Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trân Châu Cảng

Chương 21

Tác giả: Randall Wallace

Sau một đêm say xỉn, Red cựa mình lảo đảo đi về phía dãy nhà vệ sinh, anh va vào tường, người giật lên như một mẩu đồ chơi lên giây cót rồi lại mắt nhắm mắt mở tiến lên phía trước và bắt đầu tiểu tiện ào ào nghe như nước chảy. Anh đứng đó vẫn còn ngái ngủ, thấy dễ chịu vì chiếc bụng căng phồng của mình giờ đã xẹp xuống. Chợt có tiếng ì ầm văng vẳng đến tai anh, qua cửa sổ của nhà vệ sinh, anh nhìn thấy một đám mây toàn những máy bay của Nhật đang hối hả bay ngang qua. Red nhắm chặt mắt lại rồi lại mở ra. Những chiếc máy bay nọ đang thả bom ở những dãy nhà để máy bay ở phía xa xa. Chưa tiểu xong và cũng chưa kịp kéo quần, Red cứ thế chạy thẳng ra ngoài, vừa chạy vừa đưa tay kéo khoá quần. Anh la lớn với những đồng đội mình vẫn còn đang say ngủ. Anh dùng cả hai bàn tay đập mạnh vào trán, chân dậm thình thịch xuống sàn nhà.

– L ….l…l.. Chó đẻ thật. L…l…l – mãi mà Red không nói hết một câu và cũng không sao đánh thức được đồng đội của mình dậy, anh điên tiết đứng đó mãi, sau đó mới ngân nga hát lên:

– Lũ Nhật Bản, lũ Nhật Bản. Không tặc Nhật Bản. Red cứ đứng đó cất giọng nam trung ngân nga một bản nhạc kì quái. Mọi người đều giật mình. Anthony nhăn nhó, những tàn tích của cơn say xỉn hôm qua khiến đầu và thái dương anh đau nhói. Anh rên rỉ:

– Cái quái gì vậy?

Red chỉ tay ra ngoài và cố cất tiếng nói chưa gãy gọn, nhưng bây giờ thì anh không thể thốt lên một chữ cái nào được nữa. Ngay sau đó, những phi công bị đánh thức dậy ngay sau tiếng nổ, lập tức nhào khỏi giường. Ở sân bay quân sự Hicklam, lính vừa ngồi xuống ăn bữa sáng thì những viên đạn từ súng máy bắt đầu bắn bể dây tường bao quanh sân bay. Người ta túa ra khỏi cửa nhanh đến nỗi lấp kín các cửa hệt như cảnh những người xem hát hoảng sợ chạy ra khỏi rạp vừa bốc cháy. Những người lính cũng muốn chạy thoát thân lúc đó nhưng họ đã không làm thế. Một quả bom xuyên qua mái nhà gỗ giết hết tất cả mọi người trong dãy nhà nọ. Cách đó khoảng 300 bộ, những chiếc máy bay thả bom bay ở độ cao thấp của Nhật được các máy bay chiến đấu Zero đi hộ tống đang quan sát khắp sân bay và bắt đầu nhào vào tấn công đám máy bay chiến đấu của Mỹ đang túm tụm lại, chỉ cần một trái bom cũng đủ hủy diệt cả 10 chiếc của một đội hình. Những người thợ máy và phi công chạy lại máy bay của họ với niềm hy vọng mong manh. Có thể cứu được một chiếc máy bay nào đó bay lên chống trả lại đám không tặc của Nhật Bản, nhưng rồi chính họ bị bắn ngã gục bởi những tràng súng máy. Người ta chạy túa ra khỏi nhà, và những chiếc máy bay Zero dùng súng máy hạ gục họ từng người một, thật là một cuộc tắm máu khủng khiếp. Những thành viên trong đội của Danny loạng choạng bước ra bên ngoài ánh áng mặt trời, đầu óc vẫn còn mụ mẫm với hơi men và quần áo vẫn còn chưa mặc xong. Chiếc máy bay Nhật đang rít lên trên đầu họ, mặt đất dường như bị xé toạc ra khắp mọi nơi. Đám phi công chạy về phía để máy bay của đội mình, họ đã đến được mặt đường băng, vừa lúc đó, một đám máy bay Mỹ đậu co cụm lại bắt đầu nổ tung như một dãy các con Domino đang rơi rạp xuống. Sức ép của một trái bom hất tất cả đám phi công lăn trên mặt đất.

