một cái xem như từ biệt, lúc đi ngang qua chỗ Ám Dạ Duật, hắn cho anh một ánh mắt cảnh cáo, đối với con người của Ám Dạ Duật có lẽ cô không biết nhưng hắn thì lại biết rất rõ.
“Về thôi.” Bóng dáng của Vân Mặc khuất dần sau cửa sân bay, Mạc Tử Yên mới cùng anh ra về, trên đường về không khí trong xe có vẻ tĩnh lặng, đường cao tốc ngày càng vắng người, Mạc Tử Yên chỉ lo suy nghĩ nên không có phát hiện đường đi và đường về là hai con đường khác nhau, lúc phát hiện thì chiếc xe đã dừng tại một căn biệt thự.
Mạc Tử Yên sửng sốt: “Đây là đâu?”
“Ám Dạ Đế Cung.” Ám Dạ Duật mấp môi: “Nhà của chúng ta.”
Ám Dạ Đế Cung, nhà của chúng ta.
Mấy chữ đơn giản lại khiến Mạc Tử Yên kinh ngạc đến mức nói không nên lời.
“Anh… anh đang nói gì vậy? Nhà chúng ta… không phải ở Ám Dạ gia sao?” Con đường này tên là Vân Chi Lộ, khắp xung quanh đều là biệt thự dinh thự trải dài, khác hẳn với những căn biệt thự khác, Ám Dạ Đế Cung nằm biệt lập trên một khu đất, hai bên đều cách các căn biệt thự khác khoảng năm sáu mét, khu đất rộng lớn trồng đủ các loại hoa cỏ, dưới ánh trăng nở rộ vô cùng rực rỡ.
Xung quanh đây có không ít biệt thự nhưng kiến trúc của căn biệt thư trước mặt hoàn toàn khác biệt, biệt thự mang đậm phong cách Châu Âu thời hiện đại, được trang hoàng bởi một màu trắng xóa, hoàn toàn không thích hợp với cái tên “Ám Dạ” này, trông nó thật sự vô cùng tráng lệ, sáng chói như kim cương vậy.
“Ám Dạ gia cũng là nhà nhưng không phải nhà của chúng ta.”
“Như vậy thì có gì khác nhau?” Mạc Tử Yên nhíu mày, không rõ ý của anh.
“Nơi này là nhà của chúng ta, chỉ riêng hai chúng ta.” Ám Dạ Duật cười, một nụ cười khá nhạt nhưng trong mắt cô, nụ cười ấy lại tỏa sáng hơn cả ánh trăng trên bầu trời kia nữa.
“Nơi này là món quà sinh nhật ông nội tặng cho anh, chỉ khi anh bận việc về khuya anh mới đến đây.” Ám Dạ Duật dắt tay cô vào bên trong, lúc này Mạc Tử Yên mới sực nhớ lại, kiếp trước cô đã nghe qua Minh Tâm nói về việc này, anh có một căn nhà riêng ở ngoài, chỉ khi bận việc mới anh qua đêm nếu không có việc gì anh sẽ đều về biệt thự Ám Dạ gia cho nên đối với căn biệt thự này của anh, người Ám Dạ gia đều không hề bận tâm đến, nếu không phải có cuộc gọi của Lãnh An Nhiên ngày đó, có lẽ cô cũng sẽ không quá bận tâm.
Mặc dù không có người thường xuyên ở đây nhưng biệt thự lại vô cùng sạch sẽ, phòng khách gọn gàng ngăn nắp, một chút bụi cũng không có, xuyên qua phòng khách, anh dẫn cô lên lầu, trên lầu có không ít phòng, đang lúc Mạc Tử Yên tò mò muốn xem xung quanh thì anh lại dẫn cô đến một căn phòng. Cửa căn phòng làm bằng gỗ, chật liệu gỗ cứng rắn lại có một mùi hương rất thơm, căn phòng rộng lớn, cách trang trí không khác gì phòng của anh ở Ám Dạ gia cả, trong phòng thoang thoảng mùi hương của anh khiến cô cảm thấy có chút quen thuộc.
