*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bàn tay Tần Gia Uy vẫn mân mê cái bật lửa, anh thu hết từng cử chỉ nhỏ của Hàn Mạc vào trong ánh mắt của mình.
Trong lúc này hai cha con Ông Douglas đứng ngượng ngùng bên cạnh, vì thái độ thiếu tôn trọng của Tần Gia Uy.
Schapelle là một cô gái Phương Tây với cặp mắt xanh sâu thẳm, mũi cao làn da trắng mái tóc dài màu vàng, cô là một người vô cùng kiêu ngạo, từ trước tới giờ chỉ có cô thờ ơ với người khác.
Đối với những chàng trai, họ đều phải tốn công phí sức để lấy lòng cô.
“Tần Gia Uy!
Có ngày tôi sẽ khiến anh phải cầu xin tình yêu của tôi.”
Schapelle hận trong lòng, sự căm phẫn được cô che giấu dưới ánh mắt điềm đạm của cô.
“Schapelle Tiểu thư quả thật là một đại mỹ nhân, tôi rất vinh hạnh được biết cô.”
Đoàn Vũ Sơn bước tới nói với giọng tán tỉnh, ánh mắt không ngừng quan từng đường công trên cơ thể của Schapelle, trong lòng hắn thầm nghĩ.
“Quả thật điện nước đầy đủ.”
Schapelle nhìn thấy ánh mắt lố lăng của Đoàn Vũ Sơn nhìn mình, trong lòng cô hận không thể đem hắn ra chém thành từng mảnh.
Schapelle biết Đoàn Vũ Sơn là một nguỵ quân tử, tốt nhất không nên đắc tội với hắn.
“Rất vui được biết Đoàn Lão Đại.”
Schapelle lịch sự mỉm cười nói một cách qua lo, ánh mắt không tự chủ nhìn Tần Gia Uy.
Không biết vì sao sự lạnh lùng của anh lại càng gợi lên sự hiếu kỳ trong lòng cô.
Sau khi buổi hội nghị kết thúc Trình Lam và Lôi Lạc Thiên cùng thuộc hạ đi lên phòng giám sát.
“Ngạn Hùng, mọi việc vẫn ổn chứ.”
Trình Lam đang được Lôi Lạc Thiên ôm trong lòng, cô nhìn thấy nét mặt khẩn trương của Ngạn Hùng liền lên tiếng.
“Lôi tổng, Lôi phu nhân.”
Ngạn Hùng nhìn hai người cung kính chào hỏi.
Nhìn thấy Lôi Lạc Thiên gật đâu, Ngạn Hùng mới bất đầu nói ra sự lo lắng trong lòng của mình.
“Thuộc hạ mới vừa phát hiện, có người đã âm thầm cài đặt vi-rút Z vào trong máy vi tính, một khi cửa chính và cửa sân thượng được mở ra lần hai, sẽ khởi động sự phòng bị ôtômat, lập tức ngắt điện và khoá cửa.
Khi cửa an tòan được khởi động không ai có thể rời khỏi, tất cả mọi người sẽ bị nhốt trong toà cao ốc này.
Họ sẽ thải một loại khí độc vào hệ thống thông hơi, để giết chết tất cả mọi người.”
Ngạn Hùng với khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, nói một cách thận trọng, nếu họ không tìm ra cách rời khỏi, anh tin chắc tất cả mọi người sẽ bỏ mạng tại đây.
“Là kiệt tác của “Peace”.
Trình Lam nghe Ngạn Hùng nói, cô biết ngay là do ai làm, Trình Lam vừa nói xong đột nhiên máy vi tính vang lên một tiếng beep.
Trên màn hình mấy vi tính hiện lên thông tin, Peace đã thành công xâm nhập.
Ngạn Hùng kinh hãi nhìn vào màng hình máy vi tính, ánh bối rối lập tức nhìn sang Trình Lam.
“Lôi phu nhân, cô nói là Peace của tổ chức Shadow, bọn tự cho mình là luật pháp, muốn dùng thế lực riêng của họ để tiêu diệt những người họ xem là kẻ địch.”
Nếu quả thật là họ thì tiêu đời, họ là một tổ chức thần bí, không ai biết lý do tồn tại của bọn họ là gì, chỉ biết họ là một tổ chức hùng mạnh nhất nằm trong bóng tối.