– Lũ không tặc khốn kiếp. – Billy gào lên. Anh nhìn quanh, thấy những khẩu súng phòng không xếp thành hàng ở góc sân bay. Hầu hết những khẩu súng này đều không có người đứng bắn. Bởi vì những chiến binh phụ trách vận hành những khẩu súng ấy đều đã trúng đạn trong cuộc oanh tạc ngay trên đường dẫn đến trận địa.

– Đi thôi! – Billy hét lên, chạy về phía công sự đầy những bao cát làm giá đỡ cho những khẩu súng 50 ly.

– Billy! – Anthony la lên, nhưng Billy vẫn cứ chạy. Một luồng mưa đạn từ chiếc máy bay Zero lao theo anh cày xới mặt đường nhựa, nhưng không viên nào trúng vào Billy cả. Billy đã gần đến được công sự thì một trái bom thép đã kịp rơi xuống đường băng, nó cứ thế nhảy tưng tưng tạo nên những tiếng lanh canh rợn người lăn qua những xác phi công gục ngã rồi va vào bên cạnh công sự vừa đúng lúc Billy đến nơi. Trái bom ngừng lại nhưng vẫn chưa phát nổ. Trong giây phút ấy, Billy chỉ biết trố mắt trâng trâng mà không kịp phản ứng gì. Tim anh như ngừng đập. Bạn anh đứng cách đó chỉ có 50 bộ cảm thấy nghẹt thở. Phi công Anthony bảo:

– Trời, trái bom này thối rồi!

Nhưng Billy nghe thấy tiếng động phát ra từ bên trong trái bom, rít rít. Tiếng động ấy ngừng lại và quả bom phát nổ xé tung thân xác Billy thành bụi màu. Red, Anthony và những người khác nhìn bạn mình biến mất ngay trước mắt mình. Và thế là kể từ giây phút ấy, cả họ cũng như toàn thể người dân Mỹ không còn ngây thơ như lúc trước nữa.

Danny lái chiếc Buick xông thẳng vào cổng chính. Những người gác cổng đã co cụm lại ở trong bót gác và bắn như vãi đạn súng trường lên những chiếc máy bay bay ngang qua đầu họ. Danny không chậm một giây, anh lao thẳng chiếc Buick lên đường băng. Ở đó, vẫn có vài chiếc máy bay vẫn còn lành lặn. Rafe nhảy ra khỏi cửa xe ngay sau bạn. Họ chạy đến những chiếc máy bay đang đậu thành đám đông gần nhà vòm. Lúc ấy, cả nhà vòm lẫn máy bay đều bị trúng bom. Rafe và Danny lái xe trên đường nhìn theo hàng đạn súng máy găm lên những chiếc tường của những toà nhà lớn xung quanh, bắn hạ cả ngọn tháp chỉ huy máy bay cất cánh và hạ cánh.

– Tìm cho tao một cái máy bay đi xem nào! – Rafe nghiến răng.

– Tao cũng đang tìm đây. – Danny gào lên át tiếng ồn như sấm xung quanh anh đứng đó. Rồi sau chạy hết tốc lực về đám máy bay chiến đấu. Rafe chạy theo anh, khi họ đến được gần những chiếc máy bay đậu sát cánh bên nhau thì một trái bom phát nổ ngay giữa quần thể máy bay ấy, xé toạc chúng ra thành từng mảnh. Sức ép quăng họ xuống nền đất. Cả Danny và Rafe nhìn quanh, thấy toàn bộ căn cứ không quân của Hoa Kỳ đã bị phá hủy hoàn toàn.