“Duật thường qua đêm ở ngoài, cô không biết sao?”
“Cô có biết anh ấy qua đêm ở đâu không? Anh ấy qua đêm ở chỗ tôi.”
Anh ấy qua đêm ở chỗ tôi.
Động tác dưới chân Mạc Tử Yên dừng lại, Ám Dạ Duật đang nắm lấy tay cô tất nhiên cũng phát hiện ra chuyện này, anh quay người lại, bởi vì cô cúi đầu nên không nhìn rõ cảm xúc trên mặt cô.
“Làm sao vậy?”
“Vì sao anh lại muốn đưa em đến đây?” Mạc Tử Yên không ngốc, kiếp trước kết hôn cùng anh, cho dù là năm năm thời gian ở bên nhau anh cũng không đưa cô đến đây, bởi vì hôn nhân của họ là khế ước hôn nhân nên cô cũng không trách anh. Kiếp này nếu anh muốn đưa cô đến đây thì trước ngày bọn họ kết hôn anh đã phải đưa cô đến nơi này, cho dù lúc đó bận rộn thì vào ngày đầu tiên sau hôn nhân anh cũng đã có cơ hội đưa cô đến đây nhưng anh không, rõ ràng đây là nơi ở của anh, anh không muốn để người ngoài vào.
Vậy thì vì sao hiện tại anh lại muốn đưa cô đến đây?
“Anh biết chuyện gì rồi đúng không?” Nếu không hôm nay anh sẽ không cư xủ kỳ lạ như vậy, anh là người đàn ông ôn nhu nhưng đó cũng chỉ là mặt nạ bên ngoài của anh, con người thật sự của anh thế nào cô không biết nhưng cô có thể cảm nhận được buổi trưa khi chạm vào ánh mắt của anh.
Con người anh không hề giống như thái độ anh biểu hiện ra ngoài.
“Vì sao lại nói vậy?” Giọng điệu Ám Dạ Duật vẫn rất nhẹ nhàng như con người của anh, trong giọng còn mang theo một chút dỗ dành.
“Em vốn dĩ không muốn nói ra nhưng em cảm thấy chuyện này sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, không bằng chúng ta cứ thẳng thắng với nhau đi.” Mạc Tử Yên ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ kiên định, khi ánh mắt hai người giao nhau, cô một chút cũng không né tránh.
“Ừ?”
“Thật ra em vẫn luôn giấu anh một chuyện, chuyện này vốn là bí mật lớn đời em, em chưa từng nói ra với ai, em không muốn trốn tránh nữa.”
“Hôm nay em có nói chuyện với mẹ, mẹ nói là đã là vợ chồng với nhau thì phải nên thành thật, đó là nguyên tố giúp gia đình trọn vẹn, em hiện tại cũng muốn thành thật với anh, chỉ là sau đó… mong anh cũng nên thành thật với em.” Nói đến đây ánh mắt cô rũ xuống, mi dài như cánh bướm che đi cảm xúc trong đôi mắt kia.
“Em muốn anh thành thật? Anh còn chưa đủ thành với em thật sao?” Ám Dạ Duật cúi đầu, giọng nói thì thầm bên tai cô, hơi thở của anh phả vào tai cô khiến cô giật mình, vội vàng lùi lại một bước.
“Anh đừng có mà giở trò! Tốt nhất nên im lặng nghe hết câu chuyện…”
“Được rồi.” Ám Dạ Duật thở dài, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ.
“Em sẽ kể cho anh mọi chuyện… là câu chuyện về một cô gái.”
