Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trân Châu Cảng

Chương 5

Tác giả: Randall Wallace

Cùng với anh em trong đội, Rafe đứng trên sân ga chờ tàu tới. Anh đã kịp mua một bó hoa ngay phía ngoài cửa ga. Những chàng trai khác nhìn anh lạ lẫm, tự hỏi: Không biết có phải anh đang chờ người yêu cùng đến trên chuyến tàu kia không? Hay anh đang chuẩn bị chu đáo hơn họ cho cuộc gặp gỡ sắp tới. Trong khi chờ đợi, một vài chàng trai cũng làm theo Rafe, cố lùng cho được vài bó hoa rồi hối hả quay trở lại sân ga với những bó hoa xinh xắn mới mua trên tay. Chẳng ai muốn khi các nàng y tá đến, mình lại đứng tụt ở đằng sau cả.

Sân ga càng im lặng hơn bất cứ lúc nào, như thể nó biết đoàn tàu sắp tới. Phu khuân vác và những người bẻ ghi cùng nhân viên nhà ga đứng đợi sẵn trên thềm bê tông. Đầu tàu xe lửa đến kia rồi. Xình xịch… Xình xịch… Xình xịch. Chiếc đầu tầu như con rồng khổng lồ phun những làn khói hơi nước lên trên trời đêm. Nó dừng lại, những đám mây hơi nước toả ra không khí làm cho sân ga trở nên huyền ảo trong mắt Rafe và các chàng phi công trẻ.

“Evelyn, em là tất cả đối với anh”. Những từ ấy chợt hiện ra trong tâm trí Rafe. Phong cảnh nên thơ lãng mạn khiến anh muốn thốt lên thành lời. Anh không phải là nhà thơ giàu ý tưởng như Danny. Anh cũng không thể miêu tả, mà trước đó cũng chưa từng ai miêu tả, tất cả cảm xúc của anh được diễn đạt bằng lời trước khi anh phải bày tỏ với cô gái ấy, cô gái không giống bất cứ người con gái nào anh đã từng gặp.

Rafe giấu bó hoa sau lưng. Khi cánh cửa của những toa tàu bật mở, nhân viên nhà ga đẩy những bận lên xuống sát cửa tàu. Mọi người dường như nín thở. Một lát sau, các nàng y tá túa ra.

Evelyn là người thứ 8 bước ra khỏi cửa toa tàu. Mắt nàng tìm thấy Rafe không chút khó khăn, tại vì anh ta cao hơn người khác cả một cái đầu. Bắt gặp nụ cười của anh, nụ cười trên mặt của Evelyn như sáng rõ hơn. Cả hai người đều mừng rõ khi thấy niềm vui gặp gỡ hiện ra trên nét mặt người kia.

Cô gái tóc vàng, có khuôn mặt trẻ con ngồi ngay bên cạnh Evelyn chắc chắn là Betty. Rafe chưa từng gặp nàng. Sau lần gặp gỡ đầu tiên ở trung tâm y tế, Rafe và Evelyn đã từng đi chơi với nhau nhiều lần. Nhưng toàn là những cuộc hẹn hò riêng tư. Cuộc hẹn đầu tiên là ở quán cà phê. Hôm đó, sau bốn giờ trò chuyện về những kỷ niệm khi chưa vào quân ngũ, họ đã đi cắm trại suốt ngày cùng nhau. Trong suốt ngày chủ nhật đó, Rafe lái xe đưa nàng đến vùng ngoại ô đầy những dãy đồi chập chùng, vắng vẻ. Chiếc xe hơi do Rafe mượn được của một ông chú giàu có. Họ cùng ngắm lá vàng mùa thu trải đầy trên đường, cùng dắt tay nhau tản bộ trên con đường mòn sâu trong rừng. Vừa đi, họ vừa đá những hòn sỏi nhỏ đủ màu sắc. Nhưng hầu hết thời gian họ nhìn vào mắt nhau, đó cũng là lần đầu tiên hai người hôn nhau.

Evelyn kể cho Rafe về Betty và các y tá khác trong đội của nàng, Rafe kể với nàng về Danny. Tuy nhiên anh cho rằng không cần thiết phải kể về cuộc sống của mình cho nàng nghe. Hình như nàng đã biết cả rồi và điều đó làm anh rất cảm kích.