– Khốn kiếp thật! Rafe thấy tính nghiêm trọng của cuộc tấn công từ phía Nhật Bản như thế là đã quá rõ, máy bay ném bom của kẻ thù bay đầy trên nền trời cao. Những chiếc Zero bay dày đặc ở độ cao chỉ ngang tầm ngọn cây, bắn vào bất cứ người lính nào rời khỏi toà nhà hoặc doanh trại như bắn những con chó ghẻ. Danny nóng nảy suy nghĩ hồi lâu.

– Đi thôi! – Anh đột nhiên nói, nhảy ra khỏi xe và chạy đến bên chiếc máy điện thoại công cộng. Lần nữa, Rafe lại chạy theo anh. Danny đến bên quầy điện thoại chộp lấy ống nghe và nhét một đồng xu vừa rút trong túi quần ra. Rafe điên tiết gào lên:

– Giờ này mà còn đứng đó gọi điện thoại à?

Danny đứng trong quầy quay số, và Rafe đứng ngoài. Những tràng đạn của địch nhảy múa và cày xới một vùng rộng lớn xung quanh họ. Rafe nghĩ Danny điên thật rồi, cho tới khi anh bạn mình gào lên và lắng nghe:

– Quicker gọi đây! Chúng tôi đang bị tấn công ở Oahu. Đổ đầy nhiên liệu vào máy bay, chất đạn dược lên máy bay giùm, ngay bây giờ!

Danny đập mạnh điện thoại và quay ra xe. Rafe lúc này không tìm thấy cớ gì để mà cãi cọ nên nhào vào trong quầy điện thoại, treo ống nghe lên ngay ngắn trước khi Danny đến bên lôi anh đi xềnh xệch. Và cả hai rời đi, đạn đằng sau họ. Chiếc buồng điện thoại bằng kính vỡ tan thành từng mảnh dưới một loạt đạn súng máy xuất phát từ chiếc Zero đang bay ngang qua. Họ đã đến bên chiếc xe mui trần và cho xe nổ máy. Rafe gào lên:

– Chúng ta đi đâu bây giờ?

– Có một sân bay phụ ở Haleiwa cách đây 16 dặm về phía Bắc.

– Có gì ở đó?

– Có hai chiếc P-40.

– Có thế chứ!

Khi đám phi công trên dàn Zero nhìn thấy chiếc Phoenix chuyển động, bọn chúng ào tới và bắt đấu nhả đạn. Danny điều khiển xe như một người điên băng qua những làn đạn, chạy zic zắc và rồ máy chiếc Phoenix đời V8.

Phía ngoài Trân Châu cảng, cuộc không kích đang tập trung vào chiếc tàu chiến Nevada. Bom đạn cày xới mặt biển tung lên những cột nước trắng xoá. Thủy thủ trên những chiếc tàu xung quanh thì bao trùm bằng lửa khói, cảm giác sợ hãi, buông xuôi như thua trận. Khi thấy chiếc Nevada chuyển động, họ reo hò và gào lên:

– Ra khơi đi Nevada! Nhổ neo đi!

Trên cầu tàu Nevada, thuyền trưởng khôn khéo lái tàu mình. Ông biết họ sẽ phải mở đường máy nếu như muốn ra khơi phía xa.

Nhưng trên đầu ông, chiếc máy bay dẫn đầu của nhóm không tặc kế tiếp đã nhận ra chiếc tàu đang chuyển động và dẫn cả đội sà xuống đuổi theo.

Bọn chúng sà xuống thấp đến nỗi như thể đang cưỡi trên những ngọn sóng, thả ngư lôi và bom xuống như mưa. Trên tàu Nevada, thuyền trưởng nhận thấy tàu mình đang rung chuyển khi một trái ngư lôi vừa nổ ngay sát mạn tàu.

– Tàu của chúng ta không thể chạy trốn được đâu! – Ông nói với viên sĩ quan – Và nếu cứ tiến ra biển thì chúng ta sẽ mắc cạn. – ông nhìn lên bờ biển – Đưa tàu ra phía kia. – ông chỉ tay vào một điểm. Nơi đó, ông có thể đưa con tàu tránh xa con đường chính vào cảng. Nhưng sĩ quan truyền lệnh đến buồng lái và bánh lái của con tàu quay ngược lại như thể muốn phá tung cả vỏ tàu.

