“
Không sao, chị chỉ thấy bụng hơi khó chịu một chút.”
Đường Vịnh Hi nhăn mặt nói, bụng cô rất đau nhưng cô không muốn Thiết An Lâm và Lục Cẩn Phi phải lo lắng.
Thiết An Lâm nghe Đường Vịnh Hi nói vậy liền xoay người đi đến quầy bar gọi cho cô một ly nước ấm.
“Không cần.”
Đường Vịnh Hi thấy Thiết An Lâm vội vàng bỏ đi liền đứng bật dậy lên tiếng.
Nhưng thật không ngờ vừa mới đứng lên bụng cô lại quặn đau làm cô mất đi thăng bằng ngã vào lồng ngực ấm áp của Lục Cẩn Phi phía sau.
Tần Gia Vỹ, Nhật Trung và Sam đứng phía trên nhìn xuống thấy cảnh Đường Vịnh Hi ngã vào lòng của Lục Cẩn Phi, trong lòng kinh hãi đến thở cũng không dám thở mạnh.
“Tiêu rồi tiêu rồi, lần này Chị dâu chết chắc rồi.”
Tần Gia Vỹ lắc đầu quay sang Sam và Nhật Trung nói với giọng đáng tiếc.
Tần Gia Uy vừa nhìn thấy cảnh hai người thân mật, bàn tay đang cầm ly rượu mạnh bất giác siết thật chặt lại.
“Choang…….”
Tiếng ly thủy tinh bị vỡ nát làm Tần Gia Vỹ bất ngờ quay qua nhìn anh hai.
Tần Gia Vỹ không ngờ Tần Gia Uy
lại phản ứng mạnh mẽ đến như vậy.
Chắc có lẽ đàn ông càng ghen tuông thì càng chứng tỏ người phụ nữ đó ở trong lòng họ rất quan trọng.
“Lão Đại.”
Sam nhìn thấy bàn tay của Tần Gia Uy lúc này toàn là máu, liền lo lắng kêu lên.
Sam vừa tiến đến gần Tần Gia Uy để xem vết thương của anh, liền bị Tần Gia Uy dùng bàn tay dính đầy máu đẩy sang một bên.
Tần Gia Uy không quan tâm đến vết thương trên tay mình, liền vội vàng bước ra khỏi phòng để mặc những giọt máu đỏ thẫm nhỏ xuống sàn nhà theo bước chân anh.
Tần Gia Vỹ thấy chuyện không ổn liền sải bước theo Tần Gia Uy, anh sợ Tần Gia Uy sẽ mất đi lý trí làm tổn thương đến Đường Vịnh Hi.
Tần Gia Uy vội vàng bước ra khỏi cửa thang máy ở tầng một, liền đụng phải một người phụ nữ.
Anh phẫn nộ ngước mặt lên nhìn vào người tự đâm đầu vào chỗ chết, ánh mắt tỏa ra sự lạnh lẽo khiến tâm trạng của tất cả mọi người xung quanh càng căng thẳng hơn.
Chung Tử Hồng cùng hai người bạn đến Bar Night Angel chơi, cô không ngờ ở đây lại được gặp Tần Gia Uy.
Chung Tử Hồng liền nhìn xung quanh, không thấy Đường Vịnh Hi đâu trong ánh mắt cô chợt hiện lên tia giảo hoạt.
“Cuối cùng cũng có cơ hội.”
Chung Tử Hồng tự nói với lòng, trên gương mặt yếu đuối chợt hiện lên một nụ cười diễm lệ.
Trong ánh mắt của người khác nụ cười này quả thật rất đẹp rất quyến rũ, nhưng trong ánh mắt lạnh lùng của Tần Gia Uy lại cảm thấy đó là một nụ cười phóng đãng mang hàm ý dụ dỗ trắng trợn.
Đột nhiên Chung Tử Hồng nhìn thấy bàn tay của anh đang chảy máu, cô lo lắng vươn tay nắm lấy tay anh.
“Gia Uy, tay anh chảy rất nhiều máu.”
Chung Tử Hồng đã đợi rất lâu mới có dịp tốt như ngày hôm nay, thường ngày Tần Gia Uy ít khi tiếp xúc với người khác, nên dù cô có cố tình đến Tần Gia viện cớ thăm Đường Vịnh Hi để tiếp cận với anh, cũng chưa một lần chạm được vào người anh.
Tần Gia Uy không ngờ Chung Tử Hồng lại có hành động lớn mật này,
vừa bị Chung Tử Hồng chạm vào
trên người của Tần Gia Uy lập tức tỏa ra sát khí thay cho lời cảnh cáo đến Chung Tử Hồng.
Nếu Chung Tử Hồng không phải là chị họ của Đường Vịnh Hi, anh sẽ ra tay giết chết cô ngay lập tức.
Nhật Trung và Sam đứng bên cạnh nhìn thấy hành động đần độn này của Chung Tử Hồng bất giác nhích người sang một bên, không muốn bị Chung Tử Hồng làm liên lụy.
Đường Vịnh Hi tay chân bủn rủn không còn sức lực dựa vào người của Lục Cẩn Phi, cô nghe được giọng nói quen thuộc của Chung Tử Hồng liền xoay đầu lại.
