Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trân Châu Cảng

Chương 14

Tác giả: Randall Wallace

Để các cô y tá mới có thời gian làm quen với bệnh viện, Evelyn nghĩ ra một kế. Theo đó mỗi y tá phải làm hết các công đoạn cần thiết để chăm sóc bệnh nhân và sử dụng chất khử trùng ra sao, để thử khâu vết thương ở đâu, băng cá nhân, khăn mặt, gối, dra trải giường phải được sắp xếp gọn gàng, không được để lộn xộn, tránh gây nên những nhầm lẫn đáng tiếc, có nhiều lỗi có thể gây chết người. Ví dụ như, một bệnh nhân đang phải chịu đau đớn mà lại được hai cô y tá tiên Morphin chỉ cách nhau có vài phút đồng hồ bởi vì quá lơ đãng hoặc quá bận rộn mà không kiểm tra bệnh án của anh ta thì thể nào anh ta cũng phải chết. Thế là để tập sự, các cô y tá phải bắt đầu chạy ngược, chạy xuôi trong bệnh viện, cảm thấy rất vui vẻ vì biết mình phải làm gì. Mỗi người trong số họ đều cầm một cái rổ, bên trong có một danh sách những thứ cần tìm trong trường hợp khẩn cấp. Trông họ chạy ngược chạy xuôi như con thoi, người ta có cảm giác như đây là một buổi tổng vệ sinh của bệnh viện vậy. Betty hỏi vọng ra từ trong kho chứa dược phẩm:

– Này, có ai thấy những cuộn garo đâu không nhỉ?

Evelyn, người nãy giờ vẫn đứng giám sát các nàng làm việc có đúng quy trình không, trả lời:

– Ở đây ít garo lắm, để tôi kêu người ta mang đến cho đầy đủ. Những cuộn băng garo ít ỏi còn lại đặt trên kệ thứ hai ấy. Bây giờ cứ đánh dấu cho qua công đoạn đó đi, và bắt đầu đi tìm thứ tiếp theo.

– Rồi đó! – Betty bảo.

Evelyn hạ thấp giọng bảo:

– Này, làm nốt lần này thôi nhé! Lần sau không được thế nữa đâu.

– Tớ biết rồi. Tớ chỉ lo là cậu đang làm việc quá sức đó thôi.

– Cậu nói gì thế?

– Gần nửa năm rồi còn gì. Đau khổ buồn bã như thế là đủ cho cả đời rồi đấy. Giờ thì cậu đang muốn mình cũng sống và làm việc như ai.

Evelyn đáp to tiếng:

– Tớ vẫn sống và làm việc bình thường mà.

Betty hạ giọng gần như thì thầm:

– Này, tớ ở chung phòng với cậu. Tớ vẫn nghe thấy tiếng khóc thút thít mỗi khi cậu tưởng là tớ đã ngủ say.

Evelyn hít một hơi thật dài, thật sâu như thể người ta dí dao vào cổ mà nàng sắp phải chịu đựng đến nơi. Nàng muốn những rắc rối của bản thân mình được giữ bí mật, đặc biệt là với cô bạn Betty trẻ tuổi. Trước đây, nàng vẫn thường có cảm giác như mình phải có trách nhiệm che chở Betty như một cô em gái út. Nhưng cũng hệt như các nàng em út, Betty khám phá ra những điều sâu xa hơn, chứ không chỉ hời hợt xét đoán qua loa một vấn đề nào đó.

– Evelyn này, tớ đã nói dối tuổi của mình để tớ có thể rời bỏ gia đình sống một cuộc sống tự do. Cha tới không bao giờ cho tớ hẹn hò với bất cứ chàng trai nào. Còn các anh trai tớ thì được tự do và tớ làm mọi cách để họ để ý đến tớ. Bây giờ tớ chỉ muốn sống cuộc sống bình thường thôi cậu biết không. Bây giờ tớ gặp cậu, tớ muốn được sống như cậu. Lúc nào cũng biết đầy đủ về cuộc đời và sự nghiệp của mình, nhưng bây giờ thì…

Betty lắc đầu, mái tóc vàng gợn sóng nhí nhảnh nhảy múa trên đôi vai nàng.