Con tàu Nevada quay ngược lại hướng đi chạy ra biển mà bị mắc cạn. Mạn tàu cày xới lên lớp đá lởm chởm ở bờ biển.

Trong phòng đặt máy phát điện của tàu, cú va chạm làm những nồi hơi lắc mạnh. Những chiếc nồi hơi này đã quá tải với áp suất hơi nước đủ để vận hành một con tàu khổng lồ. Những luồng hơi nước phụt ra từ những chỗ ống dẫn bị vỡ làm thủy thủ trong phòng máy bị bỏng và hơi nước mù mịt che tầm nhìn của họ. Đội trưởng của bộ phận này có tên là Dan Ross. Những thủy thủ còn sống sót vẫn còn nhớ lời ông gào lên:

– Mọi người chạy đi! Còn tôi sẽ giữ cho con tàu này tiếp tục tiến lên phía trước.

Họ vẫn còn nhớ họ đã nghe theo lệnh ông thế nào và họ lấy làm tiếc rằng mình đã ra đi quá sớm. Khói và hơi nước che lấp cả thân hình Ross, nhưng ông vẫn đứng đắng sau và giữ cho các nồi hơi hoạt động, vật lộn với những van, những số, những cần gạt, cố giữ cho mạng sống của con tàu Nevada được kéo dài thêm vài phút.

Đối với đám không tặc Nhật Bản đang bay trên bầu trời thì chiếc Nevada chẳng khác nào một con quái vật bỏ đàn chạy theo một hướng riêng. Lũ dã thú ấy dội xuống con tàu những làn mưa ngư lôi và bom. Cuộc tấn công tới hồi điên cuồng và hỗn loạn. Một quả ngư lôi được thả xuống phía tàu nhưng lại thả trệch, trước khi kịp chìm nghỉm xuống biển, nó còn kịp dựng lên một bức tường nước khổng lồ đổ ụp xuống con tàu làm cho con tàu như muốn vỡ tan thành từng mảnh. Chỉ có một quả ngư lôi duy nhất thả trượt, còn không một trái bom nào trệch ra ngoài. Bom nổ dọc theo chiều dài của con tàu, dìm phần boong tàu phía trên trong biển lửa. Da thịt của đám thủy thủ bốc cháy rừng rực, họ thi nhau nhảy xuống biển và vùng vẫy bơi vào bờ. Với thân xác tả tơi, bác sĩ của tàu, nhân viên quân y, bất cứ người nào có nhiệm vụ săn sóc đám lính thủy cũng đều bị bỏng cả. Tuy nhiên, những người đứng trên bờ biển la ó và chỉ tay về phía một bệnh viện.

Đó chính là bệnh viện nơi Evelyn đang làm việc.

Quay trở lại nơi những con tàu chiến thả neo, làn khói đen đặc đã biến ngày thành đêm. Số lượng máy bay tấn công hình như không sao đếm xuể, cả kế hoạch tác chiến của chúng hoàn hảo không thể tả. Ngay cả may mắn cũng đứng về phía bọn Nhật. Những quả ngư lôi thả xuống trúng một con tàu làm cho vỏ tàu vỡ tung ra, cho phép đợt ngư lôi tiếp theo được rảnh rang tấn công chiếc tàu thả neo bên cạnh. Những con tàu chiến của Mỹ bập bềnh trên mặt nước tựa như những cái bập bênh của trẻ con.

Chiến hạm Oklahoma cũng không phải là ngoại lệ. Boong tàu bị vỡ ở nhiều nơi, hàng chục thủy thủ đã bị hất xuống mặt biển phủ đầy một lớp dầu nhầy nhụa. Thủy thủ vùng vẫy cố giữ cho đầu của mình ngoi được lên trên mặt nước. Khi một đợt ngư lôi khác thả xuống như mưa tạo thành những lỗ hổng đen ngòm sâu tới 10 bộ dọc theo thân tàu.