Mặc dù đứng đợi các cô y tá nôn nóng là thế, nhưng các chàng phi công khác ngoài Rafe vẫn tỏ vẻ như chỉ vừa mới nhận thấy các nàng đến đây thôi. Với vẻ thờ ơ giả tạo, họ tiến đến các cô gái trẻ đã thầm liếc mắt ngắm nhìn và chọn từ trước, sau đó cùng sánh đôi với nàng trong khi bắt chuyện làm quen. Những cô gái chưa tìm được ai thì làm bộ như đã dự định đi dự tiệc với các bạn của mình mà thôi. Còn sự có mặt của các chàng trai hầu như là ngoài dự kiến của các nàng vậy. Rafe không cần phải giả đò như thế. Anh len vào đám đông. Chàng trai ôm lấy Evelyn và gắn một cái hôn lên má nàng rồi anh đưa nàng đi, miệng cười tươi:

– Chào trung úy quân y. Mừng được gặp em.

– Em cũng rất mừng! Chào trung úy không quân!

Betty đi bên cạnh nàng đằng hắng một tiếng rõ to. Evelyn giới thiệu:

– Rafe à! Giới thiệu với anh, đây là Betty.

– Chào Betty! Anh rút một đoá hoa hồng hàm tiếu ra khỏi bó hoa đang cầm trên tay giữ lại, còn trao cả bó hoa cho Betty. Bông hồng duy nhất kia anh trao nó cho Evelyn. Nàng đỏ mặt, mắt sáng long lanh trong ánh đèn đêm, nhìn Betty:

– Nói gì đi chứ!

Betty cười khúc khích:

– Cám ơn anh!

Rafe bảo:

– Danny mua bó hoa này đấy! Nhưng tối nay anh ấy bận không đến đây được.

– Danny không đến sao? – Evelyn ngạc nhiên.

Rafe, một tay cầm tay nàng, còn tay kia khoác tay Betty dẫn họ đi dọc theo sân ga. Rafe nói, lảng tránh ánh mắt Evelyn:

– Không, hình như anh ấy có tin gì từ quê nhà thì phải. Danny không sao, chỉ thấy tự nhiên không thích đi dự tiệc hôm nay thôi. Tụi mình hãy tìm cho Betty một người khác vậy.

– Thế thì cả em và Evelyn đều ở bên anh tối nay. Được không Evelyn? – Betty hỏi.

– Được thôi, có gì đâu hả Betty. – Evelyn giật ống tay áo Rafe.

Lúc này họ đã bước ra khỏi sân ga và hoà nhập vào dòng người đông đúc trên những ngả đường đến Mahattan.

Rafe thích âm nhạc. Hồi ở quê, anh thường hay nghe nhạc lắm, nhưng thường là những bài thánh ca với những giọng lên thì cao vút còn trầm thì mất hút của các gia đình hát thánh ca vào những ngày lễ. Kèm theo thứ âm nhạc đó là tiếng đàn Piano phát ra từ một cái đàn cũ kỹ, đã móm mém hết răng và nhạc công là một bà goá phụ thường dạy kèm toán cho bọn trẻ trong làng. Cho dẫu thế, Rafe vẫn hiểu được niềm đam mê và nỗi khát khao mãnh liệt chứa đựng trong tiếng nhạc và ca từ của các bài hát. Vào một chiều đông ấm áp, anh đứng ở dưới bụi cậy thông rậm rạp nghe những bài hát dạt dào tình cảm do con cháu của những người nô lệ hát về một tình yêu dang dở. Đối với anh, không có thứ âm nhạc nào hay bằng thứ âm nhạc xuất phát từ trái tim.

Rafe không hiểu gì về nhạc Swing cho lắm, nó vừa chứa chan tình cảm, vừa khiến người ta vui vẻ thêm. Nghe nhạc đó khó hơn nhạc thánh ca rất nhiều. Nhưng dẫu sao anh vẫn thích thể loại âm nhạc này. Thế nhưng, bây giờ nhạc Swing đang là mốt. Nhiều người cũng nghe nó một cách vô thức, thế nên anh không còn tin vào những cảm xúc mà thứ âm nhạc này mang lại cho mình trước đây. Nào là thân hình uốn éo, tay vung lên trời, chẳng ra sao. Rafe thấy nó kỳ khôi. Bản chất của ngườiTennessee lại trở về trong anh. Anh cảm thấy mọi thứ khác đều là lừa dối. Thấy những nhạc công da đen đang phồng mang trợn má thổi kèn Saxophone phục vụ cho đám đông các chàng phi công, y tá và các sĩ quan quân đội khác đang họp mặt trong câu lạc bộ nhạc Jazz hôm ấy thì hình như chẳng thích thú gì hơn thứ âm nhạc họ đang chơi: nhạc Swing, họ cứ phồng má thổi kèn như thể là không có ngày mai vậy.