Cho dù Chung Tử Hồng nói với âm điệu rất nhỏ cộng thêm tiếng nhạc ồn ào, nhưng thính giác của Đường Vịnh Hi vô cùng nhạy bén, cho dù đó là âm thanh rất nhỏ cô cũng có thể nghe được rất rõ.
Trong lòng Đường Vịnh Hi hơi kinh ngạc khi cô nhìn thấy người đàn ông ưu tuấn đang đứng trước cửa thang máy bị mấy cô gái vây quanh chính là Tần Gia Uy.
Lúc nào trên người anh cũng tỏa ra mị lực thu hút tất cả mọi người, cảm giác vui mừng khi nhìn thấy anh đột nhiên tan biến khi cô nhìn thấy bàn tay trắng nõn của Chung Tử Hồng đang nắm lấy bàn tay mạnh mẽ của anh, trong ánh mắt Chung Tử Hồng hiện lên sự yêu thương rõ ràng.
Trong lòng Đường Vịnh Hi tức đến không nói nên lời, thật ra Đường Vịnh Hi đã biết dã tâm của Chung Tử Hồng từ lâu, cho dù Chung Tử Hồng có che giấu tốt cách mấy, cũng không thể nào qua được cặp mắt sắc bén của Đường Vịnh Hi cô.
Từ cái ngày Chung Tử Hồng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Tần Gia Uy tại buổi tiệc sinh nhật của ba cô, cô đã biết tâm tư của Chung Tử Hồng.
Nhưng vì nghĩ tình của Dì nên Đường Vịnh Hi mới không quan tâm, trong lòng cô nghĩ cho dù Chung Tử Hồng có thích Tần Gia Uy vậy thì sao?
Cô tin chắc anh sẽ không bao giờ cho Chung Tử Hồng cơ hội để tiếp cận anh.
Trong đáy mắt của Đường Vịnh Hi lúc này không chỉ hiện lên tia tức giận còn có vài phần thất vọng.
Trong lòng cô luôn nghĩ một người tự cho rằng mình có bệnh ưa sạch sẽ như anh, sẽ không bao giờ để phụ nữ khác chạm vào người mình.
Nhưng hôm nay chính mắt cô nhìn thấy anh tiếp xúc thân thể với phụ nữ còn lại là chị họ của cô, thật ra trong lòng anh xem cô là gì?
Dù anh có muốn tìm phụ nữ cũng nên đi xa một chút.
Càng nghĩ trong lòng Đường Vịnh Hi càng thêm tức giận, cô nhắm mắt cố nuốt xuống nỗi đau ở bụng của mình xoay lại nói với Lục Cẩn Phi.
“Anh đưa em về đi.”
Lục Cẩn Phi ngỡ ngàng với lời nói của cô, từ trước tới giờ lúc nào anh đề nghị đưa cô về đều bị cô từ chói.
Trong lòng Lục Cẩn Phi không nghĩ sâu xa liền vui mừng cho rằng Đường Vịnh Hi đã suy nghĩ thông suốt không còn lẫn tránh anh nữa.
Tần Gia Uy cảm giác bài xích vô cùng khi bàn tay của Chung Tử Hồng chạm vào tay anh, trong lòng anh đang bực bội ánh mắt luôn chăm chú nhìn về phía Đường Vịnh Hi, lúc này đang được Lục Cẩn Phi ôm ấp trong lòng chuẩn bị rời khỏi.
Tần Gia Uy liền nổi trận lôi đình hắc mạnh Chung Tử Hồng sang một bên.
“Tránh ra!.”
Tần Gia Uy giận dữ hét lên, giọng nói tỏa ra nộ khí rõ ràng làm Chung Tử Hồng hoảng sợ trong lòng, dù đã bị Tần Gia Uy hắc ra làm bị thương ở chân, nhưng khi đối diện với ánh mắt muốn giết người của anh cô liền cúi đầu rụt rè không dám kêu đau.
Tần Gia Vỹ nhìn thấy Chung Tử Hồng mím chặt môi chịu đựng sự đau đớn, trong lòng anh vui vẻ vô cùng, nhìn một cái Tần Gia Vỹ biết ngay ý đồ bất chính của cô ta.
Chỉ có Đường Vịnh Hi mới sứng làm Chị dâu của anh.
Tần Gia Uy vừa xô Chung Tử Hồng ra liền bước nhanh về phía của Đường Vịnh Hi và Lục Cẩn Phi.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người Tần Gia Uy dùng bàn tay bị thương chụp lấy cánh tay của Lục Cẩn Phi ném anh qua một bên, tay còn lại lập tức đỡ lấy thân thể mảnh mai của Đường Vịnh Hi vì đột nhiên mất đi điểm tựa nên ngã về phía sau.
Lúc này Tần Gia Uy giận đến mặt đỏ tía tai, anh tức giận không phải vì Lục Cẩn Phi ôm cô mà vì Đường Vịnh Hi không có hành động bài xích.
Tần Gia Uy nghiến răng cặp mắt trợn lên vì căm phẫn đến những tia máu đỏ cũng hiện lên rõ ràng.