Bên trong con tàu, những tiếng nổ như sấm rền làm thân tàu biến dạng và nước bắt đầu tràn vào. Ở một số cửa được thiết kế để nước không thể tràn vào được thì lúc này lại không đóng chặt vào được bởi nước tràn vào quá mạnh. Những cửa khác thì lại nêm quá chặt, không thể mở ra để thoát ra ngoài. Vào những lúc tàu chòng chành đập mạnh thì những cái thang bình thường nó chỉ treo thẳng đứng, lúc này nằm ngang ra. Người ta chen lấn nhau về phía bất cứ những lối mở nào có thể nhớ ra ngay lúc ấy, để rồi chứng kiến cảnh những thủy thủ thân xác nát tương bởi những trái bom và ngư lôi nổ không ngừng.

Trên boong tàu đã bị hư hỏng đến mức thảm hại và lúc này đã gần như dựng đứng lên. Những thủy thủ của tàu trượt dài trên boong và té nhào xuống mặt nước, chỉ có đám lính thủy đánh bộ là vẫn bám trụ trên boong, cố bắn trả những máy bay của Nhật. Thậm chí một vài thành viên trong đội lính thủy đánh bộ còn dùng tới cả súng ngắn.

Nhưng nỗ lực ấy cũng không thể cứu sống họ cũng như cứu sống con tàu của họ. Chiếc Oklahoma bắt đầu lật nghiêng.

Lát sau, cả chiến hạm khổng lồ đã lật úp xuống mặt biển tựa như một cái mai rùa, nhìn cảnh ấy chẳng khác nào quang cảnh tàu Titanic bị đắm. Dòng nước xoáy quanh con tàu lật úp nhấn chìm tất cả những gì có xung quanh nó xuống đáy biển sâu trong vùng cảng. Một người sống sót sau này kể lại: Vào lúc con tàu lật úp, anh ta bị lôi xuống sâu và nhanh đến nỗi tóc tai dựng ngược lên và gần như muốn bị lôi tuột khỏi đầu khi thân xác của anh bị nhấn tận xuống tầng cát vàng dưới đáy nước ngoài cảng. Một vài người khác, không, phải nói rằng rất nhiều người khác mới đúng, bị đè nghiến dưới xác con tàu. Những kẻ còn lại cứ bám vào phần trên của con tàu Oklahoma thì lại được cứu sống. Làn nước xoáy tạo thành một lực đưa họ ngược lên trên, sau khi đã nhấn chìm xuống tận đáy đại dương. Thân thể của họ bị tung lên không trung trước khi lại rơi tõm trên mặt biển nhầy nhụa dầu đang cháy rừng rực. Một vài người sống sót cố bơi về phía một chiếc xuống máy khi họ nhận ra nó đang cố đưa những người còn sống rời khỏi cả một vùng nước ngổn ngang những mảnh xác tàu. Nhưng rồi chiếc xuống ấy cũng bị bom của Nhật thả trúng và biến thành một cột nước gồm những mảnh ván và thi thể người tung lên cao. Thế là những người còn sống sót ngụp lặn trong con nước lửa cháy quyết định bơi theo hướng khác vậy. Ít nhất thì những người này còn được lựa chọn. Hầu hết những người đồng đội trên tàu, những người chưa chết đều bị giam lại bên trong thân tàu đã bị chìm dưới đáy biển của tàu Oklahoma mà không có cách gì thoát ra được.

Cái sân bay phụ nhỏ xíu ở Haleiwa nằm kẹt cứng giữa những ngọn đồi xanh ngắt phủ đầy đất đỏ bazan của đảo Oahu. Đường băng của nó mới được hoàn thành gần đây, và toà nhà vững chãi duy nhất của nó là một túp lều bằng gỗ dành cho binh lính có tên Tom Smith. Là một dãy nhà tạm xây trên nền xi măng của căn cứ, Tom Smith là người duy nhất phụ trách ca trực sáng hôm đó. Trong chiếc sân bay nhỏ xíu này chẳng có gì hơn ngoài những phương tiện bảo trì cho máy bay chiến đấu, giống như tài sản của riêng anh vậy. Nhưng anh thấy mình gắn bó hơn với 2 chiếc máy bay chiến đấu P-40 đang đậu trong đó. Anh yêu quí chúng tựa như chúng là những đứa con của anh vậy. Tom Smith chăm chút cho hai cái máy bay từng ly từng tí. Lâu lâu anh phát yêu chúng như chúng là những con người bằng da bằng thịt.