Rafe, Evelyn và đám bạn của họ ngồi quanh một chiếc bàn tròn, ghế thì ôi thôi đủ loại. Bàn này đặt trong góc phòng, lúc này khói thuốc dầy đặc. Đám con gái uống nước ngọt, con trai uống bia. Anthony cặp kè ngay với Sandra. Còn Billy thì đã trở nên thân thiết với Barbara từ lúc nào. Tay trái Rafe là Betty, còn Red đã sun xoe ngồi phía bên tay trái nàng từ đầu bữa tiệc đến bây giờ. Sandra nói với bạn bè nồi xung quanh nàng:

– Tôi nghe hình như họ sẽ điều chúng ta đến Hawaii thì phải?

Anthony mở nút chai bia bằng hàm răng cứng như sắt.

– Thế lại hay đấy! Anh rất mừng nếu em để anh giúp em chọn đồ tắm.

Rồi anh chàng nháy mắt hạ giọng.

– Như thế làn da rám nắng của em đã tuyệt vời lại còn tuyệt vời hơn.

Sandra đáp:

– Còn em chỉ muốn nâng cao tay nghề.

– Thế thì anh không giúp em được rồi! Nhưng anh sẽ giúp em nâng cao thẩm mỹ trong chuyện yêu đương.

Đám phi công cười ồ lên.

Billy vỗ tay:

– Này, này! Mấy con chuồn chuồn kia! Đừng có đùa quá trớn đấy nhé!

Đám y tá cười còn to hơn và thi nhau ném khăn ăn về phía Anthony. Lợi dụng lúc đó, Red ngồi sát vào Betty. Anh ta lắp bắp:

– Xin..xin..xiin…xin chào! Tôi là Red, Red Strange.

Betty chớp chớp mắt nhìn Red. Còn Evelyn và Rafe thì vểnh tai lên nghe.

– Sao tên anh nghe kì thế?

– Không, họ của tôi là W-Winkle. Nhưng cô có biết cầuu..thủ….b…bóng…đá nổi tiếng Red Grange không? Họ gọi tôi là Red, b…bởi…vì tóc tôi màu đỏ. Họ còn nghĩ tôi có nét gì đó rất khác biệt, nên mới gọi tôi là Strange, nghe cho giống với cầu thủ bóng đá nổi tiếng Red Grange. Cô thấy c..có…hay không?

Betty chưa từng nghe đến cái tên Red Grange bao giờ, mặc dù anh này rất nổi tiếng. Người ta còn gọi anh ta là bóng ma trên sân cỏ nữa, bởi vì anh ta thường xuất hiện ở những lúc không ngờ nhất. Betty chớp mắt hỏi:

– Tôi không hiểu! Anh muốn nói cái anh Red Grange đó rất là lạ lùng à?

– L..làm..sao tôi biết được.

Red nói. Anh ngượng ngập nhún vai. Cái nhún vai của anh cũng chia ra làm hai, ba công đoạn cũng giống như là cái lưỡi của anh lúc lắp bắp nói chuyện vậy. Anh chàng vừa không muốn rời khỏi cặp mắt của Betty, lại vừa thèm bia thế nên mắt thì nhìn cô bạn ngồi bên cạnh còn tay dò dẫm tìm cốc bia. Lúc ấy, Billy vừa đổ chai tương cà lên món gà chiên, anh quên không đậy nút chai lại, cứ để chai mở như vậy đặt giữa bàn. Red không để ý thế nên thay vì nâng ly bia lên, anh chộp lấy chai tương và nốc ừng ực. Rafe và Evelyn nhìn thấy hết. Cả Betty cũng thấy. Nhưng chàng Red nhà ta thản nhiên đặt chai tương xuống bàn, như không có chuyện gì xảy ra. Mọi người lặng thinh không muốn nói thêm điều gì để anh ta phải ngượng. Tay của Red vẫn còn đặt ở chai tương cà chua. Betty hỏi anh:

– Anh vẫn hay nói cà lăm như thế này sao?

