Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trân Châu Cảng

Chương 27

Tác giả: Randall Wallace

Sân bay quân sự Eglin thường được dùng làm nơi huấn luyện tân binh cho phi công Mỹ. Nó nằm ven dải đồng bằng của Florida, một dãy đất tận cùng miềnMexico. Rafe và Danny không được cho biết rằng họ sẽ được đưa đến Eglin, cũng chẳng ai nói với họ rằng cả hai sẽ bay băng qua biển Thái Bình Dương. Chỉ tới khi họ bước ra khỏi chiếc máy bay vận tải, ngửi thấy mùi biển và được đưa về doanh trại, họ mới dám hỏi người ta đã đưa họ đến đâu. Lúc đó, một tên trung sĩ nhìn họ từ đầu đến chân như thể cả hai vừa ở hành tinh khác đến, sau đó anh ta nói:

– Đây là sân bay quân sự Eglin.

Viên trung sĩ bỏ họ đó trước khi họ kịp hỏi bây giờ là mấy giờ. Trong chuyến bay dài dằng dặc, cả hai đã gần như mụ mẫm nên không thể tính được múi giờ chênh lệch giữa hai nửa quả Địa cầu. Rafe và Danny chỉ biết rằng lúc này đã là nửa đêm và họ chỉ có 20 phút để tắm rửa, cạo râu cho tươm tất.

Đúng 20 phút sau, một thiếu tá xuất hiện, dẫn họ băng qua khu đất bằng phẳng phủ đầy cát trắng của căn cứ không quân đến một toà nhà vững trãi như một công sự xây tụt xuống dưới lòng đất. Toà nhà này không có cửa sổ, máy lạnh làm nhiệm vụ thông gió qua những lỗ nhỏ khoét trên tường. Những máy lạnh này kêu ì ầm và nhỏ nước thành những vũng trên mặt đất.

Người ta dẫn họ vào bên trong một dãy băng ke để dọc theo hành lang. Rafe và Danny liếc nhìn nhau, nơi đây có vẻ bí mật quá. Đến phía cuối hành lang, viên thiếu tá không gõ cửa theo phép lịch sự mà đẩy tung cánh cửa sang một bên để Rafe và Danny tiến lên phía trước, sau đó ông ta không vào mà đóng cửa lại. Căn phòng trống trải, chỉ có một tủ đựng hồ sơ, một bóng đèn bàn, hai chiếc ghế tựa bằng gỗ dành cho khách và đại tá Jimmy Doolittle đứng một mình sau bàn làm việc.

Rafe và Danny dập mạnh gót giày đứng nghiêm chào. Doolittle quay người lại, chỉ tay vào hai chiếc ghế trước mặt mà không buồn ngẩng lên khỏi đống giấy tờ ông đang nghiên cứu. Doolittle bảo:

– Tôi có nghe chuyện các cậu làm trong cuộc tấn công của không tặc Nhật Bản.

– Thưa đại tá, xin hãy để chúng tôi giải thích!

– Giải thích cái gì? – Doolittle hỏi.

– À, giải thích bất cứ thứ gì mà ngài đã nghe về chúng tôi.

– Sao, các cậu định phân trần rằng khi bay, mình không mặc quân phục mà lại mặc áo sơ mi in đầy hoa lá cành phải không? Hay là muốn tăng công với tôi rằng mình đã bắn hạ được 6 máy bay của địch. Cả hai cậu sẽ được tặng thưởng ngôi sao bạc và thăng chức lên đại úy.

Doolittle ngả người trên ghế, ngước mắt lên nhìn họ, Rafe khẽ ho và hỏi:

– Thưa chỉ huy, liệu đó có phải là tin tốt lành hay chỉ là…

– Cả hai cậu là hai phi công duy nhất trong quân đội đã kháng cự trong cuộc tấn công của địch. Tớ rất cần các cậu thực hiện một nhiệm vụ mà chính tôi cũng phải sắn tay lên tham gia cùng giải quyết. Các cậu có biết tuyệt mật là cái gì không hả?

Rafe và Danny nhìn nhau. Chưa ai trả lời một câu hỏi tương tự từ miệng của đại tá Doolittle. Danny không dám hé môi, nhưng Rafe lên tiếng:

– Dạ, thưa chỉ huy có ạ. Ngài đang nói đến loại nhiệm vụ mà khi thành công, những người thực hiện sẽ được thưởng huân chương và được hưởng một kỳ nghỉ phép về thăm quê nhà.

