Đường Vịnh Hi nghe mẹ nói vậy, ánh mắt gian xảo chợt hiện lên tia tinh nghịch, cô nhìn mẹ mỉm cười đưa ra điều kiện.
“Con sẽ đồng ý lấy Tần Gia Uy, nhưng trong thời gian một năm nếu hai con vẫn không có tình cảm con sẽ ly hôn.
Tới lúc đó ba mẹ không được phản đối.”
Ông bà Đường nghe điều kiện Đường Vịnh Hi vừa nêu ra, nét mặt vui mừng hớn hở của vừa rồi liền trầm xuống.
Miêu Tuyết Hồng nhìn thấy Đường Chấn Nam không được vui định lên tiếng phản đối, bà liền nháy mắt ra hiệu cho ông đừng kích động.
Miêu Tuyết Hồng chuyển tầm mắt nhìn Đường Vịnh Hi nói một cách nghiêm túc.
“Được ba mẹ đồng ý với con, vậy xem như cuộc hôn nhân này đã thỏa thuận, nhưng mẹ cũng có một điều kiện.”
Dừng một chút Miêu Tuyết Hồng nhìn Đường Vịnh Hi bằng ánh mắt xảo trá, đúng như câu “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”.
Bà là mẹ của cô, nên trong lòng cô đang nghĩ gì bà là người hiểu rõ nhất.
“Trong cuộc hôn nhân này con cũng phải trao ra lòng thành, nếu một năm trôi qua hai con vẫn không yêu nhau vậy con muốn làm gì ba mẹ sẽ không quản.”
Vừa dứt lời Miêu Tuyết Hồng lập tức quan sát sắc mặt của Đường Vịnh Hi, nhìn thấy tia do dự trong ánh mắt cô, bà mỉm cười trong vẻ đắc ý.
Bà quá hiểu tính tình của Đường Vịnh Hi, cô rất ương ngạnh sẽ không dễ dàng gì làm theo sự sắp đặt của người khác.
“Cũng đã khuya rồi con về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai là ngày đầu tiên con đến Đường Thị tiếp nhận chức vụ chủ tịch, nên cũng phải chuẩn bị một chút.”
Miêu Tuyết Hồng nhìn con gái nói với giọng ngọt ngào, ánh mắt chờ mong làm Đường Vịnh Hi cảm thấy xấu hổ trong lòng.
Tuy cô nói sẽ lấy Tần Gia Uy, nhưng trong thời gian một năm này cô sẽ khiến anh phải sống trong địa ngục.
“Dạ, ba mẹ con về phòng.”
Đường Vịnh Hi cúi đầu lễ phép nói rồi cô xoay người lại đi trở về phòng của mình.
“Em, sao em lại đồng ý với con.
Lỡ một năm trôi qua Vịnh Hi đòi ly hôn thì làm sao?.”
Giọng nói không hài lòng của Đường Chấn Nam vang lên, ông yêu thương vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại của vợ.
Miêu Tuyết Hồng thản nhiên nắm lấy tay ông, bà mỉm cười một cách xảo trá.
“Hiện tại chỉ có cách này con gái mới chịu lấy cậu Tần.
Nhưng anh đừng lo, em sẽ theo sát tạo cơ hội cho hai đứa.
Em không tin lửa gần rơm lâu ngày không cháy.”
Đường Chấn Nam nghe vợ nói vậy liền dùng tay vỗ mạnh lên đùi, ông nhìn bà cười hân hoan.
“Đúng!
Em suy nghĩ thật chu toàn, anh so với em còn thua xa.”
Ông yêu thương nhìn bà nói ra những lời khen ngợi.
“À mà, vừa rồi anh nói chức tổng thống của anh bị lung lay, chuyện này là sao?.”
“Ha……ha……ha…..
Không nói như vậy con gái cưng của chúng ta, sẽ không đồng ý lấy Tần Gia Uy.”
Đường Chấn Nam cười khoái chí nói, tuy ông muốn lợi dụng thế lực của Tần Gia Uy nhưng tận đáy lòng ông thật sự rất coi trọng anh.
Nếu có thể ông muốn Tần Gia Uy đường đường chính chính làm con rể và yêu thương Vịnh Hi.
Miêu Tuyết Hồng nhìn ông cười vui vẻ nói với giọng tán thưởng.
“Anh cũng đâu thua gì với em.”
Đường Vịnh Hi trong lòng phiền muộn bước đi thận trọng trở về phòng.
Sau khi suy nghĩ thông suốt cô bước tới cái bạn được đặt bên cạnh cửa sổ sát mặt đất.
Đường Vịnh Hi ngồi xuống trước máy vi tính, tay cô ấn liên tục lên con chuột lúc này đang nhấp nháy trên màn hình.
Tư liệu của Tần Gia Uy lập tức hiện lên trước mắt cô, Đường Vịnh Hi ngồi nghiêm túc đọc từng chữ một.
Nếu cô phải lấy Tần Gia Uy vậy cô sẽ khiến anh yêu cô, cô phải lợi dụng thế lực của Tần Gia để đạt đến mục đích của mình.
Một tháng trôi qua thật nhanh, việc tiếp nhận chức vị chủ tịch của Đường Thị không thể làm khó được cô.
Ba cô đã phái thuộc hạ cận thân của ông, Trung Nghĩa làm trợ lý cho cô.
Trung Nghĩa không chỉ xuất sắc về việc kinh doanh trong lĩnh vực võ thuật cũng là bậc nhất, anh đóng vai trò trợ lý kiêm cận vệ của cô.
Suốt một tháng này ngoài việc cô bị mẹ bắt buộc phải đến cửa hàng áo cưới Huyền Thoại của Alex Smith để thử áo cưới, việc kết hôn Đường Vịnh Hi không hề quan tâm đến.
Từ khách mời cho đến trang trí của buổi tiệc đều do Miêu Tuyết Hồng một tay sắp xếp.
Tần Gia Uy cũng không khác gì với cô, một tháng nay anh bận bịu về bản hợp đồng dầu mỏ với một công ty lớn bên Dubai, nên mỗi ngày đều bận rộn. Lễ phục cũng do Trần Linh Giang đem từ cửa hàng áo cưới Huyền Thoại đến công ty cho anh thử.
“Lão đại!
Sáng mai là hôn lễ của ngài, ngài nên trở về biệt thự nghỉ ngơi sớm.”
Trần Linh Giang nhìn thấy cả tháng nay Tần Gia Uy vì bản hợp đồng này nên không có thời gian nghỉ ngơi, cô xót xa trong lòng đành bạo gan khuyên Tần Gia Uy.
Ánh mắt nghiêm nghị của Tần Gia Uy không hề rời khỏi bản văn kiện trước mặt, bàn tay đang cầm cây bút máy vẫn tiếp tục phê duyệt phần văn kiện.
“Cũng đã khuya cô về trước, Sam sẽ đưa tôi về sau.”
Giọng nói trầm khàn của Tần Gia Uy vang lên, tuy trong lòng Trần Linh Giang không muốn rời khỏi, nhưng lời nói của lão đại chính là mệnh lệnh không thể không tuân theo.
“Dạ, thuộc hạ tuân lệnh.”
Nói xong Trần Linh Giang xoay người rời khỏi, trước khi đi cô thật cẩn thận khép cửa phòng lại cho anh.
Trần Linh Giang vừa bước ra cửa liền nhìn thấy Sam lúc này đang nghiêm túc đứng canh chừng trước cửa.
Cô nhìn anh nói một cách lạnh lùng.
“Sam, anh ở lại bảo vệ lão đại tôi về trước.”