– Phải chăng Rafe muốn cậu phải chết theo anh ấy? Rafe đã trù tính trước rồi, anh ta đã dặn người bạn thân nhất của mình là người đến báo tin về cái chết của anh ấy cho cậu. Bởi vì anh ấy muốn cậu sống khỏe, sống tốt và đó chính là điều cậu phải làm để làm yên lòng người nơi chín suối đấy.

Evelyn đưa tay bưng mặt như muốn ngăn dòng nước mắt đang tuôn trào. Betty ôm lấy nàng và nàng khóc lặng lẽ trên vai bạn. Nhưng chỉ giây lát thôi, cơn xúc động của Evelyn qua nhanh, nàng lau nước mắt rồi cả Evelyn và Bety tiếp tục lao vào công việc như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Tối đó, Evelyn mở chiếc rương dưới gầm giường, giữa những bộ quần áo ít khi mặc và những vật dụng cá nhân là cuốn nhật ký của nàng, Evelyn mang nó đến bên giường, nàng ngồi xuống mở nó ra và viết tiếp cái trang kể về cuộc gặp gỡ cuối cùng của nàng và Rafe.

Evelyn đến bên dãy đá ngoáy lửa nhô ra ngoài ngọn sóng dịu dàng trên bến cảng. Nàng nâng niu đoá hoa hồng bằng cả hai bàn tay, những cánh hoa khô mỏng manh và óng ánh như bạc. Bông hoa hồng này đã méo mó chẳng còn hình thù gì nữa, nó mỏng lét. Nhưng điều đó không quan trọng gì nữa với nàng. Đối với nàng, nó vẫn tươi thắm như ngày nào, sống động, tươi tắn, đầy hứa hẹn như chính cuộc sống. Chẳng cần biết nó tươi hay nó héo, bông hồng này vẫn là kỷ vật đối với nàng. Nàng tự nhủ thế.

Evelyn bắt mình phải thả bông hồng kia xuống biển cho nó theo sóng trôi ra xa ngoài khơi. Nhưng nó không trôi đi, nó cứ quanh quẩn ở gần bờ. Thế rồi nàng phải cầm nó lên, nắm chặt lấy những cánh hoa, lý trí nàng bóp bông hoa nọ thật mạnh để cho cánh của nó vỡ vụn trong tay nàng.

Nhưng lạ thay, mặc cho nàng vò nát mà bông hoa vẫn trơ trơ.

*

Vào lúc mặt trời lặn dọi những tia sáng rực rỡ màu cam lên mặt đất, Danny ngồi trong buồng lái của chiếc P-40 thử nhấn cò súng. Những khúc gỗ sồi nằng nề chặn dưới chân máy bay chỉ rung lên một chút rồi sau đó vẫn như không có chuyện gì xảy ra. Tấm bia bằng gỗ cách buồng lái cả trăm bước chân găm đầu những vết đạn lỗ chỗ. Billy đứng bên cánh phải của máy bay nhìn theo tấm bia bằng một chiếc ống nhòm bảo:

– Bắn chẳng trúng vòng 10 gì cả.

Red, Anthony cúi xuống cánh của máy bay kiểm tra lại một vài bộ phận. Lát sau, Danny bắn tiếp loạt đạn nữa và Billy thông báo:

– Trúng rồi đó! Ngay giữa vòng 10.

Anh lôi dây của ống nhòm ra khỏi đầu.

– Thôi, chúng mình về đi thôi, tớ khát nước lắm rồi đó.

– Phi công trên các hàng không mẫu hạm đến quán bar kia để uống cái gì đó rồi. Chúng ta hãy ra đó nhập bọn cho vui đi.

– Tớ xong rồi đây.

Anthony bảo, quăng chiếc tuốcnơvit vào trong hộp đồ nghề. Lúc này Red cũng đã đứng bên cạnh anh tự lúc nào.