Doolittle bật cười:

– Tuyệt mật có nghĩa là các cậu sẽ được huấn luyện để thực hiện một nhiệm vụ chưa ai làm trước đây trong lịch sử quân đội. Và các cậu lên đường mà không biết mình phải đi đâu, nếu các cậu chấp nhận những yếu tố ấy thì mọi chuyện coi như xong rồi đó.

– Tôi sẽ đi, thưa chỉ huy. – Rafe nói.

– Tôi cũng thế. Danny đáp.

– Thôi, đi ngủ đi! Doolittle bảo – Trông cả hai cậu như hai con ma hiện hình vậy. Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu. Sáng mai, tôi muốn hai cậu cùng đi ăn sáng với tôi. Tôi sẽ chọn ra vài phi công nữa. – Ông liếc nhìn hồ sơ đang bừa bộn trên bàn. – Và tôi muốn hai cậu làm quen với họ bằng cách nào mặc kệ. Nhưng họ phải thật sự thoải mái khi nói chuyện với hai cậu đấy. Sự thật là các cậu đã tham chiến và sống sót trở về, với một kết quả bất ngờ sẽ rất quan trọng để nâng cao tinh thần của toàn đội.

Doolittle cúi xuống với đống giấy tờ, Rafe và Danny ngồi đó chờ ông cho phép họ trở về, ngần ngừ như thể ông sắp ngẩng phắt đầu lên giao cho họ thêm vài việc nữa. Rafe ấp úng:

– Chỉ… chỉ có thế thôi ư, thưa ngài?

Doolittle trừng mắt nhìn họ trong ánh đèn neon, cả hai trông đều nhợt nhạt, mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ, nhưng Rafe và Danny nhận ra ông còn thiếu ngủ hơn họ nhiều. Không biết ông lên kế hoạch gì mà phải làm việc gấp đến thế. Rafe nói tiếp:

– Tôi chỉ không biết ngài đã nói hết chưa ạ!

– Chỉ còn một việc nữa thôi. Nên nhớ lần này bay thì không mặc áo sơ mi hoa hòe nữa nhe chưa!

Rafe và Danny nhăn mặt đứng lên ra phía cửa:

– Này McCawley, tiện thể nói cho cậu hay, người Anh gửi cho chúng tôi một cái hộp. Trong đó toàn vật dụng cá nhân của cậu vẫn còn để ở doanh trại trên đất Anh quốc.

Đó là một chiếc hộp carton, nhỏ bằng một cái hộp giày, để trên nóc tủ hồ sơ, bên cạnh cửa ra vào. Rafe cắp nó dưới nách, trong một tích tắc, mắt anh và mắt Doolittle gặp nhau. Trước khi Doolittle trở lại với công việc bàn giấy, Rafe và Danny bước ra ngoài hành lang.

Trời đêm mát mẻ cho dù đây là vùng tận cùng của phía Nam. Suy cho cùng thì bây giờ cũng là mùa đông. Trong lúc vài chàng công tử bột lang thang trên bờ biển, đầu óc trống rỗng thì Rafe ngồi một mình, nhóm một đống lửa nhỏ từ những thanh gỗ trôi dạt vào bờ.

Anh quì bên cạnh, mở chiếc hộp đựng đầy những bức thư của Evelyn. Những bức thư này được dấu kỹ trong chiếc hộp đồ cá nhân mà Doolittle trao trả cho Rafe. Ngay sau khi máy bay của anh bị bắn rơi trong khi ở Tây Ban Nha, anh nhớ những bức thư này da diết. Anh tưởng người ta đã gửi chúng về cho Evelyn. Nhưng bây giờ, những lời tâm tình của nàng lại nằm gọn trên hai bàn tay Rafe. Anh không biết phải đưa chúng cho ai bây giờ. Anh không thể tự mình giữ chúng lâu hơn được nữa.

Sau khi gặp gỡ Doolittle và quay trở về doanh trại mới, ngồi một mình trong phòng, những lá thư ấy mời gọi anh, nhưng anh không thể đọc chúng, vì làm thế chẳng khác nào tự tra tấn mình.