Tuổi thơ của cô gái ấy không giống như những người khác, trong mắt mọi người cô là công chúa không thể xâm phạm, mà quả thật chính là như vậy, cô không chỉ nhận được sủng ái từ cha mẹ mà những người xung quanh đều đối với cô ấy thập phần cung kính. Bởi vì thân phận khác biệt, từ nhỏ cô đã không bạn bè, người giàu có không thích tính cách của cô ấy, người nghèo khó lại không dám làm bạn với cô ấy, cho nên tuổi thơ của cô trôi qia thập phần nhàm chán. Lên cao trung cô ấy không muốn dựa vào tiếng tăm của gia tộc nên đã tự mình giả trang thành một học sinh có gia cảnh bình thường, cô ấy nghĩ chỉ cần như vậy thì bản thân liền có thể trải qua một cuộ sống bình thường, nhưng bởi vẻ ngoài quá bắt mắt nên cô ấy khiến không ít nữ sinh ghen ghét, chính là trường học quản lý quá nghiêm, ngoại trừ khiêu khích châm chọc họ cũng không dám làm càn.
Vào một buổi chiều nọ, trường học tổ chức đại hội gì đó bắt buộc tất cả học sinh đều phải có mặt ở sân trường, đang lúc cô chán nản vì phải nghe giáo viên nói thì một người đàn ông bước lên đài, hắn là hội trưởng hội học sinh, thay mặt giáo viên đọc một loạt thông tin cần thiết về trường học, vốn dĩ cô không hề quan tâm, chính là không biết vì sao lúc đó ánh mắt cô lại không rời khỏi người hắn được, kiểu như bị thu hút vậy. Cô nhận ra người đàn ông này, khi đó cô bị một tên lưu manh chặn đường, sau đó hắn liền ra mặt giúp cô, hắn xuất hiện giống như trong phim, khi đó ấn tượng của cô đối với hắn chỉ tốt hơn một chút cũng không thể nói là là có hảo cảm được, không biết sao lần này lại có một cản giác hoàn toàn khác hẳn.
“Sau đó cô ấy theo đuổi người đàn ông, không bao lâu hai người liền chính thức quen nhau, chỉ là mối quan hệ đó… rõ ràng là chỉ có mình cô ấy đơn phương, bởi vì trong lòng người đàn ông đã có một bóng hồng khác.” Ba năm thời gian ở bên nhau, một chút cảm giác ấm áp cô cũng không cảm nhận được, so với một người đàn ông cô gặp vào một ngày mưa to hai năm trước thì cảm giác có chút không giống nhau, một người đội mưa đi đến đưa dù cho cô, không biết có phải mưa lớn quá không mà cô không thể thấy rõ được gương mặt của người đàn ông. Chỉ một hành động nhỏ nhặt ấy cũng khiến cho trái tim cô ấy đập mạnh, nếu không phải đã có bạn trai, cô thật sự nghĩ rằng người mình yêu chính là người đàn ông đưa dù cho cô.
Cô không phải loại nữ nhân thủy tính dương hoa, cho dù hành động của người đàn ông đó khiến tim cô đập mạnh đi chăng nữa cũng không có nghĩa người cô yêu là hắn, trong bất kì mối quan hệ nào, kể cả tình yêu cũng cần nhất là sự thủy chung, người đàn ông đó xuất hiện vào lúc cô yếu đuối nhất, có lẽ trái tim cô đập mạnh là vì cảm kích chứ không phải vì tâm động.
Sau đó cô gái ấy biết được bản thân mình vẫn còn có một vị hôn phu mà chưa từng gặp gỡ, nhất thời cô cũng không biết nên làm thế nào. Dưới áp lực của gia đình, cô bất đắc dĩ phải đi xem mắt, ấn tượng của cô về đối phương xem như không tệ, mặc dù anh xuất sắc hơn người bạn trai của cô, ôn nhu như hoàng tử khiến người khác có hảo cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên, trái tim cô khi đó bất giác rung động, chỉ là giây phút đó cô không hề nhận ra, đồng thời cũng không bị ảnh hưởng bởi một cảm xúc nhỏ nhặt.