– Các cậu đi trước đi. Mình phải kiểm tra máy đo sức gió cái đã.

Anthony bảo:

– Cứ để thợ máy người ta làm. Đi thôi, chúng ta là phi công cơ mà.

– Nhưng tôi vẫn muốn kiểm tra toàn bộ máy móc lại một lần nữa cho chắc ăn.

– Để tớ ở lại với cậu.

– Không sao đâu mà. Cảm ơn cậu. Tớ ra ngay đây, cậu cứ đi trước đi.

Red định phản đối, nhưng Billy đã đặt tay lên vai anh ra hiệu im lặng. Rồi Billy hỏi Danny:

– Cậu không sao chứ?

Danny đáp nhanh:

– Tớ không sao đâu, thật đấy! À, mà có sao đấy!

Sau một lúc ngần ngừ, Danny chữa lại. Anh hít một hơi thật dài nhìn những người bạn thân thiết đang đứng xung quanh anh.

– Tớ trót phải lòng người yêu của Rafe mất rồi.

Billy thở dài:

– Biết ngay mà.

– Tớ không muốn thế đâu. Ngay từ đầu, tớ đã không muốn thế. Nhưng mà tới giờ thì tớ không còn làm chủ được tình thế nữa.

Những người đứng đó đều im lặng. Cuối cùng Red lên tiếng:

– Sớm hay muộn gì cô ấy cũng phải tìm cho mình một người Danny ạ! Rafe đã yêu cầu cậu quan tâm chăm sóc đến cô ấy, rất có thể lúc này đây, trên thiên đàng Rafe đang nhìn xuống trần gian hy vọng cậu là người bên Evelyn cho đến hết cuộc đời.

Anthony vùng vằng, làm như anh muốn trút giận lên Red và Danny vậy.

– Thôi đi. Nói cho cậu biết nhé! Dù cậu đã chết đi nữa, cậu cũng không bao giờ muốn có ai đó sớ rớ đến người yêu của mình. Đặc biệt là người bạn thân nhất của mình thì càng không.

Red làm mọi người ngạc nhiên vì anh phản đối quyết liệt:

– Không, Rafe sẽ càng sung sướng hơn nếu như đích thân Danny chăm sóc cho Evelyn. Tình cảm của họ vì thế sẽ càng sâu nặng hơn.

– Thật thế sao?

– Thật chứ.

– Chỉ có mấy thằng nhóc Broockly nghèo nàn mới có ý tưởng tầm thường như thế thôi.

Billy xen vào:

– Dẹp đi các cậu, cãi cọ như thế thì giải quyết được việc gì.

Danny gật đầu đồng ý với cả Red và Anthony.

– Tớ biết như thế là không đúng. Nhưng tớ không biết phải làm thế nào bây giờ.

Hai ông bạn lúc nãy hùng hổ là thế, mà bây giờ không thể trả lời nổi một câu hỏi quá thẳng thắn và quá đơn giản của Danny. Họ nhìn xuống mũi giày đang ngọ nguậy trên đường băng trải nhựa. Cuối cùng Billy nói:

– Tớ chẳng khuyên cậu được điều gì ngoại trừ thiển ý. Bất cứ chuyện gì xảy ra giữa cậu và Evelyn, cậu tiếp nhận tình yêu này hoặc phá vỡ nó là tuỳ cậu, miễn là đừng làm điều đó vì Rafe. Hãy làm điều đó vì chính bản thân cậu ấy.