Giờ đây, anh ngồi ngắm nhìn những ngọn lửa nhảy múa và nhẹ nhàng đặt những lá thư của Evelyn vào giữa đống lửa như thể một chiến binh thời Trung cổ đang đặt những đứa con mình đứt ruột đẻ ra lên giàn thiêu một cách âu yếm nhẹ nhàng để hiến tế cho thần lửa vĩ đại.

Anh không nhìn những lá thư bốc cháy ra tro mà quay ra nhìn mặt nước tối thẫm. Sóng biển lặng lẽ, buồn tẻ vỗ mãi bên bờ và làn sương đêm che mờ những vì sao. Có tiếng nói sau lưng anh:

– Cậu cũng không ngủ được à?

Anh quay đầu lại thấy Danny đang bước ra ngoài bóng tối. Rafe nhìn xuống ngọn lửa đang cháy hừng hực, những lá thư nhẹ đi, biến thành một làn tro màu xám. Trong lúc Rafe đăm đăm nhìn ngọn lửa thì Danny ngồi xuống bên cạnh anh.

Họ ngồi đó một lúc rất lâu, cho tới khi Rafe lên tiếng, mắt vẫn nhìn đống lửa nhỏ:

– Đã đến lúc phải nói ra những điều mà bấy lâu nay cả hai ta đều dấu kín.

Danny đáp:

– Cậu nói đúng, phải đối mặt với hiện thực thôi!

– Và hiện thực là cả tớ và cậu đều yêu một người con gái.

Danny hỏi:

– Sao, lại muốn cà khịa nữa hả?

– Ngay cả trước khi cậu về ở với tớ và gia đình tớ thì chúng mình đã là anh em.

– Tớ biết vậy Rafe. Nhưng chuyện giữa tớ và Evelyn làm sao tớ cắt ngang được. Cả cậu cũng không thể thi yêu nàng, đúng không?

– Đó chính là điều tớ đang nói với cậu đây. Cậu và tớ đều là người một nhà. Và đối với tớ thì Evelyn cũng là người một nhà. Nhưng nếu tớ đổ lỗi cho cậu đã gây ra sự thể như thế này thì tớ sẽ mất cả cậu lẫn nàng.

Danny hỏi:

– Cậu đang nói cái gì thế?

Rafe đáp:

– Danny à, cậu là một chàng trai tốt. Cậu sẽ là một người chồng tốt và cậu sẽ là một người cha tốt, ấy là tớ cứ nói trước thế và có thể tất cả chúng ta sẽ là người một nhà.

Danny hiểu chính xác những gì Rafe vừa nói với anh. Những lời lẽ ấy còn hơn cả sự tha thứ nữa. Danny gật đầu. Rafe nói thêm:

– Nhưng tớ không muốn cậu đi làm cái nhiệm vụ nguy hiểm này.

– Cậu nói cái quái gì thế? Tớ không đi làm nhiệm vụ này nghĩa là sao? Danny lại nổi nóng.

– Nàng yêu cậu. – Rafe bướng bỉnh nói, như thể chỉ cần nói thế là đủ giải thích tất cả.

– Lần này thì cậu không thể bỏ tớ lại một mình mà đi tham chiến được đâu! – Tới đây thì Rafe không thể phản đối hay thuyết phục Danny thay đổi ý định. Anh bảo:

– Thế thì cậu hãy nghe đây. Cậu sẽ đi nhưng phải sống sót để trở về nghe chưa! Tớ và cậu phải chăm sóc lẫn nhau. Nhưng nếu như gặp phải hoàn cảnh một trong hai ta phải chọn lấy một người quay trở về thì cậu được ưu tiên, hiểu chưa?

Danny nhìn bạn cực kỳ nghiêm chỉnh rồi bất chợt mỉm cười:

– Không có thằng nhãi Nhật Bản nào có thể giết chết được chúng ta đâu mà cậu lo.

– Cậu nói đúng, đồ nhà quê.

Rafe nói và mỉm cười. Danny hy vọng cả hai sẽ lại cùng cười ha hả đùa giỡn như ngày nào thậm chí cùng rủ nhau đi uống bia. Nhưng Rafe vẫn ngồi đó nhìn ra ngoài mặt biển tối sẫm và vắng lặng mênh mông dưới bầu trời không một ánh sao.

Bình luận