Mạc Tử Yên cười nhạt, nếu cô sớm nhận ra rằng khi đó người mình yêu là ai, có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không trở nên phức tạp như vậy.
“Lần thứ hai gặp lại vị hôn phu của mình là khi cô ấy cùng bạn trai chia tay, bởi vì người con gái mà hắn tâm tâm niệm niệm đã trở về, thân là thế thân cũng nên trả lại vị trí cho chính chủ. Trong lúc tuyệt vọng cô ấy đã quyết định tìm đến vị hôn phu kết hôn, hôn ước của họ là khế ước hôn nhân, mỗi người đều có mục đích của riêng mình.” Khi biết được anh vì muốn cha mẹ mình vui vẻ mới đồng ý kết hôn với cô, không biết vì sao cô lại cảm thấy thất vọng.
“Vì sao lại thất vọng?” Anh mở miệng, ánh mắt anh trầm tĩnh như nước, như mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng, khi nhìn vào bản thân sẽ bị chìm đắm trong ánh mắt đó.
“Chính là bởi vì cô ấy không hề biết rằng ngay từ lần đầu gặp gỡ vị hôn phu đó đã cướp đi trái tim cô, cô không hề nhận ra trái tim bản thân sớm đã vì người đó mà lỡ nhịp, cô luôn tự lừa mình dối người rằng người cô ấy yêu là một người đàn ông khác.”
Nước mắt rơi xuống, từng giọt từng giọt động ở nơi bàn tay cô, cảm giác chân thật khiến Mạc Tử Yên cảm thấy khó chịu, vào lúc này đây cô muốn òa khóc lên chứ không phải im lặng kìm nén cảm xúc của bản thân như thế này. Cô cũng con gái, cô cũng sẽ yếu đuối chứ không hề mạnh mẽ như thứ bản thân thể hiện ra ngoài, đây là lúc cô yếu đuối nhất, mà chỉ có anh mới có thể nhìn thấy bộ dạng này của cô.
“Đừng khóc.” Anh đưa lấy chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên mắt cô, tựa hồ như muốn hút đi nước mắt đau đớn của cô. Cô không né tránh để mặc cho nụ hôn của anh rơi xuống từng ngốc ngách gương mặt mình.
“Nếu không muốn nói thì đừng nói nữa.” Anh thích nhìn bộ dạng lúc này của cô, cho dù là cô có khóc thì cũng chỉ có thể vì anh mà khóc.
“Không, em phải nói… hôm nay em phải nói hết mọi chuyện.” Mạc Tử Yên lắc đầu, đầu chui vào lòng, hai tay ôm lấy thắt lưng anh, như một chú thỏ con bị kinh sợ, muốn tìm một chút cảm giác an toàn.
Mạc Tử Yên đem hết tất cả mọi chuyện kiếp trước kể với anh, kể cả chuyện cô vì Trác Lân mà phản bội anh, vì hắn mà đẩy Án Dạ thị và Mạc thị vào bờ vực phá sản, khiến mẹ cô tức giận đến ngã bệnh, anh vì chống đỡ cả Ám Dạ thị mà lao tâm quá lực, sau cùng lại nhập viện, khi đó Mạc Tử Yên đã mất hết lí trí, cô gặp tai nạn nên trùng sinh. Cô biết được chuyện rất khó tin, nếu là người khác họ sẽ cảm thấy cô chắc chắn là bị điên rồi, hoặc là hoang tưởng quá độ, cô không biết liệu anh có tin cô không nhưng đó à sự thật, bí mật mà cô che giấu suốt thời gian qua rốt cuộc cũng bị chính bản thân cô nói ra, chỉ là sao khi nói ra rồi cô cảm thấy thật nhẹ nhõm.
“Lúc đầu không nói ra là vì em sợ anh sẽ không cần em nữa, em sợ hãi sẽ mất đi anh lần nữa, em thật sự…”
“Hiện tại không sợ hãi?”