Lúc này anh đang bận rộn để chất đạn dược lên trên máy bay cạnh những khẩu súng của một trong hai chiếc máy bay kia thì chiếc Phoenix thắng lại trên thảm cỏ gần đường băng. Danny và Rafe nhảy ra ngoài, một tràng lỗ đạn găm lỗ chỗ trên sườn chiếc xe Phoenix. Tom Smith nhìn họ rồi lại nhìn những lỗ đạn, anh cố kìm tiếng chửi rủa thoát ra nơi hàm răng nghiến chặt.

– Này anh! Máy bay sẵn sàng chưa vậy?

– Lúc nào mà nó chẳng phải sẵn sàng, – Anh nghe lời hỏi ấy như một vẻ xúc phạm rồi anh nhìn lên.- Ồ, khốn nạn thật!

Lần đầu tiên anh thấy một đám mây những máy bay chiến đấu Zero và máy bay thả bom xuất hiện phía Đông cách xa những khu vực chính xung quanh Trân Châu cảng, Tom dễ dàng quên đi những chuyện đang xảy ra. Giờ đây, anh đã nhận thấy đợt bay thứ hai của đám máy bay chiến đấu Nhật đang bay theo một đội hình mới. Anh vỗ tay vào những thùng đạn để trong máy bay.

– Mang đạn, thuốc nổ này lên không trung đi! Cho chúng một trận. Nhưng nhớ đừng làm xây sát máy bay của tớ đấy.

– Khá khen cho tinh thần trách nhiệm của cậu đấy Tom. – Danny bảo. Anh và Rafe trèo lên hai buồng lái của hai chiếc máy bay khác nhau.

Trên đầu họ, hai chiếc Zero tách ra khỏi đội hình và đang sà xuống theo hướng hai chiếc P-40 nơi sân bay phụ. Rafe có thói quen mỗi khi lên máy bay là rồ máy trước khi cất cánh. Và những chiếc Spitfire cũ kỹ bên Anh quốc phải cần tới động tác đó mới nóng máy lên được. Bây giờ anh điên tiết thấy động cơ của chiếc P-40 lạnh ngắt. Rafe điên tiết nhấn ga cho động cơ rú lên ầm ầm. Danny gào lên:

– Coi chừng ngộp xăng đó, Rafe!

Rafe gào lên cố tình đáp trả:

– Đây đang cố tình làm thế mà! Ổ điện ở đây dơ quá.

Tom liếc nhìn Danny hét tướng lên:

– Cái gã khó chịu đi cùng cậu là ai đó?

Những lời qua tiếng lại sau này đều bị tiếng động cơ của Danny nhấn chìm và rồi chiếc P-40 của Rafe bắt đầu khởi động. Bên trong buồng lái, họ mở máy bộ đàm, cho máy bay trượt dài trên đường băng. Họ có thể nhận thấy những chiếc Zero đang nhào tới gần hơn, ráng nhìn họ cho rõ hơn, không còn có thời gian chờ cho máy bay nóng lên nữa rồi. Rafe đẩy cần số và Danny cũng làm theo. Những chiếc máy bay chậm chạp đến khó chịu, khi loạt đạn từ những chiếc Zero bắt đầu cày xới trên đường băng phụ thì cũng là lúc hai chiếc P-40 xuyên qua làn mưa đạn và cất cánh bay thẳng lên trời.

– Cứ bay chậm thôi!

Rafe gào lên vào máy bộ đàm và rẽ sang trái tách ra khỏi Danny. Danny vòng qua phía bên phải bắt nhóm Zero phải chia rẽ đội hình để đuổi theo họ. Chuyện ấy chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc không nhiều hơn một vài giây là mấy. Nhưng như thế cũng là đủ với Rafe và Danny. Một lần nữa, họ lại cảm thấy mối ràng buộc không thể tách rời. Cả hai hoà vào làm một mà không phải bàn bạc hay đưa ra quyết định nào. Họ đang trên những chiếc máy bay, người này hiểu người kia đang định làm gì, và suy nghĩ gì. Hai tâm hồn của hai người bạn thân lại trở về với nhau.