– À không! Chỉ khi tôi hồ..hồ..hồi….hộ….

– Hồi hộp phải không? – Cô nhắc.

– Mỗi khi cảm xúc dâng trào trong lòng thì tôi thường…

Tới đây Red ngưng thở. Rồi bằng cái giọng nam trầm ông ổng, anh ta nặng nhọc thốt lên:

– …cà lăm.

Betty cầm lấy chao tương cà, gỡ nó ra khỏi những ngón tay của Red và cầm lấy tay anh. Nàng bảo:

– Thôi, anh đừng quá cảm động như thế nữa?

Red không ngăn được tình yêu tràn đầy khi nhìn vào mắt Betty. Dưới gầm bàn, tay Rafe và tay của Evelyn cũng nắm chặt tự lúc nào. Lát sau, Evelyn lặng lẽ nói:

– Họ sẽ đưa chúng ta lên tàu đến Trân Châu cảng.

– Ồ, vậy là xa mặt trận lắm rồi. Tuyệt quá.

Muốn bạn mình được vui vẻ. Evelyn nói tiếp:

– Cũng may. Hoa Kỳ đứng ngoài cuộc chiến này.

Rafe không nói gì, chỉ thỉnh thoảng anh mới trả lời vài câu đám bạn bè ngồi xung quanh hỏi. Không hiểu sao Rafe thấy tiếng của mình to hơn bình thường. Những lúc ấy Evelyn cảm giác thấy anh đang suy nghĩ chuyện gì đó. Tuy nhiên, nàng không thể nào vào tận trong óc anh để biết anh đang nghĩ gì. Nàng nói tiếp:

– Người ta đồn rằng, bộ tư lệnh hải quân lo ngại quân Nhật lắm. Thế nên họ cố chuyển tất cả những thứ gì có thể từ bờ biển phía Tây đến Hawaii. Biết đâu quân đội lại chẳng điều các anh đến Hawaii như chúng em.

– E rằng đó chỉ là một ý tưởng hão huyền.

Rafe nhìn ra sàn nhảy, mắt anh ngây ra mất một lúc nhưng tâm trí không để ý đến tiếng nhạc rầm rập ngoài kia. Lát sau, anh quay lại nhìn Evelyn. Nàng thấy rõ anh có tâm sự gì. Chợt mọi người chú ý đến Billy. Anh này đang nói với Barbara bằng một giọng đều đều giáo hoảnh như đọc một bài học thuộc lòng.

– Em biết gì không? Em là một cô gái rất đặc biệt. Họ huấn luyện anh trở thành một chiến binh, phải ra trận bất cứ lúc nào tổ quốc cần, thế nhưng…

Ngồi đối diện với Billy, Anthony cũng đang nghe anh nói. Lúc này, anh ta lừ mắt như muốn bảo Billy rằng đừng có đùa quá trớn. Billy vẫn tiếp tục nói với Barbara, lúc này đang trố mắt lắng nghe không động đậy, không chớp mắt.

– Nhưng rắc rối ở chỗ là không ai biết rồi đây tương lai sẽ ra sao. Ngay sau đêm nay, chuyện gì sẽ xảy ra, thế nên chúng ta phải làm cho đêm nay phải đặc biệt, nó cũng phải đặc biệt hệt như anh vậy.

Anthony thích câu cuối cùng này, cứ nhìn anh ta bĩu môi ra thì biết ngay, hệt như người Sicil ăn dưa hấu. Những ngón tay của Barbara xoa chiếc cằm xinh xinh. Rafe chợt nhận thấy các nàng y tá ngồi xung quanh cũng đang dỏng tai nghe chuyện của họ. Cuối cùng Barbara gật đầu bảo:

– Anh là người thuộc bài nhất trong đám trai tán tỉnh tôi đấy.