Không ai biết người cầm đầu của bọn họ là ai, chỉ biết người đó có cái tên gọi là Peace, với năng lực phi thường, từ cách thống trị thuộc hạ cho đến máy vi tính, vũ khí và võ thuật khó có ai sánh bằng.
“Đúng.”
Trình Lam không do dự liền lên tiếng, chỉ có Peace của tổ chức Shadow mới có năng lực đó.
“Không phải tôi đã kêu các người cắt tín hiệu liên lạc với bên ngoài rồi sao?
Làm sao họ có thể đưa vi-rút Z xâm nhập được?”
Giọng nói chất vấn của Trình Lam làm cho mười mấy tên thuộc hạ thấp thỏm trong lòng.
Hiện tại họ đang hoang mang không biết phải ứng phó như thế nào.
“Lôi phu nhân, chúng tôi đã làm theo lời của cô. Nhưng vi-rút Z này đã được cài đặt từ sớm, họ ẩn giấu nó trong folder dự phòng nên chúng tôi đã bỏ sót.”
Trình Lam nghe Ngạn Hùng nói vậy cơn giận trong lòng không hề nguôi đi, cô định lên tiếng trách móc đột nhiên giọng nói nghiêm nghị của Lôi Lạc Thiên vang lên.
“Các cậu là chuyên gia trong lĩnh vực phần mềm, việc kiểm tra máy vi tính là trách nhiệm của các cậu, ở Lôi Thị không có hai từ bỏ sót.”
Giọng nói đều đều của Lôi Lạc Thiên như gáo nước lạnh giội thẳng lên đầu của bọn họ, tất cả mọi người có mặt trong căn phòng này đều tự cho mình là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực công nghệ thông tin, nhưng lần này họ quả thật đã thất trách.
“Liên lạc với Tần Gia Uy, Nam Liệt và Hàn Mạc, cho họ biết về chuyện này. Chúng ta phải chặn lại tất cả mọi người, không ai được phép mở cửa.”
Lôi Lạc Thiên nhìn vào màn hình giám sát nói, lúc này khách mờ từ tầng 145 lần lượt đi xuống chuẩn bị rời khỏi.
“Dạ, Lôi Tổng.”
Ngạn Hùng cung kính nói, anh lập tức liên lạc với thuộc hạ của mình.
Chỉ trong chốc lát Nam Liệt, Hàn Mạc, Tần Gia Uy và thuộc hạ của họ đã có mặt trong phòng giám sát.
Bước vào cửa Tần Gia Uy nhìn thấy nét mặt nghiêm trọng của mọi người anh liền biết có chuyện lớn xảy ra.
Ba người ngồi xuống ghế sofa bên cạnh của Lôi Lạc Thiên và Trình Lam.
“Thiên, đã xảy ra chuyện gì?.”
Nam Liệt nhìn Lôi Lạc Thiên hỏi, anh biết nếu là chuyện nhỏ Lôi Lạc Thiên sẽ tự mình giải quyết không kinh động đến bọn anh.
“Là Peace”
Lôi Lạc Thiên nói một cách ngắn gọn.
“Các người nói là Peace của tổ chức thần bí Shadow?.”
Tần Gia Vỹ nghe vậy liền hứng thú lên tiếng, dạo gần đâu tổ chức Shadow này đã nổi tiếng khắp nơi với những vụ tàn sát giết người kinh hoàng nhất thế kỷ.
“Phải!
Cả toà cao ốc này đã bị shut down, cửa ra vào đang bị Peace thao túng.”
Tất cả mọi người nghe Trình Lam nói vậy liền trầm mặt, ngẫm nghĩ về hệ luỵ của sự việc này.
Tần Gia Uy ngồi dựa lưng vào ghế, tay anh thản nhiên đặt trên đùi không ngừng làm động tác mở và đống nắp cái bật lửa trên tay anh.
“Tôi có cách không cần dùng đến cửa chính, cũng có thể rời khỏi nơi này.”
Đột nhiên giọng nói của Tần Gia Vỹ vang lên, vào giờ phút này chỉ cần nghe được có cách rời khỏi nơi này, trong lòng mọi người có cảm giác như đã tìm được con đường sống trong cõi chết.