Đột nhiên bị anh hỏi như vậy, Mạc Tử Yên ngẩn ra ba giây, sau đó mới bình tĩnh mở miệng: “Sợ, bởi vì sợ nên em không thể tiếp tục giấu anh. Duật, thật sự xin lỗi anh, cho dù anh có trách em, oán hận em, em cũng sẽ cam tâm tình nguyện để anh trách cứ, oán hận, bởi vì đó là lỗi lầm của em, em nên bị trừng phạt…” Cho dù anh muốn mắng chửi cô thế nào cũng được, coi cũng sẽ không có nửa câu oán than, bởi vì cô không có tư cách cầu xin sự tha thứ của anh, cô gây ra nhiều lỗi lầm như vậy, lẽ ra không nên sống trên đời nữa, lão Thiên cho cô sống lại là muốn trừng phạt cô đúng không?
“Đó là câu chuyện kiếp trước của em?” Lúc đầu nghe cô kể câu chuyện này anh đã xác định đây là câu chuyện của cô, người con gái đó là cô, bạn trai của cô là Trác Lân, về phần vị hôn phu đó chắc là anh. Nội dung lúc đầu Ám Dạ Duật thập phần quen thuộc, bởi vì trước khi có buổi gặp mặt hai năm trước anh đã cho người tra về quá khứ của cô, cho nên tất cả mọi chuyện của cô anh đều biết, cô thích cái gì, ghét cái gì, đồng hồ sinh học của cô anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, thứ ngoại ý muốn duy nhất chính là người cô thích lại là Trác Lân.
Câu chuyện của cô ngày càng đi xa thực tế, lúc đầu Ám Dạ Duật thật sự không tin lời cô nói, không phải anh không muốn tin chỉ là những chuyện đó thật kiến người khó mà tin tưởng, cô nói đó là kiếp trước của cô, là kiếp trước mà cô phải trải qua, kiếp trước của cô không hề vui vẻ, thế nhưng trong những mảng đen tối nhất cuộc đời cô lại gặp được anh.
Cô nói cô yêu anh, cô ở bên anh năm năm thời gian, hai người đồng giường cộng chẩm nhưng lại cách một trái tim, thái độ của anh khi đó cũng không khác bây giờ bao nhiêu, anh đối xử với cô rất nhẹ nhàng và ôn nhu, điểm khác biệt chính là không có lưu manh, một lời không hợp liền hôn cô, chính là cô lại thích anh của hiện tại hơn, đồng thời cũng luyến tiếc sự ôn nhu của anh trong quá khứ.
Cô nói xin lỗi anh, cô vì người đàn ông khác mà làm ra những chuyện có lỗi với anh, cô thừa nhận bản thân đã phản bội anh nhưng cô không có phản bội thể xác của mình, cô không có làm ra những chuyện xấu hổ kia, cô chỉ trợ giúp người đàn ông đó vì nghĩ rằng bản thân vẫn còn yêu hắn, cô nghĩ hắn sẽ yêu cô vì những chuyện cô đã làm cho hắn, cô muốn níu kéo một chút tình yêu mà lẽ ra bản thân cô sớm nên nhận ra tình yêu đó không hề tồn tại, cô mắng chính mình ngu ngốc, không chỉ làm tổn thương chính mình mà còn làm tổn thương anh.
Nghe hết câu chuyện vẻ mặt anh từ đầu chí cuối vẫn bình tĩnh, chính là trong lòng đã gợn sóng, có lẽ lời cô nói là sự thật, cho dù không muốn tin anh vẫn phải thừa nhận, bản thân không thể chống cự lại nước mắt của cô.
Anh không hề oán trách cô, đó là chuyện kiếp trước, anh biết cô cũng không mọi chuyện thành ra như vậy, cô trùng sinh mang theo tất cả kí ức của kiếp trước, biết hết tất cả mọi chuyện trong tương lai nhưng có một chuyện mà cô không bao giờ biết được, đó chính là…
Ở kiếp trước, anh đã yêu cô.