Cả hai cùng cảm thấy đội hình bay của không tặc Nhật Bản đang đến gần.

Đây là lần đầu tiên Danny tham gia chiến đấu, nhưng Rafe thì đã quá quen với cảnh đụng độ này rồi. Anh nhận ra chuyện gì sắp đến, không phải dựa vào lý trí và phán đoán của bộ óc mà bằng chính những cảm giác gần như bản năng. Anh gào lên vào máy bộ đàm:

– Đừng để cho đám chỉ huy của chúng ở Nhật Bản có cảm giác được mùa bội thu nhé!

Danny hiểu câu nói đó. Lập tức anh theo sau kế hoạch của Rafe. Danny cho máy bay vòng ngược lại, vòng trên những trại lính, những cây cọ và những ngọn đồi thấp, bắt đội hình máy bay Zero Nhật Bản phải vất vả đuổi theo anh. Đám phi công Nhật có kỹ năng bay và kỷ luật rất tốt. Hơn nữa, những chiếc máy bay vừa nhẹ lại vừa mạnh của họ không ngán gì những cuộc không chiến như thế này. Nhưng trò đuổi bắt của hai vị phi công trên hai chiếc P-40 khiến đám phi công Nhật Bản phải sửng sốt. Hai chiếc máy bay của Mỹ bay là là trên mặt đất. Có những lúc chỉ cách mặt đất có một mét, rồi sau đó lại nhún nhảy bay vọt lên cao. Trong khi bay lên cao như thế, chúng hết lượn sang trái lại lượn sang phải. Đám máy bay Mỹ vẫn đang cự ly rất gần, đạn súng máy bủa vây hai chiếc P-40 trên không trung. Khi một chiếc máy bay của Nhật bay sát máy bay của Rafe, lượn vòng thêm một ngọn cây cọ thì Rafe mở máy bộ đàm hỏi Danny:

– Có bao nhiêu chiếc máy bay đuổi theo cậu?

– Theo tớ thấy thì hình như là 4. – Danny trả lời cũng đang nín thở. – Thế còn cậu?

– Tớ không biết.

Bay với tốc độ 200 dặm/giờ, cách mặt đất 20 bộ, Rafe cho máy bay của mình cua gấp lại, gắt đến nỗi anh có thể ngoái đầu đếm đám máy bay đang đuổi theo anh. Chưa đếm đến 3, anh hét lên:

– Danny, chơi trò đuổi gà không?

Danny nghiêng cánh tách ra khỏi Rafe, bởi anh đã biết chính xác mình phải làm gì. Bốn chiếc Zero bám theo đuôi Danny hí hửng, tưởng lần này sẽ hạ được anh. Những động cơ Mitsubishi mạnh mẽ hơn động cơ của máy bay P-40. Những chiếc máy bay chiến đấu của Nhật nhẹ hơn và thiện chiến hơn. Máy bay của họ có thể đạt đến độ cao cần thiết nhanh hơn bất cứ loại máy bay chiến đấu nào của Mỹ. Lợi thế máy bay của Mỹ chỉ ở chỗ nó có thể lao xuống nhanh hơn, nhưng thế thì chẳng có lợi ích gì. Trong khi bay thấp đến độ có thể đếm được từng ngọn cọ trên đỉnh đồi, Danny cho máy bay của mình cua gấp một vòng trên không. Nhưng chiếc Zero còn cua gấp hơn nữa. Nếu như chúng buộc phải làm thế trong khi cương quyết thực hành kế hoạch của mình là đuổi theo hai chiếc máy bay P-40 của Mỹ thì những chiếc Zero đã mất liên lạc với nhau. Khi hai chiếc máy bay của Mỹ tách ra theo hai hướng khác nhau thì cũng là lúc đội hình những máy bay Zero bị xé nhỏ ra, bởi chúng cho rằng như vậy hai chiếc máy bay của Mỹ đã không còn hợp đồng chiến đấu với nhau nữa. Nhưng sự thật thì không phải thế. Đám phi công Nhật hăng hái tăng tốc máy bay để rút ngắn khoảng cách giữa họ với những máy bay của Mỹ, và máy bay của họ với nhau. Những phi công Nhật hăng ái muốn bắn hạ hai máy bay Mỹ ngay lập tức, khiến họ phải biến khỏi bầu trời càng sớm càng tốt.