Ngay lập tức mặt Billy tái nhợt, còn môi Anthony thì giật giật như thể miếng dưa hấu tưởng tượng ngọt ngào khi nãy giờ đã biến thành miếng chanh chua loét, nhưng Barbara vẫn chưa chịu thôi:

– Này, chàng phi công, như vậy là anh đã hiểu vấn đề rồi đấy! Bởi vì tôi chắc anh không bao giờ quên được tối nay đâu.

Nói xong, nàng đặt một cái hôn nồng cháy lên môi Billy, làm cho anh này chỉ biết ngây người đón nhận. Evelyn kéo Rafe đứng dậy, lôi anh ra khỏi bàn thật xa để cho hai người bạn mới quen có thêm khung cảnh riêng tư để trò chuyện.

Lúc này họ đang đứng lẫn trong đám người đi dự tiệc quay cuồng trong tiếng nhạc. Anh ghé vào tai nàng nói lớn át tiếng nhạc ồn ã xung quanh.

– Có chuyện gì thế?

Nàng trả lời cũng to tiếng y như thế.

– Chẳng có gì. Tối nay đột nhiên em không thích đám đông ồn ào, em chỉ muốn ngồi đâu đó nói chuyện riêng với anh thôi.

Ngay lúc ấy, âm nhạc cũng như ủng hộ nàng và Rafe, cho họ những giây phút thần tiên. Ban nhạc bắt đầu chơi điệu slow tình tứ. Rafe cầm lấy tay nàng như nàng mong đợi và họ xoay vòng trên sàn nhảy cùng với những người khác. Nàng tựa đầu vào ngực áo Rafe và anh ôm chặt nàng vào lòng. Nhưng nàng vẫn cảm thấy trong sự im lặng của anh có điều gì đó đang nung nấu mà chưa được nói ra. Nàng ngẩng lên nhìn thẳng bào mặt Rafe. Anh dừng chân nói nghiêm nghị.

– Chúng ta ra ngoài kia đi!

Một vài đôi cũng đã rời khỏi bữa tiệc dắt tay nhau dạo trên sân cỏ trước câu lạc bộ. Không ai trong số họ còn để ý gì đến khung cảnh đang diễn ra xung quanh nữa. Rafe dẫn Evelyn tới một góc đường thật xa khu câu lạc bộ ồn ã. Những ánh đèn đường cao ở các quảng trường của Mahattan soi sáng bước chân họ. Cả New York lúc này dàn trải, lung linh và tối sẫm.

Họ đứng đó bên nhau, Evelyn có cảm giác Rafe muốn hôn mình nhưng không hiểu sao anh chẳng nói gì cả. Nàng nhìn anh. Và bây giờ, trong mắt họ chẳng còn gì ngoài hình bóng của nhau. Anh ôm nàng sát hơn. Cô gái nhắm mắt lại chờ cái hôn của Rafe. Nhưng chuyện đó không diễn ra. Khi nàng mở mắt, anh đang nhìn nàng.Tay anh nắm tay nàng thật chặt. Evelyn bảo:

– Không cần biết anh định nói với em chuyện gì. Nhưng chắc không phải là chuyện tốt lành rồi, hoặc chí ít cũng là chuyện rất khó nói phải không?

– Anh sắp đi xa!

– Em biết thế nào tất cả chúng ta cũng phải chia tay nhau mà.

Nàng chạm nhẹ môi mình vào môi anh, muốn nụ hôn chỉ nhẹ như gió thoảng. Nhưng khi môi họ chạm nhau, nỗi khao khát khiến cả hai siết chặt vòng tay, muốn được sưởi ấm nồng nàn hơn dưới tiết trời giá rét.

– Phải! Nhưng anh sẽ tham chiến. Anh sẽ bay trong đội Đại Bàng. Một đội toàn những phi công Mỹ chiến đấu dưới sự chỉ huy của người Anh. Giúp họ chống lại bọn phát xít.

– Anh nói gì? Em không hiểu.

– Hitler đã chiếm Balan và Tiệp Khắc rồi. Hắn còn chiếm nhiều quốc gia khác có những cái tên rất khó đọc với người Tennessee – như anh. Cứ chiếm xong một quốc gia, Hitler lại bảo: Hắn chỉ muốn có thế. Nhưng sau hắn lại tiếp tục kéo quân sang xâm chiếm nước khác nữa. Anh không hiểu gì về chính trị, nhưng anh hiểu những cường quốc thường hay bắt nạt những nước yếu như thế nào. Và anh biết phải có người đứng ra đối mặt với chúng.