Billy dẫn Red và Anthony bỏ đi. Danny ngồi đó một mình trong một buổi chiều muộn tràn về nơi thinh không, chợt thấy trong lòng thanh thản, nhưng vì lẽ gì thì anh không sao giải thích được. Các bạn anh đều đứng trên quan niệm của mình để đưa ra một lời khuyên cho anh. Những lời đáp giằng co nãy giờ cũng là những lời dằn vặt trong nội tâm của Danny bấy lâu nay. Và cuối cùng anh cũng phải chấp nhận một sự thật. Danny đã mệt mỏi lắm rồi, đau khổ cũng nhiều và bây giờ anh chỉ hy vọng và ước mơ thoát khỏi bóng ma lởn vởn trong tâm hồn anh. Một tâm hồn mà giờ đây anh nhận ra không phải là cứng rắn như cục nước đá như trước đây anh từng nghĩ mà nó như một hồ nước tràn đầy sinh lực, êm đềm và thư thái. Anh vẫn đắm mình vào im lặng của những suy nghĩ, của cảm xúc. Chợt một tiếng nói vang lên phía sau anh.

– Danny này! – Giật mình, anh quay lại và nhìn thấy Evelyn. Nàng đang rời thảm cỏ xanh ngoài kia đứng cách anh chỉ khoảng 10 bước chân, nhưng nàng vẫn chưa đứng hẳn lên đường băng.

– Xin lỗi, tôi không muốn quấy rầy anh.

– Ồ không, không có gì đâu mà!

Danny ngắm nàng đi đến, trong ánh chiều chạng vạng tối nàng như đẹp hơn. Nụ cười của nàng vừa dịu dàng lại vừa buồn bã.

– Tôi giúp gì được chị nào?

– Tôi chỉ muốn hỏi anh địa chỉ của cha mẹ Rafe. Tôi nghĩ mình nên viết thư cho họ.

Giọng nàng nhỏ dần. Evelyn cố lấy lại bình tĩnh.

– Quên đi quá khứ chẳng dễ dàng gì.

Hình như nàng còn muốn nói thêm điều gì nhưng cố tìm lời nói sao cho hợp người hợp cảnh. Danny gật đầu hiểu tất cả những gì nàng vừa nói và những gì nàng không nói ra:

– Tôi cố gắng suy nghĩ nhiều hơn về tương lai và cũng cố quên đi quá khứ, nhưng chẳng giải quyết được việc gì. Điều đó chỉ nhắc tôi nhớ đến cái điều khủng khiếp mà tôi đang phải đối mặt. Trước đây, Rafe vẫn luôn ở bên, chưa bao giờ tôi cảm thấy cô độc. Nhưng bây giờ mọi chuyện không còn được như thế nữa.

Danny lục tìm chiếc bút chì và một mẩu giấy nguệch ngoạc vài dòng địa chỉ đưa cho nàng. Cầm dòng địa chỉ trên tay, anh vượt qua khoảng cách giữa họ và đặt mẩu giấy vào lòng bàn tay của nàng.

– Hy vọng rằng viết thư cho cha mẹ Rafe sẽ khiến chị thấy yên lòng hơn. Đã ba lần tôi tự tay viết thư cho họ, nhưng sau lại không gửi.

Nàng gấp mảnh giấy cẩn thận, cất vào trong túi xách. Nhưng nàng không bỏ đi, Evelyn nhìn ra xa ngắm những tia sáng cuối cùng còn sót lại trên bầu trời nhiệt đới. Ánh sáng cuối cùng ấy cũng gần tắt, để lại một đường sáng mờ trên bầu trời đang càng lúc càng tối dần. Nàng quay lại đối mặt với Danny.

– Rafe nói với em rằng anh ấy không muốn bỏ đi để lại em một mình trong tiếc nuối. Và thế là chúng em đều cố giữ mình. Bây giờ tiếc nuối tràn đầy trong tâm tưởng em.

Những lời nói của nàng như mũi dao đâm thẳng vào tim Danny. Anh không biết phải nói gì, và rõ ràng Evelyn cũng không biết phải tiếp tục câu chuyện ra sao. Bắt chước nàng, Danny cũng nhìn ra phía chân trời. Đây đó trên vòm trời cao rộng, những vì sao đã xuất hiện. Đột nhiên rất nhanh anh quay trở lại chiếc phi cơ P-40.

– Này, đã bao giờ em được ngắm cảnh Trân Châu cảng lên đèn hay chưa?