Đứng ở dưới mặt đất, Tom nhìn thấy cảnh đó ngay cả trước khi bọn phi công Nhật kịp nhận ra hai chiếc P-40 lúc này đã vòng lại lao thẳng vào nhau hệt như hai viên đạn được bắn ra khỏi hai nòng súng trong một trận súng đẫm máu. Tom lẩm bẩm:

– Ôi trời ơi!

Đứng từ dưới nhìn lên như thể hai chiếc P-40 kia đang lao thẳng cánh quạt vào nhau. Khi đám phi công Nhật nhận ra rằng bọn chúng đang lao thẳng máy bay vào đồng đội mình thì đã quá muộn. Đúng vào lúc ấy, Rafe và Danny làm động tác mà họ đã từng làm ở Mỹ. Mỗi chiếc mát bay nghiêng cánh 45 độ sang tay phải và thế là hai chiếc P-40 bay sượt qua nhau. Hai khoang dưới máy bay gần như chạm vào nhau.

Người Nhật gặp may. Chỉ có hai máy bay va vào nhau ở giữa trời, phát nổ thành hai quả cầu lửa đỏ rực.

Còn những máy bay khác lập tức tản ra. Khi nỗi kinh hoàng của những phi công Nhật qua đi, khoảnh khắc máy bay điều chỉnh cho họ không còn quá gần nữa thì cũng là lúc họ nhận ra đã để hai chiếc P-40 biến mất sau những ngọn đồi. Đám phi công Nhật không còn cách nào khác là phải vòng lại bay càng lúc càng xa những cái sân bay nhỏ xíu dưới kia để cùng tập trung thực hiện vụ tấn công chính đã được định sẵn từ phía Nhật Bản.

Danny và Rafe gặp nhau trên bầu trời, nhìn theo đội hình bay của đám máy bay Zero đang biến mất đằng sau họ, trong khi họ thì đang bay thẳng đến phía trước. Hai chiếc P-40 lượn vòng êm ái, cho đến lúc này, họ vẫn chưa phải sử dụng đến một viên đạn nào. Ấy là nói cho đến lúc này mà thôi.

Danny và Rafe nhìn nhau, không mỉm cười, cũng không nhíu mày. Họ không tỏ ra một nét xúc cảm nào nhưng cả hai đã cùng tìm thấy sự an bình lạ lùng sau tất cả những gì đã xảy ra với họ cho đến lúc này, vào đúng giây phút này. Cách hoà giải tốt nhất là cùng chiến đấu sát cánh bên nhau. Rafe nói vào ống nghe:

– Cậu nghe mình rõ chứ?

– Ừ.

– Khi nào có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ gọi mình, – Giờ thì Rafe mới có thể cười được. – Nói thật nhé, tớ vẫn còn hơi xỉn đấy! Còn cậu thì sao?

– Cũng chẳng tỉnh táo gì hơn. – Danny bắn một tràng đạn để xem súng của mình có ở trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu hay không. Súng tốt. Rafe cũng làm y chang như vậy. Ngay trước mặt, họ đã nhìn thấy đội hình bay khác của đám không tặc Nhật Bản đang lao về phía Trân Châu cảng.

– Chà, tìm bia để tập súng cũng không khó khăn lắm nhỉ? Cậu muốn đối xử với bọn chúng như thế nào đây?

– Bọn chúng đang bay theo đội hình bay tấn công cho nên chúng ta chỉ việc lao thẳng vào giữa đội hình của chúng, chia chúng ra làm hai.

Một lần nữa, họ lại đưa mắt cho nhau. Rafe bảo:

– Chiến đấu vì quê hương hoà binh, vì tự do.

Danny trả lời:

– Chiến đấu vì một quê hương đáng tự hào về lòng dũng cảm.

Bình luận