– Nhưng anh đang ở trong quân đội của Mỹ! Tại sao họ có thể ra lệnh cho anh phải làm chuyện này?

– Họ đâu có ra lệnh! Anh tình nguyện đi!

Rafe nói, mắt lảng tránh ánh mắt của người yêu. Lúc này, biết bao nhiêu tâm trạng tình cảm trái ngược giằng co trong con người Evelyn. Nàng vừa muốn ôm anh thật chặt, lại vừa muốn la lên, hét lên, túm lấy cổ anh mà lắc. Nàng ngồi đó nhìn anh và bất chợt thấy hoảng sợ. Không phải cơn hốt hoảng biểu lộ ra bên ngoài bằng sự run rẩy và thốt nhiên điên cuồng chạy trốn, mà là một cơn hoảng hốt tận sâu thẳm tâm hồn. Tim nàng như bị bóp nghẹt lại. Nỗi sợ hãi và tiếng la hét nội tâm đè bẹp tất cả những chàng lính gác tận tuỵ của tâm hồn: Nào hy vọng, niềm tin, mơ ước, nỗi nhớ nhung và sự tiên đoán. Nàng ước sao mọi chuyện sẽ không xảy ra như lời Rafe vừa nói. Nhưng, kìa, Rafe vẫn đang đứng sừng sững trước mặt nàng. Mắt anh đăm đăm nhìn ra bờ biển, nơi có tượng Thần Tự Do đứng đó. Nhìn vào đáy mắt của Rafe có thể thấy bức tượng sừng sững chói loà in đậm trong đáy mắt anh. Hình ảnh đó mới lãng mạn làm sao. Evelyn biết không phải bất cứ người nào ra trận cũng đều trở về lành lặn, và nàng yêu Rafe vô cùng, muốn được sánh vai anh đi suốt cuộc đời. Và với một niềm tin cuồng tín trẻ con, nàng tin rằng không bao giờ Chúa trời còn cho phép nàng yêu một ai giống như nàng đã từng yêu Rafe. Evelyn chầm chậm nói:

– Rafe à! Em là một y tá. Em làm nghĩa vụ của mình khi họ cần em. Không phải em thích thấy người ta máu chảy đầm đìa để cho mình lao vào chứng tỏ tay nghề điêu luyện của mình. Cũng không ai bắt buộc em phải làm thế cả.

Rafe nói giống như đang tranh cãi với tâm tư của mình hơn là tranh cãi với Evelyn:

– Nhưng chuyện này anh bắt buộc phải làm. Chỉ có mình anh mới hiểu mình đang muốn gì mà thôi.

Evelyn biết Danny nhất định phải phản đối ý định này của Rafe.

– Ý anh nói là tương lai của cả thế giới này chỉ phụ thuộc vào mình anh thôi sao?

Nghe mình thốt ra câu đó nàng cảm thấy rất buồn, nhưng nàng không muốn rút lời.

– Tương lai của thế giới này phụ thuộc vào những người biết mình phải làm những gì để cứu nó.

Bây giờ con giận dữ đã trào lên lấn át cả tình cảm của Evelyn. Nàng cay đắng nói:

– Khi khám cho anh, em đã để cho anh qua. Và giờ đây anh lại tình nguyện đến cái nơi nguy hiểm nhất.

– Em không có lỗi gì trong chuyện này cả, Evelyn. Chỉ cần biết rằng anh yêu em, thế là đủ!

Giọng Rafe nghẹn lại:

– Evelyn này! Anh cứ ngỡ em hiểu anh yêu em đến mức nào. Có thể anh ngộ nhận, có thể mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh hơn những chuyện tình vĩnh cửu chúng ta vẫn thường thấy. Đúng, có thể là như thế! Bây giờ anh chẳng biết nói gì hơn ngoài việc thổ lộ hết tấm lòng mình. Tối nay anh phải nói với em: anh yêu em. Vì yêu em cho nên anh không thể nói như tất cả các chàng phi công đang nói với các cô gái: chúng ta phải có nhiệm vụ làm cho buổi tối hôm nay trở nên đặc biệt trong cuộc đời của hai người. Tối nay như thế này đã là đặc biệt lắm rồi, bởi vì có em ở đây và anh biết mình yêu em đến như thế nào. Khi anh đi rồi, cho dù em nghĩ gì về anh hay có nghĩ gì về những lời anh nói trong buổi tối ngày hôm nay thì anh cũng không biết làm gì hơn để thay đổi ý nghĩ của em. Nhưng anh sẽ trở về, anh sẽ trở về với em, anh hứa đó! Và khi ấy chúng ta sẽ có cơ hội để hiểu được ý nghĩ của anh tối ngày hôm này. Anh hy vọng em cũng hiểu giống như anh vậy. Hôm nay, giữa chúng ta hình thành một cái gì đó vĩnh cửu. Một cái gì đó vô cùng chân thực, trường tồn hệt như sự sống.

Mắt Evelyn đẫm lệ, ánh mắt nàng nhìn anh tràn đầy tình yêu.

Các quân nhân và y tá ôm hôn nhau thắm thiết. Những cái hôn khiến họ như tan chảy ra. Lúc này họ đang đứng trên lối đi trước khi bước vào những cánh cửa kính xoay xoay của khách sạn. Một vài cặp khác đi thẳng qua hành lang đến thang máy mà không cần dừng lại hỏi xem phòng mình nằm ở đâu. Rafe và Evelyn đi một quãng đường dài từ câu lạc bộ nhạc Jazz trở về đây. Lúc này đang đứng cạnh cánh cửa xoay của khách sạn, tay trong tay, họ hôn nhau nồng nàn. Các cặp khác đứng gần lối vào của khách sạn này cũng làm y như họ. Mặc dù tất cả bọn họ đều mặc trang phục quân nhân giống hệt nhau. Các cô gái trong quân phục y tá hải quân, còn các chàng trai trong quân phục không quân. Cặp nào cặp nấy giống nhau y hệt khiến Rafe và Evelyn không thấy lẻ loi, ngượng ngùng. Rafe lùi lại:

– Đây là một đêm đẹp nhất trong cuộc đời của anh. Anh không muốn làm hỏng nó.

– Sao anh lại nói thế?

– Ý anh là: Nếu anh không thể quay trở về thì anh không muốn em phải sống trong buồn tủi và nuối tiếc.

– Rafe à! Chuyện sống chết nằm ngoài ý muốn của anh.

Evelyn nói, mắt nhìn xuống đất đầy những bã kẹo Swingum và những vết đồ uống đổ tràn làm cáu bẩn những đường phố của thành phố New York từ hàng nhiều chục năm nay. Lát sau, nàng ngước lên nhìn thẳng vào mặt anh. Ánh đèn đường khiến mái tóc của nàng sáng rực trong đêm.

– Nhưng đối với em thì khác. Nếu em chỉ còn có một đêm để sống, thì em muốn được ở bên anh suốt đêm.

– Không phải anh đang cố làm ra vẻ cao thượng đâu. Thực ra trong lòng anh đang rất sợ chấp nhận một tình yêu còn mãnh liệt hơn tình yêu anh đang có. Ý nghĩ rất có thể anh sẽ không bao giờ có lại nó lần nữa làm anh còn sợ hơn bất cứ thứ gì khác trên đời.

Nàng ngả đầu vào vai Rafe. Anh thì thầm:

– Anh sẽ về mà! Anh hứa anh sẽ về. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh hứa anh sẽ cố sống còn để tìm cách trở về với em.

Họ hôn nhau lần cuối. Tay nắm tay. Rồi nàng đi về phía cánh cửa khách sạn. Lúc này, Evelyn mới cảm thấy cô đơn làm sao. Khi nàng đi được nửa đường, Rafe giữ cánh cửa cho nó ngừng xoay. Evelyn ngừng lại. Qua lớp kính trong suốt, Rafe thì thầm:

– Tạm biệt!

Anh buông cánh cửa ra nhìn theo bóng nàng đi vào bên trong. Nàng đi đến bàn tiếp tân, lấy chìa khoá rồi quay lại ngó ra ngoài đường, vẫn thấy anh đứng đó. Lần này, anh giơ tay lên vẫy lần cuối cùng và bước đi vội vã. Lúc ấy nàng mới nhận ra mình vẫn còn cầm bông hoa hồng anh trao cho nàng khi ở sân ga.

Bình luận