– Tất nhiên là rồi chứ.

– Từ trên máy bay sao?

Máy bay cất cánh nhẹ nhàng hơn là Danny tưởng. Nhưng đối với Evelyn, chiếc máy bay bay vút lên không trung thật dữ dội. Nàng cứ lo sợ mãi bảo rằng mình trèo lên chiếc máy bay làm cho nó nặng thêm, cho nên mới cất cánh khó khăn như thế. Thế là Danny phải an ủi Evelyn, anh bảo nàng còn nhẹ hơn đống nhiên liệu và đạn dược mà máy bay này vẫn thường phải chuyên chở. Nhưng buồng lái thì chật như nêm, khiến nàng cứ phải ngồi sát vào người Danny. Dây an toàn lại xiết quá chặt khiến nàng cứ phải loay hoay xin lỗi mãi. Thực ra sự có mặt của Evelyn trên buồng lái này không thấy làm cho Danny phiền chút nào hết. Anh sẽ phải ôm eo nàng để sử dụng cần số và phải nhìn qua vai nàng anh mới thấy được những chiếc đồng hồ đủ loại trước mặt. Đối với nàng, Danny còn lái máy bay bằng một thứ gì đó còn hơn cả tay và mắt nữa. Có một mối dây liên hệ thầm kín giữa anh và chiếc máy bay này. Nàng vừa cảm thấy sợ hãi, thích thú lại vừa cảm thấy an toàn khi bay cùng Danny.

Tiếng máy nổ êm tai và khỏe khoắn. Khi chiếc máy bay cất cánh, lưng nàng dán vào ngực Danny, máy bay bốc thẳng lên khỏi mặt đất và lao vào không trung.

Bầu trời hôm ấy trong xanh rất lạ lùng. Những hành tinh lấp lánh phía xa. Những vì sao nhảy nhót xung quanh đầy đặn như những nhạc công đang chơi bản giao hưởng thần tiên quanh người chỉ huy dàn nhạc.

– Đẹp quá! – Nàng thốt lên.

– Giữ cho chắc vào.

Danny cho máy bay quay vòng 180 độ cho bụng quay vòng lên trời. Nàng thấy cả thế giới như lộn ngược. Bây giờ, bầu trời đang ở phía dưới họ và trên đầu là Trân Châu cảng. Ánh trăng dịu dàng rải trên những lớp sóng rì rào trên mặt biển khiến Evelyn có cảm giác eo bờ biển kia mới là dải ngân hà. Ánh trăng chiếu sáng đến tận đáy nước trên cảng khiến nàng nhận ra đó chỉ là một thế giới đảo ngược, một thiên đường có giới hạn chứ không như cái thiên đường mênh mông vĩnh hằng trên kia.

Chiếc P-40 rời bầu trời và lượn thấp xuống, những bánh xe rít trên mặt đường nhựa nghe êm tai tựa như tiếng hót líu lo của đàn chim sẻ hạ cánh xuống đường băng. Danny đưa chiếc máy bay dừng lại ngay đằng trước nhà vòm của nó mà không cần phải đạp thắng. Evelyn quên mất mình đang ngồi gọn trong lòng Danny trong một không gian chật chội của buông lái. Bây giờ, tới khi Danny đã tắt máy rồi nàng mới nhận ra mình đã trở lại mặt đất.

Danny cẩn thận gỡ dây an toàn cho nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, những ngôi sao vẫn lấp lánh trên đầu họ.

– Cho mãi đến hôm nay em mới từ bỏ ý định quyên sinh.

Vẫn ngồi trong lòng Danny, nàng quay lại nhìn vào mắt anh. Danny không còn thấy gì trên đời ngoài một đôi mắt sâu thẳm.

Ngần ngừ, gần như khiên cưỡng, họ hôn nhau. Cơn nhục cảm dâng trào. Không ai trong số họ chuẩn bị tinh thần cho việc bất thường này nên đành đầu hàng tình thế.

Bình luận
× sticky